Chương 1272: Tấn công ác liệt
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
- Này, các người đợi một chút...
Vân Thanh chợt hô lên, đáng tiếc là nàng đã chậm, Hạ Thiên và Liễu Mộng đã chạy mất tăm mất tích.
Vân Thanh cũng có chút đau đầu, nàng cảm thấy chồng và Liễu Mộng thích làm bậy cùng đi với nhau, thật sự làm cho người ta khó thể yên tâm. Lúc này đám người không biết nói lý lẽ kia sợ rằng sẽ gặp phải một đám còn không biết nói lý lẽ hơn nữa.
Thật ra Vân Thanh cũng không muốn Hạ Thiên nhúng tay vào chuyện này, dù sao nàng cũng có xuất thân là luật sư, có nhiều chuyện nàng thấy nên sử dụng pháp luật thì hay hơn. Nhưng bây giờ Hạ Thiên và Liễu Mộng đã chạy đi đánh người, nàng thật sự không thể nào ngăn cản được.
Vân Thanh suy nghĩ và quyết định nên đến công ty, dù sao sau này cuộc sống và công tác của nàng cũng gắn liền với chỗ này, cũng nên làm tốt quan hệ với chính quyền.
Vân Thanh đã nhanh chóng đến văn phòng công ty xây dựng, sau đó đã gặp vị thư ký Dương của chính quyền thành phố, là một người đàn ông hơn ba mươi, khá lịch sự.
- Chào chị, Vân tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu.
Khi thấy Vân Thanh thì vị thư ký Dương kia chủ động chào hỏi, có vẻ rất khách khí.
Điều này cũng không có gì là kỳ quái, vì cả đảng ủy chính quyền huyện Mộc Dương đều biết Vân Thanh có quan hệ cá nhân rất tốt với Kiều Tiểu Kiều, tuy Vân Thanh không phải là người phụ trách công ty khai phá du lịch của Kiều Tiểu Kiều, nhưng thực tế khi không có mặt Kiều Tiểu Kiều, Vân Thanh có thể là người phát ngôn.
Mặt khác Đàm gia trước nay rất có thế lực ở huyện Mộc Dương luôn quan tâm đến Vân Thanh, nghe đồn Vân Thanh có quan hệ bất thường với Đàm gia.
Đến lúc này những kẻ chính thức biết rõ địa vị của Vân Thanh ở huyện Mộc Dương thì không dám đắc tội, mà vị thư ký Dương này cũng hiểu nhiều về lai lịch của nàng, tất nhiên càng thêm khách khí.
- Thư ký Dương, anh cũng hiểu nguyên nhân sự việc chứ?
Vân Thanh hỏi rất trực tiếp.
- Vân tiểu thư, thật ra chủ tịch Ngô hiểu rất rõ, chuyện này chị thật sự không sai. Nhưng chị cũng biết rồi đấy, bây giờ ngại nhất chính là những tranh cãi thế này, ý của chủ tịch Ngô chính là người ta dù sao cũng có kẻ chết đi, chúng ta coi như nắm chủ nghĩa nhân đạo, đền bù cho người ta chút tổn thất, không cần quá nhiều, chỉ một trăm ngàn cũng đủ rồi.
Thư ký Dương nói bằng giọng điệu xin lỗi:
- Tôi biết rõ như vậy là không công bằng với công ty của chị, nhưng công ty của chị là xí nghiệp lớn, chỉ chịu chút thiệt thòi cũng không có vấn đề gì. Chủ tịch Ngô có nói,
sau này chính quyền sẽ ưu tiên cho công ty của chị, xem như đền bù tổn thất.
- Thư ký Dương, chỉ sợ một trăm ngàn căn bản không làm cho bọn họ thỏa mãn, vì bọn họ mở miệng đòi những vài triệu.
Vân Thanh lắc đầu nói.
- Điều này Vân tiểu thư có thể yên tâm, chính quyền có thể ra mặt hiệp thương, tôi đảm bảo sẽ không vượt qua con số một trăm ngàn.
Thư ký Dương tỏ ra tin tưởng mười phần:
- Tôi coi như hiểu bọn họ, nói trắng ra là bọn họ muốn chút tiền, bọn họ có vẻ hô hào lớn tiếng, thật ra chỉ vài chục ngàn là hài lòng rồi.
- Chị, nếu một trăm ngàn thu phục được bọn họ, không bằng cứ cho, nhưng phải đảm bảo sau này không được náo loạn.
