Chương 133: Mộng đẹp của Kỷ Minh.
Tâm Tại Lưu Lãng
21/03/2013
Sau đó Lãnh Băng Băng chủ động điện thoại cho người đàn ông kia, nhưng lại nói rằng đối phương đang bận họp mà không có thời gian nhận điện thoại. Nàng biết rõ đối phương đang cố ý không nhận, cái gọi là họp chẳng qua chỉ là trốn tránh mà thôi.
Mà đến lúc này Lãnh Băng Băng cũng xác định mình bị gạt.
Ngày hôm qua Lãnh Băng Băng cảm thấy có gì đó quái lạ, đám người đến ngân hàng lấy chứng cứ, sau đó giao vào tay người đàn ông kia. Toàn bộ quá trình rất thuận lợi, ngay cả Kỷ Minh trước đó dùng cả tay súng bắn tỉa cũng không có động tĩnh gì. Bây giờ Lãnh Băng Băng mới hiểu đám người kia đã cấu kết với nhau.
Nhưng Lãnh Băng Băng vẫn cảm thấy khó hiểu, người kia có thể kéo Kỷ Nam xuống đài rồi lên thay vị trí, vì sao sau đó lại hủy diệt chứng cứ để cho cha con Kỷ Nam tránh khỏi tai họa?
Không sai, cha con Kỷ Nam đã tránh được một tai họa, vì Lãnh Băng Băng nghe nói đến lúc này dù là cảnh sát hay ủy ban kỷ luật cũng không muốn nhúng tay. Thậm chí có người nói cho nàng biết, bây giờ Kỷ Nam còn đang chủ trì hội nghị quan trọng của khối chính quyền, mà tên khốn kiếp Kỷ Minh tối qua còn cùng "cuồng hoan" với một đám phụ nữ trong biệt thự.
Nếu so sánh với sự tức giận của Lãnh Băng Băng thì Hạ Thiên lúc này rất kinh ngạc:
- Chị Vân Thanh bị bắt rồi sao? Chị nói tên khốn Kỷ Nam đã hại chúng ta sao? Hắn không phải đã bị bắt rồi sao?
- Bị bắt?
Lãnh Băng Băng cắn chặt răng:
- Bây giờ hắn còn tốt hơn cả chúng ta, không những hắn chẳng việc gì, ngay cả Kỷ Minh cũng không sao, chỉ có chúng ta bị bắt mà thôi.
Hạ Thiên càng thêm mơ hồ:
- Cảnh sát tỷ tỷ, không phải ngày hôm qua chị đã giao chứng cứ cho một cán bộ cấp cao khối chính quyền rồi sao? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Tôi bị lừa.
Trong ánh mắt Lãnh Băng Băng lóe lên cái nhìn thương tâm, hơn nữa còn là căm hận:
- Người kia đã gạt tôi, tôi đúng là ngu ngốc, tôi đã sớm biết hắn không đáng tin, nhưng tôi vẫn cứ tin tưởng hắn.
Hạ Thiên lập tức nổi giận, có người gạt cảnh sát tỷ tỷ sao? Cảnh sát tỷ tỷ là vợ tương lai của hắn, người này muốn gạt là gạt, sao không lừa kẻ khác mà lại nhắm vào vợ hắn?
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị cho tôi biết người đó tên họ là gì, bây giờ tôi đi đánh hắn.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Cậu đi đánh hắn?
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Hạ Thiên:
- Người ta còn chưa có cớ để bắt cậu, bây giờ cậu muốn đưa đầu vào miệng cọp sao?
- Tôi có thể lén đánh hắn một trận, không ai biết được.
Hạ Thiên không quan tâm.
- Hừ, tôi đến tìm không phải nói cậu đi đánh người.
Lãnh Băng Băng di chuyển chủ đề:
- Tôi nghi Mã Đình rơi vào trong tay Kỷ Minh, trước tiên chúng ta phải cứu Mã Đình ra đã.
- Cứu cô ấy không bằng cứu chị Vân Thanh.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn không có hứng thú với Mã Đình, ngược lại hắn lo lắng cho Vân Thanh.
- Vân Thanh tạm thời không sao, trốn thuế cũng không phải tội nặng.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói, dù Vân Thanh có lẽ sẽ chẳng thể làm luật sư được nữa nhưng ít ra cũng an toàn và không có vấn đề gì, ngược lại thì Lãnh Băng Băng lại lo lắng cho Mã Đình, không biết nàng còn sống hay không.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị Vân Thanh bị bắt cũng do Kỷ Nam cả phải không? Chúng ta có nên ném hắn vào nhà lao, như vậy chị Vân Thanh sẽ không việc gì nữa rồi.
Hạ Thiên vẫn suy nghĩ đến vấn đề của Vân Thanh, tất nhiên ngày hôm qua hắn còn muốn ném Kỷ Nam vào nhà tù, nếu không thành công thì nên tiếp tục cố gắng.
