Chương 13
Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
06/07/2021
"Nàng cũng không nên phá hủy mặt của ta." Hồ Lệ Khanh túm lấy Xích Hồng, để trước mặt mình, tháo miếng vải trắng che mặt mình xuống, nói với nàng: "Ngươi nhìn mặt ta bây giờ xem, nếu như là ngươi bị hủy đi dung mạo, ngươi sẽ không hận nàng sao?"
"Ta không biết."
"Ngươi nói láo!"
"Bởi vì ta không ngu si đến mức đi chọc nữ lão hổ."
Hai ngón tay Hồ Lệ Khanh túm lấy cái đuôi của Xích Hồng lắc qua lắc lại trong không trung: "Hiện giờ ngươi nói cái gì cũng đều được, dù sao thì cũng đã muộn, hoàng đến trúng mộng hoàng lương của ta, hắn sẽ chỉ tin là nữ nhi thất lạc nhiều năm của hắn, quyết ý báo thù vì ta, bây giờ quân đội cũng đã đi vào trong núi, nàng cũng không thể tốt hơn được đâu. Ta biết liên quan đến thân thể phàm tục không thể giết được nàng, nhưng ta cũng không thể để cho nàng có một cuộc sống thanh nhàn được, tránh cho mỗi ngày nàng lại đi làm chuyện nhàm chán."
"Cái gì là chuyện nhàm chán?" Bị dốc ngược đung đưa, Xích Hồng cũng không quên chen miệng.
"Lạy Bồ Tát hái hoa cái gì chứ... hừ, còn nói với ta một lòng thanh tu, cũng chỉ là một tên lục căn không tịnh." Hồ Lệ Khanh nhớ đến chuyện xảy ra, liền muốn làm thịt người, lại muốn hung hăng ôm lấy người mà cắn, tại sao Đại Miêu lại đối với nàng hung dữ như vậy chứ, rõ ràng nàng rất ôn nhu mà.
Xích Hồng bị treo ngược, máu dồn lên đầu, càng lúc càng thêm đỏ, đổ đến sắp bốc lửa.
Nàng nhìn trong ánh mắt Hồ Lệ Khanh lại lộ ra vẻ ảo não, chẳng lẽ sắp đến ngày muốn chết?
Hoàng đế làm xong quốc sự liền đến thăm nữ nhi đã mất mà vừa tìm lại được, mang theo thái y và cung nữ, thái giám vào, rầm rầm rộ rộ đi đến.
Hồ Lệ Khanh nhìn vào Ma Kính nhìn đội người đang đi đến, lập tức xoay người nằm lên giường, rèm che phủ xuống, trong phòng yên tĩnh quá mức.
Bên trong phòng còn nhiễm sương, hương thơm như sương, đi vào bên bất giác hoảng hốt.
Đám người tiến vào bên trong phòng, đem cái phòng cũng không coi là quá nhỏ nhét đầy, không chừa lại chút đất.
Hồ Lệ Khanh lo lắng hương kia có phải bỏ xuống ít quá không, có đủ lớn làm ảnh hưởng đến hô hấp trong phòng hay không.
Hoàng đến bên ngoài màn che, không nói chuyện trước đó lệ rơi đầy mặt.
Vội vàng còn có Tần phi Thanh Nhu đến khuyên nhủ: "Hoàng thượng, bảo trọng long thể a!"
"Đúng vậy, hoàng thượng, ngài là gốc rễ quốc gia, ngài mà ngã xuống, quốc gia phải làm thế nào, trăm họ phải làm thế nào?"
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, động tác đều nhịp nhàng, giống như được huấn luyện đặc biệt qua, cùng đồng thanh nói: "Cầu vạn tuế nhìn vào giang sơn xã tắc bảo trong long thể."
"Chúng ái khanh, trẫm biết, trẫm biết, trẫm chẳng qua là một lúc không nhịn được mà thôi." Hoàng đế lau khô nước mắt trên khóe mắt, nói với mọi người.
Ở trong chăn bông Hồ Lệ Khanh nhắm mắt, đem bực bộ dùng ở trong chăn, nói mình lại nghe mấy kiểu đối thoại nhàm chán này.
Cứ mỗi một ngày đến, thì lại nói lại những lời này một lần.
Nàng thì đã không chịu nổi những điều đó, mà những người đó lại không thấy phiền vậy.
Xích Hồng núp trên ngực nàng, phát ra tiếng cười khẽ.
