Chương 59: (H)
Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
06/07/2021
Editor: túm quần chương này H é ri que ~~~~~~, 14/2 vui vẻ nha các thím, ai team fa như tui comment giơ tay đê, tặng các thím fa tự thẩm va lung tung nek, tui edit tiếp đê ^^
====///====
''Xích Hồng... Ngươi ngủ lâu quá, tỉnh lại đi...'' Hồ Lệ Khanh chọt chọt cái mông nhỏ của Xích Hồng, nhỏ giọng gọi.
Xích Hồng nằm trên trên cái gối gấm, cuộn thành một cục lông màu đỏ, cái đuôi vòng trước ngực, hai tai cụp xuống, không nhìn ra hình dạng hồ ly.
Hồ Lệ Khanh ít khi thấy được không cùng Hỗ Chu Kính rời giường, đến thăm Xích Hồng nhiều ngày không gặp, nhưng lại không nghĩ tới nàng chỉ lo ngủ, không để ý đến nàng.
Xích Hồng ngẩng đầu lên, vươn người ra, nói: ''Làm gì vậy, không ở trên giường lăn lộn tới đây làm gì?''
''Nói cái gì a, ta làm gì ở trên giường lăn lộn.'' Hồ Lệ Khanh đó mặt phủ nhận.
Xích Hồng cũng không muốn chơi trò thẹn thùng với nàng nói: ''Tìm ta có chuyện?''
''Ba ngày không gặp ngươi, đến thăm ngươi một chút.''
''Lương tâm ngươi bị chó ăn hết rốt cuộc cũng chịu nhổ ra.'' Xích Hồng giễu cợt nói, đây mà coi như có lương tâm, vừa đến hồ sơn hai người đã lo làm ở trong phòng triền miên, để người còn lại cùng mọi chuyện ném hết ra bên ngoài, bây giờ chơi mệt mới nhớ đến mình, lương tâm như vậy thà không có còn hơn.
Hồ Lệ Khanh chọt đuôi nàng nói: ''Tốt bụng cũng thành đồ bỏ.''
''Đừng chọt.'' Xích Hồng vẫn cái đuôi lớn kêu.
''Vương quả phụ đi đâu rồi, sao ta không thấy nàng.'' Hồ Lệ Khanh hỏi tới con nhện gay xuất hiện bên cạnh Xích Hồng.
Xích Hồng nói: ''Đi đầu thai.''
''Hả!'' Hồ Lệ Khanh trợn mắt há mồm.
''Nàng trăm năm lột xác một lần, không biết bây giờ nàng trốn đi đâu lột xác rồi, lần này cả ta cũng tìm nàng không được, cũng không biết nàng sống hay chết.'' Xích Hồng tùy vò cứng rắn không quan tâm, nhưng lại không che dấu được vội vã.
Hồ Lệ Khanh nói: ''Nội đan của nàng trên người ngươi, muốn trốn cũng không thoát được.''
''Xớ, bộ dạng của ta bây giờ sớm muộn gì cũng tan mất, nàng chỉ cần chờ thêm mấy năm là có thể đem nội đan của mình về.''
Hồ Lệ Khanh sờ cái đầu nhỏ của nàng nói: 'XÍch Hồng đừng nói như vậy, nương sẽ tìm cách cứu ngươi.''
''Số mạng do trời người tránh không được.'' Xích Hồng cũng sớm biết, chết hay không cũng như vậy, bây giờ Hồ Lệ Khanh có nơi thuộc về, nương thì sống không tim không phổi, mình chết rồi thì mọi chuyện cũng ổn thỏa.
Hồ Lệ Khanh cóc đầu nàng: ''Dám nói chữ chết lần nữa ta ném vô lò lưa bây giờ.''
''A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!'' Tại một góc nhỏ không biết trong cung, cung nữ quét dọn cung này bị một màn trước mắt làm hoảng sợ thất sắc, hét ầm lên.
Thật... Thật là đáng sợ! Khắp phòng đầy mạng nhện, mạng nhện quấn quanh cả điện, bên trong âm lãnh qủy dị, phía trong mạng nhện là cái lén lớn, trong kén phát ra ánh sáng xanh lục, dường như là hình dạng nữ nhân trong kén.
Cung nữ bị dọa sợ vừa hét inh ỏi vừa chạy ra khỏi điện. Làm huyên náo cả điện người trong điện cũng không yên, còn tưởng có người ngoài xâm phạm.
Các trưởng lão vội chạy đến, vào trong điện thấy cảnh tượng trước mắt, cho dù là yêu lão ngàn năm cũng bị dọa đến run cầm cập.
Huống chi là thứ phát sáng trong cái kén kia, còn chung quanh toàn là mạng nhện, bầu không khí cũng qủy dị.
Trưởng lão lùi lại một bước, liền đóng cửa lại, đồng thời chia ra trấn thủ bốn góc, bao vây điện nhỏ lại, chờ cứu viện đến.
Xích Hồng vừa nghe bên này xảy ra chuyện, thì nhớ tới Vương quả phụ, liền chạy đến.
Trưởng lão tập trung một chỗ, các nàng ngưng tụ thành một khối hỏa câu lớn, linh khí không ngừng rót vào hỏa cầu, khiến hỏa cầu to lên, không khí càng thêm nóng, khiến đám đông đứng xem cũng chảy mồ hôi theo.
''Dừng tay!'' Âm thanh nho nhỏ vang lên, trưởng lão nhìn khắp nơi những không thấy được người gọi.
Chỉ thấy một cục lông màu đỏ xuất hiện trước mặt các nàng, nhìn kĩ mới thấy là Xích Hồng, mặc dù từ nhỏ Xích Hồng bị phụ thân đưa đi, phản bội hồ tộc, hồ tộc cũng không thừa nhận nàng là công chúa, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của Hồ Tiên Nhi, các trưởng lão cũng phải nể mặt nàng, dừng mọi hành động lại.
Xích Hồng nói: ''Người bên trong là của ta, các ngươi không cần phải sợ, để chỗ này cho ta xử lý.''
''Nhưng mà... Yêu khí người bên trong rất mạnh, ngay cả chúng ta cũng không địch lại, hiện tại nàng đang còn yếu ớt, không diệt nàng sẽ có hậu hoạn.''
''Nàng do ta đem vào, ta sẽ quản nàng, thu hồi hỏa cầu, mau đi.'' Xích Hồng nói.
Các trưởng lão nhìn nhau một cái, thương lượng một chút cũng đồng ý rời đi, nhưng hỏa cầu lớn trong tay cũng không biết nên để làm gì, liền phóng lên không trung cho nổ, hỏa cầu nổ tung như pháo bông, dừng lại trên không trung hồi lâu, tộc nhân hồ tộc kinh diễn không hết.
Xích Hồng bay vào điện, thấy tình trạng qủy dị trong đó cũng sợ hết hồn.
Cái kén giữa điện phản chiếu hình dạng của nữ nhân, mặc dù không thể nhìn thấy được hình dáng, nhưng dựa vào đường nét có thể thấy đây là một mỹ nữ.
Nữ tử trong kén như là trong bụng mẹ tứ chi co lại hai tay ôm gối, dường như đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Xích Hồng tò mò đến gần kén lớn, đột nhiên âm thanh mạng nhện phọt ra, liền cuốn Xích Hồng vào trong.
Xích Hồng bị đưa vào trong kén, nhìn thấy một nữ tử xích lõa tuyệt sắc, nàng nhắm mắt ngủ yên, hòa cùng yên lặng, đó chính là Vương quả phụ qua trăm năm thoát thai hoán cốt.
Nàng mang Xích Hồng vào theo bản năng, trên người Xích Hòng có nội đạn của nàng, mang nàng đến, vì muốn gần nội đan, vốn cần cả trăm năm mới có thể lột xác nhưng rất nhanh cũng có thể hoàn thành.
Yêu khí trong kén tăng lên, dường như vô nguồn vô tận, Vương quả phụ lúc này vừa như tân sinh, yêu khí tràn ra tất cả đều là yêu khí thuần khiết, lần này tiện nghi cho Xích Hồng, hồn thạch ngưng tự hồn phách của nàng lại càng đòi hỏi nhiều hơn, tham lam cắn nuốt yêu khí tăng lên kia.
Được một nửa, thân thể Xích Hồng bị sương mù vây lấy, sương mù hút từng mảnh đỏ nho nhỏ của nàng vào, nàng từ một hồ ly lớn bàng bàn tay biến thành hình người.
