Chương 194: Tuyệt không bỏ mặc, thắng trận thứ bảy (trung)
Tĩnh Mịch Kiếm Khách
18/03/2013
Dưới Thương Tâm lĩnh.
Từ lúc Mạnh Hổ đích thân xuất trận, cuộc chiến kịch liệt giữa hai bên đã tới hồi gay cấn.
- Hống…
Giữa đám loạn quân, Mạnh Hổ giơ cao huyền thiết trường thương trong tay chỉ thẳng về hướng trung quân của đế quốc Minh Nguyệt, ngửa mặt lên trời gào lớn:
- Các huynh đệ, thấy hai chiến xa phía trước hay không? Có thấy hai tên tướng địch đứng trên đó hay không?
- Có thấy!
- Có thấy!
- Có thấy!
Trương Hưng Bá và hơn bốn ngàn cận vệ quân theo sát sau lưng Mạnh Hổ như bóng với hình ầm ầm đáp lại, cả bọn giống như một bầy sói đói khát nhìn thấy con mồi, lộ ra ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa hung tợn, nhìn thẳng về hai chiến xa nằm giữa vòng bảo vệ trùng trùng của quân đế quốc Minh Nguyệt ngay phía trước. Trên hai chiến xa ấy, có một nam tử trung niên thân mặc trọng giáp đen tuyền, một người nữa là một nam tử anh tuấn thần khoác áo giáp màu vàng sáng.
- Giải quyết bọn chúng!
Mạnh Hổ hung hăng rung huyền thiết trường thương trong tay, thoáng chốc gầm lên một tràng như tiếng long ngâm vang tận trời xanh:
- Bẻ cổ bọn chúng, chặt đầu bọn chúng, giết!
- Giết giết giết…
Trương Hưng Bá giơ cao song thiết kích trong tay, tựa như một con cua khổng lồ hung hãn giương cao đôi càng cứng như sắt thép, phía sau Trương Hưng Bá, hơn bốn ngàn cận vệ quân lập tức giơ cao chiến đao sáng loáng trong tay. Dưới ánh tà dương, một mảng chiến đao sắc bén kia phản xạ ra một mảng màu sắc vô cùng rực rỡ, dường như có máu tươi đỏ sẫm đang chậm rãi chảy xuôi trên lưỡi chiến đao…
- Hống…
Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu hướng về phương trận sẵn sàng trước mặt của quân đế quốc Minh Nguyệt cất tiếng rống giận kéo dài, hình như tạo thành thực thể theo miệng hắn phát ra. Đám binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt nghe tiếng rống giận này ai nấy trong lòng run rẩy, kìm lòng không được phải lui về phía sau nửa bước, sau đó nhìn quanh bốn phía, sợ rằng chiến hữu bên cạnh mình chạy trốn mà bỏ mặc một mình mình bơ vơ trên chiến trường.
Hống hống hống…
Trương Hưng Bá cùng hơn bốn ngàn tên cận vệ quân đi theo cũng điên cuồng gào rống theo Mạnh Hổ, cảnh tượng trông như hơn bốn ngàn con dã thú phát cuồng đang ngửa mặt lên trời gầm thét. Tiếng gầm thật lớn thoáng chốc vang dội khắp cả chiến trường, chấn động thẳng tới trung quân của đế quốc Minh Nguyệt. Lạc Tòng Vân hơi biến sắc, Thu Trường Lâm bên cạnh trong mắt đột nhiên toát ra một tia nóng rực khác thường.
- Cũng khá!
Thu Trường Lâm đột nhiên bóp chặt mười ngón tay, các đốt xương tay thoáng chốc kêu lên răng rắc, không ít tướng sĩ Dự Châu gần đó nghe tiếng đổ dồn ánh mắt nhìn Thu Trường Lâm. Ngay sau đó, Thu Trường Lâm đưa tay ra phía sau, quát bảo tên người hầu cạnh đó:
- Lấy bảo đao của bản vương ra đây, dắt cả Hoả Hồ đến!
- Dạ!
Tên người hầu ầm ầm đáp lời, quay đầu ra hiệu, lập tức có bốn tên người hầu khác khiêng một thanh trường đao nặng nề đi tới trước chiến xa của Thu Trường Lâm. Lại có một tên dắt một con tuấn mã có bộ lông đỏ rực như lửa cũng đến trước chiến xa của Thu Trường Lâm cùng lúc. Thu Trường Lâm đưa tay vịn thành chiến xa, thân hình to lớn bay thẳng lên không, lúc rơi xuống đã vững vàng ngồi trên chiếc lưng rộng rãi của Hoả Hồ.
- Lạc Tổng đốc!
Thu Trường Lâm đưa tay đón lấy trường đao, ngoái đầu nhìn Lạc Tòng Vân mỉm cười:
- Con mãnh hổ kia cứ giao cho tiểu vương, mấy ngàn tinh binh phía sau hắn thì giao cho liên đội cận vệ của ngươi!
Sắc mặt Lạc Tòng Vân khẽ biến:
- Điện hạ thân đáng ngàn vàng, không nên khinh thường mạo hiểm…
- Mạo hiểm?
Gương mặt Thu Trường Lâm đột nhiên ngập đầy hào khí, cất giọng cười to:
- Lạc Tổng đốc cứ yên tâm, tuy tiểu vương học nghệ chưa tinh, nhưng vẫn tự tin sẽ không thua cho con mãnh hổ kia, ha ha ha…
Tiếng cười còn chưa tắt, Thu Trường Lâm đã giục ngựa cất vó, phi thẳng về hướng Mạnh Hổ đang tung hoành giữa phương trận của quân đế quốc Minh Nguyệt.
Lạc Tòng Vân hít vào một hơi thật dài, bỗng nhiên quay đầu lại, giương đao quát lớn:
- Các huynh đệ Dự Châu nghe đây, thời điểm vì nước quên thân đã tới, giết!
o0o
Phía Bắc Thương Tâm lĩnh hơn trăm dặm.
Yến Thập Tam đang suất lĩnh đại quân Sóc Châu ngựa không dừng vó xuôi xuống phía Nam, chợt tên đội trưởng thám báo quay về đưa tin:
- Tướng quân, có một cánh quân kỵ binh của địch đang đánh về phía quân ta!
- Cái gì?
Yến Thập Tam nhíu mày quát hỏi:
- Kỵ binh của địch à? Có bao nhiêu?
- Ước chừng gần vạn tên!
Tên đội trưởng thám báo đáp:
- Nhìn qua chính là sư đoàn kỵ binh của quân đoàn Mãnh Hổ, cũng chính là đám tàn kỵ binh đã từng bị quân ta vây khốn ở Bạch Sa loan.
- Hừ!
Yến Thập Tam nghe vậy mặt khẽ giãn ra, lạnh lùng nói:
- Đám tàn binh bại tướng không biết sống chết này, còn dám chủ động đến chọc ghẹo đại quân Sóc Châu chúng ta, quả thật là chán sống!
- Phụ thân!
Yến Thập Tứ con trai lớn của Yến Thập Tam đột nhiên giục ngựa tiến lên, hạ giọng nói:
- Nguyệt vương điện hạ đã nghiêm lệnh cho quân ta gấp rút tiếp viện Thương Tâm lĩnh, không được chậm trễ chút nào!
- Ừ nhỉ…
Yến Thập Tam nghe vậy gật gật đầu, trầm giọng:
- Như vầy đi, vi phụ dẫn chủ lực kỵ binh Sóc Châu tiếp viện Thương Tâm lĩnh, đám tàn binh bại tướng này giao lại cho ngươi!
- Xin phụ thân yên tâm!
Yến Thập Tứ ngồi trên lưng ngựa ôm quyền đáp:
- Đám tàn binh bại tướng này cứ giao lại cho con!
Dứt lời, Yến Thập Tứ lập lức ghìm ngựa xoay người, lớn tiếng quát:
- Các dũng sĩ sư đoàn số Một, theo ta!
Chỉ trong thoáng chốc, chùng hai vạn kỵ binh Sóc Châu rời khỏi đại đội nhân mã đi theo Yến Thập Tam như gió cuốn mây bay cuốn về phía Đông Nam. Còn Yến Thập Tam vẫn tiếp tục dẫn đại quân chủ lục kỵ binh Sóc Châu tiếp tục xuôi Nam, gấp rút chạy tới tiếp viện cho chiến trường Thương Tâm lĩnh.
o0o
Dưới Thương Tâm lĩnh.
