Chương 58: Mây động khắp nơi (Hạ)
Tĩnh Mịch Kiếm Khách
18/03/2013
Đế quốc Minh Nguyệt, Trung Châu.
Trung Châu chính là vùng đất nằm ở giữa đế quốc Minh Nguyệt, dòng sông Thông Thiên xuyên suốt cả thế giới Trung Thổ uốn lượn qua đây, đế đô của đế quốc Minh Nguyệt là thành Tây Kinh nằm trên bờ Bắc của sông Thông Thiên.
Thành Tây Kinh hình chữ nhật, hai cạnh Nam Bắc dài hai mươi dặm, hai cạnh Đông Tây dài mười dặm, diện tích tuy nhỏ hơn thành Lạc Kinh nhưng cũng được xếp vào một trong những thành lớn nhất của cả thế giới Trung Thổ. Thành Tây Kinh có chín cửa, Đông Tây mỗi hướng có ba cửa, hướng Bắc duy nhất chỉ có một cửa kề sát Minh Nguyệt hoàng thành, hướng Nam có hai cửa.
Minh Nguyệt hoàng thành nằm trong khu Bắc thành Tây Kinh, là khu vực chiếm gần một phần ba toàn thành.
Trong ngự hoa viên, hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt Thu Phong Kính chắp tay đứng thẳng, vẻ mặt có phần ảm đạm, cách nơi Thu Phong Kính đứng không xa có một ngọn giả sơn, trên giả sơn có một toà lương đình, một bóng hồng như tiên nữ trong tranh thấp thoáng trong cơn gió nhẹ, cả người phảng phất như pho tượng, đứng nhìn về chân trời phía Đông xa xa hồi lâu không hề cử động.
Gió đêm lạnh lùng làm cho y phục mỏng manh của người ấy bay lất phất dán sát vào người, làm nổi bật từng đường cong đầy đặn trên thân thể của nàng. Nàng có nét đẹp mê người, thế nhưng Thu Phong Kính chỉ cảm thấy lo lắng từng hồi, lát sau, Thu Phong Kính rốt cục phải quay mặt đi chỗ khác, không đành lòng nhìn bóng người yếu ớt cô đơn, cõi lòng tan nát kia thêm một phút giây nào nữa!
Ai….
Thu Phong Kính đột nhiên cất tiếng thở dài.
Bóng hồng tha thướt kia chính là hoàng muội Thu Vũ Đường của hắn, Thu Vũ Đường tuy là phận nữ, nhưng đảm nhiệm địa vị không nhỏ chút nào ở đế quốc Minh Nguyệt. Nàng chính là vị công chúa duy nhất từ trước tới nay của đế quốc Minh Nguyệt được sắc phong thân vương, cũng là thống soái quân sự xuất sắc nhất từ trước tới nay của đế quốc Minh Nguyệt, tài quân sự của nàng thậm chí ngay cả người lão luyện như Tư Đồ Duệ cũng phải than thở không bằng!
Loạn Thất vương xảy ra ba năm trước, may mà có Thu Vũ Đường ra sức vãn hồi thế cục, Thu Phong Kính mới giữ vững được ngôi vị của mình!
Chuyện làm cho Thu Phong Kính cảm thấy áy náy chính là hôn sự của Thu Vũ Đường.
Tư Đồ Hạo và Thu Vũ Đường hai người tình ý mặn nồng, đã sớm đính hôn hồi năm năm trước. Nếu như không phải xuất hiện loạn Thất vương, ba năm trước hai người đã thành hôn.
Vất vả lắm mới dẹp yên loạn Thất vương, rốt cục Thu Vũ Đường cũng được cởi bỏ chinh y thay bằng hồng quần, mắt thấy sẽ thành hôn với Tư Đồ Hạo. Thậm chí Thu Phong Kính đã chọn cho hai người ngày cử hành hôn lễ, nhưng sau đó, lại một lần nữa trì hoãn vì lý do thân phụ Tư Đồ Duệ điều động ra chiến trường…
Vốn tưởng rằng đó chỉ là một lần xuất chinh thông thường mà thôi, có ai ngờ tin dữ đột nhiên truyền về, Tư Đồ Hạo không ngờ tử trận!