Khi nàng hóa hình thành người, nàng nhìn tay chân mình, không dám tìn đó chính là nàng.
Ngón tay thon dài mịn màng, cổ tay mảnh khảnh, cánh tay, ngực, dưới cặp đùi non là u cốc đen nhánh, tất cả mọi thứ nhìn rất sống động.
Xích Hồng vuốt ve thân thể mình, vui đến rơi nước mắt.
Nàng còn cho là mình sắp chết, lại không ngờ mình vẫn còn được sống lại.
Thân thể nàng tản ra hương thơm xử nữ, tấn công đến từng đợt.
Vương quả phụ vốn ngủ say lại mở mắt, ánh mắt đen láy như mực không tiêu điểm, thân thể theo bản năng ôm lấy Xích Hồng.
Xích Hồng kêu lên: "Tri Chu buông ta ra."
Vưởng quả phụ tỉnh lại thì muốn tìm thức ăn, lúc này nàng hành động như mộng du, cũng không phải do bản thân nàng khống chế, lòi Xích Hồng căn bản cũng không lọi vào tai nàng được.
Xích Hồng vừa tân sinh, tứ chi yếu ớt không sức, thậm chí còn chưa khống chế được thân thể, bị Vương quả phụ chế trụ ôm lấy trong vô lực.
"Ngươi điên rồi, buông ta ra thì ta sẽ quên chuyện ngươi đã làm với ta!" Xích Hồng kiên cường không chịu nhận vì mình được nàng ôm mà vui vẻ, miệng nàng mọi lời đều cự tuyệt, nhưng thân thể lại vô lực mềm xuống.
Ngọc thể hoàn thành, hương thơm xử nữ mêm người.
Vương quả phụ được tân sinh cũng đã đói bung, đói bụng thì nàng phải ăn.
Cách nàng ăn so với hồ ly cũng không khác gì, thôi thúc dục vọng trong người, khi người đó tiết ra thì liền đoạt lấy tinh khí, đó là thức ăn.
Trong mơ hồ vẫn nghe âm thanh đứt đoạn của Xích Hồng, Vương quả phụ lơ mơ nói một tiếng. "Thật ồn ào."
Xích Hồng nói: "Ta biết ngươi tỉnh lại rồi, tỉnh rồi thì cút ngay đi, đừng quấn ta, tay ngươi.... tay ngươi đang làm gì vậy, ngươi dừng tay a... ngươi.... cút ngay... Tri chu... chớ ta có sức lại ta đem ngươi đi băm thịt..."
Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo chính là Xích Hồng. Thân thể yêu mị hồng lên duois người run rẩy di chuyển, cái miệng vẫn cứ kiên cường.
Vương quả phụ dù không có ý thức, nhưng cũng không muốn nghe nàng nói chuyện, nhưng lúc này hai tay đang bận, chỉ có miệng là chưa, nàng há miệng chặn miệng nàng ta lại, răng mội chạm nhau, nếm được hương thơm ngon của cỏ lan.
Miệng Xích Hồng đầy hương thơm, người muốn hưởng qua mới hiểu được mùi vị bên trong.
Đầu lưỡi bị Vương quả phụ cắn nút lấy, tê dại, tứ chi vẫn vô lực, hai tay để trên vài nàng muốn đẩy ra lại mất sức mà mềm nhũn, bị nàng ôm vài không còn chút sức.
Xích Hồng vừa giận vừa ủy khuất, má nóng lên, hốc mắt suýt chảy nước.
Chờ ta ra ngoài nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt! Tỏn lòng Xích Hồng vẫn không cam tâm kêu gào.
Ăn miệng nàng đủ rồi, Vưởng quả phụ lại ăn tiếp, chỗ nào cũng nếm, hấp thụ hương thơm da thịt xử nữ của nàng.
Cả người Xích Hồng tê dại, ngón chân co lại, lòng bàn chân cạ vào đáy kén, thân thể dãy dụa.
Đợi đến khi Vương quả phụ đi đến giữa hai chân nàng, Xích Hồng không cam lòng nhưng cũng không làm gì được, nếu là người khác, nàng sẽ sẽ căn răng tự vận, nhưng người này là hắc tri chu vần luôn bồi nàng đến giờ, ngược lại nàng cũng không hận, chỉ là có chút giận, người này không thèm để ý mình có nguyện ý hay không cứ như vậy.... như vậy mà càn rỡ rồi!
Tri chu tinh, ta nhất định sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt! Trong lòng Xích Hồng gào thét.
Vương quả phụ dùng mọi cách trêu chọc, chọc cho hoa tâm nàng nàng mở rộng ra, hấp thu lấy tinh khí đang tràn ra ngoài, mỗi lần ăn no lại dừng một chút.
Tinh khí nàng vốn là đến từ người nàng, lại bị Xích Hồng ăn mất, giờ nàng ăn lại, không thể tính là quá được.
Đáng tiếc Xích Hồng bị phá thân, trên người còn có thêm nhiều ô mai đỏ.
Vương aurw phụ ăn no liền ngủ tiếp, trong giấc ngủ liền vận công điều chỉnh, để sớm xuất quan.
Thân thể Xích Hồng mềm èo không có sức, đến cả sức động cũng không có chỉ có thể tựa sát vào người Vương quả phụ.
Thân thể mới có chưa được nửa ngày đã bị người chiếm hết tiện nghi, Xích Hồng không biết nên vui hay nên giận.
Chỉ hy vọng đây không phải năm mơ, tình là đã là người, bất quá, nói đến có ai biết xuân mộng vô sỉ như vậy chứ! Trước khi ngủ mê Xích Hồng còn nghĩ ngợi chút ít.
Bữa yến có một không hai, mấy trăm năm hồ tộc không có mời người ngoài, nhưng hôm này lại mở yến trong cung, đặc biệt mời hai người Hồ Lệ Khanh và Hỗ Chu Kính đến.
Bất quá mấy ngày nay thái độ hồ tộc đối với Hỗ Chu Kính cùng thay đổi long trời lở đất, mấy ngày trước nhìn thấy Hỗ Chu Kính không ai là không liếc mắt trợn ngược hận không thể đánh nàng bay xa, nhưng nay thấy nàng lại mỉm cười, mặt ôn hòa, ánh mắt nhìn tiểu tức phụ sắp được gả vào.
Nhưng mà, Hỗ Chu Kính cũng coi là gả vào hồ tộc mà.
Nói đến hôm đó các trưởng lão kéo đến cửa tra hỏi, Hỗ Chu Kính nói ra câu đó, Hồ Lệ Khanh cưới nàng àm nương tử, mà không phải nàng cưới Hồ Lệ Khanh làm nương tử, lời này truyền ra, thì thái độ cũng thay đổi, Hồ Lệ Khanh nữ nhi không tiền đồ này lại cưới được người của hổ toocjw, nói đến cũng là cho tộc trưởng hồ tộc chút mặt múi, huống chi nữ nhi cũng không cần gả ra ngoài, còn ở lại trong nhà mình, ngược lại còn có thêm người đến, chính là mua bán kiếm tiền được mua một tặng một.
Ai mất hứng.
Hỗ Chu Kính nắm tay nhau vào cửa, khiến vô số ánh mắt nhìn theo.
Nhìn mặt Hồ Lệ Khanh hồng hào thoải mái, eo mềm như cành liễu, không biết buổi tối đực chăm sóc bao nhiêu, cánh tay cùng xương xanh quai cũng lộ ra ngoài, trên da còn có chi chút vế hồng ngân, lay động phong tình vạn chủng, khiến những người nhiều năm còn vắng phòng trong hồ tộc phải cắn răng nghiến lợi hận không thể cắn được thịt trên người nàng.
Mặt Hỗ Chu Kính vẫn bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng trầm tĩnh, nhã khí nhàn nhạt, nói mỹ, dùng định nghĩa xinh đẹp mà nói, nử tử đẹp nhưng không lóa mắt, nàng trầm tĩnh như ngọc khiến khí chất tăng thêm một bậc, huống chi lúc này khắp nơi đều là hoa đẹp, duy chỉ có nàng như hoa sen từ tron nước ra, hạc đứng trong bầy gà.