Tất Điêu Tử đang ở sau trận chợt thấy một đám tinh binh từ trung quân của đế quốc Minh Nguyệt đang đánh ra, không khỏi ủa một tiếng kinh ngạc, nói với Cổ Vô Đạo bên cạnh với giọng khó tin:
- Ủa, thật là quái lạ, vì sao trung quân Dự Châu lại chủ động xuất kích? Chuyện này không hợp với lẽ thường chút nào, Lạc Tòng Vân cũng không phải tân binh mới ra sa trường lần đầu, vì sao lại phạm sai lầm như vậy?
- Đúng vậy!
Cổ Vô Đạo cũng tỏ ra hoang mang gãi đầu gãi tai:
- Chiến lược trọng điểm của quân Dự Châu đúng ra phải là phòng thủ ngăn chặn quân ta mà thôi, vì sao lại chủ động xuất kích như vậy? Chẳng lẽ Lạc Tòng Vân tin rằng bằng vào quân đoàn Dự Châu của hắn đã đủ để tiêu diệt quân đoàn Mãnh Hổ của chúng ta sao? Tên này nếu không phài người điên thì chính là kẻ ngốc!
- Người điên?! Kẻ ngốc?!
Tất Điêu Tử khẽ lắc đầu, trong mắt lặng lẽ thoáng qua một tia u ám.
Trong đám loạn quân, thấy một cánh quân giữa trung quân của đế quốc Minh Nguyệt liều chết xông ra, Mạnh Hổ không khỏi ngửa mặt lên trời thét dài. Đây đúng là trời giúp quân đoàn Mãnh Hổ rồi, nếu như quân đoàn Dự Châu một mực bày ra trận phòng ngự hình mai rùa dựa vào địa hình có lợi mà ngoan cố chống cự đến cùng, sự tình e rằng rất khó giải quyết, mặc dù Mạnh Hổ đích thân xuất trận cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng.
Thế nhưng không ngờ quân địch lại chủ động xuất kích, chính là ngoài sự mong muốn của quân đoàn Mãnh Hổ. Bởi vì quân đoàn Mãnh Hổ có nhược điểm bất lợi về thể lực, một khi chiến sự kéo dài, nhược điểm bất lợi về thể lực của quân đoàn Mãnh Hổ sẽ trở nên càng ngày càng lớn. Bây giờ quân địch đã chủ động xuất kích, đã cho quân đoàn Mãnh Hổ cơ hội tốc chiến tốc thắng, nói cách khác, giờ phút này phần thắng của quân đoàn Mãnh Hổ đã đột ngột tăng cao!
Hống…
Mạnh Hổ lại ngửa mặt gầm to, huyền thiết trường thương trong tay mang theo thanh thế cuồng bạo quét ngang ra, mười mấy tên quân Dự Châu trước mặt hắn thoáng chốc bị huyền thiết trường thương quét cho gãy xương đứt gân, miệng phun ra từng vòi máu tươi ngã gục xuống đất. Mạnh Hổ nhẹ thúc hai chân vào bụng Ô Vân Cái Tuyết, lập tức Ô Vân Cái Tuyết như một cơn lốc xông thẳng vào trong đám quân Dự Châu, gót sắt của nó lướt đến đâu, quân Dự Châu liền bị đụng ngã lăn ra đến đấy.
Ha ha!
Trương Hưng Bá như hình với bóng theo sát sau lưng Mạnh Hổ, song thiết kích trong tay đâm trên chém dưới, ánh sáng lạnh lẽo chớp lên liên tục vô cùng chói mắt, đám quân Dự Châu chắn đường liền bị đánh cho tan tác. Phía sau Trương Hưng Bá, bốn ngàn cận vệ quân như một bầy sói đói phát hiện con mồi, cả bọn nhe răng trợn tròn đôi mắt lạnh như băng, xông lên như phong ba bão táp….
o0o
Trung quân Dự Châu.
Thu Trường Lâm nhẹ nhàng thúc hai chân vào bụng ngựa, Hoả Hồ tung hai vó trước lên cao, ngửa mặt hí lên một tràng lảnh lót làm cho kẻ khác hít thở không thông. Tiếng hí còn chưa dứt, hai vó trước của Hoả Hồ đã giậm thật mạnh xuống đất, chợt hoá thành một đám mây đỏ như lửa nhanh như điện chớp xông về phía trước, như một cơn lốc hướng thẳng về phía cánh quân tinh nhuệ vừa xuất trận của quân đoàn Mãnh Hổ.
Chỉ trong chớp mắt, Mạnh Hổ và Thu Trường Lâm đã va chạm với nhau.
Huyền thiết trường thương và huyền thiết trường đao đồng thời vẽ trên không nửa vòng tròn đen như mực, giữa không trung hung hăng chạm nhau phát ra một tiếng nổ ầm vang tận mây xanh. Ô Vân Cái Tuyết và Hoả Hồ đang hung hãn lao về phía trước bị một kích này làm cho chấn động lập tức ngừng lại, chấn động quá mạnh làm cho cả hai con tuấn mã hí lên một tràng thê lương rồi thối lui vài bước.
- Ủa??
- Hự!
Mạnh Hổ không nhịn được ủa một tiếng kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng không ngờ tên tiểu tử này mạnh mẽ như vậy!
Thu Trường Lâm cũng hự lên một tiếng đau đớn, thầm nghĩ con mãnh hổ này quả nhiên danh bất hư truyền, khó trách có thể xông pha giữa chốn vạn quân chém chết mãnh tướng Tư Đồ Bưu của đế quốc Minh Nguyệt.
Hí…..
Ô Vân Cái Tuyết lắc lắc cái đầu to lớn phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau đó chân phải cào cào liên tục trên mặt đất, xem ra hình như bị chọc giận. Chiến mã thông linh, trải qua thời gian dài đồng sinh cộng tử với Mạnh Hổ, Ô Vân Cái Tuyết hiện tại gần như tâm linh tương thông cùng Mạnh Hổ. Mạnh Hổ đột nhiên xoè rộng năm ngón bàn tay phải, sau đó hung hăng siết lại thật chặt, một kích lôi đình vừa rồi đã làm cho tay phải hắn chấn động, hổ khẩu vẫn còn ngấm ngầm đau.
- Giết!
- Hống!
Ngay sau đó, Mạnh Hổ cùng Thu Trường Lâm đồng thời quát to một tiếng giục ngựa xông tới lần thứ hai, tiếng binh khí va chạm nhau vang lên, Ô Vân Cái Tuyết và Hoả Hồ bốn vó lảo đảo lùi lại mấy bước. Lần đấu sức thứ hai này, Mạnh Hổ và Ô Vân Cái Tuyết vẫn như cũ, không hề chiếm được thượng phong.
Trong lòng Mạnh Hổ không khỏi trở nên nặng trĩu, xem ra lần này đã thật sự gặp phải đối thủ khó chơi. Tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt trước mặt kia thoạt nhìn cũng khó đối phó như Tư Đồ Hạo hay Yến Trường Không sau khi võ nghệ tăng tiến vậy, tên này chẳng những sức lực hơn người, võ nghệ cao siêu, dường như ngay cả kinh nghiệm chiến trận cũng không thua gì Mạnh Hổ. Có lẽ tên tướng trước mặt Mạnh Hổ mới chân chính là mãnh tướng số một của đế quốc Minh Nguyệt!
- Chết tiệt!
Mạnh Hổ không nhịn được hung hăng thầm mắng một câu, nếu như chính mình không thể đánh bại hay giết chết đối thủ khó chịu trước mặt này trong một thời gian ngắn, như vậy kế hoạch dùng cận vệ quân đột phá trung quân của Mạnh Hổ sẽ hoàn toàn thất bại. Ý đồ muốn gióng lên một tiếng trống kích phát tinh thần các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ thêm hăng hái đánh tan quân Dự Châu cũng sẽ tan thành bọt nước, chờ đến lúc thời gian càng ngày càng trôi nhanh, thể lực quân đoàn Mãnh Hổ dần dần không còn chịu đựng được nữa, lúc ấy thật là phiền toái!
Cách đó không xa, Trương Hưng Bá vốn đang hung hăng múa vuốt giương nanh cũng gặp phải tay đối thủ, hai chị em Lạc Ngọc Mi, Lạc Ngọc Nhu tả hữu giáp công làm cho hắn đỡ trái thì hở phải, nguy hiểm vô cùng. Nếu như không phải Trương Hưng Bá vốn da dầy thịt chắc, hơn nữa kinh nghiệm có thừa từ trong đống người chết bò ra, chỉ sợ đã bỏ thây dưới tay đôi chị em như hoa như ngọc này.
Bốn ngàn cận vệ quân của Trương Hưng Bá cũng gặp phải đối thủ, liên đội cận vệ của Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân tựa như một cơn lũ lớn, ngăn chặn trước mặt bốn ngàn cận vệ quân. Mặc cho thế công của bốn ngàn cận vệ quân nhanh như cơn lốc, mạnh như sóng thần, nhưng liên đội cận vệ của Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân vẫn kiên cường chống đỡ vững như bàn thạch.
Phía sau trận của quân đoàn Mãnh Hổ.
Mắt thấy Mạnh Hổ chiến đấu kịch liệt mấy hiệp cùng một viên tướng của đế quốc Minh Nguyệt nhưng thuỷ chung vẫn không có cách nào chiếm thượng phong, Tất Điêu Tử không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, run giọng nói:
- Không xong rồi, không ngờ trong quân Dự Châu lại có mãnh tướng lợi hại đến như vậy, võ nghệ của hắn không ngờ lại không dưới tướng quân, khó trách bọn chúng có gan chủ động xuất kích, thì ra bọn chúng vẫn còn có chỗ dựa!
- Đúng vậy!
Cổ Vô Đạo cũng nuốt một ngụm nước miếng đánh ực, giọng vô cùng khó nghe:
- Lần này hỏng bét, nếu như tướng quân cùng đám cận vệ quân không thể đột phá tới trung quân của địch trong một thời gian ngắn, trận này quân ta e rằng lành ít dữ nhiều!
- Thế cục hiện tại so với ta và ngươi tưởng tượng còn hung hiểm hơn nhiều!
Tất Điêu Tử vừa nói vừa quay đầu lại nhìn về vùng bình nguyên hoang dã phía Bắc, trong mắt toát ra vẻ lo âu:
- Sư đoàn kỵ binh Sóc Châu của Yến Thập Tam lúc nào cũng có thể đuổi tới đây, nếu quân ta không thể đánh ta quân đoàn Dự Châu trước mặt trước khi kỵ binh Sóc Châu đuổi tới, vậy lần này coi như xong!
- Báo…
Tất Điêu Tử vừa dứt lời, chợt có kỵ binh thám báo phi nhanh trên vùng bình nguyên mênh mông mà đến, còn cách thật xa đã thét lớn:
- Tướng quân, phía Bắc ba mươi dặm phát hiện ra rất đông kỵ binh của địch!
- Cái gì?!
- Vì sao bọn chúng tới nhanh như vậy!?
Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, hoảng sợ nhìn nhau.
Một hồi lâu sau, Cổ Vô Đạo mới cất giọng khó khăn nói với Tất Điêu Tử:
- Lão Tất, có cần phải báo ngay lập tức tin này cho tướng quân, sau đó điều động ra một trong bốn sư đoàn đang tiến công quân Dự Châu để ngăn chặn kỵ binh Sóc Châu đang xuôi Nam xuống hay không?
- Bậy bạ!
Tất Điêu Tử lắc đầu quả quyết:
- Trong thời khắc quan trọng như vầy sao thể báo tin này cho tướng quân, càng không thể điều quân quay về phòng thủ, làm như vậy chẳng phải sẽ làm cho rối loạn lòng quân hay sao? Chuyện duy nhất mà chúng ta có thể làm bây giờ chính là cầu nguyện cho Thánh nữ Quang Minh tạo nên điều kỳ diệu, cầu nguyện cho tướng quân có thể sáng tạo ra kỳ tích!
- Cầu…nguyện…?!
Cổ Vô Đạo khẽ thì thào, trong mắt đã toát ra vẻ tuyệt vọng.
o0o
Phía Bắc Thương Tâm lĩnh ba mươi dặm.
Yến Thập Tam đang suất lĩnh chủ lực kỵ binh Sóc Châu dốc hết tốc lực xuôi Nam, mắt thấy sắc trời đã tối, nhưng Yến Thập Tam cũng không hề có ý muốn hạ lệnh ngừng lại lập doanh hạ trại nghỉ ngơi và hồi phục, mà ra lệnh cho toàn quân đốt đuốc tiếp tục hành quân. Bởi vì phía trước không xa chính là Thương Tâm lĩnh, tên đội trưởng thám báo đã báo tin tức về, rằng hiện tại quân đoàn Mãnh Hổ đang chiến đấu kịch liệt với quân đoàn Dự Châu ở Thương Tâm lĩnh.
Trong giờ phút này, Yến Thập Tam có thể nói rằng đã mãn nguyện hả hê, bởi vì không còn bao lâu nữa kỵ binh Sóc Châu của hắn đã có thể đuổi tới Thương Tâm lĩnh, mà Thương Tâm lĩnh cũng sẽ chân chính trở thành Thương Tâm lĩnh theo đúng nghĩa đen. Đương nhiên không phải là Thương Tâm lĩnh của quân đế quốc Minh Nguyệt, mà là Thương Tâm lĩnh của Mạnh Hổ và quân đoàn Mãnh Hổ!
Nếu như lần này quả thật có thể bao vây tiêu diệt quân đoàn Mãnh Hổ tại Thương Tâm lĩnh, quân đoàn Sóc Châu của Yến Thập Tam tối thiểu cũng sẽ được sắc phong Công tước, hừ hừ, chỉ cần được phong là Công tước, vậy lực hiệu triệu của Yến gia ở Sóc Châu sẽ vô tình trở nên hùng mạnh hơn nữa!
- Báo…
Yến Thập Tam còn đang đắc ý, chợt tên đội trưởng thám báo phi ngựa về báo tin:
- Tổng đốc đại nhân, trước mặt có kỵ binh của địch chặn đường!
- Ngươi nói cái gì?
Yến Thập Tam quát hỏi:
- Có kỵ binh của địch chặn đường, chuyện này sao có thể xảy ra được? Đám kỵ binh của địch này là từ đâu chui ra vậy?
- Phụ thân, chính là sư đoàn kỵ binh của quân đoàn Mãnh Hổ!
Yến Thập Tứ con trai lớn của Yến Thập Tam bỗng đâu giục ngựa xuất hiện đột ngột bên cạnh Yến Thập Tam, vừa thở hồng hộc vừa bẩm báo:
- Là con vô dụng, không thể chặn được đám kỵ binh của địch, không ngờ để cho chúng cướp đường chạy trước. Tuy nhiên xin phụ thân yên tâm, con sẽ lập tức suất lĩnh sư đoàn kỵ binh số Một xua tan bọn chúng!
- Được rồi!
Yến Thập Tam nhíu mày:
- Xem ra bọn kỵ binh này quyết tâm giằng co với quân Sóc Châu chúng ta đến cùng, nếu không giải quyết mấy ngàn tàn kỵ binh này trước, bọn chúng tuyệt đối sẽ không chịu để yên cho chúng ta xuôi Nam! Như vầy đi, không phải chỉ có mấy ngàn tàn binh bại tướng hay sao, truyền lệnh xuống, trước hết giải quyết bọn chúng cho xong rồi hãy đi Thương Tâm lĩnh cũng không muộn!
- Dạ!
