Chương 560: Nuốt ma túy.
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
Vẻ mặt đám người Lâm Tử Hào càng thêm trắng bệch, Hạ Thiên đang cầm trên tay một bọc trắng, nhìn thì thấy bên trong giống như bột mỳ nhưng ai cũng biết đây không phải là bột mỳ, cũng không phải là thứ bột gì khác, chính là ma túy.
Nhưng Lâm Tử Hào không thể nghĩ ra, mình giấy vào một chỗ bí mật như vậy, Hạ Thiên chưa từng đến đây, sao hắn có thể tìm được ma túy giấu ở đâu?
"Hắn không phải tìm được, đây chính là thứ mà hắn chuẩn bị trước, hắn muốn hãm hại mình!"
Trong đầu Lâm Tử Hào chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy, sau đó hắn lập tức trấn tĩnh trở lại.
- Hạ Thiên, mày cho rằng sử dụng một bao bột mì có thể hù được tao sao? Dù trong tay mày không phải là bột mỳ, thật sự là ma túy cũng chỉ có thể chứng minh là mày mang đến, không có liên quan gì đến tao, mày cảm thấy như vậy có thể tố cáo được tao sao? Bây giờ mày có thể báo cảnh sát, để xem cảnh sát có bắt được tao không?
Lâm Tử Hào dùng giọng không nhanh không chậm nói, hắn đột nhiên có một niềm tin, nếu chơi tâm kế thì Hạ Thiên chẳng phải là đối thủ của hắn.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh bỉ:
- Chú thật sự cho rằng chỉ có nhiêu đây ma túy thôi sao?
Mộc Hàm cũng biết Lâm Tử Hào đang chống chế, với phong cách của Hạ Thiên thì sẽ chẳng bao giờ chống chế.
- Vậy mày muốn làm gì? Muốn dùng nó để uy hiếp tao sao?
Lâm Tử Hào cười lạnh:
- Hạ Thiên, mày có phải quá ngây thơ rồi không?
- Ai thèm uy hiếp chú?
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Chú cho rằng anh nghĩ như vậy sao?
Vẻ mặt Lâm Tử Hào chợt biến đổi:
- Mày muốn làm gì?
- Xử lý chú.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Chú đã thích giả ngu, anh sẽ cho chú chính thức ngu.
Hạ Thiên vừa nói dứt lời thì phóng về phía Lâm Tử Hào, trên tay cũng có một cây ngân châm, hắn dùng tốc độ không ai nhìn thấy được đâm mười châm lên người Lâm Tử Hào, sau đó hắn lùi đến bên cạnh Mộc Hàm.
- À, lúc này chẳng ai cứu chú được nữa, chú coi như cả đời ngây ngốc.
Hạ Thiên nhìn Lâm Tử Hào, hắn dùng giọng thỏa mãn nói.
Lâm Tử Hào không nói gì, hắn chỉ cười ngây ngô với hạ thiên.
- Lâm thiếu gia, Lâm thiếu gia... ....
Vẻ mặt Cao Danh Dương chợt biến đổi, hắn vội vàng nói vài câu với Lâm Tử Hào, nhưng Lâm Tử Hào giống như không nghe thấy gì, bộ dạng vẫn ngây ngốc, thậm chí khóe miệng cũng chảy dãi.
Lần này dù là Cao Danh Dương hay Diệp Thiếu Kiệt, Diệp Mộng Vân, Mộc Hàm và Tô Tiểu Xán cũng hiểu một điều, Hạ Thiên nói không sai, Lâm Tử Hào đã chính thức ngây ngốc.
Tô Tiểu Xán cũng không đồng tình với Lâm Tử Hào, Mộc Hàm thì lại càng không, mà ba người Cao Danh Dương, Diệp Thiếu Kiệt và Diệp Mộng Vân thì trong lòng chẳng ó đồng tình mà sợ hãi, vì bọn họ sinh ra một dự cảm, sau Lâm Tử Hào thì chính là bọn họ có kết cục như vậy.
- Hạ Thiên, mày...Mày muốn thế nào?
Giọng điệu của Diệp Mộng Vân có chút run rẩy.
Hạ Thiên chợt an ủi một câu:
- Các người yên tâm, tôi sẽ không làm cho các người trở nên ngây ngốc.
- Hạ Thiên, mạng của tôi trong tay cậu, tôi sẽ nói những chuyện đêm nay cho cậu.
Cao Danh Dương vội vàng nói, hắn đã tìm được cơ hội níu kéo tính mạng.