Thu Phong Kính thậm chí không dám nhìn bóng lưng của Thu Vũ Đường, lúc này trong đầu hắn chỉ có bốn chữ ‘Trời ghét hồng nhan’! Hoàng muội của hắn chẳng những quốc sắc thiên hương, thanh tú tuyệt luân, tài trí lại càng có một không hai đương thế, làm cho nhiều đấng mày râu phải tự thẹn không bằng. Có lẽ sự hoàn mỹ của nàng đã làm cho ông trời đố kỵ, cho nên mới đem đau khổ thê thảm như vậy gieo rắc lên nàng!
- Hoàng huynh, tiểu muội về phủ nghỉ ngơi trước!
Thu Phong Kính còn đang âm thầm thương tiếc, đột nhiên bên tai vang lên thanh âm hết sức ôn nhu. Hắn vội quay đầu nhìn lại, Thu Vũ Đường đã xuống khỏi giả sơn đi tới trước mặt, dưới ánh trăng nhàn nhạt, Thu Phong Kính thoáng thấy trên gương mặt kiều diễm của nàng vương đầy ngấn lệ, hiển nhiên, vị tài nữ có mỹ hiệu là ‘Vầng trăng sáng của đế quốc’ này đã khóc.
Thu Phong Kính nói với vẻ lo lắng:
- Muội à, hoàng tẩu của muội mấy hôm nay cứ nói với trẫm là trong cung tịch mịch, không có ai có thể cùng nàng trò chuyện, hay là muội vào cung trò chuyện với nàng được không?
- Hoàng huynh không cần lo lắng, tiểu muội không sao đâu!
Thu Vũ Đường đột nhiên nở nụ cười hết sức thê lương, nàng hiểu rõ Thu Phong Kính đang lo lắng cho nàng, tuy bảo nàng vào cung chuyện trò giải sầu cho hoàng hậu, thật ra muốn cho hoàng hậu an ủi bầu bạn với nàng. Nhưng hiện tại Thu Vũ Đường chỉ muốn được một mình yên tĩnh, nên vừa dứt lời đã lập tức khép nép thi lễ với Thu Phong Kính, rồi lặng lẽ xoay người bước đi.
Vừa đi được hai bước, Thu Vũ Đường như chợt nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại dặn dò:
- Hoàng huynh, lúc này mặc dù đế quốc Quang Huy đang trong thời kỳ vô cùng vi diệu chuyển giao ngôi báu, thế lực các phe đang bận rộn khuynh đảo, tạm thời không rảnh quan tâm đến hành tỉnh Tây Bộ. Bất quá cục diện như vậy sẽ không kéo dài được bao lâu, nhiều nhất chừng ba tháng, cục diện hỗn loạn của đế quốc Quang Huy sẽ được cải thiện, nếu như trong vòng hai tháng vẫn không thể công hạ Tây Lăng, phải lệnh cho Tư Đồ lão tướng quân rút lui đại quân trở về.
- Trẫm…biết rồi…
Thu Phong Kính nghe xong những lời này lòng càng thêm đau nhói, trong tình cảnh này mà Thu Vũ Đường vẫn còn lo lắng quốc gia đại sự, vẫn phải thay hoàng huynh hắn lao tâm khổ tứ. Thật ra tên hoàng huynh như hắn không xứng đáng với vai trò một người anh, bao nhiêu năm qua chẳng cho em mình được chút gì, thậm chí ngay cả vị hôn phu của nàng cũng phải chôn thân ở chiến trường bên nước địch.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô độc của Thu Vũ Đường càng lúc càng xa, gương mặt Thu Phong Kính lại càng lộ vẻ ảm đạm tiếc thương cho hoàng muội, ‘trẫm thật có lỗi với muội, trẫm lấy danh nghĩa tiên hoàng xin thề, sau này sẽ bù đắp cho muội thật nhiều, thật nhiều…’
o0o
Bàn Long sơn.
Sau khi lấy danh nghĩa của chiến thần viễn cổ Mãnh Hổ Vương lập lời thề độc, hơn năm ngàn tên nô lệ Man nhân rốt cục cũng được ăn một bữa no, sau đó được ngủ trong lều ấm áp một giấc say sưa. Đến sáng hôm sau, đám Man nhân này đã gần như khôi phục hoàn toàn thể lực.
