Chương 99: Tét đít hôn thê của Lâm đại thiếu gia.
Tâm Tại Lưu Lãng
21/03/2013
- Kiều Tiểu Kiều đến.
Trong đại sảnh tiệc rượu trên lầu hai chợt vang lên một tiếng hô trầm thấp, ngay sau đó ánh mắt mọi người chuyển ra cửa, vẻ mặt người nào cũng trở nên quái dị.
Mọi người cảm thấy quái dị vì nhìn thấy Hạ Thiên, dù mọi người ở đây đều là nhân vật thượng lưu trong xã hội Giang Hải, ai cũng đã nghe tin Kiều Tiểu Kiều có vị hôn thê, nhưng đối với mọi người thì đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên. Mà rõ ràng hình tượng của Hạ Thiên khác biệt quá xa so với sức tưởng tượng của bọn họ.
Trong tưởng tưởng tượng của mọi người thì hôn phu của Kiều Tiểu Kiều không những anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm, còn phải trầm trọng ổn định. Nhưng thực tế thì thiếu niên mà Kiều Tiểu Kiều đang nép vào như một chút chim nhỏ có tướng mạo rất tầm thường, tuy gương mặt có vài phần thanh tú nhưng tuổi không lớn, không sinh ra chút cảm giác trầm ổn.
Nếu nói thật, dù là không trông mặt bắt hình dong, không so đo tướng mạo thì hôn phu của Kiều Tiểu Kiều ăn mặc quá tềnh toàng, sao lại keo kiệt như vậy?
Dù Kiều Tiểu Kiều cũng ăn mặc bình thường nhưng ai cũng có thể thấy được quần áo của nàng được thiết kế đặc biệt, không nhãn hiệu nhưng là độc nhất vô nhị, nếu nói về giá trị thì còn cao hơn những nhãn hiệu xa hoa của đám người ở đây.
Những ai tham gia bữa tiệc này đều có ánh mắt sáng, người nào chỉ cần liếc mắt đã thấy trang phục trên người Hạ Thiên chỉ là hàng vỉa hè, thậm chí còn tệ hơn hàng vỉa hè. Dù sao thì mua hàng dở cũng phải mặc đồ mới, nhưng quần áo của thiếu niên này lại rất cũ, đặc biệt là đôi giày đã ố vàng quá mức.
Một người như vậy sao có thể là hôn phu của Kiều Tiểu Kiều? Hầu như trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, thậm chí bọn họ còn hy vọng tên thiếu niên kia không có quan hệ với Kiều Tiểu Kiều. Nhưng vấn đề là nếu hai bên không có quan hệ thì sao hành vi của họ lại thân mật như vậy?
Mọi người đều có tâm tư khác nhau, lúc này Lâm Tử Hào cũng tiến lên nghênh đón:
- Tiểu Kiều, em đến rồi à?
Không đợi Kiều Tiểu Kiều nói chuyện, Lâm Tử Hào quay về phía Hạ Thiên rồi duỗi tay:
- Chắc chắn cậu chính là Hạ Thiên được tất cả đàn ông thành phố Giang Hải hâm mộ, tôi là Lâm Tử Hào, rất vui khi được gặp cậu.
- Tôi là Hạ Thiên.
Hạ Thiên lúc nà cũng bắt tay Lâm Tử Hào, vì Lâm Tử Hào không phải là tình địch của hắn.
- Tiểu Kiều, Hạ Thiên!
Kiều Đông Hải cũng đi tới, hắn mở miệng chào đón.
Cao Danh Dương, Diệp Thiếu Kiệt và Tô Tiểu Xán thật sự cũng đang nhìn Hạ Thiên, cũng không ai tiến lên chào hỏi, trong lòng họ đang suy nghĩ điều gì thì chẳng ai hiểu rõ.
- Xin mọi người yên lặng một chút.
Lúc này Lâm Tử Hào chợt đề cao thanh âm, khi tất cả mọi người yên tĩnh trở lại và chuyển ánh mắt về phía hắn, lúc này hắn mới tiếp tục:
- Hôm nay mọi người có thể nể tình đến tham gia tiệc rượu, tôi rất cảm tạ. Tôi đã rời khỏi Giang Hải được năm năm, hôm nay tôi tổ chức tiệc rượu chủ yếu muốn tụ tập với bạn bè năm xưa, hơn nữa cũng không còn thu xếp gì đặc biệt, vì vậy mọi người cứ tùy ý. Mặt khác tôi còn muốn nhân cơ hội để giới thiệu một người.
