Chương 182: Tập kích chiếm hùng quan, thắng trận thứ ba (Thượng)
Tĩnh Mịch Kiếm Khách
18/03/2013
- Tổng đốc đại nhân!
Tư Đồ Việt đứng cách Tư Đồ Duệ chỉ có mấy bước thấy tình hình không ổn, muốn động thủ cứu giúp thì đã chậm. Giương mắt nhìn Tư Đồ Duệ cứa cổ trước mặt mình, ruột gan Tư Đồ Việt như tan nát, hắn ngửa mặt lên trời gào thét hai tiếng, lúc quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ, ánh mắt đã toát ra sát cơ cuồng bạo.
- Con bà ngươi Mạnh Hổ, lão tử quyết không tha cho ngươi!
Tư Đồ Việt ngửa mặt lên trời gào tiếp, sau đó giục ngựa giương đao xông thẳng về phía Mạnh Hổ. Phía sau Tư Đồ Việt, hai trăm tàn binh Thanh Châu nhất thời tru lên như dã thú, ai nấy múa tít chiến đao trong tay, mặt mày hung dữ xông vào đám quân của quân đoàn Mãnh Hổ đang bao vây tứ phía. Trong giờ phút này, bọn tàn binh của quân đoàn Thanh Châu này hoàn toàn không thèm phòng ngự nữa, trước ngực hoàn toàn để trống, thậm chí mặc cho đao thương của địch tuỳ ý xuyên thủng thân thể của mình dễ dàng. Trong giờ phút này, bọn chúng không muốn giữ mạng nữa, mà muốn lấy mạng đổi mạng.
- Chết đi!
Tư Đồ Việt giục ngựa tới trước mặt Mạnh Hổ, chiến đao vung cao hung hăng chém xuống.
Mạnh Hổ chưa kịp ra tay, một bóng người to lớn đột ngột xuất hiện trước ngựa của Tư Đồ Việt, hai chiếc cầu vồng màu đen nhanh như tia chớp xẹt qua, Tư Đồ Việt lập tức cảm thấy cả người mình đột nhiên trở nên nhẹ bỗng, sau đó trời đất quay cuồng. Trước khi bóng tối vô tận hoàn toàn nuốt chửng, hắn còn thấy rất rõ ràng, một hàng trọng trang bộ binh của đế quốc Quang Huy xông lên, một loạt trường mâu sắc bén như rắn độc đâm thẳng về phía trước, toàn bộ hai trăm tàn binh Thanh Châu cuối cùng đã bị đâm cho thân thể trở thành lỗ chỗ như cái sàng gạo.
- Phịch!
Thủ cấp Tư Đồ Việt nặng nề rơi xuống mặt tuyết, đôi mắt trợn tròn dù đã chết nhưng vẫn không hề nhắm lại.
Nhìn thân thể không đầu của Tư Đồ Việt lảo đảo vài cái rồi rơi từ trên lưng ngựa xuống, đột nhiên Mạnh Hổ thở dài, nói với vẻ ảm đạm:
- Quân Thanh Châu là một cánh quân đáng được tôn kính, Tư Đồ Duệ càng là một lão binh đáng tôn kính hơn. Hưng Bá, dặn các huynh đệ hậu táng Tư Đồ lão tướng quân và các tướng sĩ Thanh Châu!
Trương Hưng Bá ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Chiến Ưng sải bước tới trước mặt Mạnh Hổ, ôm quyền bẩm báo:
- Tướng quân, phần lớn quân Thanh Châu đã bị tiêu diệt, chỉ có một số rất ít bỏ chạy, tướng quân Mã Tứ Phong đã suất lĩnh khinh kỵ binh truy kích!
Chiến Ưng vừa dứt lời, phía trước liền nổi lên một tràng tiếng vó ngựa rầm rập.
Mạnh Hổ và Chiến Ưng vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Mã Tứ Phong và một đám khinh kỵ binh đang giục ngựa phi nhanh về phía này. Phía sau ngựa Mã Tứ Phong còn dùng dây kéo theo hai tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt, cả hai tên đều bị trói chặt cả hai tay, bị ngựa của Mã Tứ Phong kéo lê xềnh xệch trên mặt tuyết trông thật là thảm hại.
- Hây!
Vừa tới trước mặt Mạnh Hổ, Mã Tứ Phong liền quát chiến mã dừng lại, sau đó tung mình xuống ngựa ôm quyền bẩm báo:
- Tướng quân, tàn binh Thanh Châu bỏ chạy không tên nào lọt lưới, lại bắt được hai tên tướng lĩnh cao cấp của địch. Xem chiến bào, áo giáp và đầu khôi của chúng, hai tên này hẳn là sư đoàn trưởng.
