Chương 1270: Thăng trầm vài chục năm trước
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
- Lúc đó chị không ưu không buồn, trải qua cuộc sống của một vị thiên kim tiểu thư, nhưng trong mắt cha thì chị cũng không phải là một đứa bé rất nghe lời, chị so với những đứa bé bình thường thì nghịch ngợm hơn, tất nhiên cha cũng hiểu, chị càng thêm thông minh hơn những đứa bé khác.
Nguyệt Thanh Nhã lộ ra nụ cười ngọt ngào, khoảng thời gian khi đó thật sự rất vui vẻ với nàng.
- Còn Mị Di?
Tống Ngọc Mị không nhịn được phải hỏi một câu:
- Mị Di và chị quen biết nhau từ nhỏ sao?
- Chị làm quen với Mị Di khi sáu tuổi, ngày đó cô ấy đến trước cửa nhà chị nói muốn ăn. Mà nói ra cũng thật kỳ quái, giữa hai chúng tôi giống như có duyên phận nói không nên lời, dù cô ấy chỉ là một ăn mày, chị là một thiên kim tiểu thư, nhưng chúng tôi gặp mặt lần đầu tiên giống như đã quen thân, sau đó chị đã chia một nửa phần bánh hoa quế cho cô ấy.
Nguyệt Thanh Nhã chậm rãi nói:
- Sau đó chúng tôi thành cặp bạn thân.
Tống Ngọc Mị chợt kinh hãi, nàng có chút khó tin:
- Chị Nguyệt, chị nói khi nhỏ thì Mị Di là ăn mày sao?
- Đúng vậy, Tiểu Mị khi đó còn rất nhỏ nhưng là một ăn mày không cha không mẹ, thậm chí còn không biết ngày sinh của mình, cũng không biết bao tuổi, không biết tên.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ gật đầu:
- Sau này có một lần đến sinh nhật chị, lúc đó chị mới hỏi cô ấy, để sau này cô ấy cùng làm sinh nhật với chị. Từ đó về sau, sinh nhật của chị và cô ấy là cùng ngày, tuổi của
hai bên cũng coi như bằng nhau.
Nguyệt Thanh Nhã dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Trên người Tiểu Mị có một khối ngọc, vì vậy lúc đầu gọi là Tiểu Ngọc, sau này cô ấy nói không thích Tiểu Ngọc, chị thấy cô ấy rất quyến rũ, không bằng gọi là Tiểu Mị. Vì vậy mà sau đó cái tên đã được quyết định, cô ấy thành Ngọc Mị. Sau đó cô ấy nói muốn có họ, lúc đầu định cho theo họ Nguyệt, nhưng cô ấy nói không nên, sau khi suy nghĩ thì lại nói thích họ Dạ, vì trăng xuất hiện vào ban đêm, Nguyệt và Dạ sẽ không tách ra, sau này cô ấy lấy tên là Dạ Ngọc Mị.
- Thì ra cái tên của Mị Di là như vậy.
Tống Ngọc Mị lầm bầm, những chuyện này đã đủ làm cho nàng hiểu, Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị có quan hệ rất khắng khít, không phải nàng có thể sánh được.
- Từ sáu tuổi đến tám tuổi, chị và Tiểu Mị cùng ở bên nhau hai năm, thời gian rất vui vẻ, dù người khác thấy thân phận cả hai là khác biệt, nhưng chúng tôi luôn cảm thấy mình là bạn bè tốt. Cả hai không có gì giấu nhau, dù là cái gì thì đều chia cho đối phương một nửa. Chị đã từng nói với Tiểu Mị, dù là có thứ gì cũng đều cho cô ấy một nửa, nhà của chị là nhà của cô ấy, tất cả những gì chị có đều có phần của cô ấy.
Nguyệt Thanh Nhã tiếp tục kể lại chuyện cũ:
- Chị từng yêu cầu cô ấy đến nhà ở chung, nhưng cô ấy không đồng ý, vẫn muốn làm ăn mày, mà chị là thiên kim tiểu thư, hai bên vẫn là bạn bè tốt.
- Chỉ là hai năm thôi sao?
Tống Ngọc Mị nghe ra có chút không đúng:
- Sau đó có gì xảy ra?
- Chị đã sớm nói với em rồi, thế giới kia là nơi tu tiên, vì vậy dù nhà chị có danh vọng ở Yến Vân thành nhưng cũng không thể đánh lại người tu tiên.
Nụ cười trên mặt Nguyệt Thanh Nhã biến mất, thay vào đó là vẻ thương cảm:
- Cha chị đắc tội với một người tu tiên, kết quả là cả nhà gặp họa diệt môn.
- Sao?
