Chương 1260: Không ra thì dỡ nhà
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
- Phải thế nào mới là thành viên bạch kim của nhà hàng?
Thư Tịnh nhíu mày, đây cũng là lần đầu tiên nàng đến nhà hàng này, vì nó mới khai trương chưa lâu. Nàng nghe nói chỗ này khác với nơi khác, cấp bậc rất cao, mà đêm nay lại là thời điểm đặc biệt với nàng. Trước đó nàng định đến khách sạn Đế Vương, bây giờ không đến mới chọn nhà hàng xa hoa này.
- Thư tiểu thư, ít nhất phải tiêu phí ở nhà hàng chúng tôi mười lần, như vậy mới là thành viên bạch kim.
Người đàn ông trung niên trả lời.
"Tiêu phí mười lần?"
Thư Tịnh thầm nghĩ, đây cũng không phải là nhà hàng bình thường, tiêu phí chỗ này tuyệt đối với giá trên trời, mà phải tiêu phí mười lần, chỉ sợ không mất vài năm thì
không thể được, nhưng nhà hàng này hình như chưa mở được một tháng.
- Vậy không còn cách nào khác để trở thành thành viên bạch kim sao?
Thư Tịnh cũng suy nghĩ rồi nói.
- Cũng không phải không được, nếu là khách có thân phận đặc biệt tôn quý, chúng tôi sẽ suy xét.
Người đàn ông trung niên trả lời.
- Thế nào là thân phận đặc biệt cao quý? Có tiền hay có quyền?
Thư Tịnh trực tiếp hỏi, nói cho cùng thì bản chất của nhà hàng này không khác gì các nhà hàng khác, khách có thân phận khác biệt sẽ có đãi ngộ khác biệt.
Người đàn ông trung niên mỉm cười:
- Thư tiểu thư, đối với chúng tôi thì thân phận tôn quý cũng không phải là tiền hay quyền đơn giản như vậy, còn tiêu chuẩn cụ thể, thật xin lỗi, tôi cũng không thể lộ ra.
- Vợ Tịnh Tịnh, đừng nhiều lời với kẻ này.
Hạ Thiên ở bên cạnh nghe và cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn nhìn người đàn ông trung niên:
- Này, anh nói cho hai tên La và Mã kia biết, nếu bọn họ thức thời thì nhanh chóng làm cơm cho vợ tôi, nếu không tôi trực tiếp hủy nhà hàng của các người.
- Tiên sinh, kính xin không nên nổi giận, đây là quy củ của nhà hàng chúng tôi, anh đến nhà hàng dùng cơm, nên tuân thủ quy củ của chúng tôi, nếu anh không muốn, chúng tôi cũng không bắt buộc anh dùng cơm ở đây.
Người đàn ông trung niên cũng không tức giận, chỉ dùng giọng không cứng không mềm trả lời.
- Lời của tôi là quy củ, tôi cũng chưa bao giờ tuân thủ quy củ của kẻ khác.
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn người đàn ông trung niên:
- Tôi cảnh báo anh lần thứ nhất, tranh thủ cho hai tên đầu bếp đến đây, tối nay bọn họ nấu bữa cơm cho vợ tôi, sau này nửa đời không cần nấu nướng gì cả.
- Thôi bỏ, đừng làm rộn, chúng ta chỉ đến đây dùng cơm mà thôi, đầu bếp nơi này đều rất tốt, cũng không phải chỉ có hai người bọn họ nấu cơm cho chúng ta ăn.
Thư Tịnh kéo tay Hạ Thiên, nàng khẽ khuyên nhủ:
- Tôi chỉ muốn tối nay vui vẻ một chút, cũng không muốn gây rối.
- Vợ Tịnh Tịnh, nhà hàng trời ơi này làm chúng ta mất vui.
Hạ Thiên bất mãn nói:
- Chẳng phải chỉ là vài tên đầu bếp sao? Trước mặt tôi còn đòi ra giá gì nữa? Tối nay mà hai tên đầu bếp kia không làm món ăn, tôi sẽ không bỏ qua.
- Tiên sinh, chỉ sợ tối nay sẽ làm anh thất vọng, thực tế tối nay La tiên sinh đã được chủ tịch Tống mời sang làm món ăn cho một vị khách khác, vì thế dù các người là thành viên bạch kim thì La tiên sinh cũng không thể nào đến chiêu đãi được.
Người đàn ông trung niên vẫn không nổi giận, nhưng lời nói này rõ ràng nói cho Hạ Thiên biết, chúng tôi có quen biết với chủ tịch tỉnh.