Yến Thập Tứ ầm ầm đáp lại:
- Truyền lệnh toàn quân tiến công, bao vây tiêu diệt đám tàn kỵ binh của địch…
o0o
Cách kỵ binh Sóc Châu không xa, Mã Tứ Phong ghìm ngựa gác đao, đứng nghiêm trong gió đêm cuồn cuộn thổi. Mắt thấy rất nhiều đốm lửa đầy khắp núi đồi từ phía Bắc ào ào cuốn tới, đôi mắt hổ của Mã Tứ Phong không khỏi thoáng qua vẻ dữ tợn, quay đầu lại nói với mười mấy liên đội trưởng và đại đội trưởng kỵ binh ở sau lưng:
- Các huynh đệ, đại quân chủ lực của tướng quân Mạnh Hổ đang chiến đấu kịch liệt với quân địch ở phía Nam, nếu như lúc này chúng ta để cho kỵ binh Sóc Châu chạy qua, vậy chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ coi như xong, chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ xong rồi, chúng ta cũng xong theo! Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể cho kỵ binh Sóc Châu đi qua, cho dù là chết, cũng tuyệt đối không cho bọn chúng đi qua!
- Đúng, tuyệt đối không thể để cho đám kỵ binh Sóc Châu này đi qua được!
- Tướng quân cứ yên tâm, các tướng sĩ Bắc Phương chúng ta không ai là vô dụng!
- Lão tử đã sớm không vừa mắt bọn chó Sóc Châu này, hôm nay nhất định phải chém giết một trận thật thống khoái!
Mười mấy tên liên đội trưởng và đại đội trưởng kỵ binh đều rút chiến đao trong tay ra, giọng như chém đinh chặt sắt.
- Tốt, thật là tốt!
Mã Tứ Phong vui vẻ vuốt cằm:
- Không hổ là hán tử của hành tỉnh Bắc Phương chúng ta, hôm nay phải để cho bọn chó Sóc Châu kia nếm thử huyết tính hào hùng của hán tử Bắc Phương chúng ta, cho bọn chúng hiểu được, khinh kỵ binh tinh nhuệ nhất trong thiên hạ không phải là ở đế quốc Tinh Hà, càng không phải ở đế quốc Minh Nguyệt, mà là ở hành tỉnh Bắc Phương chúng ta, giết…
- Giết giết giết…
Mười mấy tên liên đội trưởng và đại đội trưởng kỵ binh cất tiếng rống giận dữ như điên cuồng, múa tít chiến đao trong tay theo sau Mã Tứ Phong thẳng tiến về phía Bắc. Phía sau cách đó không xa, tám ngàn kỵ binh còn lại cuối cùng của sư đoàn kỵ binh Bắc Phương cũng rống giận theo, cả bọn giục ngựa giương đao như gió cuốn mây bay thẳng tiến về phía đám kỵ binh Sóc Châu ở phía Bắc…
o0o
Dưới Thương Tâm lĩnh.
- Ha!
- Hây!
Mạnh Hổ và Thu Trường Lâm lại giục ngựa xông tới, huyền thiết trường thương và huyền thiết trường đao lại va chạm thật mạnh với nhau. Một luồng sức mạnh cuồng dã như đợt thuỷ triều cuốn ngược trở về, làm cho Mạnh Hổ bị chấn động thật mạnh, khí huyết cuộn lên trong lồng ngực, hai tay tê dại rã rời vẫn cố gắng vận hết toàn lực lại không thể thắng được đối thủ, lần này quả thật Mạnh Hổ đã gặp đối thủ xứng tầm!
Tuy nhiên, chuyện xảy ra kế tiếp đã ra ngoài dự đoán của Mạnh Hổ.
Viên dũng tướng của địch đối diện đột ngột kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó một dòng máu đỏ tươi theo khoé miệng hắn trào ra. Mạnh Hổ không khỏi khẽ động trong lòng, một kích vừa rồi chỉ là một kích chạm cứng bình thường, hai người giao phong như vậy đã mấy chục kích, đối thủ không hề bị tổn thương chút nào, vì sao lần này lại bị thương?
Nhưng Mạnh Hổ chính là Mạnh Hổ, trong đời giỏi nhất là chuyện ‘thừa lúc người bệnh, giết luôn’, mắt thấy đối thủ ‘bị thương’ mà không biết nguyên nhân, hắn không hề có chút thương hại nào, càng không hề do dự, lập tức múa huyền thiết trường thương phát động thế công như bão táp mưa sa. Không cần biết đã xảy ra chuyện gì, trước tiên hãy giải quyết đối thủ hùng mạnh này cái đã, dẫn dắt quân đoàn Mãnh Hổ tìm được đường sống trong chỗ chết mới là quan trọng nhất. Trong thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn chân lý, chỉ có còn sống mới là chân lý thật nhất trong tất cả các chân lý!
Keng keng keng keng…
Huyền thiết trường thương và huyền thiết trường đao va chạm trên không liên tục không ngừng, trong tiếng vang do kim loại chạm nhau đinh tai nhức óc, rốt cục Thu Trường Lâm không chống đỡ nổi mười chín thương do Mạnh Hổ xuất ra như điên cuồng, vai phải Thu Trường Lâm đã trúng một thương, lập tức rên lên một tiếng đau đớn, ghìm ngựa xoay đầu chạy trối chết.
- Ha ha ha…
Mạnh Hổ ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng không thèm đuổi giết, huyền thiết trường thương trong tay thuận thế quét ngang về phía chị em họ Lạc. Hai chị em họ Lạc trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng đã bị trúng chiêu, cô em Lạc Ngọc Nhu bị Mạnh Hổ quét trúng một thương rớt ngựa. Thủ đoạn này quả thật là không hề biết thương hương tiếc ngọc, đại sát phong cảnh*!
(*Đại sát phong cảnh: có nghĩa là làm tổn thương cảnh trí đẹp đẽ, diễn tả sự mất hứng đến cùng cực.
Trong Tạp Toản có ghi lại sáu ví dụ về ‘đại sát phong cảnh’:
1- Thanh khê trạc túc: rửa chân tại con suối có dòng nước trong veo xanh biếc.
2- Hoa thượng sái khố: phơi quần áo lót trên những đoá hoa tươi nở rộ.
3- Bối sơn khởi lâu: xây nhà sau lưng núi, lúc mở cửa sổ ra không ngắm nhìn được cảnh sắc.
4- Phần cầm chử hạc: chẻ đàn làm củi đốt, giết hạc lấy thịt ăn.
5- Đối hoa xuyết trà: ngắm hoa mà không có rượu, hay có rượu không uống, chỉ uống trà.
6- Tùng hạ hát đạo: trong rừng tùng u nhã thanh tĩnh đột nhiên có người ngựa phóng ngang qua hò hét.)
Trương Hưng Bá thừa cơ đại phát hùng uy, đánh Lạc Ngọc Mi tới tấp không còn sức hoàn thủ.
Thấy đã giải nguy cho Trương Hưng Bá, Mạnh Hổ không do dự vung thương xông thẳng vào liên đội cận vệ của Lạc Tòng Vân. Mạnh Hổ vừa xông vào lập tức như hổ lạc đàn dê, huyền thiết trường thương quét đến đâu, cận vệ quân Dự Châu đều như cơn sóng rẽ sang hai bên, không có bất cứ người nào có thể ngăn cản được Mạnh Hổ dù chỉ trong chốc lát. Đội hình trung quân Dự Châu vốn nghiêm cẩn chỉ trong thoáng chốc đã hiện ra một lỗ hổng.
Phía sau Mạnh Hổ, bốn ngàn cận vệ quân như bầy hổ đói thừa cơ đột nhập vào, không ngừng phá rộng lỗ hổng trung quân Dự Châu. Dần dần, sĩ khí của quân đoàn Mãnh Hổ tăng mạnh, sĩ khí của quân đoàn Dự Châu lại sa sút, không đến thời gian uống hết chung trà, trung quân Dự Châu của Lạc Tòng Vân đã bị bốn ngàn cận vệ quân của quân đoàn Mãnh Hổ đánh cho lung lay sắp đổ.
o0o
Sau trận của quân đoàn Mãnh Hổ.
Thấy thế cục trên chiến trường thay đổi đột ngột, quân đoàn Mãnh Hổ mới vừa còn trong tuyệt cảnh nháy mắt đã tìm được con đường sống, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo nhất thời không tin được vào hai mắt của mình. Quả thật cả hai nghi ngờ rằng mình đang nằm mộng, không lẽ Thánh nữ Quang Minh thật sự đem đến kỳ tích, hay là tướng quân Mạnh Hổ sáng tạo ra kỳ tích đây…
- Kỳ tích, đây tuyệt đối là kỳ tích!
