Chương 568: Mộc Hàm lập uy.
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
Mộc Hàm vẫn cho rằng một người võ công có cao cường hay không thì sức mạnh có tác dụng quyết định, sau đó là tính linh hoạt, còn kỹ xảo chiến đấu tuy cũng rất quan trọng nhưng nếu nói theo hướng khách quan thì cũng không quan trọng bằng hai thứ kia.
Nếu kỹ xảo đánh đấm cao, thân thủ linh hoạt nhưng sức mạnh không đủ, như vậy sẽ khó tạo nên đòn trí mạng cho đối thủ, nhìn thì có vẻ chiếm thượng phong nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng lại bị đối thủ đánh bại. Giống như một đứa bé linh hoạt đánh nhau với một người lớn thô kệch, có thể mỗi lần tấn công đều tạo nên thương tổn cho người lớn, dù người lớn không linh hoạt nhưng chỉ cần đánh trúng một đấm, đứa bé cũng thua ngay.
Tất nhiên nếu lực lượng, tốc độ và kỹ xảo đều mạnh, như vậy sẽ rất hoàn hảo.
Lực lượng không mạnh chính là điều kiện xấu của Mộc Hàm trước kia, vì không đủ lực lượng nên khi nàng còn ở Long Tổ, nếu đánh xáp lá cà nàng sẽ không bằng đối phương. Vì vậy lúc đó nàng chú trọng vào kỹ thuật bắn súng, điều này làm cho kỹ thuật dùng súng của nàng mạnh hơn so với người khác.
Nhưng bây giờ tình huống này đã không còn, từ khi Hạ Thiên giúp Mộc Hàm tẩy tủy, sau khi thân thể được cải tạo thì bên trong có được một luồng chân khí khổng lồ nhưng không tính là quá nhiều, vì nó mà lực lượng của nàng tăng mạnh, ít nhất cũng gấp mười lần so với trước kia.
Bây giờ Mộc Hàm lại học xong Phiêu Miểu Bộ, đây là bộ pháp thần kỳ làm cho hành động của nàng trở nên linh hoạt, tốc độ cũng nhanh hơn so với trước kia. Hơn nữa khi còn ở Giang Hải thì nàng đã từng học qua quyển sách "gái đánh người", ngày hôm qua nàng được Hạ Thiên chỉ dạy cho các kỹ xảo, bây giờ nàng có thể nói là có đủ sức mạnh, linh hoạt và kỹ xảo, vì vậy nàng mới có lòng tin đánh bại đám người Địa tổ này.
Tôn Báo phát hiện đối thủ của mình chuyển biến từ Hạ Thiên thành Mộc Hàm, hắn không khỏi có chút sững sốt, trong lòng lập tức bùng lên suy nghĩ ác độc. Nếu Hạ Thiên đã không ra tay thì trước tiên chào đạp người phụ nữ của hắn một lượt.
Đều là người Tôn gia, Tôn Báo không những thấy Tôn Bác Văn bị Hạ Thiên phế bỏ công lực, hơn nữa còn bị mắng một trận, điều này làm Tôn Báo cảm thấy ngột ngạt, vì vậy hắn muốn ra tay giải tỏa cơn tức. Muốn làm nhục một người đàn ông thi chỉ cần làm nhục người phụ nữ của hắn là được, đây là nhục nhã lớn nhất của đàn ông, vì vậy khi thấy Mộc Hàm đứng ra thì Tôn Báo cảm thấy rất vui sướng.
"Hạ Thiên, ông muốn chúng chơi con đàn bà này của mày!"
Tôn Báo có suy nghĩ này, vì vậy hắn còn ảo tưởng ra tình cảnh sung sướng kia, đồng thời cũng nhào về phía Mộc Hàm.
Động tác của Tôn Báo rất mau lẹ, tuy hắn không phải con cháu trực hệ của Tôn gia, chỉ là người nổi bật của một chi, nhưng dù sao hắn cũng được vào Địa tổ, như vậy đủ chứng minh thực lực của hắn.
Khoảnh khắc khi Tôn Báo nhào đến trước mặt Mộc Hàm thì đấm ra một quyền, một đấm phóng đi, tất nhiên hắn sẽ nhắm vào bộ ngực sữa cao ngất của nàng.
Điều này làm cho đám thành viên Địa tổ đang đứng bàng quan cảm thấy rất quá phận, chiêu thức kia của Tôn Báo quá hạ lưu, nếu ở trong tình cảnh sống chết và dùng chiêu kia bảo vệ tính mạng thì không gì đáng trách, nhưng đây là trụ sở huấn luyện của Địa tổ, đối thủ của Tôn Báo là tổ trưởng mới của Địa tổ, vì vậy trận chiến này chỉ có thể được gọi là bàn luận, cũng không tính là chiến đấu sống chết.
