Chương 138: Thăng chức quan chỉ huy
Tĩnh Mịch Kiếm Khách
18/03/2013
Chính Ngọ hai ngày sau, Tổng đốc Bắc Phương Trọng Sơn suất lĩnh quân đoàn Bắc Phương chạy tới Lạc Kinh.
Giữa trưa hôm đó, Yến vương Mông Khác bày tiệc rượu ở vương phủ, tổ chức tiệc tẩy trần cho các tướng lĩnh cao cấp của quân đoàn Bắc Phương. Trong số khách phụng bồi có Tể tướng đế quốc Tào Mặc, Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên, Hộ bộ đại thần Mông Văn, Tổng đốc Kinh Kỳ Mông Vũ và quan viên các cấp trong triều. Mạnh Hổ cũng có may mắn được tham gia buổi tiệc, bất quá cũng chỉ được ngồi ghế cuối mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Hổ gặp Trọng Sơn.
Vóc người Trọng Sơn khôi ngô, sắc mặt ngưng trọng, đôi mắt nhìn xung quanh có một vẻ uy nghi khiếp người, quả nhiên là người cũng như tên, làm cho người khác có cảm giác như bị một dãy núi non trùng điệp áp bức. So với Trọng Sơn, bốn vị sư đoàn trưởng của quân đoàn Bắc Phương thua kém rất xa, bất quá một vị sư đoàn trưởng trẻ tuổi anh tuấn trong đó khiến cho Mạnh Hổ chú ý. Bởi vì vài lần hắn nhìn về phía Mạnh Hổ không ngờ trong ánh mắt lại ngập tràn địch ý không hề che giấu, điều này làm cho Mạnh Hổ hơi nghi hoặc.
Trong ấn tượng của Mạnh Hổ, đây là lần đầu mình gặp mặt quân đoàn Bắc Phương, hai bên đâu có cừu hận gì?
Lúc Mạnh Hổ quan sát Trọng Sơn, Trọng Sơn đồng thời cũng đang quan sát Mạnh Hổ. Đối với đại danh của Mạnh Hổ, Trọng Sơn tuy ở hành tỉnh Bắc Phương xa xôi nhưng cũng nghe như sấm động bên tai, giữa vạn quân chém chết Tư Đồ Bưu, dùng không tới hai ngàn khinh bộ binh đánh tan hai vạn tinh binh của Thác Bạt Đảo, những chiến tích truyền kỳ này đủ để Trọng Sơn tràn ngập tò mò với người trẻ tuổi trước mắt kia.
Rượu qua ba tuần, đột nhiên Mông Khác từ trên chủ vị đứng dậy.
Thị lang đang phụng hầu tân khách nhanh chóng lui xuống, tất cả mọi người trong đại sảnh thoáng chốc nín thở ngưng thần. Đại sảnh mới vừa ồn ào huyên náo bỗng chốc yên tĩnh trở lại, đến mức tiếng kim rớt cũng có thể nghe thấy.
Quét mắt một vòng khắp đại sảnh, Mông Khác ho khan một tiếng rồi nói:
- Chư vị đồng liêu, đế quốc Minh Nguyệt thừa dịp vạn tuế gia bệnh nặng nằm một chỗ cử đại quân ồ ạt sang xâm lấn, tạo nên thương tổn nặng nề cho dân chúng ở hành tỉnh Tây Bộ. Giặc của đế quốc Minh Nguyệt sau khi bị quân chính nghĩa của ta đánh tan lại sinh lòng cuồng dại lấy máu rửa ba phủ phía Nam của hành tỉnh Tây Bộ là Tam Giang, Hà Đông và Hà Nam. Khắp trong ba phủ máu chảy thành sông, thây ngã khắp nơi, giặc đế quốc Minh Nguyệt hành động như loài cầm thú, làm cho nhân thần phẫn nộ!
- …Vì thể diện và vinh quang của đế quốc, vì vong hồn của mười mấy vạn tướng sĩ tử trận ở hành tỉnh Tây Bộ, vì vong linh của mấy trăm vạn dân chúng vô tội ở ba phủ phía Nam của hành tỉnh Tây Bộ…
Nói tới đây Mông Khác ngừng một chút, rút chiến đao ra giơ cao quá đầu, lớn tiếng quát:
- Bản vương quyết ý khởi binh Tây chinh, đòi lại món nợ máu này của giặc đế quốc Minh Nguyệt!
Tất cả mọi người trong đại sảnh đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt ai nấy chăm chú.
