Chương 177: Mục tiêu Tây Kinh, thẳng tiến!
Tĩnh Mịch Kiếm Khách
18/03/2013
- Cái gì?!
Phác Tán Chi nghe vậy giận dữ:
- Sử Di Viễn ngươi điên rồi sao, điện hạ thân tựa ngàn vàng, sao có thể khinh xuất mạo hiểm như vậy được?
- Khinh xuất mạo hiểm?
Sử Di Viễn châm biếm ngược lại:
- Phác Tán Chi, chẳng lẽ ngươi không biết điện hạ là bậc anh hùng vạn người khó địch hay sao?
Phác Tán Chi vội kêu lên:
- Đúng là điện hạ là bậc anh hùng vạn người khó địch, nhưng trên chiến trường đao thương không có mắt, ai có thể cam đoan điện hạ không bị tổn thương? Điện hạ là quan chỉ huy tối cao của đại quân Tây chinh, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, quan chỉ huy thứ hai là Trọng Sơn, quan chỉ huy thứ ba là Mạnh Hổ không có mặt ở đây, trách nhiệm này ai gánh nổi? Hai mươi vạn đại quân giao lại cho ai?
- Phác Tán Chi!
Sử Di Viễn giọng âm trầm:
- Ngươi dám nguyền rủa điện hạ sao?
-Ngươi…
Phác Tán Chi nghe vậy khẩn trương:
- …Ngậm máu phun người!
- Thôi đi!
Mông Diễn cau mày, rốt cục nói:
- Các ngươi đừng tranh cãi nữa!
Dứt lời, Mông Diễn quay đầu nói với Hàn Phong:
- Bản vương cho ngươi thời gian hai ngày, nếu trong vòng hai ngày vẫn chưa chiếm được Hổ Khiếu quan, bản vương sẽ đích thân lãnh binh xuất trận!
- Dạ!
Hàn Phong ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
o0o
Đao Kiếm hạp.
Một toà đại doanh kiên cố vững vàng chắn ngang hạp cốc, kẻ phụng mệnh đóng quân ở đây chính là Ngũ Khôi Phong một trong Nguyệt Vương Tứ Kiệt, bất quá binh lực trong tay hắn chỉ có một liên đội năm ngàn người mà thôi.
Lúc này Ngũ Khôi Phong đang ăn cơm trong đại doanh.
Ngũ Khôi Phong thân là một trong Nguyệt Vương Tứ Kiệt, chẳng những võ nghệ siêu quân, năng lực cũng ít người sánh kịp. Năm xưa hắn đi theo Thu Vũ Đường dẹp loạn Thất vương đã lập được không ít chiến công hiển hách.
Đối với Thu Vũ Đường, trong lòng Ngũ Khôi Phong vô cùng kính nể. Tuy rằng trong lòng hắn không cho rằng Mạnh Hổ có gan kéo quân tập kích Trung Châu, nhưng vì là chỉ ý của Nguyệt vương, cho nên Ngũ Khôi Phong chỉ biết cẩn thận tỉ mỉ làm theo, bố trí toà đại doanh tới mức kiên cố còn hơn cả một pháo đài.
Bữa trưa của Ngũ Khôi Phong là nửa cái bánh bao và một chén nước nóng, đám tướng sĩ dưới tay hắn cũng có tiêu chuẩn phần ăn giống như vậy. Từ lúc cuộc chiến tranh bảo vệ đế quốc bùng nổ tới nay, bởi vì quốc khố gần như trống rỗng, cho nên các tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt mỗi ngày chỉ nhận được phần ăn rất là có hạn. Ngũ Khôi Phong thương lính như con mình, hễ tướng sĩ dưới trướng ăn cái gì thì hắn ăn cái ấy, các tướng sĩ dưới trướng ngủ ở đâu thì hắn ngủ ở đó.
Màn doanh vén lên, một tên hoả đầu quân bưng tới một chén canh thịt dê nóng hổi, cười nói:
- Tướng quân, có chén canh thịt dê, xin ngài dùng cho nóng!
Ngũ Khôi Phong bưng chén canh thịt dê lên ngửi ngửi, sau đó trả lại cho tên hoả đầu quân:
- Đem chén canh này đưa xuống lều của thương binh, để cho những thương binh rét lạnh nếm chút gì ấm áp!
- Ôi…
Tên hoả đầu quân thở dài bưng chén canh thịt dê ra khỏi doanh, sắc mặt của hắn vô cùng buồn bã.
Tên hoả đầu quân vừa đi khỏi, một tên quan quân của đế quốc Minh Nguyệt bước nhanh vào lớn tiếng nói:
- Tướng quân, có địch tập kích!
Ngũ Khôi Phong đột ngột đứng dậy, gương mặt vốn hơi xơ xác lập tức hiện lên một tia sát khí, gấp giọng hỏi:
- Là cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ phải không?
Tên quan quân của đế quốc Minh Nguyệt đáp:
- Đúng vậy!
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của điện hạ!
Ngũ Khôi Phong nắm chặt chuôi chiến đao giọng ngưng trọng:
- Tên Mạnh Hổ này quả thật là một tên cuồng đồ không biết trời cao đất rộng là gì, không ngờ lại thật sự dẫn cánh quân đường Bắc của hắn tập kích Trung Châu, hừ hừ!
Tên quan quân của đế quốc Minh Nguyệt nói:
- Tướng quân, có cần đưa tin cho Vương gia và đế đô hay không?
- Ừ!
Ngũ Khôi Phong gật mạnh đầu, cao giọng quát to:
- Người đâu!
Tên đội trưởng cận vệ tiến vào, ôm quyền đáp:
- Tướng quân có chuyện gì dặn dò?
Ngũ Khôi Phong nói:
- Lập tức phái ra khoái mã cấp báo về đế đô, đồng thời đốt lửa lên để cảnh báo cho Phong Hoả đài trên Cực Thiên sơn, lại dùng bồ câu đưa tin cho Nguyệt vương được biết. Nói rằng cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ không ngoài dự liệu của Vương gia, định bọc vòng về tập kích đế đô, hôm nay đã bị liên đội trọng trang bộ binh của ta chặn lại ngoài Đao Kiếm hạp, xin Vương gia nhanh chóng sắp xếp!
- Dạ!
Tên đội trưởng cận vệ ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Ngũ Khôi Phong xoay người lại nói với tên quan quân vừa vào bẩm báo:
- Lập tức triệu tập quân sĩ chuẩn bị nghênh địch!
o0o
Phía Bắc Đao Kiếm hạp, trên vùng bình nguyên tuyết phủ trắng xoá.
Cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ đã triển khai toàn bộ trên vùng bình nguyên tuyết phủ.
Sáu vạn đại quân của quân đoàn Tây Bộ triển khai thành bốn đội hình sát cánh lớn nhỏ không đều. Sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong và đám kỵ binh Man nhân của Hùng Bá Thiên chia ra bảo vệ hai bên cánh. Mạnh Hổ ngồi trên lưng Ô Vân Cái Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau đầu người lố nhố, vô số trường mâu chĩa thẳng lên trời tạo thành một mảng dày đặc như một cánh rừng, ánh sáng lạnh lẽo chiếu khắp bầu trời.
Mạnh Hổ lại quay đầu nhìn về phía Nam, một toà doanh trại kiên cố đang sừng sững chắn ngang Đao Kiếm hạp.
Nếu đại quân muốn xuôi Nam chỉ có hai con đường lựa chọn, thứ nhất là phải tấn công mạnh mẽ đập tan toà đại doanh kiên cố ngay trước mặt. Thứ hai, nếu không đánh thì chỉ còn cách vượt qua Cực Thiên sơn hoặc là Nộ Thương sơn ở hai bên Đao Kiếm hạp. Đương nhiên, nếu như Mạnh Hổ muốn, cánh quân đường Bắc của hắn cũng có thể tiếp tục đi về phía Tây thêm tám trăm dặm nữa vòng qua Nộ Thương sơn sau đó mới xuôi Nam tiến về Trung Châu.
Tất Điêu Tử ghìm ngựa đứng cạnh Mạnh Hổ đột nhiên thở dài, lắc lắc đầu:
- Thật không hổ là Thu Vũ Đường, quả nhiên đã liệu trước quân ta sẽ quay lại Trung Châu, bất ngờ tập kích Tây Kinh, cho nên vẫn còn để lại một cánh tinh binh ở Đao Kiếm hạp. Xem ra nếu không trải qua một trường ác chiến, quân ta không thể nào thông qua Đao Kiếm hạp một cách thuận lợi.
Cổ Vô Đạo cũng thở dài ảm đạm:
- Chuyện làm cho người ta lo lắng hơn nữa là, một khi không có cách nào diệt gọn đám quân thủ của đế quốc Minh Nguyệt ngay trước mặt, tin tức quân ta tập kích Tây Kinh sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Một khi quân của đế quốc Minh Nguyệt bên trong thành Tây Kinh đã có cảnh giác đề phòng chu đáo, lần đi Tây Kinh này muốn thành sự còn khó hơn lên trời!
Tất Điêu Tử lại thở dài một tiếng:
- Khó khăn hơn nữa chính là một khi tin tức tiết lộ, Thu Vũ Đường tất nhiên sẽ có sự sắp xếp hợp lý. Đến lúc đó quân ta đơn độc xâm nhập vào địa phận của Trung Châu sẽ bị cường địch bao vây bốn phía, hậu quả không thể nào tưởng tượng!
Mạnh Hổ thản nhiên cười một tiếng, nói với vẻ ung dung:
- Lão Tất, lão Cổ, các ngươi không cần phải băn khoăn nhiều như vậy! Chuyện hành quân đánh giặc cho đến bây giờ chỉ có tiến không lùi, nếu lo lắng chuyện này, e sợ chuyện kia, vậy ở nhà ôm con quách đi cho rảnh, cần gì phải mang quân đi đánh khắp thiên hạ? Lão Tất, lão Cổ các ngươi không nên quá lo lắng nhiều như vậy, ha ha ha….
Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo nhìn nhau cười khổ, trong mắt hai ngưòi cùng lúc thoáng qua một vẻ kỳ lạ. Hai người thầm nghĩ cục diện đến chỗ bất lợi như thế này, cũng chỉ có bậc kiêu hùng như Mạnh Hổ mới có thể bình thản chuyện trò vui vẻ, hồn nhiên không lo lắng chuyện sắp xảy ra. Bất quá cũng phải nói, cũng chỉ có mẫu người kiêu hùng như vậy mới có thể sáng tạo ra kỳ tích trong tuyệt cảnh!
Mạnh Hổ đưa tay chỉ vào toà đại doanh kiên cố phía trước, cao giọng nói:
- Cho dù toà đại doanh phía trước có kiên cố đến mức nào, trong mắt ta bất quá nó chỉ là một đống đậu hủ mà thôi!
Chiến Ưng giục ngựa tiến lên, dõng dạc nói:
- Tướng quân, giao nhiệm vụ này giao lại cho sư đoàn số Một chúng ta đi! Trước buổi tối hôm nay, ty chức cam đoan chiếm được Đao Kiếm hạp!
- Tốt!
Mạnh Hổ gật mạnh đầu:
- Vậy nó là của sư đoàn số Một ngươi!
- Dạ!
Chiến Ưng ầm ầm đáp lại, hiên ngang giục ngựa đi tới trước trận của sư đoàn số Một, vung thương lên quát lớn:
- Các dũng sĩ của sư đoàn số Một ...tiến công….
o0o
Phía Nam Đao Kiếm hạp, trên vùng bình nguyên tuyết phủ.
Năm nay khí hậu ở đế quốc Minh Nguyệt quả là rất khác thường, đã vào tháng Tư, năm ngoái giờ này cũng đã đến lúc tiết trời ấm áp Xuân về hoa nở. Thế nhưng năm nay cả miền Bắc của đế quốc vẫn còn bị băng tuyết bao phủ khắp nơi, hơn nữa mới hai ngày trước đã liên tục rơi hai trận tuyết vô cùng lớn. Trừ ra ba châu ở phương Nam, các châu còn lại bao gồm cả Trung Châu rộng lớn đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết thật dày.
Trên sườn núi thấp bên trái vùng bình nguyên đột nhiên có một khúc gỗ lăn tròn xuống dưới. Sau khi lăn xuống vùng bình nguyên bằng phẳng thì dừng lại, đột nhiên khúc gỗ kia đứng bật dậy, sau đó rũ bỏ lớp tuyết bao phủ bên ngoài, dần dần đã lộ ra hình dáng một nam nhân vạm vỡ thân cao bảy thước, chính là tên mãng hán Trương Hưng Bá!
- Phụt!
Trương Hưng Bá há miệng phun phèo phèo, phun ra hết tất cả tuyết đọng trong miệng mình, sau đó mạnh mẽ quay đầu nhìn lại. Các dũng sĩ của đội cận vệ đang theo chân hắn vội vàng lăn xuống khỏi sườn núi thấp trên kia, chưa hết thời gian ăn xong bữa cơm, hơn bốn ngàn dũng sĩ đội cận vệ đã tụ tập phía sau lưng hắn. Ngoại trừ lúc đi qua khe núi sẩy chân rơi mất mười tám người, tất cả các dũng sĩ còn lại của đội cận vệ đã tập trung đầy đủ.
- Tất cả …tập hợp!
Trương Hưng Bá ra lệnh một tiếng, các dũng sĩ của đội cận vệ bắt đầu tập hợp nhanh chóng.
Lúc này đội cận vệ đã vòng qua phía Nam của Đao Kiếm hạp, tính theo thời gian, có lẽ lúc này cánh quân đường Bắc của tướng quân đã chạy đến Đao Kiếm hạp, có lẽ cũng đã phát động tiến công. Nhiệm vụ của đội cận vệ chính là giết sạch đám tàn binh của đế quốc Minh Nguyệt từ trong Đao Kiếm hạp chạy ra cùng với khoái mã do quân thủ của đế quốc Minh Nguyệt phái đi báo tin. Đương nhiên đến lúc cần thiết, Trương Hưng Bá cũng sẽ chỉ huy đội cận vệ phát động tiến công từ phía Nam Đao Kiếm hạp để hỗ trợ cho cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ.
Đội cận vệ vừa mới tập hợp xong, một tên binh sĩ tinh mắt đột nhiên chỉ tay về phía trước hạp cốc thét lớn:
- Tướng quân mau nhìn xem, lang yên*!
(*Lang yên: phân sói đốt lên tạo ra khói để làm ám hiệu báo động.)
- Sao?
Trương Hưng Bá nghe vậy vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt ở Đao Kiếm hạp đã nổi lên một làn khói xanh dày đặc. Mặc dù trong Đao Kiếm hạp gió thổi rất mạnh nhưng làn khói dày đặc kia vẫn ương ngạnh bốc thẳng lên trời, cao đến khoảng chừng mười trượng mới chậm rãi tiêu tan. Trong phạm vi mười mấy dặm chung quanh Đao Kiếm hạp đều có thể nhìn thấy rõ ràng, hai bên sườn núi ở trên cao lại càng có thể thấy rõ ràng hơn. Thế nhưng trên gương mặt của Trương Hưng Bá lại toát ra vẻ hung dữ, cười gằn nói:
- Ha ha, quả nhiên tướng quân đã đoán trúng, bọn chó đế quốc Minh Nguyệt này muốn đốt lửa cảnh báo cho các toà Phong Hoả đài trên núi. Đáng tiếc, mười mấy chỗ Phong Hoả đài trên núi đã bị chúng ta huỷ mất còn gì, vậy mà bọn chúng còn muốn đốt lửa truyền tin cái rắm! Ha ha ha …
Các dũng sĩ phía sau Trương Hưng Bá nghe vậy bật cười ha hả.
Trương Hưng Bá đột nhiên vung tay lên, tiếng cười của các dũng sĩ phía sau đột nhiên ngừng lại. Lúc này Trương Hưng Bá mới quay đầu lại quát to:
- Rất có thể địch nhân không chỉ đưa tin bằng một hình thức duy nhất, trừ Phong Hoả đài ra, rất có thể sẽ phái ra khoái mã, thậm chí cũng có thể cho bồ câu truyền thư. Hiện tại nhiệm vụ của chúng ta là đi tìm giết bất cứ sinh vật gì quanh đây, đám cung tiễn thủ đặc biệt chịu trách nhiệm bắn rơi bất cứ loài chim nào bay trên trời. Tướng quân đã nói thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót!
