Chương 83: Toàn quân tiêu diệt
Tĩnh Mịch Kiếm Khách
18/03/2013
Ba ngàn kỵ binh Man nhân như một đợt thuỷ triều ào qua sông Bàn Long trên bề mặt băng rắn chắc. Báo Tử thả lỏng ngón tay đang giữ dây cung, mũi hoả tiễn thoáng chốc mang theo tiếng rít chói tai xẹt qua hư không, rơi xuống mặt sông, dây cung rung động phát ra những tiếng kêu ong ong. Ba trăm tên cung tiễn thủ phía sau Báo Tử cũng vội vã buông tên, hơn ba trăm mũi hoả tiễn rơi tán loạn trên mặt sông, lớp cỏ phủ trên mặt băng bén lửa cháy bùng.
Dưới sức nóng của lớp cỏ đang cháy bừng bừng, mặt băng kiên cố dần dần tan ra từng chút một.
Vừa lúc đó, hơn hai vạn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt dưới sự ‘đuổi giết’ của trận hoả hoạn ngập trời đã chạy tới bờ sông Bàn Long.
Phía trước đột nhiên xuất hiện con sông lại có lớp cỏ đang cháy bừng bừng trên mặt băng làm cho Diêu Minh Viễn giật mình kinh hãi, bản năng của hắn cảm thấy đại sự không ổn. Thế nhưng lúc đó nếu muốn hạ lệnh toàn quân ngừng lại không đi tới nữa thì đã không còn kịp, huống chi hắn cũng không thể nào hạ lệnh ngừng lại, bởi vì trận hoả hoạn đang cháy ngút trời đã đuổi sát sau lưng khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt, nếu như dừng lại thì tất cả mọi người đều vùi thây trong biển lửa!
Đầu ngựa lố nhố, vó ngựa tung bay.
Hùng hổ dẫn đầu đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt bước lên mặt băng đầu tiên, Diêu Minh Viễn giục ngựa phi nhanh, mắt thấy sẽ qua được bờ bên kia của sông Bàn Long thì chuyện mà hắn lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra. Chỉ nghe âm thanh răng rắc vang lên, chiến mã đột nhiên trầm xuống, cả người lẫn ngựa thoáng chốc đã chìm vào trong nước sông lạnh giá.
Vốn tầng băng trên mặt sông Bàn Long rất dày, thế nhưng sau khi gần ba ngàn kỵ binh Man nhân chạy qua đã làm vỡ ra không ít khe nứt. Hơn nữa lớp cỏ đang cháy trên mặt băng đã tạo ra rất nhiều lỗ thủng, kết cấu tầng băng trở nên vô cùng yếu ớt hơn lúc trước, sức chịu đựng đã giảm đi rất nhiều, giờ đây đột ngột bị mấy ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt ào qua một lượt, lập tức tan rã.
Mặt sông Bàn Long rộng mấy trăm bước thoáng chốc người ngựa hỗn loạn, hơn ba ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đã xông lên mặt sông không ai may mắn thoát được, tất cả đều chìm vào dòng nước vô cùng lạnh giá. Càng không may hơn nữa, đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt phía sau không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì, sau lưng lại bị trận hoả hoạn đuổi theo quá gấp, cho nên cả bọn đều liều mạng giục ngựa chạy vội về phía trước, kết quả giống như chuột chui vào rọ đều chìm trong nước sông lạnh lẽo.
Đáng thương cho bọn khinh kỵ binh này đều đến từ Định Châu ở phía Bắc của đế quốc Minh Nguyệt, gần như không có tên nào biết bơi lội cả, vừa rớt xuống sông lập tức chết đuối hơn phân nửa, còn lại không tới phân nửa cũng giãy dụa không được bao lâu.
Không biết từ lúc nào, một đội cung tiễn thủ Man nhân thần sắc vô cùng lạnh lẽo đã xuất hiện ở bờ Nam, cả bọn lập tức giương cung lắp tên, mũi tên nhọn hoắt lạnh lẽo nhắm vào bọn binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt đang giãy dụa giữa sông. Nhờ vào ánh sáng của trận hoả hoạn càng ngày càng gần bờ Bắc, binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt có thể thấy được sát cơ lãnh khốc hiện ra rất rõ ràng trên mặt Man nhân.