Thể chất của đám Man nhân này vượt xa người của Trung Thổ, có lẽ nhờ vào cuộc sống du mục của họ ở đại hoang nguyên. Khí hậu ở đại hoang nguyên chẳng những cực kỳ lạnh giá, hơn nữa thiếu thốn tài nguyên phục vụ cho sinh hoạt, muốn sống ở bất cứ chỗ nào, thân thể cũng cần phải thật cường tráng. Trải qua mấy ngàn năm mạnh còn yếu mất như thế, lớp người được sinh ra ngày càng cường tráng hơn, thể chất đã thuộc vào loại tốt nhất.
Mạnh Hổ gọi Hổ Bào đến gặp mình, hỏi hắn:
- Tộc nhân của ngươi có biết sử dụng trường cung hay không?
Bởi vì thiếu hụt hai loại nguyên liệu quan trọng là sắt ròng và gỗ tử sam, hơn nữa trình độ văn minh của Man nhân cực kỳ kém cỏi, căn bản là không có năng lực và công nghệ chế tạo ra trường cung, cho nên Man nhân trên đại hoang nguyên đều sử dụng đoản cung. Đoản cung do Man nhân chế tạo ra chẳng những có tuổi thọ rất ngắn, tầm bắn cũng chỉ xa bằng một phần tư của trường cung.
Man nhân không đánh lại quân đội của Trung Thổ chủ yếu là vì hai nguyên nhân, một là bọn họ không hiểu biết về binh pháp, chỉ biết duy nhất một chiêu thẳng tiến về phía trước mà chém giết loạn xạ, nên rất dễ dàng bị quân đội của trung Thổ được huấn luyện nghiêm chỉnh đánh cho tan tác. Một nguyên nhân nữa là do Man nhân thiếu thốn những loại vũ khí có hiệu quả sát thương tầm xa. Quân đội Trung Thổ đối với khoảng cách rất xa có thể sử dụng máy bắn đá hoặc trường cung mà giết chóc vô tư đám Man nhân tội nghiệp. Nhưng Man nhân đối với chuyện này lại không có biện pháp đối phó hữu hiệu nào, đoản cung của họ có tầm bắn quá gần, hơn nữa không thể nào bắn xuyên thủng áo giáp của quân đội Trung Thổ.
Dĩ nhiên, nếu như Man nhân có thể phát triển được chiến lược cỡi ngựa bắn cung của họ đến một trình độ cao hơn, mặc dù vũ khí lạc hậu, vả lại không hiểu về binh pháp nhưng cũng có cơ hội thắng được quân đội Trung Thổ. Bất quá muốn phát triển chiến lược cỡi ngựa bắn cung đến trình độ cao không phải ai cũng có thể làm được. Ở thế giới trước kia của Mạnh Hổ, mười mấy thế kỷ trước Công nguyên cũng đã xuất hiện những dân tộc du mục am hiểu cỡi ngựa bắn cung, nhưng mãi đến thế kỷ thứ mười ba, Thiết Mộc Chân mới có thể hoàn thiện chiến thuật này!
Mạnh Hổ không biết Man nhân biết cách sử dụng trường cung hay không, cho nên mới hỏi như vậy.
- Trường cung?
Mắt Hổ Bào lộ vẻ tự hào, cao giọng nói:
- Dĩ nhiên là biết! Dũng sĩ đại hoang nguyên chúng ta vốn là xạ thủ ưu tú trời sinh, chỉ cần chúng ta muốn, bất cứ sinh vật nào tới gần chúng ta trong vòng trăm bước đều không thể tránh khỏi bị chúng ta bắn chết!
- Phải không?
Mạnh Hổ lạnh lùng nghiêm nghị, tuỳ tiện kêu ra trong đám Man nhân mười người, cấp cho mỗi người một cánh trường cung của bộ binh và một mũi tên, sau đó chỉ tay về phía cột cờ treo lá đại kỳ Quang Huy cách đó khoảng trăm bước, nói với Hổ Bào:
- Ngươi thấy đại kỳ đằng kia không? Bây giờ bảo tộc nhân ngươi dùng tên bắn, để xem mười mũi tên có trúng được mũi nào không!
Gương mặt Hổ Bào trong thoáng chốc đỏ bừng lên, nói với vẻ không phục:
- Trưởng quan, đây là vũ nhục dũng sĩ của bộ lạc chúng ta!