- Nói nhảm!
Lãnh Băng Băng tức giận nói, chưa nói đến vấn đề Vân Thanh có thật sự trốn thuế hay không, dù thật sư có trốn thuế thì cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nộp đủ số thuế cũng không còn vấn đề gì. Bây giờ Vân Thanh bị bắt, rõ ràng Kỷ Nam đang muốn nhốt nàng lại, nếu Kỷ Nam có xảy ra vấn đề thì cũng chẳng giải quyết được gì.
- Được rồi, bây giờ chúng ta đến bắt Kỷ Nam ném vào nhà giam thôi.
Hạ Thiên rất có hứng thú với vấn đề này.
Lãnh Băng Băng vừa bực mình vừa tức cười, người này coi mình là ai? Ăn to nói lớn như vậy, người ta là một phó chủ tịch thường vụ tỉnh có thể để cho một tên tứ khố giai không ném vào tù dễ dàng vậy sao?
- Trước tiên chúng ta tìm Kỷ Minh để cứu Mã Đình ra đã.
Lãnh Băng Băng kiên trì ý kiến của mình.
- Được.
Hạ Thiên lập tức đồng ý:
- Trước tiên chúng ta đi tìm Kỷ Minh.
Hạ Thiên quả thật đồng ý đi tìm Kỷ Minh, nhưng mục đích của hắn lại khác biệt với Lãnh Băng Băng.
Công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Mộng Vân khá có danh tiếng trong thành phố Giang Hải, thực tế thì đây là một công ty thuộc tập đoàn Thiên Nam, mà quản lý công ty là Diệp Mộng Vân, là cháu gái của Diệp Thiên Nam.
Diệp Mộng Vân năm nay hai mươi tuổi, dung mạo tuy không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng vẫn là người đẹp chính cống.
Hơn nữa gia thế của Diệp Mộng Vân lại không tầm thường, tất nhiên sẽ có rất nhiều người theo đuổi. Lúc này trong phòng làm việc của nàng đang có một người theo đuổi, người này đeo giày, đeo kính, nhìn qua có vẻ lịch sự, chỉ nhìn qua thì ai cũng không biết đây là một kẻ mặt người dạ thú.
Người này là Kỷ Minh, lúc này hắn nhìn Diệp Mộng Vân mà trong lòng thầm bội phục thủ đoạn của cha. Từ nhỏ đến lớn thì Kỷ Nam vẫn luôn là người được Kỷ Minh khâm phục nhất, hắn nhìn cha từng bước đi đến vị trí hiện tại mà trong lòng rất vui sướng, tất nhiên cha lên chức thì hắn cũng là nước lên thuyền lên.
Điều này càng làm cho Kỷ Minh hiểu được tầm quan trọng của cha.
Khi Kỷ Minh còn nhỏ thì Mã Nhị Cương là người giúp Kỷ Nam làm việc, nhưng khi hắn mười mấy tuổi thì bắt đầu chen chân vào chuyện của cha. Vì người ta thường nói cha con tình thâm, đối với hắn thì Mã Nhị Cương chỉ là một lái xe, là một người ngoài, không thể tin tưởng.
Dù là ai, hể uy hiếp đến địa vị của Kỷ Nam thì Kỷ Minh sẽ không tiếc thủ đoạn để diệt trừ, ví dụ như Lê San, dù được Kỷ Nam rất yêu thương cũng bị Kỷ Minh xử lý. Còn có cả Mã Nhị Cương, người này biết nhiều bí mật về cha hắn, vì vậy cũng phải chết.
Nhưng sau khi Mã Nhị Cương chết thì Kỷ Minh biết vì sao trước nay cha không cho phép ra tay, thì ra Kỷ Nam đã sớm nghi ngờ Mã Nhị Cương cất dấu nhiều chứng cứ. Khi Mã Đình xuất hiện làm cho Kỷ Minh trở tay không kịp, đặc biệt là có tên khốn Hạ Thiên nhúng tay vào làm cho sự việc càng thêm phiền toái.
Ngày hôm qua khi biết Mã Đình vào ngân hàng thì thậm chí Kỷ Minh còn sinh ra ý nghĩ cướp ngân hàng, nhưng đúng lúc đó cha hắn lại điện thoại tới, nói rằng không cần là gì cả. Sau đó hắn nhận được điện thoại của cha, những chứng cứ kia đã không còn gì đáng lo, sự việc cứ như vậy mà được giải quyết.
Kỷ Minh cuối cùng cũng hiểu thủ đoạn của cha, hắn còn lâu mới với tới, vì vậy hôm nay cha bắt hắn đến gặp Diệp Mộng Vân, hắn cũng không chút do dự.