- Sao?
Mạnh Hổ tỏ ra vui vẻ:
- Bắt được hai tên sư đoàn trưởng sao?
Lập tức có mấy binh sĩ lôi hai tên tù binh tới trước mặt Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ, Chiến Ưng và các tướng lĩnh của quân đoàn Mãnh Hổ quan sát kỹ, chỉ thấy hai tên tù binh nọ đầu khôi rớt mất không còn, tóc bay tán loạn, trên người trên mặt đầy các vết trầy xước. Thân hình của tên tù binh đứng bên trái lại còn dính đầy vết máu, sắc mặt tái nhợt, xem ra đã bị thương không nhẹ nhút nào, bất quá sắc mặt vẫn vô cùng ngạo nghễ. Tên đứng bên phải có vẻ không có cốt khí như tên kia, sau khi gặp Mạnh Hổ, trên mặt hắn nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
Chiến Ưng đột nhiên tiến lên phía trước quát to:
- Hai tên tướng bại trận kia, trước mặt tướng quân chúng ta mà không chịu quỳ sao?
Tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt đứng bên trái hừ mũi một tiếng lạnh lùng, đầu càng ngẩng cao hơn trước, thậm chí không thèm liếc nhìn Chiến Ưng nửa mắt. Chiến Ưng đột nhiên giận dữ, hùng hổ rút chiến đao ra gác ngang cổ tên tướng lĩnh nọ, gằn giọng quát to:
- Tướng bại trận còn dám tỏ vẻ uy phong sao, thật là muốn chết!
- Chết?!
Tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt kia liếc nhìn Chiến Ưng một cái, mỉm cười:
- Tiểu tử, có gan thì cứ chém, nếu gia gia ngươi khẽ cau mày một chút thì không phải là người của quân đoàn Thanh Châu!
- Ngươi…
Chiến Ưng nhất thời tức giận quát lên như sấm rồi quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ, chỉ chờ Mạnh Hổ gật đầu, hắn sẽ xuống đao ngay lập tức.
Ánh mắt sắc bén của Mạnh Hổ lướt qua người tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt nọ, giọng lạnh nhạt:
- Vậy cứ thành toàn cho bọn chúng!
Chiến Ưng ầm ầm đáp lại, đang muốn xuống đao thì viên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt đứng bên trái rốt cục đã không chịu nổi, mặt lộ vẻ van xin, giọng cầu khẩn nói với Mạnh Hổ:
- Tướng quân, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói, đừng giết, ngàn vạn lần đừng giết, từ từ nói, hu hu hu…
Tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt đứng bên trái nghe vậy tỏ ra giận dữ, quay sang quát lớn:
- Thác Bạt Dã, ngươi là tên tham sống sợ chết, thể diện của quân đoàn Thanh Châu chúng ta đã bị ngươi làm mất sạch!
Gương mặt của tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt được gọi là Thác Bạt Dã kia thoáng vẻ lúng túng, chợt thẹn quá hoá giận nói to:
- Tư Đồ Anh, bản thân ngươi muốn chết còn muốn kéo theo cả ta sao, ta không muốn chết chung với ngươi!
Tư Đồ Anh phun một bãi nước bọt vào mặt Thác Bạt Dã:
- Đồ sợ chết, tiểu nhân!
Mạnh Hổ vung tay lên, lập tức có mấy tên cận vệ quân áp giải Tư Đồ Anh đi xuống, chỉ còn lại có mỗi mình Thác Bạt Dã. Thấy ánh mắt sắc bén của Mạnh Hổ, hai chân của Thác Bạt Dã run lên lẩy bẩy, sống lưng cảm thấy từng trận lạnh ngắt. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt Mạnh Hổ, nhưng hung danh hiển hách của Mạnh Hổ đã sớm như sấm động bên tai.
- Ngươi chính là Thác Bạt Dã?
- Dạ, chính là tiểu nhân.
- Thác Bạt Đảo là gì của ngươi?
- Là em họ của tiểu nhân.
- Nói như vậy Tổng đốc Tịnh Châu Thác Bạt Thọ là chú họ của ngươi sao?
- Dạ, đúng vậy.
- Họ Thác Bạt của cá ngươi có phải là danh môn vọng tộc ở Tịnh Châu hay không?
- Chuyện…này… Đúng vậy!