Trong mắt Mộc Hàm lóe lên cái nhìn tức giận, nàng vốn còn muốn hạ thủ lưu tình, chỉ cần đánh bại Tôn Báo là được, nào ngờ đối phương tấn công xấu xa như vậy, đúng là muốn chết.
Mộc Hàm đạp Phiêu Miểu Bộ biến mất trong tầm mắt của Tôn Báo, nàng dùng tốc độ nhanh nhất đến sau lưng đối phương, sau đó tung ra một đấm.
Tôn Báo còn đang đắc ý, đang ảo tưởng có thể đấm trúng bộ ngực khủng bố và mềm mại của Mộc Hàm. Nào ngờ Mộc Hàm lại biến mất, đến khi hắn cảm thấy không đúng thì trên lưng đã trúng một đấm khá mạnh, hắn không tự chủ được phải ngã về phía trước.
Nếu vừa rồi Tôn Báo không sử dụng thủ đoạn xấu xa thì Mộc Hàm sẽ buông tha, nhưng lúc này nàng đã bị chọc giận, vì vậy nàng không bỏ qua. Nàng lóe lên phóng đến bên cạnh Tôn Báo, nàng tung một đá, Tôn Báo bị đá lên cao vài mét, sau đó nàng lại tung đá trúng vào một bộ vị mấu chốt nào đó của đối phương.
- Á!
Tôn Báo gào lên thảm thiết, đám người vây quanh đều cười lạnh, người đẹp tóc vàng này rất đẹp nhưng ra tay cũng rất ác, sợ rằng Tôn Báo kia nửa đời sau đừng hòng còn có năng lực đàn ông.
- Tự mình chuốc lấy khổ cực.
Mộc Hàm hừ lạnh một tiếng, nàng quả thật ra tay rất hung ác, nếu nàng không ác thì sau này đám đàn ông tưởng có thể đùa giỡn, nàng muốn đám đàn ông biết rõ, Mộc Hàm nàng không phải thứ cho bọn họ đùa giỡn, trên đời này chỉ có một người đàn ông được đụng vào nàng, đó là Hạ Thiên.
Tôn Báo ngã nặng nề xuống đất, vẻ mặt đau khổ, cuối cùng cũng không thể đứng lên.
Mộc Hàm cũng không quan tâm đến Tôn Báo, nàng nhìn về phía mười mấy người còn lại rồi lạnh lùng nói:
- Các người còn muốn ra tay nữa không? Muốn thì cứ nói, tất cả cùng lên đi.
Đám người này vốn chuẩn bị cùng Tôn Báo vây công Hạ Thiên, nào biết đối thủ là Mộc Hàm, vì vậy bọn họ có chút do dự. Dù sao nhiều người cùng tấn công một người phụ nữ, dù thắng cũng không vẻ vang gì, nhưng bọn họ cũng không ngờ Tôn Báo bị đánh thảm như vậy.
Sau khi nghe những lời của Mộc Hàm thì đám người kia có chút tức giận nhưng vẫn không ra tay, dù sao thì mười mấy người đàn ông đánh một người phụ nữ cũng quá mất mặt.
- Sao? Không dám à?
Trong lời nói của Mộc Hàm có chút hương vị trào phúng, nàng không thích gây chuyện nhưng hôm nay phải khiêu khích, nàng cần lập uy, cần có người làm đá đặt chân cho nàng.
Mộc Hàm khiêu khích cuối cùng cũng chọc giận đám người, một người không nhịn được phải mở miệng:
- Mộc Hàm, cô đừng quá kiêu ngạo, chúng tôi thấy cô là phụ nữ, không muốn ra tay.
- Phải không?
Mộc Hàm có chút khinh thường:
- Vậy khi các người cùng phục kích Mị Nhi, sao không nghĩ rằng Mị Nhi là phụ nữ?
- Mộc Hàm, cô đừng ngậm máu phun người.
Vẻ mặt đám người chợt biến đổi, một người trong số đó dùng giọng nghiêm nghị quát lớn, tất nhiên bọn họ sẽ không thừa nhận sự kiện kia.
- Dám làm không dám chịu, không xứng là đàn ông.
Mộc Hàm nói với vẻ mặt khinh thường.
Bị một người phụ nữ nói mình không xứng là đàn ông thì cũng quá đủ ngột ngạt, tất nhiên bị một người phụ nữ xinh đẹp nói mình không xứng là đàn ông thì càng khó chịu hơn. Lúc này đám người bị Mộc Hàm chọc giận, vì thế bọn họ không chịu đựng được nữa, một người quát lên tức giận:
- Cùng tiến lên, để cho cô ta biết cái gì là đàn ông.
Mười mấy người lập tức đánh về phía Mộc Hàm không chút do dự, khoảnh khắc sau bọn họ đã vây quanh nàng, sau đó phát động thế tấn công. Nhưng đúng lúc này bọn họ lại phát hiện Mộc Hàm biến mất không thấy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.