Chương 113: Thập Lý pha, Yến Trường Không
Tĩnh Mịch Kiếm Khách
18/03/2013
- Thanh Hạm xin lĩnh mệnh!
Mông Diễn đã nói đến nước này, Triệu Thanh Hạm biết rằng mình không thể nào cự tuyệt được nữa. Lần này xuất binh là vì cứu viện ba phủ Tam Giang, Hà Đông, Hà Nam, Triệu Thanh Hạm thân là Tổng đốc tương lai của hành tỉnh Tây Bộ, không cầm quân đi trước dường như không hợp với lẽ thường.
Mông Diễn lại nói:
- Quân Di đâu rồi, vì sao bản vương không thấy nàng vậy?
o0o
Thập Lý pha. (Pha: Khu đất bằng phẳng liền với sườn núi)
Thập Lý pha thật ra chỉ là một nhánh phụ của sườn Bắc Thanh Ngưu sơn, chỉ là đến nơi đây thì thế núi đã trở nên bằng phẳng. Con đường từ Tam Giang, Hà Đông dẫn đến Tây Lăng vắt ngang qua Thập Lý pha, hai bên đường là rừng cây rậm rạp, gió Bắc thổi qua, trong rừng vang lên tiếng thông reo từng hồi, thanh âm nghe như sóng dữ xô bờ, làm cho người người nghe thấy đều kinh sợ.
Trời đã gần trưa, theo sau Yến Trường Không là tham mưu trưởng sư đoàn Cảnh Trực, hai tên liên đội trưởng Cung Duyệt, Cung Duệ và đội cận vệ cùng nhau đi tới Thập Lý pha. Một nhóm mười mấy kỵ mã đang giục ngựa chậm rãi đi lên sườn núi, Yến Trường Không liền thắng ngựa nghỉ chân, đứng bên con đường vắt ngang Thập Lý pha trầm tư suy nghĩ.
Cung Duyệt miệng thẳng lòng ngay, không nhịn được liền cất tiếng hỏi:
- Tướng quân, hai ngày nay, ngày nào ngài cũng đi tới chỗ quỷ quái này, sau đó đứng suốt cả ngày, nhưng ty chức quả thật nghĩ không ra nơi này có gì đẹp mắt?
- Nếu như ngươi có thể nhìn ra huyền cơ của nơi này thì thiên lý ở đâu?!
Yến Trường Không cười nhạt, nói với vẻ vừa răn dạy vừa khuyến khích:
- Bình thường trong thời gian học tập chiến thuật ở học viện quân sự Minh Nguyệt, ngươi luôn miệng bảo rằng không có thời gian. Nhưng nếu ngươi đã học xong giáo trình cơ sở cấp thấp, ngươi sẽ hiểu được dụng ý vì sao bản tướng quân năm lần bảy lượt tới nơi này để quan sát địa hình!
- Ách…
Cung Duyệt gãi đầu gãi tai, mặt toát mồ hôi:
- Ty chức chỉ biết được có vài chữ, làm sao học được giáo trình chiến thuật kia chứ!
- Được rồi!
Yến Trường Không cười khổ lắc đầu:
- Bảo ngươi học chiến thuật còn khó hơn ép buộc quả phụ mang thai!
Yến Trường Không vừa dứt lời, Cảnh Trực, Cung Duệ, còn có các tướng sĩ đội cận vệ bên cạnh đều phá lên cười, bản thân Cung Duyệt cũng gãi đầu cười rất ngây ngô. Mặc dù hắn bị Yến Trường Không giáo huấn một phen nhưng không hề lộ ra vẻ buồn lòng, có thể thấy được, uy tín của Yến Trường Không trong lòng tướng sĩ dưới trướng rất cao.
Đợi cho tiếng cười của mọi người dịu bớt, Yến Trường Không mới lên tiếng nói với giọng nghiêm trang:
- Lần Đông chinh này kết thúc thất bại, không khỏi khiến cho người phải thở dài tiếc nuối. Thế nhưng còn tệ hơn nữa là đế quốc Quang Huy sắp sửa phản kích ồ ạt, mà quốc khố của đế quốc cũng đã không còn đủ tiền bạc và lương thực để chống chọi một trận chiến tranh trường kỳ bảo vệ đế quốc.
Cả bọn Cảnh Trực Cung Duyệt đều vội vã gật đâu, ánh mắt cả bọn cũng trở nên ngưng trọng hẳn lên.