Nghe những lời đối đáp giữa Mạnh Hổ và Thác Bạt Dã, không ít tướng lĩnh của quân đoàn Mãnh Hổ xung quanh trên mặt đã toát ra vẻ khinh bỉ. Danh môn vọng tộc ở đế quốc Minh Nguyệt quả thật không ít, tỷ như họ Tư Đồ ở Thanh Châu, tỷ như họ Yến ở Sóc Châu, tỷ như họ Tần ở Định Châu, tỷ như họ Công Tôn ở U Châu, họ Thác Bạt ở Tịnh Châu cũng vậy, cũng là danh môn vọng tộc, vì sao lại sản sinh ra một tên hèn nhát, không có cốt khí như Thác Bạt Dã?
Mạnh Hổ cười hỏi:
- Thác Bạt Dã, ngươi muốn sống hay không?
- Muốn!
Thác Bạt Dã gật đầu liên tục:
- Người ta có ai lại muốn chết, tiểu nhân lại càng không muốn chết!
- Được!
Mạnh Hổ cười:
- Hiện tại bản tướng quân cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi làm theo ý bản tướng quân, sau khi chuyện thành, ngươi sẽ được tự do!
Thác Bạt Dã vui không kìm được:
- Tướng quân nói thật không?
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Bản tướng quân từ trước tới nay một lời nặng bằng chín vạc, tuyệt đối không nuốt lời!
o0o
Thành Khúc A, thủ phủ của Thanh Châu.
Đại quân trung lộ của Mông Diễn đã rút lui thuận lợi đến ngoài thành Khúc A, bất quá Sử Di Viễn không cho đại quân vào thành đóng quân mà là hạ doanh lập trại ở Tam Thanh sơn bên ngoài thành. Chỉ có Nhạc Ngu suất lĩnh hai vạn tàn binh của quân đoàn Tây Nam vào trong thành Khúc A, tạo thành thế ỷ giốc với đại quân đóng ở phía Nam thành, bày ra thế phòng thủ kiên cố trường kỳ.
Về khía cạnh chiến lược hành quân, dù sao Sử Di Viễn cũng là một tay lão luyện túc trí đa mưu, với sự lão luyện của hắn chỉ cần nhìn qua một cái là có thể thấy được thành Khúc A có địa thế tự nhiên rất xấu, mặt bằng thành Khúc A nằm trong một vùng đất thấp trũng, một khi quân của đế quốc Minh Nguyệt khai thông con đê chắn trên sông Thông Thiên, nước sông Thông Thiên lập tức sẽ cuồn cuộn tràn ngập thành Khúc A, để cho tất cả đại quân đóng trong thành chính là tự đưa đầu vào chỗ chết.
Trong hành dinh tạm thời của Sử Di Viễn.
Trừ ra Nhạc Ngu đã vào đóng quân trong thành, các tướng lĩnh còn lại như Trịnh Trọng Quang, Hàn Phong đã tụ tập đông đủ.
Cho đến bây giờ Mông Diễn vẫn còn hôn mê bất tỉnh cho nên Sử Di Viễn vẫn là quan chỉ huy tạm thời của đại quân Tây chinh. Bọn tướng lĩnh như Trịnh Trọng Quang, Hàn Phong đối với Sử Di Viễn có thể nói là bảo gì nghe nấy, mặc dù trong lòng Phác Tán Chi không phục nhưng cũng không dám nói gì, vả lại hắn cũng tự biết năng lực của mình còn kém xa Sử Di Viễn.
Ở phía sau hành dinh, Sử Di Viễn đang tiếp nhận ‘bồ câu truyền thư’ từ Tây Kinh.
Nhìn phong mật thư trong tay, Sử Di Viễn khó nén nỗi khiếp sợ trong lòng, nhìn bóng đen trước mặt với vẻ không dám tin, giọng ngưng trọng:
- Có lầm lẫn gì không? Chuyện này sao có thể như vậy được?
- Đại trưởng lão, tuyệt đối không sai!
Bóng đen đáp với giọng vô cùng chắc chắn:
- Phong thư khẩn cấp này là do trạm tình báo ở Thanh Châu của chúng ta nhận được từ Hắc Tuyến điểu. Con Hắc Tuyến điểu này quả thật là do nhân viên tình báo ẩn núp tại Tây Kinh thả ra, hơn nữa ở thế giới Trung Thổ chưa từng có quốc gia nào có thể thuần dưỡng được Hắc Tuyến điểu, người khác có muốn làm giả cũng không được, cho nên tuyệt đối không thể nào sai!
