Chương 229: Tô Tiểu Xán giảm béo.
Tâm Tại Lưu Lãng
21/03/2013
- Đúng vậy, bây giờ anh muốn giảm béo sao?
Hạ Thiên nhớ đến bộ dạng béo núc của Tô Tiểu Xán mà không khỏi có chút đồng tình, vì vậy có thể thấy Hạ Thiên cũng rất có cảm xúc.
- Đúng vậy, bây giờ tôi đến giảm béo được không?
Giọng điệu của Tô Tiểu Xán có chút kỳ quái:
- Bây giờ tôi đến tìm cậu được chứ?
- Được, anh đến đi, tôi đang ở khu Cảnh Uyển.
Hạ Thiên lập tức đồng ý, tuy hắn không muốn quấy rầy mình và vợ, nhưng đã đồng ý là không được nuốt lời. Hắn đã nói nếu Tô Tiểu Xán muốn giảm béo thì có thể đến tìm, bây giờ đối phương muốn, tất nhiên phải cho đến.
Hạ Thiên cúp điện thoại thì Lãnh Băng Băng cau mày:
- Cậu cho ai đến đây vậy?
- Tô Tiểu Xán, tên mập kia muốn giảm béo, tôi cảm thấy anh ta béo đến mức đáng thương, vì vậy mới cho đến đây.
Hạ Thiên có vẻ rất tùy ý, hắn hoàn toàn không cho rằng đây là chuyện gì to tát.
- Em cũng rất đáng thương, sao anh không giúp em?
Yêu Yêu quệt mồn lên vai rồi phàn nàn.
- Nếu em béo như Tô Tiểu Xán thì anh sẽ giúp em giảm béo.
Hạ Thiên nhìn Yêu Yêu rồi cười hì hì nói.
- Anh muốn em béo như tên kia sao?
Yêu Yêu tức giận nhìn Hạ Thiên:
- Anh đúng là xấu xa, đám trù em lớn lên sẽ như vậy.
Rõ ràng Yêu Yêu cũng biết Tô Tiểu Xán, nếu không nàng sẽ không có phản ứng như vậy.
- Yêu Yêu, nếu không có gì thì đi ngủ đi, ngài mai tỉnh ngủ là tốt.
Mộc Hàm bất đắc dĩ đành phải khuyên Yêu Yêu, nếu không đêm nay nha đầu này sẽ chẳng biết làm gì.
- Được rồi, em vào đi ngủ.
Yêu Yêu lầm bầm, nàng nói xong thì đi lên lầu. Xem ra tối nay nàng định ngủ ở đây, nàng cũng không trưng cầu ý kiến xem Lãnh Băng Băng có phản đối hay không.
Lãnh Băng Băng cũng không phản đối, nàng đưa hai người kia lên lầu:
- Tôi đưa mọi người lên phòng khách.
Hạ Thiên rất hài lòng với sự sắp xếp này, tối nay hắn muốn ngủ với cảnh sát tỷ tỷ, vì vậy Yêu Yêu và Mộc Hàm cũng chỉ phải ngủ trong phòng ngủ cho khách. Nếu hai nàng cùng ngủ chung với Lãnh Băng Băng thì thật ra hắn sẽ không chú ý, nhưng cảnh sát tỷ tỷ nhất định sẽ chú ý.
Mộc Hàm cùng Yêu Yêu lên lầu, ngay sau đó Lãnh Băng Băng đi xuống phòng khách.
- Cậu có biết thân phận của hai người bọn họ không?
Lãnh Băng Băng ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên rồi hạ giọng:
- Mộc Hàm là người của cục an ninh quốc gia, Yêu Yêu cùng làm với Mộc Hàm, đúng rồi, Yêu Yêu là em gái họ của Thanh Thanh.
- Cảnh sát tỷ tỷ, em cũng nghe thấy chuyện của tên khốn Lý Minh Hiên, sau này em gặp hắn sẽ đánh cho một trận nên thân.
Hạ Thiên trả lời.
Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, bây giờ nàng mới nhớ tên biến thái này có lỗ tai nghìn mét, nàng và Mộc Hàm nói chuyện trong phòng bếp đều lọt vào tai hắn.
- Vậy cậu còn biết tin gì về Mộc Hàm không?
Lãnh Băng Băng hỏi.
- Không biết.
Hạ Thiên quả thật không biết, mà hắn cũng không có hứng đi thăm dò.
- Cậu thì cái gì cũng không biết, như vậy mà nhận người ta làm vợ sao?
Lãnh Băng Băng có chút tức giận:
- Cậu có thể ngừng bản sắc sắc lang lại được không, gặp người đẹp là ép người ta làm vợ bé sao?
- Yêu Yêu Tiểu Yêu Tinh chủ động làm vợ tôi.