Hồ Lệ Khanh vỗ nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Bỏ đá xuống giếng là một tật xấu không tốt."
"Nữ nhi, phụ hoàng đến xem ngươi." Hoàng đến vén màn che lên, nhìn thấy người co lại thành một đoàn, không khỏi lão lệ tung hoành.
Công chúa rúc vào trong chăn, kêu lên: "Phụ hoàng, xin hãy để ta lại một mình. Ta bây giờ không muốn nhìn mặt ngươi."
"Hảo nữ nhi của ta a! Đều do con cọp kia khiến ngươi thành dáng vẻ như bây giờ, ngươi yên tâm, phụ hoàng vì ngươi nhất định báo thù."
"Đa tạ phụ hoàng."
Rốt cuộc người cũng đi, Hồ Lệ Khanh vén rèm lên, nhìn lên màn che, có chút thất thần.
Xích Hồng trước ngực nàng bò ra ngoài, nói: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"
"Đột nhiên ta cảm thấy.. hắn thật ra cũng là một người cha tốt."
"Có lẽ hắn là một người cha tốt, nhưng hắn không phải là một vị hoàng đế tốt. "Xích Hồng nói.
"Đúng vậy, sao ta lại phải đồng tình với hắn?" Hồ Lệ Khanh nhíu mày, mất hứng đối với người ngoài lại nổi tâm đồng tình.
Xích Hồng dùng cái đuôi quét qua cằm của nàng, nói: "Hồ Lệ Khanh, nhị hoàng tử đã nhận lệnh đem quân đến Tây sơn, đến bên kia, cho dù có đem Tây sơn làm long trời lở đất cũng không thể giết được Bạch Hổ, ngược lại sẽ chọc giận nàng, đây chính là kết quả mà ngươi muốn sao?"
Hồ Lệ Khanh mặc cho cái đuôi lông xù của nàng làm loạn, chớp mắt mấy cái nói: "Ta cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy."
"Ngươi..."
"Đại nhân, có người đến quấy nhiễu, chúng ta nên nghênh tiếp hay từ chối?" trước đó Ngọc Quyết cảm thấy tình hình có chút khác thường, liền đi vào hồi báo.
Hỗ Chu Kính nhìn dưới chân núi quân lính tụ tập đông đảo, quân lính đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, binh mã cường tráng, đều là quân sĩ tinh anh của triều đình, đến Tay sơn này, không phải vì trấn áp cũng không phải giết địch, mà chỉ là để đi giết nàng một con Bạch Hổ.
Nàng suy nghĩ một chút liền nghĩ ra, cũng biết là hồ ly tinh kia không chịu từ bỏ ý đồ, ai ngờ nàng ta không đích thân ra tay, lại tìm người phàm đến hỗ trợ.
Muốn nàng phạm vào lời thề phải đại khai sát giới sao? Hỗ Chu Kính khẽ nói.
Ngọc Quyết chờ một hồi lâu cũng không thấy Hỗ Chu Kính trả lời, lại hỏi: "Đại nhân, chúng ta nên là gì bây giờ?"
"Không xong rồi, đại nhân, có nhiều nhân mã đang đến chỗ chúng ta, nhiều đến nỗi đếm không hết, dày đặc đi tới, đạp một cước cũng khiến cho núi rung lên..." Thanh âm huỵch huỵch cộc cộc bên ngoài ồn ào, Hỗ Chu Kính nhíu mày lại, đem âm thanh của bọn họ chặn lại, hai vị đồng tử che miệng đứng một góc suy nghĩ.
Hỗ Chu Kính nói: "Dọc theo đường đi bọn họ có sát sinh không?"
"Không ngửi được mùi máu tanh, bọn họ được kỷ luật nghiêm minh, sẽ không dễ dàng sát sinh." Ngọc Quyết nói.
"Đại nhân, có phải là chuyện tốt mà hồ ly tinh làm không?" Im lặng một hồi đồng tử bông tay xuống lớn mật nói.
Hỗ Chu Kính hỏi: "Là nàng, ta để nàng rời đi hủy đi mặt nàng, cũng là nguyên nhân khiến nàng không cam lòng."