- Chủ tịch Tống? Là chủ tịch tỉnh Tống Kim Bình?
Hạ Thiên hừ một tiếng:
- Anh cho rằng chỉ một chủ tịch tỉnh mà tôi ngán sao? Thôi được, vợ Tịnh Tịnh, chúng ta khỏi ăn cơm ở đây, để tôi đi ra dỡ chỗ này xuống.
Hạ Thiên kéo Thư Tịnh đứng lên, sau đó muốn chạy ra khỏi nhà hàng.
- Thôi bỏ, chỉ là bữa tối mà thôi.
Thư Tịnh kéo tay hạ thiên, nàng thật sự không muốn náo loạn, giống như lời nói kia của nàng, nàng hy vọng đêm nay có thể vui vẻ. Nàng muốn mọi thứ là ký ức đẹp,
nàng không hy vọng tương lai sẽ phải nhớ đến những chuyện mất vui.
Thư Tịnh dừng lại một chút rồi khẽ nói với Hạ Thiên:
- Cậu đừng lên tiếng, để tôi lên nói với anh ta.
Thư Tịnh không cho Hạ Thiên cơ hội lên tiếng, nàng quay đầu nhìn người đàn ông trung niên:
- Tôi cũng không muốn làm khó anh, nhưng chồng tôi tính nết không được tốt, anh nói vị La tiên sinh kia đang chiêu đãi khách của chủ tịch tỉnh. Nói cách khác, dựa theo tiêu chuẩn của các người thì chủ tịch tỉnh cũng coi là khách tôn quý, như vậy tôi tin chồng tôi không phải là quan lớn nhưng nếu so về địa vị thì không thấp hơn. Có lẽ anh chưa biết chồng tôi là ai, nhưng tôi tin anh đã nghe qua tên của cậu ấy, cậu ấy là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên...
Thư Tịnh còn chưa nói dứt lời thì vẻ mặt người đàn ông trung niên chợt biến đổi, hắn nhìn Hạ Thiên, ánh mắt chợt sợ hãi:
- Anh...Anh là Hạ Thiên, Hạ tiên sinh?
- Nói nhảm, tất nhiên tôi là Hạ Thiên, anh cho rằng ai dám giả mạo tôi sao?
Hạ Thiên tức giận nói.
- Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi thật sự không biết là anh.
Người đàn ông trung niên vội vàng nói:
- Hạ tiên sinh, Thư tiểu thư, mời hai vị ngồi, trước tiên tôi thông báo cho La tiên sinh và Mã tiên sinh, bọn họ sẽ đến ngay.
- Như vậy thì tốt.
Hạ Thiên cuối cùng cũng cảm thấy tốt, hắn và Thư Tịnh ngồi xuống.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi ngay, một phút sau, một người đàn ông anh tuấn khoảng ba mươi tuổi xuất hiện trong phòng, sau lưng hắn chính là người đàn ông trung niên vừa rồi.
- Hạ tiên sinh, Thư tiểu thư, thật xin lỗi vì làm chậm trễ hai vị, tôi là Mã Khải Phúc, đầu bếp La đang nhanh chóng quay về. Trước tiên tôi sẽ làm cơm tây cho hai vị, không
biết hai vị định thế nào?
Người đàn ông anh tuấn cung kính nói.
- Được, cứ như vậy, các người đi chuẩn bị đi.
Thư Tịnh đồng ý, mà nàng cảm thấy kết quả này là rất tốt.
Hạ Thiên thật sự cũng không nói thêm điều gì, dù sao đối với hắn thì chuyện quan trọng nhất đêm nay không phải là ăn cơm, mà là hoạt động sau khi ăn cơm.
Tống Kim Bình lúc này đang ngồi bên cạnh bàn ăn, ngoài vợ con hắn ra, còn có một người phụ nữ đẹp như tiên nữ, đó chính là cháu gái Tống Ngọc Mị.
Dù Tống Ngọc Mị là cháu gái của Tống Kim Bình, nhưng nếu xét về thân phận và địa vị ở Tống gia, Tống Ngọc Mị lại vượt xa Tống Kim Bình. Bây giờ Tống Ngọc Mị là người
chủ sự ở Tống gia, có quyền lực rất lớn.
Cũng vì vậy mà sau khi Tống Ngọc Mị đến Giang Hải, Tống Kim Bình cố gắng chiêu đãi nàng, tối nay mời La tiên sinh của nhà hàng Rome đến làm bữa tối.