Hạ Thiên cảm thấy vô tội, đêm nay không phải là hắn chủ động, nhưng Yêu Yêu là một cô gái xinh đẹp mà lại quá lợi hại, nàng tự động đưa đến cửa, hắn nào có lý do từ chối? Hắn nhớ rõ Đại sư phụ đã từng nói, người đẹp đưa đến cửa, chỉ cần không phải là thằng ngu hoặc mất năng lực đàn ông thì đều phải nhận. Hắn không phải ngu, không phải mất năng lực, sao không nhận được?
Lãnh Băng Băng thấy Hạ Thiên bày ra biểu cảm vô tội thì rất muốn đánh, nhưng đáng tiếc là nàng lại không đánh.
"Nếu có ngày mình đánh thắng tên lưu manh này, mình nhất định phải dạy bo hắn một trận!"
Lãnh Băng Băng thầm thề, nhưng điều kiện này hình như có chút khó khăn, nàng có thể đánh thắng Hạ Thiên sao?
Lãnh Băng Băng nghĩ đến vấn đề đánh thắng Hạ Thiên thì đồng thời nhớ đến một sự kiện, nàng vội hỏi:
- Bí kíp võ công cậu chuẩn bị đưa cho Thanh Thanh đâu rồi?
- Đây.
Hạ Thiên móc trong túi quần ra một quyển vở.
- Đưa cho tôi.
Lãnh Băng Băng vưa tay giựt lấy.
Hạ Thiên có chút buồn bực, cảnh sát tỷ tỷ muốn thì hắn nhất định sẽ cho, cần phải ra tay cướp đoạt sao?
- Cậu cứ ở đây chờ Tô Tiểu Xán, tôi lên lầu.
Lãnh Băng Băng cầm sách "gái đánh người" đi lên lầu, nàng muốn xem xét để luyện tập, tuy nàng không quá mê võ như Thanh Thanh, nhưng vì đánh thắng Hạ Thiên, nàng cảm thấy mình cần phải luyện, đây được gọi là lấy gậy ông đập lưng ông.
Hạ Thiên không theo Lãnh Băng Băng lên lầu, vì lúc này chuông cửa vang lên. Hạ Thiên chạy ra mở cửa, ngay sau đó hắn cảm thấy kỳ quái, người này không phải là Tô Tiểu Xán, là một trong những người hắn biết mặt khi xuống núi đầu tiên, là Tô Tuấn Phong.
- Tô Tiểu Xán đâu?
Hạ Thiên nhịn không được phải hỏi.
- Hạ Thiên, tôi ở đây.
Sau lưng Tô Tuấn Phong vang lên một âm thanh, đúng là giọng điệu của Tô Tiểu Xán. Tô Tuấn Phong lui lại vài bước, hắn đi ra sau lưng Tô Tiểu Xán. Điều làm Hạ Thiên kinh ngạc là Tô Tiểu Xán đang ngồi xe lăn, mà Tô Tuấn Phong thì giúp hắn đẩy xe lăn.
- Anh béo đến mức không thể đi được từ khi nào?
Hạ Thiên nghĩ mà không thể hiểu nổi, thoạt nhìn thì Tô Tiểu Xán hình như cũng không béo hơn so với lần trước.
- Hạ Thiên, không phải tôi béo đến mức không đi lại được.
Vẻ mặt Tô Tiểu Xán có chút tái nhợt, cũng có chút đau khổ:
- Chân trái của tôi đã bị đánh gãy.
- Chân bị gãy sao?
Hạ Thiên ngồi xuống kiểm tra, hắn lầm bầm:
- Xương nát bấy, thằng nào ra tay hung ác như vậy?
- Trước tiên đi vào cái đã.
Hạ Thiên đi ra đóng cửa lại, sau đó quay sang Tô Tiểu Xán:
- Anh tìm đến tôi không phải giảm béo sao? Chân anh bệnh viện không chữa hết được.
- Tôi đã đến bệnh viện, nhưng bọn họ nói bị thương quá nặng, dù có thể làm cho chân trái đi được nhưng cũng không như trước kia, vì vậy tôi nghĩ đến cậu. Tất nhiên tôi cũng hy vọng giảm béo, chân của tôi bây giờ bị như vậy, dù chữa tốt cũng không được như trước, với trọng lượng nặng thế này sẽ khó thể đi lại được.
Tô Tiểu Xán cũng không che giấu ý đồ chân thật của mình, dù không được tận mắt nhìn thấy nhưng hắn biết y thuật của Hạ Thiên rất thần kỳ, hắn đã được nghe qua miệng nhiều người. Bây giờ hắn không muốn bị thọt nên phải tìm đến Hạ Thiên.
- Hạ Thiên, Tiểu Xán sợ bệnh viện trị liệu sẽ có ảnh hưởng không tốt, vì vậy mới cố nén đau, không cho đám bác sĩ kia xử lý mà đến nơi này. Nếu cậu đồng ý hỗ trợ thì kính xin xử lý nhanh chóng, Tô gia chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích.