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Vũ nhục các ngươi hay không, bắn xong mới biết, bắt đầu đi!
Hổ Bào xoay người lại nói với mười tên Man nhân kia một tràng kỷ lý cô lỗ, mười tên Man nhân nghe xong trên mặt liền lộ vẻ không phục, sau đó đồng thời giương cung lắp tên, nhắm lá đại kỳ Quang Huy cách đó trăm bước. Chỉ nghe tiếng kéo dây cung vang lên, mười mũi tên sắc bén nhanh như sao xẹt bay ra, ngay lập tức, cách đó trăm bước vang lên âm thanh ‘bốc, bốc’ trầm đục.
Ánh mắt Mạnh Hổ tinh tường hơn người cho nên thấy rất rõ ràng, không ngờ mười mũi tên do mười tên Man nhân kia bắn ra đã có hết chín mũi bắn trúng cột cờ!
Chín tên Man nhân bắn trúng cột cờ rối rít vung trường cung trong tay lên hoan hô ầm ĩ, riêng có tên bắn hụt cúi đầu xấu hổ, đám Man nhân đứng xem xung quanh lộ vẻ khinh thường và chế giễu đối với tên Man nhân bắn hụt. Man nhân vốn tôn sùng võ lực, người năng lực yếu kém đối với bọn họ không đáng để đồng tình.
Nhưng trong mắt Mạnh Hổ lại không hề lộ ra chút vẻ giễu cợt nào, tuy tên Man nhân kia bắn không trúng cột cờ, nhưng chỉ trật đi có một chút mà thôi. Tài bắn như vậy so với đám cung tiễn thủ nửa mùa của liên đội Mãnh Hổ đã giỏi hơn rất nhiều!
Nếu như trang bị trường cung, chiến đao và chiến mã cho đám Man nhân này, bọn họ lên ngựa có thể đánh, xuống ngựa có thể bắn, ắt sẽ trở thành cơn ác mộng đối với quân đội Trung Thổ. Nếu như có thể chế tạo loại cung đặc biệt dành riêng cho việc cỡi ngựa bắn cung… Đột nhiên, trong đầu Mạnh Hổ hiện ra cánh quân uy danh hiển hách trong thế giới trước kia của hắn- Kỵ binh Mông Cổ!
Trung Châu chính là vùng đất nằm ở giữa đế quốc Minh Nguyệt, dòng sông Thông Thiên xuyên suốt cả thế giới Trung Thổ uốn lượn qua đây, đế đô của đế quốc Minh Nguyệt là thành Tây Kinh nằm trên bờ Bắc của sông Thông Thiên.
Thành Tây Kinh hình chữ nhật, hai cạnh Nam Bắc dài hai mươi dặm, hai cạnh Đông Tây dài mười dặm, diện tích tuy nhỏ hơn thành Lạc Kinh nhưng cũng được xếp vào một trong những thành lớn nhất của cả thế giới Trung Thổ. Thành Tây Kinh có chín cửa, Đông Tây mỗi hướng có ba cửa, hướng Bắc duy nhất chỉ có một cửa kề sát Minh Nguyệt hoàng thành, hướng Nam có hai cửa.
Minh Nguyệt hoàng thành nằm trong khu Bắc thành Tây Kinh, là khu vực chiếm gần một phần ba toàn thành.
Trong ngự hoa viên, hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt Thu Phong Kính chắp tay đứng thẳng, vẻ mặt có phần ảm đạm, cách nơi Thu Phong Kính đứng không xa có một ngọn giả sơn, trên giả sơn có một toà lương đình, một bóng hồng như tiên nữ trong tranh thấp thoáng trong cơn gió nhẹ, cả người phảng phất như pho tượng, đứng nhìn về chân trời phía Đông xa xa hồi lâu không hề cử động.
Gió đêm lạnh lùng làm cho y phục mỏng manh của người ấy bay lất phất dán sát vào người, làm nổi bật từng đường cong đầy đặn trên thân thể của nàng. Nàng có nét đẹp mê người, thế nhưng Thu Phong Kính chỉ cảm thấy lo lắng từng hồi, lát sau, Thu Phong Kính rốt cục phải quay mặt đi chỗ khác, không đành lòng nhìn bóng người yếu ớt cô đơn, cõi lòng tan nát kia thêm một phút giây nào nữa!