- Cho nên…
Yến Trường Không buồn bã thở dài, nói tiếp:
- Tổng đốc đại nhân mới lệnh cho sư đoàn số Hai bảo vệ yếu đạo này trong thời gian ít nhất mười ngày. Bởi vì trong thời gian mười ngày này đế quốc đang thu gom tiền bạc và lương thực, nếu như thu gom không được số tiền bạc và lương thực kia, chúng ta không chỉ thua một trận chiến tranh bảo vệ đế quốc mà thôi, mà rất có thể là mất cả đế quốc!
Đột nhiên Cung Duyệt nắm chặt đôi bàn tay sắt, giọng phấn khích:
- Đế quốc Minh Nguyệt chúng ta tuyệt đối sẽ không thua đế quốc Quang Huy!
- Đúng, bản tướng quân cũng tin chắc đế quốc sẽ không thua!
Yến Trường Không gật đầu, trầm giọng:
- Thế nhưng tướng sĩ của đế quốc không thể nào ôm bụng đói bước ra chiến trường đánh nhau với quân địch, lại còn thân nhân của các tướng sĩ đã hy sinh, chúng ta càng không thể để cho bọn họ vì không có tiền mua thức ăn quần áo mà phải chịu đói rét…
Nói đến đây, trong lòng Yến Trường Không bất giác nhớ đến những tướng sĩ đã bỏ thây tại đế quốc Quang Huy trong cuộc Đông chinh này, nghĩ đến bọn họ hy sinh vì đế quốc, nhưng đế quốc ngay cả tiền tử tuất của bọn họ cũng không thể phát. Người nhà bọn họ chẳng những đã mất đi thân nhân, mà còn phải chịu đựng cuộc sống cực khổ.
Vừa nghĩ vừa nhớ, đôi mắt hổ của Yến Trường Không không khỏi ứa ra nước mắt, giọng nói của hắn thoáng chốc cũng trở nên nghẹn ngào:
- Cho nên chúng ta bất luận thế nào cũng phải thu gom cho đủ số lương thực và tiền bạc kia, vì để cho Tổng đốc đại nhân có thể thu gom được tiền bạc và lương thực, sư đoàn số Hai bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ con đường quan trọng này trong thời gian mười ngày!
- Tướng quân!
Cung Duyệt hai mắt đỏ ngầu, gầm nhẹ:
- Hãy để cho ty chức tới thủ ở Thập Lý pha, chỉ cần ty chức còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để một tên binh sĩ nào của đế quốc Quang Huy qua lọt, tuyệt đối không để cho bọn chó đế quốc Quang Huy này tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với đại doanh ở trung quân của tướng quân!
Yến Trường Không yên lặng lắc đầu, khá khen cho dũng khí thấy chết không sờn lòng của Cung Duyệt, nhưng muốn bảo vệ con đường quan trọng này trong ít nhất mười ngày, dựa vào tử thủ là không đủ. Quân đoàn cận vệ của Mông Diễn có năm sư đoàn mười mấy vạn người, thêm nữa gian tế vừa báo lại, chủ lực quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang cũng đã chạy tới ngoài thành Tây Lăng. Cho nên đại quân của đế quốc Quang Huy đang tụ họp ở Tây Lăng đã hơn hai mươi vạn, mà sư đoàn số Hai đếm đi đếm lại cũng chỉ có hơn hai vạn mà thôi!
Hơn hai vạn muốn ngăn cản hai mươi vạn, cái cần có không chỉ là dũng khí, trí tuệ lại càng cần hơn!
Ánh mắt Yến Trường Không đột nhiên chuyển qua nhìn hai mảng rừng rậm rạp hai bên quan đạo, đột nhiên, một vẻ điềm đạm ung dung toát ra trên gương mặt hắn. Có thể ngăn trở hai mươi vạn đại quân đế quốc Quang Huy hay không, phải xem có thể lợi dụng trọn vẹn hai mảng rừng rậm kia hay không!
o0o
Hai ngày sau, vào buổi trưa.
Sư đoàn tiên phong của quân đoàn cận vệ vừa đến Thập Lý pha, đại tướng tiên phong Đằng Thanh Vân cảm thấy hai cánh rừng rậm rạp hai bên đường mơ hồ toát ra sát khí, vội ra lệnh cho toàn quân không đi tới nữa, lập tức ngừng lại triển khai trận thế dọc theo sườn núi phía Bắc, rồi lập tức sai người phi ngựa báo tin cho Mông Diễn. Mông Diễn nghe vậy vội vàng chỉ huy chủ lực đại quân của quân đoàn cận vệ và chủ lực của quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang chạy tới Thập Lý pha hội hợp với sư đoàn tiên phong của Đằng Thanh Vân.
Ngựa xe rầm rộ.
Mông Diễn và Trịnh Trọng Quang đều tự ngồi chiến xa đi tới trước đội hình sư đoàn tiên phong đã chờ sẵn, hai bên chiến xa của hai người là một đám tướng lĩnh cao cấp của quân đoàn cận vệ và quân đoàn Tây Bắc tiền hô hậu ủng. Còn có Triệu Thanh Hạm chỉ huy cánh quân kỵ binh Man nhân đi theo xuất chinh, Ngô Quân Di cũng có mặt trong số đó.
Đại tướng tiên phong Đằng Thanh Vân vội vàng giục ngựa tiến tới, ngồi trên lưng ngựa ôm quyền hành lễ với Mông Diễn:
- Ty chức tham kiến điện hạ.
- Ừ!
Mông Diễn khẽ gật đầu, cau mày hỏi:
- Ngươi hoài nghi trong cánh rừng phía trước có quân của đế quốc Quang Huy mai phục sao?
- Không phải hoài nghi, mà quả thật có quân của đế quốc Quang Huy mai phục trong đó!
Đằng Thanh Vân nghiêm giọng đáp:
- Trước khi điện hạ tới đây, ty chức đã trước sau phái ra sáu toán thám báo du kỵ tiến vào rừng rậm thăm dò, kết quả cho đến bây giờ không có người nào trở về, ty chức đoán chừng bọn chúng đã gặp chuyện bất trắc!
Sử Di Viễn đang đứng nghiêm phía sau Mông Diễn đột nhiên cất tiếng:
- Điện hạ, quả thật trong rừng tràn ngập sát khí!
- Có phục binh thì đã sao?
Mông Diễn quát to:
- Trước hết đuổi bọn chúng ra sau đó một phen quét sạch.
Lọc cọc….
Mông Diễn vừa dứt lời, một con ngựa trắng lẻ loi đột nhiên xuất hiện trên sườn núi phía Nam. Kỵ sĩ giục ngựa đi chậm rãi đi lên đến chỗ cao nhất trên sườn núi thì nhẹ nhàng thắng ngựa dừng lại. Con ngựa trắng lắc lắc chiếc đầu to lớn thật mạnh, lại phát ra tiếng thở phì phò trong mũi, trong lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người cỡi con ngựa trắng kia.
Tuấn mã có bộ lông thuần một màu trắng như tuyết, trong tay kỵ sĩ cầm một cây Lượng Ngân thương màu trắng sáng chói như cầu vồng, bộ áo giáp màu đen bao phủ thân hình tráng kiện, khuôn mặt anh tuấn trắng nõn làm cho nữ nhân trông thấy phải sinh lòng ghen ghét. Lại thêm cặp mắt đen tuyền, lúc nhìn người khác toát ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn làm cho người ta ngạt thở, dường như ngay cả không khí chung quanh hắn đều vì vậy mà trở nên rét lạnh khác thường.
- Yến Trường Không?
Mông Diễn hơi biến sắc, nghiêm nghị nói:
- Chẳng lẽ là Bạch Mã Ngân Thương Yến Trường Không!
Mông Diễn vừa dứt lời, kỵ sĩ ở sườn núi bên kia đã giục ngựa xông thẳng về phía trước, vừa chạy được hơn mười bước liền nhẹ nhàng ghìm cương. Chiến mã nhất thời dựng đứng thân trước lên cao, ngẩng đầu hí lên một tiếng thật dài.
Đến khi con ngựa trắng thả rơi hai chân trước xuông đất thật mạnh, kỵ sĩ nọ liền vung cao ngân thương trong tay, mũi thương sáng chói chỉ vào đám quân của đế quốc Quang Huy đông như kiến phía trước, lớn tiếng quát to:
- Thanh Châu Yến Trường Không ở đây, ai dám cùng ta đơn đả độc đấu?
Ánh mắt Mông Diễn thoáng vẻ ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Yến Trường Không, quả thật là Yến Trường Không!
Trịnh Trọng Quang muốn thể hiện một chút trước mặt Mông Diễn, lập tức quay đầu quát to:
- Các huynh đệ Tây Bắc, ai dám xuất trận lấy thủ cấp Yến Trường Không dâng lên trước chiến xa điện hạ?
Trịnh Trọng Quang vừa dứt lời, một viên tướng lập tức từ trong trận giục ngựa xông ra, thúc ngựa vung đao về phía Yến Trường Không, lớn tiếng quát:
- Tây Bắc Mao Kiệt, xin chỉ giáo!
Yến Trường Không không thèm đáp lời, nhẹ thúc hai chân, Bạch Long mã thoáng chốc hất tung bốn vó, trong một thời gian rất ngắn đã tăng tốc, cả người lẫn ngựa hoá thành một luồng sáng bắn về phía Mao Kiệt. Mao Kiệt chưa kịp đề phòng đang muốn vung đao lên chém thì đã bị Yến Trường Không đánh cho một thương rơi xuống ngựa.
- Nhị đệ!
- Nhị ca!
Mao Kiệt vừa rơi xuống ngựa, trong đội hình của quân đoàn Tây Bắc lập tức phi ra hai kỵ mã, song song chạy tới Yến Trường Không.
Hai người này chính là bào huynh Mao Anh và bào đệ Mao Hùng của Mao Kiệt. Lúc này cả hai mặt mày căm phẫn, có vẻ như không giết Yến Trường Không ngay giữa trận tiền tuyệt đối không chịu bỏ qua.
Yến Trường Không đương nhiên không sợ hãi, giục ngựa nghênh đón.
Ngay lúc ba chiến mã xáp đến gần nhau, chỉ nghe một tiếng quát to, sau đó chợt vang lên hai thanh âm rên la thảm thiết. Đám tướng sĩ của đế quốc Quang Huy đang chăm chú theo dõi cuộc chiến vẫn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, cuộc chiến đã phân sống chết. Mao Anh, Mao Hùng cũng đã rơi xuống ngựa, đang giãy dụa rên la trên mặt đất, bụng của hai người đã bị chọc thủng một lỗ thật to, lục phủ ngũ tạng và máu tươi theo đó trào ra, cảnh tượng vô cùng thê thảm khiến người khác không nỡ nhìn.
Thấy Mao Anh, Mao Hùng chỉ sau một hiệp đã bị Yến Trường Không đánh rơi xuống ngựa, trong đội hình đại quân của đế quốc Quang Huy thoáng chốc vang lên tiếng hít thở thật sâu.
Yến Trường Không giục ngựa qua lại trước trận mấy vòng, rồi quay lại sườn núi ghìm ngựa đứng lại, lớn tiếng quát:
- Quân của đế quốc Quang Huy chẳng lẽ chỉ toàn phường giá áo túi cơm sao? Hừ, bọn vô dụng các ngươi trở về nhà khổ luyện thêm mười năm võ nghệ rồi hãy trở lại, Mạnh Hổ, Mạnh Hổ đâu rồi?
Hai tay Mông Diễn bất giác nắm chặt thành chiến xa, bởi vì dùng sức quá độ, các đầu ngón tay đều trắng bệch.
Yến Trường Không xem thường các tướng lĩnh của quân đoàn cận vệ và quân đoàn Tây Bắc như thế, nhưng lại chỉ kiêng kỵ mỗi mình Mạnh Hổ, điều này làm cho Mông Diễn cảm thấy không thể nào đón nhận được. Ngọn lửa đố kỵ bừng bừng cháy lên trong lồng ngực, Mông Diễn đột ngột đánh một chưởng thật mạnh vào thành chiến xa, lớn tiếng quát:
- Người đâu, dắt Ô Chuy ra đây!
Ô Chuy là vật cỡi của Mông Diễn, Mông Diễn kêu người dắt Ô Chuy ra chính là hắn muốn đích thân xuất trận!
Một đám tham mưu và tướng lĩnh của quân đoàn cận vệ bị chuyện này làm cho kinh hoảng, Sử Di Viễn, Phác Tán Chi vội vàng tiến lại dùng lời khuyên nhủ. Hàn Phong là người đứng đầu trong năm đại hổ tướng của quân đoàn cận vệ trực tiếp giục ngựa chạy vội ra, giương cao thương quát lớn:
- Yến Trường Không đừng vội càn rỡ, Lạc Kinh Hàn Phong đến đây lãnh giáo!
Mông Diễn đã nói đến nước này, Triệu Thanh Hạm biết rằng mình không thể nào cự tuyệt được nữa. Lần này xuất binh là vì cứu viện ba phủ Tam Giang, Hà Đông, Hà Nam, Triệu Thanh Hạm thân là Tổng đốc tương lai của hành tỉnh Tây Bộ, không cầm quân đi trước dường như không hợp với lẽ thường.
Mông Diễn lại nói:
- Quân Di đâu rồi, vì sao bản vương không thấy nàng vậy?
o0o
Thập Lý pha. (Pha: Khu đất bằng phẳng liền với sườn núi)
Thập Lý pha thật ra chỉ là một nhánh phụ của sườn Bắc Thanh Ngưu sơn, chỉ là đến nơi đây thì thế núi đã trở nên bằng phẳng. Con đường từ Tam Giang, Hà Đông dẫn đến Tây Lăng vắt ngang qua Thập Lý pha, hai bên đường là rừng cây rậm rạp, gió Bắc thổi qua, trong rừng vang lên tiếng thông reo từng hồi, thanh âm nghe như sóng dữ xô bờ, làm cho người người nghe thấy đều kinh sợ.
Trời đã gần trưa, theo sau Yến Trường Không là tham mưu trưởng sư đoàn Cảnh Trực, hai tên liên đội trưởng Cung Duyệt, Cung Duệ và đội cận vệ cùng nhau đi tới Thập Lý pha. Một nhóm mười mấy kỵ mã đang giục ngựa chậm rãi đi lên sườn núi, Yến Trường Không liền thắng ngựa nghỉ chân, đứng bên con đường vắt ngang Thập Lý pha trầm tư suy nghĩ.
Cung Duyệt miệng thẳng lòng ngay, không nhịn được liền cất tiếng hỏi:
- Tướng quân, hai ngày nay, ngày nào ngài cũng đi tới chỗ quỷ quái này, sau đó đứng suốt cả ngày, nhưng ty chức quả thật nghĩ không ra nơi này có gì đẹp mắt?
- Nếu như ngươi có thể nhìn ra huyền cơ của nơi này thì thiên lý ở đâu?!
Yến Trường Không cười nhạt, nói với vẻ vừa răn dạy vừa khuyến khích:
- Bình thường trong thời gian học tập chiến thuật ở học viện quân sự Minh Nguyệt, ngươi luôn miệng bảo rằng không có thời gian. Nhưng nếu ngươi đã học xong giáo trình cơ sở cấp thấp, ngươi sẽ hiểu được dụng ý vì sao bản tướng quân năm lần bảy lượt tới nơi này để quan sát địa hình!
- Ách…
Cung Duyệt gãi đầu gãi tai, mặt toát mồ hôi:
- Ty chức chỉ biết được có vài chữ, làm sao học được giáo trình chiến thuật kia chứ!
- Được rồi!
Yến Trường Không cười khổ lắc đầu:
- Bảo ngươi học chiến thuật còn khó hơn ép buộc quả phụ mang thai!
Yến Trường Không vừa dứt lời, Cảnh Trực, Cung Duệ, còn có các tướng sĩ đội cận vệ bên cạnh đều phá lên cười, bản thân Cung Duyệt cũng gãi đầu cười rất ngây ngô. Mặc dù hắn bị Yến Trường Không giáo huấn một phen nhưng không hề lộ ra vẻ buồn lòng, có thể thấy được, uy tín của Yến Trường Không trong lòng tướng sĩ dưới trướng rất cao.
Đợi cho tiếng cười của mọi người dịu bớt, Yến Trường Không mới lên tiếng nói với giọng nghiêm trang:
- Lần Đông chinh này kết thúc thất bại, không khỏi khiến cho người phải thở dài tiếc nuối. Thế nhưng còn tệ hơn nữa là đế quốc Quang Huy sắp sửa phản kích ồ ạt, mà quốc khố của đế quốc cũng đã không còn đủ tiền bạc và lương thực để chống chọi một trận chiến tranh trường kỳ bảo vệ đế quốc.
Cả bọn Cảnh Trực Cung Duyệt đều vội vã gật đâu, ánh mắt cả bọn cũng trở nên ngưng trọng hẳn lên.
- Cho nên…
Yến Trường Không buồn bã thở dài, nói tiếp:
- Tổng đốc đại nhân mới lệnh cho sư đoàn số Hai bảo vệ yếu đạo này trong thời gian ít nhất mười ngày. Bởi vì trong thời gian mười ngày này đế quốc đang thu gom tiền bạc và lương thực, nếu như thu gom không được số tiền bạc và lương thực kia, chúng ta không chỉ thua một trận chiến tranh bảo vệ đế quốc mà thôi, mà rất có thể là mất cả đế quốc!
Đột nhiên Cung Duyệt nắm chặt đôi bàn tay sắt, giọng phấn khích:
- Đế quốc Minh Nguyệt chúng ta tuyệt đối sẽ không thua đế quốc Quang Huy!
- Đúng, bản tướng quân cũng tin chắc đế quốc sẽ không thua!
Yến Trường Không gật đầu, trầm giọng:
- Thế nhưng tướng sĩ của đế quốc không thể nào ôm bụng đói bước ra chiến trường đánh nhau với quân địch, lại còn thân nhân của các tướng sĩ đã hy sinh, chúng ta càng không thể để cho bọn họ vì không có tiền mua thức ăn quần áo mà phải chịu đói rét…
Nói đến đây, trong lòng Yến Trường Không bất giác nhớ đến những tướng sĩ đã bỏ thây tại đế quốc Quang Huy trong cuộc Đông chinh này, nghĩ đến bọn họ hy sinh vì đế quốc, nhưng đế quốc ngay cả tiền tử tuất của bọn họ cũng không thể phát. Người nhà bọn họ chẳng những đã mất đi thân nhân, mà còn phải chịu đựng cuộc sống cực khổ.
Vừa nghĩ vừa nhớ, đôi mắt hổ của Yến Trường Không không khỏi ứa ra nước mắt, giọng nói của hắn thoáng chốc cũng trở nên nghẹn ngào:
- Cho nên chúng ta bất luận thế nào cũng phải thu gom cho đủ số lương thực và tiền bạc kia, vì để cho Tổng đốc đại nhân có thể thu gom được tiền bạc và lương thực, sư đoàn số Hai bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ con đường quan trọng này trong thời gian mười ngày!
- Tướng quân!
Cung Duyệt hai mắt đỏ ngầu, gầm nhẹ:
- Hãy để cho ty chức tới thủ ở Thập Lý pha, chỉ cần ty chức còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để một tên binh sĩ nào của đế quốc Quang Huy qua lọt, tuyệt đối không để cho bọn chó đế quốc Quang Huy này tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với đại doanh ở trung quân của tướng quân!
Yến Trường Không yên lặng lắc đầu, khá khen cho dũng khí thấy chết không sờn lòng của Cung Duyệt, nhưng muốn bảo vệ con đường quan trọng này trong ít nhất mười ngày, dựa vào tử thủ là không đủ. Quân đoàn cận vệ của Mông Diễn có năm sư đoàn mười mấy vạn người, thêm nữa gian tế vừa báo lại, chủ lực quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang cũng đã chạy tới ngoài thành Tây Lăng. Cho nên đại quân của đế quốc Quang Huy đang tụ họp ở Tây Lăng đã hơn hai mươi vạn, mà sư đoàn số Hai đếm đi đếm lại cũng chỉ có hơn hai vạn mà thôi!
Hơn hai vạn muốn ngăn cản hai mươi vạn, cái cần có không chỉ là dũng khí, trí tuệ lại càng cần hơn!
Ánh mắt Yến Trường Không đột nhiên chuyển qua nhìn hai mảng rừng rậm rạp hai bên quan đạo, đột nhiên, một vẻ điềm đạm ung dung toát ra trên gương mặt hắn. Có thể ngăn trở hai mươi vạn đại quân đế quốc Quang Huy hay không, phải xem có thể lợi dụng trọn vẹn hai mảng rừng rậm kia hay không!
o0o
Hai ngày sau, vào buổi trưa.
Sư đoàn tiên phong của quân đoàn cận vệ vừa đến Thập Lý pha, đại tướng tiên phong Đằng Thanh Vân cảm thấy hai cánh rừng rậm rạp hai bên đường mơ hồ toát ra sát khí, vội ra lệnh cho toàn quân không đi tới nữa, lập tức ngừng lại triển khai trận thế dọc theo sườn núi phía Bắc, rồi lập tức sai người phi ngựa báo tin cho Mông Diễn. Mông Diễn nghe vậy vội vàng chỉ huy chủ lực đại quân của quân đoàn cận vệ và chủ lực của quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang chạy tới Thập Lý pha hội hợp với sư đoàn tiên phong của Đằng Thanh Vân.
Ngựa xe rầm rộ.
Mông Diễn và Trịnh Trọng Quang đều tự ngồi chiến xa đi tới trước đội hình sư đoàn tiên phong đã chờ sẵn, hai bên chiến xa của hai người là một đám tướng lĩnh cao cấp của quân đoàn cận vệ và quân đoàn Tây Bắc tiền hô hậu ủng. Còn có Triệu Thanh Hạm chỉ huy cánh quân kỵ binh Man nhân đi theo xuất chinh, Ngô Quân Di cũng có mặt trong số đó.
Đại tướng tiên phong Đằng Thanh Vân vội vàng giục ngựa tiến tới, ngồi trên lưng ngựa ôm quyền hành lễ với Mông Diễn:
- Ty chức tham kiến điện hạ.
- Ừ!
Mông Diễn khẽ gật đầu, cau mày hỏi:
- Ngươi hoài nghi trong cánh rừng phía trước có quân của đế quốc Quang Huy mai phục sao?
- Không phải hoài nghi, mà quả thật có quân của đế quốc Quang Huy mai phục trong đó!
Đằng Thanh Vân nghiêm giọng đáp:
- Trước khi điện hạ tới đây, ty chức đã trước sau phái ra sáu toán thám báo du kỵ tiến vào rừng rậm thăm dò, kết quả cho đến bây giờ không có người nào trở về, ty chức đoán chừng bọn chúng đã gặp chuyện bất trắc!
Sử Di Viễn đang đứng nghiêm phía sau Mông Diễn đột nhiên cất tiếng:
- Điện hạ, quả thật trong rừng tràn ngập sát khí!
- Có phục binh thì đã sao?
Mông Diễn quát to:
- Trước hết đuổi bọn chúng ra sau đó một phen quét sạch.
Lọc cọc….
Mông Diễn vừa dứt lời, một con ngựa trắng lẻ loi đột nhiên xuất hiện trên sườn núi phía Nam. Kỵ sĩ giục ngựa đi chậm rãi đi lên đến chỗ cao nhất trên sườn núi thì nhẹ nhàng thắng ngựa dừng lại. Con ngựa trắng lắc lắc chiếc đầu to lớn thật mạnh, lại phát ra tiếng thở phì phò trong mũi, trong lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người cỡi con ngựa trắng kia.
Tuấn mã có bộ lông thuần một màu trắng như tuyết, trong tay kỵ sĩ cầm một cây Lượng Ngân thương màu trắng sáng chói như cầu vồng, bộ áo giáp màu đen bao phủ thân hình tráng kiện, khuôn mặt anh tuấn trắng nõn làm cho nữ nhân trông thấy phải sinh lòng ghen ghét. Lại thêm cặp mắt đen tuyền, lúc nhìn người khác toát ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn làm cho người ta ngạt thở, dường như ngay cả không khí chung quanh hắn đều vì vậy mà trở nên rét lạnh khác thường.
- Yến Trường Không?
Mông Diễn hơi biến sắc, nghiêm nghị nói:
- Chẳng lẽ là Bạch Mã Ngân Thương Yến Trường Không!
Mông Diễn vừa dứt lời, kỵ sĩ ở sườn núi bên kia đã giục ngựa xông thẳng về phía trước, vừa chạy được hơn mười bước liền nhẹ nhàng ghìm cương. Chiến mã nhất thời dựng đứng thân trước lên cao, ngẩng đầu hí lên một tiếng thật dài.
Đến khi con ngựa trắng thả rơi hai chân trước xuông đất thật mạnh, kỵ sĩ nọ liền vung cao ngân thương trong tay, mũi thương sáng chói chỉ vào đám quân của đế quốc Quang Huy đông như kiến phía trước, lớn tiếng quát to:
- Thanh Châu Yến Trường Không ở đây, ai dám cùng ta đơn đả độc đấu?
Ánh mắt Mông Diễn thoáng vẻ ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Yến Trường Không, quả thật là Yến Trường Không!
Trịnh Trọng Quang muốn thể hiện một chút trước mặt Mông Diễn, lập tức quay đầu quát to:
- Các huynh đệ Tây Bắc, ai dám xuất trận lấy thủ cấp Yến Trường Không dâng lên trước chiến xa điện hạ?
Trịnh Trọng Quang vừa dứt lời, một viên tướng lập tức từ trong trận giục ngựa xông ra, thúc ngựa vung đao về phía Yến Trường Không, lớn tiếng quát:
- Tây Bắc Mao Kiệt, xin chỉ giáo!
Yến Trường Không không thèm đáp lời, nhẹ thúc hai chân, Bạch Long mã thoáng chốc hất tung bốn vó, trong một thời gian rất ngắn đã tăng tốc, cả người lẫn ngựa hoá thành một luồng sáng bắn về phía Mao Kiệt. Mao Kiệt chưa kịp đề phòng đang muốn vung đao lên chém thì đã bị Yến Trường Không đánh cho một thương rơi xuống ngựa.
- Nhị đệ!
- Nhị ca!
Mao Kiệt vừa rơi xuống ngựa, trong đội hình của quân đoàn Tây Bắc lập tức phi ra hai kỵ mã, song song chạy tới Yến Trường Không.
Hai người này chính là bào huynh Mao Anh và bào đệ Mao Hùng của Mao Kiệt. Lúc này cả hai mặt mày căm phẫn, có vẻ như không giết Yến Trường Không ngay giữa trận tiền tuyệt đối không chịu bỏ qua.
Yến Trường Không đương nhiên không sợ hãi, giục ngựa nghênh đón.
Ngay lúc ba chiến mã xáp đến gần nhau, chỉ nghe một tiếng quát to, sau đó chợt vang lên hai thanh âm rên la thảm thiết. Đám tướng sĩ của đế quốc Quang Huy đang chăm chú theo dõi cuộc chiến vẫn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, cuộc chiến đã phân sống chết. Mao Anh, Mao Hùng cũng đã rơi xuống ngựa, đang giãy dụa rên la trên mặt đất, bụng của hai người đã bị chọc thủng một lỗ thật to, lục phủ ngũ tạng và máu tươi theo đó trào ra, cảnh tượng vô cùng thê thảm khiến người khác không nỡ nhìn.
Thấy Mao Anh, Mao Hùng chỉ sau một hiệp đã bị Yến Trường Không đánh rơi xuống ngựa, trong đội hình đại quân của đế quốc Quang Huy thoáng chốc vang lên tiếng hít thở thật sâu.
Yến Trường Không giục ngựa qua lại trước trận mấy vòng, rồi quay lại sườn núi ghìm ngựa đứng lại, lớn tiếng quát:
- Quân của đế quốc Quang Huy chẳng lẽ chỉ toàn phường giá áo túi cơm sao? Hừ, bọn vô dụng các ngươi trở về nhà khổ luyện thêm mười năm võ nghệ rồi hãy trở lại, Mạnh Hổ, Mạnh Hổ đâu rồi?
Hai tay Mông Diễn bất giác nắm chặt thành chiến xa, bởi vì dùng sức quá độ, các đầu ngón tay đều trắng bệch.
Yến Trường Không xem thường các tướng lĩnh của quân đoàn cận vệ và quân đoàn Tây Bắc như thế, nhưng lại chỉ kiêng kỵ mỗi mình Mạnh Hổ, điều này làm cho Mông Diễn cảm thấy không thể nào đón nhận được. Ngọn lửa đố kỵ bừng bừng cháy lên trong lồng ngực, Mông Diễn đột ngột đánh một chưởng thật mạnh vào thành chiến xa, lớn tiếng quát:
- Người đâu, dắt Ô Chuy ra đây!
Ô Chuy là vật cỡi của Mông Diễn, Mông Diễn kêu người dắt Ô Chuy ra chính là hắn muốn đích thân xuất trận!
Một đám tham mưu và tướng lĩnh của quân đoàn cận vệ bị chuyện này làm cho kinh hoảng, Sử Di Viễn, Phác Tán Chi vội vàng tiến lại dùng lời khuyên nhủ. Hàn Phong là người đứng đầu trong năm đại hổ tướng của quân đoàn cận vệ trực tiếp giục ngựa chạy vội ra, giương cao thương quát lớn:
- Yến Trường Không đừng vội càn rỡ, Lạc Kinh Hàn Phong đến đây lãnh giáo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.