Khi ăn được nửa bữa tối thì Tống Kim Bình rất thỏa mãn, vì hắn thấy Tống Ngọc Mị rất thỏa mãn với món ăn của La tiên sinh. Nhưng khi bữa cơm đi được nửa đường thì một sự việc dở khóc dở cười phát sinh, La tiên sinh kia nhận được điện thoại, sau đó chạy mất, không giải thích một câu.
- Ngọc Mị, thật sự xin lỗi, không biết vị đầu bếp kia gặp phải việc gấp, đột nhiên chạy mất, hay là chúng ta ra ngoài ăn? Hoặc là để cho cô của cháu xuống bếp làm thêm vài món?
Tống Kim Bình nói với vẻ mặt xin lỗi, lúc này hắn không thèm quan tâm nguyên nhân, chỉ muốn trấn an Tống Ngọc Mị.
- Chú, không sao, thật ra cháu đã ăn no, chẳng qua La tiên sinh nấu rất ngon, vì vậy cháu mới tiếp tục ăn thêm, bây giờ anh ấy đi vì việc gấp, cũng không phải lỗi của chú, chú đừng để trong lòng.
Tống Ngọc Mị cười nhạt một tiếng:
- Trên bàn còn vài món, chú và cô đều chưa ăn, bây giờ cũng nên thử một chút, vị đầu bếp La tiên sinh này thật sự nấu nướng rất ngon.
Tống Kim Bình khẽ thở ra, hắn có thể thấy Tống Ngọc Mị không tức giận, điều này làm hắn sinh ra chút an ủi. May mà cháu gái mình dễ nói chuyện, nếu là Tống Ngọc
Mị trước kia thì phiền phức lớn.
Điện thoại của Tống Kim Bình chợt vang lên, hắn tranh thủ lấy ra nghe, sau đó giống như gặp hỏa hoạn:
- Anh làm trò quỷ gì...Cái gì?
Một lát sau Tống Kim Bình cúp máy, hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tống Ngọc Mị:
- Ngọc Mị, La tiên sinh điện thoại đến, nói là Hạ Thiên có mặt ở nhà hàng, điểm danh anh ta đi làm món ăn, vì vậy mới vội vàng quay về.
- Chú, cháu cũng nghe thấy rõ ràng rồi.
Khóe miệng Tống Ngọc Mị lộ ra nụ cười dịu dàng, nhưng Tống Kim Bình biết rõ, nụ cười này không phải dành cho một người chú như mình, mà dành cho Hạ Thiên. Lúc này
cao thấp ở Tống gia đều hiểu, Tống Ngọc Mị thích Hạ Thiên, mà có người ở Tống gia thật sự không thể tiếp nhận sự thật này.
Tống Kim Bình khẽ thở dài:
- Bây giờ Viêm Lam Quang đã ngã, mình là chủ tịch tỉnh, cũng là thay mặt bí thư, thật sự là người đứng đầu thành phố Bình Hải. Nhưng ít nhất thì ở thành phố Giang Hải cũng không nặng bằng Hạ Thiên, mình nói một câu sẽ có kẻ bằng mặt không bằng lòng, nhưng Hạ Thiên chỉ cần lên tiếng, không ai dám không nghe. Lực ảnh hưởng của hắn ở Giang Hải mạnh hơn ở thủ đô rất nhiều.
- Dù bây giờ hắn ở thủ đô, dù lên tiếng cũng không có vài người không làm.
Tống Ngọc Mị mỉm cười:
- Nhưng, chú cũng đừng lo lắng điều này, cậu ấy sẽ không cướp quyền của chú, mà nếu người nhà chúng ta thật sự có ai làm cậu ấy khó xử, chú cứ nói với cháu, cháu sẽ thương lượng với cậu ấy.
Tống Kim Bình nói:
- Chú hiểu, thật ra Hạ Thiên này cũng khá tốt, nhưng, ôi, chẳng qua chỉ không chuyên nhất với cháu...
- Nếu cậu ấy thật lòng với một người thì căn bản sẽ không quen biết cháu.
Tống Ngọc Mị lắc đầu:
- Cậu ấy không biết cháu, cháu sẽ không được như hôm nay. Chú, có được sẽ có mất, đạo lý này chú cũng hiểu.
Tống Kim Bình khẽ gật đầu:
- Chú hiểu, nhưng, Ngọc Mị, chú vẫn lo lắng, lần này cháu cùng Hạ Thiên đi tìm tiểu thư, chỉ sợ tiểu thư bên kia cũng không như những gì Hạ Thiên nói...
Tống Kim Bình nói đến đây thì dừng, vì hắn tin Tống Ngọc Mị hiểu rõ ý nghĩ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.