"Ta cũng biết là nàng, đúng là nữ nhân xấu xa, không phải trước mặt chúng ta ăn thịt người, còn... còn ép chúng ta ăn đồ bẩn kia, càu người mau thu nàng đi!" Đồng tử càng nói càng sợ, sắc mặt tái nhợt như tuyết trắng. . Đam Mỹ H Văn
Hai vị đồng tử chỉ biết đổ tội cho nàng, tu luyện không đến lại chỉ biết nói cạn, ngay cả áo giác cùng chân tướng cũng không nhìn ra, hết lần này đến lần khác hồ ly tinh kia lại không giải thích cho mình, mặc cho người khác hiểu lầm mình là ma giết người.
Loại tính tình như vậy thật khiến cho người ta nhức đầu. Hỗ Chu Kính phát hiện ra từ sau khi còn hồ ly tinh kia đi vào, Tây cũng không có được một ngày yên bình.
"Đại nhân... bọn họ đang cắm trại trên sườn núi." Ngọc Quyết vội vàng nói, giống như thiên quân vạn mã chạy đến của giết mình vậy.
Hỗ Chủ Kính phất tay áo rời đi, ngay cả vạt áo của nàng Ngọc Quyết cũng không bắt được:" Đại nhân, người đừng bỏ lại chúng ta mà."
Hai vị đồng tử bắt đầu thu dọn bao quần áo, cầm đến một tấm vải lớn, đem y phục cho vào, đem toàn bộ đồ cũng không nhiều toàn bộ cho vào trong túi.
"Các ngươi làm cái gì vậy?" Ngọc Quyết tiến lên ngăn cản.
Ba vị đồng tử phấn điêu ngọc trác tụm lại trợn mắt nhìn: "Đại nhân cũng không cần chúng ta, chúng ta cần gì phải ở lại nữa?"
Ngọc Quyết nói: "Ngươi thật sự cho là đại nhân sẽ bỏ lại chúng ta mà đi sao?"
"Vậy nàng đi làm gì?"
Ngọc Quyết nói: "Ta tin nàng đang đi giết địch!"
"Đúng, đại nhân dũng mãnh vô địch, nhất định có thể phá giải nguy cơ lần này."
Quân sĩ đi được nửa ngày, mới đến sườn núi, đến Tây sơn mọi người mới phát hiện đường đến chỗ này vô cùng quỷ dị, đi nửa ngày giống như là chỉ lượng chung quanh, hết lần này đến lần khác người xưng danh là nhị hoàng tử dẫn đầu quân sĩ lấy nghiêm khắc làm chính, chúng tướng sĩ cũng không dám lười biếng, chịu đựng sợ hãi tiếp tục đi.
Đi đến giữa sườn núi, thì trời cũng tối, nhị hoàng tử tìm một bãi đất trống hạ lệnh cắm trại.
Hơn cả ngàn binh sĩ đặt chân đến một chỗ không có một ngọn cỏ, nhóm lên một lửa rọi sáng Tây sơn.
Lũ yêu trong núi không dám đến gần, toàn bộ đều tụ tập lại với nhau thương lượng nên làm gì.
Những người này vào đây làm gì?
Có một tiểu yêu nói, là vì giết lão hổ.
Một núi không thể chứa hai hổ, trong núi chỉ chứa một con hổ, là Hỗ Chu Kính mà ai cũng không thể chọc nổi, mà Hỗ Chu Kính cũng tự mình tu luyện, chưa bao giờ gây chuyện sát sinh. Điển hình cho kiểu người không phạm ta thì ta sẽ không phạm người.
Bây giờ những người này lại đến giết nàng, tại sao chứ?
Nhân gian có tam cô lục bà thân thích đem đến tin tình báo mới nhất, là do Bạch Hổ làm bị thương công chúa của hoàng đế.
Nguyên nhân nói ra, tất cả yêu tinh có mặt bên cạnh đống lửa, gương mặt quỷ dị, quyến luyến, ngưng trọng, oán hận...
Lại là hồ ly tinh!
Hồ ly tinh thừa dịp bên cạnh không có người, bay lên mái hiên hóng mát, rốt cuộc cũng thoát khỏi cuộc sống bị mọi người vây xem, được thanh nhàn chốc lát.
Trên đỉnh đầu là là ánh trăng tròn vô cùng lớn, bên dưới hoàng cùng khí thế thông thoáng, liên miên bất tuyệt, đèn trong cung có thể so với sao trên trời, dày đặc chớp chớp. Ánh sáng dưới đất nếu so với trăng sáng trên bầu trời còn sáng hơn.
Nhân thế là phồn hoa.