Diệp Thiếu Kiệt còn dùng giọng ngoài mạnh trong yếu nói với Hạ Thiên:
- Nếu mày giết chúng tao, mày sẽ đừng hòng trốn thoát.
- Đừng lo, anh không giết các chú.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Các chú chỉ ăn ma túy mà thôi.
- Ăn ma túy?
Cao Danh Dương nhìn Hạ Thiên túi ma túy trong tay Hạ Thiên, vẻ mặt hắn chợt biến đổi:
- Mày...Mày muốn gì?
- Này, các chú chia nhau ra ăn đi, thế nào?
Hạ Thiên giơ túi ma túy lên hỏi ba người.
- Không...Không cần, tôi không muốn ăn thứ này.
Diệp Mộng Vân thét lên, nàng đột nhiên chạy ra ngoài cửa như kẻ điên, sau đó còn gào lên:
- Cứu mạng... ....
Diệp Mộng Vân chợt khựng lại, nàng không thể chạy ra khỏi phòng khách, nàng chợt đứng ngây như bức tượng, thân người vẫn còn duy trì tư thế bỏ chạy.
- Sao không biết tự giác?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Nếu để anh tự ra tay thì phiền phức lớn.
Hạ Thiên vừa nói vừa đổ gần nửa túi bột vào miệng Diệp Mộng Vân, sau đó hắn vỗ vai nàng vài cái, tất cả bột ma túy vào bụng Diệp Mộng Vân. Cuối cùng hắn quay sang nhìn Diệp Thiếu Kiệt và Cao Danh Dương, trên mặt là nụ cười sáng lạn:
- Hai người tự ra tay hay để tôi?
- Không, không cần làm như vậy.
Cao Danh Dương cuối cùng cũng không thể tiếp tục giả vờ nhã nhặn, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, trong giọng nói tràn ngập hương vị buồn bã:
- Hạ Thiên, dù sao cậu cũng đã ra tay với tôi, tôi sẽ ra nước ngoài, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ chẳng làm gì liên quan đến cậu nữa.
Trước nổi sợ hãi, Cao Danh Dương đã từng là Tứ thiếu gia Giang Hải cũng phải trở thành kẻ đáng thương cầu xin tha mạng.
- Hạ Thiên, tao là người Diệp gia, mày giết tao, như vậy mày sẽ là kẻ thù của Diệp gia.
Diệp Thiếu Kiệt cũng cực kỳ hoảng sợ, khi thấy cảnh ngộ của Diệp Mộng Vân thì hắn thầm cảm thấy may mắn, hắn biết nếu bình nuốt nhiêu đó ma túy thì khó thể sống được.
Hạ Thiên nhìn Diệp Thiếu Kiệt rồi lười biếng nói:
- Anh không ngại làm kẻ thù của Diệp gia, chỉ cần mỹ nữ tỷ tỷ không phải là kẻ thù của anh là được, chú muốn hại mỹ nữ tỷ tỷ, tất nhiên anh phải xử lý chú.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Cao Danh Dương rồi nói:
- Chú cũng không còn giá trị với anh, vì vậy chú cũng nuốt đi là vừa.
Hạ Thiên nói xong thì ra tay, hai người kia không thích tự làm thì hắn chỉ còn cách tự mình vất vả một chút.
Mười giây sau Hạ Thiên đã hoàn tất công tác, hắn không ngừng rót ma túy vào bụng hai tên kia, hơn nữa còn cho cả đám không thể cử động và nói chuyện, chỉ biết đứng yên.
- Đám người luôn gây khó cho anh, bây giờ ăn vào, đứa nào sống được thì xem như may mắn.
Hạ Thiên lầm bầm nói, sau đó hắn kéo tay Mộc Hàm:
- Vợ, chúng ta đi thôi.
- Ừ.
Mộc Hàm rất bình tĩnh, tuy nàng chưa từng cho ai ăn ma túy nhưng trước nay cũng từng xử lý vài người vì nhiệm vụ.
Tô Tiểu Xán thì có chút kích động, tình cảnh vừa rồi làm hắn cảm thấy chấn động quá lớn.
- Này thằng ngây, chú chậm rãi ở lại chơi đùa nhé.
Trước khi đi Hạ Thiên cũng bắt chuyện với Lâm Tử Hào, mà Lâm Tử Hào thì đang cười ngây ngô, giống như không nghe rõ lời nói của Hạ Thiên.
Khi thấy Tô Tiểu Xán còn đứng sững sờ thì Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Này, anh không đi, chẳng lẽ thích như bọn họ sao?
