Hổ Lang Chi Sư

Chương 146: Bỏ thành

Tĩnh Mịch Kiếm Khách

18/03/2013

Hai tên kỵ binh Man nhân kinh hoảng vội giục ngựa tránh sang một bên, một tên kỵ binh Man nhân vóc người to lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt Yến Trường Không.

Tên kỵ binh Man nhân này có thân hình to lớn như thiết tháp, râu quai nón lởm chởm như kẽm gai, trên người khoác sơ sài một chiếc áo bằng vải bố rách rưới. Cánh tay hắn còn muốn to hơn bắp đùi người thường, da thịt màu cổ đồng, trong tay hắn cầm một thanh Đại Khảm đao có bề ngoài thật là bắt mắt, lưỡi đao có mấy cái lỗ hổng trên đó, trên mép những lỗ hổng có những vết kim loại sần sùi loang lổ.

- Hừ!

Tên Man nhân hừ lạnh một tiếng, miệng lộ ra hai hàm răng trắng nhởn, hình dạng to lớn làm người ta trông thấy phải kinh sợ.

Trong khoảnh khắc, thân hình to như thiết tháp của tên Man nhân đã tung lên không, liên tiếp lật mình hai cái trên không, Đại Khảm đao đầy lỗ hổng trong tay đã mang theo thanh thế mạnh mẽ nghiêng trời lệch đất nhắm thẳng vào đầu Yến Trường Không chém xuống. Trong mắt Yến Trường Không rốt cục toát ra một tia kinh sợ, đây là một tên Man nhân không thể xem thường!

Trong chớp mắt, ngân thương trong tay Yến Trường Không đã che ngang đỉnh đầu, trong tiếng kim loại va chạm vào nhau kịch liệt, Đại Khảm đao trong tay tên Man nhân đã chém mạnh vào ngân thương của Yến Trường Không. Một luồng sức mạnh vô cùng cuồng mãnh thoáng chốc truyền qua ngân thương đến tay Yến Trường Không, giống như một luồng sóng lớn hung hăng đổ ập vào người Yến Trường Không.

Yến Trường Không không khỏi hự một tiếng, gương mặt trắng nõn tuấn tú thoáng chốc bừng đỏ, Bạch Long mã đang cỡi ngẩng đầu hí lên một tiếng đau đớn, hai chân sau chùng xuống, suýt chút nữa đã quỳ rạp xuống đất.

Hự!

Mượn lực phản chấn mạnh mẽ, tên Man nhân bắn ngược về phía sau thật xa, thân hình như thiết tháp từ trên không rơi xuống đất phát ra một tiếng thịch trầm đục, mặt đất vốn đang yên tĩnh dường như rung động một trận rất nhỏ. Sau khi rơi xuống đất, tên Man nhân loạng choạng liên tiếp lui về phía sau mười mấy bước, trên mặt cũng lộ ra vẻ hung dữ khác thường.

Trong cú va chạm vừa rồi, mặc dù tên Man nhân chiếm lợi thế chủ động tấn công, nhưng rõ ràng không chiếm được chút tiện nghi nào.

Sát cơ lạnh lẽo toát ra trên mặt Yến Trường Không, ngân thương trong tay nhẹ nhàng rung lên, thoáng chốc phát ra một tràng âm thanh ong ong trong trẻo. Chỉ trong chớp mắt, Yến Trường Không đã quăng mình xuống ngựa, chân vừa chấm đất lập tức chạy hai bước rồi bay vọt lên không, ngân thương trong tay thoáng chốc hoá thành một con rắn bạc nhanh như tia chớp đâm thẳng vào cổ họng tên Man nhân kia.

Mặc dù cỡi trên chiến mã đánh nhau có uy lực vô cùng, nhưng thân pháp lại không nhanh nhẹn như đánh trên mặt đất. Đối phó tên Man nhân trước mặt có sức lực vô cùng mạnh mẽ, chiến thuật tốt nhất là lấy khéo léo chống lại sức mạnh.

o0o

Khi Yến Trường Không và tên Man nhân kia đang đại chiến ngoài cửa Đông thì Cung Duyệt đang chỉ huy quân đội khẩn trương rút lui theo cửa Tây.

Trước khi ra khỏi thành nghênh chiến, Yến Trường Không đã truyền lệnh cho Cung Duyệt, bảo hắn chỉ huy quân đội lặng lẽ rút lui khỏi thành Hà Nguyên. Sự xuất hiện của kỵ binh Man nhân làm cho hắn nhạy cảm ý thức được rằng, đại đội nhân mã của đế quốc Quang Huy đã cách thành Hà Nguyên không xa. Lúc này nếu như không rút lui, chờ đại đội nhân mã của đế quốc Quang Huy đến đây, có muốn rút lui cũng không thể nào kịp nữa.

Yến Trường Không tuyệt không sợ chết, tướng sĩ của sư đoàn số Hai lúc nào cũng có thể hy sinh vì đế quốc.

Nhưng có cái chết nhẹ như lông hồng, cũng có cái chết nặng như non Thái, hiện tại không phải lúc liều mạng bừa bãi, hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải là tử thủ thành Hà Nguyên, mà là lập tức đưa quân đội tới nơi bí mật mà Nguyệt vương đã chỉ định. Đây chính là chuyện đại sự quan hệ đến sinh tử tồn vong của đế quốc, Yến Trường Không tuyệt đối không dám khinh thường chút nào.

o0o

Ngao…

Hùng Bá Thiên ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng, xoay lưỡi Đại Khảm đao ngang qua nghênh đón Yến Trường Không. Binh khí của hai người va chạm thẳng với nhau trên không, thoáng chốc phát ra một âm thanh kịch liệt làm cho người khác cảm thấy ngạt thở. Cách hai người không xa, mấy trăm tên Man nhân vội vàng đưa hai tay lên bịt tai lại, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.

Phịch phịch!

Yến Trường Không và Hùng Bá Thiên cùng lúc rơi xuống đất.

Sau khi rơi xuống đất, Hùng Bá Thiên lui lại hai bước dài, còn Yến Trường Không chỉ lui lại nửa bước. Sau một hiệp giao chiến, Yến Trường Không đã chiếm được thế chủ động lại còn chiếm được thượng phong, vẻ mặt Hùng Bá Thiên đã trở nên tối sầm lại.

Yến Trường Không chậm rãi vung ngân thương trong tay lên, mũi thương sắc bén chỉ thẳng vào cổ họng của Hùng Bá Thiên, mỉm cười:

- Các hạ bất quá cũng chỉ có vậy thôi!

Hùng Bá Thiên thẹn quá hoá giận, múa Đại Khảm đao loạn xạ xông thẳng về phía Yến Trường Không, rống to:

- Dù sao cũng có thể giết ngươi!



Vẻ mặt Yến Trường Không vẫn lạnh lùng, trong lòng thầm nghĩ đầu óc của bọn Man nhân quả thật là đơn giản, chỉ mới có như vậy mà đã dễ dàng mất bình tĩnh, so với con mãnh hổ giảo hoạt hung tàn kia còn kém quá xa. Bỗng nhiên, ngân thương trong tay Yến Trường Không xuất ra nhanh như tia chớp, nhưng lần này không đấu lực với Hùng Bá Thiên nữa, mà nhẹ nhàng dùng mũi thương điểm một cái, giải khai thế đao mạnh mẽ của Hùng Bá Thiên.

- Thế nào, cũng chỉ có vậy thôi sao?

- Ngu xuẩn, một đao này chém trật!

- Ta đã nói mà, đao này trật rồi!

- Quay đầu lại, ta ở phía sau ngươi…

Trận chém giết kịch liệt thoạt nhìn giống như hai người đang đùa giỡn.

Yến Trường Không nhanh nhẹn như loài khỉ vượn không ngừng lách tránh khắp nơi, Hùng Bá Thiên mất đi lý trí giống như con gấu to lớn vụng về, Đại Khảm đao trong tay múa tít như núi đổ biển gầm, nhưng ngay cả chéo áo của đối phương cũng không thể động đến. Trong nháy mắt đã trôi qua hơn bốn mươi hiệp, hơi thở của Hùng Bá Thiên đã trở nên dồn dập.

Yến Trường Không cũng đang thầm kinh hãi trong lòng, hắn không ngờ rằng tên Man nhân này lại có thể lực dẻo dai như vậy.

Thế nhưng đáng tiếc, cho dù thể lực của tên Man nhân kia có kinh người hơn nữa hiện tại cũng đã đến cực hạn, hẳn Cung Duyệt đã dẫn quân đội rút lui khỏi thành Hà Nguyên, bây giờ đã đến lúc kết thúc!

Thân hình của Yến Trường Không đang nhảy nhót tránh né đột nhiên dừng lại, ngân thương trong tay mang theo tiếng rít chói tai quét ngang về phía Hùng Bá Thiên.

Hùng Bá Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, Đại Khảm đao trong tay không chút do dự chém vào ngân thương của Yến Trường Không. Lúc này thể lực của Hùng Bá Thiên đã tiêu hao gần hết, làm sao có thể ngăn cản được một kích toàn lực của Yến Trường Không?

Chỉ nghe choang một tiếng vang lên, thân hình như thiết tháp của Hùng Bá Thiên đã bay thẳng lên không.

- Kết thúc rồi, tên Man nhân kia!

Yến Trường Không cười chế giễu, hai chân giậm mạnh xuống đất, thân hình cao lớn đã bay thẳng lên không, người và thương hợp lại thành một đường thẳng tắp, nhanh như tia chớp bắn về phía ngực của Hùng Bá Thiên. Hùng Bá Thiên gào lên một tiếng, không thèm để ý tới ngân thương của Yến Trường Không đang đâm về phía ngực mình, cánh tay phải đang tê dại vì mỏi mệt đột nhiên trở nên linh hoạt, Đại Khảm đao trong tay đã ném bay ra.

Đại Khảm đao nặng nề vừa rời khỏi tay Hùng Bá Thiên, lập tức bắt đầu xoay tít, trong khoảnh khắc đã tạo thành một bánh xe đao khổng lồ xoay tròn, nhắm vào đầu Yến Trường Không mà bay nhanh tới. Trong mắt Yến Trường Không thoáng qua một vẻ lạnh lùng, bánh xe đao xoay tròn kia nhắc hắn nhớ đến trận ác chiến ngày trước ở bên ngoài pháo đài Hà Tây!

Đúng là sau trận chiến ấy, võ nghệ của Yến Trường Không mới đột phá được bình cảnh, thực lực đột nhiên tăng mạnh.

Cũng là đao ném ra xoay tròn thành bánh xe đao, nhưng hiện tại thể lực của Hùng Bá Thiên đã vượt quá cực hạn, cho nên sự uy hiếp không thể nào so sánh với bánh xe đao mà Mạnh Hổ ném ra ngày trước. Yến Trường Không chỉ cần nhẹ nhàng rung ngân thương, bánh xe đao đang bay nhanh tới đã bị gạt sang bên rất dễ dàng, bất quá mượn cơ hội thoáng qua như tia chớp, Hùng Bá Thiên tạm thời tránh được tai hoạ ngân thương xuyên thủng thân hình.

Thế nhưng cũng chỉ được đến thế mà thôi.

Lúc này Hùng Bá Thiên không chỉ thể lực đã cạn kiệt, hơn nữa lại còn bị thương vì một thương quét ngang mạnh mẽ của Yến Trường Không khi nãy, cho nên sự nhanh nhẹn của thân thể đã giảm sút nghiêm trọng. Quan trọng nhất chính là hắn đã hoàn toàn đánh mất lý trí vì những lời chọc ghẹo của Yến Trường Không, sau khi rơi xuống đất không chịu bỏ chạy giữ mạng, không ngờ vẫn quay đầu lại múa hai tay tiếp tục đánh về phía Yến Trường Không.

Yến Trường Không vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, ngân thương trong tay rung nhẹ một trận rồi đâm mạnh về phía trước, lần này nhắm ngay cổ họng tên Man nhân kia, đối với địch nhân hắn tuyệt sẽ không nương tay. Tuy nhiên vào lúc đó, một điểm sáng lạnh đột nhiên từ phía trước bên trái xẹt tới, điểm sáng lạnh này đi đến đâu, không khí vốn yên tĩnh nơi đó cũng nhộn nhạo rất khẽ.

Yến Trường Không kinh hãi trong lòng quát to một tiếng, ngân thương trong tay đã buông tha cho tên Man nhân kia, quét ngược về phía điểm sáng lạnh. Chỉ nghe một tiếng keng trong trẻo vang lên, điểm sáng lạnh đang bay tới đã bị ngân thương của Yến Trường Không quét bay đi, bắn ra xa mấy chục bước cắm phập một tiếng vào tường thành chắc chắn, thì ra là một thanh trường mâu của bộ binh.

Yến Trường Không không tiếp tục cố gắng truy sát Hùng Bá Thiên nữa, xoay người lại lấy tốc độ nhanh nhất nhảy lên lưng Bạch Long mã.