Ai….
Thu Phong Kính đột nhiên cất tiếng thở dài.
Bóng hồng tha thướt kia chính là hoàng muội Thu Vũ Đường của hắn, Thu Vũ Đường tuy là phận nữ, nhưng đảm nhiệm địa vị không nhỏ chút nào ở đế quốc Minh Nguyệt. Nàng chính là vị công chúa duy nhất từ trước tới nay của đế quốc Minh Nguyệt được sắc phong thân vương, cũng là thống soái quân sự xuất sắc nhất từ trước tới nay của đế quốc Minh Nguyệt, tài quân sự của nàng thậm chí ngay cả người lão luyện như Tư Đồ Duệ cũng phải than thở không bằng!
Loạn Thất vương xảy ra ba năm trước, may mà có Thu Vũ Đường ra sức vãn hồi thế cục, Thu Phong Kính mới giữ vững được ngôi vị của mình!
Chuyện làm cho Thu Phong Kính cảm thấy áy náy chính là hôn sự của Thu Vũ Đường.
Tư Đồ Hạo và Thu Vũ Đường hai người tình ý mặn nồng, đã sớm đính hôn hồi năm năm trước. Nếu như không phải xuất hiện loạn Thất vương, ba năm trước hai người đã thành hôn.
Vất vả lắm mới dẹp yên loạn Thất vương, rốt cục Thu Vũ Đường cũng được cởi bỏ chinh y thay bằng hồng quần, mắt thấy sẽ thành hôn với Tư Đồ Hạo. Thậm chí Thu Phong Kính đã chọn cho hai người ngày cử hành hôn lễ, nhưng sau đó, lại một lần nữa trì hoãn vì lý do thân phụ Tư Đồ Duệ điều động ra chiến trường…
Vốn tưởng rằng đó chỉ là một lần xuất chinh thông thường mà thôi, có ai ngờ tin dữ đột nhiên truyền về, Tư Đồ Hạo không ngờ tử trận!
Thu Phong Kính thậm chí không dám nhìn bóng lưng của Thu Vũ Đường, lúc này trong đầu hắn chỉ có bốn chữ ‘Trời ghét hồng nhan’! Hoàng muội của hắn chẳng những quốc sắc thiên hương, thanh tú tuyệt luân, tài trí lại càng có một không hai đương thế, làm cho nhiều đấng mày râu phải tự thẹn không bằng. Có lẽ sự hoàn mỹ của nàng đã làm cho ông trời đố kỵ, cho nên mới đem đau khổ thê thảm như vậy gieo rắc lên nàng!
- Hoàng huynh, tiểu muội về phủ nghỉ ngơi trước!
Thu Phong Kính còn đang âm thầm thương tiếc, đột nhiên bên tai vang lên thanh âm hết sức ôn nhu. Hắn vội quay đầu nhìn lại, Thu Vũ Đường đã xuống khỏi giả sơn đi tới trước mặt, dưới ánh trăng nhàn nhạt, Thu Phong Kính thoáng thấy trên gương mặt kiều diễm của nàng vương đầy ngấn lệ, hiển nhiên, vị tài nữ có mỹ hiệu là ‘Vầng trăng sáng của đế quốc’ này đã khóc.
Thu Phong Kính nói với vẻ lo lắng:
- Muội à, hoàng tẩu của muội mấy hôm nay cứ nói với trẫm là trong cung tịch mịch, không có ai có thể cùng nàng trò chuyện, hay là muội vào cung trò chuyện với nàng được không?
- Hoàng huynh không cần lo lắng, tiểu muội không sao đâu!
Thu Vũ Đường đột nhiên nở nụ cười hết sức thê lương, nàng hiểu rõ Thu Phong Kính đang lo lắng cho nàng, tuy bảo nàng vào cung chuyện trò giải sầu cho hoàng hậu, thật ra muốn cho hoàng hậu an ủi bầu bạn với nàng. Nhưng hiện tại Thu Vũ Đường chỉ muốn được một mình yên tĩnh, nên vừa dứt lời đã lập tức khép nép thi lễ với Thu Phong Kính, rồi lặng lẽ xoay người bước đi.
