Chương 164: Trần Chí Cương huênh hoang khoác lác.
Tâm Tại Lưu Lãng
21/03/2013
- Tôi không có chi phiếu, ngày mai đến ngân hàng chuyển khoản.
Hạ Thiên nói với Khổng Mính.
Khổng Mính có chút sững sờ, đây rốt cuộc là thật hay giả, dựa theo lẽ thường thì một nhân viên tặng hoa sao có nhiều tiền như vậy? Nhưng nhìn bộ dạng của Hạ Thiên thì giống như không phải giả, một người muốn khoác lác cũng đừng nên quá độ như vậy.
- Này, trước tiên tôi thấy mọi người đừng nên nói về vấn đề vay tiền, uống rượu thôi.
Đoạn Phi cảm thấy bầu không khí rất lạ, vì vậy bắt đầu hòa giải.
- Đúng, uống rượu trước, vay tiền cái gì, đến lúc đó nói sau.
Khổng Mính cũng kịp phản ứng, dù Hạ Thiên khoác lác thì nàng cũng không muốn làm hắn phải xấu mặt, dù sao nàng cũng phải nể mặt Tôn Hinh Hinh chứ?
Khổng Mính và Đoạn Phi đều rất sinh động, chỉ một lát sau thì bầu không khí đã náo nhiệt hẳn lên, mọi người mời rượu lẫn nhau, anh một ly tôi một ly, cuối cùng cũng không nhắc đến chuyện tiền nong.
Tôn Hinh Hinh cũng ít khá nhiều rượu, nhưng tửu lượng của nàng rất tốt, tuy gương mặt hồng hồng nhưng cũng không say. Điều này làm Hạ Thiên có chút tiếc nuối, nếu là nàng uống say thì đêm nay sẽ có thể thực hiện mục tiêu chín lần.
Sau khi uống hơn hai giờ, đến lúc mọi người có vẻ lảo đảo thì mới rời khỏi nhà hàng Thủy Tạ, tăng hai là quán karaoke Hoàng Triều.
- Này, Tôn Hinh Hinh, chúng mình đi gọi xe, hai người bạn và hai người chúng mình là bốn, bốn người ngồi một chiếc taxi cũng phù hợp.
Khổng Mính ôm cánh tay của Tôn Hinh Hinh, nàng dựa lên người Tôn Hinh Hinh, nhìn qua rất có bộ dạng say rượu.
- Khổng Mính, mình chạy xe đến, bạn đi gọi xe đi, mình và Hạ Thiên sẽ chờ các bạn trước của quán karaoke Hoàng Triều.
Tôn Hinh Hinh nói.
- Sao?
Khổng Mính ngẩng mặt lên:
- Tôn Hinh Hinh, bạn có xe sao? Chở mình với.
- Khổng Mính, không phải mình không muốn chở bạn, nhưng xe của chúng mình chỉ chở được hai người, vì vậy cũng chỉ chở được thêm Hạ Thiên mà thôi.
Tôn Hinh Hinh giải thích.
- Xe gì mà chỉ chở được hai người? Không phải là xe đạp đấy chứ? Ha ha ha... ....
Trần Chí Cương ở phía sau cười ha hả.
- Có lẽ là xe đạp điện, em nghe nói có nhiều người chạy xe đạp điện đi tặng hoa.
Giai Giai vừa cười vừa nói.
- Này, chạy xe đạp điện thì sao? Tôi là người chạy xe đạp điện đi làm, vừa bảo vệ môi trường vừa không bị kẹt xe.
Khổng Mính phản bác có chút bất mãn, sau đó nàng khoác tay lên vai Lam Trạch:
- Lam Trạch, có đúng không?
- Đúng, rất đúng.
Lam Trạch vội vàng gật đầu, trước nay hắn luôn bị Khổng Mính ép sít sao, dám nói không đúng sao?
- Tôn Hinh Hinh, chạy xe đạp điện cũng không sao...Ủa... ...
Khổng Mính chợt trợn tròn mắt, nàng nhìn rồi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng không còn bộ dạng say rượu:
- Lam Trạch, anh xem có phải em uống say rồi sinh ra ảo giác hay không, nếu không sao em lại thấy Tôn Hinh Hinh leo lên một chiếc Ferrari?
- Khổng Mính, anh cũng đang muốn hỏi em về vấn đề này.
Lam Trạch cũng ngơ ngác nhìn chiếc Ferrari bên kia.
Mà những người khác cũng trợn mắt há mồm, Trần Chí Cương và Giai Giai trước đó còn đang chế nhạo Tôn Hinh Hinh chạy xe đạp điện, bây giờ vẻ mặt cả hai rất đặc sắc.
- Là Ferrari thật sao?
- Hình như là thật.
- Không phải nhìn lầm đấy chứ?
- Không phải dùng len đan ra đấy chứ? Trước kia tôi có xem tin thời sự, có một người đẹp dùng len đan ra một chiếc Ferrari, chẳng lẽ người đẹp kia chính là Tôn Hinh Hinh?
- Ngu ngốc, Ferrari làm bằng len có thể chạy được sao? Người ta có thể leo vào lái đi được sao?
... ....
Mọi người nghị luận rất sôi nổi, Đoạn Phi ngây người một lúc lâu mới nói một câu:
- Trời ạ, thì ra người anh em kia cũng không nói khoác.
- À, thật sự là Ferrari, ha ha, Lam Trạch, em đã nói ở hiền gặp lành, bây giờ chúng ta sẽ có tiền mở công ty. Ha ha ha, Tôn Hinh Hinh đúng là tìm được một ông chồng giàu, một triệu, ngày mai chúng ta sẽ có một triệu, vui không, ha ha... ....
Khổng Mính đột nhiên kêu lên rất hưng phấn, lần này thì không có ai phản bác lời nàng.
Lúc này đã không còn ai cho rằng Hạ Thiên đang khoác lác, có thể ngồi trên Ferrari mà không có một triệu sao?
Mười phút sau, trong phòng karaoke của quán Hoàng Triều, Khổng Mính và Tôn Hinh Hinh vẫn ngồi bên nhau, Hạ Thiên và Lam Trạch ngồi hai bên làm hộ hoa sứ giả.
- Tôn Hinh Hinh, bạn đúng là tốt số, mua Ferrari mất bao nhiêu?
Khổng Mính dùng giọng hưng phấn hỏi, trước kia nàng thích ca hát, lúc này cũng không có tâm tình để ca hát, nàng quá kích động.
- Không biết, Hạ Thiên tặng cho mình.
Tôn Hinh Hinh thành thật trả lời.
- Trời, Hạ Thiên, anh đúng là giàu có, anh không phải những Phú Nhị Đại thích chạy xuống tặng hoa trong truyện đấy chứ?
Khổng Mính lập tức chuyển mục tiêu lên người Hạ Thiên.
- Sao lại là Phú Nhị Đại?
Hạ Thiên không rõ.
- À... ....
Khâu Minh nghẹn lời, người này không biết thật hay giả vờ vậy?
- À, có nghĩa là cha mẹ nhiều tiền, nhưng nghe nói những anh chàng này rất đáng thương, cha mẹ không cho phép xài tiền, bắt phải tự mình kiếm tiền.
Khổng Mính chỉ vào Đoạn Phi nói.
Đoạn Phi không khỏi đón lời Khổng Mính:
- Khổng Mính, cô cũng đừng làm khó tôi, tôi mà là Phú Nhị Đại sao? Cha tôi chỉ mở một xí nghiệp nhỏ ở nông thôn, tài sản cũng chưa đến chục triệu, cũng chỉ bằng một chiếc Ferrari của Hinh Hinh mà thôi.
- Nhưng, này Đoạn Phi, tôi cảm thấy anh là Phú Nhị Đại, cha tôi mà có nhiều tiền như vậy thì tốt rồi.
Khổng Mính cười hì hì nói.
Hạ Thiên đã xem như hiểu Phú Nhị Đại là gì, nhưng hắn không có cha, tất nhiên không phải là Phú Nhị Đại.
- Này Khổng Mính, cô đúng là... ....
Đoạn Phi lắc đầu cười khổ, sau đó hắn quay sang Hạ Thiên:
- Người anh em, rốt cuộc anh làm gì?
- Tặng hoa.
Hạ Thiên trả lời.
- Được rồi, người anh em, tôi phục anh, vì theo đuổi Tôn Hinh Hinh mà chạy đến cửa hàng làm chân tặng hoa, nhưng bây giờ người đã vào tay, anh còn tặng hoa làm gì nữa?
Đoạn Phi nhận định Hạ Thiên đến tặng hoa chỉ vì tán gái, thật ra cũng không riêng gì hắn, bây giờ những người khác trong phòng cũng nghĩ như vậy.
- Hạ Thiên thật ra còn là bác sĩ.
Tôn Hinh Hinh giải vây cho Hạ Thiên, nàng cảm thấy nghề nghiệp thích hợp với hắn nhất là bác sĩ.
- Bác sĩ sao?
Khổng Mính có chút kinh ngạc:
- Tôn Hinh Hinh, dù là bác sĩ cũng không đến mức nhiều tiền như vậy? Hạ Thiên mới bao nhiêu tuổi, tối đa cũng chỉ là bác sĩ thực tập mà thôi.
Hạ Thiên rất bất mãn, hắn phản bác:
- Anh là đệ nhất thần y.
- Cậu là đệ nhất thần y sao?
Trần Chí Cương cuối cùng cũng tìm được cơ hội đả kích Hạ Thiên:
- Vậy cậu nói xem, tôi có bệnh gì?