- Dạ!
- Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót!
- Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót!
- Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót!
Các dũng sĩ của đội cận vệ ầm ầm gào thét rồi chia nhau ra làm nhiệm vụ.
Đao Kiếm hạp, bên trong đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.
Ngũ Khôi Phong thân khoác trọng giáp, đứng thẳng phía sau cửa đại doanh đang cau mày quan sát tình hình quân địch phía trước. Một tên quan quân vội vã đi tới phía sau hắn gấp giọng nói:
- Tướng quân, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi!
- Xảy ra chuyện gì?
Ngũ Khôi Phong quay đầu lại quát lớn:
- Có gì mà hốt hoảng, đã xảy ra chuyện gì?
Tên quan quân nọ hít sâu một hơi khí lạnh, giọng nghiêm trọng:
- Tướng quân, không ngờ một cánh quân của địch đã vượt qua sơn mạch Cực Thiên sơn đến sau lưng quân ta. Mặc dù binh lực của chúng không nhiều lắm, nhưng ít ra cũng có đến bốn, năm ngàn người!
- Có chuyện này sao?
Sắc mặt Ngũ Khôi Phong khẽ biến, nhưng lập tức thản nhiên trở lại:
- Vậy thì sao chứ? Đại doanh của ta kiên cố như khối sắt, cho dù quân địch giáp công hai mặt cũng không cần phải lo lắng!
- Chuyện không phải chỉ có bao nhiêu đó …
Tên quan quân nọ thở dốc một hơi rồi nói tiếp:
- Sau khi quân ta đốt lang yên trong doanh, những toà Phong Hoả đài rải rác trên sơn mạch Cực Thiên sơn không thấy đốt lang yên đáp lại. Còn có mấy tốp khoái mã phái ra khỏi đại doanh đi truyền tin cũng bị quân địch vây giết ở phía Nam hạp cốc. Khó tin hơn nữa là trong đám quân địch ở phía Nam hạp cốc cũng có những tay cung tiễn thủ thiện xạ, bồ câu đưa thư của chúng ta cũng bọn chúng bị bắn chết!
- Ngươi nói cái gì?
Ngũ Khôi Phong nghe vậy rốt cục sắc mặt đại biến, một tay nắm lấy miếng giáp che trước ngực tên quan quân kia, lạnh lùng hỏi:
- Ngay cả bồ câu đưa tin cũng bị bắn chết hay sao? Làm sao ngươi biết được chuyện này?
Tên quan quân cúi đầu ũ rũ:
- Khoái mã của chúng ta rời đại doanh chạy đi đưa tin có tổng cộng ba con, trong đó hai con đã bị quân địch ở phía Nam hạp cốc giết chết, còn lại một con chạy thoát trở về. Tin tức bồ câu truyền thư bị bắn rơi là do tên kỵ sĩ chạy thoát về kể lại, bởi vì lần này thả bồ câu truyền thư đi, ty chức chọn con bồ câu có bộ lông màu đen nên rất nổi bật trên nền tuyết trắng, lúc con bồ câu kia vừa từ trên trời rơi xuống mặt tuyết thì vừa lúc hắn nhìn thấy được!
- Đáng chết!
Ngũ Khôi Phong giận không kìm được:
- Vì sao ngươi lại cho thả con bồ câu truyền thư có bộ lông màu đen?
Tên quan quân nọ vội kêu lên:
- Trong doanh còn có hai con bồ câu đưa thư, một con lông màu xám, một con lông màu trắng, ty chức sẽ lập tức chạy đi thả con bồ câu truyền thư có bộ lông màu trắng!
- Trở lại cho ta!
Ngũ Khôi Phong cau mày quát lớn:
- Bây giờ thả bồ câu truyền thư vạn nhất lại bị đám cung tiễn thủ thiện xạ của địch bắn rơi thì sao?
- Vậy…
Tên quan quân nọ vội nói:
- Bồ câu lông màu trắng trùng màu với nền tuyết trắng cho nên rất khó phân biệt được, hẳn sẽ không bị quân địch bắn rơi!
Ngũ Khôi Phong lạnh lùng nói:
- Vạn nhất ngay cả con bồ câu đưa thư lông màu trắng cũng bị đám cung tiễn thủ thiện xạ của địch bắn rơi, như vậy tin tức cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ quay lại Trung Châu tập kích Tây Kinh sẽ không truyền được ra ngoài. Đến lúc đó đế đô không kịp đề phòng sẽ bị Mạnh Hổ đánh lén mà thất thủ, ngươi gánh nổi trách nhiệm này không?
Tên quan quân nọ nghe vậy sởn óc rùng mình, hạ giọng hỏi:
- Vậy …vậy phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt Ngũ Khôi Phong đột nhiên trở nên lạnh lẽo:
- Hiện tại xem ra chỉ có một biện pháp có thể đem tin tức truyền đi!
Dứt lời, Ngũ Khôi Phong ghé vào tai tên quan quân nọ thì thầm dặn dò vài câu, tên quan quân nọ gật đầu liên tục, sau đó lĩnh mệnh mà đi.
Chỉ trong khoảnh khắc, bốn đội hình sát cánh của đại quân đế quốc Quang Huy đã tách ra một đội, nghiêm chỉnh tiến thẳng về phía trước. Tiếng kèn hiệu chói tai vang lên, đội hình của quân đế quốc Quang Huy dần dần ép tới phía đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt. Ngũ Khôi Phong nghe tiếng vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy đội hình chỉnh tề của quân địch đang chậm rãi ép tới, sát khí toả ra khiến cho người khác cảm thấy lạnh người, lại thêm sự cuồng dã toát ra vô cùng hung hãn. Khoé miệng Ngũ Khôi Phong không khỏi giật giật vài cái, bằng vào kinh nghiệm chinh chiến sa trường đã nhiều năm của hắn, cũng đủ biết cánh quân trước mặt là kình địch tuyệt đối không thể khinh thường!
Bất quá Ngũ Khôi Phong thân là một trong Nguyệt Vương Tứ Kiệt, dĩ nhiên sẽ không bị thanh thế của quân địch hù doạ một cách dễ dàng như vậy!
Ngay lập tức, Ngũ Khôi Phong bước nhanh ra khỏi cửa đại doanh, rút chiến đao ra, chỉ thẳng vào đám binh sĩ đế quốc Minh Nguyệt đang triển khai đội hình chờ sẵn bên trong đại doanh, lớn tiếng quát:
- Hỡi các dũng sĩ của liên đội số Một, đã đến lúc hy sinh thân mình vì đế quốc! Hãy dùng chiến đao trong tay các ngươi nói cho đám quân của đế quốc Quang Huy đối diện biết rằng, ai mới là tinh binh thật sự, ai mới là dũng sĩ thật sự!
Phía sau Ngũ Khôi Phong, hơn năm ngàn tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt đồng thời rút chiến đao trong tay ra, hoặc giơ cao trọng thuẫn và trường mâu trong tay, rống to theo Ngũ Khôi Phong đến lạc giọng:
- Vì nước hy sinh!
- Vì nước hy sinh!
- Vì nước hy sinh!
o0o
Trong lúc kịch chiến ở Đao Kiếm hạp chuẩn bị bắt đầu, cuộc chiến ở Hổ Khiếu quan đã đến hồi gay cấn!
Sau khi Hàn Phong đứng đầu Ngũ Hổ tướng suất lĩnh sư đoàn số Một tấn công Hổ Khiếu quan mãnh liệt trong vòng hai ngày không có kết quả, rốt cục Mông Diễn đã bị chọc giận. Mông Diễn không thèm để ý đến nỗ lực phản đối của Phác Tán Chi, lập tức suất lĩnh đội cận vệ Tần vương tham gia tấn công.
Mông Diễn đích thân cầm quân công thành, tinh thần của đại quân đế quốc Quang Huy cũng tăng lên rất nhiều. Ba quân liều mạng mà chiến đấu, hơn nữa bản thân mỗi một người trong đội cận vệ Tần vương Mông Diễn đều là dũng sĩ trăm người chọn một, lần này tấn công mãnh liệt một phen, quân của đế quốc Minh Nguyệt đã không thể chịu nổi nữa, lỗ hổng kiên cường phòng thủ hơn mười mấy ngày qua rốt cục đã thất thủ.
Mắt thấy Hổ Khiếu quan sắp sửa thất thủ, Đề Đốc Thuỷ sư Tiêu Thành Đống cả người đẫm máu lảo đảo đi tới trước mặt Tư Đồ Duệ, co gối quỳ xuống:
- Lão tướng quân, ty chức bất tài, ty chức bất tài, quân đoàn Thuỷ sư không thể thủ được lỗ hổng, không thể bảo vệ Hổ Khiếu quan. Ty chức vô cùng hổ thẹn với đế quốc, hổ thẹn với hoàng đế bệ hạ…
Chưa dứt lời, Tiêu Thành Đống đột ngột rút chiến đao ra cương quyết cứa vào cổ của mình.
May là Tư Đồ Việt và Tư Đồ Anh đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, vội vàng bước tới giữ chặt cánh tay và eo của Tiêu Thành Đống. Thác Bạt Dã vội vã đoạt lấy chiến đao trong tay Tiêu Thành Đống.
Tư Đồ Duệ hít sâu một hơi, nói với vẻ nghiêm nghị:
- Tiêu tướng quân cũng không nên tự trách mình, quân đoàn Thuỷ sư đã làm hết sức mình. Bên phe quân địch ngay cả Mông Diễn và đội cận vệ Tần vương của hắn đều đã đích thân xuất trận, lỗ hổng không giữ được cũng là chuyện bình thường. Bất quá, nếu Mông Diễn cho rằng như vậy là Hổ Khiếu quan đã thất thủ thì hắn đã phạm phải sai lầm rất lớn!
Tiêu Thành Đống, Thác Bạt Dã, Tư Đồ Việt, Tư Đồ Anh các tướng nghe vậy ánh mắt rưng rưng, rốt cục đã bước vào cuộc chiến cuối cùng rồi sao?
- Đúng là lúc này!
Tư Đồ Duệ gật mạnh đầu:
- Nuôi quân ngàn ngày, dụng quân một giờ! Đây chính là lúc để cho Minh Nguyệt kỵ sĩ đoàn của tướng quân Tần Dũng xuất kích! Người đâu, lập tức bảo Minh Nguyệt kỵ sĩ đoàn của tướng quân Tần Dũng- xuất kích!
o0o
Nơi lỗ hổng của Hổ Khiếu quan.
Mông Diễn hét lớn một tiếng, chiến đao sống dày nặng nề trong tay hắn quét ngang qua một cái, ánh sáng lạnh lẽo chói mắt chớp lên, một luồng máu tươi phun ra, hai tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt cản trước mặt hắn đã bị chém ngang lưng thành bốn đoạn, nửa người dưới vẫn lắc lư không ngã, hai đoạn trên bay ra xa mười mấy bước mới rơi phịch xuống đất, thoáng chốc mặt tuyết trắng xoá đã loang đỏ máu tươi.
Mông Diễn thu đao lại với dáng vẻ tiêu sái ung dung, xong lại vung đao về phía trước cao giọng quát:
- Các dũng sĩ của quân đoàn cận vệ, Hổ Khiếu quan đã bị chúng ta giày xéo dưới chân! Cửa lớn của đế đô thành Tây Kinh đế quốc Minh Nguyệt đã rộng mở chờ đón chúng ta. Bây giờ bản vương ra lệnh cho các ngươi một phen đánh tan tác quân địch trước mắt, diệt vong đế quốc Minh …
Ầm …ầm …ầm …
Một chữ ‘nguyệt’ cuối còn chưa thoát ra khỏi miệng Mông Diễn, phía trước đột nhiên vang lên tiếng ầm đùng hệt như sấm động, chỉ trong thoáng chốc đã át đi thanh âm của Mông Diễn. Các tướng sĩ của đội cận vệ Tần vương đang xông vào lỗ hổng đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân mình bắt đầu rung động kịch liệt, tình cảnh giống hệt như sắp có động đất xảy ra!
Động đất sao?! Hay là kỵ binh?!
Mông Diễn hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đám trọng giáp thiết kỵ rất đông cả người lẫn ngựa đều chìm trong áo giáp màu đen đột ngột xuất hiện ngay phía trước. Đám trọng giáp thiết kỵ kia đang ào ào cuốn theo con đường cái bên trong Hổ Khiếu quan, những chiếc vó sắt lạnh lẽo gõ xuống mặt đường bằng đá xanh phát ra âm thanh trầm hùng giống như tiếng trống tử vong gióng lên trong lòng các tướng sĩ của đế quốc Quang Huy, làm cho người khác không rét mà run.
- Hống!
Một viên tướng trọng giáp thiết kỵ của đế quốc Minh Nguyệt toàn thân phủ trọng giáp kiêu dũng quét ngang huyền thiết trường thương nặng nề trong tay, loáng thoáng có tiếng sấm gió nổi lên, huyền thiết trường thương mang theo thanh thế hết sức cuồng bạo đang nhằm thẳng vào Mông Diễn. Mông Diễn đang khiếp sợ đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng giơ chiến đao che ngang trước ngực, cố gắng đỡ thẳng một thương quét ngang của viên tướng địch.
Choang!
Một tiếng binh khí va chạm kịch kiệt vang tận mây xanh, thân hình to lớn của Mông Diễn đã bị đánh bay nhanh như sao xẹt thẳng về phía sau, quay cuồng trong không trung ra xa mấy chục trượng đến khi ra ngoài lỗ hổng mới hết lực rơi xuống đất. Sau khi rơi xuống, Mông Diễn há miệng phun ra ba búng máu tươi rất lớn rồi hôn mê ngay tại chỗ.
- Bảo vệ điện hạ!
- Kết trận, lập tức kết trận ngăn trở kỵ binh của địch!
Mặc dù Mông Diễn đã bị một thương đánh bay đi, sống chết còn chưa rõ, nhưng tên đội trưởng cận vệ của đội cận vệ Tần vương không vì thế mà rối loạn, hắn nhanh chóng hạ lệnh cho đám trọng trang bộ binh phía sau kết thành đội hình phòng ngự dày đặc. Bất quá đám trọng giáp thiết kỵ của đế quốc Minh Nguyệt đang ào ạt lao tới cũng không phát khởi tấn công từ chính diện, mà chạy lướt ngang qua mặt bên của đội hình phòng ngự, trực tiếp xông tới cửa Hổ Khiếu quan.
Chỉ trong thoáng chốc, cửa Hổ Khiếu quan vốn đóng chặt lúc này đã ầm ầm mở ra, đám trọng giáp thiết kỵ của đế quốc Minh Nguyệt mạnh mẽ như cơn lũ theo cửa quan cuồn cuộn ào ra. Sau khi ra khỏi quan, đám trọng giáp thiết kỵ của đế quốc Minh Nguyệt liền triển khai trận thế ở mảnh đất trống cách xa cửa quan trăm bước, sau đó mang theo khí thế như lôi đình vạn quân xông thẳng về phía đám binh sĩ của đế quốc Quang Huy đang bao vây Hổ Khiếu quan.
Đám binh sĩ của đế quốc Quang Huy đang tấn công vào lỗ hổng không kịp đề phòng, thoáng chốc đã bị đám trọng giáp thiết kỵ của đế quốc Minh Nguyệt vừa ra khỏi quan xông thẳng vào làm cho tán loạn đội hình. Đội cận vệ Tần vương đã xông vào lỗ hổng và đám quân của đế quốc Quang Huy theo phía sau lập tức bị đám trọng giáp thiết kỵ của đế quốc Minh Nguyệt chia cắt thành hai đoạn.
Gần như cùng lúc đó, đám tàn binh của đế quốc Minh Nguyệt bên trong quan gồm có quân đoàn Ứng Châu, Thanh Châu, còn có đám trọng trang bộ binh của quân đoàn Thuỷ sư cũng bắt đầu phản kích điên cuồng. Mông Diễn và đội cận vệ Tần vương đã xông vào trong lỗ hổng thoáng chốc đã lâm vào vòng vây trùng trùng điệp điệp của quân đế quốc Minh Nguyệt, mắt thấy nguy trong sớm tối!
Phác Tán Chi nghe vậy giận dữ:
- Sử Di Viễn ngươi điên rồi sao, điện hạ thân tựa ngàn vàng, sao có thể khinh xuất mạo hiểm như vậy được?
- Khinh xuất mạo hiểm?
Sử Di Viễn châm biếm ngược lại:
- Phác Tán Chi, chẳng lẽ ngươi không biết điện hạ là bậc anh hùng vạn người khó địch hay sao?
Phác Tán Chi vội kêu lên:
- Đúng là điện hạ là bậc anh hùng vạn người khó địch, nhưng trên chiến trường đao thương không có mắt, ai có thể cam đoan điện hạ không bị tổn thương? Điện hạ là quan chỉ huy tối cao của đại quân Tây chinh, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, quan chỉ huy thứ hai là Trọng Sơn, quan chỉ huy thứ ba là Mạnh Hổ không có mặt ở đây, trách nhiệm này ai gánh nổi? Hai mươi vạn đại quân giao lại cho ai?
- Phác Tán Chi!
Sử Di Viễn giọng âm trầm:
- Ngươi dám nguyền rủa điện hạ sao?
-Ngươi…
Phác Tán Chi nghe vậy khẩn trương:
- …Ngậm máu phun người!
- Thôi đi!
Mông Diễn cau mày, rốt cục nói:
- Các ngươi đừng tranh cãi nữa!
Dứt lời, Mông Diễn quay đầu nói với Hàn Phong:
- Bản vương cho ngươi thời gian hai ngày, nếu trong vòng hai ngày vẫn chưa chiếm được Hổ Khiếu quan, bản vương sẽ đích thân lãnh binh xuất trận!
- Dạ!
Hàn Phong ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
o0o
Đao Kiếm hạp.
Một toà đại doanh kiên cố vững vàng chắn ngang hạp cốc, kẻ phụng mệnh đóng quân ở đây chính là Ngũ Khôi Phong một trong Nguyệt Vương Tứ Kiệt, bất quá binh lực trong tay hắn chỉ có một liên đội năm ngàn người mà thôi.
Lúc này Ngũ Khôi Phong đang ăn cơm trong đại doanh.
Ngũ Khôi Phong thân là một trong Nguyệt Vương Tứ Kiệt, chẳng những võ nghệ siêu quân, năng lực cũng ít người sánh kịp. Năm xưa hắn đi theo Thu Vũ Đường dẹp loạn Thất vương đã lập được không ít chiến công hiển hách.
Đối với Thu Vũ Đường, trong lòng Ngũ Khôi Phong vô cùng kính nể. Tuy rằng trong lòng hắn không cho rằng Mạnh Hổ có gan kéo quân tập kích Trung Châu, nhưng vì là chỉ ý của Nguyệt vương, cho nên Ngũ Khôi Phong chỉ biết cẩn thận tỉ mỉ làm theo, bố trí toà đại doanh tới mức kiên cố còn hơn cả một pháo đài.
Bữa trưa của Ngũ Khôi Phong là nửa cái bánh bao và một chén nước nóng, đám tướng sĩ dưới tay hắn cũng có tiêu chuẩn phần ăn giống như vậy. Từ lúc cuộc chiến tranh bảo vệ đế quốc bùng nổ tới nay, bởi vì quốc khố gần như trống rỗng, cho nên các tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt mỗi ngày chỉ nhận được phần ăn rất là có hạn. Ngũ Khôi Phong thương lính như con mình, hễ tướng sĩ dưới trướng ăn cái gì thì hắn ăn cái ấy, các tướng sĩ dưới trướng ngủ ở đâu thì hắn ngủ ở đó.
Màn doanh vén lên, một tên hoả đầu quân bưng tới một chén canh thịt dê nóng hổi, cười nói:
- Tướng quân, có chén canh thịt dê, xin ngài dùng cho nóng!
Ngũ Khôi Phong bưng chén canh thịt dê lên ngửi ngửi, sau đó trả lại cho tên hoả đầu quân:
- Đem chén canh này đưa xuống lều của thương binh, để cho những thương binh rét lạnh nếm chút gì ấm áp!
- Ôi…
Tên hoả đầu quân thở dài bưng chén canh thịt dê ra khỏi doanh, sắc mặt của hắn vô cùng buồn bã.
Tên hoả đầu quân vừa đi khỏi, một tên quan quân của đế quốc Minh Nguyệt bước nhanh vào lớn tiếng nói:
- Tướng quân, có địch tập kích!
Ngũ Khôi Phong đột ngột đứng dậy, gương mặt vốn hơi xơ xác lập tức hiện lên một tia sát khí, gấp giọng hỏi:
- Là cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ phải không?
Tên quan quân của đế quốc Minh Nguyệt đáp:
- Đúng vậy!
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của điện hạ!
Ngũ Khôi Phong nắm chặt chuôi chiến đao giọng ngưng trọng:
- Tên Mạnh Hổ này quả thật là một tên cuồng đồ không biết trời cao đất rộng là gì, không ngờ lại thật sự dẫn cánh quân đường Bắc của hắn tập kích Trung Châu, hừ hừ!
Tên quan quân của đế quốc Minh Nguyệt nói:
- Tướng quân, có cần đưa tin cho Vương gia và đế đô hay không?
- Ừ!
Ngũ Khôi Phong gật mạnh đầu, cao giọng quát to:
- Người đâu!
Tên đội trưởng cận vệ tiến vào, ôm quyền đáp:
- Tướng quân có chuyện gì dặn dò?
Ngũ Khôi Phong nói:
- Lập tức phái ra khoái mã cấp báo về đế đô, đồng thời đốt lửa lên để cảnh báo cho Phong Hoả đài trên Cực Thiên sơn, lại dùng bồ câu đưa tin cho Nguyệt vương được biết. Nói rằng cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ không ngoài dự liệu của Vương gia, định bọc vòng về tập kích đế đô, hôm nay đã bị liên đội trọng trang bộ binh của ta chặn lại ngoài Đao Kiếm hạp, xin Vương gia nhanh chóng sắp xếp!
- Dạ!
Tên đội trưởng cận vệ ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Ngũ Khôi Phong xoay người lại nói với tên quan quân vừa vào bẩm báo:
- Lập tức triệu tập quân sĩ chuẩn bị nghênh địch!
o0o
Phía Bắc Đao Kiếm hạp, trên vùng bình nguyên tuyết phủ trắng xoá.
Cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ đã triển khai toàn bộ trên vùng bình nguyên tuyết phủ.
Sáu vạn đại quân của quân đoàn Tây Bộ triển khai thành bốn đội hình sát cánh lớn nhỏ không đều. Sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong và đám kỵ binh Man nhân của Hùng Bá Thiên chia ra bảo vệ hai bên cánh. Mạnh Hổ ngồi trên lưng Ô Vân Cái Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau đầu người lố nhố, vô số trường mâu chĩa thẳng lên trời tạo thành một mảng dày đặc như một cánh rừng, ánh sáng lạnh lẽo chiếu khắp bầu trời.
Mạnh Hổ lại quay đầu nhìn về phía Nam, một toà doanh trại kiên cố đang sừng sững chắn ngang Đao Kiếm hạp.
Nếu đại quân muốn xuôi Nam chỉ có hai con đường lựa chọn, thứ nhất là phải tấn công mạnh mẽ đập tan toà đại doanh kiên cố ngay trước mặt. Thứ hai, nếu không đánh thì chỉ còn cách vượt qua Cực Thiên sơn hoặc là Nộ Thương sơn ở hai bên Đao Kiếm hạp. Đương nhiên, nếu như Mạnh Hổ muốn, cánh quân đường Bắc của hắn cũng có thể tiếp tục đi về phía Tây thêm tám trăm dặm nữa vòng qua Nộ Thương sơn sau đó mới xuôi Nam tiến về Trung Châu.
Tất Điêu Tử ghìm ngựa đứng cạnh Mạnh Hổ đột nhiên thở dài, lắc lắc đầu:
- Thật không hổ là Thu Vũ Đường, quả nhiên đã liệu trước quân ta sẽ quay lại Trung Châu, bất ngờ tập kích Tây Kinh, cho nên vẫn còn để lại một cánh tinh binh ở Đao Kiếm hạp. Xem ra nếu không trải qua một trường ác chiến, quân ta không thể nào thông qua Đao Kiếm hạp một cách thuận lợi.
Cổ Vô Đạo cũng thở dài ảm đạm:
- Chuyện làm cho người ta lo lắng hơn nữa là, một khi không có cách nào diệt gọn đám quân thủ của đế quốc Minh Nguyệt ngay trước mặt, tin tức quân ta tập kích Tây Kinh sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Một khi quân của đế quốc Minh Nguyệt bên trong thành Tây Kinh đã có cảnh giác đề phòng chu đáo, lần đi Tây Kinh này muốn thành sự còn khó hơn lên trời!
Tất Điêu Tử lại thở dài một tiếng:
- Khó khăn hơn nữa chính là một khi tin tức tiết lộ, Thu Vũ Đường tất nhiên sẽ có sự sắp xếp hợp lý. Đến lúc đó quân ta đơn độc xâm nhập vào địa phận của Trung Châu sẽ bị cường địch bao vây bốn phía, hậu quả không thể nào tưởng tượng!
Mạnh Hổ thản nhiên cười một tiếng, nói với vẻ ung dung:
- Lão Tất, lão Cổ, các ngươi không cần phải băn khoăn nhiều như vậy! Chuyện hành quân đánh giặc cho đến bây giờ chỉ có tiến không lùi, nếu lo lắng chuyện này, e sợ chuyện kia, vậy ở nhà ôm con quách đi cho rảnh, cần gì phải mang quân đi đánh khắp thiên hạ? Lão Tất, lão Cổ các ngươi không nên quá lo lắng nhiều như vậy, ha ha ha….
Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo nhìn nhau cười khổ, trong mắt hai ngưòi cùng lúc thoáng qua một vẻ kỳ lạ. Hai người thầm nghĩ cục diện đến chỗ bất lợi như thế này, cũng chỉ có bậc kiêu hùng như Mạnh Hổ mới có thể bình thản chuyện trò vui vẻ, hồn nhiên không lo lắng chuyện sắp xảy ra. Bất quá cũng phải nói, cũng chỉ có mẫu người kiêu hùng như vậy mới có thể sáng tạo ra kỳ tích trong tuyệt cảnh!
Mạnh Hổ đưa tay chỉ vào toà đại doanh kiên cố phía trước, cao giọng nói:
- Cho dù toà đại doanh phía trước có kiên cố đến mức nào, trong mắt ta bất quá nó chỉ là một đống đậu hủ mà thôi!
Chiến Ưng giục ngựa tiến lên, dõng dạc nói:
- Tướng quân, giao nhiệm vụ này giao lại cho sư đoàn số Một chúng ta đi! Trước buổi tối hôm nay, ty chức cam đoan chiếm được Đao Kiếm hạp!
- Tốt!
Mạnh Hổ gật mạnh đầu:
- Vậy nó là của sư đoàn số Một ngươi!
- Dạ!
Chiến Ưng ầm ầm đáp lại, hiên ngang giục ngựa đi tới trước trận của sư đoàn số Một, vung thương lên quát lớn:
- Các dũng sĩ của sư đoàn số Một ...tiến công….
o0o
Phía Nam Đao Kiếm hạp, trên vùng bình nguyên tuyết phủ.
Năm nay khí hậu ở đế quốc Minh Nguyệt quả là rất khác thường, đã vào tháng Tư, năm ngoái giờ này cũng đã đến lúc tiết trời ấm áp Xuân về hoa nở. Thế nhưng năm nay cả miền Bắc của đế quốc vẫn còn bị băng tuyết bao phủ khắp nơi, hơn nữa mới hai ngày trước đã liên tục rơi hai trận tuyết vô cùng lớn. Trừ ra ba châu ở phương Nam, các châu còn lại bao gồm cả Trung Châu rộng lớn đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết thật dày.
Trên sườn núi thấp bên trái vùng bình nguyên đột nhiên có một khúc gỗ lăn tròn xuống dưới. Sau khi lăn xuống vùng bình nguyên bằng phẳng thì dừng lại, đột nhiên khúc gỗ kia đứng bật dậy, sau đó rũ bỏ lớp tuyết bao phủ bên ngoài, dần dần đã lộ ra hình dáng một nam nhân vạm vỡ thân cao bảy thước, chính là tên mãng hán Trương Hưng Bá!
- Phụt!
Trương Hưng Bá há miệng phun phèo phèo, phun ra hết tất cả tuyết đọng trong miệng mình, sau đó mạnh mẽ quay đầu nhìn lại. Các dũng sĩ của đội cận vệ đang theo chân hắn vội vàng lăn xuống khỏi sườn núi thấp trên kia, chưa hết thời gian ăn xong bữa cơm, hơn bốn ngàn dũng sĩ đội cận vệ đã tụ tập phía sau lưng hắn. Ngoại trừ lúc đi qua khe núi sẩy chân rơi mất mười tám người, tất cả các dũng sĩ còn lại của đội cận vệ đã tập trung đầy đủ.
- Tất cả …tập hợp!
Trương Hưng Bá ra lệnh một tiếng, các dũng sĩ của đội cận vệ bắt đầu tập hợp nhanh chóng.
Lúc này đội cận vệ đã vòng qua phía Nam của Đao Kiếm hạp, tính theo thời gian, có lẽ lúc này cánh quân đường Bắc của tướng quân đã chạy đến Đao Kiếm hạp, có lẽ cũng đã phát động tiến công. Nhiệm vụ của đội cận vệ chính là giết sạch đám tàn binh của đế quốc Minh Nguyệt từ trong Đao Kiếm hạp chạy ra cùng với khoái mã do quân thủ của đế quốc Minh Nguyệt phái đi báo tin. Đương nhiên đến lúc cần thiết, Trương Hưng Bá cũng sẽ chỉ huy đội cận vệ phát động tiến công từ phía Nam Đao Kiếm hạp để hỗ trợ cho cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ.
Đội cận vệ vừa mới tập hợp xong, một tên binh sĩ tinh mắt đột nhiên chỉ tay về phía trước hạp cốc thét lớn:
- Tướng quân mau nhìn xem, lang yên*!
(*Lang yên: phân sói đốt lên tạo ra khói để làm ám hiệu báo động.)
- Sao?
Trương Hưng Bá nghe vậy vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt ở Đao Kiếm hạp đã nổi lên một làn khói xanh dày đặc. Mặc dù trong Đao Kiếm hạp gió thổi rất mạnh nhưng làn khói dày đặc kia vẫn ương ngạnh bốc thẳng lên trời, cao đến khoảng chừng mười trượng mới chậm rãi tiêu tan. Trong phạm vi mười mấy dặm chung quanh Đao Kiếm hạp đều có thể nhìn thấy rõ ràng, hai bên sườn núi ở trên cao lại càng có thể thấy rõ ràng hơn. Thế nhưng trên gương mặt của Trương Hưng Bá lại toát ra vẻ hung dữ, cười gằn nói:
- Ha ha, quả nhiên tướng quân đã đoán trúng, bọn chó đế quốc Minh Nguyệt này muốn đốt lửa cảnh báo cho các toà Phong Hoả đài trên núi. Đáng tiếc, mười mấy chỗ Phong Hoả đài trên núi đã bị chúng ta huỷ mất còn gì, vậy mà bọn chúng còn muốn đốt lửa truyền tin cái rắm! Ha ha ha …
Các dũng sĩ phía sau Trương Hưng Bá nghe vậy bật cười ha hả.
Trương Hưng Bá đột nhiên vung tay lên, tiếng cười của các dũng sĩ phía sau đột nhiên ngừng lại. Lúc này Trương Hưng Bá mới quay đầu lại quát to:
- Rất có thể địch nhân không chỉ đưa tin bằng một hình thức duy nhất, trừ Phong Hoả đài ra, rất có thể sẽ phái ra khoái mã, thậm chí cũng có thể cho bồ câu truyền thư. Hiện tại nhiệm vụ của chúng ta là đi tìm giết bất cứ sinh vật gì quanh đây, đám cung tiễn thủ đặc biệt chịu trách nhiệm bắn rơi bất cứ loài chim nào bay trên trời. Tướng quân đã nói thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót!