Cổ Vô Đạo thì thào, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác muốn nhảy xuống ngựa quỳ phục mà lễ bái!
- Khó tin, quả thật khó tin!
Tất Điêu Tử cũng thì thào:
- Chuyển biến này quả thật vô cùng đột ngột, vừa rồi viên tướng địch vì sao lại thất bại như vậy, việc này quả thật hết sức quỷ dị!
Tuy nhiên dù sao đi nữa, quân đoàn Mãnh Hổ hiện tại đã tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu như thế cục cứ tiếp diễn như vậy, nhiều nhất chỉ cần nửa giờ, quân đoàn Dự Châu ngăn cản đường đi sẽ bị quân đoàn Mãnh Hổ đánh cho tan tác, đến lúc đó, không còn gì có thể ngăn cản quân đoàn Mãnh Hổ xuôi Nam tới cảng Phong Lâm!
Đương nhiên, dù cho quân đoàn Mãnh Hổ đánh tan quân đoàn Dự Châu thuận lợi thông qua Thương Tâm lĩnh, cuối cùng có thuận lợi trốn về đế quốc hay không cũng còn phải trông vào kết quả của một trận tập kích bất ngờ khác, chính là kết quả của Chiến Ưng bất ngờ tập kích cảng Phong Lâm! Vào đêm mà quân đoàn Mãnh Hổ lừa mở cửa Đông thành Tây Kinh lần thứ hai, Mạnh Hổ đã bảo Chiến Ưng và Tư Đồ Bưu suất lĩnh một cánh tinh binh cải trang thành dân chạy nạn ngay trong đêm chạy xuống phía Nam bất ngờ tập kích đại trại Thuỷ sư của cảng Phong Lâm.
o0o
Trung quân của quân đoàn Dự Châu.
Lạc Tòng Vân trên chiến xa liều mạng múa chiến đao trong tay, rống to đến nỗi khàn cả giọng:
- Trụ vững, tất cả trụ vững cho bản Tổng đốc, tất cả không ai được lùi lại…
Tuy nhiên, tiếng rống của Lạc Tòng Vân dường như không được hiệu quả cho lắm, dù cho hắn dưới tình thế cấp bách đã chém chết vài tên binh sĩ thối lui, nhưng cũng không thể ngăn được liên đội cận vệ lui lại từng bước từng bước. Bởi vì hai viên chủ tướng của địch vô cùng hung mãnh, quả thật là binh ngăn thì giết binh, tướng cản thì giết tướng!
Vừa rồi vốn có Tề vương Thu Trường Lâm chống chọi cho nên quân Dự Châu không cảm thấy áp lực hùng mạnh của quân đoàn Mãnh Hổ. Thế nhưng bây giờ Tề vương Thu Trường Lâm đã thua bỏ chạy, trong quân Dự Châu đã không còn viên mãnh tướng nào có thể địch nổi chủ tướng bên địch. Tuy rằng đây chỉ là một biến cố rất nhỏ trong vạn quân, nhưng thắng bại của tất cả những cuộc chiến tranh lớn nhỏ trong lịch sử từ trước tới nay, bao nhiêu lần không phải là do những biến cố vô cùng nhỏ nhặt quyết định?
- Trụ lại….
Lạc Tòng Vân tức giận đến cực điểm đang cố gắng gào thét, nhưng thế cục mà quân Dự Châu gặp phải vẫn không có gì thay đổi, trong giờ phút này Lạc Tòng Vân mới bắt đầu hối hận khi nãy không chịu ngăn cản Thu Trường Lâm. Nếu sớm biết Tề vương sẽ thất bại dưới tay Mạnh Hổ, lúc nãy không nên đáp ứng cho hắn chủ động xuất kích, nếu như quân Dự Châu bày thế trận hình mai rùa tử thủ nghiêm ngặt, tình thế chưa chắc đã nguy hiểm như bây giờ.
Đáng tiếc bây giờ đã chậm, trong khi Lạc Tòng Vân còn đang buồn rầu áo não, một điểm sáng đã nhanh như chớp phóng vào ngực hắn. Đến lúc Lạc Tòng Vân phát giác muốn giơ đao đón đỡ thì đã không còn kịp nữa, may là Lạc Ngưng Yên theo hầu bên cạnh Lạc Tòng Vân nhanh tay lẹ mắt, theo bản năng giơ ngân thương trong tay ra ngăn lại. Chỉ nghe đinh một tiếng vang lên, tuy điểm sáng kia lệch qua một bên nhưng vẫn cắm vào vai phải của Lạc Tòng Vân, Lạc Tòng Vân lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, cả người ngã về phía sau.
- Phụ thân!
- Phụ thân!
Lạc Ngưng Yên và Lạc Ngưng Ngọc theo sát chiến xa vội vàng bồng lấy Lạc Tòng Vân nhảy lên chiến xa. Lúc này hai nàng mới phát hiện điểm sáng bắn trúng vào vai phải của Lạc Tòng Vân là một mũi phá giáp trọng tiễn, mũi tên đã hoàn toàn xuyên thủng giáp vai thấu ra tới sau lưng Lạc Tòng Vân, một dòng máu tươi đỏ sẫm đang theo mũi tên lạnh lẽo chảy xuống sàn chiến xa.
- Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân đã chết, quân đoàn Dự Châu đã thất bại rồi!
Ngay sau đó, trong đám loạn quân đột nhiên vang lên tiếng rống to như tiếng sấm, thanh âm rống giận này đã áp chế chiến trường vốn đang ồn ào náo động một cách dễ dàng, truyền vào tai ngàn vạn tướng sĩ hai bên đang chém giết nhau. Các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ đang chiến đấu hăng say nghe vậy không khỏi sĩ khí tăng vọt, ngược lại các tướng sĩ của quân đoàn Dự Châu chỉ trong thoáng chốc đã lâm vào cơn khủng hoảng và hỗn loạn, nếu quả thật Tổng đốc đại nhân đã chết, trận này có lẽ không cần tiếp tục đánh nữa!
- Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân đã chết, quân đoàn Dự Châu đã thất bại rồi!
- Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân đã chết, quân đoàn Dự Châu đã thất bại rồi!
- Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân đã chết, quân đoàn Dự Châu đã thất bại rồi!
Ngay sau đó, từng tràng tiếng gào thét như núi đổ biển gầm kéo dài không dứt trên chiến trường, làm cho lòng tin của rất nhiều tướng sĩ Dự Châu bắt đầu dao động. Mặc dù ý chí của các tướng sĩ Dự Châu vô cùng kiên định nhưng giờ đây cũng đã trở nên thấp thỏm lo âu, mà các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ ngày càng trở nên hung hãn, phát động cuộc tấn công cuối cùng cũng là mãnh liệt nhất về phía quân Dự Châu.
Đến khi Lạc Tòng Vân được Lạc Ngưng Yên và Lạc Ngưng Ngọc dìu đứng dậy, tất cả đều đã muộn, khủng hoảng và rối loạn đã lan tràn khắp toàn bộ quân đoàn Dự Châu. Dưới từng đợt tiến công mãnh liệt đợt sau cao hơn đợt trước của quân đoàn Mãnh Hổ, phòng tuyến của quân Dự Châu vốn đã lung lay sắp đổ rốt cục giờ đây hoàn toàn hỏng mất.
Binh bại như núi đổ, hết thảy đều đã không thể nào cứu vãn được nữa!
- Phụ thân, hạ lệnh lui quân đi thôi….
Lạc Ngưng Yên than nhẹ một tiếng, giọng ảm đạm:
- Hiện tại hạ lệnh lui quân vào rừng có thể còn giữ lại được một ít binh lực, dù sao quân đoàn Mãnh Hổ đang nóng lòng vượt qua Thương Tâm lĩnh, hiện tại bọn chúng sẽ không dám dừng lại truy sát chúng ta quá mãnh liệt. Nếu như phụ thân còn chưa chịu hạ lệnh lui quân, e rằng quân đoàn Dự Châu sẽ bị thương vong vô cùng thê thảm!
- Ôi…
Lạc Tòng Vân ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nói với giọng thê lương:
- Vậy hạ lệnh đi, toàn quân rút khỏi quan đạo, lui vào trong rừng!
Chỉ trong thoáng chốc, trong quân Dự Châu đã nổi lên một hồi kèn hiệu lui quân kéo dài, trên thực tế, chưa đợi tiếng kèn lui quân vang lên, quân Dự Châu cũng đã ném bỏ binh khí xoay người chạy trối chết. Cả bọn chỉ hận mẹ cha sao sinh ra chỉ có hai chân, trong lúc hỗn loạn, có rất nhiều binh sĩ Dự Châu không chết dưới làn đao mũi kiếm, mà lại chết dưới chân chiến hữu của mình.
- Hây!
Đến khi trước mặt không còn thấy bóng dáng một tên binh sĩ Dự Châu nào, Mạnh Hổ mới nhẹ nhàng quát Ô Vân Cái Tuyết dừng lại, sau đó ngửa mặt lên trời thở phào nhẹ nhõm. Đến khi ngừng tay, Mạnh Hổ mới phát hiện ra toàn thân bủn rủn, thật muốn xuống ngựa tìm một nơi nào đó mà nằm thở dốc một hồi, lúc nãy chiến đấu kịch liệt với tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt kia, đã làm cho Mạnh Hổ gần như cạn kiệt thể lực.
- Tướng quân, chúng ta thắng rồi, ha ha…
Phía sau Mạnh Hổ đột nhiên truyền đến tiếng cười to của Trương Hưng Bá, Mạnh Hổ nghe tiếng quay đầu lại, đột nhiên tiếng cười của Trương Hưng Bá tắt lịm, sau đó xoay người nằm gục trên lưng ngựa giống như một con chó hoang vừa chạy một quãng đường dài, thở hồng hộc rất kịch liệt, làm cho người khác nhìn thấy phải lo lắng. Nếu như tên mãng hán này không lấy được hơi, rất có thể sẽ chết ngay tại chỗ!
Mạnh Hổ lại quét mắt nhìn quanh, trong bốn ngàn cận vệ quân đã có rất nhiều tướng sĩ ngã ngồi trên quan đạo, ai nấy nằm phục tại chỗ thở dốc kịch liệt. Ở xa xa, các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ trải qua cuộc chiến căng thẳng trong mấy giờ liền cũng đã rơi vào tình trạng kiệt sức, lúc này bọn họ cần nhất là được nghỉ ngơi, chính là nghỉ ngơi cho thật khoẻ!
Sau khi đại chiến qua đi, tinh thần bất chợt chùng xuống sẽ làm cho người ta cảm thấy vô cùng mệt nhọc. Vốn quân đoàn Mãnh Hổ cũng đã liên tục hai ngày hai đêm hành quân gấp rút, thể lực cũng đã gần như cạn kiệt.
Mặc dù trước khi đại chiến cũng đã được nghỉ ngơi hồi phục trong một thời gian ngắn, nhưng vẫn không thể nào đủ để khôi phục nguyên khí.
Mạnh Hổ biết hiện tại các tướng sĩ cần nhất là được nghỉ ngơi, nhưng đáng tiếc là đây vẫn chưa phải lúc nghỉ ngơi!
- Đứng lên, tất cả đứng lên, tất cả phấn khởi tinh thần lên cho bản tướng quân!
Mạnh Hổ hít vào một hơi, vừa giục ngựa chạy khắp chiến trường, vừa hét to đến khàn cả giọng:
- Hiện tại vẫn chưa đến lúc nằm xuống nghỉ ngơi, mười vạn kỵ binh Sóc Châu đang đuổi sát sau lưng chúng ta, nếu bây giờ chúng ta nằm xuống, bọn chúng chắc chắn sẽ đuổi kịp!
Nghe thấy tiếng rống của Mạnh Hổ, các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ vừa nằm xuống đều đứng cả lên. Tuy rằng đang mệt mỏi gần chết, thế nhưng quân lệnh của tướng quân bọn họ phải chấp hành, hơn nữa phải chấp hành như thường không hề sa sút tinh thần. Ở quân đoàn Mãnh Hổ không người nào dám khiêu chiến với quyền uy của Mạnh Hổ, không ai dám!
Mạnh Hổ vừa giục ngựa chạy vội vừa hạ từng đạo quân lệnh.
- Sư đoàn số Một lập tức thu dọn chiến trường, thu gom thi thể các tướng sĩ tử trận của quân ta!
- Sư đoàn số Hai lập tức thu gom củi khô, chuẩn bị hoả táng các tướng sĩ đã tử trận!
- Sư đoàn số Ba tranh thủ thời gian làm cáng, quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta tuyệt đối không bỏ lại bất cứ huynh đệ nào!
- Sư đoàn số Bốn lập tức vượt qua Thương Tâm lĩnh xuôi Nam, chuẩn bị tiếp ứng cho quân tiên phong của Chiến Ưng!
Chờ Mạnh Hổ hạ xong quân lệnh, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo giục ngựa đi tới trước mặt Mạnh Hổ, cả hai người ngồi trên lưng ngựa ôm quyền thi lễ cùng Mạnh Hổ, giọng đầy cảm khái:
- Tướng quân vất vả!
Mạnh Hổ khoát tay, hỏi:
- Đám kỵ binh Sóc Châu hiện tại đến đâu rồi?
Cổ Vô Đạo nghe vậy lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng chưa hết sợ:
- Sau khi tướng quân xuất trận nửa giờ, kỵ binh Sóc Châu của Yến Thập Tam cũng đã đuổi tới phía Nam Thương Tâm lĩnh chưa tới ba mươi dặm, may nhờ tàn kỵ binh của tướng quân Mã Tứ Phong liều chết ngăn cản, kỵ binh Sóc Châu mới không thể chạy tiếp xuống phía Nam!
- Ủa?!
Mạnh Hổ nghe vậy mặt hơi biến sắc.
Tất Điêu Tử sợ rằng Mạnh Hổ sẽ làm việc theo nghĩa khí, mạnh mẽ hạ lệnh cho chủ lực quân đoàn Mãnh Hổ gấp rút tiếp viện cho sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong, liền trnah trước nói:
- Tướng quân, lúc này chủ lực quân ta đã trong tình trạng kiệt sức, đã không còn lực để gấp rút tiếp viện cho tướng quân Mã Tứ Phong. Hơn nữa việc cấp bách hiện tại là phải tiếp ứng cho quân tiên phong của tướng quân Chiến Ưng chiếm trước cảng Phong Lâm, những chuyện khác tạm thời không thể lo tới!
Mạnh Hổ gật đầu thật mạnh, nói với Cổ Vô Đạo:
- Lão Cổ, lập tức sai khoái mã báo tin cho Mã Tứ Phong, nói chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ hiện tại đã thuận lợi vượt qua Thương Tâm lĩnh, nhiệm vụ ngăn cản địch của sư đoàn kỵ binh đã hoàn thành. Hiện tại bảo hắn suất lĩnh các tướng sĩ còn lại của sư đoàn kỵ binh đột vây chạy về phía cảng Phong Lâm!
- Dạ!
Cổ Vô Đạo đáp lời, đang chuẩn bị đi sai khiến khoái mã, bỗng bị Mạnh Hổ gọi lại.
- Chờ đã…
Mạnh Hổ ngẫm nghĩ, lại quay đầu quát lớn:
- Hùng Bá Thiên!
Hùng Bá Thiên đang thở dốc gần đó vội vàng giục ngựa tiến lên, lớn tiếng đáp:
- Có!
Mạnh Hổ lớn tiếng quát:
- Lập tức dẫn các dũng sĩ bộ lạc Hắc Hùng đi tiếp ứng cho Mã Tứ Phong, sau khi hai quân hội hợp lập tức lui về bờ Bạch Sa hà. Lại mang câu này nói lại với Mã Tứ Phong, cho dù sư đoàn kỵ binh của hắn chỉ còn lại một người, Mạnh Hổ ta cũng nhất định dẫn đại quân đi cứu hắn!
- Dạ!
Hùng Bá Thiên ầm ầm đáp lại, quay đầu quát lớn:
- Các dũng sĩ bộ lạc Hắc Hùng, theo ta…
o0o
Phía Bắc Thương Tâm lĩnh ba mươi dặm.
Tám ngàn kỵ binh của Mã Tứ Phong giờ đây chỉ còn lại không tới ba ngàn, hơn nữa bị kỵ binh Sóc Châu vây chặt. Tuy nhiên dưới sự chống trả hết sức kiên cường của kỵ binh Bắc Phương, kỵ binh Sóc Châu cũng không hề chiếm được chút tiện nghi nào, thương vong của kỵ binh Sóc Châu so ra còn nhiều hơn cả kỵ binh Bắc Phương chứ không phải ít hơn!
- Tướng quân, chúng ta bị quân địch bao vây quá chặt!
- Tướng quân, chúng ta chỉ còn lại không tới ba ngàn!
- Tướng quân, chúng ta đã không thể nào đột phá vòng vây chạy trốn, hay là liều mạng với bọn chó Sóc Châu thôi!
Mắt thấy kỵ binh Bắc Phương đã lâm vào trùng vây, kỵ binh Sóc Châu tạm thời ngừng tấn công. Thừa dịp ngắn ngủi này, mười mấy tên liên đội trưởng và đại đội trưởng kỵ binh chạy về phía Mã Tứ Phong, đám hán tử Bắc Phương này ai nấy đã chém giết đến đỏ ngầu cả mắt, ai nấy đều gào thét đòi liều mạng với quân địch.
Mã Tứ Phong cũng đã giết đến đỏ ngầu cả mắt, hơn nữa trận chiến này cho đến bây giờ cũng không còn gì để trông đợi nữa. Chuyện kỵ binh Bắc Phương bị tiêu diệt toàn quân xem ra đã không thể nào tránh khỏi, chuyện duy nhất đáng quan tâm bây giờ chỉ là kỵ binh Bắc Phương có thể kéo theo bao nhiêu kỵ binh Sóc Châu đi theo làm bạn với mình trên đường xuống cửu tuyền mà thôi. Nhưng trong lòng Mã Tứ Phong cũng không hề hối hận, nếu như hắn có thể quyết định lại từ đầu, hắn vẫn không do dự mà quyết định y như vậy!
Nguyên nhân không có gì lạ, bởi vì Mã Tứ Phong là một quân nhân, thân là quân nhân nhất định phải có hiểu biết của một quân nhân, nhất định phải có tôn nghiêm của một quân nhân! Bỏ mặc chiến hữu, lâm trận chạy trốn hoàn toàn không phải là phẩm chất mà một quân nhân chân chính nên có; sống chết có nhau, dù biết chết vẫn chiến đấu đến cùng mới là một quân nhân làm tròn chức trách với đế quốc!
Chậm rãi giơ cao thanh chiến đao lưỡi đã cong quằn trong tay, Mã Tứ Phong đang định hạ lệnh xung phong đợt cuối cùng, đột nhiên kỵ binh Sóc Châu ở góc Đông Nam của vòng vây trở nên rối loạn hẳn lên, xem ra dường như bị người ta công kích. Mã Tứ Phong là một lão tướng thân trải trăm trận chốn sa trường, lập tức quát to:
- Các huynh đệ, viện quân của chúng ta đã tới, giết…
- Giết giết giết…
Mười mấy tên quan quân và hơn hai ngàn tàn binh Bắc Phương phía sau Mã Tứ Phong lập tức rống to đến lạc giọng, tất cả đều vung cao chiến đao đã sứt mẻ trong tay, bám sát sau lưng Mã Tứ Phong giết thẳng về hướng Đông Nam. Chỉ trong khoảnh khắc, đội hình của hơn hai ngàn tàn kỵ binh đã như một thanh chiến đao sắc bén hung hăng thọc sâu vào trong đội hình của kỵ binh Sóc Châu.
Kỵ binh đối chiến với nhau có một đặc điểm chính là tốc độ cực nhanh, tướng sĩ hai bên vừa đối mặt với nhau đã lập tức chém giết. Nếu không bị địch nhân giết chết thì mình giết được địch nhân, kỵ binh sống sót sẽ xuyên qua kỵ binh quân địch rất nhanh, sau đó tướng sĩ hai bên sẽ ghìm ngựa quay đầu lại, tiếp tục vòng xung phong kế tiếp, tiếp tục vòng chém giết kế tiếp…
Thế nhưng khi một bên có ưu thế tuyệt đối về binh lực, sẽ lợi dụng ưu thế về binh lực này để vây khốn đối phương bằng nhiều lớp tường kỵ binh. Phe có binh lực ít cho dù có xuyên qua được một lớp tường kỵ binh của địch thì vẫn còn có nhiều lớp tường khác trước mặt đang chờ đón họ. Tầng tầng lớp lớp như vậy vô cùng vô tận, cho đến khi phe có binh lực ít kia tử trận hoàn toàn, hoặc là kiệt sức buông vũ khí đầu hàng mới thôi!
Mã Tứ Phong suất lĩnh gần ba ngàn tàn binh đánh xuyên qua ba lớp tường vây do kỵ binh Sóc Châu tạo thành, trả giá bằng thương vong của gần ngàn tàn kỵ binh nữa mới có thể hợp với hơn hai ngàn kỵ binh Man nhân của Hùng Bá Thiên cùng một chỗ. Sau đó đột nhiên quay ngoắt về hướng Đông ra ngoài dự đoán của mọi người, nhắm vào hướng binh lực yếu ớt nhất của kỵ binh Sóc Châu mà đột phá vòng vây.
Từ lúc Mạnh Hổ đích thân xuất trận, cuộc chiến kịch liệt giữa hai bên đã tới hồi gay cấn.
- Hống…
Giữa đám loạn quân, Mạnh Hổ giơ cao huyền thiết trường thương trong tay chỉ thẳng về hướng trung quân của đế quốc Minh Nguyệt, ngửa mặt lên trời gào lớn:
- Các huynh đệ, thấy hai chiến xa phía trước hay không? Có thấy hai tên tướng địch đứng trên đó hay không?
- Có thấy!
- Có thấy!
- Có thấy!
Trương Hưng Bá và hơn bốn ngàn cận vệ quân theo sát sau lưng Mạnh Hổ như bóng với hình ầm ầm đáp lại, cả bọn giống như một bầy sói đói khát nhìn thấy con mồi, lộ ra ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa hung tợn, nhìn thẳng về hai chiến xa nằm giữa vòng bảo vệ trùng trùng của quân đế quốc Minh Nguyệt ngay phía trước. Trên hai chiến xa ấy, có một nam tử trung niên thân mặc trọng giáp đen tuyền, một người nữa là một nam tử anh tuấn thần khoác áo giáp màu vàng sáng.
- Giải quyết bọn chúng!
Mạnh Hổ hung hăng rung huyền thiết trường thương trong tay, thoáng chốc gầm lên một tràng như tiếng long ngâm vang tận trời xanh:
- Bẻ cổ bọn chúng, chặt đầu bọn chúng, giết!
- Giết giết giết…
Trương Hưng Bá giơ cao song thiết kích trong tay, tựa như một con cua khổng lồ hung hãn giương cao đôi càng cứng như sắt thép, phía sau Trương Hưng Bá, hơn bốn ngàn cận vệ quân lập tức giơ cao chiến đao sáng loáng trong tay. Dưới ánh tà dương, một mảng chiến đao sắc bén kia phản xạ ra một mảng màu sắc vô cùng rực rỡ, dường như có máu tươi đỏ sẫm đang chậm rãi chảy xuôi trên lưỡi chiến đao…
- Hống…
Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu hướng về phương trận sẵn sàng trước mặt của quân đế quốc Minh Nguyệt cất tiếng rống giận kéo dài, hình như tạo thành thực thể theo miệng hắn phát ra. Đám binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt nghe tiếng rống giận này ai nấy trong lòng run rẩy, kìm lòng không được phải lui về phía sau nửa bước, sau đó nhìn quanh bốn phía, sợ rằng chiến hữu bên cạnh mình chạy trốn mà bỏ mặc một mình mình bơ vơ trên chiến trường.