Tống Ngọc Mị chợt hô lên kinh hoàng, nàng cũng không ngờ Nguyệt Thanh Nhã có chuyện cũ đau thương như vậy.
- Ngày đó tên kia đến tàn sát cả nhà, mà ngày đó chị và Tiểu Mị đang chơi trong nhà, cả hai ở dưới tầng ngầm, khi chị nghe tiếng cha kêu thảm thiết, nghe thấy tiếng những người khác thét gào, khi đó chị cũng không nhịn được rất muốn khóc. Lúc đó chị rất sợ, rất sợ hãi, muốn trèo ra khỏi hầm, nhưng Tiểu Mị giữ chặt miệng chị, đồng thời trực tiếp đánh chị bất tỉnh.
Nguyệt Thanh Nhã nhớ lại chuyện cũ mà tỏ ra thương tâm:
- Đến khi tỉnh lại thì cả nhà chỉ còn một mình chị, lúc đó chị bổ nhào lên thi thể cha, muốn chết đi cùng ông ấy, vì chị cảm thấy mình không còn ai khác. Nhưng Tiểu Mị lại
nói, chị còn cô ấy, cô ấy nói đều nghe theo lời chị.
Nguyệt Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn căn nhà đá ở phương xa:
- Khi đó chị bị kích thích rất lớn, đầu óc ngu muội, không biết nên làm gì, thậm chí không thiết dùng cơm. Từ khi đó Tiểu Mị luôn quan tâm đến chị, cô ấy lo lắng đám người tu tiên kia sẽ quay lại, vì vậy cùng chị ở dưới hầm, mỗi ngày đều đi ăn xin rồi lấy về chia cho nhau, luôn cho chị những món ngon nhất xin được. Cứ như vậy mà cô ấy quan tâm đến chị trong thời gian hơn ba tháng.
Trong đầu Tống Ngọc Mị không tự giác được xuất hiện một hình ảnh, một cô bé tám tuổi dựa vào những thứ xin được để chăm sóc cho một cô gái tám tuổi khác, tuy nàng chưa từng trải qua tình huống như vậy, nhưng nàng có thể tưởng tượng được tình huống gian khó thế nào.
- Đã ba tháng trôi qua, chị dần khôi phục trở lại, sau đó dần tiếp nhận sự thật. Tiểu Mị định đưa chị rời khỏi Yên Vân thành, đi đến nơi khác, nhưng đến khi cả hai định bỏ đi thì gặp mặt một người.
Âm thanh sầu não của Nguyệt Thanh Nhã chợt biến mất, chuyện cũ đau thương đã trải qua rất lâu, bây giờ nàng đã có thể tỉnh táo ứng phó với mọi tình huống:
- Đó là một người tu tiên khác, một người đến từ Phiêu Miễu Tiên Môn, mà người này cho biết, sở dĩ cha chị bị người kia sát hại cũng vì giúp đỡ người của Phiêu Miểu Tiên Môn.
- Sau đó chị trở thành người tu tiên sao?
Tống Ngọc Mị khẽ hỏi một câu.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ gật đầu:
- Người tu tiên kia cảm thấy hoàn cảnh của chị quá bi đát, vì thế mới đưa về Phiêu Miểu Tiên Môn, khi Phiêu Miểu Tiên Môn tiến hành khảo thí tư chất của đệ tử, chị được người ta phát hiện có tư chất hơn người, sau đó được môn chủ thu nhận làm đệ tử thân truyền, từ một cô gái bình thường trở thành đệ tử của môn chủ Phiêu Miểu Tiên Môn.
- Còn Mị Di?
Tống Ngọc Mị nhịn không được phải hỏi.
- Cô ấy vẫn đến Phiêu Miểu Tiên Môn, nhưng tư chất của cô ấy không phù hợp tu luyện công pháp của Phiêu Miểu Tiên Môn, tất nhiên Phiêu Miểu Tiên Môn sẽ không muốn thu nhận làm đệ tử. Khi đó chị nói với sư phụ, sẽ không bao giờ tách ra khỏi Tiểu Mị, vì thế sư phụ cũng thu nhận cả Tiểu Mị.
Nguyệt Thanh Nhã có chút bất đắc dĩ:
- Chị vốn tưởng rằng Phiêu Miểu Tiên Môn có nhiều công pháp tu luyện, sẽ có thứ phù hợp với Tiểu Mị, nhưng trong thời gian hai năm, Tiểu Mị vẫn không cách nào tiến vào cánh cửa tu tiên, mà hai năm đó chị lại phát triển rất mạnh, sư phụ cũng giao ra tâm pháp tu luyện quan trọng nhất của Phiêu Miểu Tiên Môn, cũng chính là Phiêu Miểu Tâm Pháp mà em cũng đã tu luyện.
- Rồi sau đó vì sao giữa hai người lại có hiểu lầm?
Tống Ngọc Mị lại hỏi.
- Chị đã nói với Tiểu Mị, dù cô ấy không thể tu luyện thì chị cũng sẽ quan tâm chăm sóc, như trước kia cô ấy từng chăm sóc chị. Khi đó chị cũng nói, chị nhất định sẽ tìm được tâm pháp tu luyện phù hợp với cô ấy, thậm chí còn có thể truyền Phiêu Miểu Tâm Pháp cho cô ấy, dù sư môn cấm đoán nghiêm khắc.
Nguyệt Thanh Nhã nói có chút khổ sở:
- Nhưng khi chúng tôi được mười tuổi, Tiểu Mị nói, cô ấy sẽ rời khỏi Phiêu Miểu Tiên Môn, vì cô ấy biết có môn pháp phù hợp với mình.
- Đó là môn phái gì?
Tống Ngọc Mị không tự giác được mà bị dẫn dắt vào câu chuyện của Nguyệt Thanh Nhã.
- Môn phái kia gọi là Nhật Nguyệt Tiên Môn, nhưng còn có một biệt danh gọi là Song Tu Môn, mà Phiêu Miểu Tiên Môn thì trực tiếp gọi bọn họ là Ma Môn, đó là một môn phái mà Phiêu Miểu Tiên Môn cực kỳ khinh thường.
Nguyệt Thanh Nhã nói rất nhỏ:
- Cũng vì vậy mà chị cực lực ngăn cản Tiểu Mị vào môn phái đó, nhưng Tiểu Mị lại rất kiên quyết, sau đó chị đã nói một câu mà đến bây giờ vẫn còn hối hận.
- Nói cái gì?
Tống Ngọc Mị vội hỏi.
- Chị nói với Tiểu Mị, nếu cô ấy đi Nhật Nguyệt Tiên Môn, chúng ta sẽ không còn là bạn bè, mà là kẻ địch.
Nguyệt Thanh Nhã chậm rãi thở ra một hơi:
- Chị nói như vậy chỉ vì muốn cho Tiểu Mị thay đổi quyết định, nhưng không ngờ cô ấy vẫn không chùn bước, nhưng cũng vì câu nói này mà cô ấy hận chị gần ba mươi năm, mãi đến bây giờ cô ấy vẫn chưa chịu tha thứ cho chị, vì cô ấy cảm thấy chị ruồng bỏ cô ấy, ruồng bỏ tình hữu nghị giữa hai bên.
Tống Ngọc Mị không nói gì, vì nàng cảm thấy dù là Nguyệt Thanh Nhã hay Dạ Ngọc Mị đều không sai, nhưng cả hai lại sai vì gặp gỡ khác biệt.
- Nhật Nguyệt Tiên Môn có một loại tâm pháp tu luyện rất đặc biệt, đó gọi là Băng Nguyệt tâm kinh, đây là tâm pháp chỉ phù hợp với những cô bé có cơ thể cực âm. Nhưng Nhật Nguyệt tiên môn lại có một biện pháp khác người, bọn họ đưa tâm pháp này cho những cô bé luyện tập, sau này có tác dụng phụ rất lớn, trưởng thành bắt buộc phải cùng song tu với một người tu tiên khác giới, nếu không sẽ bị âm hỏa thiêu chết.
Nguyệt Thanh Nhã tiếp tục nói:
- Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà chị không muốn cho Tiểu Mị tu luyện tâm pháp này, nhưng vì giữ mình trong sạch nên tiến độ tu luyện của cô ấy là cực nhanh, chưa đến mười năm đã là một trong những cao thủ trẻ tuổi của Nhật Nguyệt Tiên Môn.
Sau đó cô ấy tìm được chị, quyết định phân thắng thua cao thấp, muốn chứng minh cô ấy lựa chọn không sai.
- Vậy ai thắng?
Tống Ngọc Mị rất quan tâm đến chuyện này.
- Không ai thắng.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ lắc đầu:
- Một trận quyết chiến giữa chúng tôi chợt kích thích một trận pháp không biết tên nào đó, vì vậy mà tạo nên con đường đến thế giới này. Sau đó chúng tôi được đưa đến đây, nhưng sau khi đến đây cũng không cùng một nơi, chị tưởng rằng Tiểu Mị đã chết, mãi đến vài tháng trước mới biết cô ấy còn sống.
Nguyệt Thanh Nhã nói đến đây thì quay đầu nhìn Tống Ngọc Mị:
- Ngọc Mị, chị cũng không muốn mất đi Tiểu Mị, chị cũng không hy vọng cô ấy quay về thế giới bên kia, em tình nguyện giúp đỡ chị không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.