Ngày đêm thay nhau, ca vũ thanh bình.
Thời gian của Hồ Lệ Khanh dài đằng đẵng, có một nửa thời gian là ở nhân gian, khi nàng nhìn lại, con người nhỏ bé đến đáng sợ.
Ngắn ngủi chỉ vào năm, một người từ một đứa bé liền thành một người già, tốc độ già đi cũng giống như khi mặt trời lên cao thì sẽ chết cùng.
Trong một đêm, cả đời người qua đi thật ngắn ngủi, bị vùi vào bùn đất, nghĩ đến những thứ sở hữu cùng quyến luyến không thể mang đi theo, sạch sẽ đi đến kiếp luân hồi tiếp tục làm người.
Nhân gian là thế bên này náo nhiệt một trận mới nghỉ thì bên kia lại vui đùa.
Nàng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội ngồi xem kịch vui.
Ngồi trên mái hiên, gió đêm có hơi lạnh, thời điểm trăng tròn thì linh lực dư thừa cho yêu tinh, như là hồ ly tinh thì hồ mị khí cũng nhiều hơn.
Nếu không phải một má của nàng bị hủy, thì nàng đã sớm đi câu người lấp bụng mình.
Hết lần này đến lần khác thân thể bốc hỏa, cũng không có chỗ để giải bày, Hồ Lệ Khanh thật muốn cắn người.
Nàng cởi y phục bên ngoài ra, lộ ra cái yếm đỏ bên trong, gió nhè nhẹ phất lên ống tay áo lớn của nàng, thổi bay lả tả xuống đất.
Một hàng cung nữ mặc trang phục lộng lẫy trên tay bưng cái khay những món ngon xếp hàng đi đến, mặc trên người y phục xa hoa xinh đẹp, từ xa nhìn đến như là thải vân thổi qua.
Hương thơm trôi dạt đến bên này, có rượu ngon chưng cất.
Trong lòng Hồ Lệ Khanh động một cái, hạ đầu ngón tay chạm vào, trong tay lại có thêm một bầu rượu.
Mở nắp bầu rượu ra, mùi rượu bay ra, Hồ Lệ Khanh hít một hơi thật dài.
Ly thứ nhất, kính mình.
Ly thứ hai, kính mình xinh đẹp vô song.
Ly thứ ba, kính mình vô cùng thông minh.
Ly thứ tư, kính Đại Miêu dám can đảm hung dữ với nàng.
...
"Ta không biết."
"Ngươi nói láo!"
"Bởi vì ta không ngu si đến mức đi chọc nữ lão hổ."
Hai ngón tay Hồ Lệ Khanh túm lấy cái đuôi của Xích Hồng lắc qua lắc lại trong không trung: "Hiện giờ ngươi nói cái gì cũng đều được, dù sao thì cũng đã muộn, hoàng đến trúng mộng hoàng lương của ta, hắn sẽ chỉ tin là nữ nhi thất lạc nhiều năm của hắn, quyết ý báo thù vì ta, bây giờ quân đội cũng đã đi vào trong núi, nàng cũng không thể tốt hơn được đâu. Ta biết liên quan đến thân thể phàm tục không thể giết được nàng, nhưng ta cũng không thể để cho nàng có một cuộc sống thanh nhàn được, tránh cho mỗi ngày nàng lại đi làm chuyện nhàm chán."
"Cái gì là chuyện nhàm chán?" Bị dốc ngược đung đưa, Xích Hồng cũng không quên chen miệng.
"Lạy Bồ Tát hái hoa cái gì chứ... hừ, còn nói với ta một lòng thanh tu, cũng chỉ là một tên lục căn không tịnh." Hồ Lệ Khanh nhớ đến chuyện xảy ra, liền muốn làm thịt người, lại muốn hung hăng ôm lấy người mà cắn, tại sao Đại Miêu lại đối với nàng hung dữ như vậy chứ, rõ ràng nàng rất ôn nhu mà.
Xích Hồng bị treo ngược, máu dồn lên đầu, càng lúc càng thêm đỏ, đổ đến sắp bốc lửa.
Nàng nhìn trong ánh mắt Hồ Lệ Khanh lại lộ ra vẻ ảo não, chẳng lẽ sắp đến ngày muốn chết?
Hoàng đế làm xong quốc sự liền đến thăm nữ nhi đã mất mà vừa tìm lại được, mang theo thái y và cung nữ, thái giám vào, rầm rầm rộ rộ đi đến.
