Chương 11: Tử thủ
Tĩnh Mịch Kiếm Khách
18/03/2013
Trong tiếng trống trận rền vang, quân xuất kích của đế quốc Minh Nguyệt đã tiến vào tầm bắn của cung tiễn thủ.
- Không tiến lên nữa… Đội thuẫn lên phía trước!
- Ầm!
Quan quân trọng trang bộ binh ra lệnh một tiếng, một đại đội trọng trang bộ binh đồng thời khiêng những chiếc thuẫn to lớn nặng nề lên vai. Trong thoáng chốc những tiếng ầm ầm phát ra một trận, thậm chí ngay cả mặt đất cũng bị chấn động nhẹ, đại đội cung tiễn thủ nhanh chóng triển khai phía sau bức tường làm bằng những chiếc thuẫn do trọng trang bộ binh kết thành, rất nhanh đã tập hợp thành từng nhóm chuẩn bị bắn tên từ xa.
- Cung tiễn thủ….
- Bắn tên!
Theo tiếng ra lệnh của quan quân, thanh âm kéo dây cung thoáng chốc rung động tường quan cả trong lẫn ngoài. Hơn một ngàn mũi Lang Nha tiễn sắc bén đã chĩa thẳng lên không, sau đó vẽ ra trên không những đường vòng cung đầy chết chóc, kèm theo những tiếng rít gió thê lương nhắm vào đầu tường của pháo đài Hà Tây mà rơi xuống.
o0o
Trên tường quan.
Đôi mắt Mạnh Hổ thoáng chốc giật giật, một tiếng gào trong thoáng chốc thấu tận trời xanh:
- Lập thuẫn, nhanh nhanh lập thuẫn…
Đám tân binh trên tường quan cuống quít giơ lên những tấm ván dài đã chuẩn bị từ trước, rất nhanh kết thành một bức tường ngăn ngay trên đỉnh đầu. Pháo đài Hà Tây lưng dựa Thanh Vân sơn, đá tảng và cây gỗ nhiều đến nỗi dùng không bao giờ cạn, nếu như Mạnh Hổ không biết lợi dụng nguồn tài nguyên ấy mà làm ra một ít dụng cụ phòng ngự đơn giản nhưng thực dụng, không phải là quá ngu ngốc hay sao?
Chờ cho tất cả tân binh đều núp vào dưới bức tường bằng gỗ nọ, Mạnh Hổ lúc này mới co người lại núp vào sau một khối gỗ.
Một mùi thơm nhàn nhạt thoáng qua mũi hắn, đôi mày Mạnh Hổ thoáng chốc hơi cau lại, hơi quay đầu lại nhìn xem, Triệu Thanh Hạm nửa vui nửa giận má lúm đồng tiền như đoá hoa vừa nở còn e ấp chỉ cách hắn trong gang tấc. Bỗng nhiên chạm phải ánh mắt sắc bén của Mạnh Hổ, khuôn mặt trắng nõn của nàng không khỏi hồng lên một chút, lộ ra nét xinh đẹp thật là động lòng người.
Vừa rồi cũng không biết vì sao, Triệu Thanh Hạm gần như không do dự chút nào, đã cầm tấm gỗ che mà vọt tới sau lưng Mạnh Hổ.
Có lẽ giống như toàn thể tướng sĩ của liên đội số Năm, trong lòng Triệu Thanh Hạm cũng xem Mạnh Hổ như một vị quan chỉ huy có thể tin cậy.
- Phốc!
Một tiếng vang trầm đục đột nhiên truyền vào tai.
Triệu Thanh Hạm chỉ cảm thấy hai tay nhẹ nhàng chấn động, nửa đoạn tên cũng đã xuyên qua tấm gỗ trên đỉnh đầu, đầu mũi tên sắc bén gần như lướt sát qua da mặt Mạnh Hổ. Thậm chí Triệu Thanh Hạm có thể cảm nhận được rõ ràng hơi lạnh từ mũi tên toát ra, chỉ xê xích vài ly là Mạnh Hổ đã trúng tiễn mà chết, thế nhưng hắn ngay cả mắt cũng không thèm chớp dù chỉ một lần!
- Phốc phốc phốc…
Đám mưa tên từ trên không trung lúc này đã đồng loạt rơi xuống, tiếng mũi tên nhọn hoắt găm vào gỗ thoáng chốc vang lên một trận, những tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong đám tân binh vang lên liên miên không dứt. Không phải ai cũng có may mắn như Mạnh Hổ, đã có hơn chục tên tân binh thiếu kinh nghiệm ngã xuống dưới những mũi tên của cung tiễn thủ đế quốc Minh Nguyệt.
o0o
Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Một nụ cười lãnh khốc chầm chậm nở trên môi Thác Bạt Đảo, hắn không ngờ quân thủ của pháo đài Hà Tây ngay cả cung tiễn thủ cũng không có! Đối mắt với sự tấn công điên cuồng của quân cung tiễn thủ đế quốc Minh Nguyệt, quân thủ pháo đài chỉ có thể chịu trận một cách thụ động mà không thể nào hoàn thủ! Đó chỉ là một cánh quân tạp, vừa không có máy bắn đá, vừa không có cung tiễn thủ, trận chiến này không cần phải tốn công sức bao nhiêu cả!