- Dạ!
- Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót!
- Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót!
- Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót!
Các dũng sĩ của đội cận vệ ầm ầm gào thét rồi chia nhau ra làm nhiệm vụ.
Đao Kiếm hạp, bên trong đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.
Ngũ Khôi Phong thân khoác trọng giáp, đứng thẳng phía sau cửa đại doanh đang cau mày quan sát tình hình quân địch phía trước. Một tên quan quân vội vã đi tới phía sau hắn gấp giọng nói:
- Tướng quân, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi!
- Xảy ra chuyện gì?
Ngũ Khôi Phong quay đầu lại quát lớn:
- Có gì mà hốt hoảng, đã xảy ra chuyện gì?
Tên quan quân nọ hít sâu một hơi khí lạnh, giọng nghiêm trọng:
- Tướng quân, không ngờ một cánh quân của địch đã vượt qua sơn mạch Cực Thiên sơn đến sau lưng quân ta. Mặc dù binh lực của chúng không nhiều lắm, nhưng ít ra cũng có đến bốn, năm ngàn người!
- Có chuyện này sao?
Sắc mặt Ngũ Khôi Phong khẽ biến, nhưng lập tức thản nhiên trở lại:
- Vậy thì sao chứ? Đại doanh của ta kiên cố như khối sắt, cho dù quân địch giáp công hai mặt cũng không cần phải lo lắng!
- Chuyện không phải chỉ có bao nhiêu đó …
Tên quan quân nọ thở dốc một hơi rồi nói tiếp:
- Sau khi quân ta đốt lang yên trong doanh, những toà Phong Hoả đài rải rác trên sơn mạch Cực Thiên sơn không thấy đốt lang yên đáp lại. Còn có mấy tốp khoái mã phái ra khỏi đại doanh đi truyền tin cũng bị quân địch vây giết ở phía Nam hạp cốc. Khó tin hơn nữa là trong đám quân địch ở phía Nam hạp cốc cũng có những tay cung tiễn thủ thiện xạ, bồ câu đưa thư của chúng ta cũng bọn chúng bị bắn chết!
- Ngươi nói cái gì?
Ngũ Khôi Phong nghe vậy rốt cục sắc mặt đại biến, một tay nắm lấy miếng giáp che trước ngực tên quan quân kia, lạnh lùng hỏi:
- Ngay cả bồ câu đưa tin cũng bị bắn chết hay sao? Làm sao ngươi biết được chuyện này?
Tên quan quân cúi đầu ũ rũ:
- Khoái mã của chúng ta rời đại doanh chạy đi đưa tin có tổng cộng ba con, trong đó hai con đã bị quân địch ở phía Nam hạp cốc giết chết, còn lại một con chạy thoát trở về. Tin tức bồ câu truyền thư bị bắn rơi là do tên kỵ sĩ chạy thoát về kể lại, bởi vì lần này thả bồ câu truyền thư đi, ty chức chọn con bồ câu có bộ lông màu đen nên rất nổi bật trên nền tuyết trắng, lúc con bồ câu kia vừa từ trên trời rơi xuống mặt tuyết thì vừa lúc hắn nhìn thấy được!
- Đáng chết!
Ngũ Khôi Phong giận không kìm được:
- Vì sao ngươi lại cho thả con bồ câu truyền thư có bộ lông màu đen?
Tên quan quân nọ vội kêu lên:
- Trong doanh còn có hai con bồ câu đưa thư, một con lông màu xám, một con lông màu trắng, ty chức sẽ lập tức chạy đi thả con bồ câu truyền thư có bộ lông màu trắng!
- Trở lại cho ta!
Ngũ Khôi Phong cau mày quát lớn:
- Bây giờ thả bồ câu truyền thư vạn nhất lại bị đám cung tiễn thủ thiện xạ của địch bắn rơi thì sao?
- Vậy…
Tên quan quân nọ vội nói:
- Bồ câu lông màu trắng trùng màu với nền tuyết trắng cho nên rất khó phân biệt được, hẳn sẽ không bị quân địch bắn rơi!
Ngũ Khôi Phong lạnh lùng nói:
- Vạn nhất ngay cả con bồ câu đưa thư lông màu trắng cũng bị đám cung tiễn thủ thiện xạ của địch bắn rơi, như vậy tin tức cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ quay lại Trung Châu tập kích Tây Kinh sẽ không truyền được ra ngoài. Đến lúc đó đế đô không kịp đề phòng sẽ bị Mạnh Hổ đánh lén mà thất thủ, ngươi gánh nổi trách nhiệm này không?
Tên quan quân nọ nghe vậy sởn óc rùng mình, hạ giọng hỏi:
- Vậy …vậy phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt Ngũ Khôi Phong đột nhiên trở nên lạnh lẽo:
- Hiện tại xem ra chỉ có một biện pháp có thể đem tin tức truyền đi!
Dứt lời, Ngũ Khôi Phong ghé vào tai tên quan quân nọ thì thầm dặn dò vài câu, tên quan quân nọ gật đầu liên tục, sau đó lĩnh mệnh mà đi.
Chỉ trong khoảnh khắc, bốn đội hình sát cánh của đại quân đế quốc Quang Huy đã tách ra một đội, nghiêm chỉnh tiến thẳng về phía trước. Tiếng kèn hiệu chói tai vang lên, đội hình của quân đế quốc Quang Huy dần dần ép tới phía đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt. Ngũ Khôi Phong nghe tiếng vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy đội hình chỉnh tề của quân địch đang chậm rãi ép tới, sát khí toả ra khiến cho người khác cảm thấy lạnh người, lại thêm sự cuồng dã toát ra vô cùng hung hãn. Khoé miệng Ngũ Khôi Phong không khỏi giật giật vài cái, bằng vào kinh nghiệm chinh chiến sa trường đã nhiều năm của hắn, cũng đủ biết cánh quân trước mặt là kình địch tuyệt đối không thể khinh thường!
Bất quá Ngũ Khôi Phong thân là một trong Nguyệt Vương Tứ Kiệt, dĩ nhiên sẽ không bị thanh thế của quân địch hù doạ một cách dễ dàng như vậy!
Ngay lập tức, Ngũ Khôi Phong bước nhanh ra khỏi cửa đại doanh, rút chiến đao ra, chỉ thẳng vào đám binh sĩ đế quốc Minh Nguyệt đang triển khai đội hình chờ sẵn bên trong đại doanh, lớn tiếng quát:
- Hỡi các dũng sĩ của liên đội số Một, đã đến lúc hy sinh thân mình vì đế quốc! Hãy dùng chiến đao trong tay các ngươi nói cho đám quân của đế quốc Quang Huy đối diện biết rằng, ai mới là tinh binh thật sự, ai mới là dũng sĩ thật sự!
Phía sau Ngũ Khôi Phong, hơn năm ngàn tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt đồng thời rút chiến đao trong tay ra, hoặc giơ cao trọng thuẫn và trường mâu trong tay, rống to theo Ngũ Khôi Phong đến lạc giọng:
- Vì nước hy sinh!
- Vì nước hy sinh!
- Vì nước hy sinh!
o0o
Trong lúc kịch chiến ở Đao Kiếm hạp chuẩn bị bắt đầu, cuộc chiến ở Hổ Khiếu quan đã đến hồi gay cấn!
Sau khi Hàn Phong đứng đầu Ngũ Hổ tướng suất lĩnh sư đoàn số Một tấn công Hổ Khiếu quan mãnh liệt trong vòng hai ngày không có kết quả, rốt cục Mông Diễn đã bị chọc giận. Mông Diễn không thèm để ý đến nỗ lực phản đối của Phác Tán Chi, lập tức suất lĩnh đội cận vệ Tần vương tham gia tấn công.
Mông Diễn đích thân cầm quân công thành, tinh thần của đại quân đế quốc Quang Huy cũng tăng lên rất nhiều. Ba quân liều mạng mà chiến đấu, hơn nữa bản thân mỗi một người trong đội cận vệ Tần vương Mông Diễn đều là dũng sĩ trăm người chọn một, lần này tấn công mãnh liệt một phen, quân của đế quốc Minh Nguyệt đã không thể chịu nổi nữa, lỗ hổng kiên cường phòng thủ hơn mười mấy ngày qua rốt cục đã thất thủ.