Hơn trăm tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt hiểu biết thuỷ tính một chút đã nổi lên giữa dòng sông lạnh lẽo, cố gắng ôm những tảng băng vỡ bơi vào bờ Nam. Lúc bọn chúng đang bò lên bờ sông, mấy trăm tên cung tiễn thủ Man nhân vội vã buông tên, tiếng bật dây cung vang lên, hơn trăm tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt vất vả lắm mới tới được bờ sông liền cất tiếng kêu thảm thiết lăn lộn trong vũng máu. Hơn một nửa trong số đó thậm chí không kịp cất tiếng kêu nào, hai tay đã ôm chặt mũi tên ghim trên cổ rồi từ từ ngã xuống.
Số khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt còn lại vô cùng do dự, không dám chạy qua bờ Nam nữa. Lúc đó trận hoả hoạn bên bờ Bắc đã cháy tới sát bên, hơn ngàn khinh kỵ binh còn lại may mắn chưa lọt xuống sông Bàn Long đang chen chúc một cách vất vả. Sức nóng ngày càng tăng dần, đám khinh kỵ binh ngày càng hỗn loạn, đã có mười mấy tên bị chen lấn rơi tõm xuống sông.
Trận hoả hoạn tàn sát này cũng cần một thời gian chừng ăn xong bữa cơm, thậm chí lâu hơn mới có thể tắt, thế nhưng đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt ngâm mình dưới sông đã không thể nào chịu đựng được lâu như vậy. Vốn mặt băng vỡ nát bây giờ đang đóng băng trở lại, mới chỉ ngâm nước sông trong chốc lát, đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt phát hiện nước sông chung quanh bắt đầu đóng thành lớp váng mỏng, không bao lâu sau, đến khi nước sông đóng lại thành khối tức là đã đến giờ chết của chúng.
Quá trình chờ chết rất là đau khổ, rất nhiều người thà chịu trên chiến trường bị địch nhân chém một đao bay đầu, chứ không muốn ngâm mình trong nước yên lặng chờ đợi tử thần tới đón. Giữa cơn tuyệt vọng, có một tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đưa tay xé chiến bào ướt sũng của đồng đội phủ lên người, sau đó lảo đảo bước trở lại bờ Bắc sông Bàn Long.
Chạy qua bờ Nam nhất định là chết chắc, không kể mấy trăm cung tiễn thủ Man nhân đang canh chừng cẩn thận, ba ngàn kỵ binh Man nhân vừa rồi bị khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đuổi theo cũng đã đứng chờ sẵn. Cả bọn giống như một bầy sói đang chờ con mồi dâng tới miệng đang canh giữ bên bờ Nam, vậy qua đó làm sao sống nổi?
Mặc dù trận hoả hoạn bên bờ Bắc vẫn còn đang cháy nhưng không còn mạnh mẽ như lúc đầu, nếu như khoác chiến bào đẫm ướt trên người có lẽ còn có cơ hội thoát chết. Đã có một tên làm gương, số khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt may mắn chưa chết đuối đang ngâm mình dưới sông liền vội vã theo tên kia lên bờ. Thế nhưng khi bọn chúng còn đang lóp ngóp bò lên bờ, từng mũi tên lạnh lẽo từ bên bờ Nam lập tức bắn qua, rốt cục đã đóng đinh từng tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt ngay tại bờ sông.
Bờ Bắc lửa cháy ngút trời, soi cả hai bờ Nam Bắc sáng như ban ngày. Bọn khinh kỵ binh đáng thương này bởi vì toàn thân ướt sũng, lại ngâm nước lạnh trong một thời gian nên tay chân đã hoàn toàn tê dại, động tác vụng về, cả bọn đều trở thành bia sống cho đám cung tiễn thủ Man nhân luyện tập bắn cung, không có tên nào may mắn thoát khỏi!
o0o
Ngoài thành Tây Lăng, đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.
Tư Đồ Duệ cả đêm không ngủ, đám tướng lĩnh Yến Trường Không, Tần Khởi của đế quốc Minh Nguyệt cũng thức trắng theo!
Đến khi chân trời phía Đông đã sáng mờ mờ, một đêm dài đăng đẳng sắp sửa trôi qua, thế nhưng vẫn không có tin tức gì của đám kỵ binh Man nhân và sư đoàn kỵ binh của Diêu Minh Viễn, tâm tình của Tư Đồ Duệ dần dần trở nên nặng nề, sắc mặt cũng ngày càng ảm đạm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi sao?
Thế nhưng rất nhanh Tư Đồ Duệ đã gạt bỏ ý nghĩ này.
Đám kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ lọt vào ổ phục kích bị tổn thất nặng nề, cho dù chưa tiêu tan đấu chí cũng đã tổn thương nguyên khí. Theo như tin báo về, số kỵ binh Man nhân may mắn đột phá vòng vây nhiều nhất cũng chỉ được ba, bốn ngàn tên, hơn nữa phần lớn đều bị thương, khó mà đánh tiếp được nữa. Thế nhưng Diêu Minh Viễn lại có trong tay một sư đoàn khinh kỵ binh gần hai vạn năm ngàn người.
Thực lực hai bên chênh lệch nhiều như thế, làm sao có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Tư Đồ Duệ thừa nhận Mạnh Hổ quả thật là một viên mãnh tướng hiếm có trên đời, cũng thừa nhận hắn là một đối thủ vô cùng khó chịu. Thế nhưng Tư Đồ Duệ không cho rằng Mạnh Hổ có thể bằng vào ba, bốn ngàn tàn binh bại tướng trong tình trạng kiệt sức có thể tạo ra uy hiếp gì đáng kể cho hơn hai vạn khinh kỵ binh của Diêu Minh Viễn.
Yến Trường Không cũng cho rằng Diêu Minh Viễn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tiến lên khuyên nhủ:
- Tổng đốc đại nhân, ngài xem trời đã sáng, hay là vào trong lều chợp mắt giây lát. Nếu như có tin tức gì của tướng quân Diêu Minh Viễn báo về, nhất định ty chức sẽ cho người đánh thức đại nhân ngay lập tức.
- Không!
Tư Đồ Duệ khoát tay, nói với vẻ cương quyết:
- Bản Tổng đốc sẽ chờ ở đây, không thấy tin tức xác thực báo về, bản Tổng đốc ngủ không được!
Tần Khởi không nhịn được cất tiếng trách móc Diêu Minh Viễn:
- Tên Diêu Minh Viễn này làm ăn kiểu gì vậy? Mặc dù ba, bốn ngàn kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ may mắn phá vòng vây chạy trốn, nhưng trước khi phá vây đã trải qua mấy trường huyết chiến, cả bọn người ngựa đều đã kiệt sức. Vậy mà khinh kỵ binh của hắn chỉ trang bị nhẹ, tại sao đuổi theo hơn nửa đêm vẫn không kịp? Ta thấy hắn không xứng đáng với chức sư đoàn trưởng chút nào!
Tần Khởi có đủ tư cách nói như vậy, dù sao hắn cũng là con cháu thuộc dòng chính của Tần gia, loại tướng lĩnh như Diêu Minh Viễn không thể sánh bằng.
Tư Đồ Duệ ngẩng lên liếc nhìn Tần Khởi, Tần Khởi bĩu môi không nói gì. Lần này được điều tới trợ chiến Thanh Châu, Tần Khởi hắn thật là thất bại, lúc chặn đường đoạt quân lương cũng đã bị một phen mặt xám mày tro. Hơn nữa sư đoàn số Hai của hắn là một trong những sư đoàn tinh nhuệ nhất của quân đoàn Định Châu, lại bị không tới một vạn kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ đánh cho tan tác, nếu không nhờ Yến Trường Không chạy tới kịp thời, có lẽ toàn quân của hắn đã bị tiêu diệt.
Trong lều yên tĩnh trở lại.
Đợi đến giữa trưa cũng không nghe không thấy tin tức gì của Diêu Minh Viễn, rốt cục Tư Đồ Duệ cảm thấy có chuyện không ổn, cấp tốc phái ra rất nhiều du kỵ binh đi khắp nơi điều tra. Đến xế chiều, số du kỵ binh phái ra rốt cục có hai tên trở về, còn mang theo một tên khinh kỵ binh đế quốc Minh Nguyệt bị lạnh run gần sắp chết.
Sau khi được uống mấy ngụm nước tiêu, rốt cục tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đã tỉnh lại.
Thấy hai người Tư Đồ Duệ và Tần Khởi, tên khinh kỵ binh kia cố gắng lật mình quỳ rạp xuống đất, chưa kịp nói gì đã oà khóc thật to.
Thoáng chốc Tư Đồ Duệ cảm thấy trái tim mình như chìm xuống đáy Cửu U địa ngục, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ dù có Thái sơn sụp ngay trước mắt cũng không biến sắc, lạnh nhạt hỏi:
- Không nên vội vã, từ từ nói, xảy ra chuyện gì?
Tên khinh kỵ binh ngừng khóc, nức nở nói:
- Tổng đốc đại nhân, toàn quân sư đoàn số Một đã bị tiêu diệt!
- Cái gì?
Tư Đồ Duệ vốn trấn định như thế, nhưng đột ngột nghe tin này cũng không khỏi biến sắc hít một hơi khí lạnh, kêu lên thất thanh:
- Ngươi nói cái gì?
Các tướng lĩnh cao cấp trong lều ai nấy nhìn nhau, mặt mày kinh hãi.
Chuyện này quả thật không dám tưởng tượng, ba, bốn ngàn tàn binh bại tướng đã kiệt sức, không ngờ lại đánh cho cả một sư đoàn khinh kỵ binh đến nỗi tiêu diệt toàn quân! Cho dù sư đoàn kỵ binh của Diêu Minh Viễn không phải là sư đoàn tinh nhuệ của quân đoàn Thanh Châu, nhưng dù sao cũng có hai vạn năm ngàn kỵ binh, nào phải hai vạn năm ngàn con heo!
Cho dù là hai vạn năm ngàn con heo, ba, bốn ngàn tàn binh bại tướng của Mạnh Hổ chỉ sợ cũng không thể nào bắt hết bọn chúng trong quãng thời gian ngắn ngủi như vậy!
- Khốn kiếp!
Tần Khởi đột nhiên nổi giận, tung ra một cước đá tên khinh kỵ binh ngã lăn xuống đất, điên cuồng quát to:
- Ngươi dám báo cáo láo làm nhiễu loạn lòng quân sao? Bản tướng quân giết ngươi!
- Tướng quân!
Tên khinh kỵ binh giãy dụa bò dậy, lại quỳ rạp xuống đất, nói với vẻ sợ hãi:
- Tiểu nhân không có báo cáo láo quân tình, sư đoàn số Một quả thật đã bị tiêu diệt toàn quân, hai vạn năm ngàn khinh kỵ binh kia đều bị lọt xuống sông, nếu không phải bị chết cháy, chết đuối, chết rét thì cũng chết dưới tay cung tiễn thủ Man nhân. Tiểu nhân nhờ trốn trong đống xác người chết mới may mắn thoát được kiếp nạn này!
Đột nhiên Tư Đồ Duệ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân hình vốn rất gầy gò lảo đảo hai cái. Yến Trường Không đứng cạnh vội bước nhanh tới đỡ lấy Tư Đồ Duệ, ân cần hỏi:
- Tổng đốc đại nhân, ngài làm sao vây?
Tư Đồ Duệ né khỏi cái đỡ của Yến Trường Không, khoát khoát tay, lạnh nhạt nói:
- Không có gì, bản Tổng đốc chỉ là hơi mệt chút thôi!
Dứt lời, Tư Đồ Duệ hít một hơi dài, nhìn các tướng lĩnh chung quanh:
- Mọi người cũng đừng quá lo lắng, mặc dù sư đoàn số Một nếm mùi thất bại, nhưng cũng không gây ra ảnh hưởng gì nhiều. Dù sao đi nữa đám kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ cũng đã hao tổn hơn phân nửa, đã không thể tạo nên uy hiếp gì đáng kể đối với đội vận lương của quân ta, cho nên trận phục kích này chúng ta đã đạt được mục đích của mình!
Dưới sức nóng của lớp cỏ đang cháy bừng bừng, mặt băng kiên cố dần dần tan ra từng chút một.
Vừa lúc đó, hơn hai vạn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt dưới sự ‘đuổi giết’ của trận hoả hoạn ngập trời đã chạy tới bờ sông Bàn Long.
Phía trước đột nhiên xuất hiện con sông lại có lớp cỏ đang cháy bừng bừng trên mặt băng làm cho Diêu Minh Viễn giật mình kinh hãi, bản năng của hắn cảm thấy đại sự không ổn. Thế nhưng lúc đó nếu muốn hạ lệnh toàn quân ngừng lại không đi tới nữa thì đã không còn kịp, huống chi hắn cũng không thể nào hạ lệnh ngừng lại, bởi vì trận hoả hoạn đang cháy ngút trời đã đuổi sát sau lưng khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt, nếu như dừng lại thì tất cả mọi người đều vùi thây trong biển lửa!
Đầu ngựa lố nhố, vó ngựa tung bay.
Hùng hổ dẫn đầu đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt bước lên mặt băng đầu tiên, Diêu Minh Viễn giục ngựa phi nhanh, mắt thấy sẽ qua được bờ bên kia của sông Bàn Long thì chuyện mà hắn lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra. Chỉ nghe âm thanh răng rắc vang lên, chiến mã đột nhiên trầm xuống, cả người lẫn ngựa thoáng chốc đã chìm vào trong nước sông lạnh giá.
Vốn tầng băng trên mặt sông Bàn Long rất dày, thế nhưng sau khi gần ba ngàn kỵ binh Man nhân chạy qua đã làm vỡ ra không ít khe nứt. Hơn nữa lớp cỏ đang cháy trên mặt băng đã tạo ra rất nhiều lỗ thủng, kết cấu tầng băng trở nên vô cùng yếu ớt hơn lúc trước, sức chịu đựng đã giảm đi rất nhiều, giờ đây đột ngột bị mấy ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt ào qua một lượt, lập tức tan rã.
Mặt sông Bàn Long rộng mấy trăm bước thoáng chốc người ngựa hỗn loạn, hơn ba ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đã xông lên mặt sông không ai may mắn thoát được, tất cả đều chìm vào dòng nước vô cùng lạnh giá. Càng không may hơn nữa, đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt phía sau không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì, sau lưng lại bị trận hoả hoạn đuổi theo quá gấp, cho nên cả bọn đều liều mạng giục ngựa chạy vội về phía trước, kết quả giống như chuột chui vào rọ đều chìm trong nước sông lạnh lẽo.
Đáng thương cho bọn khinh kỵ binh này đều đến từ Định Châu ở phía Bắc của đế quốc Minh Nguyệt, gần như không có tên nào biết bơi lội cả, vừa rớt xuống sông lập tức chết đuối hơn phân nửa, còn lại không tới phân nửa cũng giãy dụa không được bao lâu.
Không biết từ lúc nào, một đội cung tiễn thủ Man nhân thần sắc vô cùng lạnh lẽo đã xuất hiện ở bờ Nam, cả bọn lập tức giương cung lắp tên, mũi tên nhọn hoắt lạnh lẽo nhắm vào bọn binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt đang giãy dụa giữa sông. Nhờ vào ánh sáng của trận hoả hoạn càng ngày càng gần bờ Bắc, binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt có thể thấy được sát cơ lãnh khốc hiện ra rất rõ ràng trên mặt Man nhân.
Hơn trăm tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt hiểu biết thuỷ tính một chút đã nổi lên giữa dòng sông lạnh lẽo, cố gắng ôm những tảng băng vỡ bơi vào bờ Nam. Lúc bọn chúng đang bò lên bờ sông, mấy trăm tên cung tiễn thủ Man nhân vội vã buông tên, tiếng bật dây cung vang lên, hơn trăm tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt vất vả lắm mới tới được bờ sông liền cất tiếng kêu thảm thiết lăn lộn trong vũng máu. Hơn một nửa trong số đó thậm chí không kịp cất tiếng kêu nào, hai tay đã ôm chặt mũi tên ghim trên cổ rồi từ từ ngã xuống.
Số khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt còn lại vô cùng do dự, không dám chạy qua bờ Nam nữa. Lúc đó trận hoả hoạn bên bờ Bắc đã cháy tới sát bên, hơn ngàn khinh kỵ binh còn lại may mắn chưa lọt xuống sông Bàn Long đang chen chúc một cách vất vả. Sức nóng ngày càng tăng dần, đám khinh kỵ binh ngày càng hỗn loạn, đã có mười mấy tên bị chen lấn rơi tõm xuống sông.
Trận hoả hoạn tàn sát này cũng cần một thời gian chừng ăn xong bữa cơm, thậm chí lâu hơn mới có thể tắt, thế nhưng đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt ngâm mình dưới sông đã không thể nào chịu đựng được lâu như vậy. Vốn mặt băng vỡ nát bây giờ đang đóng băng trở lại, mới chỉ ngâm nước sông trong chốc lát, đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt phát hiện nước sông chung quanh bắt đầu đóng thành lớp váng mỏng, không bao lâu sau, đến khi nước sông đóng lại thành khối tức là đã đến giờ chết của chúng.
Quá trình chờ chết rất là đau khổ, rất nhiều người thà chịu trên chiến trường bị địch nhân chém một đao bay đầu, chứ không muốn ngâm mình trong nước yên lặng chờ đợi tử thần tới đón. Giữa cơn tuyệt vọng, có một tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đưa tay xé chiến bào ướt sũng của đồng đội phủ lên người, sau đó lảo đảo bước trở lại bờ Bắc sông Bàn Long.
Chạy qua bờ Nam nhất định là chết chắc, không kể mấy trăm cung tiễn thủ Man nhân đang canh chừng cẩn thận, ba ngàn kỵ binh Man nhân vừa rồi bị khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đuổi theo cũng đã đứng chờ sẵn. Cả bọn giống như một bầy sói đang chờ con mồi dâng tới miệng đang canh giữ bên bờ Nam, vậy qua đó làm sao sống nổi?
Mặc dù trận hoả hoạn bên bờ Bắc vẫn còn đang cháy nhưng không còn mạnh mẽ như lúc đầu, nếu như khoác chiến bào đẫm ướt trên người có lẽ còn có cơ hội thoát chết. Đã có một tên làm gương, số khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt may mắn chưa chết đuối đang ngâm mình dưới sông liền vội vã theo tên kia lên bờ. Thế nhưng khi bọn chúng còn đang lóp ngóp bò lên bờ, từng mũi tên lạnh lẽo từ bên bờ Nam lập tức bắn qua, rốt cục đã đóng đinh từng tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt ngay tại bờ sông.
Bờ Bắc lửa cháy ngút trời, soi cả hai bờ Nam Bắc sáng như ban ngày. Bọn khinh kỵ binh đáng thương này bởi vì toàn thân ướt sũng, lại ngâm nước lạnh trong một thời gian nên tay chân đã hoàn toàn tê dại, động tác vụng về, cả bọn đều trở thành bia sống cho đám cung tiễn thủ Man nhân luyện tập bắn cung, không có tên nào may mắn thoát khỏi!
o0o
Ngoài thành Tây Lăng, đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.
Tư Đồ Duệ cả đêm không ngủ, đám tướng lĩnh Yến Trường Không, Tần Khởi của đế quốc Minh Nguyệt cũng thức trắng theo!
Đến khi chân trời phía Đông đã sáng mờ mờ, một đêm dài đăng đẳng sắp sửa trôi qua, thế nhưng vẫn không có tin tức gì của đám kỵ binh Man nhân và sư đoàn kỵ binh của Diêu Minh Viễn, tâm tình của Tư Đồ Duệ dần dần trở nên nặng nề, sắc mặt cũng ngày càng ảm đạm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi sao?
Thế nhưng rất nhanh Tư Đồ Duệ đã gạt bỏ ý nghĩ này.
Đám kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ lọt vào ổ phục kích bị tổn thất nặng nề, cho dù chưa tiêu tan đấu chí cũng đã tổn thương nguyên khí. Theo như tin báo về, số kỵ binh Man nhân may mắn đột phá vòng vây nhiều nhất cũng chỉ được ba, bốn ngàn tên, hơn nữa phần lớn đều bị thương, khó mà đánh tiếp được nữa. Thế nhưng Diêu Minh Viễn lại có trong tay một sư đoàn khinh kỵ binh gần hai vạn năm ngàn người.
Thực lực hai bên chênh lệch nhiều như thế, làm sao có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Tư Đồ Duệ thừa nhận Mạnh Hổ quả thật là một viên mãnh tướng hiếm có trên đời, cũng thừa nhận hắn là một đối thủ vô cùng khó chịu. Thế nhưng Tư Đồ Duệ không cho rằng Mạnh Hổ có thể bằng vào ba, bốn ngàn tàn binh bại tướng trong tình trạng kiệt sức có thể tạo ra uy hiếp gì đáng kể cho hơn hai vạn khinh kỵ binh của Diêu Minh Viễn.
Yến Trường Không cũng cho rằng Diêu Minh Viễn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tiến lên khuyên nhủ:
- Tổng đốc đại nhân, ngài xem trời đã sáng, hay là vào trong lều chợp mắt giây lát. Nếu như có tin tức gì của tướng quân Diêu Minh Viễn báo về, nhất định ty chức sẽ cho người đánh thức đại nhân ngay lập tức.
- Không!
Tư Đồ Duệ khoát tay, nói với vẻ cương quyết:
- Bản Tổng đốc sẽ chờ ở đây, không thấy tin tức xác thực báo về, bản Tổng đốc ngủ không được!
Tần Khởi không nhịn được cất tiếng trách móc Diêu Minh Viễn:
- Tên Diêu Minh Viễn này làm ăn kiểu gì vậy? Mặc dù ba, bốn ngàn kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ may mắn phá vòng vây chạy trốn, nhưng trước khi phá vây đã trải qua mấy trường huyết chiến, cả bọn người ngựa đều đã kiệt sức. Vậy mà khinh kỵ binh của hắn chỉ trang bị nhẹ, tại sao đuổi theo hơn nửa đêm vẫn không kịp? Ta thấy hắn không xứng đáng với chức sư đoàn trưởng chút nào!
Tần Khởi có đủ tư cách nói như vậy, dù sao hắn cũng là con cháu thuộc dòng chính của Tần gia, loại tướng lĩnh như Diêu Minh Viễn không thể sánh bằng.
Tư Đồ Duệ ngẩng lên liếc nhìn Tần Khởi, Tần Khởi bĩu môi không nói gì. Lần này được điều tới trợ chiến Thanh Châu, Tần Khởi hắn thật là thất bại, lúc chặn đường đoạt quân lương cũng đã bị một phen mặt xám mày tro. Hơn nữa sư đoàn số Hai của hắn là một trong những sư đoàn tinh nhuệ nhất của quân đoàn Định Châu, lại bị không tới một vạn kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ đánh cho tan tác, nếu không nhờ Yến Trường Không chạy tới kịp thời, có lẽ toàn quân của hắn đã bị tiêu diệt.
Trong lều yên tĩnh trở lại.
Đợi đến giữa trưa cũng không nghe không thấy tin tức gì của Diêu Minh Viễn, rốt cục Tư Đồ Duệ cảm thấy có chuyện không ổn, cấp tốc phái ra rất nhiều du kỵ binh đi khắp nơi điều tra. Đến xế chiều, số du kỵ binh phái ra rốt cục có hai tên trở về, còn mang theo một tên khinh kỵ binh đế quốc Minh Nguyệt bị lạnh run gần sắp chết.
Sau khi được uống mấy ngụm nước tiêu, rốt cục tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đã tỉnh lại.
Thấy hai người Tư Đồ Duệ và Tần Khởi, tên khinh kỵ binh kia cố gắng lật mình quỳ rạp xuống đất, chưa kịp nói gì đã oà khóc thật to.
Thoáng chốc Tư Đồ Duệ cảm thấy trái tim mình như chìm xuống đáy Cửu U địa ngục, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ dù có Thái sơn sụp ngay trước mắt cũng không biến sắc, lạnh nhạt hỏi:
- Không nên vội vã, từ từ nói, xảy ra chuyện gì?
Tên khinh kỵ binh ngừng khóc, nức nở nói:
- Tổng đốc đại nhân, toàn quân sư đoàn số Một đã bị tiêu diệt!
- Cái gì?
Tư Đồ Duệ vốn trấn định như thế, nhưng đột ngột nghe tin này cũng không khỏi biến sắc hít một hơi khí lạnh, kêu lên thất thanh:
- Ngươi nói cái gì?
Các tướng lĩnh cao cấp trong lều ai nấy nhìn nhau, mặt mày kinh hãi.
Chuyện này quả thật không dám tưởng tượng, ba, bốn ngàn tàn binh bại tướng đã kiệt sức, không ngờ lại đánh cho cả một sư đoàn khinh kỵ binh đến nỗi tiêu diệt toàn quân! Cho dù sư đoàn kỵ binh của Diêu Minh Viễn không phải là sư đoàn tinh nhuệ của quân đoàn Thanh Châu, nhưng dù sao cũng có hai vạn năm ngàn kỵ binh, nào phải hai vạn năm ngàn con heo!
Cho dù là hai vạn năm ngàn con heo, ba, bốn ngàn tàn binh bại tướng của Mạnh Hổ chỉ sợ cũng không thể nào bắt hết bọn chúng trong quãng thời gian ngắn ngủi như vậy!
- Khốn kiếp!
Tần Khởi đột nhiên nổi giận, tung ra một cước đá tên khinh kỵ binh ngã lăn xuống đất, điên cuồng quát to:
- Ngươi dám báo cáo láo làm nhiễu loạn lòng quân sao? Bản tướng quân giết ngươi!
- Tướng quân!
Tên khinh kỵ binh giãy dụa bò dậy, lại quỳ rạp xuống đất, nói với vẻ sợ hãi:
- Tiểu nhân không có báo cáo láo quân tình, sư đoàn số Một quả thật đã bị tiêu diệt toàn quân, hai vạn năm ngàn khinh kỵ binh kia đều bị lọt xuống sông, nếu không phải bị chết cháy, chết đuối, chết rét thì cũng chết dưới tay cung tiễn thủ Man nhân. Tiểu nhân nhờ trốn trong đống xác người chết mới may mắn thoát được kiếp nạn này!
Đột nhiên Tư Đồ Duệ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân hình vốn rất gầy gò lảo đảo hai cái. Yến Trường Không đứng cạnh vội bước nhanh tới đỡ lấy Tư Đồ Duệ, ân cần hỏi:
- Tổng đốc đại nhân, ngài làm sao vây?
Tư Đồ Duệ né khỏi cái đỡ của Yến Trường Không, khoát khoát tay, lạnh nhạt nói:
- Không có gì, bản Tổng đốc chỉ là hơi mệt chút thôi!
Dứt lời, Tư Đồ Duệ hít một hơi dài, nhìn các tướng lĩnh chung quanh:
- Mọi người cũng đừng quá lo lắng, mặc dù sư đoàn số Một nếm mùi thất bại, nhưng cũng không gây ra ảnh hưởng gì nhiều. Dù sao đi nữa đám kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ cũng đã hao tổn hơn phân nửa, đã không thể tạo nên uy hiếp gì đáng kể đối với đội vận lương của quân ta, cho nên trận phục kích này chúng ta đã đạt được mục đích của mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.