Hồ Lệ Khanh nhìn vào Ma Kính nhìn đội người đang đi đến, lập tức xoay người nằm lên giường, rèm che phủ xuống, trong phòng yên tĩnh quá mức.
Bên trong phòng còn nhiễm sương, hương thơm như sương, đi vào bên bất giác hoảng hốt.
Đám người tiến vào bên trong phòng, đem cái phòng cũng không coi là quá nhỏ nhét đầy, không chừa lại chút đất.
Hồ Lệ Khanh lo lắng hương kia có phải bỏ xuống ít quá không, có đủ lớn làm ảnh hưởng đến hô hấp trong phòng hay không.
Hoàng đến bên ngoài màn che, không nói chuyện trước đó lệ rơi đầy mặt.
Vội vàng còn có Tần phi Thanh Nhu đến khuyên nhủ: "Hoàng thượng, bảo trọng long thể a!"
"Đúng vậy, hoàng thượng, ngài là gốc rễ quốc gia, ngài mà ngã xuống, quốc gia phải làm thế nào, trăm họ phải làm thế nào?"
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, động tác đều nhịp nhàng, giống như được huấn luyện đặc biệt qua, cùng đồng thanh nói: "Cầu vạn tuế nhìn vào giang sơn xã tắc bảo trong long thể."
"Chúng ái khanh, trẫm biết, trẫm biết, trẫm chẳng qua là một lúc không nhịn được mà thôi." Hoàng đế lau khô nước mắt trên khóe mắt, nói với mọi người.
Ở trong chăn bông Hồ Lệ Khanh nhắm mắt, đem bực bộ dùng ở trong chăn, nói mình lại nghe mấy kiểu đối thoại nhàm chán này.
Cứ mỗi một ngày đến, thì lại nói lại những lời này một lần.
Nàng thì đã không chịu nổi những điều đó, mà những người đó lại không thấy phiền vậy.
Xích Hồng núp trên ngực nàng, phát ra tiếng cười khẽ.
Hồ Lệ Khanh vỗ nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Bỏ đá xuống giếng là một tật xấu không tốt."
"Nữ nhi, phụ hoàng đến xem ngươi." Hoàng đến vén màn che lên, nhìn thấy người co lại thành một đoàn, không khỏi lão lệ tung hoành.
Công chúa rúc vào trong chăn, kêu lên: "Phụ hoàng, xin hãy để ta lại một mình. Ta bây giờ không muốn nhìn mặt ngươi."
"Hảo nữ nhi của ta a! Đều do con cọp kia khiến ngươi thành dáng vẻ như bây giờ, ngươi yên tâm, phụ hoàng vì ngươi nhất định báo thù."
"Đa tạ phụ hoàng."
Rốt cuộc người cũng đi, Hồ Lệ Khanh vén rèm lên, nhìn lên màn che, có chút thất thần.
Xích Hồng trước ngực nàng bò ra ngoài, nói: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"
"Đột nhiên ta cảm thấy.. hắn thật ra cũng là một người cha tốt."
"Có lẽ hắn là một người cha tốt, nhưng hắn không phải là một vị hoàng đế tốt. "Xích Hồng nói.
"Đúng vậy, sao ta lại phải đồng tình với hắn?" Hồ Lệ Khanh nhíu mày, mất hứng đối với người ngoài lại nổi tâm đồng tình.
Xích Hồng dùng cái đuôi quét qua cằm của nàng, nói: "Hồ Lệ Khanh, nhị hoàng tử đã nhận lệnh đem quân đến Tây sơn, đến bên kia, cho dù có đem Tây sơn làm long trời lở đất cũng không thể giết được Bạch Hổ, ngược lại sẽ chọc giận nàng, đây chính là kết quả mà ngươi muốn sao?"
Hồ Lệ Khanh mặc cho cái đuôi lông xù của nàng làm loạn, chớp mắt mấy cái nói: "Ta cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy."
"Ngươi..."
"Đại nhân, có người đến quấy nhiễu, chúng ta nên nghênh tiếp hay từ chối?" trước đó Ngọc Quyết cảm thấy tình hình có chút khác thường, liền đi vào hồi báo.
Hỗ Chu Kính nhìn dưới chân núi quân lính tụ tập đông đảo, quân lính đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, binh mã cường tráng, đều là quân sĩ tinh anh của triều đình, đến Tay sơn này, không phải vì trấn áp cũng không phải giết địch, mà chỉ là để đi giết nàng một con Bạch Hổ.
Nàng suy nghĩ một chút liền nghĩ ra, cũng biết là hồ ly tinh kia không chịu từ bỏ ý đồ, ai ngờ nàng ta không đích thân ra tay, lại tìm người phàm đến hỗ trợ.
Muốn nàng phạm vào lời thề phải đại khai sát giới sao? Hỗ Chu Kính khẽ nói.
Ngọc Quyết chờ một hồi lâu cũng không thấy Hỗ Chu Kính trả lời, lại hỏi: "Đại nhân, chúng ta nên là gì bây giờ?"
"Không xong rồi, đại nhân, có nhiều nhân mã đang đến chỗ chúng ta, nhiều đến nỗi đếm không hết, dày đặc đi tới, đạp một cước cũng khiến cho núi rung lên..." Thanh âm huỵch huỵch cộc cộc bên ngoài ồn ào, Hỗ Chu Kính nhíu mày lại, đem âm thanh của bọn họ chặn lại, hai vị đồng tử che miệng đứng một góc suy nghĩ.
Hỗ Chu Kính nói: "Dọc theo đường đi bọn họ có sát sinh không?"
"Không ngửi được mùi máu tanh, bọn họ được kỷ luật nghiêm minh, sẽ không dễ dàng sát sinh." Ngọc Quyết nói.
"Đại nhân, có phải là chuyện tốt mà hồ ly tinh làm không?" Im lặng một hồi đồng tử bông tay xuống lớn mật nói.
Hỗ Chu Kính hỏi: "Là nàng, ta để nàng rời đi hủy đi mặt nàng, cũng là nguyên nhân khiến nàng không cam lòng."
"Ta cũng biết là nàng, đúng là nữ nhân xấu xa, không phải trước mặt chúng ta ăn thịt người, còn... còn ép chúng ta ăn đồ bẩn kia, càu người mau thu nàng đi!" Đồng tử càng nói càng sợ, sắc mặt tái nhợt như tuyết trắng. . Đam Mỹ H Văn
Hai vị đồng tử chỉ biết đổ tội cho nàng, tu luyện không đến lại chỉ biết nói cạn, ngay cả áo giác cùng chân tướng cũng không nhìn ra, hết lần này đến lần khác hồ ly tinh kia lại không giải thích cho mình, mặc cho người khác hiểu lầm mình là ma giết người.
Loại tính tình như vậy thật khiến cho người ta nhức đầu. Hỗ Chu Kính phát hiện ra từ sau khi còn hồ ly tinh kia đi vào, Tây cũng không có được một ngày yên bình.
"Đại nhân... bọn họ đang cắm trại trên sườn núi." Ngọc Quyết vội vàng nói, giống như thiên quân vạn mã chạy đến của giết mình vậy.
Hỗ Chủ Kính phất tay áo rời đi, ngay cả vạt áo của nàng Ngọc Quyết cũng không bắt được:" Đại nhân, người đừng bỏ lại chúng ta mà."
Hai vị đồng tử bắt đầu thu dọn bao quần áo, cầm đến một tấm vải lớn, đem y phục cho vào, đem toàn bộ đồ cũng không nhiều toàn bộ cho vào trong túi.
"Các ngươi làm cái gì vậy?" Ngọc Quyết tiến lên ngăn cản.
Ba vị đồng tử phấn điêu ngọc trác tụm lại trợn mắt nhìn: "Đại nhân cũng không cần chúng ta, chúng ta cần gì phải ở lại nữa?"
Ngọc Quyết nói: "Ngươi thật sự cho là đại nhân sẽ bỏ lại chúng ta mà đi sao?"
"Vậy nàng đi làm gì?"
Ngọc Quyết nói: "Ta tin nàng đang đi giết địch!"
"Đúng, đại nhân dũng mãnh vô địch, nhất định có thể phá giải nguy cơ lần này."
Quân sĩ đi được nửa ngày, mới đến sườn núi, đến Tây sơn mọi người mới phát hiện đường đến chỗ này vô cùng quỷ dị, đi nửa ngày giống như là chỉ lượng chung quanh, hết lần này đến lần khác người xưng danh là nhị hoàng tử dẫn đầu quân sĩ lấy nghiêm khắc làm chính, chúng tướng sĩ cũng không dám lười biếng, chịu đựng sợ hãi tiếp tục đi.