Cho dù Mạnh Hổ có kiêu dũng thiện chiến thì đã sao? Bất quá cũng chỉ là cái dũng của kẻ thất phu mà thôi, bằng vào sự vũ dũng của cá nhân hắn là không đủ để thay đổi kết quả của trận chiến. Tư Đồ Duệ đã hạn định trong vòng năm ngày phải chiếm được pháo đài Hà Tây, bây giờ xem lại chỉ sợ chưa đến lúc trời tối, pháo đài Hà Tây có lẽ đã đổi sang chủ khác!
o0o
Tiếng kèn hiệu rõ to rốt cục đã vang lên từ phía xa xa, quân cung tiễn thủ của đế quốc Minh Nguyệt đã bắn đến mũi tên cuối cùng trong ống tên, dưới tiếng hò hét của đám quan quân bắt đầu rút lui chậm rãi. Đám mưa tên rơi từ trên không xuống rốt cục đã dừng lại, bọn tân binh trên tường quan thở phào một hơi, vội vã buông những tấm gỗ che trên đầu xuống.
Những tiếng rên rỉ vang lên không ngớt, ít nhất hơn trăm tên binh sĩ đang nằm rên trong vũng máu, còn có hơn chục tên binh sĩ đã bị mũi tên bắn trúng chỗ yếu hại như đầu hay ngực, cũng đã nằm bất động trong vũng máu. Những tấm gỗ kia cũng không phải là những tấm thuẫn dày và chắc chắn, chỉ có thể bảo vệ cho đám tân binh này đến một mức độ nào đó mà thôi.
Thấy đồng bạn vừa mới còn sống sờ sờ lúc này lại biến thành một thi thể không còn sinh khí, không ít tân binh bắt đầu dao động lòng tin, sự sợ hãi cái chết bắt đầu bao trùm bọn chúng. Có một tên tân binh nhát gan bắt đầu ngồi thụp xuống trong góc tường quan, hai tay ôm đầu khóc rống lên thê thảm:
- Ta muốn về nhà, mẫu thân, ta muốn mẫu thân…
- Đáng chết, chúng ta sao lại không bắn tên vậy?
- Đúng rồi, nếu chúng ta cũng có một đội cung tiễn thủ thì hay biết mấy, ai…!
Có tân binh rống to như kẻ tâm thần, cũng có tân binh cúi đầu ủ rũ than thở. Sự uể oải và tuyệt vọng giống như khói độc bắt đầu lan tràn khắp cả đám tân binh, chân mày Mạnh Hổ lập tức cau lại. Nếu như để mặc cho không khí này tiếp tục lan rộng như thế, lòng quân của toàn thể liên đội số Năm sẽ nhanh chóng tan rã, mà cuộc tấn công của quân đế quốc Minh Nguyệt chỉ vừa mới mở màn mà thôi.
Phải làm gì đó để thay đổi cục diện bất lợi trước mắt!
- Niễn Tử!
Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao rơi vào người một tên lão binh từ trung đội Mãnh Hổ mang qua đây, lớn tiếng quát to:
- Lên!
- Dạ!
Một tên lão binh vóc người cường tráng gầm lên một tiếng, nhảy vọt lên lỗ châu mai rồi quay đầu lại phất tay một cái, hơn trăm tên lão binh khác cũng nhảy vọt lên lỗ châu mai theo hắn. Ánh mắt của bọn tân binh nhìn theo đám lão binh, không ngờ dưới mắt của tất cả mọi người kể cả nữ binh ở đó, bọn lão binh lưu manh này lại dám đưa tay cỡi hết thắt lưng quần của mình!
- Ai da!
- Lưu manh!
- Vô lại!
Trên tường quan thoáng chốc rộ lên tiếng kêu thánh thót của bọn nữ binh, Triệu Thanh Hạm, Ngô Quân Di và tất cả nữ binh của Thanh Y vệ vội vã lấy hai tay che mặt, hoảng hốt bối rối xoay người sang hướng khác, không dám nhìn một màn thoát y đáng xấu hổ kia.
- Ha ha ha…!
Chứng kiến màn này, đám tân binh trên tường quan không nhịn được phải bật cười to.