Tô Tuấn Phong có chút nôn nóng.
- Được rồi, thu phí một triệu, lát nữa nhớ đưa tiền.
Hạ Thiên lấy ra một cây ngân châm đâm, hắn xắn ống quần của Tô Tiểu Xán lên rồi đâm xuống.
Tô Tiểu Xán thở dài một hơi, sau đó không tự chủ được phải tán thưởng:
- Hạ Thiên, cậu không hỗ là thần y, chỉ một châm là tôi hết đau ngay.
- Muốn hết đau thì rất dễ, muốn trị khỏi chân cũng có chút phiền toái.
Hạ Thiên đột nhiên nhấc Tô Tiểu Xán ra khỏi xe lăn rồi đặt đên lên ghế sa lông:
- Nằm xuống.
Tô Tuấn Phong thấy Hạ Thiên đơn giản nhấc Tô Tiểu Xán lên mà không khỏi sững sờ, người này quá mạnh, Tô Tiểu Xán hơn vài trăm cân chứ không ít.
Hạ Thiên hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, khoảnh khắc khi hắn hít vào và thở ra thì khí chất chợt biến đổi, giống như biến đổi thành một người khác. Trên mặt hắn thu nạp nụ cười, mà quanh người hắn cũng có một luồng khí xoay chuyển.
Chân của Tô Tiểu Xán cũng không đơn giản chỉ là gãy xương, bên trong có rất nhiều mảnh vỡ nhỏ và có vài phần đã trở thành bột, với y thuật bình thường muốn chữa tốt thì rất khó khăn, dù chữa tốt cũng không phải một sớm một chiều. Hạ Thiên không muốn mất nhiều thời gian nên quyết định dùng Nghịch thiên đệ tam châm.
Với công lực của Hạ Thiên lúc này thì sử dụng Nghịch thiên đệ tam châm là không khó, nhưng sử dụng rất hao thể lực, hơn nữa càng về sau càng tiêu hao nhiều hơn, vì vậy hắn rất cẩn thận, hắn trở nên chăm chú hơn rất nhiều.
Hạ Thiên khẽ nhắm mắt lại rồi đâm kim xuống, lúc này hắn đâm vào đùi của Tô Tiểu Xán, vị trí đâm châm khác biệt với trước đó.
- A... ....
Tô Tiểu Xán không tự chủ được phải phát ra một tiếng rên trầm thấp, xương đùi giống như bị rất nhiều châm đâm vào, có chút đau nhức, có hơi tê dại, cảm giác rất kỳ quái. Những cảm giác đau nhức và tê dại liên tục đan xen, thời gian dần trôi qua, cảm giác càng ngày càng mãnh liệt. Không biết đã qua bao lâu, Tô Tiểu Xán cuối cùng cảm thấy đau đớn dữ dội, ngay sau đó đau đớn biến mất, thay thế vào đó là cảm giác ngứa ngáy.
Tô Tuấn Phong nhìn Tô Tiểu Xán, vẻ mặt không khỏi căng thẳng. Trước nay hắn nghe nói yêu cầu chữa bệnh của Hạ Thiên rất kỳ quái, chữa cho Diệp Thiên Nam là lấy Diệp Mộng Oánh làm vợ, vì vậy mà trước đó hắn lo lắng Hạ Thiên sẽ không chịu chữa cho Tô Tiểu Xán. Nhưng không ngờ Hạ Thiên đồng ý rất sảng khoái, hơn nữa giá cả chỉ là một triệu. Đối với Tô gia thì đây không tính là điều kiện, chỉ cần chữa tốt chân cho Tô Tiểu Xán, đừng nói là một triệu, dù là một trăm triệu cũng tình nguyện.
Nhưng vì Hạ Thiên đồng ý quá sảng khoái mà Tô Tuấn Phong cảm thấy có chút không an lòng. Khi thấy Tô Tiểu Xán rên rỉ đau khổ thì Tô Tuấn Phong càng lo lắng, người này có phải ngại thiếu tiền mà cố ý hành người? Nhưng hắn ngại thiếu tiền thì cũng nên nói thẳng, cần gì phải làm như vậy?
- Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cửa phòng bị đá văng ra, một tên đàn ông anh tuấn mang theo sát khí phóng đến.
- Hạ Thiên, ra đây cho tao.
Tên đàn ông gầm lên tức giận, ngay sau đó hắn thấy Hạ Thiên đang chữa thương cho Tô Tiểu Xán, vì vậy hắn nhào đến.
- Dừng tay.
Tô Tuấn Phong quát lên một tiếng, một cước phóng về phía đối phương.
Tên đàn ông này cũng không quay đầu, chỉ hơi gạt tay, Tô Tuấn Phong bị đánh văng ra, mà tên đàn ông lại phóng về phía Hạ Thiên rồi đấm ra như chớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.