Vân Chí Quang khẽ nói.
- Nếu trước kia bọn họ tình nguyện như vậy thì tôi sẽ đồng ý, nhưng bây giờ chỉ sợ không còn cơ hội.
Vân Thanh lắc đầu:
- Anh rể của cậu đã qua, lúc này có lẽ hai bên đã đánh nhau.
- Sao?
Vân Chí Quang chợt ngây người:
- Anh rể đi đánh người rồi sao?
- Điều này...Chị Mộng đang mất vui, muốn đi đánh người, chồng chị đưa chị Mộng chạy đến khối chính quyền huyện rồi.
Vân Thanh có chút bất đắc dĩ:
- Với tốc độ của bọn họ, sợ rằng bây giờ đã đánh xong.
Thư ký Dương ở bên cạnh thật sự khó hiểu, cuối cùng không nhịn được phải hỏi mọt câu:
- Vân tiểu thư, theo lời của mọi người...
Thư ký Dương còn chưa nói dứt lời thì điện thoại đã vang lên, hắn vội vàng lấy ra nghe:
- Chủ tịch Ngô, à, sao? Tôi biết rồi, tôi sẽ quay lại ngay.
Thư ký Dương cúp điện thoại và dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Vân Thanh:
- Xấu hổ quá, khối chính quyền bên kia xảy ra chuyện gấp, tôi phải về trước.
Không đợi Vân Thanh đáp lời, thư ký Dương đã vội vàng chạy đi, lúc này hắn mới hiểu đánh nhau là gì.
Trước cổng khối chính quyền thật sự có đánh nhau, nhưng nói một cách chính xác thì có một người đánh với đám người, mà người này không phải là Hạ Thiên, chính là Liễu Mộng.
Liễu Mộng rất thích chiếc váy trắng của mình, nhưng hôm nay vì chơi trên tàng cây giường tiên nữ mà bị làm bẩn, sau đó giặt lâu cũng không sạch, vì vậy mà tiên nữ mất vui, mà không vui thì phải tìm mục tiêu xả giận. Nàng vốn định đánh nhau với Hạ Thiên, nhưng hắn không chịu và nàng cũng không nỡ, vì vậy khi hắn nói ở trước khối chính quyền có người cần ăn đòn, nàng đã chạy đến đánh người.
Liễu Mộng bình thường là người không nói lý lẽ, khi tức giận lại càng không nói lý lẽ, hơn nữa Hạ Thiên cũng không nói rõ với nàng, chỉ nói nơi đây có kẻ cần ăn đòn, cũng không nói cụ thể đó là ai. Vì vậy lúc này tiểu tiên nữ mất hứng mà tấn công dồn dập, bất kỳ ai.
Vì thế mà không những vài chục người cần ăn đòn bị Liễu Mộng đánh cho tơi bời, mà đám nhân viên khối chính quyền vốn đứng xem náo nhiệt, nhân dân đến nhìn cũng bị đánh, thậm chí ngay cả kẻ đi qua đường cũng gặp tai ương, bị Liễu Mộng đánh ngã lăn ra nền đất.
Một lúc sau, trước cổng khu chính quyền có một chuyện vui, chỉ có Hạ Thiên và Liễu Mộng còn đứng, đám người đứng xem náo nhiệt thấy tình cảnh này đã tránh ra xa, còn đám người té lăn trên mặt đất, thấy tình huống không đúng, bọn họ vốn định đứng lên nhưng vẫn tiếp tục nằm.
- Chị Mộng, bây giờ đã vui vẻ chưa?
Hạ Thiên hỏi.
- Vẫn mất vui, tiểu bại hoại, không bằng cậu cho chị đánh một trận.
Liễu Mộng tất nhiên không hài lòng, những người kia đánh chẳng vui tí nào.
- Chị Mộng, xem ra chị thật sự muốn bị đòn.
Hạ Thiên kéo tay Liễu Mộng:
- Chúng ta về nhà đánh nhau.
- Không cần...
Liễu Mộng kháng nghị, tiếc là không hiệu quả, đã bị Hạ Thiên ôm đi.
Khi thấy hai người kia bỏ đi, đám người nằm dưới đất mới bò lên, quá nguy hiểm, may mà mình chưa bị đánh đã ngã xuống trước.
Một tên thanh niên lại không nghĩ ra:
- Sư phụ, hai người kia là ai? Sao không sợ gì cả vậy?
