Chương 261: Tôi không phải họ Công, cũng chẳng phải tên Dân.
Tâm Tại Lưu Lãng
21/03/2013
Hạ Thiên quả thật đang rất buồn chán, hai bà vợ không ai ở cùng hắn, hắn không buồn chán sao?
Tuy Hạ Thiên nói rất thành thật nhưng Miêu Dũng lại nổi điên, tin chắc dù bất kỳ cảnh sát nào nghe được lý do đó cũng cảm thấy bực bội. Những năm gần đây người nào thấy cảnh sát cũng phải trốn đi thật xa, nhưng người này buồn chán lại chủ động tìm đến cảnh sát, đúng là khó tưởng.
- Tốt, cậu đáng buồn chán phải không?
Miêu Dũng lấy ra một chiếc còng:
- Tôi bắt cậu về đội cảnh sát hình sự, vào đó tha hồ mà tâm sự.
- Tuy tôi rất buồn chán nhưng không muốn trò chuyện với các người.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Không phải cậu nói đang rất buồn chán sao? Sao không thích trò chuyện?
Miêu Dũng tức giận nói.
- Anh không phải người đẹp, tôi trò chuyện với anh làm gì? Anh cho rằng tôi có bệnh, thích nói chuyện với đàn ông sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Miêu Dũng.
- Trời ạ, cậu nói tôi có bệnh sao?
Miêu Dũng tức ói máu, hắn đã cảm thấy đầu óc của đối phương có vấn đề.
Miêu Dũng đi về phía Hạ Thiên, hắn cầm còng muốn còng Hạ Thiên:
- Bây giờ không phải đang nói chuyện sao? Nhưng tất cả mọi thứ không phải do cậu quyết định.
- Cụp, cụp!
Sau khi thuận lợi còng tay Hạ Thiên, Miêu Dũng chợt cảm thấy không đúng, hắn cúi đầu nhìn mà ngây người, trời ạ, sao lại còng mình?
Hạ Thiên lắc đầu, hắn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Miêu Dũng:
- Anh bị bệnh sao? Anh và anh ta đều là loại thích ngược đãi, thích tự còng mình.
- Dũng ca, tiểu tử này có chút cổ quái.
Viên cảnh sát bị còng tay trước đó không nhịn được phải mở miệng nói.
Viên cảnh sát cuối cùng cảm thấy tình huống không đúng, hắn đưa tay phải xuống hông, chuẩn bị rút súng. Đúng lúc này hắn cảm giác được một luồng lực lượng khổng lồ phóng đến, lực lượng này đẩy vào người làm hắn văng lên, sau đó đập vào xe cảnh sát.
- Ầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên, xe cảnh sát bị đập vào làm cho run rẩy, mà viên cảnh sát đáng thương cũng rơi xuống và ngất xỉu.
- Cậu...Cậu muốn gì?
Vẻ mặt Miêu Dũng chợt biến đổi, hắn là cảnh sát hình sự, tất nhiên có năng lực suy luận nhạy bén hơn người bình thường. Lúc nà dù hắn là kẻ ngốc cũng biết những gì mình gặp phải có liên quan đến tiểu tử kia.
- Tôi có làm gì đâu?
Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội.
- Mau thả chúng tôi ra.
Miêu Dũng quát lên tức giận:
- Chúng tôi là cảnh sát hình sự công an huyện, tôi là Miêu Dũng.
- À, thì ra là cảnh sát hình sự, tôi là Hạ Thiên, Hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Này, nếu anh nói cho tôi biết muốn đến nhà Tôn Vân Binh làm gì, nói không chừng tôi sẽ giúp các anh mở còng.
- Chúng tôi cần điều tra một vụ án giết người, Tôn Hinh Hinh là người hiềm nghi, chúng tôi muốn đưa Tôn Hinh Hinh về điều tra. Bây giờ tôi đã nói rõ, đã mở còng được chưa?
Miêu Dũng tức giận nói.
- À, các anh đến làm phiền vợ tôi sao?
Hạ Thiên lầm bầm một câu.
- Tôn Hinh Hinh là vợ cậu?
Vẻ mặt Miêu Dũng chợt biến đổi.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
- Nói vậy là cậu cố ý gây phiền toái cho chúng tôi sao?
Miêu Dũng đã bắt đầu hiểu ra, người này không phải đang buồn chán, rõ ràng là cố ý cản đường.
- Tôi muốn gây phiền toái cho các anh sao?
Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội:
- Hừ, tôi còn đang muốn đi tản bộ, các anh để khóa ở đâu? Để tôi giúp các anh mở còng.