Vừa đi được hai bước, Thu Vũ Đường như chợt nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại dặn dò:
- Hoàng huynh, lúc này mặc dù đế quốc Quang Huy đang trong thời kỳ vô cùng vi diệu chuyển giao ngôi báu, thế lực các phe đang bận rộn khuynh đảo, tạm thời không rảnh quan tâm đến hành tỉnh Tây Bộ. Bất quá cục diện như vậy sẽ không kéo dài được bao lâu, nhiều nhất chừng ba tháng, cục diện hỗn loạn của đế quốc Quang Huy sẽ được cải thiện, nếu như trong vòng hai tháng vẫn không thể công hạ Tây Lăng, phải lệnh cho Tư Đồ lão tướng quân rút lui đại quân trở về.
- Trẫm…biết rồi…
Thu Phong Kính nghe xong những lời này lòng càng thêm đau nhói, trong tình cảnh này mà Thu Vũ Đường vẫn còn lo lắng quốc gia đại sự, vẫn phải thay hoàng huynh hắn lao tâm khổ tứ. Thật ra tên hoàng huynh như hắn không xứng đáng với vai trò một người anh, bao nhiêu năm qua chẳng cho em mình được chút gì, thậm chí ngay cả vị hôn phu của nàng cũng phải chôn thân ở chiến trường bên nước địch.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô độc của Thu Vũ Đường càng lúc càng xa, gương mặt Thu Phong Kính lại càng lộ vẻ ảm đạm tiếc thương cho hoàng muội, ‘trẫm thật có lỗi với muội, trẫm lấy danh nghĩa tiên hoàng xin thề, sau này sẽ bù đắp cho muội thật nhiều, thật nhiều…’
o0o
Bàn Long sơn.
Sau khi lấy danh nghĩa của chiến thần viễn cổ Mãnh Hổ Vương lập lời thề độc, hơn năm ngàn tên nô lệ Man nhân rốt cục cũng được ăn một bữa no, sau đó được ngủ trong lều ấm áp một giấc say sưa. Đến sáng hôm sau, đám Man nhân này đã gần như khôi phục hoàn toàn thể lực.
Thể chất của đám Man nhân này vượt xa người của Trung Thổ, có lẽ nhờ vào cuộc sống du mục của họ ở đại hoang nguyên. Khí hậu ở đại hoang nguyên chẳng những cực kỳ lạnh giá, hơn nữa thiếu thốn tài nguyên phục vụ cho sinh hoạt, muốn sống ở bất cứ chỗ nào, thân thể cũng cần phải thật cường tráng. Trải qua mấy ngàn năm mạnh còn yếu mất như thế, lớp người được sinh ra ngày càng cường tráng hơn, thể chất đã thuộc vào loại tốt nhất.
Mạnh Hổ gọi Hổ Bào đến gặp mình, hỏi hắn:
- Tộc nhân của ngươi có biết sử dụng trường cung hay không?
Bởi vì thiếu hụt hai loại nguyên liệu quan trọng là sắt ròng và gỗ tử sam, hơn nữa trình độ văn minh của Man nhân cực kỳ kém cỏi, căn bản là không có năng lực và công nghệ chế tạo ra trường cung, cho nên Man nhân trên đại hoang nguyên đều sử dụng đoản cung. Đoản cung do Man nhân chế tạo ra chẳng những có tuổi thọ rất ngắn, tầm bắn cũng chỉ xa bằng một phần tư của trường cung.
Man nhân không đánh lại quân đội của Trung Thổ chủ yếu là vì hai nguyên nhân, một là bọn họ không hiểu biết về binh pháp, chỉ biết duy nhất một chiêu thẳng tiến về phía trước mà chém giết loạn xạ, nên rất dễ dàng bị quân đội của trung Thổ được huấn luyện nghiêm chỉnh đánh cho tan tác. Một nguyên nhân nữa là do Man nhân thiếu thốn những loại vũ khí có hiệu quả sát thương tầm xa. Quân đội Trung Thổ đối với khoảng cách rất xa có thể sử dụng máy bắn đá hoặc trường cung mà giết chóc vô tư đám Man nhân tội nghiệp. Nhưng Man nhân đối với chuyện này lại không có biện pháp đối phó hữu hiệu nào, đoản cung của họ có tầm bắn quá gần, hơn nữa không thể nào bắn xuyên thủng áo giáp của quân đội Trung Thổ.
