Chương 952: Tiểu bại hoại không có bạn.
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
- Tiên nữ, đúng là tiên nữ, thật sư là nữ nhân vật chính tốt nhất, ngoài cô ấy ra thì không ai thích hợp hơn.
Hoắc Nham cũng ngây người, sau đó thì thào nói.
- Quá giỏi.
Địch Viện cũng ngơ ngác:
- Thần tượng, sau này chị ấy sẽ là thần tượng của mình, là thần tượng duy nhất, quá giỏi.
Đám người đơ ra, mà Hạ Thiên và Liễu Mộng đã đi đến.
- Các người làm gì vậy? Đứng ngơ ra ở đây thì vui lắm sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đám người Đái Kim rồi mở miệng hỏi.
- À, anh bạn, chúng tôi đang đợi anh.
Đái Kim là người đầu tiên nhìn Liễu Mộng:
- Vị này chắc là Liễu tiểu thư phải không? Tôi là Đái Kim, là bạn của Hạ Thiên.
- Gạt người, tiểu bại hoại không có bạn.
Liễu Mộng bĩu môi, sau đó nàng la lên một câu:
- Này, các người ai mời cơm? Chị đã đói bụng lắm rồi, chị muốn ăn cơm.
- Là em, là em.
Địch Viện vội vàng la lớn:
- Liễu tiểu thư, em là Địch Viện, là fan trung thực nhất của chị, tất cả đĩa nhạc của chị đều được em mua đầy đủ.
Hoắc Nham cũng đi đến:
- Liễu tiểu thư, tôi là Hoắc Nham, chúng ta đã gặp mặt một lần rồi.
- Phải không, tôi chẳng nhớ.
Liễu Mộng lầm bầm một câu:
- Này, đừng nói nhiều như vậy làm gì, chị đã đói bụng đến mức chẳng còn sức nói chuyện nữa rồi, mau vào ăn cơm thôi.
- Nói đúng, ăn cơm, ăn cơm thôi, chúng ta vào thôi.
Địch Viện vội vàng nói, sau đó nàng đi trước dẫn đường, đi vào trong Quý Tân Tửu Gia. Cuối cùng dám người đi vào một gian phòng hình bầu dục, Địch Viện nói với nhân viên phục vụ:
- Đưa thức ăn lên.
- Vâng, tiểu thư.
Nhân viên phục vụ lên tiếng, sau đó nàng vội vàng đi ra, mà Địch Viện bắt đầu ngồi xuống, nàng chủ động chào mời Liễu Mộng.
- Này, tiểu bại hoại, sao chị lại đói như vậy? Nhất định là tối qua cậu ăn nhiều, làm hại chị hôm nay bị đói.
Liễu Mộng dùng ánh mắt đau khổ nhìn Hạ Thiên:
- Chị quyết định đêm nay không cho cậu ăn nữa.
- Liễu tiểu thư, món ăn sẽ lên ngay.
Địch Viện vội vang nói, trong lòng thầm nghĩ, tối qua ma nữ Mộng Mộng cho Hạ Thiên này ăn gì? Chẳng lẽ cho hắn bú sữa? Nhưng rõ ràng Liễu Mộng chưa sinh con, sao có thể cho Hạ Thiên được?
Địch Viện thật sự không ngờ mình đoán đúng, nhưng Hạ Thiên không phải giống như suy nghĩ của nàng, hắn có cái nhìn khác biệt.
- Này, chú đừng nhìn chị như vậy, nếu không tiểu bại hoại sẽ co chú no đòn.
Liễu Mộng trừng mắt nhìn Hoắc Nham, nàng dùng giọng mất vui nói.
- À, xấu hổ quá, Liễu tiểu thư, tôi không cố ý thất lễ, tôi chỉ cảm thấy cô rất phù hợp với một bộ phim mới của công ty chúng tôi, không biết Liễu tiểu thư có hứng thú không?
Hoắc Nham vội vàng nói.
- Bây giờ chị rất đói, không có hứng phim phiếc gì cả?
Liễu Mộng bĩu môi, nàng tỏ ra không vui.
- Món ăn đến.
Địch Viện thấy nhân viên phục vụ bưng món ăn lên thì vội vàng nói.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Liễu Mộng chợt lộ ra nụ cười sáng lạn, nàng dùng tốc độ cực nhanh để cướp món ăn trên tay nhân viên phục vụ, sau đó cũng không quan tâm đến người khác mà ăn lấy ăn để.
Tuy Liễu Mộng nổi tiếng không thục nữ nhưng Đái Kim, Hoắc Nham hay Địch Viện cũng kỳ quái phát hiện Liễu Mộng ăn như vậy vẫn rất ưu nhã, không chút thô tục.
- Đây không phải là ma nữ, rõ ràng là tiên nữ trời sinh.