Người trong đại sảnh chợt nghị luận to nhỏ với nhau, tất cả đều đang suy đoán người sắp được Lâm Tử Hào giới thiệu là ai. Vì mọi người đã nghe rõ lời giới thiệu của Lâm Tử Hào, mục đích chủ yếu để hắn tổ chức tiệc rượu hôm nay chính là giới thiệu người kia.
Một số người nhìn về phía Hạ Thiên, trong lòng thầm suy đoán chẳng phải Lâm Tử Hào muốn giới thiệu vị hôn phu này của Kiều Tiểu Kiều? Vì những người nơi đây đều đã quen mặt nhau, chỉ có Hạ Thiên là người mới.
Diệp Thiếu Kiệt đột nhiên ngước mắt nhìn lên, không chỉ có hắn, những người đàn ông khác cũng nhìn lên, bọn họ cùng nhìn lên cầu thang. Đúng lúc này một người đẹp tóc vàng dáng người thon gầy lồi lõm rõ ràng chậm rãi đi xuống, nàng mặc một bộ váy dạ hội cổ chữ V có màu đen, làn da trắng nõn được làm nổi bật, một sợi dây chuyền kim cương trên chiếc cổ trắng nộn, dây chuyền còn thả sâu vào khe núi làm người khác khát khao di chuyển ánh mắt vào xem bên trong còn có thứ gì... .....
Người đẹp chậm rãi đi xuống cầu thang, chưa nói đến thân thể lồi lõm kinh người phô bày ra quá rõ ràng, hơn nữa còn bùng ra vẻ quyến rũ và phong tình tuyệt đối. Khuôn mặt nàng tuyệt đẹp có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, phối hợp với trang phục lễ hội màu đen làm người ta sinh ra cảm giác ở xa ngàn dặm. Hơn nữa trên người nàng lại bùng ra cảm giác phong tình quyến rũ, có cả sự cao quý khó thể khinh nhờn, trong lúc vô hình làm cho tất cả đàn ông nơi đây bùng lên hóc môn chinh phục... ....
Trong đại sảnh có không ít người đẹp, nhưng ai nhìn thấy người đẹp vừa đi xuống cũng cảm thấy xấu hổ cho chính mình. Nếu nói về gương mặt, trong đây chỉ có duy nhất Kiều Tiểu Kiều là hơn hẳn đối phương, nhưng nếu nói về dáng người và sức quyến rũ thì Kiều Tiểu Kiều thua đứt.
Người đẹp đi xuống cầu thang trong ánh mắt dâm dục của đàn ông và ghen ghét của phụ nữ, sau đó nàng đến bên cạnh và khoác tay Lâm Tử Hào.
Đúng lúc này Lâm Tử Hào cũng mở miệng:
- Giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi, là Mộc Hàm.
Đám đàn ông không thể không thu hồi ánh mắt dâm tục của mình, thì ra người đẹp tóc vàng này chính là hôn thê của Lâm Tử Hào. Mà đám phụ nữ lại rất ghen ghét, người phụ nữ kia không những xinh đẹp mà còn là hôn thê của một thiếu gia siêu cấp, đúng là không có thiên lý.
Ngoài vấn đề ghen ghét thì mọi người cũng giật mình, ngoài Lâm Tử Hào thì có người đàn ông nào xứng đôi với một vưu vật cực kỳ quyến rũ và cao quý như vậy? Tất cả phụ nữ trong đại sảnh đều biết mình không có cơ hội trở thành người của Lâm Tử Hào, có lẽ chỉ có cô gái Mộc Hàm này mới xứng đôi với đệ nhất thiếu gia Giang Hải.
- Chúc mừng Lâm đại thiếu gia... ....
- Hôn thê của Lâm đại thiếu gia quá đẹp... ....
- Lâm đại thiếu gia và Mộc tiểu thư thật sự tạo nên một đôi... ....
Sau vài phút yên tĩnh ngắn ngủi thì mọi người bắt đầu thi nhau chúc tụng Lâm Tử Hào, vì vậy mà bữa tiệc càng thêm náo nhiệt.
- Đét... ....
Một tiếng động nhỏ vang lên cắt đứt tiết tấu bữa tiệc, mọi người lại trợn mắt há mồm, mỗi người đều dùng ánh mắt khó tin nhìn Mộc Hàm, mà khoảnh khắc này vẻ mặt Lâm Tử Hào chưa từng trở nên khó coi như thế.
- Đét, đét... ....
Lại hai tiếng động vang lên, nhưng đó không phải tiếng tát, đó là âm thanh đánh đít, mà người bị đòn chính là Mộc Hàm.
Chẳng biết từ khi nào thì Mộc Hàm đang nằm trong lòng một người đàn ông, mà tay của người đàn ông kia đang đánh vào mông nàng. Người đàn ông kia đánh Mộc Hàm cũng không sao, nhưng đối với Lâm Tử Hào thì giống như trực tiếp đánh vào mặt mình, thậm chí còn khó chịu hơn bị đánh vào mặt.
- Anh làm gì vậy?
Gương mặt lạnh lùng trong trẻo của Mộc Hàm lập tức biến mất, thay vào đó là sự xấu hổ, giận dữ và không biết phải làm sao. Nàng muốn vùng vẫy nhưng căn bản không thể thoát ra, mà bàn tay nóng bỏng của tên khốn kia cứ đập lên hai mông vểnh lên trời của nàng, tuy không quá đau nhưng lại sinh ra những cảm giác khác thường, sinh ra cho nàng cảm giác tê dại quá sâu sắc.
Tên đáng chết này chính là Hạ Thiên, khi Mộc Hàm đi xuống cầu thang thì đã nhin thấy hắn, lúc đó nàng đã cảm thấy không ổn. Nàng luôn tìm cách trốn tránh hắn, nào biết gặp lại hắn ở đây?
Nhưng sau đó Mộc Hàm thấy Hạ Thiên không có phản ứng gì, sau đó lại thấy hắn đứng bên cạnh Kiều Tiểu Kiều, trong lòng thầm thở phào một hơi. Nàng cho rằng Hạ Thiên sẽ vì Kiều Tiểu Kiều mà không gây phiền phức cho mình, như vậy nàng sẽ yên ổn.
Nào ngờ mới qua một phút thì cơn ác mộng của Mộc Hàm đã hàng lâm, người này chợt xuất hiện trước mặt nàng như quỷ sứ, ngay sau đó không cho nàng cơ hội mà ôm đi ra, sau đó vỗ mông nàng trước mặt biết bao nhiêu người.
- Đã nói gọi điện mà không chịu, hơn nữa còn cho Tiểu Yêu Tinh hack máy tính của tôi, loại vợ không nghe lời này phải đánh đòn.
Hạ Thiên dùng hai tay vỗ lên mông Mộc Hàm, hơn nữa càng mạnh tay hơn, tỏ vẻ rất bất mãn:
- Hơn nữa bây giờ lại là hôn thê của kẻ khác, cô là vợ tôi, sao lại làm hôn thê của người khác? Tôi không đánh mông cô thì sẽ không nhớ đòn sao?
Giọng nói của Hạ Thiên rất lớn, những người ở đây đều nghe rất rõ, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đây là chuyện động trời gì? Hai người này một là hôn thê của Lâm Tử Hào, một là hôn phu của Kiều Tiểu Kiều, sao lại ở cùng một chỗ?
Một số người không khỏi nhìn về phía Lâm Tử Hào và Kiều Tiểu Kiều, ai cũng thấy vẻ mặt Lâm Tử Hào rất khó coi, mà Kiều Tiểu Kiều thì rất bình tĩnh, giống như chẳng có gì liên quan đến nàng.
Nhưng Lâm Tử Hào và Kiều Tiểu Kiều còn chưa nói thì người khác sẽ không dám nói gì, nhưng trong lòng ai cũng sinh ra cảm giác không ổn, tiệc rượu đêm nay rõ ràng đã bị hủy hoại.
- Cậu thả tôi ra trước có được không?
Mộc Hàm bị Hạ Thiên đánh mông mà cảm thấy mềm nhũn, không còn lực phản kháng, nàng năn nỉ:
- Nếu không chúng ta nói chuyện ở nơi khác, đừng đánh tôi trước mặt nhiều người như vậy, đừng đánh vào chỗ đó.
Mộc Hàm ép sát vào người Hạ Thiên, hai đỉnh núi cao ngất trước ngực ép lên ngực Hạ Thiên, điều này không khỏi làm cho đám đàn ông trong đại sảnh cảm thấy hâm mộ. Còn giọng điệu năn nỉ của Mộc Hàm thì không ai nghe rõ, mọi người chỉ biết hai người kia nói vài lời với nhau, mà điều này cũng đủ chứng minh Mộc Hàm có biết Hạ Thiên. Mà Mộc Hàm từ đầu đến cuối đều không phản kháng, tất nhiên ai cũng cho rằng cả hai có quan hệ rất mật thiết.
- Mộc Hàm, Hạ Thiên, hai người làm gì vậy?
Lâm Tử Hào dù có ẩn nhẫn cũng không thể chịu đựng được nữa, lần này hắn gầm lên đã nói rõ hắn muốn bùng nổ, mà đám người trong đại sảnh bắt đầu cảm thấy hả hê, kịch hay đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.