Kịch vui lúc này vừa mới bắt đầu, Niễn Tử và đám lão binh lập tức tụt quần xuống dưới chân, sau đó khom người xuống, phô bày những chiếc mông trần trụi về phía quân của đế quốc Minh Nguyệt rồi dùng sức lắc qua lắc lại, vừa lắc miệng chúng vừa kêu lên những tiếng om xòm quái đản, lộ ra sự khiêu khích với tính chất làm nhục quân của đế quốc Minh Nguyệt.
- Ha ha ha ha….!
Đám tân binh chỉ tay về phía hạ thể trần trụi của đám lão binh, cả bọn cười lăn lộn, có tên suýt nữa chết sặc. Triệu Thanh Hạm mặc dù xoay người đi không dám nhìn màn kịch thật là xấu hổ kia, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, không khí trên tường quan đã trở nên vui vẻ không còn uể oải như lúc nãy, tất cả rầu rĩ tuyệt vọng vừa mới lan tràn gần như đã tiêu tan thành mây khói.
o0o
Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Chứng kiến một màn hết sức hoang đường kia, Thác Bạt Đảo chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, suýt nữa rớt từ trên chiến xa xuống đất!
Chuyện đó là cái quái gì vậy? Cử chỉ hạ lưu xấu xa như thế mà cũng làm được, đây cũng gọi là quân đội hay sao? Đây quả thật là một bọn vô lại khốn kiếp, nỗi sỉ nhục của quân nhân!
- Mang cung ra!
Thác Bạt Đảo đột nhiên giơ tay, cận vệ gần đó liền mang một chiếc cung cánh cứng tới cho hắn.
Thác Bạt Đảo giương cung lắp tên, chỉ nghe dây cung vang lên ‘tưng’ một tiếng, một mũi Lang Nha tiễn đã bay ra, nhanh như điện chớp bay về phía một chiếc mông trắng nõn.
Trên tường quan.
Niễn Tử đang ra sức lắc lấy lắc để, trong lúc không đề phòng mông hắn liền truyền đến một trận đau nhức dữ dội, nhất thời gào lên một tiếng thê thảm, lập tức đứng thẳng lên quay đầu lại nhìn, mũi Lang Nha tiễn kia đã cắm phập vào mông hắn. Thấy một màn này, đám tân binh trên tường quan chẳng những không đồng tình với hắn, ngược lại còn cười lớn hơn nữa, đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy xuống.
Mũi tên kia vì khoảng cách quá xa nên đã đuối tầm, ghim vào mông hắn không sâu lắm, mặc dù bị trúng tên nhưng cũng không có gì đáng ngại.
- Con bà nó!
Niễn Tử trong lòng bốc lửa, xoay người lại, ‘đại thương’ bên dưới của hắn đã hoàn toàn ‘phấn khởi’, vừa chĩa thẳng về hướng quân của đế quốc Minh Nguyệt với vẻ rất hạ lưu, vừa cất tiếng rống to:
- Đám heo đế quốc Minh Nguyệt kia có giỏi thì bắn ta thêm một mũi tên nữa, bắn trúng lão tử sẽ gọi ngươi một tiếng gia gia, hắc hắc…..
(Đoạn này mình để nguyên văn tác giả, hơi thô tục một chút, xin quý độc giả lượng thứ!)
o0o
Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
- Tiến công!
Đối mặt với sự vũ nhục ‘trần trụi’ như thế, Thác Bạt Đảo rốt cục đã mất đi tỉnh táo, điên cuồng quơ quơ chiến đao trong tay, hét lên như một kẻ điên:
- Trọng trang bộ binh, khinh bộ binh tất cả lên một lượt, tất cả áp lên cho ta! Hôm nay nhất định trước khi trời tối phải hạ được pháo đài, bản tướng quân muốn tự tay chặt lấy thủ cấp của bọn vô lại này, dùng máu tươi của bọn chúng rửa sạch nỗi nhục mà chúng đã gây ra, giết!
- Te te te…
- Thùng thùng thùng…
Sau tiếng ra lệnh của Thác Bạt Đảo, tiếng kèn hiệu chói tai cùng tiếng trống trận dồn dập dậy lên cả một vùng trời, đại quân đế quốc Minh Nguyệt lại tiếp tục tiến về phía trước.
Trong sự chờ đợi nghẹt thở, quân của đế quốc Minh Nguyệt rốt cục đã đến dưới chân tường quan, trong thoáng chốc, một đám thang công thành cao ngất đã được đám khinh bộ binh ở hai cánh dựng thẳng lên. Một đội hình xe phá thành khổng lồ cũng đã được bày ra đầy hung hăng, cuộc quyết chiến đã thực sự bắt đầu!
Sự tranh chấp cửa pháo đài giữa hai bên ngay từ đầu đã trở nên nóng bỏng.