- À, đi ngay.
Tô Tiểu Xán cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, tuy có chút bất an nhưng vẫn tranh thủ chạy về phía Hạ Thiên
Nhưng Lâm Tử Hào không thể nghĩ ra, mình giấy vào một chỗ bí mật như vậy, Hạ Thiên chưa từng đến đây, sao hắn có thể tìm được ma túy giấu ở đâu?
"Hắn không phải tìm được, đây chính là thứ mà hắn chuẩn bị trước, hắn muốn hãm hại mình!"
Trong đầu Lâm Tử Hào chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy, sau đó hắn lập tức trấn tĩnh trở lại.
- Hạ Thiên, mày cho rằng sử dụng một bao bột mì có thể hù được tao sao? Dù trong tay mày không phải là bột mỳ, thật sự là ma túy cũng chỉ có thể chứng minh là mày mang đến, không có liên quan gì đến tao, mày cảm thấy như vậy có thể tố cáo được tao sao? Bây giờ mày có thể báo cảnh sát, để xem cảnh sát có bắt được tao không?
Lâm Tử Hào dùng giọng không nhanh không chậm nói, hắn đột nhiên có một niềm tin, nếu chơi tâm kế thì Hạ Thiên chẳng phải là đối thủ của hắn.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh bỉ:
- Chú thật sự cho rằng chỉ có nhiêu đây ma túy thôi sao?
Mộc Hàm cũng biết Lâm Tử Hào đang chống chế, với phong cách của Hạ Thiên thì sẽ chẳng bao giờ chống chế.
- Vậy mày muốn làm gì? Muốn dùng nó để uy hiếp tao sao?
Lâm Tử Hào cười lạnh:
- Hạ Thiên, mày có phải quá ngây thơ rồi không?
- Ai thèm uy hiếp chú?
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Chú cho rằng anh nghĩ như vậy sao?
Vẻ mặt Lâm Tử Hào chợt biến đổi:
- Mày muốn làm gì?
- Xử lý chú.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Chú đã thích giả ngu, anh sẽ cho chú chính thức ngu.
Hạ Thiên vừa nói dứt lời thì phóng về phía Lâm Tử Hào, trên tay cũng có một cây ngân châm, hắn dùng tốc độ không ai nhìn thấy được đâm mười châm lên người Lâm Tử Hào, sau đó hắn lùi đến bên cạnh Mộc Hàm.
- À, lúc này chẳng ai cứu chú được nữa, chú coi như cả đời ngây ngốc.
Hạ Thiên nhìn Lâm Tử Hào, hắn dùng giọng thỏa mãn nói.
Lâm Tử Hào không nói gì, hắn chỉ cười ngây ngô với hạ thiên.
- Lâm thiếu gia, Lâm thiếu gia... ....
Vẻ mặt Cao Danh Dương chợt biến đổi, hắn vội vàng nói vài câu với Lâm Tử Hào, nhưng Lâm Tử Hào giống như không nghe thấy gì, bộ dạng vẫn ngây ngốc, thậm chí khóe miệng cũng chảy dãi.
Lần này dù là Cao Danh Dương hay Diệp Thiếu Kiệt, Diệp Mộng Vân, Mộc Hàm và Tô Tiểu Xán cũng hiểu một điều, Hạ Thiên nói không sai, Lâm Tử Hào đã chính thức ngây ngốc.
Tô Tiểu Xán cũng không đồng tình với Lâm Tử Hào, Mộc Hàm thì lại càng không, mà ba người Cao Danh Dương, Diệp Thiếu Kiệt và Diệp Mộng Vân thì trong lòng chẳng ó đồng tình mà sợ hãi, vì bọn họ sinh ra một dự cảm, sau Lâm Tử Hào thì chính là bọn họ có kết cục như vậy.
- Hạ Thiên, mày...Mày muốn thế nào?
Giọng điệu của Diệp Mộng Vân có chút run rẩy.
Hạ Thiên chợt an ủi một câu:
- Các người yên tâm, tôi sẽ không làm cho các người trở nên ngây ngốc.
- Hạ Thiên, mạng của tôi trong tay cậu, tôi sẽ nói những chuyện đêm nay cho cậu.
Cao Danh Dương vội vàng nói, hắn đã tìm được cơ hội níu kéo tính mạng.
Diệp Thiếu Kiệt còn dùng giọng ngoài mạnh trong yếu nói với Hạ Thiên:
- Nếu mày giết chúng tao, mày sẽ đừng hòng trốn thoát.
- Đừng lo, anh không giết các chú.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Các chú chỉ ăn ma túy mà thôi.
- Ăn ma túy?
Cao Danh Dương nhìn Hạ Thiên túi ma túy trong tay Hạ Thiên, vẻ mặt hắn chợt biến đổi:
- Mày...Mày muốn gì?
- Này, các chú chia nhau ra ăn đi, thế nào?
Hạ Thiên giơ túi ma túy lên hỏi ba người.
- Không...Không cần, tôi không muốn ăn thứ này.
Diệp Mộng Vân thét lên, nàng đột nhiên chạy ra ngoài cửa như kẻ điên, sau đó còn gào lên:
- Cứu mạng... ....
Diệp Mộng Vân chợt khựng lại, nàng không thể chạy ra khỏi phòng khách, nàng chợt đứng ngây như bức tượng, thân người vẫn còn duy trì tư thế bỏ chạy.
- Sao không biết tự giác?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Nếu để anh tự ra tay thì phiền phức lớn.
Hạ Thiên vừa nói vừa đổ gần nửa túi bột vào miệng Diệp Mộng Vân, sau đó hắn vỗ vai nàng vài cái, tất cả bột ma túy vào bụng Diệp Mộng Vân. Cuối cùng hắn quay sang nhìn Diệp Thiếu Kiệt và Cao Danh Dương, trên mặt là nụ cười sáng lạn:
- Hai người tự ra tay hay để tôi?
- Không, không cần làm như vậy.
Cao Danh Dương cuối cùng cũng không thể tiếp tục giả vờ nhã nhặn, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, trong giọng nói tràn ngập hương vị buồn bã:
- Hạ Thiên, dù sao cậu cũng đã ra tay với tôi, tôi sẽ ra nước ngoài, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ chẳng làm gì liên quan đến cậu nữa.
Trước nổi sợ hãi, Cao Danh Dương đã từng là Tứ thiếu gia Giang Hải cũng phải trở thành kẻ đáng thương cầu xin tha mạng.
- Hạ Thiên, tao là người Diệp gia, mày giết tao, như vậy mày sẽ là kẻ thù của Diệp gia.
Diệp Thiếu Kiệt cũng cực kỳ hoảng sợ, khi thấy cảnh ngộ của Diệp Mộng Vân thì hắn thầm cảm thấy may mắn, hắn biết nếu bình nuốt nhiêu đó ma túy thì khó thể sống được.
Hạ Thiên nhìn Diệp Thiếu Kiệt rồi lười biếng nói:
- Anh không ngại làm kẻ thù của Diệp gia, chỉ cần mỹ nữ tỷ tỷ không phải là kẻ thù của anh là được, chú muốn hại mỹ nữ tỷ tỷ, tất nhiên anh phải xử lý chú.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Cao Danh Dương rồi nói:
- Chú cũng không còn giá trị với anh, vì vậy chú cũng nuốt đi là vừa.
Hạ Thiên nói xong thì ra tay, hai người kia không thích tự làm thì hắn chỉ còn cách tự mình vất vả một chút.
Mười giây sau Hạ Thiên đã hoàn tất công tác, hắn không ngừng rót ma túy vào bụng hai tên kia, hơn nữa còn cho cả đám không thể cử động và nói chuyện, chỉ biết đứng yên.
- Đám người luôn gây khó cho anh, bây giờ ăn vào, đứa nào sống được thì xem như may mắn.
Hạ Thiên lầm bầm nói, sau đó hắn kéo tay Mộc Hàm:
- Vợ, chúng ta đi thôi.
- Ừ.
Mộc Hàm rất bình tĩnh, tuy nàng chưa từng cho ai ăn ma túy nhưng trước nay cũng từng xử lý vài người vì nhiệm vụ.
Tô Tiểu Xán thì có chút kích động, tình cảnh vừa rồi làm hắn cảm thấy chấn động quá lớn.
- Này thằng ngây, chú chậm rãi ở lại chơi đùa nhé.
Trước khi đi Hạ Thiên cũng bắt chuyện với Lâm Tử Hào, mà Lâm Tử Hào thì đang cười ngây ngô, giống như không nghe rõ lời nói của Hạ Thiên.
Khi thấy Tô Tiểu Xán còn đứng sững sờ thì Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Này, anh không đi, chẳng lẽ thích như bọn họ sao?
- À, đi ngay.
Tô Tiểu Xán cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, tuy có chút bất an nhưng vẫn tranh thủ chạy về phía Hạ Thiên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.