Dĩ nhiên, nếu như Man nhân có thể phát triển được chiến lược cỡi ngựa bắn cung của họ đến một trình độ cao hơn, mặc dù vũ khí lạc hậu, vả lại không hiểu về binh pháp nhưng cũng có cơ hội thắng được quân đội Trung Thổ. Bất quá muốn phát triển chiến lược cỡi ngựa bắn cung đến trình độ cao không phải ai cũng có thể làm được. Ở thế giới trước kia của Mạnh Hổ, mười mấy thế kỷ trước Công nguyên cũng đã xuất hiện những dân tộc du mục am hiểu cỡi ngựa bắn cung, nhưng mãi đến thế kỷ thứ mười ba, Thiết Mộc Chân mới có thể hoàn thiện chiến thuật này!
Mạnh Hổ không biết Man nhân biết cách sử dụng trường cung hay không, cho nên mới hỏi như vậy.
- Trường cung?
Mắt Hổ Bào lộ vẻ tự hào, cao giọng nói:
- Dĩ nhiên là biết! Dũng sĩ đại hoang nguyên chúng ta vốn là xạ thủ ưu tú trời sinh, chỉ cần chúng ta muốn, bất cứ sinh vật nào tới gần chúng ta trong vòng trăm bước đều không thể tránh khỏi bị chúng ta bắn chết!
- Phải không?
Mạnh Hổ lạnh lùng nghiêm nghị, tuỳ tiện kêu ra trong đám Man nhân mười người, cấp cho mỗi người một cánh trường cung của bộ binh và một mũi tên, sau đó chỉ tay về phía cột cờ treo lá đại kỳ Quang Huy cách đó khoảng trăm bước, nói với Hổ Bào:
- Ngươi thấy đại kỳ đằng kia không? Bây giờ bảo tộc nhân ngươi dùng tên bắn, để xem mười mũi tên có trúng được mũi nào không!
Gương mặt Hổ Bào trong thoáng chốc đỏ bừng lên, nói với vẻ không phục:
- Trưởng quan, đây là vũ nhục dũng sĩ của bộ lạc chúng ta!
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Vũ nhục các ngươi hay không, bắn xong mới biết, bắt đầu đi!
Hổ Bào xoay người lại nói với mười tên Man nhân kia một tràng kỷ lý cô lỗ, mười tên Man nhân nghe xong trên mặt liền lộ vẻ không phục, sau đó đồng thời giương cung lắp tên, nhắm lá đại kỳ Quang Huy cách đó trăm bước. Chỉ nghe tiếng kéo dây cung vang lên, mười mũi tên sắc bén nhanh như sao xẹt bay ra, ngay lập tức, cách đó trăm bước vang lên âm thanh ‘bốc, bốc’ trầm đục.
Ánh mắt Mạnh Hổ tinh tường hơn người cho nên thấy rất rõ ràng, không ngờ mười mũi tên do mười tên Man nhân kia bắn ra đã có hết chín mũi bắn trúng cột cờ!
Chín tên Man nhân bắn trúng cột cờ rối rít vung trường cung trong tay lên hoan hô ầm ĩ, riêng có tên bắn hụt cúi đầu xấu hổ, đám Man nhân đứng xem xung quanh lộ vẻ khinh thường và chế giễu đối với tên Man nhân bắn hụt. Man nhân vốn tôn sùng võ lực, người năng lực yếu kém đối với bọn họ không đáng để đồng tình.
Nhưng trong mắt Mạnh Hổ lại không hề lộ ra chút vẻ giễu cợt nào, tuy tên Man nhân kia bắn không trúng cột cờ, nhưng chỉ trật đi có một chút mà thôi. Tài bắn như vậy so với đám cung tiễn thủ nửa mùa của liên đội Mãnh Hổ đã giỏi hơn rất nhiều!
Nếu như trang bị trường cung, chiến đao và chiến mã cho đám Man nhân này, bọn họ lên ngựa có thể đánh, xuống ngựa có thể bắn, ắt sẽ trở thành cơn ác mộng đối với quân đội Trung Thổ. Nếu như có thể chế tạo loại cung đặc biệt dành riêng cho việc cỡi ngựa bắn cung… Đột nhiên, trong đầu Mạnh Hổ hiện ra cánh quân uy danh hiển hách trong thế giới trước kia của hắn- Kỵ binh Mông Cổ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.