Mười mấy chiếc thang đã dựng thẳng lên tường quan, đám khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đông như kiến từ bốn phương tám hướng ùa tới. Hơn chục tảng đá nặng trên trăm cân từ trên tường quan lăn xuống, đám bộ binh tụ tập chen chúc dưới chân tường quan không thể nào né tránh kịp, bị đá đè ngã lăn ra đất, tiếng kêu rên thảm thiết vang trời.
Trong đám loạn quân, Thác Bạt Liệt miệng ngậm chiến đao, dùng cả hai tay hai chân leo lên đầu tường.
Thác Bạt Liệt là em họ của Thác Bạt Đảo, mặc dù chỉ là một đại đội trưởng, nhưng một thân võ nghệ cũng khá cao cường.
Không ngừng có đá lớn từ trên tường quan rơi thẳng xuống đầu, nhưng Thác Bạt Liệt vẫn ung dung tránh được, chỉ trong nháy mắt hắn đã tới được gần sát đầu tường. Mắt thấy sắp leo lên được tường quan, đột nhiên một tiếng rít gió chói tai mang theo sát cơ lạnh lẽo phá không mà tới, một cây trường mâu sắc bén giống như một con rắn độc đâm thẳng về phía cổ họng của Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt hừ nhỏ một tiếng, tay trái nắm lấy thang, thân hình to lớn lách qua một bên, khó khăn lắm mới tránh thoát được nhát đâm chí mạng kia.
Thừa dịp quân thủ thành trên đầu tường thu mâu về, tay phải của Thác Bạt Liệt đã nhanh chóng vươn ra nắm lấy trường mâu đẩy mạnh một cái. Trên đầu thành vang lên tiếng hét thảm thương, tên quân kia đã bị hắn đâm đột ngột mà ngã xuống, Thác Bạt Liệt mượn thế nhảy lên cao, vẽ ra trên không trung một vòng tuyệt đẹp rồi đáp trên lỗ châu mai.
o0o
Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Thấy Thác Bạt Liệt đã giết lên đến đầu tường, Thác Bạt Đảo đang đứng trên chiến xa quan sát cuộc chiến không nhịn được nắm chặt tay, thấp giọng quát lên:
- Làm tốt lắm!
o0o
Trên lỗ châu mai.
Không chờ cho Thác Bạt Liệt đứng vững, hai thanh chiến đao sắc bén đã xé gió chém thẳng vào đôi chân hắn.
Hai chân Thác Bạt Liệt điểm nhẹ trên lỗ châu mai một cái, thân hình to lớn đã bay lên không, trong nháy mắt, chiến đao trên miệng từ nãy giờ đã nằm trong tay hắn. Ánh đao loé lên lạnh lẽo, ba tên tân binh gần với Thác Bạt Liệt nhất đã ngã lăn ra, cổ họng ba người đã bị lưỡi đao sắc bén xé toang, máu tươi trong khoảnh khắc đã phun thành vòi.
Tiếng xé gió điên cuồng vang lên sau lưng hắn, không cần quay đầu lại, hắn cũng biết đám binh sĩ thủ hạ cũng đã theo sát lổ hổng hắn vừa mở ra mà lên được đầu tường. Thác Bạt Liệt chậm rãi vung thanh chiến đao đẫm máu trong tay lên cao, phía trước cách đó không ra, lá đại kỳ Quang Huy đang đón gió tung bay phấp phới.
- Vút….
Tiếng vang khác lạ từ sau lưng truyền đến, Thác Bạt Liệt đột nhiên quay đầu lại, một cây thương nhanh như chớp đã phóng tới trước ngực của hắn, mũi thương sắc bén xé rách không khí phát ra tiếng rít, thế lao đến hung hăng làm người ta kinh sợ! Con ngươi Thác Bạt Liệt thoáng chốc co rút lại, chiến đao trong tay theo bản năng giơ lên phía trước gạt mũi thương qua một bên, nhưng là vô ích!
- Phập!
Máu văng tung tóe, mũi thương phá không lao tới đã xuyên thủng chiến giáp chắc chắn của hắn, đâm vào trước ngực của Thác Bạt Liệt sau đó trổ ra sau lưng hắn. Lập tức thân thể Thác Bạt Liệt bắn ngược lên không về phía sau, hắn chậm rãi cúi đầu, hai tay nắm chặt cán thương còn ló ra trước ngực, không thể nào tin được sự thật đang xảy ra trước mặt mình.
Trong khoảnh khắc, tia sinh cơ cuối cùng đã lịm tắt trong mắt Thác Bạt Liệt, thân hình to lớn rơi từ trên cao xuống như một vì sao băng ở cuối chân trời.
o0o
Ở trung quân của đế quốc Minh Nguyệt, Thác Bạt Đảo bước mạnh một bước về phía trước, hai tay giang ra có vẻ như muốn đón lấy thi thể của Thác Bạt Liệt từ trên không rơi xuống, miệng hắn đang giật giật không biết đã đông cứng lại tự bao giờ!
- Không tiến lên nữa… Đội thuẫn lên phía trước!
- Ầm!
Quan quân trọng trang bộ binh ra lệnh một tiếng, một đại đội trọng trang bộ binh đồng thời khiêng những chiếc thuẫn to lớn nặng nề lên vai. Trong thoáng chốc những tiếng ầm ầm phát ra một trận, thậm chí ngay cả mặt đất cũng bị chấn động nhẹ, đại đội cung tiễn thủ nhanh chóng triển khai phía sau bức tường làm bằng những chiếc thuẫn do trọng trang bộ binh kết thành, rất nhanh đã tập hợp thành từng nhóm chuẩn bị bắn tên từ xa.
- Cung tiễn thủ….
- Bắn tên!
Theo tiếng ra lệnh của quan quân, thanh âm kéo dây cung thoáng chốc rung động tường quan cả trong lẫn ngoài. Hơn một ngàn mũi Lang Nha tiễn sắc bén đã chĩa thẳng lên không, sau đó vẽ ra trên không những đường vòng cung đầy chết chóc, kèm theo những tiếng rít gió thê lương nhắm vào đầu tường của pháo đài Hà Tây mà rơi xuống.
o0o
Trên tường quan.
Đôi mắt Mạnh Hổ thoáng chốc giật giật, một tiếng gào trong thoáng chốc thấu tận trời xanh:
- Lập thuẫn, nhanh nhanh lập thuẫn…
Đám tân binh trên tường quan cuống quít giơ lên những tấm ván dài đã chuẩn bị từ trước, rất nhanh kết thành một bức tường ngăn ngay trên đỉnh đầu. Pháo đài Hà Tây lưng dựa Thanh Vân sơn, đá tảng và cây gỗ nhiều đến nỗi dùng không bao giờ cạn, nếu như Mạnh Hổ không biết lợi dụng nguồn tài nguyên ấy mà làm ra một ít dụng cụ phòng ngự đơn giản nhưng thực dụng, không phải là quá ngu ngốc hay sao?
Chờ cho tất cả tân binh đều núp vào dưới bức tường bằng gỗ nọ, Mạnh Hổ lúc này mới co người lại núp vào sau một khối gỗ.
Một mùi thơm nhàn nhạt thoáng qua mũi hắn, đôi mày Mạnh Hổ thoáng chốc hơi cau lại, hơi quay đầu lại nhìn xem, Triệu Thanh Hạm nửa vui nửa giận má lúm đồng tiền như đoá hoa vừa nở còn e ấp chỉ cách hắn trong gang tấc. Bỗng nhiên chạm phải ánh mắt sắc bén của Mạnh Hổ, khuôn mặt trắng nõn của nàng không khỏi hồng lên một chút, lộ ra nét xinh đẹp thật là động lòng người.
Vừa rồi cũng không biết vì sao, Triệu Thanh Hạm gần như không do dự chút nào, đã cầm tấm gỗ che mà vọt tới sau lưng Mạnh Hổ.
Có lẽ giống như toàn thể tướng sĩ của liên đội số Năm, trong lòng Triệu Thanh Hạm cũng xem Mạnh Hổ như một vị quan chỉ huy có thể tin cậy.
- Phốc!
Một tiếng vang trầm đục đột nhiên truyền vào tai.
Triệu Thanh Hạm chỉ cảm thấy hai tay nhẹ nhàng chấn động, nửa đoạn tên cũng đã xuyên qua tấm gỗ trên đỉnh đầu, đầu mũi tên sắc bén gần như lướt sát qua da mặt Mạnh Hổ. Thậm chí Triệu Thanh Hạm có thể cảm nhận được rõ ràng hơi lạnh từ mũi tên toát ra, chỉ xê xích vài ly là Mạnh Hổ đã trúng tiễn mà chết, thế nhưng hắn ngay cả mắt cũng không thèm chớp dù chỉ một lần!
- Phốc phốc phốc…
Đám mưa tên từ trên không trung lúc này đã đồng loạt rơi xuống, tiếng mũi tên nhọn hoắt găm vào gỗ thoáng chốc vang lên một trận, những tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong đám tân binh vang lên liên miên không dứt. Không phải ai cũng có may mắn như Mạnh Hổ, đã có hơn chục tên tân binh thiếu kinh nghiệm ngã xuống dưới những mũi tên của cung tiễn thủ đế quốc Minh Nguyệt.
o0o
Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Một nụ cười lãnh khốc chầm chậm nở trên môi Thác Bạt Đảo, hắn không ngờ quân thủ của pháo đài Hà Tây ngay cả cung tiễn thủ cũng không có! Đối mắt với sự tấn công điên cuồng của quân cung tiễn thủ đế quốc Minh Nguyệt, quân thủ pháo đài chỉ có thể chịu trận một cách thụ động mà không thể nào hoàn thủ! Đó chỉ là một cánh quân tạp, vừa không có máy bắn đá, vừa không có cung tiễn thủ, trận chiến này không cần phải tốn công sức bao nhiêu cả!