Trước kia Hồ TiênNhi gặp qua nàng, đó cũng đã là chuyện rất lâu trước kia, lâu tới mức nàng cũng không nhớ được đó là năm nào, nói tới lúc nàng vừa hạ phàm, vừa thành hình người sơ khai, nhìn trong thiên hạ cũng không ai sánh bằng nàng, còn trẻ khí thịnh tướng mạo khinh người, không coi bất kì ai ra gì, cả ngày luôn cùng nam nhân và nữ nhân vui chơi, nhưng cũng không vui. Trăm năm sau liền xuất hiện một Hỗ Chu Kính, phách lỗi tự mãn, còn có sức mạnh phong lưu không kém nàng, mặc dù đối với ai cũng có tư thái khinh thường, nhưng đám người bị coi thường cũng không lo mà vẫn đối với nàng mong được nàng mắng nàng đánh hay chỉ là ánh mắt lạnh lùng nàng liếc đến cũng khiến lòng tê dại.
Hồ Tiên Nhi không thích nhìn thấy Hỗ Chu Kính so với mình trẻ hơn, Hỗ Chu Kính xem thường Hồ Tiên Nhi nói năng tùy tiện mị cốt, không chạm nhau thì sẽ không chạm nhau.
Cũng nghe nói tính cách Hỗ Chu Kính ngạo mạn, phàm những ai đắc tội nàng thì không có kết quả tốt, mà mẫu lão hổ nàng lại là đối tượng khiến nam nhân kiêng kị, nữ nhân hổ tộc rất manh mẽ, trăm ngàn người cũng kém hơn nàng.
Khi đó Hỗ Chu Kính còn mê muội, tu thành ma thần, coi như là vận may khác.
Cách ngàn năm ma quân lại thành tiên quan, cuối cùng cả tiên quân cũng không được, đã lột xác, đổi thành người.
Chỉ là kiêu ngoại trong xương không có đổi, cũng khiến cho Hồ Tiên Nhi sinh khí.
Nữ chủ nhân yến tiệc mở miệng nói: "Khanh Khanh, tói cạnh nương đi."
Hồ Lệ Khanh nhìn người bên cạnh mình nói: "Nuongwm ta ngồi cùng với nàng được rồi." Hỗ Lệ Khanh nắm chặt tay Hỗ Chu Kính, ý muốn nói muốn tách chúng ta, không có cửa đâu.
"Vậy ngồi bên này đi." Hồ Tiên Nhi cũng biết lòng nữ nhi mình đã hướng hết về người ngoài, nge lời cũng không thèm nghe, chỉ chỗ bên phải mình nói.
Hồ Lệ Khanh kéo Hỗ Chu Kính ngồi xuống.
Hồ Tiên Nhi liếc mắt nhìn một cái rồi nói: "Hai người các ngươi khi nào thành thân?"
"Thành thân?" Hồ Lệ Khanh ngẩn người một chút.
Hỗ Chu Kính cũng không vì quá kinh ngạc mà thất thố: "Hả?"
Hồ Tiên Nhi cười nhạt nói với Hỗ Chu Kính: "Ta hỏi ngươi, khi nào thì gả vào?"
"Chuyện này không gấp." trán Hồ Lệ Khanh xuất mồ hôi lạnh, khi nào đã đông ý hai nữ nhân thành thân, còn đường đường chính chính nói trên điện.
Nhìn tộc nhân chung quanh, mỗi người đều hứng thú không nói được, hận không thể lập tức nhìn thấy bọn họ thành thân bài đường lập tức vào động phòng ngay bây giờ, cũng không ngại thân phận hai người chút nào.
Chuyện này cũng thú vị, dù sao cuộc sống trên hồ sơn cũng rất chán, có chuyện vui để xem, ai lại không thích tham gia náo nhiệt.
Hồ Tiên Nhi một mình thúc giục thật ra cũng là từ tâm, trong lòng nàng so với người khác cũng vội vàng, mỗi ngày nghĩ đến chờ Hỗ Chu Kính gả vào, thì phải ngoan ngoãn gọi ta một tiếng bà bà (mẹ chồng), tới lúc đó mỗi ngày bưng trà rót nước cho ta, mỗi ngày quỳ lạy, ta sẽ quang minh chính đại làm khó ngươi, không cho ngươi xuống được, hừ, cũng nên báo thù từ từ, tương lai còn dài. [Editor: vâng mục đích cuối cùng của chụy ấy đã hiện ra, tui cũng ko bít nói gì hơn... hổ huynh à~~~ bảo trọng nha, đệ phắn đây ~~~~~~~~]
Hỗ Chu Kính nhìn lén ánh mắt đắc ý kia của Hồ Tiên Nhi cũng biết được nàng nghĩ gì, không khỏi thở dài, mình muốn cùng tiểu hồ ly chung sống với nhau, nghĩ tốt đẹp, nhưng lại quên sau lưng nàng còn có cả gia tộc khổng lồ.
"Ta không muốn thành thân." Hồ Lệ Khanh cũng sợ nương mình sau này sẽ gây khó khăn cho Hỗ Chu Kính, mặc dù trong lòng luôn hy vọng, nhưng vẫn từ chối ý của nương mình.
"Không thành thân, một thân một mình ngươi muốn cả đời không lấy ai sao?" Hồ Tiên Nhi nghe xong lông mày nhăn lại, ngón tay chỉ Hồ Lẹ Khanh cả giận nói.
Nứ nhi ngoan, ta vì muốn tốt cho ngươi, đừng đừng làm càn cho ta được không. Hồ Tiên Nhi thầm nhủ trong lòng.
Nhưng Hồ Lệ Khnah vẫn không nghe, nàng cắn răng nói: "Hai người chúng ta chung một chỗ là đủ rồi, chuyện thành thân chỉ là lễ nghi tầm thường, nương người cũng nói chỉ cần mình vui vẻ là tốt rồi, cần gì phải quản mấy chuyện hỗn tạp thế tục kia.
"Ta..." muốn nói gì đó Hồ Tiên Nhi chỉ biết cắn răng.
Hồ Lệ Khanh nói:"Thành thân, cũng không chắc có thể sống với nhau cả đời."
Lời này, khiến Hồ Tiên Nh cùng phu quân thành thân chưa đủ trăm năm rời đi tu tiên sắc mặt trắng bệch, cái tay đưa ra không ngừng run rẩy, như là hoa bị cuồng phong chà đạp.
"Cho dù không thành thân, hai ngươi cũng sẽ trọn đời không rời được."
Có vài vị ngòi đó không thân không phận ở chung một chỗ nhưng lại không được thừa nhận nhất thời lệ rơi đầy mặt, mỉm cười gật đầu.
"Ngươi... ngươi..." Ngón tay Hồ Tiên Nhi chỉ nàng suýt chút là rút gan.
"ta cùng nàng là đủ rồi, không cần thành thân." Hồ Lệ Khanh kiên định nói, nhưng trong lòng lại đổ máu, nàng không đeo phượng quan đội khăn đỏ, cả người là giá y, còn đêm động phòng hoa trúc của nàng....
"Không có danh phận, thì ai bảo vệ ngươi, nàng nói đi là đi, đi tiêu sái tự tại, còn ngươi cái gì cũng không có được, nều sau này hai ngươi có hài tử, hồ tộc cũng tuyệt đối không thừa nhận hắn là người kế thừa của hồ tộc!" Hồ Tiên Nhi cả giận nói.
Hồ Lệ Khanh trả lời: ''Hai người chúng ta sao có hài tử được."
Hồ Tiên Nhi cứng họng, bị mọi người nhìn chằm chằm, họ mấy tiếng nói: "Cái này cũng không phải là không có, bất quá là bí mật của hồ tộc, có nói ngươi cũng không biết."
"Nương, ngươi đừng có ép ta!"
"Ta là vì ngươi muốn ngươi thành thân, thông cáo thiên hạ, nàng là nương tử của ngươi, ngươi cũng là người của nàng, sau này cũng sẽ không có chuyện có kẻ tùy tiện đến cầu hôn gây chuyện." Hồ Tiên Nhi nói.
Trong lòng Hồ Lệ Khanh suy nghĩ một chút, hình như cũng không sai, tuy Hỗ Chu Kính nói an phận, nhưng cũng không thể không đề phòng có mấy tên yêu trong hồ tộc muốn câu dẫn nàng, huống chi mình mấy năm qua luôn bị họ quấy lấy, nếu nói cho người khác biết nàng thành thân, thì sẽ không có những kẻ phiền phức kia nữa.
Nàng còn đang do dự, Hỗ Chu Kính nói: "Được, ta đáp ứng thành thân."
"Hở!" Hồ Lệ khanh trợn to hai mắt, cảm thấy không thể tin được.
Lần này tới lượt Hồ Tiên Nhi kinh ngạc: "Thành thân?"