Mạnh Hổ trong lòng hơi lạnh, tài năng chính trị của Mông Khác chưa biết ra sao, nhưng hắn là người có địa vị cao, cho nên rất am hiểu cách thức điều động người khác. Giống như những lời vừa rồi của hắn, cùng với giọng nói khi nãy, đơn giản nhưng đã nói rất rõ vấn đề, toát ra tư thế hào hùng cùng với sát khí trào dâng kích động.
Một buổi tiệc tẩy trần đã biến thành buổi tiệc tuyên thệ trước khi xuất quân.
Ánh mắt của Mông Khác chuyển sang Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên:
- Diệp đại nhân, bây giờ tới phiên ngươi tuyên bố việc bổ nhiệm của Binh bộ.
Diệp Hạo Thiên khom người vái chào Mông Khác, sau đó lấy một phong chiếu thư trong tay áo ra, bắt đầu đọc:
- Tuân theo thượng dụ, lệnh cho: Nhị hoàng tử Mông Diễn là quan chỉ huy thứ nhất của đại quân Tây chinh, nắm giữ ấn phù. Tổng đốc Bắc Phương Trọng Sơn…
Trọng Sơn lên tiếng bước ra khỏi hàng, ôm quyền nhìn Diệp Hạo Thiên.
Diệp Hạo Thiên nhìn Trọng Sơn một cái, đọc tiếp:
- Là quan chỉ huy thứ hai của đại quân Tây chinh, nhận trách nhiệm gián nghị đôn đốc!
Rất nhiều quan viên trong đại sảnh nhất thời nhìn nhau, mặt mày ai nấy lộ vẻ khiếp sợ, chuyện bổ nhiệm này làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng bất ngờ. Mông Diễn nhận nhiệm vụ quan chỉ huy đại quân Tây chinh là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng Trọng Sơn được bổ nhiệm làm quan chỉ huy thứ hai, có quyền can gián đôn đốc với quan chỉ huy thứ nhất thì không thể tin được!
Diệp Hạo Thiên có ý gì đây?
Chẳng lẽ đây là biện pháp chế tài? Nhưng đây là hành quân đánh giặc, đại quân xuất chinh bên ngoài nếu như vẫn áp dụng biện pháp chế tài như ở triều đình, chắc chắn sẽ gây ra đại hoạ!
Nhưng chuyện làm cho người ta giật mình hơn nữa vẫn còn tiếp tục!
Diệp Hạo Thiên dừng một chút, tiếp theo lại đọc:
- Quân đoàn trưởng tạm thời của quân đoàn Tây Bộ Mạnh Hổ…
Mạnh Hổ nghe vậy trong lòng chấn động kịch liệt, vội vàng lắc mình bước ra khỏi hàng ôm quyền đứng nhìn Diệp Hạo Thiên.
Diệp Hạo Thiên quét mắt nhìn Mạnh Hổ một cái rồi đọc tiếp:
- Bởi vì lập chiến công lớn lao, cho nhận chức quân đoàn trưởng thực sự, cũng là quan chỉ huy thứ ba của đại quân Tây chinh, cũng chịu trách nhiệm gián nghị đôn đốc!
- A?
- Chuyện này…
- Quan chỉ huy thứ ba sao?
Lần này, tất cả mọi người trong đại sảnh không còn kềm chế được sự kinh ngạc sợ hãi, bắt đầu thì thầm to nhỏ, trong lòng Mạnh Hổ cũng rạo rực trào dâng. Sự bổ nhiệm của Binh bộ hiển nhiên là ý của Mông Khác, nhưng lần này Mông Khác có thái độ trái ngược lẽ thường bổ nhiệm tới ba quan chỉ huy, dụng ý là như thế nào? Chẳng lẽ Mông Khác muốn lập ra một tiểu tổ ba người lãnh đạo quân sự cao nhất của đại quân Tây chinh?
Nhưng tình thế trên chiến trường thiên biến vạn hoá từng phút từng giây, nếu như ý kiến của ba quan chỉ huy không giống nhau, chẳng phải là hư hết đại sự?
Tất cả các quan văn võ trong đại sảnh, chỉ có một số rất ít quan cao cấp như Mông Khác, Diệp Hạo Thiên, Tào Mặc biết được nguồn gốc sự tình nên vẻ mặt vẫn bình thường.