Yến Trường Không vừa giật cương quay đầu, một bóng người tráng kiện đã như cơn lốc vọt tới trước mặt. Tiếng xé gió chói tai vang lên, một cây đại thương đen nhánh đã cuồng bạo quét tới, khí thế như dời non lấp bể. Yến Trường Không biết rằng lúc này tuyệt đối không thể lùi bước, nhất thời cũng hét lớn một tiếng giơ ngân thương trong tay lên nghênh đón.

Đại thương đen nhánh nhanh chóng va chạm với ngân thương của Yến Trường Không, chỉ nghe choang một tiếng, Bạch Long mã mà Yến Trường Không đang cỡi đã hí lên một tiếng đau đớn lảo đảo dạt ra xa vài bước, suýt nữa nghiêng người ngã lăn ra đất.

Người mới đến lướt qua trước mặt Yến Trường Không nhanh như gió cuốn mây bay, lao ra xa mấy chục bước mới thắng ngựa quay đầu lại.

Lúc này Yến Trường Không mới hít sâu một hơi, kinh hãi quát lên:

- Mạnh Hổ?!

- Yến Trường Không?!



Mạnh Hổ một tay cầm đại thương chỉ thẳng Yến Trường Không, cao giọng cười dài:

- Ha ha, còn nhớ vụ đánh cuộc lần trước không? Bây giờ ngươi thua rồi, chiếu theo đánh cuộc hẳn là nên xuống ngựa bó tay chịu trói mới phải!

Đôi mày kiếm của Yến Trường Không thoáng chốc cau lại, trầm giọng phản đối:

- Cuộc chiến Tây Lăng quân ta cũng không chiến bại, ta cần gì phải thực hiện giao ước?

- Ách, quân ngươi không chiến bại?

Mạnh Hổ cười lạnh:

- Nói như vậy ngược lại là quân ta chiến bại sao?

- Các ngươi dĩ nhiên cũng không chiến bại.

Yến Trường Không đáp:

- Cuộc chiến Tây Lăng hai bên đánh ngang tay, cho nên đánh cuộc lần trước coi như bỏ đi.

- Ha ha!

Mạnh Hổ cười lớn:

- Vốn tưởng rằng Yến Trường Không là một nam tử hán đội trời đạp đất, không ngờ chỉ là một kẻ tiểu nhân nói không giữ lời. Nếu đã như thế, hôm nay bản tướng quân tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, để cho huyền thiết trường thương trong tay ta dạy ngươi cách thực hiện giao ước đánh cuộc như thế nào!

- Hừ!

Yến Trường Không hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Bản tướng quân hôm nay còn có quân vụ trong người, không rảnh cùng ngươi chơi đùa, nếu như ngươi có can đảm hãy dẫn quân đuổi theo!

Dứt lời, Yến Trường Không thắng ngựa quay đầu lại, chạy thẳng về phía thành Hà Nguyên.

Thế nhưng chuyện làm cho người ta không thể ngờ tới chính là, sau khi Yến Trường Không trở về thành Hà Nguyên, cửa thành Hà Nguyên không hề đóng lại mà vẫn mở toang, trên đầu thành tối đen như mực, không thấy có ánh lửa hay một bóng người nào.

Mạnh Hổ thoáng nghĩ một chút, chợt sắc mặt đại biến, vội vã lên tiếng:

- Không xong, địch quân muốn bỏ thành, Lang Hào!

Lang Hào vừa mới tìm được thi thể của huynh đệ Lang Mao trên chiến trường, còn đang đau lòng không dứt, nghe Mạnh Hổ gọi lập tức tung mình lên ngựa, tiến tới đáp:

- Đại thủ lĩnh?

Mạnh Hổ lạnh lùng:

- Mang tộc nhân của ngươi lập tức theo cửa Tây mà ra, nếu như phát hiện có người ra khỏi thành lập tức bắt lại cho ta, không để cho một ai chạy thoát!

- Dạ!

Lang Hào đáp lời, lập tức dẫn theo Man nhân bộ tộc Dã Lang vội vã chạy đi.

Bên trong thành Hà Nguyên, Yến Trường Không đang giục ngựa chạy như điên mơ hồ nghe được thanh âm của Mạnh Hổ, trong lòng không khỏi cười thầm. Mạnh Hổ, đến bây giờ mới phát hiện ra ta muốn bỏ thành thì đã muộn, hừ hừ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hổ Lang Chi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook