Hổ Lang Chi Sư

Chương 198: Kết thúc Tây chinh thế nào đây? (Thượng)

Tĩnh Mịch Kiếm Khách

18/03/2013

Sau khi Mạnh Hổ liên tục bắn chết sáu tên thuỷ quân, đột nhiên một tên cận vệ quân vội vội vàng vàng xông tới gấp giọng bẩm báo:

- Tướng quân, khoang thuyền có mấy chỗ đang bị thuỷ quân của địch đục rất gấp, trong đó có hai chỗ đã bị đục thủng, hiện tại nước sông chảy vào khá nhiều, tướng quân Chiến Ưng mời ngài tới xem qua!

- Nhanh lên!

Mạnh Hổ đưa cung tên trong tay cho tên cận vệ quân bên cạnh, lớn tiếng quát:

- Các huynh đệ nhắm bắn nhanh lên nào!

Lập tức có một tên cận vệ quân nhận lấy trường cung trong tay Mạnh Hổ, bọn cung tiễn thủ còn lại ầm ầm đáp lớn:

- Dạ!

Mạnh Hổ lại vung tay quát to với Trương Hưng Bá và mười mấy tên cận vệ quân gần đó:

- Đi, theo ta xuống khoang thuyền xem sao!

Khi Mạnh Hổ dẫn theo Trương Hưng Bá và mười mấy tên cận vệ quân xuống tới khoang thuyền, khoang thuyền và vách thuyền đã bị thuỷ quân của địch đục thủng mười mấy chỗ, nước sông đang theo những lỗ thủng kia ào ạt tràn vào, chỉ trong thoáng chốc, nước trong khoang thuyền đã ngập đến mắt cá chân. Chiến Ưng đang chỉ huy binh sĩ liều mạng lấp các lỗ thủng, còn có rất nhiều tướng sĩ đang dùng đủ mọi dụng cụ tát nước ra ngoài. Nhưng theo như tình hình trước mắt, nếu như không tìm cách bịt kín các lỗ thủng, mực nước trong khoang thuyền ngày càng dâng cao, tốc độ tát nước ra ngoài tuyệt đối không thể nhanh hơn tốc độ nước từ bên ngoài tràn vào.

Càng tệ hơn nữa, đám thuỷ quân của đế quốc Minh Nguyệt vẫn đang không ngừng đục thuyền, bên này Chiến Ưng vừa mang ván gỗ tới đóng đinh bịt được một lỗ thủng, đằng kia nghe choang choang hai tiếng búa đục vang lên, lại xuất hiện thêm một lỗ thủng mới. Thấy Mạnh Hổ xuống khoang, Chiến Ưng nhảy hai bước vọt tới trước mặt Mạnh Hổ, đưa tay vuốt nước ướt đẫm trên mặt, vừa thở dốc vừa nói:

- Tướng quân, tình thế vô cùng nghiêm trọng, đám thuỷ quân đế quốc Minh Nguyệt này quả thật rất khó đối phó!

- Như vậy không được, lập tức phản kích!

Mạnh Hổ vừa dứt lời lập tức đoạt lấy một cây trường mâu bộ binh trong tay một tên binh sĩ gần đó, nhanh chóng chạy tới một chỗ lỗ thủng, sau đó cầm trường mâu hung hăng đâm mạnh ra phía ngoài lỗ thủng. Phía sau Mạnh Hổ, Trương Hưng Bá và mười mấy tên cận vệ quân cũng đồng thời xúm lại bên cạnh Mạnh Hổ, chỉ trong thoáng chốc, mười mấy cây trường mâu sắc bén từ nhiều góc độ khác nhau đồng thời đâm xuống lỗ thủng. Rất nhanh, nước từ bên ngoài lỗ thủng tràn vào trong khoang đã loang máu đỏ, lúc này Mạnh Hổ mới thu trường mâu lại, ra hiệu bảo Trương Hưng Bá và mười mấy tên cận vệ quân kia cũng thu lại trường mâu, sau đó xoay người quát bảo Chiến Ưng:

- Mau, mau cho người bịt kín lỗ thủng này lại!

Không đợi Chiến Ưng và đám binh sĩ phụ trách bịt lỗ thủng chạy tới, Mạnh Hổ và Trương Hưng Bá cùng mười mấy tên cận vệ quân đã nhanh chóng chuyển hướng về phía một lỗ thủng khác. Lúc này binh sĩ đội trường mâu dưới khoang thuyền cũng đã phục hồi tinh thần, bắt đầu chia ra mười mấy người một tổ tới bên cạnh các chỗ lỗ thủng, bắt đầu ra sức đâm túi bụi.

o0o

Trên mặt sông Thông Thiên cách xa đội chiến thuyền của quân đoàn Mãnh Hổ một tầm tên, chính là nơi thả neo của đội chiến thuyền quân đoàn Thuỷ sư của Tiêu Thành Đống. Mắt thấy mấy trăm tên thuỷ quân xuống nước đã hai, ba giờ, thế nhưng đội chiến thuyền của quân đoàn Mãnh Hổ đối diện lại không thấy một chiến thuyền nào chìm xuống, lòng Tiêu Thành Đống ngày càng trở nên nặng trĩu. Nếu ngay cả đám thuỷ quân đục thuyền vẫn không thể đối phó với đội chiến thuyền của quân đoàn Mãnh Hổ, vậy hắn cũng coi như bó tay không còn cách nào khác. Tiêu Thành Đống còn đang nôn nóng chờ đợi, rốt cục đã thấy tên đội trưởng thuỷ quân quay lại.

Hai tên binh sĩ đỡ lấy tên đội trưởng thuỷ quân đã mệt gần đứt hơi đi tới trước mặt Tiêu Thành Đống. Tiêu Thành Đống lập tức gấp giọng hỏi:

- Các ngươi làm thế nào vậy? Đã lâu như vậy mà không đục chìm được chiến thuyền nào là sao?

- Tướng…tướng quân…



Tên đội trưởng thuỷ quân vừa thở dốc vừa nói:

- Quân địch vô cùng giảo hoạt, trên boong chúng cho tập trung rất nhiều cung tiễn thủ, các huynh đệ căn bản là không có cách nào trồi lên mặt nước lấy hơi, vừa trồi lên mặt nước sẽ bị bắn chết ngay tức khắc. Vừa đục được một chỗ lỗ hổng, địch nhân lập tức đâm ra mấy cây trường mâu theo lỗ hổng, rất nhiều huynh đệ không kịp né tránh đều đã bị đâm chết…

Chưa dứt lời, tên đội trưởng thuỷ quân kia đã ngã đầu sang bên tắt thở mà chết, lúc này Tiêu Thành Đống và các tướng sĩ chung quanh mới phát hiện ra bụng hắn đã bị đâm thủng một lỗ rất lớn, ruột gan theo đó tuôn ra lòng thòng, chẳng qua hắn dùng thắt lưng buộc tạm miệng vết thương, sau đó mới dốc hết sức tàn bơi về báo cáo, sau khi đã báo cáo xong tình hình cho Tiêu Thành Đống, lúc này mới trút hơi thở sau cùng.

Tiêu Thành Đống thở dài khẽ phẩy tay ra hiệu cho binh sĩ phía sau đem xác tên đội trưởng thuỷ quân đi xuống, sau đó vị tướng quân Thuỷ sư này mới thở dài áo não:

- Hoả công không thành, đánh xáp lá cà giáp mạn nhiều lần thất bại, bây giờ đến đục thuyền cũng không có hiệu quả. Xem ra cho dù có phái thêm nhiều thuỷ quân đục thuyền nữa cũng không đạt được hiệu quả gì, có lẽ chúng ta không còn cách nào ngăn được quân đoàn Mãnh Hổ chạy trốn. Trận này có lẽ không còn cách nào đánh tiếp, nếu như miễn cưỡng đánh tiếp, chắc chắn quân đoàn Thuỷ sư chúng ta sẽ tiêu vong!

- Đúng vậy, tướng quân, chúng ta đã dốc hết sức mình…

- Ngay cả sáu đại quân đoàn chủ lực gần sáu mươi vạn đại quân của đế quốc cũng không thể giữ được quân đoàn Mãnh Hổ, chỉ mình quân đoàn Thuỷ sư của chúng ta không ngăn được bọn chúng cũng không có gì là mất thể diện!

