Chương 584: Sập giường.
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
- À, bọn họ sao? Tôi cho bọn họ uống chút ma túy, sau đó bọn họ chết.
Hạ Thiên cũng không giấu Diệp Mộng Oánh, hắn thuận miệng nói ra.
- Á!
Diệp Mộng Oánh hô lên kinh hoàng:
- Cậu giết bọn họ sao?
- Đúng vậy, hai tên ngốc này làm cho Tô Tiểu Xán phải nghiện thuốc, hơn nữa còn muốn dùng biện pháp này để đối phó với chị, tất nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Hạ Thiên ra vẻ đưng nhiên.
Diệp Mộng Oánh chợt sững sờ:
- Tô Tiểu Xán nghiện rồi sao? Có chuyện gì xảy ra?
- À, Tô Tiểu Xán quá ngốc, hắn bị Diệp Mộng Vân tính kế, nhưng tôi đã trị cho anh ta rồi. Nhưng Tô Tiểu Xán nói cho tôi biết, Diệp Mộng Vân và Diệp Thiếu Kiệt muốn dùng cách này để đối phó với chị, vì vậy tôi cho bọn họ sử dụng ma túy của chính mình.
Hạ Thiên vừa nói vừa vuốt ve cơ thể của Diệp Mộng Oánh.
- À!
Thân thể mềm mại của Diệp Mộng Oánh có hơi run, thân thể mẫn cảm của nàng liên tục bị Hạ Thiên khiêu khích, vì vậy mà không khỏi rên rỉ, sau đó khẽ năn nỉ:
- Trước tiên đừng làm loạn nữa, cậu phải nhớ kỹ, những chuyện cậu vừa nói với tôi, không được nói cho người khác biết. Nếu người khác có hỏi Diệp Mộng Vân và Diệp Thiếu Kiệt chết như thế nào thì cậu đừng nói ra sự thật đấy.
- Tôi biết rồi, chị là vợ tôi, tất nhiên tôi sẽ nói cho chị biết, tôi chắc chắn sẽ không tùy tiện nói cho người khác.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, sau đó hắn trừng mắt nhìn Diệp Mộng Oánh:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, sáng sớm chị có tập thể dục không?
- Tôi không tập thể dục, sao vậy?
Diệp Mộng Oánh không kịp phản ứng, trong lòng có chút buồn bực, vì sao Hạ Thiên lại đột nhiên hỏi vấn đề này?
- Mỹ nữ tỷ tỷ, như vậy thì không được, buổi sáng nhất định phải vận động rèn luyện thân thể.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Diệp Mộng Oánh có chút dở khóc dở cười, sau đó nàng nói:
- Được rồi, bây giờ cậu cho tôi thức dậy, chúng ta ra ngoài tản bộ.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, có nhiều phương pháp tập thể dục, chúng ta không cần rời khỏi giường vẫn có thể rèn luyện thân thể.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Diệp Mộng Oánh có chút kỳ quái:
- Không thức dậy thì sao rèn luyện... ....
Diệp Mộng Oánh cũng không kịp nói hết lời, cũng không phải nàng bị chặn miệng, mà nàng đã hiểu vì sao không thức dậy vẫn có thể rèn luyện. Lúc này nàng mới hiểu, đây gọi là luyện công buổi sáng.
Đúng lúc này tên đàn ông ngồi ngây người trong xe cả buổi tối đã nhịn không được phải mắng một câu:
- Con bà nó, lại leo lên người phụ nữ nữa à? Chúng mày không biết làm phiền ông lắm sao?
Tên đàn ông dừng lại một chút rồi mắng:
- Thôi bỏ, ông xem như không nghe là được, ông đã sắp chết thèm rồi.
Nhưng khi nghĩ lại những gì nghe được vào đêm qua thì tên đàn ông có chút hưng phấn, nghe cả đêm cuối cùng cũng có thu hoạch, những tin tức bí mật như vậy tuyệt đối sẽ có được giá tốt.
- Trần tiên sinh, sự việc đã xong, chúng ta gặp mặt ở đâu?
Tên đàn ông gọi điện thoại, sau đó hắn nghe đối phương nói địa chỉ, cuối cùng gật đầu:
- Được, nửa giờ sau gặp lại.
Tên đàn ông cúp điện thoại, hắn ngồi chồm hổm cả đêm, bây giờ cuối cùng cũng có thể rời khỏi bãi đậu xe khách sạn.
... ....
Trong một gian phòng tình nhân nào đó của khách sạn, bên trong đang diễn ra một trận chiến "căng sức".
- Ầm!
Diệp Mộng Oánh rên lên một tiếng cao vút, thân thể co giật, nàng vô thức dùng tay chụp vào ga giường, một luồng lực lượng khổng lồ bùng ra, cái giường đổ sụp.
