Chương 1097: Tôi muốn tra tấn tên ngốc này.
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
Hạ Thiên sững sờ, hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ninh Khiết:
- Vợ quỷ keo kiệt, sao chị biết hắn không phải thật sự? Tuy tôi cũng thấy hắn giống như không phải Dịch Tri Ngôn thật sự, nhưng chị cũng chưa từng được gặp mặt hắn mà?
- Chồng, Hứa lão tiên sinh cũng biết Dịch Tri Ngôn, tuy không quen nhưng vẫn có thể xác định người này hơn hai mươi năm trước từng xuất hiện, nếu hắn mới ba mươi hai tuổi thì sao có thể là Dịch Tri Ngôn? Hắn không thể nào làm tất cả khi mới mười mấy tuổi được?
- Hừ, tuy tôi mười mấy tuổi đã rất thông minh, nhưng tên ngốc này sợ rằng mười mấy tuổi còn chưa làm được những thứ như vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn tung một đá lên người Dịch Tri Ngôn:
- Này, thằng ngu, chú có phải muốn nếm thử tư vị sống không bằng chết?
- Hạ Thiên, sống không bằng chết tao đã từng được hưởng, mày không dọa được tao đâu.
Dịch Tri Ngôn cười nhạt một tiếng:
- Mày tin hay không tin đều được, tao thật sự là Dịch Tri Ngôn, rơi vào tay mày là tao không may, nhưng mày tin tao đi, cuộc sống của mày sẽ bắt đầu chẳng có gì tốt đẹp, có câu làm việc có chừng mực, mày nên thu tay lại...Á... ....
Dịch Tri Ngôn chợt kêu lên thảm thiết, Hạ Thiên đột nhiên lấy ngân châm đâm vài cái lên người hắn, chỉ vài châm đơn giản nhưng tên này chợt sinh ra cảm giác như đau đớn liên tục sinh ra.
- Ngu ngốc, nói mau, Dịch Tri Ngôn chính thức đang ở đâu?
Hạ Thiên rất mất vui, đã mất nhiều thời gian nhưng hắn vẫn chưa tìm ra Dịch Tri Ngôn thật sự, điều này làm hắn khó thể chịu được.
- Tao nói...Tao nói...Tao thật sự là Dịch Tri Ngôn chính thức...Á... ....
Dịch Tri Ngôn cố nén đau, cuối cùng lại nói ra một câu như vậy, nhưng nói xong thì Hạ Thiên nổi giận, hắn cầm ngân châm đâm vài lượt lên người Dịch Tri Ngôn, lúc này Dịch Tri Ngôn càng kêu gào kinh thiên động địa.
May mà nơi này là bờ biển tương đối trống trải, ngoài đám cảnh sát Hongkong thì cũng không còn ai khác, nhưng đám cảnh sát nghe được tiếng gào thảm thiết của Dịch Tri Ngôn cũng sinh ra cảm giác kinh hoàng. Bọn họ biết có kẻ đang bức cung trước mặt mình, nhưng bọn họ không dám tiến lên ngăn cản, đúng là không có biện pháp, ai bảo những gì Hạ Thiên đã từng làm đã để cho bọn họ cực kỳ sợ hãi?
- Hạ Thiên, mày...Mày dù tra tấn tao thế nào cũng vô dụng thôi, tao...Tao con bà nó thật sự là Dịch Tri Ngôn.
Dịch Tri Ngôn khẽ cắn miệng, cảm giác đau đớn nơi miệng giống như làm giảm bớt những nổi đau trên người, nói chung là lấy độc trị độc.
- Điều này...Hạ tiên sinh, có nên đổi địa điểm thẩm vấn không?
Phương Trung Thiên lúc này cẩn thận nói một câu, hắn sợ đắc tội Hạ Thiên, lại cảm thấy làm vậy là không tốt, nếu để truyền thông khui ra, rõ ràng là nhiều cảnh sát mà không quan tâm đến tình cảnh một nghi phạm bị tra tấn, như vậy bọn họ cũng dừng công tác là vừa.
- Chồng, nhìn bộ dạng của hắn thì có vẻ như không nói dối, sợ rằng trong chuyện này có chút cổ quái, nếu không cậu dùng biện pháp ổn thỏa hơn xem thế nào?
Ninh Khiết lúc này khẽ nhắc nhở Hạ Thiên, cái gọi là phương pháp ổn thỏa hơn, tất nhiên là thôi miên, như vậy sẽ biết rõ người này có phải là Dịch Tri Ngôn hay không.
- Tôi biết, tôi chỉ muốn tra tấn tên ngốc này một chút mà thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Ninh Khiết lập tức hết chỗ nói, thì ra chồng đã nghĩ đến việc dùng biện pháp thôi miên, nhưng hắn muốn tra tấn Dịch Tri Ngôn một lúc, rõ ràng là cố ý bức cung.
- Đội trưởng Phương, anh đưa người của anh rời khỏi nơi đây đi, chỗ này không còn việc của các anh.
Một lát sau Ninh Khiết nói với Phương Trung Thiên.
- Vâng, Ninh tiểu thư, chúng tôi sẽ về đồn trước.
Phương Trung Thiên vội vàng gật đầu, nếu đã không còn cách nào ngăn cản Hạ Thiên bức cung, như vậy bọn họ dứt khoát xem như không biết, dù truyền thông có chụp được hình ảnh thì bọn họ cũng không có trách nhiệm gì.
- Đội trưởng Phương, chuyện không nên nói, tốt nhất không nên nói ra, anh nên hiểu ý tôi.
Ninh Khiết bổ sung một câu.
- Vâng, Ninh tiểu thư, chúng tôi tuyệt đối sẽ không mở miệng.
Phương Trung Thiên vội vàng gật đầu.
Phương Trung Thiên nhanh chóng đưa thủ hạ bỏ đi, đám cảnh sát thấy mình được đi thì cảm thấy như được đại xá, chỉ trong vài phút mà vài chục tên cảnh sát Hongkong đã biến mất sạch. Lúc này một bãi biển rộng chỉ còn lại Hạ Thiên và Ninh Khiết, cũng có một Dịch Tri Ngôn đã bị giày vò đến bất tỉnh.
- Hừ, tôi cũng không muốn tiếp tục tra tấn tên ngốc này, trước tiên tôi sẽ thôi miên hắn, hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Hạ Thiên cuối cùng cũng không tra tấn Dịch Tri Ngôn, hắn cầm lấy ngân châm, bắt đầu áp dụng phương pháp thôi miên.
Bây giờ Hạ Thiên muốn dùng ngân châm thôi miên một người bình thường thì tương đối dễ dàng, vì lúc này công lực của hắn rất hùng mạnh, đối phó với người bình thường căn bản không có vấn đề, cũng không cần mất nhiều thời gian. Đây là lần thôi miên đầu tiên của hắn trong thời gian gần đây, hắn thấy dùng thủ đoạn bức cung cũng không nhanh bằng phương pháp thôi miên.
Mười phút sau Dịch Tri Ngôn tỉnh lại, mà ngân châm thôi miên của Hạ Thiên cũng đã phát huy tác dụng.
- Chú em tên gì?
Hạ Thiên bắt đầu hỏi thăm Dịch Tri Ngôn.
- Tôi không có tên, số hiệu của tôi là 113.
Dịch Tri Ngôn trả lời, hắn đã không còn tự xưng mình là Dịch Tri Ngôn mà xưng danh hiệu là 113.
- Biết ngay chú em không phải là Dịch Tri Ngôn.
Hạ Thiên rất bực bội, sau đó hắn tiếp tục hỏi:
- Chú biết Dịch Tri Ngôn ở đâu không?
- Tôi chính là Dịch Tri Ngôn.
Tên khốn 113 lại đưa ra một đáp án ngoài ý muốn của Hạ Thiên.
Hạ Thiên nổi giận, hắn đá văng tên khốn 113:
- Chú không phải nói mình không có tên chữ sao?
Tên khốn kia bò lên, vẻ mặt có chút đau khổ, còn có chút hoảng sợ:
- Tôi không có tên, nhưng Dịch Tri Ngôn thật ra cũng không phải là tên, chỉ là một cái danh hiệu, tôi là Dịch Tri Ngôn, nhưng không phải một mình tôi là Dịch Tri Ngôn. Chúng tôi là một tổ chức, một tổ chức có rất nhiều người, mà trong tổ chức chúng tôi thì mỗi người đều là Dịch Tri Ngôn.
Hạ Thiên nghe nói như vậy thì chợt ngẩn ngơ, thì ra hắn tìm Dịch Tri Ngôn nhưng đó không phải là một người.
"Hèn gì ngay cả Tiểu Yêu Tinh cũng tìm không ra, thì ra không có người này!"
Hạ Thiên lầm bầm, sau đó hắn thuận miệng hỏi một câu:
- Này, tổ chức của các chú rốt cuộc là làm cái gì?
- Chúng ta là một bộ phận của CIA nước Mỹ... ....
Tên Dịch Tri Ngôn chợt nói ra một câu, mà Hạ Thiên nghe xong thì có hơi sững sờ, xem ra đây là một tổ chức gián điệp khá lớn.
Ninh Khiết cũng ngây người, chồng nàng hình như vô tình tìm được một tổ chức tình báo nước ngoài tồn tại vài chục năm trong nước.
Tổ chức này thật sự không có tên, chỉ có một danh hiệu, đó là hạng mục 9527 của CIA. Vài chục năm trước một vị trưởng phòng của CIA làm ra một hạng mục như vậy, sau một khoảng thời gian dài thì hạng mục này hầu như bị lãng quên, nhưng sau dó một vị trưởng phòng tiền nhiệm vô tình phát hiện ra nó, cảm thấy nó rất tốt, vì vậy mới tiếp tục áp dụng. Nhưng sau đó hắn lại phát hiện hạng mục này căn bản chưa từng bỏ dở, hơn nữa vận hành tương đối tốt, thậm chí có thể nói là một hạng mục rất tốt của CIA.
Phương án vận hành của hạng mục này tương đối đơn giản, là dùng người Trung Quốc đánh chém người Trung Quốc, cụ thể thì tìm một đám cô nhi người Hoa bồi dưỡng làm gián điệp, sau đó cho bọn họ lẻn vào Trung Quốc, tìm cách phá hoại. Bọn họ không cần CIA trợ giúp kinh phí, bọn họ tự thông qua các loại thủ đoạn để kiếm kinh phí, giúp đỡ các thế lực. Mà bây giờ phần lớn các thế lực khủng bố nhằm vào Trung Quốc đều cơ bản được tổ chức này chống lưng.
Vài chục năm qua tổ chức này lợi dụng phương án ám sát, uy hiếp, trưng thu mà tích lũy được rất nhiều tài chính, quan hệ, vì thế mà thế lực càng ngày càng to lớn, đủ để vượt quá sự tưởng tượng của bất kỳ người nào. Dù là Hạ Thiên cũng không ngờ, Thái Bằng Trình trước đó bị mình bắt, còn có cả Ngụy Gia Hoa bị hắn xử lý ở Canada đều nằm trong sự khống chế của tổ chức này. Nhưng dù là Thái Bằnh Trình hay Ngụy Gia Hoa cũng chỉ là nhân viên bên ngoài của tổ chức mà thôi, mà tên 113 trước mặt này mới thật sự là nhân viên hạch tâm.
Nhưng dù tên này là nhân viên hạch tâm của tổ chức thì cũng không thể biết được thân phận thật sự của các nhân viên khác, vì tổ chức này làm rất tốt công tác bí mật, hai bên gặp mặt nhau cũng chưa chắc đã nhận ra. Dù bất kỳ tên nào gặp chuyện không may thì tổ chức vẫn hoạt động như thường.
- Chồng, có muốn giao hắn cho cảnh sát hay cục an toàn quốc gia?
Ninh Khiết thật sự không nhịn được phải hỏi thăm Hạ Thiên, nàng thấy đây là chuyện lớn, hơn nữa tác dụng của đối phương là rất lớn, nếu trực tiếp xử lý thì quá đáng tiếc.
- Tôi sẽ gọi điện thoại.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi bấm số của Mộc Hàm.
Mộc Hàm nhận được điện thoại của Hạ Thiên mà cảm thấy có chút bất ngờ, sau khi nghe xong câu chuyện thì nàng cảm thấy mừng rỡ:
- Chồng, cậu thật sự lập đại công, sau sự kiện Ngụy Gia Hoa lần trước thì chúng ta thật sự chú ý đến tổ chức này rồi, nhưng thật sự không có đột phá gì, cũng không ngờ chồng vô tình tìm được tin tức quan trọng như vậy.
Mộc Hàm dừng lại một chút rồi nói:
- Chồng, cậu đừng nên giết hắn, chúng ta cần phải dùng hắn làm kẻ nằm vùng, lần này cần phá hủy hoàn toàn tổ chức này mới được.
Thành phố Cảng Thành, một biệt thự bên bờ bêển.
- Tiểu thư, tiểu thư, có tin tốt.
A Cửu hưng phấn chạy vào phòng ngủ.
- Tin tức gì tốt?
Y Tiểu Âm bình tĩnh nói, đối với nàng thì bây giờ rất khó có tin tốt.
- Bệnh viện...Tên Dịch Tri Ngôn kia đã đồng ý chuyển nhượng tất cả bệnh viện cho chúng ta, hắn sẽ làm người thay mặt, để cho tiểu thư tiếp nhận thủ tục, mà tất cả văn kiện đã chuẩn bị xong, tiểu thư chỉ cần hạ bút ký là được, như vậy tất cả bệnh viện sẽ thuộc về tiểu thư.
A Cửu dùng giọng có chút hưng phấn nói, đây là nguyên nhân nàng đến Cảng Thành, bây giờ nếu làm thỏa đáng thì đại biểu cho nàng có thể rời khỏi đây, mà rời khỏi Cảng Thành là sự kiện mà nàng rất mong đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.