Hắc Tuyến điểu là một loài chim thần kỳ ở đại lục Đông Phương, tốc độ bay của nó nhanh đến lạ thường, hơn nữa còn giỏi về việc bay trên quãng đường rất dài, càng hiếm có hơn nữa chính là nó cũng có được khả năng trở về từ khoảng cách rất xa, là loài chim đưa thư giỏi nhất trong tất cả các loài chim đưa thư. Bất quá loài chim này rất là ít ỏi, hơn nữa rất khó thuần phục, chỉ có một ít quốc gia ở đại lục Đông Phương mới có thể thuần dưỡng nó.
Thật ra Sử Di Viễn cũng chỉ buột miệng mà thôi, đương nhiên hắn biết rõ tính tin cậy của Hắc Tuyến truyền thư.
Nếu như phong Hắc Tuyến truyền thư này là do nhân viên tình báo ẩn núp ở Tây Kinh gởi tới, như vậy tính chân thật của nó không thể nghi ngờ gì được. Sở dĩ Sử Di Viễn nghi vấn là vì nội dung trong thư làm cho người ta vô cùng sợ hãi: Không ngờ tên điên Mạnh Hổ kia lại suất lĩnh cánh quân đường Bắc của hắn chạy như điên cuồng mấy ngàn dặm bọc vòng về Trung Châu tập kích Tây Kinh, càng làm cho người ta không dám tin hơn nữa, không ngờ hắn lại thành công!
Tên điên Mạnh Hổ này làm thế nào mà được vậy? Hắn làm sao có thể đi xuyên qua mấy chục vạn đại quân của Thu Vũ Đường? Và hắn đã dùng phương pháp gì để che mắt Thu Vũ Đường, làm cho nàng buông lỏng cảnh giác và phòng bị đối với cánh quân đường Bắc của hắn?
Chuyện càng không thể nghĩ bàn chính là, cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ không phải chỉ là một cánh quân nhỏ chỉ có vài trăm hoặc vài ngàn người, mà là một cánh đại quân có đến mười vạn người! Một cánh quân khổng lồ như vậy đi trên một quãng đường rất dài đánh sâu vào nước địch, sao thể che giấu hành tung được chứ? Vấn đề cung cấp lương thảo hậu cần của đại quân phải giải quyết ra sao?
Theo cách nghĩ của Sử Di Viễn, nếu là đi trên quãng đường dài mà tập kích, đương nhiên chỉ mang theo hành trang nhẹ mà thôi, tất cả lương thảo quân nhu còn thừa phải bỏ lại hết, mỗi binh sĩ chỉ mang theo trên người một khẩu phần lương thực tối thiểu. Bởi vì nếu như mang lương thực quá nhiều sẽ làm chậm đi nghiêm trọng tốc độ hành quân, thế nhưng Sử Di Viễn tuyệt đối không thể nào ngờ được, chuyện vận chuyển lương thảo quân nhu đối với Mạnh Hổ không phải là một vấn đề gì đáng kể, bởi vì hắn có ngựa kéo ván trượt. Còn việc che giấu hành tung cũng không thành vấn đề, vì biện pháp của Mạnh Hổ vô cùng đơn giản nhưng cũng rất là tàn bạo, chính là đại quân đi qua chỗ nào thì bất luận là người hay gia súc đều giết sạch, sau đó huỷ thi diệt tích.
- Xem ra chuyện này vô cùng kỳ quái!
Sử Di Viễn hạ giọng:
- Tên Mạnh Hổ này…quả thật là lợi hại!
Sử Di Viễn vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm của người hầu:
- Tiên sinh, các vị tướng quân đều đã đến đông đủ, đang chờ ngài trước hành dinh.
- Biết rồi!
Sử Di Viễn khoát tay:
- Ngươi đi thông báo một tiếng, chờ cho lão phu xử lý xong chuyện khẩn cấp này sẽ tới ngay lập tức!
Đợi tên hầu rời khỏi, bóng đen nọ đột nhiên hỏi:
- Đại trưởng lão, có cần phải nghĩ cách đem tin tức này tiết lộ cho quân của đế quốc Quang Huy không, để mượn chuyện này làm cho phấn khởi tinh thần quân sĩ?
- Không nên!
Sử Di Viễn lắc đầu với vẻ quả quyết:
- Chuyện này tạm thời không nên lộ ra, dù sao chuyện này nghe cũng không giống thật, vạn nhất để cho người ta tra ra ngọn nguồn đến thân phận của ngươi, như vậy có thể hỏng hết đại sự. Lúc đó bản trưởng lão sẽ không còn chỗ đứng ở đế quốc Quang Huy, trách nhiệm nặng nề mà lão tù trưởng giao phó cũng không thể nào làm được.