Khi giường đổ sụp thì quá trình luyện công của hai người coi như kết thúc.
- Điều này...Sao lại thế này?
Diệp Mộng Oánh khẽ hỏi.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Không có gì, giường sập mà thôi.
Diệp Mộng Oánh mắc cở đến mức gương mặt đỏ bừng, khoảnh khắc này muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Trời ạ, nàng rõ ràng có động tác gợi tình mạnh mẽ như vậy, ngay cả giường cũng sập, như vậy không khó xử sao?
- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi qua tôi quên dạy chị nội công tâm pháp, bây giờ tôi dạy chị.
Hạ Thiên cũng không cảm thấy bất ngờ, Diệp Mộng Oánh chẳng qua chỉ vô tình đạt khoái cảm, vì vậy mà dùng sức giãy dụa mà thôi.
Diệp Mộng Oánh rất mơ hồ, cái gì là nội công tâm pháp.
Nhưng sau khi Hạ Thiên giải thích một lượt thì Diệp Mộng Oánh cuối cùng cũng hiểu, thì ra không phải là nàng quá phóng đãng trên giường, chẳng qua nàng đột nhiên có sức lực lớn, vì vậy nên giường mới sập. Nhưng nàng nghĩ đến biểu hiện co giật của mình vừa rồi mà gương mặt vẫn đỏ bừng bừng.
- Nội công tâm pháp kia phải mất bao lâu mới học được?
Diệp Mộng Oánh cuối cùng cũng mặc quần áo tử tế, nàng che giấu thân thể mọng nước của mình, sau đó dò hỏi.
- Cũng không quá lâu, nhanh thôi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Diệp Mộng Oánh, mỹ nữ tỷ tỷ mặc nhiều quần áo như vậy mà vẫn còn rất hấp dẫn:
- Trong cơ thể có chân khí nên học sẽ dễ hơn, chị chỉ cần dẫn dắt chân khí theo một con đường nhất định là được, nếu trong cơ thể không có chân khí thì sẽ mất thời gian rất dài.
- Như vậy sao? Bây giờ tôi sẽ học.
Diệp Mộng Oánh nói, tuy nàng vẫn không hiểu quá rõ nhưng vẫn rất tin tưởng Hạ Thiên ở những sự việc thần kỳ.
... ....
Cổng một khu dân cư xa hoa ở thủ đô có một chiếc xe mười sáu chỗ, trong xe là một người đàn ông khoảng ba mươi, vẻ mặt ủ rũ, đang hút một điếu thuốc, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, rõ ràng là thức cả đêm.
Người đàn ông nhìn chiếc xe xa hoa chạy từ trong khu dân cư ra ngoài mà không khỏi thầm mắng một câu, không biết lúc nào hắn mới được chạy loại xe như thế kia?
Người đàn ông nhìn đĩa CD trên tay mà trong mắt lóe lên cái nhìn hưng phấn, chỉ cần lợi dụng tốt thì dù mua xe mua nhà cao cấp cũng không thành vấn đề.
- Mẹ kiếp, Kim Điền ta dù gì cũng là thám tử tư đệ nhất thủ đô, sao có thể tiếp tục ở vào thời điểm khổ sở thế này được?
Người đàn ông bóp nát đầu thuốc, hắn nhớ đến tình cảnh ngồi chồm hổm cả đêm qua mà càng thêm bất bình. Tên khốn kia lớn lên với bộ dạng chó chết, sao có thể "làm việc" cả đêm với người đẹp như vậy? Hoạt động với người đẹp kia còn chưa tính, hơn nữa còn chơi song phi, đáng giận nhất là camera bị che, hắn muốn xem cũng bó tay, vì vậy mà cảm thấy rất ngứa ngáy, cực kỳ khó chịu.
- Đợi đến khi ông có tiền, ông sẽ lập tức đi tìm một tá tiểu thư, sẽ là vua giữa người đẹp.
Kim Điền căm giận nghĩ, nhưng ngay sau đó hắn lại bác bỏ ý nghĩ này, một tá tiểu thư ít nhất cũng mất vài ngàn đồng.
Đúng lúc này một người đàn ông cao lớn anh tuấn từ trong khu dân cư đi ra, ngay sau đó đã đến bên cạnh xe, hắn kéo cửa chui vào.
- Trần tiên sinh, sớm thế.
Tên đàn ông cười cười với đối phương, bộ dạng nịnh nọt. Người đàn ông trẻ tuổi này chính là Trần Tự Cường, là khách hàng cũ của hắn.
- Anh Kim, anh nói sự việc đã xong, có phải không?
Trần Tự Cường cũng rất khách khí với Kim Điền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.