- Nếu như chúng ta ép quân đoàn Mãnh Hổ quá đáng, bọn chúng hoàn toàn có thể chạy vào vịnh Bà La lên bờ đi đường bộ. Lúc này đại quân chủ lực của sáu đại quân đoàn đều đã trở về địa phương của mình, chúng ta bằng vào cái gì để ngăn bọn chúng đây? Tướng quân, tuy rằng chúng ta rất muốn đoạt lại hoàng đế và Tể tướng của đế quốc, nhưng tình hình như vầy đã không còn cách nào làm được!

Các tướng lĩnh Thuỷ sư còn lại phụ hoạ mỗi người một câu, khoé miệng Tiêu Thành Đống bắt đầu giật giật. Tuy rằng quân lệnh của Thu Vũ Đường giao cho hắn cũng không bắt buộc hắn ‘bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn chặn cho được quân đoàn Mãnh Hổ’, nhưng hắn vẫn cảm thấy uất nghẹn trong lòng. Tiêu Thành Đống vốn rất muốn giải quyết quân đoàn Mãnh Hổ ngay trên sông Thông Thiên, hơn nữa đoạt lại hoàng đế bệ hạ và đại ca của hắn-Tể tướng đế quốc Tiêu Thành Lương.

Thử nghĩ mà xem, ngay cả sáu đại quân đoàn của đế quốc cũng không thể làm nên chuyện, mà quân đoàn Thuỷ sư của Tiêu Thành Đống hắn lại làm được, như vậy từ nay về sau địa vị của quân đoàn Thuỷ sư trong đế quốc sẽ lên cao như diều gặp gió, thậm chí còn có thể đứng trên cả sáu đại quân đoàn, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng sự thật vô cùng tàn khốc, quân đoàn Mãnh Hổ quả thật là một đối thủ rất khó đối phó, cho dù là trên mặt sông, bọn họ cũng không phải là một bầy dê khoanh tay chịu chết!

Thêm nữa, lời của các tướng lĩnh chung quanh vừa nói cũng quả thật vô cùng có lý, cho dù hiện tại Tiêu Thành Đống hắn cố gắng bức quân đoàn Mãnh Hổ vào tuyệt cảnh, bọn họ hoàn toàn có thể chạy vào vịnh Bà La bỏ thuyền lên bộ, theo đường bộ mà chạy về thành Hà Nguyên. Hiện tại đế quốc Minh Nguyệt đang cạn kiệt quốc lực đến mức trầm trọng, bởi vì không đủ lương thảo cho nên các đại quân đoàn chủ lực đều phải quay về địa phương của mình, chỉ bằng vào binh lực gần một sư đoàn trọng trang bộ binh của quân đoàn Thuỷ sư, làm sao có thể ngăn được một cánh Hổ Lang Chi Sư như quân đoàn Mãnh Hổ, nếu như lên trên đất liền, quả thật không đủ cho người ta nhét kẽ răng. Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Thành Đống không khỏi dâng lên một cảm giác vô cùng bất lực, liền nén tiếng thở dài, cất giọng buồn bã:

- Truyền lệnh rút đội thuỷ quân về…

o0o

Hạp cốc Hà Tây, đại trướng trung quân của Lý Vũ.

Mông Khác đường hoàng ngồi ở ghế của Lý Vũ, Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên đi theo Mông Khác và đám Lý Vũ tự nhiên chia ra đứng ở hai bên trái phải. Trong đó Nhạc Mông có chức vụ và quân hàm thấp kém nhất đứng ở chỗ xa nhất bên tay phải, cũng là vị trí cách xa Mông Khác nhất. Ánh mắt Mông Khác lướt qua mặt các tướng, cuối cùng nhìn Lý Vũ hỏi:

- Lý đại nhân, ngươi tới hạp cốc Hà Tây sớm hơn bản vương, vậy ngươi có biết được tin tức gì về đại quân Tây chinh của Tần vương hay không?

- Chuyện này…

Lý Vũ nghe vậy nhất thời nghẹn lời, không biết phải nói như thế nào với Mông Khác. Hắc Mâu và Trường Phong đứng gần Lý Vũ cũng len lén nhìn nhau, nhớ đến câu chuyện mà Sử Di Viễn vừa kể nghe rợn cả người, hai người không khỏi cúi gục đầu xuống thấp, thầm nghĩ nếu như Vương gia đã biết việc này mà không nổi trận lôi đình cũng là chuyện lạ, không khéo rất có thể xảy ra hoạ mất đầu!

