Chương 242: Hãm hại.
Tâm Tại Lưu Lãng
21/03/2013
- Vậy cậu đi là được.
Hạ Thiên không hiểu, có cần phải nói cho mình biết điều này?
Liễu Cương lắp bắp:
- Nhưng, anh rể lớn, Đồng Phỉ không được tốt, em nói anh có thể chữa tốt, em còn đồng ý với cô ấy, vì vậy mời anh đi xem bệnh.
- À, kinh nguyệt vẫn chưa đều sao?
Hạ Thiên hỏi.
Liễu Cương có chút ngẩn ngơ:
- Anh rể lớn, vậy là anh ra tay sao?
- Tất nhiên, anh muốn cô ta hành kinh cả tháng.
Hạ Thiên cũng không phủ nhận.
- Híc, anh rể, anh có thể giúp em được không, có thể trị hết bệnh cho Đồng Phỉ được không?
Liễu Cương do dự một chút rồi hỏi.
Hạ Thiên nhìn Mộc Hàm, bây giờ nàng đã không thể về nhà mặc đồ tắm cho hắn xem, vì vậy nên đi giúp đỡ Liễu Cương đáng thương một lần cho rồi.
- Được rồi, cậu nói cho anh biết địa chỉ nhà Đồng Phỉ, cậu sang trước đi, anh sẽ sang ngay.
Hạ Thiên đồng ý.
- Cám ơn anh rể lớn.
Liễu Cương rất hưng phấn, hắn tranh thủ thời gian báo địa chỉ cho Hạ Thiên, sau khi xác nhận Hạ Thiên nhớ rõ thì cúp điện thoại.
Liễu Cương kích động rời khỏi nhà, sau đó hắn bắt taxi, chưa mất mười phút đã đến khu nhà Đồng Phỉ.
Liễu Cương rất thích Đồng Phỉ, vì vậy hắn biết rõ tình huống của nàng, cũng biết rõ địa chỉ của nàng. Thực tế thì hắn đã từng đến nơi này, trước đó quan hệ giữa hắn và Đồng Phỉ cũng không tệ, đáng tiếc là sau khi Dương Phi xuất hiện thì Đồng Phỉ nhanh chóng lao vào vòng tay tên khốn này.
Nhưng trong lòng Liễu Cương vẫn còn ôm ảo tưởng với Đồng Phỉ, sau sự kiện ở sân bóng lần trước làm hắn thất vọng não nề thì bây giờ vẫn còn chưa hết hy vọng. Dù hắn biết Đồng Phỉ không phải cô gái tốt, hắn vẫn không thể ức chế tâm lý để quên nàng. Tình cảm vốn là một thứ rất mù quáng, Liễu Cương là một nam sinh đang ở độ tuổi yêu, tất nhiên hắn sẽ càng mù quáng.
Bây giờ Liễu Cương có sự trợ giúp của anh rể thần y, vì vậy Đồng Phỉ tự điện thoại đến cho hắn. Khi nghe được giọng nói mềm mại của nàng, Liễu Cương sinh ra cảm giác nàng đã quay về vòng tay của mình.
Khi Liễu Cương nhấn chuông cửa nhà Đồng Phỉ thì tâm tình vẫn rất kích động, khoảnh khắc sau gương mặt quen thuộc của Đồng Phỉ đã xuất hiện trước mặt hắn. Hơn mười ngày không gặp, Đồng Phỉ đã khá tiều tụy, vẻ mặt làm người ta sinh ra cảm giác rất suy yếu, cũng không biết có phải nguyên nhân mất máu quá nhiều hay không.
- Liễu Cương, anh đến rồi à?
Đồng Phỉ cố gắng nặn ra nụ cười, giọng nói rất dịu dàng, nàng dùng một tay giữ chặt tay Liễu Cương:
- Vào nhà đi.
Đồng Phỉ kéo Liễu Cương vào nhà, nàng phát hiện sau lưng hắn không có ai, vì vậy nhịn không được phải hỏi một câu:
- Chỉ có mình anh thôi sao?
- Anh rể lớn chút nữa mới qua, anh ấy còn ở khá xa, vì vậy đến trễ một chút.
Liễu Cương vội vàng giải thích.
- Đi vào phòng em ngồi một chút.
Đồng Phỉ kéo Liễu Cương vào khuê phòng của mình, sự nhiệt tình của nàng làm Liễu Cương cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, toàn thân như chìm đắm vào trong hạnh phúc.
- Đồng Phỉ, em...Bệnh của em đừng lo lắng, anh rể lớn của anh rất lợi hại, chỉ cần anh ấy đến là có thể chữa tốt cho em.
Liễu Cương thấy gương mặt tái nhợt của Đồng Phỉ thì không khỏi đau lòng, hắn chủ động an ủi nàng.
- Liễu Cương, vậy thì cám ơn anh.