- Chú em mới đến chưa lâu, biết thế nào được, hai người bọn họ là Hạ Thiên và Liễu Mộng, đều là những kẻ không thể trêu vào, còn đặc biệt thích bạo lực, tóm lại nhìn thấy bọn họ thì trốn xa mới phải đạo.
Người đàn ông lớn tuổi dùng giọng thấm thía nói.
- Làm sao bây giờ?
Tên thanh niên có chút khó khăn:
- Nhiều người bị đánh cũng phải giải quyết chứ? Còn cái quan tài...
- Đừng lo, sẽ có người xử lý, không cần chúng ta chịu tiếng xấu cho kẻ khác.
Người đàn ông lớn tuổi lên tiếng.
...
Một người quá dư thừa tinh lực cũng không tốt, Liễu Mộng chính là điển hình như vậy, vì thế nàng luôn cảm thấy không dùng hết khí lực, bình thường luôn muốn phát tiết ra, ví dụ như muốn đánh người.
Cũng may Liễu Mộng cũng có khắc tinh, vì vậy khi nàng bị Hạ Thiên gặm bánh bao cả giờ thì thật sự không còn chút sức lực, kết quả là sức lực dư thừa đã được phát tiết, cuối cùng đánh nhau một trận với Hạ Thiên trên giường mới trở nên dễ bảo.
Tất nhiên Liễu Mộng ra tay đánh cho đám người kia một trận thật sự có tác dụng, cũng không phải vì người nhà của Vân Khánh Quốc cảm thấy sợ hãi. Thực tế sau khi đám người kia bị đánh thì càng đứng trước khối chính quyền để ăn vạ, thực chất vụ việc chẳng qua là khối chính quyền chẳng có mấy trách nhiệm với nhân dân, lần này vợ và con của Vân Khánh Quốc cũng không tính là cố tình gây sự.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, Triệu Minh Siêu thân là bí thư huyện Mộc Dương, hắn biết Hạ Thiên đã đến huyện Mộc Dương, vì vậy chợt ý thức được vấn đề. Nếu hắn không giải quyết chuyện này, sợ rằng náo loạn ngày càng lớn, kết quả là hắn nhanh chóng ra mặt, mất cả buổi chiều để giải quyết vấn đề. Vân Thanh và công ty thật sự không bỏ ra đồng nào, đám người nhà của Vân Khánh Quốc cũng nhận được khá nhiều chỗ tốt, nhưng cụ thể là gì thì người ngoài cũng không rõ.
Sau khi biết được tin tức thì Vân Thanh không khỏi lắc đầu, quả nhiên giống như rất nhiều người từng nói, rất nhiều chuyện chẳng phải không thể giải quyết, vấn đề là có muốn giải quyết hay không mà thôi. Mà nàng cũng coi như hiểu rõ, vẫn là người đàn ông nhà mình có uy lực lớn, vừa xuất hiện đã xử lý xong vấn đề.
- Chồng, chị Mộng làm sao vậy?
Lúc chạng vạng tối, Vân Thanh về nhà, phát hiện Hạ Thiên ôm Liễu Mộng ra khỏi phòng ngủ, mà Liễu Mộng thì giống như bất tỉnh nhân sự.
- Không có gì, chỉ là đang ngủ mà thôi.
Hạ Thiên trả lời:
- Chị Vân Thanh, tôi đã đồng ý với thần tiên tỷ tỷ là tối nay sẽ về Thanh Phong Sơn, vì vậy phải đưa chị Mộng quay về.
- À, được rồi.
Vân Thanh có chút thất lạc, nhưng nàng vẫn gật đầu, cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi:
- Chồng, vậy cậu còn ở huyện Mộc Dương không?
- Nếu chị Vân Thanh còn ở đây, tôi sẽ còn tới.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Nhưng, chị Vân Thanh, chị không cần cứ ở mãi đây, vài tháng sau chị nên về thành phố Giang Hải, khi đó chúng ta sẽ ở trong Thần Tiên đảo.
- À, tôi biết rồi.
Vân Thanh khẽ gật đầu:
- Chồng, vậy cậu đi trước, đừng để cho chị Nguyệt chờ quá lâu.
Hạ Thiên gật đầu, hắn cũng không nói thêm điều gì mà ôm Liễu Mộng ngủ say rồi biến mất trước tầm mắt Vân Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.