Cho dù Mạnh Hổ có kiêu dũng thiện chiến thì đã sao? Bất quá cũng chỉ là cái dũng của kẻ thất phu mà thôi, bằng vào sự vũ dũng của cá nhân hắn là không đủ để thay đổi kết quả của trận chiến. Tư Đồ Duệ đã hạn định trong vòng năm ngày phải chiếm được pháo đài Hà Tây, bây giờ xem lại chỉ sợ chưa đến lúc trời tối, pháo đài Hà Tây có lẽ đã đổi sang chủ khác!
o0o
Tiếng kèn hiệu rõ to rốt cục đã vang lên từ phía xa xa, quân cung tiễn thủ của đế quốc Minh Nguyệt đã bắn đến mũi tên cuối cùng trong ống tên, dưới tiếng hò hét của đám quan quân bắt đầu rút lui chậm rãi. Đám mưa tên rơi từ trên không xuống rốt cục đã dừng lại, bọn tân binh trên tường quan thở phào một hơi, vội vã buông những tấm gỗ che trên đầu xuống.
Những tiếng rên rỉ vang lên không ngớt, ít nhất hơn trăm tên binh sĩ đang nằm rên trong vũng máu, còn có hơn chục tên binh sĩ đã bị mũi tên bắn trúng chỗ yếu hại như đầu hay ngực, cũng đã nằm bất động trong vũng máu. Những tấm gỗ kia cũng không phải là những tấm thuẫn dày và chắc chắn, chỉ có thể bảo vệ cho đám tân binh này đến một mức độ nào đó mà thôi.
Thấy đồng bạn vừa mới còn sống sờ sờ lúc này lại biến thành một thi thể không còn sinh khí, không ít tân binh bắt đầu dao động lòng tin, sự sợ hãi cái chết bắt đầu bao trùm bọn chúng. Có một tên tân binh nhát gan bắt đầu ngồi thụp xuống trong góc tường quan, hai tay ôm đầu khóc rống lên thê thảm:
- Ta muốn về nhà, mẫu thân, ta muốn mẫu thân…
- Đáng chết, chúng ta sao lại không bắn tên vậy?
- Đúng rồi, nếu chúng ta cũng có một đội cung tiễn thủ thì hay biết mấy, ai…!
Có tân binh rống to như kẻ tâm thần, cũng có tân binh cúi đầu ủ rũ than thở. Sự uể oải và tuyệt vọng giống như khói độc bắt đầu lan tràn khắp cả đám tân binh, chân mày Mạnh Hổ lập tức cau lại. Nếu như để mặc cho không khí này tiếp tục lan rộng như thế, lòng quân của toàn thể liên đội số Năm sẽ nhanh chóng tan rã, mà cuộc tấn công của quân đế quốc Minh Nguyệt chỉ vừa mới mở màn mà thôi.
Phải làm gì đó để thay đổi cục diện bất lợi trước mắt!
- Niễn Tử!
Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao rơi vào người một tên lão binh từ trung đội Mãnh Hổ mang qua đây, lớn tiếng quát to:
- Lên!
- Dạ!
Một tên lão binh vóc người cường tráng gầm lên một tiếng, nhảy vọt lên lỗ châu mai rồi quay đầu lại phất tay một cái, hơn trăm tên lão binh khác cũng nhảy vọt lên lỗ châu mai theo hắn. Ánh mắt của bọn tân binh nhìn theo đám lão binh, không ngờ dưới mắt của tất cả mọi người kể cả nữ binh ở đó, bọn lão binh lưu manh này lại dám đưa tay cỡi hết thắt lưng quần của mình!
- Ai da!
- Lưu manh!
- Vô lại!
Trên tường quan thoáng chốc rộ lên tiếng kêu thánh thót của bọn nữ binh, Triệu Thanh Hạm, Ngô Quân Di và tất cả nữ binh của Thanh Y vệ vội vã lấy hai tay che mặt, hoảng hốt bối rối xoay người sang hướng khác, không dám nhìn một màn thoát y đáng xấu hổ kia.
- Ha ha ha…!
Chứng kiến màn này, đám tân binh trên tường quan không nhịn được phải bật cười to.
Kịch vui lúc này vừa mới bắt đầu, Niễn Tử và đám lão binh lập tức tụt quần xuống dưới chân, sau đó khom người xuống, phô bày những chiếc mông trần trụi về phía quân của đế quốc Minh Nguyệt rồi dùng sức lắc qua lắc lại, vừa lắc miệng chúng vừa kêu lên những tiếng om xòm quái đản, lộ ra sự khiêu khích với tính chất làm nhục quân của đế quốc Minh Nguyệt.