Gương mặt tái nhợt của Đồng Phỉ chợt có một chút huyết sắc, nàng đột nhiên ôm lấy cánh tay Liễu Cương, sau đó chủ động hôn tới.
Lần này Liễu Cương đã hoàn toàn mê mẩn trong vui sướng, hắn vô thức ôm lấy Đồng Phỉ, sau đó bắt đầu hôn trả.
Đúng lúc này Đồng Phỉ rời môi, sau đó nàng đẩy Liễu Cương ra rồi hét lớn:
- Cứu mạng, hiếp dâm, có ai không, cứu... ....
Đồng Phỉ vừa kêu cứu vừa xé toạc quần áo của mình, mà Liễu Cương thì hoàn toàn choáng váng, khoảnh khắc này từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Có một người phóng đến liên tục đấm đá Liễu Cương đang phát ngốc. Sau khi dính vài đòn thì Liễu Cương mới tỉnh táo trở lại, mà lúc này hắn cũng thấy rõ ràng, người đột nhiên phóng ra đấm đá chính là Dương Phi.
- Chúng mày sắp xếp hãm hại tao sao?
Liễu Cương vừa chống đỡ vừa dùng giọng phẫn nộ chất vấn.
Lúc này Đồng Phỉ cũng gọi điện thoại khóc lóc thê lương:
- Cha, còn là Phi Phi, cha may quay về, có tên khốn muốn cưỡng hiếp con... ....
- Hãm hại mày thì thế nào? Đợi đến khi chú Đồng quay về, mày nhất định phải chết, cứ chờ mà ngồi tù đi.
Dương Phi tiếp tục vung nắm đấm về phía Liễu Cương.
Liễu Cương tránh qua, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Dương Phi, mày đúng là không biết sống chết, mày dám hãm hại tao, anh rể tao sẽ không bỏ qua cho mày.
- Phì!
Dương Phi không tiếp tục ra tay, hắn dùng vẻ mặt cười nhạo nhìn Liễu Cương:
- Mày nói thắng khốn Hạ Thiên kia sao? Tao nói cho mày biết, may mà hôm nay nó may mắn không đi với mày, nhưng tao sẽ không bỏ qua cho nó. Chẳng phải nó giỏi đánh nhau sao? Có con mẹ gì mà to mồm, chỉ cần ông động não thì có thể giải quyết tất cả.
- Vậy thì chờ xem, anh rể tao sắp đến rồi.
Liễu Cương tức giận nói, sau đó hắn quay đầu nhìn Đồng Phỉ:
- Cô làm tôi quá thất vọng, tôi cho cô biết, chút nữa dù cô cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không nói anh rể cứu cô. Hừ, cô cứ ở đấy mà hưởng thụ kinh nguyệt một tháng liên tục.
Lần này tâm ý của Liễu Cương đã thật sự nguội lạnh, hắn không ngờ Đồng Phỉ và Dương Phi vẫn cùng một chỗ với nhau, hơn nữa còn bày mưu hung ác để hãm hại mình. Nếu bị ép tội hiếp dâm thì đời này của hắn coi như xong.
Nhưng lúc này Liễu Cương lại không sợ hãi, vì hắn tin anh rể thần kỳ sẽ có thể giải quyết gọn gàng.
- Cứ để đấy rồi xem, đợi lát nữa xem ai cầu xin ai?
Dương Phi đứng chắn ở trước cửa, hắn cũng không tiếp tục ra tay, rõ ràng hắn đang đợi cha của Đồng Phỉ quay về.
Vài phút sau, những tiếng bước chân vang lên dồn dập, ngay sau đó một người cảnh sát trung niên xông vào phòng rồi la lớn:
- Phỉ Phỉ, con ở đâu?
- Cha, con đây.
Đồng Phỉ vội vàng lên tiếng.
Viên cảnh sát trung niên tiến lên dùng ánh mắt ân cần nhìn Đồng Phỉ:
- Phỉ Phỉ, con không sao đấy chứ/
- Cha, con không sao, may mà Dương Phi xuất hiện kịp thời, nếu không... ....
Đồng Phỉ bổ nhào vào ngực cha rồi khóc rống lên.
Viên cảnh sát trung niên quét mắt nhìn Dương Phi và Liễu Cương, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại. Lão biết rõ hai người này, cũng biết cả hai có quan hệ với con mình. Lúc nãy con gái lão nói có người cưỡng hiếp mình, bây giờ lại nói Dương Phi kịp thời xuất hiện, chỉ cần dựa vào lời nói là biết kẻ cưỡng hiếp là Liễu Cương.
- Liễu Cương, cậu muốn cưỡng hiếp Phỉ Phỉ nhà tôi sao?
Cha Đồng Phỉ quay đầu nhìn Liễu Cương, lão dùng giọng nghiêm nghị nói.