- Cậu tình nguyên giúp chúng tôi sao?
Miêu Dũng có chút nghi ngờ, người này sao trở nên tốt bụng thế này?
- Tôi rất thích giúp người.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Miêu Dũng sinh ra một xúc động muốn ói máu, hắn không muốn tìm người khác giúp sao? Khốn nổi hắn vừa mới chạy xe vào đầu thôn, nãy giờ cũng chưa thấy có ai qua lại, ngoài Hạ Thiên thì chẳng còn ai hỗ trợ.
- Vậy thì xin giúp chúng tôi một lần.
Người đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, Miêu Dũng cũng chỉ còn cách ăn nói khép nép:
- Chìa khóa trong túi quần tôi.
Hạ Thiên nhanh chóng tìm được chìa khóa, sau đó hắn cắm vào còng, nhưng còng không mở ra.
- Chìa khóa gì vậy? Mới đó đã gãy rồi.
Hạ Thiên oán trách một câu, sau đó hắn đi về phía viên cảnh sát còn lại, tìm được chìa khóa, lại mở còng. Sau đó hắn lại phàn nàn:
- Chất lượng của chìa khóa quá kém, dễ gãy quá.
Hạ Thiên phủi tay, sau đó hắn vứt chìa khóa đã gãy xuống đất:
- Không phải tôi không giúp các anh đấy nhé, là chìa khóa quá dở, chưa gì đã gãy, tôi về đùa với vợ đây.
Hạ Thiên vừa đi vừa lầm bầm:
- Hỗ trợ với chả trợ giúp, càng giúp càng rối.
Miêu Dũng đột nhiên hiểu ra:
- Tiểu tử, cậu cố ý phải không?
Hạ Thiên vừa đi vừa lầm bầm:
- Ôi, không biết đâu chui ra người ngốc như vậy, mình sẽ giúp người đến bắt vợ sao?
Miêu Dũng nghe thấy vậy mà thiếu chút nữa đâm vào xe cảnh sát, thằng khốn kia quá đáng giận.
- Tiểu tử, cậu cứ chờ đấy.
Miêu Dũng tức giận hét lớn, hắn đã nhớ kỹ cái tên Hạ Thiên.
Nhưng lúc này Hạ Thiên đã đi xa, căn bản không ai đáp lời Miêu Dũng.
- Dũng ca, tranh thủ điện thoại cầu cứu đội trưởng thôi.
Viên cảnh sát còn lại mở miệng nhắc nhở.
Miêu Dũng tuy không tình nguyện nhưng dưới tình huống này chẳng còn biện pháp nào khác. Cũng may, tuy tay bị còng nhưng vẫn còn có thể lấy được điện thoại, mất một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng điện thoại được cho Vu Tiến.
... ....
Hạ Thiên châm rãi đi về nhà Tôn Hinh Hinh, khi đến nhà mới biết Tôn Hinh Hinh cũng đang đi tìm.
- Hạ Thiên, cậu đi đâu vậy? Về nhà dùng cơm tối thôi.
Khi Tôn Hinh Hinh thấy Hạ Thiên thì vội vàng nói.
- Đi dạo một vòng, có vài tên cảnh sát muốn đến bắt chị.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Sao?
Tôn Hinh Hinh chợt sững sờ:
- Vậy bọn họ đâu?
- Bọn họ thấy tôi thì tự còng mình lại rồi.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Quá đẹp trai cũng có lợi, bọn họ vừa thấy tôi thì lập tức tự ti ngay.
Tôn Hinh Hinh không nói gì, nàng cũng không tin đám cảnh sát kia tự còng mình.
- Đừng quan tâm nhiều như vậy làm gì, ăn cơm trước đi.
Mộc Hàm đi đến nói.
- Đúng vậy, ăn cơm quan trọng hơn.
Hạ Thiên đồng ý với lời đề nghị này.
Tôn Hinh Hinh cũng đã quen thấy Hạ Thiên làm chuyện xằng bậy, vì vậy lúc này nàng cũng không quá lo lắng. Dù có chuyện gì thì Hạ Thiên cũng giải quyết được, nàng có lo lắng cũng vô dụng, nàng không thể giúp được gì.
Buổi tối cũng không quá phong phú, ngoài món gà hầm cách thủy thì chỉ còn vài món ăn nông thôn. Điền Tố Nga liên tục nhắc Hạ Thiên ăn nhiều một chút, bà rất thỏa mãn với cậu con rể này, không những cứu tỉnh cho bố vợ, hơn nữa còn cứu hai bố mẹ vợ thoát khốn, con rể có bản lĩnh như vậy mà không hài lòng sao?
Khi Hạ Thiên một mình giải quyết hơn nửa con gà thì Điền Tố Nga lại càng hài lòng, ăn được ngủ được là tiên, bà thấy con rể ăn nhiều, điều này chứng tỏ thân thể khỏe mạnh, mà thân thể khỏe mạnh thì có thể bảo vệ cho con gái mình.
Khi dùng cơm xong thì mọi người chợt nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, một lúc sau đã có vài chiếc xe cảnh sát chạy đến dừng bên ngoài con đường trước cửa Tôn gia. Mười cảnh sát võ trang đầy đủ bước xuống xe, người cầm đầu là đội trưởng Vu Tiến, sau lưng Vu Tiến là Miêu Dũng vừa bị Hạ Thiên đùa giỡn.
Đúng lúc này Hạ Thiên từ bên trong đi ra, vì cừu nhân gặp mặt nhau thường đỏ mắt, vì vậy Miêu Dũng nhìn thấy Hạ Thiên thì không chỉ là đỏ mắt, ngay cả gương mặt cũng đỏ ửng, hắn chỉ tay vào Hạ Thiên:
- Đội trưởng, chính là tiểu tử này, hắn tự xưng là chồng của Tôn Hinh Hinh, là Hạ Thiên.
Vu Tiến khẽ nhíu mày, hắn đã biết những gì Miêu Dũng đã gặp phải trước đó, nhưng hắn vẫn hoài nghi, Hạ Thiên có thật sự lợi hại như vậy sao? Nếu đã lợi hại như vậy, sự kiện xảy ra ở nhà máy khai thác đá có liên quan đến đối phương sao?
Nhưng Vu Tiến nhìn thấy Hạ Thiên thì phát hiện người này chỉ là một thiếu niên bình thường, không có bất kỳ điểm nào đặc biệt.
- Đúng là cậu ta sao?
Vu Tiến cảm thấy khó thể tin.
- Này, Miêu Dũng, sao lại đến đây?
Hạ Thiên cũng bắt chuyện với Miêu Dũng, hắn có chút không vui:
- Tôi nói không thích nói chuyện với đàn ông, anh còn mang nhiều đàn ông như vậy đến đây làm gì?
- Tiểu tử, đừng đắc ý, đợi lát nữa sẽ có người cho cậu toại nguyện.
Miêu Dũng nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Thiên, lúc này hắn rất căm hận tên khốn này, phải biết rằng dùng kìm cắt bỏ còng thì rất chật vật, bộ dạng như vậy truyền ra ngoài sẽ làm người ta cười rụng răng.
Vu Tiến nghe được đoạn đối thoại trên thì phát hiện tên thanh niên bình thường kia chắc chắn là Hạ Thiên đã làm cho Miêu Dũng và hai cảnh sát khác ăn phải quả đắng.
- Hạ Thiên, tôi là đội trưởng Vu Tiến đội cảnh sát hình sự cục công an huyện Lâm Giang, đây là giấy chứng nhận của tôi, cậu khả nghi mưu sát, bây giờ chúng tôi phải đưa cậu về đồn để điều tra, mời cậu phối hợp.
Vu Tiến lấy ra giấy chứng nhận, rõ ràng là tiên lễ hậu binh.
- Sao tôi phải phối hợp với anh?
Hạ Thiên tức giận nói, hắn chỉ tình nguyện phối hợp với một cảnh sát, đó là cảnh sát tỷ tỷ, những người khác thì còn lâu.
- Phối hợp với cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi công dân, cũng không liên quan gì đến chúng tôi.
Vu Tiến bình tâm nói.
- À, tôi không phải công dân, tôi không có nghĩa vụ này.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Đám cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, lời nói của đối phương quá ghê gớm, sau nhiều năm làm cảnh sát, bọn họ còn chưa thấy thằng nào đưa ra lý do từ chối cảnh sát như vậy cả.
Gương mặt Vu Tiến chợt xám xịt:
- Sao cậu không phải công dân?
- Tôi không phải họ Công, cũng chẳng phải tên là Dân, tất nhiên không phải là công dân.
Thịnh Thế nói với lý lẽ hùng hồn:
- Tôi họ Hạ, hạ trong xuân hạ thu đông, tên chỉ có một chữ Thiên, thiên trong thiên hạ đệ nhất, các anh tìm là Công Dân, không phải tôi.
Hạ Thiên nói ra những lời này thì toàn trường chợt vắng lặng, Mộc Hàm không khỏi cảm khái, năng lực càn quấy của lưu manh quả nhiên không có đối thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.