- Ha ha ha ha….!
Đám tân binh chỉ tay về phía hạ thể trần trụi của đám lão binh, cả bọn cười lăn lộn, có tên suýt nữa chết sặc. Triệu Thanh Hạm mặc dù xoay người đi không dám nhìn màn kịch thật là xấu hổ kia, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, không khí trên tường quan đã trở nên vui vẻ không còn uể oải như lúc nãy, tất cả rầu rĩ tuyệt vọng vừa mới lan tràn gần như đã tiêu tan thành mây khói.
o0o
Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Chứng kiến một màn hết sức hoang đường kia, Thác Bạt Đảo chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, suýt nữa rớt từ trên chiến xa xuống đất!
Chuyện đó là cái quái gì vậy? Cử chỉ hạ lưu xấu xa như thế mà cũng làm được, đây cũng gọi là quân đội hay sao? Đây quả thật là một bọn vô lại khốn kiếp, nỗi sỉ nhục của quân nhân!
- Mang cung ra!
Thác Bạt Đảo đột nhiên giơ tay, cận vệ gần đó liền mang một chiếc cung cánh cứng tới cho hắn.
Thác Bạt Đảo giương cung lắp tên, chỉ nghe dây cung vang lên ‘tưng’ một tiếng, một mũi Lang Nha tiễn đã bay ra, nhanh như điện chớp bay về phía một chiếc mông trắng nõn.
Trên tường quan.
Niễn Tử đang ra sức lắc lấy lắc để, trong lúc không đề phòng mông hắn liền truyền đến một trận đau nhức dữ dội, nhất thời gào lên một tiếng thê thảm, lập tức đứng thẳng lên quay đầu lại nhìn, mũi Lang Nha tiễn kia đã cắm phập vào mông hắn. Thấy một màn này, đám tân binh trên tường quan chẳng những không đồng tình với hắn, ngược lại còn cười lớn hơn nữa, đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy xuống.
Mũi tên kia vì khoảng cách quá xa nên đã đuối tầm, ghim vào mông hắn không sâu lắm, mặc dù bị trúng tên nhưng cũng không có gì đáng ngại.
- Con bà nó!
Niễn Tử trong lòng bốc lửa, xoay người lại, ‘đại thương’ bên dưới của hắn đã hoàn toàn ‘phấn khởi’, vừa chĩa thẳng về hướng quân của đế quốc Minh Nguyệt với vẻ rất hạ lưu, vừa cất tiếng rống to:
- Đám heo đế quốc Minh Nguyệt kia có giỏi thì bắn ta thêm một mũi tên nữa, bắn trúng lão tử sẽ gọi ngươi một tiếng gia gia, hắc hắc…..
(Đoạn này mình để nguyên văn tác giả, hơi thô tục một chút, xin quý độc giả lượng thứ!)
o0o
Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
- Tiến công!
Đối mặt với sự vũ nhục ‘trần trụi’ như thế, Thác Bạt Đảo rốt cục đã mất đi tỉnh táo, điên cuồng quơ quơ chiến đao trong tay, hét lên như một kẻ điên:
- Trọng trang bộ binh, khinh bộ binh tất cả lên một lượt, tất cả áp lên cho ta! Hôm nay nhất định trước khi trời tối phải hạ được pháo đài, bản tướng quân muốn tự tay chặt lấy thủ cấp của bọn vô lại này, dùng máu tươi của bọn chúng rửa sạch nỗi nhục mà chúng đã gây ra, giết!
- Te te te…
- Thùng thùng thùng…
Sau tiếng ra lệnh của Thác Bạt Đảo, tiếng kèn hiệu chói tai cùng tiếng trống trận dồn dập dậy lên cả một vùng trời, đại quân đế quốc Minh Nguyệt lại tiếp tục tiến về phía trước.
Trong sự chờ đợi nghẹt thở, quân của đế quốc Minh Nguyệt rốt cục đã đến dưới chân tường quan, trong thoáng chốc, một đám thang công thành cao ngất đã được đám khinh bộ binh ở hai cánh dựng thẳng lên. Một đội hình xe phá thành khổng lồ cũng đã được bày ra đầy hung hăng, cuộc quyết chiến đã thực sự bắt đầu!
Sự tranh chấp cửa pháo đài giữa hai bên ngay từ đầu đã trở nên nóng bỏng.
Mười mấy chiếc thang đã dựng thẳng lên tường quan, đám khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đông như kiến từ bốn phương tám hướng ùa tới. Hơn chục tảng đá nặng trên trăm cân từ trên tường quan lăn xuống, đám bộ binh tụ tập chen chúc dưới chân tường quan không thể nào né tránh kịp, bị đá đè ngã lăn ra đất, tiếng kêu rên thảm thiết vang trời.
