Chương 672: Nổ chết chúng nó.
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
- Thằng ngu, chú tìm anh sao?
Một âm thanh đột nhiên vang lên, ngay sau đó có bóng người lóe lên, bên cạnh Tôn Bác Văn chợt có người xuất hiện, đó là Hạ Thiên.
Nếu là ngày xưa Mộc Hàm thấy Hạ Thiên thì sẽ cực kỳ vui sướng, nhưng bây giờ nàng thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt chợt biến đổi, nàng hô lớn:
- Chồng, mau chạy đi, nơi đây có cài bom.
- Vợ không cần sợ, người này không thể nào động đậy được nữa.
Hạ Thiên lách mình đến bên cạnh Mộc Hàm, hắn chụp lấy tay trái của nàng, sau đó khẽ giật miếng vải ra, cuối cùng hắn lấy ra ngân châm nhanh chóng đâm mười lần lên vết thương.
- Chồng, mau rời khỏi đây, tình trạng vết thương của tôi chút nữa hãy chữa cũng không muộn.
Mộc Hàm thúc giục có chút lo lắng, chồng nàng quá lớn gan, đến lúc này còn có tâm tư chữa thương cho nàng, hình như hắn căn bản không biết mình ở vào hoàn cảnh gì.
- Vợ, Tiểu Yêu Tinh nói thứ kích hoạt bom nằm trên người tên kia, chỉ cần hắn không thể động đậy thì chắc chắn sẽ không thể kích hoạt bom, vì vậy chị không cần phải lo lắng.
Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm, hắn thu hồi ngân châm, sau đó thuận tay kéo chiếc eo nhỏ nhắn của Mộc Hàm, cuối cùng hắn nhìn Tôn Bác Văn:
- Vợ, chị nói nên xử lý tên này thế nào?
- Chồng, chúng ta ra ngoài rồi thương lượng sau.
Mộc Hàm có chút bất an:
- Không cần quan tâm đến hắn, dù sao hắn cũng chỉ sống được vài ngày nữa mà thôi.
- Vợ, chị nói như vậy tôi mới nhớ, đáng lý ra người này phải chết rồi mới đúng.
Hạ Thiên có chút mê hoặc:
- Vì sao bây giờ hắn vẫn còn sống tốt? Chẳng lẽ y thuật của tôi có vấn đề? Nhưng không đúng, y thuật của mình vẫn là đệ nhất thiên hạ, sẽ không có vấn đề được.
- Hạ Thiên, mày biêt vì sao tao còn sống không?
Tôn Bác Văn đột nhiên mở miệng, tuy hắn không thể động đậy nhưng vẫn có thể nói chuyện:
- Tao sẽ nói cho mày biết, mày cho rằng ở thủ đô không có ai y thuật cao siêu hơn mình sao? Chỗ này còn có người có y thuật cao hơn mày.
- Thằng ngu, lừa ai vậy?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tôn Bác Văn:
- Chú cho rằng anh thích lừa sao cũng được à? Trên đời này chẳng có người có y thuật cao hơn anh, trước kia không có, sau này cũng không, anh chính là Hạ thần y đệ nhất và độc nhất trên thiên hạ, còn chú, là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ.
Tôn Bác Văn hừ lạnh một tiếng:
- Hạ Thiên, đừng khoác lác, khi mày la lối là thần y đệ nhất thiên hạ, tốt nhất nên đi hỏi Y Tiểu Âm vài lời.
- Y Tiểu Âm sao?
Hạ Thiên có chút mê hoặc:
- Chú nói đến Y Tiểu Âm, là một trong bốn đóa hoa thủ đô sao?
- Đúng vậy, là cô ấy, là nữ thần y đệ nhất thủ đô, y thuật của mày tuy lợi hại nhưng nếu so sánh với cô ấy, đúng là không đáng nhắc tới.
Tôn Bác Văn lạnh lùng nói.
Mộc Hàm không nhịn được phải mở miệng:
- Tôn Bác Văn, anh không biết thủ đoạn châm ngòi ly gián của mình quá thấp kém sao?
Hạ Thiên có lẽ vẫn chưa hiểu nhưng Mộc Hàm ở bên cạnh đã nhìn ra, Tôn Bác Văn cố ý nói ra tên tuổi của Y Tiểu Âm, rõ ràng đang muốn khơi mào chiến tranh giữa Hạ Thiên và Y Tiểu Âm, rõ ràng mượn đao giết người.
Mộc Hàm cũng không hy vọng chồng mình và Y Tiểu Âm có tranh chấp, vì nàng biết sau lưng Y Tiểu Âm có nhiều kẻ giúp sức, tuy chồng chưa hẳn đã sợ những người kia, nhưng nếu vô duyên vô cớ chọc vào phiền phức cũng không đáng.