Đi đến giữa sườn núi, thì trời cũng tối, nhị hoàng tử tìm một bãi đất trống hạ lệnh cắm trại.
Hơn cả ngàn binh sĩ đặt chân đến một chỗ không có một ngọn cỏ, nhóm lên một lửa rọi sáng Tây sơn.
Lũ yêu trong núi không dám đến gần, toàn bộ đều tụ tập lại với nhau thương lượng nên làm gì.
Những người này vào đây làm gì?
Có một tiểu yêu nói, là vì giết lão hổ.
Một núi không thể chứa hai hổ, trong núi chỉ chứa một con hổ, là Hỗ Chu Kính mà ai cũng không thể chọc nổi, mà Hỗ Chu Kính cũng tự mình tu luyện, chưa bao giờ gây chuyện sát sinh. Điển hình cho kiểu người không phạm ta thì ta sẽ không phạm người.
Bây giờ những người này lại đến giết nàng, tại sao chứ?
Nhân gian có tam cô lục bà thân thích đem đến tin tình báo mới nhất, là do Bạch Hổ làm bị thương công chúa của hoàng đế.
Nguyên nhân nói ra, tất cả yêu tinh có mặt bên cạnh đống lửa, gương mặt quỷ dị, quyến luyến, ngưng trọng, oán hận...
Lại là hồ ly tinh!
Hồ ly tinh thừa dịp bên cạnh không có người, bay lên mái hiên hóng mát, rốt cuộc cũng thoát khỏi cuộc sống bị mọi người vây xem, được thanh nhàn chốc lát.
Trên đỉnh đầu là là ánh trăng tròn vô cùng lớn, bên dưới hoàng cùng khí thế thông thoáng, liên miên bất tuyệt, đèn trong cung có thể so với sao trên trời, dày đặc chớp chớp. Ánh sáng dưới đất nếu so với trăng sáng trên bầu trời còn sáng hơn.
Nhân thế là phồn hoa.
Ngày đêm thay nhau, ca vũ thanh bình.
Thời gian của Hồ Lệ Khanh dài đằng đẵng, có một nửa thời gian là ở nhân gian, khi nàng nhìn lại, con người nhỏ bé đến đáng sợ.
Ngắn ngủi chỉ vào năm, một người từ một đứa bé liền thành một người già, tốc độ già đi cũng giống như khi mặt trời lên cao thì sẽ chết cùng.
Trong một đêm, cả đời người qua đi thật ngắn ngủi, bị vùi vào bùn đất, nghĩ đến những thứ sở hữu cùng quyến luyến không thể mang đi theo, sạch sẽ đi đến kiếp luân hồi tiếp tục làm người.
Nhân gian là thế bên này náo nhiệt một trận mới nghỉ thì bên kia lại vui đùa.
Nàng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội ngồi xem kịch vui.
Ngồi trên mái hiên, gió đêm có hơi lạnh, thời điểm trăng tròn thì linh lực dư thừa cho yêu tinh, như là hồ ly tinh thì hồ mị khí cũng nhiều hơn.
Nếu không phải một má của nàng bị hủy, thì nàng đã sớm đi câu người lấp bụng mình.
Hết lần này đến lần khác thân thể bốc hỏa, cũng không có chỗ để giải bày, Hồ Lệ Khanh thật muốn cắn người.
Nàng cởi y phục bên ngoài ra, lộ ra cái yếm đỏ bên trong, gió nhè nhẹ phất lên ống tay áo lớn của nàng, thổi bay lả tả xuống đất.
Một hàng cung nữ mặc trang phục lộng lẫy trên tay bưng cái khay những món ngon xếp hàng đi đến, mặc trên người y phục xa hoa xinh đẹp, từ xa nhìn đến như là thải vân thổi qua.
Hương thơm trôi dạt đến bên này, có rượu ngon chưng cất.
Trong lòng Hồ Lệ Khanh động một cái, hạ đầu ngón tay chạm vào, trong tay lại có thêm một bầu rượu.
Mở nắp bầu rượu ra, mùi rượu bay ra, Hồ Lệ Khanh hít một hơi thật dài.
Ly thứ nhất, kính mình.
Ly thứ hai, kính mình xinh đẹp vô song.
Ly thứ ba, kính mình vô cùng thông minh.
Ly thứ tư, kính Đại Miêu dám can đảm hung dữ với nàng.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.