Tư Đồ Việt đứng cách Tư Đồ Duệ chỉ có mấy bước thấy tình hình không ổn, muốn động thủ cứu giúp thì đã chậm. Giương mắt nhìn Tư Đồ Duệ cứa cổ trước mặt mình, ruột gan Tư Đồ Việt như tan nát, hắn ngửa mặt lên trời gào thét hai tiếng, lúc quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ, ánh mắt đã toát ra sát cơ cuồng bạo.
- Con bà ngươi Mạnh Hổ, lão tử quyết không tha cho ngươi!
Tư Đồ Việt ngửa mặt lên trời gào tiếp, sau đó giục ngựa giương đao xông thẳng về phía Mạnh Hổ. Phía sau Tư Đồ Việt, hai trăm tàn binh Thanh Châu nhất thời tru lên như dã thú, ai nấy múa tít chiến đao trong tay, mặt mày hung dữ xông vào đám quân của quân đoàn Mãnh Hổ đang bao vây tứ phía. Trong giờ phút này, bọn tàn binh của quân đoàn Thanh Châu này hoàn toàn không thèm phòng ngự nữa, trước ngực hoàn toàn để trống, thậm chí mặc cho đao thương của địch tuỳ ý xuyên thủng thân thể của mình dễ dàng. Trong giờ phút này, bọn chúng không muốn giữ mạng nữa, mà muốn lấy mạng đổi mạng.
- Chết đi!
Tư Đồ Việt giục ngựa tới trước mặt Mạnh Hổ, chiến đao vung cao hung hăng chém xuống.
Mạnh Hổ chưa kịp ra tay, một bóng người to lớn đột ngột xuất hiện trước ngựa của Tư Đồ Việt, hai chiếc cầu vồng màu đen nhanh như tia chớp xẹt qua, Tư Đồ Việt lập tức cảm thấy cả người mình đột nhiên trở nên nhẹ bỗng, sau đó trời đất quay cuồng. Trước khi bóng tối vô tận hoàn toàn nuốt chửng, hắn còn thấy rất rõ ràng, một hàng trọng trang bộ binh của đế quốc Quang Huy xông lên, một loạt trường mâu sắc bén như rắn độc đâm thẳng về phía trước, toàn bộ hai trăm tàn binh Thanh Châu cuối cùng đã bị đâm cho thân thể trở thành lỗ chỗ như cái sàng gạo.
- Phịch!
Thủ cấp Tư Đồ Việt nặng nề rơi xuống mặt tuyết, đôi mắt trợn tròn dù đã chết nhưng vẫn không hề nhắm lại.
Nhìn thân thể không đầu của Tư Đồ Việt lảo đảo vài cái rồi rơi từ trên lưng ngựa xuống, đột nhiên Mạnh Hổ thở dài, nói với vẻ ảm đạm:
- Quân Thanh Châu là một cánh quân đáng được tôn kính, Tư Đồ Duệ càng là một lão binh đáng tôn kính hơn. Hưng Bá, dặn các huynh đệ hậu táng Tư Đồ lão tướng quân và các tướng sĩ Thanh Châu!
Trương Hưng Bá ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Chiến Ưng sải bước tới trước mặt Mạnh Hổ, ôm quyền bẩm báo:
- Tướng quân, phần lớn quân Thanh Châu đã bị tiêu diệt, chỉ có một số rất ít bỏ chạy, tướng quân Mã Tứ Phong đã suất lĩnh khinh kỵ binh truy kích!
Chiến Ưng vừa dứt lời, phía trước liền nổi lên một tràng tiếng vó ngựa rầm rập.
Mạnh Hổ và Chiến Ưng vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Mã Tứ Phong và một đám khinh kỵ binh đang giục ngựa phi nhanh về phía này. Phía sau ngựa Mã Tứ Phong còn dùng dây kéo theo hai tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt, cả hai tên đều bị trói chặt cả hai tay, bị ngựa của Mã Tứ Phong kéo lê xềnh xệch trên mặt tuyết trông thật là thảm hại.
- Hây!
Vừa tới trước mặt Mạnh Hổ, Mã Tứ Phong liền quát chiến mã dừng lại, sau đó tung mình xuống ngựa ôm quyền bẩm báo:
- Tướng quân, tàn binh Thanh Châu bỏ chạy không tên nào lọt lưới, lại bắt được hai tên tướng lĩnh cao cấp của địch. Xem chiến bào, áo giáp và đầu khôi của chúng, hai tên này hẳn là sư đoàn trưởng.
- Sao?
Mạnh Hổ tỏ ra vui vẻ:
- Bắt được hai tên sư đoàn trưởng sao?
Lập tức có mấy binh sĩ lôi hai tên tù binh tới trước mặt Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ, Chiến Ưng và các tướng lĩnh của quân đoàn Mãnh Hổ quan sát kỹ, chỉ thấy hai tên tù binh nọ đầu khôi rớt mất không còn, tóc bay tán loạn, trên người trên mặt đầy các vết trầy xước. Thân hình của tên tù binh đứng bên trái lại còn dính đầy vết máu, sắc mặt tái nhợt, xem ra đã bị thương không nhẹ nhút nào, bất quá sắc mặt vẫn vô cùng ngạo nghễ. Tên đứng bên phải có vẻ không có cốt khí như tên kia, sau khi gặp Mạnh Hổ, trên mặt hắn nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
Chiến Ưng đột nhiên tiến lên phía trước quát to:
- Hai tên tướng bại trận kia, trước mặt tướng quân chúng ta mà không chịu quỳ sao?
Tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt đứng bên trái hừ mũi một tiếng lạnh lùng, đầu càng ngẩng cao hơn trước, thậm chí không thèm liếc nhìn Chiến Ưng nửa mắt. Chiến Ưng đột nhiên giận dữ, hùng hổ rút chiến đao ra gác ngang cổ tên tướng lĩnh nọ, gằn giọng quát to:
- Tướng bại trận còn dám tỏ vẻ uy phong sao, thật là muốn chết!
- Chết?!
Tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt kia liếc nhìn Chiến Ưng một cái, mỉm cười:
- Tiểu tử, có gan thì cứ chém, nếu gia gia ngươi khẽ cau mày một chút thì không phải là người của quân đoàn Thanh Châu!
- Ngươi…
Chiến Ưng nhất thời tức giận quát lên như sấm rồi quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ, chỉ chờ Mạnh Hổ gật đầu, hắn sẽ xuống đao ngay lập tức.
Ánh mắt sắc bén của Mạnh Hổ lướt qua người tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt nọ, giọng lạnh nhạt:
- Vậy cứ thành toàn cho bọn chúng!
Chiến Ưng ầm ầm đáp lại, đang muốn xuống đao thì viên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt đứng bên trái rốt cục đã không chịu nổi, mặt lộ vẻ van xin, giọng cầu khẩn nói với Mạnh Hổ:
- Tướng quân, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói, đừng giết, ngàn vạn lần đừng giết, từ từ nói, hu hu hu…
Tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt đứng bên trái nghe vậy tỏ ra giận dữ, quay sang quát lớn:
- Thác Bạt Dã, ngươi là tên tham sống sợ chết, thể diện của quân đoàn Thanh Châu chúng ta đã bị ngươi làm mất sạch!
Gương mặt của tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt được gọi là Thác Bạt Dã kia thoáng vẻ lúng túng, chợt thẹn quá hoá giận nói to:
- Tư Đồ Anh, bản thân ngươi muốn chết còn muốn kéo theo cả ta sao, ta không muốn chết chung với ngươi!
Tư Đồ Anh phun một bãi nước bọt vào mặt Thác Bạt Dã:
- Đồ sợ chết, tiểu nhân!
Mạnh Hổ vung tay lên, lập tức có mấy tên cận vệ quân áp giải Tư Đồ Anh đi xuống, chỉ còn lại có mỗi mình Thác Bạt Dã. Thấy ánh mắt sắc bén của Mạnh Hổ, hai chân của Thác Bạt Dã run lên lẩy bẩy, sống lưng cảm thấy từng trận lạnh ngắt. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt Mạnh Hổ, nhưng hung danh hiển hách của Mạnh Hổ đã sớm như sấm động bên tai.
- Ngươi chính là Thác Bạt Dã?
- Dạ, chính là tiểu nhân.
- Thác Bạt Đảo là gì của ngươi?
- Là em họ của tiểu nhân.
- Nói như vậy Tổng đốc Tịnh Châu Thác Bạt Thọ là chú họ của ngươi sao?
- Dạ, đúng vậy.
- Họ Thác Bạt của cá ngươi có phải là danh môn vọng tộc ở Tịnh Châu hay không?
- Chuyện…này… Đúng vậy!