Hỗ Chu Kính gật đầu, nhìn mặt nàng cũng không nhìn thấy có gì là không tình nguyện, nhưng cũng không dám nói chắc là nàng cam tâm tình nguyện.
Hồ Lệ Khanh nói: "Nàng không đồng ý cũng không sao, nương ta không thể giữ được nàng."
" Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, hổ tộc không có người nghĩa khí bội tín." Hồ Tiên Nhi nói.
Hỗ Chu Kính nói: "Ta biết chứ, cũng nên nhớ, nếu như thành thân có thể bẻ đi duyên đào hoa quanh Hồ Lệ Khanh, ta nguyện ý làm."
Hỗ Chu Kính mỉm cười khiến Hồ Lệ Khanh vui theo, đắm chìm trong nụ cười, không thể tự kiềm chế.
Đại miêu, nàng thật vĩ đại, nàng đối với ta thật tốt.... ta yêu nàng muốn chết đi được! Trong mắt Hồ Lệ Khanh bung ra vô số hoa đào.
Hồ Tiên Nhi nhìn một bên, nói Hỗ Chu Kính ủy khuất, nhưng rõ ràng là chiếm tiện nghi.
Bây giờ cũng đã xác định công chúa hồ tộc thú lão hổ người ta, mà không phải gả nữ nhi đi, nhưng lại không công bố với bên ngoài, đây cũng là yêu cầu của Hồ Lệ Khanh, nói thế nào cũng phải cho Hỗ Chu Kính mặt mũi.
Bên ngoài là hồ tộc gả nữ nhi, hơn nữa thông cáo thiên hạ, hoan nghênh mọi người đến tham dự yến tiệc.
Hồ Tiên Nhi vì hai người chọn một cái núi bên cạnh hồ sơn, núi nhỏ có cảnh vật giống như tây sơn, điều là núi xanh nước biếc, thác nước chảy xuống ba ngàn trượng, trong núi có một tiểu trạch tử, trạch tử từ trong ra ngoài được đổi mới hoàn toàn, hơn nữa là theo ý Hỗ Chu Kính, không có nhiều đồ dùng hoa lệ, chỉ cần giản dị và ưu nhã.
Tiểu trạch không có tường rào, trước của là hồ nước, cạnh hồ là thác nước chảy xuống, nước hồ trong vắt, có thể thấy được cá bơi lội trong hồ.
Sau trạch còn có mấy đóa sen, mùa sen nở, lá sen chi chít, ở giữa còn có cái đình nhỏ cho hai người nghỉ ngơi.
Không chỗ nào là không có sự tinh xảo cùng phẩm vị của hồ tộc, càng là vì người mới mà chuẩn bị, biết Hồ Lệ Khanh thích hoa, chung quanh trạch đều trồng đủ loại hoa quý, trưởng lão quản hoa hồ tộc trong một đêm đã dùng linh khí giục hoa nở rộ, không phân được mùa nào cùng chỗ nào, đủ mọi loại hoa đủ cái tên đều cùng nhau nở rộ, vây quanh tiểu trạch của hai người.
Phòng tân hôn ở đây, nhưng nơi bái đường là ở hoàng cung, vì vậy phải đi rước tân nương gần hồ sơn, sau đó khiêng một cặp xuống, đưa hai người vào phòng tân hôn, mặc dù gặp phải không ít khó khăn, nhưng tất cả chỉ có một lần trong đời, khổ cực mấy cũng không có vấn đề gì.
Người từ bốn phương tám hướng chen tới hồ sơn chúc mừng, lần đầu hồ sơn đón tiếp người ngoài vào, hơn nữa còn công khai đem đệ nhất mỹ nhân thiên hạ công chúa hồ tộc xuất giá, lập tức oanh động tam giới.
Nữ tử hồ tộc bên ngoài xinh đẹp, người ngoài ai không biết nữ nhân đẹp chỉ có ở hồ tộc.
Hơn phân nửa người đến là vì quyến luyến Hồ Tiên nhi không thôi, nửa còn lại là ngưỡng mộ Hồ Lệ Khanh, còn lại là bạn già đến chơi, tiện tìm tình cũ.
Hồ tộc liền náo nhiệt, mọi người bận rộn tay chân luống cuống.
Chiêu đãi khách, ghi danh sính lễ, ngoài ra còn một số thì tập trung đi chuẩn bị sính lễ cùng đồ cưới, vì Hỗ Chu Kính cả người thuần khiết, vô thân vô cố, không có bảo bối nào hợp, cho nên mọi thứ đều do hồ tộc làm.
Hồ Tộc không thiếu những thứ này, tiện tay cũng có được một túi bảo bối.
Bên ngoài sôi sục bận rộn ngất trời, hai người vẫn như cũ trong phòng triền miên, hôn thiên ám địa, tạo cả chục kết giới, che lại ồn ào bên ngoài.
Hồ Lệ Khanh bị Hỗ Chu Kính đè dưới người, vươn cổ quấn lấy, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay hợp lại.
Áo ngủ bằng gấm xốc xếch, từ trên người trượt xuống, ngọc thể hai người trắng nõn phô trần dưới áo ngủ màu đỏ, hình ảnh yêu mị quyến rũ đầy xinh đẹp.
Hồ Lệ Khanh thấp giọng rên, âm thanh đã sớm khàn, ổn định quyến rũ, Hỗ Chu Kinh hôn nhẹ một cái khiến thân thể nàng run lên.
"Đừng mà, để ta ngủ đi mà." giọng mũi Hồ Lệ Khanh năn nỉ.
Hỗ Chu Kính cắn lên vai nàng, để lại hôn ngân, ánh mắt màu vàng hồng quang che lấp, âm thanh hấp dẫn tràn đây nụ cười: "Lúc bắt đầu là ai không thèm năn nỉ ta mà còn quyết tâm đòi?"
"Ta sai rồi! Ta sai rồi không được sao." Hồ Lệ Khanh khóc không nước mắt, nàng thấy Hỗ Chu Kính thử y phục mới, đội phương quan khăn đỏ lên người, giống như thay đổi thành người khác, khiến tâm hồn thiếu nữ của nàng rung động, nàng đút cho nàng chút hồ mị khí, khiến nàng động xuân tâm.
Chờ hai người lên giường, thấy cả người Hỗ Chu Kính là giá y hiển lộ phong tình nhìn không giống, đơn giản là thú tính bộc phát, hận không nếm được toàn thân nàng.
Nàng bị Hỗ Chu Kính làm ra nhiều lần, cả người mệt mỏi, không ngừng năn nỉ xin thôi, nhưng chạy không thoát.
Hồ Lệ Khanh nói: "Để ta ngủ đi mà, ta mệt quá."
Hỗ Chu Kính hôn má nàng nói: "Được, ta bỏ qua cho nàng, sau này đừng có mà đùa ta."
"Ta thích chọc nàng, cũng thích...." sau cuộc mây mưa khuôn mặt mị hoặc phá lệ động lòng người, ánh mắt Hồ Lệ Khanh mê ly nhìn nàng, Hỗ Chu Kính cúi đầu nói: "Nói chút đi a."
"Cũng bị nàng trêu đùa." Hồ Lệ Khanh cắn đầu ngón tay nàng nói.
Tay Hỗ Chu Kính lại viếng thăm bên dưới chân nàng, Hồ Lệ Khanh vội xin tha: "Đừng... đừng mà, ngày mai không xuống giường được phải làm sao?"
Hỗ Chu Kính nói: "Ai kêu nàng bộ dạng thích trêu đùa, ta không làm theo ý nàng, thì nàng không bỏ qua."
"Ta không có, đại miêu, nàng nhìn nhầm rồi, bây giờ muốn ngủ!" Hồ Lệ Khanh nói lúc này giận thật, liền hiện nguyên hình, rúc vào trong ngực nàng nói: "Xem ngươi làm sao trêu đùa ta."
Hỗ Chu Kính cũng hiện nguyên hình, lần này hồng quang cũng nhiều hơn, nàng dùng lưỡi liếm toàn thân từ cổ đến lông hồ ly một lần.
Không.... không muốn quay lại.... nàng ta đúng là cầm thú... ngay cả hồ ly cũng không buông tha.... mặc dù.... mặc dù rất là thoải mái, nhưng cũng không thể như vậy a. Hồ Lệ Khanh liều mạng co mình lại, nhưng giữ không được bao lâu liền giãn ra, để đầu lưỡi Hỗ Chu Kính liếm toàn thân nàng, cả chỗ ngượng ngùng của nàng.
Ngày mai dậy không nổi.
Nàng phải dậy chứ.