- Tất nhiên anh có bệnh, là bệnh tâm thần.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Trần Chí Cương, anh đáng cuộc thua tôi, đáng lý ra anh phải đứng cách xa chị Hinh, nếu không phải hôm nay chị Hinh chủ động đến đây thì tôi đã đánh anh lâu rồi. Bây giờ anh còn chưa biết đúng sai, muốn ăn đòn sao?
- Hạ Thiên, cậu đừng quá kiêu ngạo, cậu tưởng rằng tôi thật sự sợ cậu sao?
Trần Chí Cương đột nhiên đứng lên:
- Đánh nhau tôi không sợ cậu.
- Này, này, này, làm gì đấy?
Khổng Mính vội vàng khuyên can:
- Nghe mình nói này Trần Chí Cương, cậu cũng đừng nên như vậy, tôi biết rõ năm xưa cậu có ý với Hinh Hinh, nhưng bây giờ hoa đã có chủ, còn so đo làm gì?
- Khổng Mính, không phải cậu ta cho cô vay tiền sao? Bây giờ tiền còn chưa có mà cô đã nói tốt cho đối phương rồi à?
Trần Chí Cương tức giận nói.
- Trần Chí Cương, có người nói như cậu sao? Mọi người đều là bạn học, có cần tổn thương tình bạn như vậy không?
Khổng Mính tức giận nói.
- Cô và tôi là bạn học, nhưng tôi không phải là bạn học với Hạ Thiên.
Trần Chí Cương cười lạnh một tiếng:
- Nếu cô thật sự coi tôi là bạn học thì đừng giúp hắn.
Trần Chí Cương quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi tiếp tục:
- Hạ Thiên, tôi đã không vừa mắt cậu từ lâu, cậu có vài đồng tiền dơ bẩn thì ngon sao? Lần trước đi với con khác sau lưng Hinh Hinh, chuyện đó tôi còn chưa nói, cậu cảm thấy mình rất lợi hại sao? Chúng ta solo.
- Trần Chí Cương, đủ rồi.
Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng nổi giận:
- Nếu anh còn tiếp tục náo loạn, tôi và anh sẽ không còn là bạn bè.
- Hinh Hinh, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.
Trần Chí Cương dùng giọng có chút tức giận nói.
- Trần Chí Cương, trên đời này ai tốt với tôi thì trong lòng tôi biết, không cần anh phải nói ra. Còn nữa, tôi khuyên anh, anh nên lo lắng cho bạn gái của mình là hơn.
Giọng nói của Tôn Hinh Hinh có chút lạnh nhạt, trước kia nàng có ấn tượng tốt với Trần Chí Cương, nhưng bây giờ tất ả đã không còn.
- Đúng vậy, Trần Chí Cương, bạn gái của cậu còn ở bên cạnh kìa.
Khổng Mính cũng nói.
- Này, mọi người đến để hát chứ không phải cãi nhau, hát thôi.
Đoạn Phi cũng bắt đầu hào giải, họp mặt bạn bè đáng lý phải vui vẻ, nếu đánh nhau thì chẳng còn ý nghĩa gì.
Đáng tiếc Trần Chí Cương là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, lúc này hắn không thèm nghe ai khuyên can, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên rồi gằn lên từng chữ:
- Nếu là đàn ông thì bây giờ theo tôi ra ngoài solo.
- Trần Chí Cương, anh nói vậy sao được, khổ người của anh là vận động viên bóng rỗ, Hạ Thiên gầy yếu, anh muốn đấu tay đôi, như vậy không phải ép người sao?
Khổng Mính bất mãn nói.
- Chị Hinh, tên này quá huênh hoang rồi. Lần trước anh ta thua ném bóng rỗ, sau đó thua cả đấu bóng rỗ, bây giờ lại muốn solo, chị nói xem anh ta có còn gì nữa không?
Hạ Thiên có chút khó chịu, hắn đột nhiên cảm thấy loại người kia nên xử lý cho tốt, như vậy sẽ xong chuyện.
- Này, có chuyện này sao?
Khổng Mính chợt ngẩn ngơ, thì ra hai người kia đã đấu với nhau rồi.
- Trần Chí Cương, cậu thật sự đã so tài bóng rỗ với Hạ Thiên, hơn nữa còn thua cuộc sao?
Đoạn Phi cũng không nhịn được phải hỏi, Trần Chí Cương là cầu thủ chuyên nghiệp nhưng lại thua Hạ Thiên, đây rõ ràng quá sức tưởng tượng. Nếu là nửa giờ trước thì Đoạn Phi sẽ nghĩ là Hạ Thiên khoác lác, nhưng bây giờ hắn không dám khẳng định.
Vẻ mặt Trần Chí Cương chợt biến đổi, sau đó hắn thẹn quá hóa giận rống lên với Hạ Thiên:
- Họ Hạ kia, con bà nó, mày rốt cuộc có muốn đấu tay đôi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.