Cả đêm cuồng hoan cũng không làm Kỷ Minh sinh ra cảm giác buồn ngủ, ngược lại còn làm tinh thần hắn trở nên phấn chấn. Hắn biết rõ thân phận của Diệp Mộng Vân, thực tế trước kia hắn cũng đã gặp nàng, nhưng khi đó người Diệp gia lại không quan tâm đến hắn. Hôm nay tình huống đã khác, Diệp Mộng Vân tươi cười chào đón hắn, hoa hắn đưa đến cũng được nàng cắm trong bình.
Nguyên nhân rất đơn giản, đây cũng không phải chỉ là một lần gặp mặt đơn giản như trước, chuyện của bọn họ đã cơ bản được quyết định, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì Diệp Mộng Vân sẽ nhanh chóng trở thành hôn thê của Kỷ Minh.
Kỷ Minh rất hài lòng với vị hôn thê này, Diệp Mộng Vân rất xinh đẹp, thân phận cũng không phải giống như người thường, càng quan trọng là đính hôn với nàng thì hắn sẽ tiến thêm một bước trong vấn đề khẳng định địa vị ở thành phố Giang Hải.
Người nào mà chẳng biết Diệp Mộng Vân là em gái của Diệp Thiếu Kiệt, mà Diệp Thiếu Kiệt chính là người cầm lái con tàu Diệp gia trong tương lai?
Nếu Kỷ Minh thật sự kế hôn với Diệp Mộng Vân, như vậy hắn chẳng khác nào tiếm vào trung tâm của Diệp gia. Khi có được sự giúp đỡ to lớn về tài lực và các mối quan hệ của Diệp gia thì địa vị của cha hắn sẽ tiến thêm một bước dài, mà đối với hắn thì có lẽ không bao lâu nữa sẽ có tên trong danh sách Tứ thiếu gia Giang Hải.
Khi Kỷ Minh còn đang ảo tưởng đến tương lai tốt đẹp thì cửa phòng làm việc đã bị gõ vang.
- Vào đi.
Diệp Mộng Vân nhìn ra cửa rồi nói.
Cửa bị đẩy ra, đi vào là một người đẹp, chính là thư ký của Diệp Mộng Vân:
- Giám đốc Diệp, có vị cảnh sát Lãnh muốn gặp.
- À, mời chị ấy vào.
Diệp Mộng Vân nhíu mày, trong thành phố Giang Hải cũng không có nhiều người họ Lãnh, người đến chỉ có thể là người đẹp băng giá nổi tiếng, là Lãnh Băng Băng.
Một nam một nữ nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng làm việc, người đẹp mặc đồng phục cảnh sát chính là Lãnh Băng Băng, mà người đàn ông ở bên cạnh chính là Hạ Thiên.
Tuy Lãnh Băng Băng bị cho nghỉ việc dài hạn nhưng dù sao cũng là cảnh sát, nàng vẫn có tình báo riêng của mình, vì vậy cũng không mất nhiều thời gian đã điều tra và biết được Kỷ Minh đang ở đây. Dù nàng không biết đối phương đang làm gì nhưng lập tức cùng Hạ Thiên chạy tới, nàng cảm thấy càng để lâu thì Mã Đình càng nguy hiểm.
Kỷ Minh dùng ánh mắt tham lam nhìn bộ ngực cao ngất của Lãnh Băng Băng, tất nhiên hắn cũng từng có ý nghĩ với người đẹp băng giá, nhưng cha hắn đã từng thông báo, không nên đụng vào đóa hoa này, vì vậy hắn không dám ra tay. Nhưng khi hắn có cơ hội nhìn no mắt thì sẽ không bỏ qua.
- Giám đốc Diệp, tôi là đội trưởng Lãnh Băng Băng đội cảnh sát hình sự thành phố Giang Hải, tôi muốn hỏi Kỷ Minh vài tình huống.
Lãnh Băng Băng lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Mộng Vân nghe thấy Lãnh Băng Băng nói như vậy thì cũng không khỏi nhìn Kỷ Minh, mà Kỷ Minh đã xác định người đẹp băng giá vẫn còn muốn gây phiền toái cho mình.
- Đội trưởng Lãnh, theo tôi được biết thì cô đã được cho nghỉ, bây giờ cũng không được xen vào bất kỳ vụ án nào rồi mới đúng.
Kỷ Minh dùng giọng nhàn nhạt nói, ngay sau đó hắn quay đầu nhìn Diệp Mộng Vân:
- Mộng Vân, hai người này chỉ sợ đến đây gây rối, anh thấy em nên cho bảo vệ đuổi họ đi, đừng để bọn họ quấy rầy đến chuyện chính của chúng ta.
Diệp Mộng Vân khẽ nhíu mày, nàng nhìn Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát Lãnh, Kỷ Minh nói thật sao? Không phải chị đến đây tra án đấy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.