Thật ra Tào Mặc và Diệp Hạo Thiên đều cố gắng phản đối sự bổ nhiệm này, trong lòng Mông Khác cũng không cho là đúng. Thế nhưng không có cách nào thay đổi, bởi vì đây chính là di chiếu của hoàng đế Mông Viễn đã băng hà!
Di chiếu của Mông Viễn chính là an bài như vậy, Mông Diễn là quan chỉ huy thứ nhất, Trọng Sơn là quan chỉ huy thứ hai.
Thế nhưng Mạnh Hổ lại được dùng làm quan chỉ huy thứ ba!
Gần như không ai có thể hiểu được dụng tâm cực khổ của Mông Viễn, cũng không ai có thể nhìn nhận vấn đề từ góc độ cao thâm như Mông Viễn!
Đạo di chiếu của Mông Viễn nhìn qua như hoang đường, thật ra đã có sự tiên liệu từ trước, có thể nói là cực kỳ cao minh, vì Mông Viễn hiểu hơn ai hết về bản chất của Mông Diễn.
Theo cách nhìn của Mông Viễn, thật ra Mông Diễn cũng không phải là vị hoàng đế lý tưởng. Nhưng so với hai hoàng tử đã trưởng thành còn lại, hắn xuất sắc hơn, còn về mấy vị hoàng tử vẫn còn vị thành niên, Mông Viễn không thể nào đợi được. Cho nên Mông Viễn chỉ có thể lui một bước mà chọn cái ít xấu nhất, chọn Mông Diễn kế thừa ngôi vị hoàng đế mà thôi.
Lần Tây chinh này ngoài mục đích trả thù đế quốc Minh Nguyệt, còn mục đích khác là Mông Viễn muốn tạo thế kế vị thuận lợi cho Mông Diễn.
Mông Viễn hy vọng Mông Diễn có thể bằng vào một trận đại thắng nhẹ nhàng đế quốc Minh Nguyệt để ung dung leo lên ngôi báu. Chỉ có như vậy, uy tín của Mông Diễn mới đủ sức chế ngự cả đế quốc, các hoàng tử còn lại mới không nghĩ đến chuyện phân chia, đế quốc mới không tan rã thành từng mảnh! Cho nên, vì muốn Mông Diễn có thể đại thắng Tây chinh lần này, có thể nói là Mông Viễn đã lo lắng hết lòng.
Mông Viễn biết rõ Mông Diễn chỉ giỏi việc luận binh trên giấy, căn bản là không có kinh nghiệm thực chiến. Nếu như để đại quân Tây chinh cho Mông Diễn độc đoán chuyên quyền, chống lại lão hồ ly thành tinh Tư Đồ Duệ hay là kỳ tài ngút trời Thu Vũ Đường của đế quốc Minh Nguyệt chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề. Cho nên Mông Viễn mới vắt óc suy nghĩ ra mưu kế bố trí ba quan chỉ huy cho đại quân Tây chinh, dùng Tổng đốc Bắc Phương Trọng Sơn nổi danh ngang với Tư Đồ Duệ, còn có Mạnh Hổ thanh danh vang dậy gần đây để bù đắp lại sự yếu kém về mặt chiến lược của Mông Diễn.
Trên thực tế, Mông Viễn cấp cho Mông Diễn giữ một đạo di chiếu-dĩ nhiên là Mông Diễn không biết Mông Viễn đã băng hà, cho nên cũng không biết đạo chiếu thư nọ thật ra là di chiếu của Mông Viễn. Trong đạo di chiếu ấy, Mông Viễn đặc biệt dặn dò Mông Diễn phải tôn trọng ý kiến của Trọng Sơn và Mạnh Hổ, tuyệt đối không được ỷ thế hoàng tử tự ý chủ trương.
Bất quá trừ Mông Khác ra, không ai biết được nội tình trong đó.
Sau khi Diệp Hạo Thiên tuyên bố xong sự bổ nhiệm của Binh bộ, Mông Khác mới nói tiếp:
- Đại quân tham gia Tây chinh lần này gồm có năm quân đoàn: cận vệ, Bắc Phương, Tây Bộ, Tây Bắc, Tây Nam, tổng binh lực hơn năm mươi vạn quân, chuyện này là khảo nghiệm rất lớn đối với việc bảo đảm hậu cần của đế quốc. Bản vương hy vọng Hộ bộ, Binh bộ cùng với các quan viên địa phương có thể phối hợp chặt chẽ với nhau, dốc hết toàn lực bảo đảm thông suốt tuyến cung cấp quân lương hậu cần, tuyệt đối không thể để cho các tướng sĩ của đế quốc ôm bụng đói mà chiến đấu ở tiền phương!
Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên và Hộ bộ đại thần Mông Văn thần sắc ngưng trọng, gật đầu liên tục.
Trên thực tế, Mông Khác cũng không nói quá chút nào, lần Tây chinh này là khảo nghiệm rất lớn đối với việc bảo đảm hậu cần của đế quốc, bởi vì xem ra đế quốc Minh Nguyệt cũng đã quá nghèo cùng, tướng sĩ của đế quốc muốn dùng chiến lược lấy chiến tranh nuôi chiến tranh để giảm bớt áp lực về hậu cần, vậy chỉ có thể ăn thịt người mà thôi.
Ánh mắt Mông Khác đột nhiên nhìn về phía Mạnh Hổ, nghiêm giọng nói:
- Mặt khác, xét thấy quân đoàn Tây Bộ đã bị tổn thất nặng nề trong cuộc chiến tranh bảo vệ đế quốc vừa qua, từ quân đoàn trưởng Triệu Nhạc cho đến ba đại sư đoàn chủ lực tổn thất gần như không còn. Trong cuộc chiến bảo vệ Tây Lăng, lão binh và quan quân các cấp cũng chết trận gần hết, vì vậy…
Mạnh Hổ nghe vậy thầm rùng mình, thầm nghĩ hỏng rồi, đây là Mông Khác muốn cài người giám sát mình đây!
Quả nhiên, Mông Khác nói tiếp:
- Bản vương quyết định rút ra hai liên đội lão binh của quân đoàn cấm vệ bổ sung cho quân đoàn Tây Bộ, khiến cho quân đoàn Tây Bộ có thể hoàn thành việc gầy dựng lại trong thời gian ngắn nhất, cũng hồi phục lực chiến đấu trong thời gian nhanh nhất. Mặt khác, kỳ này học viện quân sự Hoàng gia có hơn hai trăm học viên vừa tốt nghiệp, cũng ưu tiên phân phối cho quân đoàn Tây Bộ.
Mạnh Hổ lập tức sinh lòng chán ghét, chuyện bổ sung hai liên đội lão binh cấm vệ quân vào quân đoàn Tây Bộ miễn cưỡng có thể chấp nhận được, nhưng chuyện ưu tiên phân phối số học viên vừa tốt nghiệp của học viện quân sự Hoàng gia làm cho Mạnh Hổ cảm thấy khó chịu. Những học viên đã nhiễm sâu phương pháp giáo dục quan quyền căn bản không thích hợp với chuyện cầm quân đánh giặc, cho bọn họ cầm binh không phải là hại người sao?
Thế nhưng trong đầu Mạnh Hổ hiện lên một bóng dáng cao gầy, thầm nghĩ nếu có thể mang tên tiểu tử kia vào trong quân đội kiếm cách bồi dưỡng thành thân tín của mình cũng là chuyện mà hắn vô cùng mong muốn. Vừa lúc Mông Khác nói xong lại hỏi Mạnh Hổ còn có yêu cầu gì khác hay không, Mạnh Hổ nhân đó nói thẳng ra:
- Vương gia, kỳ này trong đám học viên tốt nghiệp có một học viên tên là Nhạc Mông, ty chức rất vừa ý hắn, hy vọng Vương gia có thể cho hắn tới quân đoàn Tây Bộ trước.
- Nhạc Mông?
Ngoài dự liệu của Mạnh Hổ, đột nhiên Mông Khác cau mày, nói với vẻ khó khăn:
- Ngươi nói Nhạc Mông?
- Không sai!
Trong lòng Mạnh Hổ lấy làm kỳ trước phản ứng của Mông Khác, xem ra Mông Khác rất không muốn cho Nhạc Mông tới quân đoàn Tây Bộ, liền vội vàng sửa lời:
- Đương nhiên, chuyện phân phối cụ thể học viên ban tốt nghiệp đi đâu, đó thì phải tôn trọng ý nguyện của bọn họ thôi, ty chức chỉ muốn nói như thế.
Chân mày Mông Khác cũng đã giãn ra, tiếp lời Mạnh Hổ:
- Đúng rồi, hướng đi của các học viên ban tốt nghiệp vẫn phải suy xét vô cùng thận trọng ý nguyện của chính bọn họ, đế quốc cũng không thể can thiệp thô bạo. Thế nhưng ý của tướng quân Mạnh Hổ, bản vương nhất định sẽ cho người báo lại với Nhạc Mông, để hắn suy nghĩ cho kỹ lưỡng.
Giữa trưa hôm đó, Yến vương Mông Khác bày tiệc rượu ở vương phủ, tổ chức tiệc tẩy trần cho các tướng lĩnh cao cấp của quân đoàn Bắc Phương. Trong số khách phụng bồi có Tể tướng đế quốc Tào Mặc, Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên, Hộ bộ đại thần Mông Văn, Tổng đốc Kinh Kỳ Mông Vũ và quan viên các cấp trong triều. Mạnh Hổ cũng có may mắn được tham gia buổi tiệc, bất quá cũng chỉ được ngồi ghế cuối mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Hổ gặp Trọng Sơn.
Vóc người Trọng Sơn khôi ngô, sắc mặt ngưng trọng, đôi mắt nhìn xung quanh có một vẻ uy nghi khiếp người, quả nhiên là người cũng như tên, làm cho người khác có cảm giác như bị một dãy núi non trùng điệp áp bức. So với Trọng Sơn, bốn vị sư đoàn trưởng của quân đoàn Bắc Phương thua kém rất xa, bất quá một vị sư đoàn trưởng trẻ tuổi anh tuấn trong đó khiến cho Mạnh Hổ chú ý. Bởi vì vài lần hắn nhìn về phía Mạnh Hổ không ngờ trong ánh mắt lại ngập tràn địch ý không hề che giấu, điều này làm cho Mạnh Hổ hơi nghi hoặc.
Trong ấn tượng của Mạnh Hổ, đây là lần đầu mình gặp mặt quân đoàn Bắc Phương, hai bên đâu có cừu hận gì?
Lúc Mạnh Hổ quan sát Trọng Sơn, Trọng Sơn đồng thời cũng đang quan sát Mạnh Hổ. Đối với đại danh của Mạnh Hổ, Trọng Sơn tuy ở hành tỉnh Bắc Phương xa xôi nhưng cũng nghe như sấm động bên tai, giữa vạn quân chém chết Tư Đồ Bưu, dùng không tới hai ngàn khinh bộ binh đánh tan hai vạn tinh binh của Thác Bạt Đảo, những chiến tích truyền kỳ này đủ để Trọng Sơn tràn ngập tò mò với người trẻ tuổi trước mắt kia.
Rượu qua ba tuần, đột nhiên Mông Khác từ trên chủ vị đứng dậy.
Thị lang đang phụng hầu tân khách nhanh chóng lui xuống, tất cả mọi người trong đại sảnh thoáng chốc nín thở ngưng thần. Đại sảnh mới vừa ồn ào huyên náo bỗng chốc yên tĩnh trở lại, đến mức tiếng kim rớt cũng có thể nghe thấy.
Quét mắt một vòng khắp đại sảnh, Mông Khác ho khan một tiếng rồi nói:
- Chư vị đồng liêu, đế quốc Minh Nguyệt thừa dịp vạn tuế gia bệnh nặng nằm một chỗ cử đại quân ồ ạt sang xâm lấn, tạo nên thương tổn nặng nề cho dân chúng ở hành tỉnh Tây Bộ. Giặc của đế quốc Minh Nguyệt sau khi bị quân chính nghĩa của ta đánh tan lại sinh lòng cuồng dại lấy máu rửa ba phủ phía Nam của hành tỉnh Tây Bộ là Tam Giang, Hà Đông và Hà Nam. Khắp trong ba phủ máu chảy thành sông, thây ngã khắp nơi, giặc đế quốc Minh Nguyệt hành động như loài cầm thú, làm cho nhân thần phẫn nộ!
- …Vì thể diện và vinh quang của đế quốc, vì vong hồn của mười mấy vạn tướng sĩ tử trận ở hành tỉnh Tây Bộ, vì vong linh của mấy trăm vạn dân chúng vô tội ở ba phủ phía Nam của hành tỉnh Tây Bộ…
Nói tới đây Mông Khác ngừng một chút, rút chiến đao ra giơ cao quá đầu, lớn tiếng quát:
- Bản vương quyết ý khởi binh Tây chinh, đòi lại món nợ máu này của giặc đế quốc Minh Nguyệt!
Tất cả mọi người trong đại sảnh đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt ai nấy chăm chú.