Trong đám loạn quân, Thác Bạt Liệt miệng ngậm chiến đao, dùng cả hai tay hai chân leo lên đầu tường.
Thác Bạt Liệt là em họ của Thác Bạt Đảo, mặc dù chỉ là một đại đội trưởng, nhưng một thân võ nghệ cũng khá cao cường.
Không ngừng có đá lớn từ trên tường quan rơi thẳng xuống đầu, nhưng Thác Bạt Liệt vẫn ung dung tránh được, chỉ trong nháy mắt hắn đã tới được gần sát đầu tường. Mắt thấy sắp leo lên được tường quan, đột nhiên một tiếng rít gió chói tai mang theo sát cơ lạnh lẽo phá không mà tới, một cây trường mâu sắc bén giống như một con rắn độc đâm thẳng về phía cổ họng của Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt hừ nhỏ một tiếng, tay trái nắm lấy thang, thân hình to lớn lách qua một bên, khó khăn lắm mới tránh thoát được nhát đâm chí mạng kia.
Thừa dịp quân thủ thành trên đầu tường thu mâu về, tay phải của Thác Bạt Liệt đã nhanh chóng vươn ra nắm lấy trường mâu đẩy mạnh một cái. Trên đầu thành vang lên tiếng hét thảm thương, tên quân kia đã bị hắn đâm đột ngột mà ngã xuống, Thác Bạt Liệt mượn thế nhảy lên cao, vẽ ra trên không trung một vòng tuyệt đẹp rồi đáp trên lỗ châu mai.
o0o
Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Thấy Thác Bạt Liệt đã giết lên đến đầu tường, Thác Bạt Đảo đang đứng trên chiến xa quan sát cuộc chiến không nhịn được nắm chặt tay, thấp giọng quát lên:
- Làm tốt lắm!
o0o
Trên lỗ châu mai.
Không chờ cho Thác Bạt Liệt đứng vững, hai thanh chiến đao sắc bén đã xé gió chém thẳng vào đôi chân hắn.
Hai chân Thác Bạt Liệt điểm nhẹ trên lỗ châu mai một cái, thân hình to lớn đã bay lên không, trong nháy mắt, chiến đao trên miệng từ nãy giờ đã nằm trong tay hắn. Ánh đao loé lên lạnh lẽo, ba tên tân binh gần với Thác Bạt Liệt nhất đã ngã lăn ra, cổ họng ba người đã bị lưỡi đao sắc bén xé toang, máu tươi trong khoảnh khắc đã phun thành vòi.
Tiếng xé gió điên cuồng vang lên sau lưng hắn, không cần quay đầu lại, hắn cũng biết đám binh sĩ thủ hạ cũng đã theo sát lổ hổng hắn vừa mở ra mà lên được đầu tường. Thác Bạt Liệt chậm rãi vung thanh chiến đao đẫm máu trong tay lên cao, phía trước cách đó không ra, lá đại kỳ Quang Huy đang đón gió tung bay phấp phới.
- Vút….
Tiếng vang khác lạ từ sau lưng truyền đến, Thác Bạt Liệt đột nhiên quay đầu lại, một cây thương nhanh như chớp đã phóng tới trước ngực của hắn, mũi thương sắc bén xé rách không khí phát ra tiếng rít, thế lao đến hung hăng làm người ta kinh sợ! Con ngươi Thác Bạt Liệt thoáng chốc co rút lại, chiến đao trong tay theo bản năng giơ lên phía trước gạt mũi thương qua một bên, nhưng là vô ích!
- Phập!
Máu văng tung tóe, mũi thương phá không lao tới đã xuyên thủng chiến giáp chắc chắn của hắn, đâm vào trước ngực của Thác Bạt Liệt sau đó trổ ra sau lưng hắn. Lập tức thân thể Thác Bạt Liệt bắn ngược lên không về phía sau, hắn chậm rãi cúi đầu, hai tay nắm chặt cán thương còn ló ra trước ngực, không thể nào tin được sự thật đang xảy ra trước mặt mình.
Trong khoảnh khắc, tia sinh cơ cuối cùng đã lịm tắt trong mắt Thác Bạt Liệt, thân hình to lớn rơi từ trên cao xuống như một vì sao băng ở cuối chân trời.
o0o
Ở trung quân của đế quốc Minh Nguyệt, Thác Bạt Đảo bước mạnh một bước về phía trước, hai tay giang ra có vẻ như muốn đón lấy thi thể của Thác Bạt Liệt từ trên không rơi xuống, miệng hắn đang giật giật không biết đã đông cứng lại tự bao giờ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.