Sao có thể được.
Nàng được ăn thỏa mãn như vậy, sao không có sức chứ?
Hu hu... đại miêu... đừng mà.
====///====
''Xích Hồng... Ngươi ngủ lâu quá, tỉnh lại đi...'' Hồ Lệ Khanh chọt chọt cái mông nhỏ của Xích Hồng, nhỏ giọng gọi.
Xích Hồng nằm trên trên cái gối gấm, cuộn thành một cục lông màu đỏ, cái đuôi vòng trước ngực, hai tai cụp xuống, không nhìn ra hình dạng hồ ly.
Hồ Lệ Khanh ít khi thấy được không cùng Hỗ Chu Kính rời giường, đến thăm Xích Hồng nhiều ngày không gặp, nhưng lại không nghĩ tới nàng chỉ lo ngủ, không để ý đến nàng.
Xích Hồng ngẩng đầu lên, vươn người ra, nói: ''Làm gì vậy, không ở trên giường lăn lộn tới đây làm gì?''
''Nói cái gì a, ta làm gì ở trên giường lăn lộn.'' Hồ Lệ Khanh đó mặt phủ nhận.
Xích Hồng cũng không muốn chơi trò thẹn thùng với nàng nói: ''Tìm ta có chuyện?''
''Ba ngày không gặp ngươi, đến thăm ngươi một chút.''
''Lương tâm ngươi bị chó ăn hết rốt cuộc cũng chịu nhổ ra.'' Xích Hồng giễu cợt nói, đây mà coi như có lương tâm, vừa đến hồ sơn hai người đã lo làm ở trong phòng triền miên, để người còn lại cùng mọi chuyện ném hết ra bên ngoài, bây giờ chơi mệt mới nhớ đến mình, lương tâm như vậy thà không có còn hơn.
Hồ Lệ Khanh chọt đuôi nàng nói: ''Tốt bụng cũng thành đồ bỏ.''
''Đừng chọt.'' Xích Hồng vẫn cái đuôi lớn kêu.
''Vương quả phụ đi đâu rồi, sao ta không thấy nàng.'' Hồ Lệ Khanh hỏi tới con nhện gay xuất hiện bên cạnh Xích Hồng.
Xích Hồng nói: ''Đi đầu thai.''
''Hả!'' Hồ Lệ Khanh trợn mắt há mồm.
''Nàng trăm năm lột xác một lần, không biết bây giờ nàng trốn đi đâu lột xác rồi, lần này cả ta cũng tìm nàng không được, cũng không biết nàng sống hay chết.'' Xích Hồng tùy vò cứng rắn không quan tâm, nhưng lại không che dấu được vội vã.
Hồ Lệ Khanh nói: ''Nội đan của nàng trên người ngươi, muốn trốn cũng không thoát được.''
''Xớ, bộ dạng của ta bây giờ sớm muộn gì cũng tan mất, nàng chỉ cần chờ thêm mấy năm là có thể đem nội đan của mình về.''
Hồ Lệ Khanh sờ cái đầu nhỏ của nàng nói: 'XÍch Hồng đừng nói như vậy, nương sẽ tìm cách cứu ngươi.''
''Số mạng do trời người tránh không được.'' Xích Hồng cũng sớm biết, chết hay không cũng như vậy, bây giờ Hồ Lệ Khanh có nơi thuộc về, nương thì sống không tim không phổi, mình chết rồi thì mọi chuyện cũng ổn thỏa.
Hồ Lệ Khanh cóc đầu nàng: ''Dám nói chữ chết lần nữa ta ném vô lò lưa bây giờ.''
''A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!'' Tại một góc nhỏ không biết trong cung, cung nữ quét dọn cung này bị một màn trước mắt làm hoảng sợ thất sắc, hét ầm lên.
Thật... Thật là đáng sợ! Khắp phòng đầy mạng nhện, mạng nhện quấn quanh cả điện, bên trong âm lãnh qủy dị, phía trong mạng nhện là cái lén lớn, trong kén phát ra ánh sáng xanh lục, dường như là hình dạng nữ nhân trong kén.
Cung nữ bị dọa sợ vừa hét inh ỏi vừa chạy ra khỏi điện. Làm huyên náo cả điện người trong điện cũng không yên, còn tưởng có người ngoài xâm phạm.
Các trưởng lão vội chạy đến, vào trong điện thấy cảnh tượng trước mắt, cho dù là yêu lão ngàn năm cũng bị dọa đến run cầm cập.
Huống chi là thứ phát sáng trong cái kén kia, còn chung quanh toàn là mạng nhện, bầu không khí cũng qủy dị.
Trưởng lão lùi lại một bước, liền đóng cửa lại, đồng thời chia ra trấn thủ bốn góc, bao vây điện nhỏ lại, chờ cứu viện đến.
Xích Hồng vừa nghe bên này xảy ra chuyện, thì nhớ tới Vương quả phụ, liền chạy đến.
Trưởng lão tập trung một chỗ, các nàng ngưng tụ thành một khối hỏa câu lớn, linh khí không ngừng rót vào hỏa cầu, khiến hỏa cầu to lên, không khí càng thêm nóng, khiến đám đông đứng xem cũng chảy mồ hôi theo.
''Dừng tay!'' Âm thanh nho nhỏ vang lên, trưởng lão nhìn khắp nơi những không thấy được người gọi.
Chỉ thấy một cục lông màu đỏ xuất hiện trước mặt các nàng, nhìn kĩ mới thấy là Xích Hồng, mặc dù từ nhỏ Xích Hồng bị phụ thân đưa đi, phản bội hồ tộc, hồ tộc cũng không thừa nhận nàng là công chúa, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của Hồ Tiên Nhi, các trưởng lão cũng phải nể mặt nàng, dừng mọi hành động lại.
Xích Hồng nói: ''Người bên trong là của ta, các ngươi không cần phải sợ, để chỗ này cho ta xử lý.''
''Nhưng mà... Yêu khí người bên trong rất mạnh, ngay cả chúng ta cũng không địch lại, hiện tại nàng đang còn yếu ớt, không diệt nàng sẽ có hậu hoạn.''
''Nàng do ta đem vào, ta sẽ quản nàng, thu hồi hỏa cầu, mau đi.'' Xích Hồng nói.
Các trưởng lão nhìn nhau một cái, thương lượng một chút cũng đồng ý rời đi, nhưng hỏa cầu lớn trong tay cũng không biết nên để làm gì, liền phóng lên không trung cho nổ, hỏa cầu nổ tung như pháo bông, dừng lại trên không trung hồi lâu, tộc nhân hồ tộc kinh diễn không hết.
Xích Hồng bay vào điện, thấy tình trạng qủy dị trong đó cũng sợ hết hồn.
Cái kén giữa điện phản chiếu hình dạng của nữ nhân, mặc dù không thể nhìn thấy được hình dáng, nhưng dựa vào đường nét có thể thấy đây là một mỹ nữ.
Nữ tử trong kén như là trong bụng mẹ tứ chi co lại hai tay ôm gối, dường như đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Xích Hồng tò mò đến gần kén lớn, đột nhiên âm thanh mạng nhện phọt ra, liền cuốn Xích Hồng vào trong.
Xích Hồng bị đưa vào trong kén, nhìn thấy một nữ tử xích lõa tuyệt sắc, nàng nhắm mắt ngủ yên, hòa cùng yên lặng, đó chính là Vương quả phụ qua trăm năm thoát thai hoán cốt.
Nàng mang Xích Hồng vào theo bản năng, trên người Xích Hòng có nội đạn của nàng, mang nàng đến, vì muốn gần nội đan, vốn cần cả trăm năm mới có thể lột xác nhưng rất nhanh cũng có thể hoàn thành.
Yêu khí trong kén tăng lên, dường như vô nguồn vô tận, Vương quả phụ lúc này vừa như tân sinh, yêu khí tràn ra tất cả đều là yêu khí thuần khiết, lần này tiện nghi cho Xích Hồng, hồn thạch ngưng tự hồn phách của nàng lại càng đòi hỏi nhiều hơn, tham lam cắn nuốt yêu khí tăng lên kia.
Được một nửa, thân thể Xích Hồng bị sương mù vây lấy, sương mù hút từng mảnh đỏ nho nhỏ của nàng vào, nàng từ một hồ ly lớn bàng bàn tay biến thành hình người.
Khi nàng hóa hình thành người, nàng nhìn tay chân mình, không dám tìn đó chính là nàng.