Mạnh Hổ trong lòng hơi lạnh, tài năng chính trị của Mông Khác chưa biết ra sao, nhưng hắn là người có địa vị cao, cho nên rất am hiểu cách thức điều động người khác. Giống như những lời vừa rồi của hắn, cùng với giọng nói khi nãy, đơn giản nhưng đã nói rất rõ vấn đề, toát ra tư thế hào hùng cùng với sát khí trào dâng kích động.
Một buổi tiệc tẩy trần đã biến thành buổi tiệc tuyên thệ trước khi xuất quân.
Ánh mắt của Mông Khác chuyển sang Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên:
- Diệp đại nhân, bây giờ tới phiên ngươi tuyên bố việc bổ nhiệm của Binh bộ.
Diệp Hạo Thiên khom người vái chào Mông Khác, sau đó lấy một phong chiếu thư trong tay áo ra, bắt đầu đọc:
- Tuân theo thượng dụ, lệnh cho: Nhị hoàng tử Mông Diễn là quan chỉ huy thứ nhất của đại quân Tây chinh, nắm giữ ấn phù. Tổng đốc Bắc Phương Trọng Sơn…
Trọng Sơn lên tiếng bước ra khỏi hàng, ôm quyền nhìn Diệp Hạo Thiên.
Diệp Hạo Thiên nhìn Trọng Sơn một cái, đọc tiếp:
- Là quan chỉ huy thứ hai của đại quân Tây chinh, nhận trách nhiệm gián nghị đôn đốc!
Rất nhiều quan viên trong đại sảnh nhất thời nhìn nhau, mặt mày ai nấy lộ vẻ khiếp sợ, chuyện bổ nhiệm này làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng bất ngờ. Mông Diễn nhận nhiệm vụ quan chỉ huy đại quân Tây chinh là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng Trọng Sơn được bổ nhiệm làm quan chỉ huy thứ hai, có quyền can gián đôn đốc với quan chỉ huy thứ nhất thì không thể tin được!
Diệp Hạo Thiên có ý gì đây?
Chẳng lẽ đây là biện pháp chế tài? Nhưng đây là hành quân đánh giặc, đại quân xuất chinh bên ngoài nếu như vẫn áp dụng biện pháp chế tài như ở triều đình, chắc chắn sẽ gây ra đại hoạ!
Nhưng chuyện làm cho người ta giật mình hơn nữa vẫn còn tiếp tục!
Diệp Hạo Thiên dừng một chút, tiếp theo lại đọc:
- Quân đoàn trưởng tạm thời của quân đoàn Tây Bộ Mạnh Hổ…
Mạnh Hổ nghe vậy trong lòng chấn động kịch liệt, vội vàng lắc mình bước ra khỏi hàng ôm quyền đứng nhìn Diệp Hạo Thiên.
Diệp Hạo Thiên quét mắt nhìn Mạnh Hổ một cái rồi đọc tiếp:
- Bởi vì lập chiến công lớn lao, cho nhận chức quân đoàn trưởng thực sự, cũng là quan chỉ huy thứ ba của đại quân Tây chinh, cũng chịu trách nhiệm gián nghị đôn đốc!
- A?
- Chuyện này…
- Quan chỉ huy thứ ba sao?
Lần này, tất cả mọi người trong đại sảnh không còn kềm chế được sự kinh ngạc sợ hãi, bắt đầu thì thầm to nhỏ, trong lòng Mạnh Hổ cũng rạo rực trào dâng. Sự bổ nhiệm của Binh bộ hiển nhiên là ý của Mông Khác, nhưng lần này Mông Khác có thái độ trái ngược lẽ thường bổ nhiệm tới ba quan chỉ huy, dụng ý là như thế nào? Chẳng lẽ Mông Khác muốn lập ra một tiểu tổ ba người lãnh đạo quân sự cao nhất của đại quân Tây chinh?
Nhưng tình thế trên chiến trường thiên biến vạn hoá từng phút từng giây, nếu như ý kiến của ba quan chỉ huy không giống nhau, chẳng phải là hư hết đại sự?
Tất cả các quan văn võ trong đại sảnh, chỉ có một số rất ít quan cao cấp như Mông Khác, Diệp Hạo Thiên, Tào Mặc biết được nguồn gốc sự tình nên vẻ mặt vẫn bình thường.
Thật ra Tào Mặc và Diệp Hạo Thiên đều cố gắng phản đối sự bổ nhiệm này, trong lòng Mông Khác cũng không cho là đúng. Thế nhưng không có cách nào thay đổi, bởi vì đây chính là di chiếu của hoàng đế Mông Viễn đã băng hà!