Trong lòng Hoắc Nham có ý nghĩ như vậy, tuy mới tiếp xúc được một lúc nhưng hắn càng kiên định vào ý niệm cho Liễu Mộng làm nhân vật chính.
- Tiểu bại hoại, cậu cũng ăn đi, ăn nhiều một chút, đến tối còn ăn chị.
Liễu Mộng tiêu diệt một nửa món ăn trong nháy mắt, sau đó mới nhớ đến hạ thiên, còn đám người trên bàn, nàng không quan tâm.
Liễu Mộng ăn cơm rất chuyên chú, nàng ăn tất cả các món, ngoài những món quá ngon nàng ăn sạch thì ngẫu nhiên cũng quan tâm đến Hạ Thiên. Ví dụ như vừa rồi nàng gắp cho Hạ Thiên một khúc xương. Tất cả những hành động của nàng đều rất tự nhiên, không ra vẻ, rõ ràng không quan tâm đến cái nhìn của người khác. Nhưng những biểu hiện của nàng cũng hấp dẫn đám người bên cạnh.
- Hèn gì đĩa hát của cô ấy dễ bán như vậy, dù cô ấy không hát, chỉ ghi hình cuộc sống tự nhiên như vậy, sợ rằng cũng hấp dẫn không ít người mua.
Đái Kim thầm nghĩ như vậy.
Hoắc Nham thì cảm thấy cho Liễu Mộng đi đóng vai tiên nữ trong phim, tuyệt đối sẽ chinh phục tất cả người xem.
Địch Viện bây giờ phát hiện ra một vấn đề, nàng ghen ghét với hạ thiên, người này sao lại có thể quan hệ thân mật với ma nữ Mộng Mộng như vậy?
Địch Viện đột nhiên có suy tính muốn cướp ma nữ Mộng Mộng rời khỏi Hạ Thiên, sau đó nàng lập tức hành động, liên tục gắp thức ăn cho Liễu Mộng, hơn nữa lại nói ra nhiều lời nịnh nọt. Nhưng Địch Viện nhanh chóng phát hiện Liễu Mộng không có hứng thú, tuy Liễu Mộng không phải lúc nào cũng để ý đến Hạ Thiên, nhưng thỉnh thoảng sẽ nói tiểu bại hoại thế này thế nọ. Bây giờ ai cũng biết tiểu bại hoại trong miệng Liễu Mộng chính là Hạ Thiên, Địch Viện cũng hiểu, tình cảm giữa Hạ Thiên và Liễu Mộng là hầu như khó thể tách rời.
Địch Viện nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ của mình, rõ ràng đây là lựa chọn sáng suốt của nàng. Nếu bị Hạ Thiên phát hiện nàng muốn cướp vợ của hắn, dù nàng là phụ nữ, sợ rằng Hạ Thiên cũng xử lý nàng.
- Chị Mộng Mộng, chúng ta đi chụp ảnh nhé?
Địch Viện vừa rồi nịnh hót Liễu Mộng cũng chẳng phải không có thu hoạch, ít nhất cách xưng hô cũng đã được thay đổi. Bây giờ nàng có thể gọi trực tiếp là Liễu Mộng hoặc Mộng Mộng, đã thăng cấp từ fan trung thực đến chị em tốt, điều này cũng làm nàng tương đối thỏa mãn.
- Được.
Liễu Mộng lập tức đồng ý:
- Chúng ta sẽ đi chơi.
Liễu Mộng bây giờ đã ăn no, vì vậy nàng có thời gian thanh thản nói chuyện với Địch Viện.
Hai người vừa ăn vừa nói và gạt Hạ Thiên sang một bên, tất nhiên hắn đang nhàm chán, đột nhiên hắn nghe thấy được âm thanh gì đó, vì vậy không khỏi ồ lên một tiếng rồi đứng lên.
- Chị Mộng, chị cứ ở đây, tôi ra ngoài một chút, sau đó sẽ quay lại.
Hạ Thiên nói xong thì nhanh chóng đi ra, sở dĩ nói như vậy là vì hắn nghe thấy âm thanh của Kiều Tiểu Kiều.
Hạ Thiên đi ra khỏi phòng và đụng mặt đám người đi đến, Kiều Tiểu Kiều không có mặt trong đám người nhưng cũng có vài người quen thuộc.
- Hạ tiên sinh, đúng là trùng hợp, cậu cũng đến huyện Mộc Dương sao?
Người này thấy Hạ Thiên thì chủ động chào hỏi.
- Nói nhảm.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, hắn không có tình cảm gì với đối phương, vì hắn cảm thấy đây là một người khả năng có ý với chị Vân Thanh.
Người này không phải là ai khác, chính là Viên Thế Tài trước đó đã từng gặp Hạ Thiên.
Khi nghe được lời này thì Viên Thế Tài không nói gì nhưng người bên cạnh lại rống lên:
- Cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Đúng là không hiểu chuyện, mau xin lỗi Viên tiên sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.