Ngón tay thon dài mịn màng, cổ tay mảnh khảnh, cánh tay, ngực, dưới cặp đùi non là u cốc đen nhánh, tất cả mọi thứ nhìn rất sống động.
Xích Hồng vuốt ve thân thể mình, vui đến rơi nước mắt.
Nàng còn cho là mình sắp chết, lại không ngờ mình vẫn còn được sống lại.
Thân thể nàng tản ra hương thơm xử nữ, tấn công đến từng đợt.
Vương quả phụ vốn ngủ say lại mở mắt, ánh mắt đen láy như mực không tiêu điểm, thân thể theo bản năng ôm lấy Xích Hồng.
Xích Hồng kêu lên: "Tri Chu buông ta ra."
Vưởng quả phụ tỉnh lại thì muốn tìm thức ăn, lúc này nàng hành động như mộng du, cũng không phải do bản thân nàng khống chế, lòi Xích Hồng căn bản cũng không lọi vào tai nàng được.
Xích Hồng vừa tân sinh, tứ chi yếu ớt không sức, thậm chí còn chưa khống chế được thân thể, bị Vương quả phụ chế trụ ôm lấy trong vô lực.
"Ngươi điên rồi, buông ta ra thì ta sẽ quên chuyện ngươi đã làm với ta!" Xích Hồng kiên cường không chịu nhận vì mình được nàng ôm mà vui vẻ, miệng nàng mọi lời đều cự tuyệt, nhưng thân thể lại vô lực mềm xuống.
Ngọc thể hoàn thành, hương thơm xử nữ mêm người.
Vương quả phụ được tân sinh cũng đã đói bung, đói bụng thì nàng phải ăn.
Cách nàng ăn so với hồ ly cũng không khác gì, thôi thúc dục vọng trong người, khi người đó tiết ra thì liền đoạt lấy tinh khí, đó là thức ăn.
Trong mơ hồ vẫn nghe âm thanh đứt đoạn của Xích Hồng, Vương quả phụ lơ mơ nói một tiếng. "Thật ồn ào."
Xích Hồng nói: "Ta biết ngươi tỉnh lại rồi, tỉnh rồi thì cút ngay đi, đừng quấn ta, tay ngươi.... tay ngươi đang làm gì vậy, ngươi dừng tay a... ngươi.... cút ngay... Tri chu... chớ ta có sức lại ta đem ngươi đi băm thịt..."
Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo chính là Xích Hồng. Thân thể yêu mị hồng lên duois người run rẩy di chuyển, cái miệng vẫn cứ kiên cường.
Vương quả phụ dù không có ý thức, nhưng cũng không muốn nghe nàng nói chuyện, nhưng lúc này hai tay đang bận, chỉ có miệng là chưa, nàng há miệng chặn miệng nàng ta lại, răng mội chạm nhau, nếm được hương thơm ngon của cỏ lan.
Miệng Xích Hồng đầy hương thơm, người muốn hưởng qua mới hiểu được mùi vị bên trong.
Đầu lưỡi bị Vương quả phụ cắn nút lấy, tê dại, tứ chi vẫn vô lực, hai tay để trên vài nàng muốn đẩy ra lại mất sức mà mềm nhũn, bị nàng ôm vài không còn chút sức.
Xích Hồng vừa giận vừa ủy khuất, má nóng lên, hốc mắt suýt chảy nước.
Chờ ta ra ngoài nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt! Tỏn lòng Xích Hồng vẫn không cam tâm kêu gào.
Ăn miệng nàng đủ rồi, Vưởng quả phụ lại ăn tiếp, chỗ nào cũng nếm, hấp thụ hương thơm da thịt xử nữ của nàng.
Cả người Xích Hồng tê dại, ngón chân co lại, lòng bàn chân cạ vào đáy kén, thân thể dãy dụa.
Đợi đến khi Vương quả phụ đi đến giữa hai chân nàng, Xích Hồng không cam lòng nhưng cũng không làm gì được, nếu là người khác, nàng sẽ sẽ căn răng tự vận, nhưng người này là hắc tri chu vần luôn bồi nàng đến giờ, ngược lại nàng cũng không hận, chỉ là có chút giận, người này không thèm để ý mình có nguyện ý hay không cứ như vậy.... như vậy mà càn rỡ rồi!
Tri chu tinh, ta nhất định sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt! Trong lòng Xích Hồng gào thét.
Vương quả phụ dùng mọi cách trêu chọc, chọc cho hoa tâm nàng nàng mở rộng ra, hấp thu lấy tinh khí đang tràn ra ngoài, mỗi lần ăn no lại dừng một chút.
Tinh khí nàng vốn là đến từ người nàng, lại bị Xích Hồng ăn mất, giờ nàng ăn lại, không thể tính là quá được.
Đáng tiếc Xích Hồng bị phá thân, trên người còn có thêm nhiều ô mai đỏ.
Vương aurw phụ ăn no liền ngủ tiếp, trong giấc ngủ liền vận công điều chỉnh, để sớm xuất quan.
Thân thể Xích Hồng mềm èo không có sức, đến cả sức động cũng không có chỉ có thể tựa sát vào người Vương quả phụ.
Thân thể mới có chưa được nửa ngày đã bị người chiếm hết tiện nghi, Xích Hồng không biết nên vui hay nên giận.
Chỉ hy vọng đây không phải năm mơ, tình là đã là người, bất quá, nói đến có ai biết xuân mộng vô sỉ như vậy chứ! Trước khi ngủ mê Xích Hồng còn nghĩ ngợi chút ít.
Bữa yến có một không hai, mấy trăm năm hồ tộc không có mời người ngoài, nhưng hôm này lại mở yến trong cung, đặc biệt mời hai người Hồ Lệ Khanh và Hỗ Chu Kính đến.
Bất quá mấy ngày nay thái độ hồ tộc đối với Hỗ Chu Kính cùng thay đổi long trời lở đất, mấy ngày trước nhìn thấy Hỗ Chu Kính không ai là không liếc mắt trợn ngược hận không thể đánh nàng bay xa, nhưng nay thấy nàng lại mỉm cười, mặt ôn hòa, ánh mắt nhìn tiểu tức phụ sắp được gả vào.
Nhưng mà, Hỗ Chu Kính cũng coi là gả vào hồ tộc mà.
Nói đến hôm đó các trưởng lão kéo đến cửa tra hỏi, Hỗ Chu Kính nói ra câu đó, Hồ Lệ Khanh cưới nàng àm nương tử, mà không phải nàng cưới Hồ Lệ Khanh làm nương tử, lời này truyền ra, thì thái độ cũng thay đổi, Hồ Lệ Khanh nữ nhi không tiền đồ này lại cưới được người của hổ toocjw, nói đến cũng là cho tộc trưởng hồ tộc chút mặt múi, huống chi nữ nhi cũng không cần gả ra ngoài, còn ở lại trong nhà mình, ngược lại còn có thêm người đến, chính là mua bán kiếm tiền được mua một tặng một.
Ai mất hứng.
Hỗ Chu Kính nắm tay nhau vào cửa, khiến vô số ánh mắt nhìn theo.
Nhìn mặt Hồ Lệ Khanh hồng hào thoải mái, eo mềm như cành liễu, không biết buổi tối đực chăm sóc bao nhiêu, cánh tay cùng xương xanh quai cũng lộ ra ngoài, trên da còn có chi chút vế hồng ngân, lay động phong tình vạn chủng, khiến những người nhiều năm còn vắng phòng trong hồ tộc phải cắn răng nghiến lợi hận không thể cắn được thịt trên người nàng.
Mặt Hỗ Chu Kính vẫn bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng trầm tĩnh, nhã khí nhàn nhạt, nói mỹ, dùng định nghĩa xinh đẹp mà nói, nử tử đẹp nhưng không lóa mắt, nàng trầm tĩnh như ngọc khiến khí chất tăng thêm một bậc, huống chi lúc này khắp nơi đều là hoa đẹp, duy chỉ có nàng như hoa sen từ tron nước ra, hạc đứng trong bầy gà.
Trước kia Hồ TiênNhi gặp qua nàng, đó cũng đã là chuyện rất lâu trước kia, lâu tới mức nàng cũng không nhớ được đó là năm nào, nói tới lúc nàng vừa hạ phàm, vừa thành hình người sơ khai, nhìn trong thiên hạ cũng không ai sánh bằng nàng, còn trẻ khí thịnh tướng mạo khinh người, không coi bất kì ai ra gì, cả ngày luôn cùng nam nhân và nữ nhân vui chơi, nhưng cũng không vui. Trăm năm sau liền xuất hiện một Hỗ Chu Kính, phách lỗi tự mãn, còn có sức mạnh phong lưu không kém nàng, mặc dù đối với ai cũng có tư thái khinh thường, nhưng đám người bị coi thường cũng không lo mà vẫn đối với nàng mong được nàng mắng nàng đánh hay chỉ là ánh mắt lạnh lùng nàng liếc đến cũng khiến lòng tê dại.