Nghe những lời đối đáp giữa Mạnh Hổ và Thác Bạt Dã, không ít tướng lĩnh của quân đoàn Mãnh Hổ xung quanh trên mặt đã toát ra vẻ khinh bỉ. Danh môn vọng tộc ở đế quốc Minh Nguyệt quả thật không ít, tỷ như họ Tư Đồ ở Thanh Châu, tỷ như họ Yến ở Sóc Châu, tỷ như họ Tần ở Định Châu, tỷ như họ Công Tôn ở U Châu, họ Thác Bạt ở Tịnh Châu cũng vậy, cũng là danh môn vọng tộc, vì sao lại sản sinh ra một tên hèn nhát, không có cốt khí như Thác Bạt Dã?
Mạnh Hổ cười hỏi:
- Thác Bạt Dã, ngươi muốn sống hay không?
- Muốn!
Thác Bạt Dã gật đầu liên tục:
- Người ta có ai lại muốn chết, tiểu nhân lại càng không muốn chết!
- Được!
Mạnh Hổ cười:
- Hiện tại bản tướng quân cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi làm theo ý bản tướng quân, sau khi chuyện thành, ngươi sẽ được tự do!
Thác Bạt Dã vui không kìm được:
- Tướng quân nói thật không?
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Bản tướng quân từ trước tới nay một lời nặng bằng chín vạc, tuyệt đối không nuốt lời!
o0o
Thành Khúc A, thủ phủ của Thanh Châu.
Đại quân trung lộ của Mông Diễn đã rút lui thuận lợi đến ngoài thành Khúc A, bất quá Sử Di Viễn không cho đại quân vào thành đóng quân mà là hạ doanh lập trại ở Tam Thanh sơn bên ngoài thành. Chỉ có Nhạc Ngu suất lĩnh hai vạn tàn binh của quân đoàn Tây Nam vào trong thành Khúc A, tạo thành thế ỷ giốc với đại quân đóng ở phía Nam thành, bày ra thế phòng thủ kiên cố trường kỳ.
Về khía cạnh chiến lược hành quân, dù sao Sử Di Viễn cũng là một tay lão luyện túc trí đa mưu, với sự lão luyện của hắn chỉ cần nhìn qua một cái là có thể thấy được thành Khúc A có địa thế tự nhiên rất xấu, mặt bằng thành Khúc A nằm trong một vùng đất thấp trũng, một khi quân của đế quốc Minh Nguyệt khai thông con đê chắn trên sông Thông Thiên, nước sông Thông Thiên lập tức sẽ cuồn cuộn tràn ngập thành Khúc A, để cho tất cả đại quân đóng trong thành chính là tự đưa đầu vào chỗ chết.
Trong hành dinh tạm thời của Sử Di Viễn.
Trừ ra Nhạc Ngu đã vào đóng quân trong thành, các tướng lĩnh còn lại như Trịnh Trọng Quang, Hàn Phong đã tụ tập đông đủ.
Cho đến bây giờ Mông Diễn vẫn còn hôn mê bất tỉnh cho nên Sử Di Viễn vẫn là quan chỉ huy tạm thời của đại quân Tây chinh. Bọn tướng lĩnh như Trịnh Trọng Quang, Hàn Phong đối với Sử Di Viễn có thể nói là bảo gì nghe nấy, mặc dù trong lòng Phác Tán Chi không phục nhưng cũng không dám nói gì, vả lại hắn cũng tự biết năng lực của mình còn kém xa Sử Di Viễn.
Ở phía sau hành dinh, Sử Di Viễn đang tiếp nhận ‘bồ câu truyền thư’ từ Tây Kinh.
Nhìn phong mật thư trong tay, Sử Di Viễn khó nén nỗi khiếp sợ trong lòng, nhìn bóng đen trước mặt với vẻ không dám tin, giọng ngưng trọng:
- Có lầm lẫn gì không? Chuyện này sao có thể như vậy được?
- Đại trưởng lão, tuyệt đối không sai!
Bóng đen đáp với giọng vô cùng chắc chắn:
- Phong thư khẩn cấp này là do trạm tình báo ở Thanh Châu của chúng ta nhận được từ Hắc Tuyến điểu. Con Hắc Tuyến điểu này quả thật là do nhân viên tình báo ẩn núp tại Tây Kinh thả ra, hơn nữa ở thế giới Trung Thổ chưa từng có quốc gia nào có thể thuần dưỡng được Hắc Tuyến điểu, người khác có muốn làm giả cũng không được, cho nên tuyệt đối không thể nào sai!