Thấy Lý Vũ ra vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, sắc mặt Mông Khác lập tức trở nên trầm xuống, cất giọng lạnh lùng hỏi:

- Lý đại nhân có chuyện gì khó nói hay sao?

- Thần không dám…



Lý Vũ vội vàng giải thích:

- Thần cũng vừa mới đến trước Vương gia không lâu, vừa nhận được tin tức có liên quan tới đại quân Tây chinh, thế nhưng không biết tin tức này là thật hay giả. Tuy nhiên hiện tại Vương gia đã đến nơi tiền tuyến, tin tức này thật hay giả đương nhiên phải nhờ Vương gia phân biệt!

Mông Khác cau mày:

- Tin tức đó ra sao?

Lý Vũ không dám giấu diếm, lập tức đem câu chuyện mà Sử Di Viễn vừa kể khi nãy thuật lại một hơi từ đầu chí cuối rất tỉ mỉ, không dám bỏ sót chút nào. Càng nghe, sắc mặt của Mông Khác và Diệp Hạo Thiên càng như phủ thêm một màn sương, âm trầm vô kể.

Nhất là khi Lý Vũ kể đến đoạn Mông Diễn dẫn quân đoàn cận vệ bôn ba ngàn dặm liên tục chiến đấu trên các chiến trường, công hãm Tây Kinh lại còn bắt hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt làm tù binh, sắc mặt của Mông Khác trở nên vô cùng khó coi, Diệp Hạo Thiên đứng cạnh cũng lộ vẻ xấu hổ. Mông Khác và Diệp Hạo Thiên không phải là kẻ ngốc, hai người chỉ cần động não một chút là có thể biết ngay Sử Di Viễn đã đặt điều nói dối. Hiện tại xem ra, chuyện bôn ba ngàn dặm liên tục chiến đấu trên các chiến trường, công hãm Tây Kinh và bắt hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt là chuyện thật, nhưng hành động vĩ đại này hoàn toàn không phải của quân đoàn cận vệ của Mông Diễn thực hiện mà là quân đoàn Tây Bộ của Mạnh Hổ!

Cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, Mông Khác trầm giọng hỏi:

- Sử Di Viễn còn ở trong quân hay không?

- Còn, còn, còn…

Lý Vũ vội vã đáp:

- Di Viễn tiên sinh vẫn còn đang ở trong quân, thần vừa mới cho người đưa hắn đi nghỉ tạm.

Mông Khác hừ một tiếng nhưng không nói gì, Diệp Hạo Thiên đứng phía sau lập tức hiểu ý, lên tiếng dặn dò:

- Lý đại nhân, phiền ngươi cho người gọi Di Viễn tiên sinh đến đây!

- Dạ!

Lý Vũ cung kính đáp:

- Thần lập tức phái người… không, thần tự mình đi mời Di Viễn tiên sinh, xin Vương gia và Diệp đại nhân chờ ở đây, thần đi một chút sẽ trở lại!

Dứt lời, Lý Vũ đích thân ra khỏi trướng đi gọi Sử Di Viễn. Mông Khác cau mày trầm ngâm suy nghĩ một hồi, chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy Hắc Mâu, Trường Phong còn có Nhạc Mông đang đứng ngây ra như tên ngốc trong đại trướng, liền nhíu mày trầm giọng:

- Các ngươi còn có chuyện gì sao?

Hắc Mâu, Trường Phong và Nhạc Mông nhìn nhau, Diệp Hạo Thiên bên cạnh khẽ phẩy phẩy tay, ba người giống như vừa được đại xá, lập tức xoay người bước nhanh ra khỏi đại trướng trung quân. Phải nói rằng Mông Khác chính là Nhiếp chính Vương gia của đế quốc Quang Huy, uy thế vô cùng to lớn, các tướng lĩnh bình thường ở trước mặt hắn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.

Sau khi ba người đi khỏi, Diệp Hạo Thiên lại dặn dò sư đoàn trưởng sư đoàn số Sáu của quân đoàn cấm vệ Dạ Cao đang đứng phía sau:

- Tướng quân Dạ Cao, ngươi hãy ra ngoài trướng canh chừng, không có ý chỉ của Vương gia, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần đại trướng trong vòng trăm bước!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hổ Lang Chi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook