Chương 833: Thủ trưởng của cô là ai?
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
Khi nghe được những lời này của Mị Nhi thì vẻ mặt đám người bên cạnh rất đặc sắc, Hào Đồ thầm nghĩ, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này có thân phận gì? Nhìn thì có vẻ rất thân thuộc với Hạ Thiên, hơn nữa Hào Đồ thấy người phụ nữ này còn kiêu ngạo hơn cả Hạ Thiên, cũng không thèm nể mặt Cao Bàng.
Lãnh Băng Băng lại nhận ra Mị Nhi, trước đó khi Lý Minh Hiên gây rối ở nhà nàng, khi đó Mị Nhi từng xuất hiện. Nhưng trước đó Mị Nhi còn chưa quen biết Hạ Thiên, bây giờ nghe Hạ Thiên xưng hô với Mị Nhi thì biết quan hệ giữa cả hai đã không còn tầm thường.
Cao Bàng thiếu chút nữa đã bị những lời của Hạ Thiên làm cho nghẹn chết, hắn vốn không có gì để nói, nhưng khi Mị Nhi hỏi một câu, hỏi hắn có ý kiến không, tất nhiên hắn phải có ý kiến. Nhưng hắn không ngờ người phụ nữ này nói ra rất rõ ràng, có ý kiến cũng vô dụng, như vậy còn hỏi làm gì?
Cao Bàng cảm thấy mình bị Mị Nhi này đùa giỡn, trong lòng rất căm tức, vì vậy hắn mở miệng:
- Chờ chút, đây là án hình sự bình thường, hình như các người không được tiếp nhận.
- Có phải là vụ án bình thường hay không, điều này không phải do các anh nhận định, mà do chúng tôi nhận định.
Mị Nhi lạnh lùng nói:
- Tôi không cần phải giải thích với các ông, nếu có vấn đề gì, các anh có thể kháng nghị với thủ trưởng của tôi.
Mị Nhi dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Thuận tiện cũng hảo tâm nhắc nhở ông một câu, thủ trưởng của tôi có mặt ở đây, ông có thể trực tiếp trách cứ.
- Cái gì?
Vẻ mặt Cao Bàng lại biến đổi:
- Cô...Thủ trưởng của cô là ai?
Cao Bàng nói lời này thì cũng không nhịn được phải quét mắt nhìn đám người ở đây, hắn cũng không thể biết được thủ trưởng của Mị Nhi là ai.
- Thủ trưởng của tôi tất nhiên là cậu ấy.
Mị Nhi chỉ vào Hạ Thiên:
- Vì vậy cậu ấy có đủ quyền lực để thẩm vấn Thái Bằng Trình.
Vẻ mặt Cao Bàng chợt trở nên trắng bệch, Hạ Thiên và thủ trưởng của Mị Nhi, tiểu tử này là người của Ám tổ? Tuy hắn không biết thân phận của Mị Nhi trong Ám tổ, nhưng điều này đủ để chứng minh thân phận của Hạ Thiên trong Ám tổ là rất cao, ít nhất cũng cao hơn người phụ nữ này.
- Vợ Mị Nhi, đừng nói nhiều với tên ngốc kia, chúng ta trực tiếp đưa tên ngốc Thái Bằng Trình này đi là được.
Hạ Thiên lúc này trực tiếp xách Thái Bằng Trình từ trên ghế lên.
- Không, không cần, tôi không đi, tôi sẽ tình nguyện nói tất cả, đừng cho hắn đưa tôi đi.
Vẻ mặt Thái Bằng Trình lúc này chợt biến đổi lớn, hắn kêu lên điên cuồng. Nếu hỏi bây giờ hắn sợ nhất là ai, đáp án chỉ có một, đó chính là Hạ Thiên.
Thực tế thì từ khi Hạ Thiên tiến vào thì Thái Bằng Trình đã rất bối rối, nhưng hắn vẫn giả vờ trấn định. Nhưng bây giờ Cao Bàng đã không thể ngăn cản Hạ Thiên, hắn khó thể khống chế sự sợ hãi, vì vậy mà không nhịn được phải hô lên.
Hào Đồ ở bên cạnh và một vài tên công an tỉnh cũng không khỏi ngạc nhiên, Hạ Thiên có uy lực lớn như vậy sao? Hắn còn chưa thẩm vấn mà Thái Bằng Trình đã bị dọa thành như vậy, đúng là không hổ danh chuyên gia thẩm vấn.
- Này, câm miệng cho tôi, đợi lát nữa tha hồ nói.
Hạ Thiên đâm một châm lên người Thái Bằng Trình, đối phương lập tức không nói ra lời.
Hạ Thiên dùng một tay nhấc Thái Bằng Trình, một tay kéo Lãnh Băng Băng:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, vợ Mị Nhi, chúng ta đi, đổi địa phương thẩm vấn tên ngốc này.
Hạ Thiên nói đi là đi, hắn kéo Lãnh Băng Băng ra khỏi phòng thẩm vấn, Mị Nhi cũng nhanh chóng đuổi theo. Lần này Cao Bàng không dám ngăn cản, còn những người khác tất nhiên sẽ chẳng dám cản, cứ như vậy mà đám người phải đưa mắt nhìn ba người Hạ Thiên mang theo Thái Bằng Trình bỏ đi.