Hắc Tuyến điểu là một loài chim thần kỳ ở đại lục Đông Phương, tốc độ bay của nó nhanh đến lạ thường, hơn nữa còn giỏi về việc bay trên quãng đường rất dài, càng hiếm có hơn nữa chính là nó cũng có được khả năng trở về từ khoảng cách rất xa, là loài chim đưa thư giỏi nhất trong tất cả các loài chim đưa thư. Bất quá loài chim này rất là ít ỏi, hơn nữa rất khó thuần phục, chỉ có một ít quốc gia ở đại lục Đông Phương mới có thể thuần dưỡng nó.
Thật ra Sử Di Viễn cũng chỉ buột miệng mà thôi, đương nhiên hắn biết rõ tính tin cậy của Hắc Tuyến truyền thư.
Nếu như phong Hắc Tuyến truyền thư này là do nhân viên tình báo ẩn núp ở Tây Kinh gởi tới, như vậy tính chân thật của nó không thể nghi ngờ gì được. Sở dĩ Sử Di Viễn nghi vấn là vì nội dung trong thư làm cho người ta vô cùng sợ hãi: Không ngờ tên điên Mạnh Hổ kia lại suất lĩnh cánh quân đường Bắc của hắn chạy như điên cuồng mấy ngàn dặm bọc vòng về Trung Châu tập kích Tây Kinh, càng làm cho người ta không dám tin hơn nữa, không ngờ hắn lại thành công!
Tên điên Mạnh Hổ này làm thế nào mà được vậy? Hắn làm sao có thể đi xuyên qua mấy chục vạn đại quân của Thu Vũ Đường? Và hắn đã dùng phương pháp gì để che mắt Thu Vũ Đường, làm cho nàng buông lỏng cảnh giác và phòng bị đối với cánh quân đường Bắc của hắn?
Chuyện càng không thể nghĩ bàn chính là, cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ không phải chỉ là một cánh quân nhỏ chỉ có vài trăm hoặc vài ngàn người, mà là một cánh đại quân có đến mười vạn người! Một cánh quân khổng lồ như vậy đi trên một quãng đường rất dài đánh sâu vào nước địch, sao thể che giấu hành tung được chứ? Vấn đề cung cấp lương thảo hậu cần của đại quân phải giải quyết ra sao?
Theo cách nghĩ của Sử Di Viễn, nếu là đi trên quãng đường dài mà tập kích, đương nhiên chỉ mang theo hành trang nhẹ mà thôi, tất cả lương thảo quân nhu còn thừa phải bỏ lại hết, mỗi binh sĩ chỉ mang theo trên người một khẩu phần lương thực tối thiểu. Bởi vì nếu như mang lương thực quá nhiều sẽ làm chậm đi nghiêm trọng tốc độ hành quân, thế nhưng Sử Di Viễn tuyệt đối không thể nào ngờ được, chuyện vận chuyển lương thảo quân nhu đối với Mạnh Hổ không phải là một vấn đề gì đáng kể, bởi vì hắn có ngựa kéo ván trượt. Còn việc che giấu hành tung cũng không thành vấn đề, vì biện pháp của Mạnh Hổ vô cùng đơn giản nhưng cũng rất là tàn bạo, chính là đại quân đi qua chỗ nào thì bất luận là người hay gia súc đều giết sạch, sau đó huỷ thi diệt tích.
- Xem ra chuyện này vô cùng kỳ quái!
Sử Di Viễn hạ giọng:
- Tên Mạnh Hổ này…quả thật là lợi hại!
Sử Di Viễn vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm của người hầu:
- Tiên sinh, các vị tướng quân đều đã đến đông đủ, đang chờ ngài trước hành dinh.
- Biết rồi!
Sử Di Viễn khoát tay:
- Ngươi đi thông báo một tiếng, chờ cho lão phu xử lý xong chuyện khẩn cấp này sẽ tới ngay lập tức!
Đợi tên hầu rời khỏi, bóng đen nọ đột nhiên hỏi:
- Đại trưởng lão, có cần phải nghĩ cách đem tin tức này tiết lộ cho quân của đế quốc Quang Huy không, để mượn chuyện này làm cho phấn khởi tinh thần quân sĩ?
- Không nên!
Sử Di Viễn lắc đầu với vẻ quả quyết:
- Chuyện này tạm thời không nên lộ ra, dù sao chuyện này nghe cũng không giống thật, vạn nhất để cho người ta tra ra ngọn nguồn đến thân phận của ngươi, như vậy có thể hỏng hết đại sự. Lúc đó bản trưởng lão sẽ không còn chỗ đứng ở đế quốc Quang Huy, trách nhiệm nặng nề mà lão tù trưởng giao phó cũng không thể nào làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.