- Chú Đồng, Đồng Phỉ và Dương Phi hợp mưu hãm hại cháu, cháu không làm gì cả.
Liễu Cương tức giận phản bác.
- Đáng cười, mày bị tao bắt được tận tay, bây giờ còn chống chế sao?
Dương Phi lập tức đón lời:
- Chú Đồng, Liễu Cương khốn nạn này không tìm được tình cảm vì vậy muốn dùng thủ đoạn hèn hạ này để chiếm đoạt Đồng Phỉ, chú nhất định không thể buông tha cho nó.
- Ai đúng ai sai, tôi sẽ có phán đoán.
Cha Đồng Phỉ dùng ánh mắt không vui nhìn Dương Phi, lão không có nhiều hảo cảm với Liễu Cương mà không có bao nhiêu cảm tình với Dương Phi. Trong mắt lão thì hai người này đều là con cháu nhà giàu, không phải thứ gì tốt đẹp, nhưng con gái lại không nghe lời lão, lén lút tới lui với đám người này, thậm chí còn mang về tận nhà. Điều này làm lão cảm thấy rất bất đắc dĩ, con gái lớn đúng là không thể quản được.
- Cha, Liễu Cương muốn cưỡng hiếp con, cha may bắt hắn lại.
Đồng Phỉ thò đầu ra khỏi ngực cha rồi nói.
- Cô có bệnh không? Cô đang có kinh, ai có hứng thú cưỡng hiếp cô?
Ngoài cửa chợt vang lên một âm thanh, một nam một nữ chợt xuất hiện.
Khi nghe thấy giọng nói này thì Liễu Cương chợt mừng rỡ:
- Anh rể lớn, anh đến rồi.
Người tới chính là Hạ Thiên và Mộc Hàm, hắn dựa theo địa chỉ đến nơi này, khi thấy cửa không khóa thì cũng không ấn chuông mà đưa Mộc Hàm đi vào. Ngay sau đó hắn nghe Đồng Phỉ nói Liễu Cương cưỡng hiếp mình, vì vậy mới không nhịn được phải nói một câu. Tuy hắn cảm thấy Liễu Cương ánh mắt không tốt, lại thích Đồng Phỉ, nhưng hắn tin Liễu Cương cũng không ngốc, cũng không muốn dùng sức với Đồng Phỉ làm gì cho mệt.
Đột nhiên có hai vị khách không mời mà đến, tất nhiên cha của Đồng Phỉ sẽ rất bực bội, lão quay đầu định quát lớn, nhưng khi thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt chợt biến đổi:
- Cậu, cậu là?
- Thì ra là ông!
hạ thiên cũng nhận ra cha của Đồng Phỉ, đây chính là Đồng Giang mà hắn từng gặp mặt ở nhà hàng Tình Duyên, là phó đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự phân cục quận Đông, cũng vào ngày hôm đó mà Hạ Thiên mới biết Lãnh Băng Băng được điều về làm phó cục trưởng phân cục quận đông.
- Anh rể lớn, thằng Dương Phi và Đồng Phỉ hãm hại em.
Liễu Cương đi đến trước mặt Hạ Thiên, hắn nói với bộ dạng cực kỳ tức giận.
Hạ Thiên nhìn Dương Phi, hắn có chút buồn bực:
- Mày muốn tìm chết sao? Mày muốn theo gót cha, muốn trúng gió nằm bệnh viện sao?
Lần trước tuy Hạ Thiên làm cho Dương Phi hôn mê, nhưng đây là hôn mê sau đó sẽ tỉnh. Sau đó Sở Dao nói cho hắn biết, Sở Bưu sẽ giải quyết về vấn đề đám người gây phiền toái cho Liễu Cương, vì vậy hắn nghĩ rằng Dương Phi đã được giải quyết. Nhưng bây giờ xem ra Sở Bưu làm việc quá bất lực, Dương Phi vẫn còn sờ sờ ra đây, hơn nữa còn chạy đến gây phiền cho Liễu Cương.
- Thì ra là mày hại cha tao.
Dương Phi dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên:
- Chú Đồng, Phỉ Phỉ chính là tên khốn này hãm hại, chú bắt hắn lại.
Liễu Cương thầm mắng một câu ngu ngốc, trước kia hắn còn thấy Dương Phi rất thông minh, nếu không sao lừa gạt được nhiều cô gái như vậy? Bây giờ hắn mới biết, thì ra Dương Phi này rất ngu, đã ăn đủ thiệt thòi trước mặt anh rể mà vẫn còn không biết sống chết, không phải sao?
Lúc này Đồng Giang đã buông Đồng Phỉ ra, lão đi về phía Dương Phi, sau đó lão chụp lấy vai Dương Phi rồi bẻ quặt tay ra sau lưng.
- Cộp.
Trên tay Dương Phi đã có một chiếc còng sáng loáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.