- Tao chỉ nói sự thật mà thôi.
Tôn Bác Văn vẫn có vẻ rất bình tĩnh:
- Không tin thì chúng mày có thể đi mà hỏi Y Tiểu Âm.
- Chồng, đừng chú ý đến hắn, chúng ta mau rời khỏi đây.
Mộc Hàm khẽ nói với Hạ Thiên.
Tôn Bác Văn đột nhiên quát lên chói tai:
- Nổ chết chúng nó đi.
Mộc Hàm nghe thấy như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, nàng hô lớn:
- Chồng, đi mau.
Lúc này Hạ Thiên còn phản ứng nhanh hơn, Mộc Hàm còn chưa nói dứt lời thì đã được hắn ôm lấy eo rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi kho hàng.
- Đùng.
Một tiếng bom nổ vang lên chát chúa.
Lúc đầu chỉ có vài tiếng nổ tương đối nhỏ, nhưng sau đó âm thanh ngày càng nhiều, ngày càng lớn. Chỉ trong khoảnh khắc đã có những âm thanh vang lên liên tục, kho hàng chợt trở nên tan tành, lửa bùng lên tận trời, rất nhiều mảnh vụn bay tứ tán, những luồng khí bùng ra khắp bốn phương tám hướng, luồng lực lượng này đủ để phá hủy tất cả.
Bom nổ hơn ba phút mới hoàn toàn chấm dứt, lần này lực phá hủy có thể nói là cực kỳ khủng bố. Lấy kho hàng làm trung tâm, bốn phía đã là một mớ phế tích, vị trí trước đó là kho hàng chỉ còn lại một hố rộng, ngay cả những tòa nhà công trường ở phương xa cũng bị ảnh hưởng, có hai tòa nhà đang xây dựng bị sụp đổ, công trường trước đó khá ồn ào chợt trở nên tĩnh lặng, có lẽ công nhân thương vong rất nhiều.
- Tên ngu ngốc Tôn Bác Văn, đúng là không biết đã chôn vùi bao nhiêu bom.
Mộc Hàm đứng cách trung tâm vụ nổ hơn năm trăm mét, cũng chính là vị trí trước đó nàng đậu xe. Tất nhiên trước đó nàng không phải đứng ở bên trong kia, khoảnh khắc khi bom nổ thì Hạ Thiên đã đưa nàng chạy khỏi kho hàng, sau đó hắn dùng tốc độ chớp giật phóng đi xa, cơ bản tránh được tất cả sóng xung kích của vụ nổ.
Có những luồng sóng xung kích căn bản không thể né tránh, Hạ Thiên dùng chân khí chắn bên ngoài, vì vậy dù là hắn hay Mộc Hàm cũng không bị tổn hại, kế hoạch của Tôn Bác Văn lại thất bại thảm hại.
Mộc Hàm lúc này vẫn còn chưa hết sợ hãi, rõ ràng Tôn Bác Văn gài bom là chuẩn bị vì Hạ Thiên, nếu không hắn căn bản chẳng đặt nhiều như vậy. Dù là nàng hay người khác thì chỉ cần một phần nhỏ số thuốc nổ như vừa rồi mà thôi, chỉ có Hạ Thiên mới cần khối lượng thuốc nổ lớn như thế.
Nếu như tất cả xảy ra theo đúng kế hoạch của Tôn Bác Văn, nếu nàng thật sự thất bại trong tay của chuột số 3 hoặc là Hắc Ám Vương Tử, sau đó Tôn Bác Văn dùng thi thể của nàng để kéo Hạ Thiên đến kho hàng, sau đó lại nổ bom một cách bất ngờ. Khi đó sợ rằng Hạ Thiên cũng khó tránh khỏi một kiếp.
- Đáng tiếc là Tôn Bác Văn ngu ngốc bị nổ chết, nếu không tôi đã tự tay xử lý.
Hạ Thiên có chút khó chịu, hắn bắt đầu suy nghĩ xem có nên ra tay ác hơn một chút hay không, trực tiếp xử lý đối phương, như vậy không để cho đối phương có cơ hội trả thù. Lần này cũng vì hắn không trực tiếp xử lý Tôn Bác Văn, vì vậy mới có sự kiện lần này.
Mộc Hàm đang định nói chuyện thì điện thoại đã vang lên, nàng lấy ra xem, ngay sau đó thì nhận máy.
- Chị Hàm, chị không sao đấy chứ?
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lo lắng của Tiểu Yêu Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.