Mười phút sau Hạ Thiên về đến Kiều gia, Mị Nhi vốn muốn mang Thái Bằng Trình về quân khu, nhưng Hạ Thiên cảm thấy nên đưa Thái Bằng Trình về thẩm vấn ở Kiều gia thì hay hơn. Mà Mị Nhi cũng không kiên trì ý kiến của mình, nàng đồng ý cách làm của hắn.
Hạ Thiên mang theo Thái Bằng Trình vào khu nhà chuyên dùng để thẩm vấn của Kiều gia, Thái Bằng Trình bị quẳng ra đất, sau đó hắn đâm vài châm lên người của đối phương:
- Trước hết để cho chú nếm thử hương vị sống dở chết dở, lát nữa anh sẽ hỏi chú vài vấn đề.
Lúc này vẻ mặt Thái Bằng Trình cực kỳ đau khổ, nhưng hắn không lên tiếng, vì lúc này Hạ Thiên còn chưa khôi phục công năng mở miệng của hắn.
- Tôi có việc muốn hỏi cậu.
Mị Nhi nói với Hạ Thiên.
- Vợ Mị Nhi, có chuyện gì?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Cậu theo tôi.
Mị Nhi lóe lên rồi biến mất.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị chờ chút, tôi sẽ lập tức quay lại.
Hạ Thiên vội vàng nói một câu, sau đó nàng nhanh chóng đuổi theo.
Mị Nhi cũng không đi xa, nàng đi ra bên ngoài, rõ ràng nàng chỉ muốn cùng nói vài chuyện với Hạ Thiên mà thôi.
- Vợ Mị Nhi, thật ra cảnh sát tỷ tỷ không phải là người ngoài, có gì chị cứ nói trước mặt chị ấy.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Đây là vài thứ của cậu.
Mị Nhi lấy ra một cái hộp đưa cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Vợ Mị Nhi, đây là thứ gì?
- Cậu mở ra chẳng phải là biết sao?
Mị Nhi tức giận nói.
Hạ Thiên mở ra nhìn nhìn, hắn thấy bên trong cũng chẳng có thứ gì, chỉ là một tờ giấy chứng nhận, một tấm thẻ ngân hàng, vài tấm hộ chiếu, một chiếc đồng hồ.
- Đây là những vật chứng minh cậu có thân phận là người Ám tổ, lúc này Ám tổ đã chính thức được trùng kiến, bây giờ cậu là tổ trưởng Ám tổ, cũng chính là Ám Hoàng thứ hai. Những tấm hộ chiếu này dùng để đề phòng những chuyện bất đắc dĩ, ví dụ như cậu xuất ngoại thì sẽ có tác dụng, tấm thẻ ngân hàng này có tiền của Ám tổ đưa cho cậu, tất nhiên cậu cũng có thể bỏ tiền của mình vào, hơn nữa tấm card này sẽ không bị đóng băng.
Mị Nhi giải thích:
- Còn chiếc đồng hồ này, đây là sản phẩm công nghệ cao đặc chế chuyên biệt, không phải chỉ là đồng hồ, còn có tác dụng gửi thư từ qua lại và định vị. Nếu có ai liên lạc với cậu qua đồng hồ này, như vậy đối phương cũng là người Ám tổ, dù không có tín hiệu điện thoại thì chiếc đồng hồ này vẫn có thể liên hệ được.
Hạ Thiên nghe mà cảm thấy mơ hồ:
- Vợ Mị Nhi, thứ này dùng thế nào?
- Tôi dạy cho cậu, đồng hồ này có một hệ thống phân biệt thân phận, trước tiên sẽ tiến hành nhận thân, sau đó mới được kích hoạt...
Mị Nhi lần này rất kiên nhẫn, nàng bắt đầu dạy Hạ Thiên cách sử dụng đồng hồ. Nhưng Hạ Thiên không am hiểu sản phẩm công nghệ cao, vì vậy đến lúc cuối cùng khi biết được toàn bộ công năng thì đã mất hơn nửa giờ.
- Nhớ kỹ, đồng hồ này phải luôn đeo trên người, dù thế nào cũng đừng gỡ xuống, giấy chứng nhận phải bảo quản cho tốt, đừng để bị mất, hiểu chưa?
Cuối cùng Mị Nhi còn đặc biệt dặn dò một câu.
- Biết rồi, vợ Mị Nhi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn vung tay muốn ôm lấy nàng. Lúc này Mị Nhi vì đứng quá gần hắn, lại vội vàng không chuẩn bị kịp nên chẳng thể né tránh, vì vậy mà bị hắn ôm vào lòng. Một giây sau Hạ Thiên còn tháo cả kính râm của nàng xuống:
- Vợ Mị Nhi, nãy giờ chị đã khổ sở dạy bảo tôi, trước tiên tôi ban thưởng cho chị.
Hạ Thiên nói rồi hôn Mị Nhi, đáng tiếc là lúc này hắn lại nghe được giọng nói lo lắng của Lãnh Băng Băng:
- Hạ Thiên, mau đến đây, Thái Bằng Trình có gì đó rất lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.