Mắt thấy Hổ Khiếu quan sắp sửa thất thủ, Đề Đốc Thuỷ sư Tiêu Thành Đống cả người đẫm máu lảo đảo đi tới trước mặt Tư Đồ Duệ, co gối quỳ xuống:
- Lão tướng quân, ty chức bất tài, ty chức bất tài, quân đoàn Thuỷ sư không thể thủ được lỗ hổng, không thể bảo vệ Hổ Khiếu quan. Ty chức vô cùng hổ thẹn với đế quốc, hổ thẹn với hoàng đế bệ hạ…
Chưa dứt lời, Tiêu Thành Đống đột ngột rút chiến đao ra cương quyết cứa vào cổ của mình.
May là Tư Đồ Việt và Tư Đồ Anh đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, vội vàng bước tới giữ chặt cánh tay và eo của Tiêu Thành Đống. Thác Bạt Dã vội vã đoạt lấy chiến đao trong tay Tiêu Thành Đống.
Tư Đồ Duệ hít sâu một hơi, nói với vẻ nghiêm nghị:
- Tiêu tướng quân cũng không nên tự trách mình, quân đoàn Thuỷ sư đã làm hết sức mình. Bên phe quân địch ngay cả Mông Diễn và đội cận vệ Tần vương của hắn đều đã đích thân xuất trận, lỗ hổng không giữ được cũng là chuyện bình thường. Bất quá, nếu Mông Diễn cho rằng như vậy là Hổ Khiếu quan đã thất thủ thì hắn đã phạm phải sai lầm rất lớn!
Tiêu Thành Đống, Thác Bạt Dã, Tư Đồ Việt, Tư Đồ Anh các tướng nghe vậy ánh mắt rưng rưng, rốt cục đã bước vào cuộc chiến cuối cùng rồi sao?
- Đúng là lúc này!
Tư Đồ Duệ gật mạnh đầu:
- Nuôi quân ngàn ngày, dụng quân một giờ! Đây chính là lúc để cho Minh Nguyệt kỵ sĩ đoàn của tướng quân Tần Dũng xuất kích! Người đâu, lập tức bảo Minh Nguyệt kỵ sĩ đoàn của tướng quân Tần Dũng- xuất kích!
o0o
Nơi lỗ hổng của Hổ Khiếu quan.
Mông Diễn hét lớn một tiếng, chiến đao sống dày nặng nề trong tay hắn quét ngang qua một cái, ánh sáng lạnh lẽo chói mắt chớp lên, một luồng máu tươi phun ra, hai tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt cản trước mặt hắn đã bị chém ngang lưng thành bốn đoạn, nửa người dưới vẫn lắc lư không ngã, hai đoạn trên bay ra xa mười mấy bước mới rơi phịch xuống đất, thoáng chốc mặt tuyết trắng xoá đã loang đỏ máu tươi.
Mông Diễn thu đao lại với dáng vẻ tiêu sái ung dung, xong lại vung đao về phía trước cao giọng quát:
- Các dũng sĩ của quân đoàn cận vệ, Hổ Khiếu quan đã bị chúng ta giày xéo dưới chân! Cửa lớn của đế đô thành Tây Kinh đế quốc Minh Nguyệt đã rộng mở chờ đón chúng ta. Bây giờ bản vương ra lệnh cho các ngươi một phen đánh tan tác quân địch trước mắt, diệt vong đế quốc Minh …
Ầm …ầm …ầm …
Một chữ ‘nguyệt’ cuối còn chưa thoát ra khỏi miệng Mông Diễn, phía trước đột nhiên vang lên tiếng ầm đùng hệt như sấm động, chỉ trong thoáng chốc đã át đi thanh âm của Mông Diễn. Các tướng sĩ của đội cận vệ Tần vương đang xông vào lỗ hổng đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân mình bắt đầu rung động kịch liệt, tình cảnh giống hệt như sắp có động đất xảy ra!
Động đất sao?! Hay là kỵ binh?!
Mông Diễn hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đám trọng giáp thiết kỵ rất đông cả người lẫn ngựa đều chìm trong áo giáp màu đen đột ngột xuất hiện ngay phía trước. Đám trọng giáp thiết kỵ kia đang ào ào cuốn theo con đường cái bên trong Hổ Khiếu quan, những chiếc vó sắt lạnh lẽo gõ xuống mặt đường bằng đá xanh phát ra âm thanh trầm hùng giống như tiếng trống tử vong gióng lên trong lòng các tướng sĩ của đế quốc Quang Huy, làm cho người khác không rét mà run.
- Hống!
Một viên tướng trọng giáp thiết kỵ của đế quốc Minh Nguyệt toàn thân phủ trọng giáp kiêu dũng quét ngang huyền thiết trường thương nặng nề trong tay, loáng thoáng có tiếng sấm gió nổi lên, huyền thiết trường thương mang theo thanh thế hết sức cuồng bạo đang nhằm thẳng vào Mông Diễn. Mông Diễn đang khiếp sợ đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng giơ chiến đao che ngang trước ngực, cố gắng đỡ thẳng một thương quét ngang của viên tướng địch.
Choang!
Một tiếng binh khí va chạm kịch kiệt vang tận mây xanh, thân hình to lớn của Mông Diễn đã bị đánh bay nhanh như sao xẹt thẳng về phía sau, quay cuồng trong không trung ra xa mấy chục trượng đến khi ra ngoài lỗ hổng mới hết lực rơi xuống đất. Sau khi rơi xuống, Mông Diễn há miệng phun ra ba búng máu tươi rất lớn rồi hôn mê ngay tại chỗ.
- Bảo vệ điện hạ!
- Kết trận, lập tức kết trận ngăn trở kỵ binh của địch!
Mặc dù Mông Diễn đã bị một thương đánh bay đi, sống chết còn chưa rõ, nhưng tên đội trưởng cận vệ của đội cận vệ Tần vương không vì thế mà rối loạn, hắn nhanh chóng hạ lệnh cho đám trọng trang bộ binh phía sau kết thành đội hình phòng ngự dày đặc. Bất quá đám trọng giáp thiết kỵ của đế quốc Minh Nguyệt đang ào ạt lao tới cũng không phát khởi tấn công từ chính diện, mà chạy lướt ngang qua mặt bên của đội hình phòng ngự, trực tiếp xông tới cửa Hổ Khiếu quan.
Chỉ trong thoáng chốc, cửa Hổ Khiếu quan vốn đóng chặt lúc này đã ầm ầm mở ra, đám trọng giáp thiết kỵ của đế quốc Minh Nguyệt mạnh mẽ như cơn lũ theo cửa quan cuồn cuộn ào ra. Sau khi ra khỏi quan, đám trọng giáp thiết kỵ của đế quốc Minh Nguyệt liền triển khai trận thế ở mảnh đất trống cách xa cửa quan trăm bước, sau đó mang theo khí thế như lôi đình vạn quân xông thẳng về phía đám binh sĩ của đế quốc Quang Huy đang bao vây Hổ Khiếu quan.
Đám binh sĩ của đế quốc Quang Huy đang tấn công vào lỗ hổng không kịp đề phòng, thoáng chốc đã bị đám trọng giáp thiết kỵ của đế quốc Minh Nguyệt vừa ra khỏi quan xông thẳng vào làm cho tán loạn đội hình. Đội cận vệ Tần vương đã xông vào lỗ hổng và đám quân của đế quốc Quang Huy theo phía sau lập tức bị đám trọng giáp thiết kỵ của đế quốc Minh Nguyệt chia cắt thành hai đoạn.
Gần như cùng lúc đó, đám tàn binh của đế quốc Minh Nguyệt bên trong quan gồm có quân đoàn Ứng Châu, Thanh Châu, còn có đám trọng trang bộ binh của quân đoàn Thuỷ sư cũng bắt đầu phản kích điên cuồng. Mông Diễn và đội cận vệ Tần vương đã xông vào trong lỗ hổng thoáng chốc đã lâm vào vòng vây trùng trùng điệp điệp của quân đế quốc Minh Nguyệt, mắt thấy nguy trong sớm tối!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.