Di chiếu của Mông Viễn chính là an bài như vậy, Mông Diễn là quan chỉ huy thứ nhất, Trọng Sơn là quan chỉ huy thứ hai.
Thế nhưng Mạnh Hổ lại được dùng làm quan chỉ huy thứ ba!
Gần như không ai có thể hiểu được dụng tâm cực khổ của Mông Viễn, cũng không ai có thể nhìn nhận vấn đề từ góc độ cao thâm như Mông Viễn!
Đạo di chiếu của Mông Viễn nhìn qua như hoang đường, thật ra đã có sự tiên liệu từ trước, có thể nói là cực kỳ cao minh, vì Mông Viễn hiểu hơn ai hết về bản chất của Mông Diễn.
Theo cách nhìn của Mông Viễn, thật ra Mông Diễn cũng không phải là vị hoàng đế lý tưởng. Nhưng so với hai hoàng tử đã trưởng thành còn lại, hắn xuất sắc hơn, còn về mấy vị hoàng tử vẫn còn vị thành niên, Mông Viễn không thể nào đợi được. Cho nên Mông Viễn chỉ có thể lui một bước mà chọn cái ít xấu nhất, chọn Mông Diễn kế thừa ngôi vị hoàng đế mà thôi.
Lần Tây chinh này ngoài mục đích trả thù đế quốc Minh Nguyệt, còn mục đích khác là Mông Viễn muốn tạo thế kế vị thuận lợi cho Mông Diễn.
Mông Viễn hy vọng Mông Diễn có thể bằng vào một trận đại thắng nhẹ nhàng đế quốc Minh Nguyệt để ung dung leo lên ngôi báu. Chỉ có như vậy, uy tín của Mông Diễn mới đủ sức chế ngự cả đế quốc, các hoàng tử còn lại mới không nghĩ đến chuyện phân chia, đế quốc mới không tan rã thành từng mảnh! Cho nên, vì muốn Mông Diễn có thể đại thắng Tây chinh lần này, có thể nói là Mông Viễn đã lo lắng hết lòng.
Mông Viễn biết rõ Mông Diễn chỉ giỏi việc luận binh trên giấy, căn bản là không có kinh nghiệm thực chiến. Nếu như để đại quân Tây chinh cho Mông Diễn độc đoán chuyên quyền, chống lại lão hồ ly thành tinh Tư Đồ Duệ hay là kỳ tài ngút trời Thu Vũ Đường của đế quốc Minh Nguyệt chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề. Cho nên Mông Viễn mới vắt óc suy nghĩ ra mưu kế bố trí ba quan chỉ huy cho đại quân Tây chinh, dùng Tổng đốc Bắc Phương Trọng Sơn nổi danh ngang với Tư Đồ Duệ, còn có Mạnh Hổ thanh danh vang dậy gần đây để bù đắp lại sự yếu kém về mặt chiến lược của Mông Diễn.
Trên thực tế, Mông Viễn cấp cho Mông Diễn giữ một đạo di chiếu-dĩ nhiên là Mông Diễn không biết Mông Viễn đã băng hà, cho nên cũng không biết đạo chiếu thư nọ thật ra là di chiếu của Mông Viễn. Trong đạo di chiếu ấy, Mông Viễn đặc biệt dặn dò Mông Diễn phải tôn trọng ý kiến của Trọng Sơn và Mạnh Hổ, tuyệt đối không được ỷ thế hoàng tử tự ý chủ trương.
Bất quá trừ Mông Khác ra, không ai biết được nội tình trong đó.
Sau khi Diệp Hạo Thiên tuyên bố xong sự bổ nhiệm của Binh bộ, Mông Khác mới nói tiếp:
- Đại quân tham gia Tây chinh lần này gồm có năm quân đoàn: cận vệ, Bắc Phương, Tây Bộ, Tây Bắc, Tây Nam, tổng binh lực hơn năm mươi vạn quân, chuyện này là khảo nghiệm rất lớn đối với việc bảo đảm hậu cần của đế quốc. Bản vương hy vọng Hộ bộ, Binh bộ cùng với các quan viên địa phương có thể phối hợp chặt chẽ với nhau, dốc hết toàn lực bảo đảm thông suốt tuyến cung cấp quân lương hậu cần, tuyệt đối không thể để cho các tướng sĩ của đế quốc ôm bụng đói mà chiến đấu ở tiền phương!
Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên và Hộ bộ đại thần Mông Văn thần sắc ngưng trọng, gật đầu liên tục.
Trên thực tế, Mông Khác cũng không nói quá chút nào, lần Tây chinh này là khảo nghiệm rất lớn đối với việc bảo đảm hậu cần của đế quốc, bởi vì xem ra đế quốc Minh Nguyệt cũng đã quá nghèo cùng, tướng sĩ của đế quốc muốn dùng chiến lược lấy chiến tranh nuôi chiến tranh để giảm bớt áp lực về hậu cần, vậy chỉ có thể ăn thịt người mà thôi.
Ánh mắt Mông Khác đột nhiên nhìn về phía Mạnh Hổ, nghiêm giọng nói:
- Mặt khác, xét thấy quân đoàn Tây Bộ đã bị tổn thất nặng nề trong cuộc chiến tranh bảo vệ đế quốc vừa qua, từ quân đoàn trưởng Triệu Nhạc cho đến ba đại sư đoàn chủ lực tổn thất gần như không còn. Trong cuộc chiến bảo vệ Tây Lăng, lão binh và quan quân các cấp cũng chết trận gần hết, vì vậy…
Mạnh Hổ nghe vậy thầm rùng mình, thầm nghĩ hỏng rồi, đây là Mông Khác muốn cài người giám sát mình đây!
Quả nhiên, Mông Khác nói tiếp:
- Bản vương quyết định rút ra hai liên đội lão binh của quân đoàn cấm vệ bổ sung cho quân đoàn Tây Bộ, khiến cho quân đoàn Tây Bộ có thể hoàn thành việc gầy dựng lại trong thời gian ngắn nhất, cũng hồi phục lực chiến đấu trong thời gian nhanh nhất. Mặt khác, kỳ này học viện quân sự Hoàng gia có hơn hai trăm học viên vừa tốt nghiệp, cũng ưu tiên phân phối cho quân đoàn Tây Bộ.
Mạnh Hổ lập tức sinh lòng chán ghét, chuyện bổ sung hai liên đội lão binh cấm vệ quân vào quân đoàn Tây Bộ miễn cưỡng có thể chấp nhận được, nhưng chuyện ưu tiên phân phối số học viên vừa tốt nghiệp của học viện quân sự Hoàng gia làm cho Mạnh Hổ cảm thấy khó chịu. Những học viên đã nhiễm sâu phương pháp giáo dục quan quyền căn bản không thích hợp với chuyện cầm quân đánh giặc, cho bọn họ cầm binh không phải là hại người sao?
Thế nhưng trong đầu Mạnh Hổ hiện lên một bóng dáng cao gầy, thầm nghĩ nếu có thể mang tên tiểu tử kia vào trong quân đội kiếm cách bồi dưỡng thành thân tín của mình cũng là chuyện mà hắn vô cùng mong muốn. Vừa lúc Mông Khác nói xong lại hỏi Mạnh Hổ còn có yêu cầu gì khác hay không, Mạnh Hổ nhân đó nói thẳng ra:
- Vương gia, kỳ này trong đám học viên tốt nghiệp có một học viên tên là Nhạc Mông, ty chức rất vừa ý hắn, hy vọng Vương gia có thể cho hắn tới quân đoàn Tây Bộ trước.
- Nhạc Mông?
Ngoài dự liệu của Mạnh Hổ, đột nhiên Mông Khác cau mày, nói với vẻ khó khăn:
- Ngươi nói Nhạc Mông?
- Không sai!
Trong lòng Mạnh Hổ lấy làm kỳ trước phản ứng của Mông Khác, xem ra Mông Khác rất không muốn cho Nhạc Mông tới quân đoàn Tây Bộ, liền vội vàng sửa lời:
- Đương nhiên, chuyện phân phối cụ thể học viên ban tốt nghiệp đi đâu, đó thì phải tôn trọng ý nguyện của bọn họ thôi, ty chức chỉ muốn nói như thế.
Chân mày Mông Khác cũng đã giãn ra, tiếp lời Mạnh Hổ:
- Đúng rồi, hướng đi của các học viên ban tốt nghiệp vẫn phải suy xét vô cùng thận trọng ý nguyện của chính bọn họ, đế quốc cũng không thể can thiệp thô bạo. Thế nhưng ý của tướng quân Mạnh Hổ, bản vương nhất định sẽ cho người báo lại với Nhạc Mông, để hắn suy nghĩ cho kỹ lưỡng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.