Hồ Tiên Nhi không thích nhìn thấy Hỗ Chu Kính so với mình trẻ hơn, Hỗ Chu Kính xem thường Hồ Tiên Nhi nói năng tùy tiện mị cốt, không chạm nhau thì sẽ không chạm nhau.
Cũng nghe nói tính cách Hỗ Chu Kính ngạo mạn, phàm những ai đắc tội nàng thì không có kết quả tốt, mà mẫu lão hổ nàng lại là đối tượng khiến nam nhân kiêng kị, nữ nhân hổ tộc rất manh mẽ, trăm ngàn người cũng kém hơn nàng.
Khi đó Hỗ Chu Kính còn mê muội, tu thành ma thần, coi như là vận may khác.
Cách ngàn năm ma quân lại thành tiên quan, cuối cùng cả tiên quân cũng không được, đã lột xác, đổi thành người.
Chỉ là kiêu ngoại trong xương không có đổi, cũng khiến cho Hồ Tiên Nhi sinh khí.
Nữ chủ nhân yến tiệc mở miệng nói: "Khanh Khanh, tói cạnh nương đi."
Hồ Lệ Khanh nhìn người bên cạnh mình nói: "Nuongwm ta ngồi cùng với nàng được rồi." Hỗ Lệ Khanh nắm chặt tay Hỗ Chu Kính, ý muốn nói muốn tách chúng ta, không có cửa đâu.
"Vậy ngồi bên này đi." Hồ Tiên Nhi cũng biết lòng nữ nhi mình đã hướng hết về người ngoài, nge lời cũng không thèm nghe, chỉ chỗ bên phải mình nói.
Hồ Lệ Khanh kéo Hỗ Chu Kính ngồi xuống.
Hồ Tiên Nhi liếc mắt nhìn một cái rồi nói: "Hai người các ngươi khi nào thành thân?"
"Thành thân?" Hồ Lệ Khanh ngẩn người một chút.
Hỗ Chu Kính cũng không vì quá kinh ngạc mà thất thố: "Hả?"
Hồ Tiên Nhi cười nhạt nói với Hỗ Chu Kính: "Ta hỏi ngươi, khi nào thì gả vào?"
"Chuyện này không gấp." trán Hồ Lệ Khanh xuất mồ hôi lạnh, khi nào đã đông ý hai nữ nhân thành thân, còn đường đường chính chính nói trên điện.
Nhìn tộc nhân chung quanh, mỗi người đều hứng thú không nói được, hận không thể lập tức nhìn thấy bọn họ thành thân bài đường lập tức vào động phòng ngay bây giờ, cũng không ngại thân phận hai người chút nào.
Chuyện này cũng thú vị, dù sao cuộc sống trên hồ sơn cũng rất chán, có chuyện vui để xem, ai lại không thích tham gia náo nhiệt.
Hồ Tiên Nhi một mình thúc giục thật ra cũng là từ tâm, trong lòng nàng so với người khác cũng vội vàng, mỗi ngày nghĩ đến chờ Hỗ Chu Kính gả vào, thì phải ngoan ngoãn gọi ta một tiếng bà bà (mẹ chồng), tới lúc đó mỗi ngày bưng trà rót nước cho ta, mỗi ngày quỳ lạy, ta sẽ quang minh chính đại làm khó ngươi, không cho ngươi xuống được, hừ, cũng nên báo thù từ từ, tương lai còn dài. [Editor: vâng mục đích cuối cùng của chụy ấy đã hiện ra, tui cũng ko bít nói gì hơn... hổ huynh à~~~ bảo trọng nha, đệ phắn đây ~~~~~~~~]
Hỗ Chu Kính nhìn lén ánh mắt đắc ý kia của Hồ Tiên Nhi cũng biết được nàng nghĩ gì, không khỏi thở dài, mình muốn cùng tiểu hồ ly chung sống với nhau, nghĩ tốt đẹp, nhưng lại quên sau lưng nàng còn có cả gia tộc khổng lồ.
"Ta không muốn thành thân." Hồ Lệ Khanh cũng sợ nương mình sau này sẽ gây khó khăn cho Hỗ Chu Kính, mặc dù trong lòng luôn hy vọng, nhưng vẫn từ chối ý của nương mình.
"Không thành thân, một thân một mình ngươi muốn cả đời không lấy ai sao?" Hồ Tiên Nhi nghe xong lông mày nhăn lại, ngón tay chỉ Hồ Lẹ Khanh cả giận nói.
Nứ nhi ngoan, ta vì muốn tốt cho ngươi, đừng đừng làm càn cho ta được không. Hồ Tiên Nhi thầm nhủ trong lòng.
Nhưng Hồ Lệ Khnah vẫn không nghe, nàng cắn răng nói: "Hai người chúng ta chung một chỗ là đủ rồi, chuyện thành thân chỉ là lễ nghi tầm thường, nương người cũng nói chỉ cần mình vui vẻ là tốt rồi, cần gì phải quản mấy chuyện hỗn tạp thế tục kia.
"Ta..." muốn nói gì đó Hồ Tiên Nhi chỉ biết cắn răng.
Hồ Lệ Khanh nói:"Thành thân, cũng không chắc có thể sống với nhau cả đời."
Lời này, khiến Hồ Tiên Nh cùng phu quân thành thân chưa đủ trăm năm rời đi tu tiên sắc mặt trắng bệch, cái tay đưa ra không ngừng run rẩy, như là hoa bị cuồng phong chà đạp.
"Cho dù không thành thân, hai ngươi cũng sẽ trọn đời không rời được."
Có vài vị ngòi đó không thân không phận ở chung một chỗ nhưng lại không được thừa nhận nhất thời lệ rơi đầy mặt, mỉm cười gật đầu.
"Ngươi... ngươi..." Ngón tay Hồ Tiên Nhi chỉ nàng suýt chút là rút gan.
"ta cùng nàng là đủ rồi, không cần thành thân." Hồ Lệ Khanh kiên định nói, nhưng trong lòng lại đổ máu, nàng không đeo phượng quan đội khăn đỏ, cả người là giá y, còn đêm động phòng hoa trúc của nàng....
"Không có danh phận, thì ai bảo vệ ngươi, nàng nói đi là đi, đi tiêu sái tự tại, còn ngươi cái gì cũng không có được, nều sau này hai ngươi có hài tử, hồ tộc cũng tuyệt đối không thừa nhận hắn là người kế thừa của hồ tộc!" Hồ Tiên Nhi cả giận nói.
Hồ Lệ Khanh trả lời: ''Hai người chúng ta sao có hài tử được."
Hồ Tiên Nhi cứng họng, bị mọi người nhìn chằm chằm, họ mấy tiếng nói: "Cái này cũng không phải là không có, bất quá là bí mật của hồ tộc, có nói ngươi cũng không biết."
"Nương, ngươi đừng có ép ta!"
"Ta là vì ngươi muốn ngươi thành thân, thông cáo thiên hạ, nàng là nương tử của ngươi, ngươi cũng là người của nàng, sau này cũng sẽ không có chuyện có kẻ tùy tiện đến cầu hôn gây chuyện." Hồ Tiên Nhi nói.
Trong lòng Hồ Lệ Khanh suy nghĩ một chút, hình như cũng không sai, tuy Hỗ Chu Kính nói an phận, nhưng cũng không thể không đề phòng có mấy tên yêu trong hồ tộc muốn câu dẫn nàng, huống chi mình mấy năm qua luôn bị họ quấy lấy, nếu nói cho người khác biết nàng thành thân, thì sẽ không có những kẻ phiền phức kia nữa.
Nàng còn đang do dự, Hỗ Chu Kính nói: "Được, ta đáp ứng thành thân."
"Hở!" Hồ Lệ khanh trợn to hai mắt, cảm thấy không thể tin được.
Lần này tới lượt Hồ Tiên Nhi kinh ngạc: "Thành thân?"
Hỗ Chu Kính gật đầu, nhìn mặt nàng cũng không nhìn thấy có gì là không tình nguyện, nhưng cũng không dám nói chắc là nàng cam tâm tình nguyện.
Hồ Lệ Khanh nói: "Nàng không đồng ý cũng không sao, nương ta không thể giữ được nàng."
" Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, hổ tộc không có người nghĩa khí bội tín." Hồ Tiên Nhi nói.
Hỗ Chu Kính nói: "Ta biết chứ, cũng nên nhớ, nếu như thành thân có thể bẻ đi duyên đào hoa quanh Hồ Lệ Khanh, ta nguyện ý làm."
Hỗ Chu Kính mỉm cười khiến Hồ Lệ Khanh vui theo, đắm chìm trong nụ cười, không thể tự kiềm chế.
Đại miêu, nàng thật vĩ đại, nàng đối với ta thật tốt.... ta yêu nàng muốn chết đi được! Trong mắt Hồ Lệ Khanh bung ra vô số hoa đào.
Hồ Tiên Nhi nhìn một bên, nói Hỗ Chu Kính ủy khuất, nhưng rõ ràng là chiếm tiện nghi.
Bây giờ cũng đã xác định công chúa hồ tộc thú lão hổ người ta, mà không phải gả nữ nhi đi, nhưng lại không công bố với bên ngoài, đây cũng là yêu cầu của Hồ Lệ Khanh, nói thế nào cũng phải cho Hỗ Chu Kính mặt mũi.
Bên ngoài là hồ tộc gả nữ nhi, hơn nữa thông cáo thiên hạ, hoan nghênh mọi người đến tham dự yến tiệc.
Hồ Tiên Nhi vì hai người chọn một cái núi bên cạnh hồ sơn, núi nhỏ có cảnh vật giống như tây sơn, điều là núi xanh nước biếc, thác nước chảy xuống ba ngàn trượng, trong núi có một tiểu trạch tử, trạch tử từ trong ra ngoài được đổi mới hoàn toàn, hơn nữa là theo ý Hỗ Chu Kính, không có nhiều đồ dùng hoa lệ, chỉ cần giản dị và ưu nhã.
Tiểu trạch không có tường rào, trước của là hồ nước, cạnh hồ là thác nước chảy xuống, nước hồ trong vắt, có thể thấy được cá bơi lội trong hồ.
Sau trạch còn có mấy đóa sen, mùa sen nở, lá sen chi chít, ở giữa còn có cái đình nhỏ cho hai người nghỉ ngơi.
Không chỗ nào là không có sự tinh xảo cùng phẩm vị của hồ tộc, càng là vì người mới mà chuẩn bị, biết Hồ Lệ Khanh thích hoa, chung quanh trạch đều trồng đủ loại hoa quý, trưởng lão quản hoa hồ tộc trong một đêm đã dùng linh khí giục hoa nở rộ, không phân được mùa nào cùng chỗ nào, đủ mọi loại hoa đủ cái tên đều cùng nhau nở rộ, vây quanh tiểu trạch của hai người.
Phòng tân hôn ở đây, nhưng nơi bái đường là ở hoàng cung, vì vậy phải đi rước tân nương gần hồ sơn, sau đó khiêng một cặp xuống, đưa hai người vào phòng tân hôn, mặc dù gặp phải không ít khó khăn, nhưng tất cả chỉ có một lần trong đời, khổ cực mấy cũng không có vấn đề gì.
Người từ bốn phương tám hướng chen tới hồ sơn chúc mừng, lần đầu hồ sơn đón tiếp người ngoài vào, hơn nữa còn công khai đem đệ nhất mỹ nhân thiên hạ công chúa hồ tộc xuất giá, lập tức oanh động tam giới.
Nữ tử hồ tộc bên ngoài xinh đẹp, người ngoài ai không biết nữ nhân đẹp chỉ có ở hồ tộc.
Hơn phân nửa người đến là vì quyến luyến Hồ Tiên nhi không thôi, nửa còn lại là ngưỡng mộ Hồ Lệ Khanh, còn lại là bạn già đến chơi, tiện tìm tình cũ.
Hồ tộc liền náo nhiệt, mọi người bận rộn tay chân luống cuống.
Chiêu đãi khách, ghi danh sính lễ, ngoài ra còn một số thì tập trung đi chuẩn bị sính lễ cùng đồ cưới, vì Hỗ Chu Kính cả người thuần khiết, vô thân vô cố, không có bảo bối nào hợp, cho nên mọi thứ đều do hồ tộc làm.
Hồ Tộc không thiếu những thứ này, tiện tay cũng có được một túi bảo bối.
Bên ngoài sôi sục bận rộn ngất trời, hai người vẫn như cũ trong phòng triền miên, hôn thiên ám địa, tạo cả chục kết giới, che lại ồn ào bên ngoài.
Hồ Lệ Khanh bị Hỗ Chu Kính đè dưới người, vươn cổ quấn lấy, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay hợp lại.
Áo ngủ bằng gấm xốc xếch, từ trên người trượt xuống, ngọc thể hai người trắng nõn phô trần dưới áo ngủ màu đỏ, hình ảnh yêu mị quyến rũ đầy xinh đẹp.
Hồ Lệ Khanh thấp giọng rên, âm thanh đã sớm khàn, ổn định quyến rũ, Hỗ Chu Kinh hôn nhẹ một cái khiến thân thể nàng run lên.
"Đừng mà, để ta ngủ đi mà." giọng mũi Hồ Lệ Khanh năn nỉ.
Hỗ Chu Kính cắn lên vai nàng, để lại hôn ngân, ánh mắt màu vàng hồng quang che lấp, âm thanh hấp dẫn tràn đây nụ cười: "Lúc bắt đầu là ai không thèm năn nỉ ta mà còn quyết tâm đòi?"
"Ta sai rồi! Ta sai rồi không được sao." Hồ Lệ Khanh khóc không nước mắt, nàng thấy Hỗ Chu Kính thử y phục mới, đội phương quan khăn đỏ lên người, giống như thay đổi thành người khác, khiến tâm hồn thiếu nữ của nàng rung động, nàng đút cho nàng chút hồ mị khí, khiến nàng động xuân tâm.
Chờ hai người lên giường, thấy cả người Hỗ Chu Kính là giá y hiển lộ phong tình nhìn không giống, đơn giản là thú tính bộc phát, hận không nếm được toàn thân nàng.
Nàng bị Hỗ Chu Kính làm ra nhiều lần, cả người mệt mỏi, không ngừng năn nỉ xin thôi, nhưng chạy không thoát.
Hồ Lệ Khanh nói: "Để ta ngủ đi mà, ta mệt quá."
Hỗ Chu Kính hôn má nàng nói: "Được, ta bỏ qua cho nàng, sau này đừng có mà đùa ta."
"Ta thích chọc nàng, cũng thích...." sau cuộc mây mưa khuôn mặt mị hoặc phá lệ động lòng người, ánh mắt Hồ Lệ Khanh mê ly nhìn nàng, Hỗ Chu Kính cúi đầu nói: "Nói chút đi a."
"Cũng bị nàng trêu đùa." Hồ Lệ Khanh cắn đầu ngón tay nàng nói.
Tay Hỗ Chu Kính lại viếng thăm bên dưới chân nàng, Hồ Lệ Khanh vội xin tha: "Đừng... đừng mà, ngày mai không xuống giường được phải làm sao?"
Hỗ Chu Kính nói: "Ai kêu nàng bộ dạng thích trêu đùa, ta không làm theo ý nàng, thì nàng không bỏ qua."
"Ta không có, đại miêu, nàng nhìn nhầm rồi, bây giờ muốn ngủ!" Hồ Lệ Khanh nói lúc này giận thật, liền hiện nguyên hình, rúc vào trong ngực nàng nói: "Xem ngươi làm sao trêu đùa ta."
Hỗ Chu Kính cũng hiện nguyên hình, lần này hồng quang cũng nhiều hơn, nàng dùng lưỡi liếm toàn thân từ cổ đến lông hồ ly một lần.
Không.... không muốn quay lại.... nàng ta đúng là cầm thú... ngay cả hồ ly cũng không buông tha.... mặc dù.... mặc dù rất là thoải mái, nhưng cũng không thể như vậy a. Hồ Lệ Khanh liều mạng co mình lại, nhưng giữ không được bao lâu liền giãn ra, để đầu lưỡi Hỗ Chu Kính liếm toàn thân nàng, cả chỗ ngượng ngùng của nàng.
Ngày mai dậy không nổi.
Nàng phải dậy chứ.
Sao có thể được.
Nàng được ăn thỏa mãn như vậy, sao không có sức chứ?
Hu hu... đại miêu... đừng mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.