Hống hống hống…
Trương Hưng Bá cùng hơn bốn ngàn tên cận vệ quân đi theo cũng điên cuồng gào rống theo Mạnh Hổ, cảnh tượng trông như hơn bốn ngàn con dã thú phát cuồng đang ngửa mặt lên trời gầm thét. Tiếng gầm thật lớn thoáng chốc vang dội khắp cả chiến trường, chấn động thẳng tới trung quân của đế quốc Minh Nguyệt. Lạc Tòng Vân hơi biến sắc, Thu Trường Lâm bên cạnh trong mắt đột nhiên toát ra một tia nóng rực khác thường.
- Cũng khá!
Thu Trường Lâm đột nhiên bóp chặt mười ngón tay, các đốt xương tay thoáng chốc kêu lên răng rắc, không ít tướng sĩ Dự Châu gần đó nghe tiếng đổ dồn ánh mắt nhìn Thu Trường Lâm. Ngay sau đó, Thu Trường Lâm đưa tay ra phía sau, quát bảo tên người hầu cạnh đó:
- Lấy bảo đao của bản vương ra đây, dắt cả Hoả Hồ đến!
- Dạ!
Tên người hầu ầm ầm đáp lời, quay đầu ra hiệu, lập tức có bốn tên người hầu khác khiêng một thanh trường đao nặng nề đi tới trước chiến xa của Thu Trường Lâm. Lại có một tên dắt một con tuấn mã có bộ lông đỏ rực như lửa cũng đến trước chiến xa của Thu Trường Lâm cùng lúc. Thu Trường Lâm đưa tay vịn thành chiến xa, thân hình to lớn bay thẳng lên không, lúc rơi xuống đã vững vàng ngồi trên chiếc lưng rộng rãi của Hoả Hồ.
- Lạc Tổng đốc!
Thu Trường Lâm đưa tay đón lấy trường đao, ngoái đầu nhìn Lạc Tòng Vân mỉm cười:
- Con mãnh hổ kia cứ giao cho tiểu vương, mấy ngàn tinh binh phía sau hắn thì giao cho liên đội cận vệ của ngươi!
Sắc mặt Lạc Tòng Vân khẽ biến:
- Điện hạ thân đáng ngàn vàng, không nên khinh thường mạo hiểm…
- Mạo hiểm?
Gương mặt Thu Trường Lâm đột nhiên ngập đầy hào khí, cất giọng cười to:
- Lạc Tổng đốc cứ yên tâm, tuy tiểu vương học nghệ chưa tinh, nhưng vẫn tự tin sẽ không thua cho con mãnh hổ kia, ha ha ha…
Tiếng cười còn chưa tắt, Thu Trường Lâm đã giục ngựa cất vó, phi thẳng về hướng Mạnh Hổ đang tung hoành giữa phương trận của quân đế quốc Minh Nguyệt.
Lạc Tòng Vân hít vào một hơi thật dài, bỗng nhiên quay đầu lại, giương đao quát lớn:
- Các huynh đệ Dự Châu nghe đây, thời điểm vì nước quên thân đã tới, giết!
o0o
Phía Bắc Thương Tâm lĩnh hơn trăm dặm.
Yến Thập Tam đang suất lĩnh đại quân Sóc Châu ngựa không dừng vó xuôi xuống phía Nam, chợt tên đội trưởng thám báo quay về đưa tin:
- Tướng quân, có một cánh quân kỵ binh của địch đang đánh về phía quân ta!
- Cái gì?
Yến Thập Tam nhíu mày quát hỏi:
- Kỵ binh của địch à? Có bao nhiêu?
- Ước chừng gần vạn tên!
Tên đội trưởng thám báo đáp:
- Nhìn qua chính là sư đoàn kỵ binh của quân đoàn Mãnh Hổ, cũng chính là đám tàn kỵ binh đã từng bị quân ta vây khốn ở Bạch Sa loan.
- Hừ!
Yến Thập Tam nghe vậy mặt khẽ giãn ra, lạnh lùng nói:
- Đám tàn binh bại tướng không biết sống chết này, còn dám chủ động đến chọc ghẹo đại quân Sóc Châu chúng ta, quả thật là chán sống!
- Phụ thân!
Yến Thập Tứ con trai lớn của Yến Thập Tam đột nhiên giục ngựa tiến lên, hạ giọng nói:
- Nguyệt vương điện hạ đã nghiêm lệnh cho quân ta gấp rút tiếp viện Thương Tâm lĩnh, không được chậm trễ chút nào!
- Ừ nhỉ…
Yến Thập Tam nghe vậy gật gật đầu, trầm giọng:
- Như vầy đi, vi phụ dẫn chủ lực kỵ binh Sóc Châu tiếp viện Thương Tâm lĩnh, đám tàn binh bại tướng này giao lại cho ngươi!
- Xin phụ thân yên tâm!
Yến Thập Tứ ngồi trên lưng ngựa ôm quyền đáp:
- Đám tàn binh bại tướng này cứ giao lại cho con!
Dứt lời, Yến Thập Tứ lập lức ghìm ngựa xoay người, lớn tiếng quát:
- Các dũng sĩ sư đoàn số Một, theo ta!
Chỉ trong thoáng chốc, chùng hai vạn kỵ binh Sóc Châu rời khỏi đại đội nhân mã đi theo Yến Thập Tam như gió cuốn mây bay cuốn về phía Đông Nam. Còn Yến Thập Tam vẫn tiếp tục dẫn đại quân chủ lục kỵ binh Sóc Châu tiếp tục xuôi Nam, gấp rút chạy tới tiếp viện cho chiến trường Thương Tâm lĩnh.
o0o
Dưới Thương Tâm lĩnh.
Tất Điêu Tử đang ở sau trận chợt thấy một đám tinh binh từ trung quân của đế quốc Minh Nguyệt đang đánh ra, không khỏi ủa một tiếng kinh ngạc, nói với Cổ Vô Đạo bên cạnh với giọng khó tin:
- Ủa, thật là quái lạ, vì sao trung quân Dự Châu lại chủ động xuất kích? Chuyện này không hợp với lẽ thường chút nào, Lạc Tòng Vân cũng không phải tân binh mới ra sa trường lần đầu, vì sao lại phạm sai lầm như vậy?
- Đúng vậy!
Cổ Vô Đạo cũng tỏ ra hoang mang gãi đầu gãi tai:
- Chiến lược trọng điểm của quân Dự Châu đúng ra phải là phòng thủ ngăn chặn quân ta mà thôi, vì sao lại chủ động xuất kích như vậy? Chẳng lẽ Lạc Tòng Vân tin rằng bằng vào quân đoàn Dự Châu của hắn đã đủ để tiêu diệt quân đoàn Mãnh Hổ của chúng ta sao? Tên này nếu không phài người điên thì chính là kẻ ngốc!
- Người điên?! Kẻ ngốc?!
Tất Điêu Tử khẽ lắc đầu, trong mắt lặng lẽ thoáng qua một tia u ám.
Trong đám loạn quân, thấy một cánh quân giữa trung quân của đế quốc Minh Nguyệt liều chết xông ra, Mạnh Hổ không khỏi ngửa mặt lên trời thét dài. Đây đúng là trời giúp quân đoàn Mãnh Hổ rồi, nếu như quân đoàn Dự Châu một mực bày ra trận phòng ngự hình mai rùa dựa vào địa hình có lợi mà ngoan cố chống cự đến cùng, sự tình e rằng rất khó giải quyết, mặc dù Mạnh Hổ đích thân xuất trận cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng.
Thế nhưng không ngờ quân địch lại chủ động xuất kích, chính là ngoài sự mong muốn của quân đoàn Mãnh Hổ. Bởi vì quân đoàn Mãnh Hổ có nhược điểm bất lợi về thể lực, một khi chiến sự kéo dài, nhược điểm bất lợi về thể lực của quân đoàn Mãnh Hổ sẽ trở nên càng ngày càng lớn. Bây giờ quân địch đã chủ động xuất kích, đã cho quân đoàn Mãnh Hổ cơ hội tốc chiến tốc thắng, nói cách khác, giờ phút này phần thắng của quân đoàn Mãnh Hổ đã đột ngột tăng cao!
Hống…
Mạnh Hổ lại ngửa mặt gầm to, huyền thiết trường thương trong tay mang theo thanh thế cuồng bạo quét ngang ra, mười mấy tên quân Dự Châu trước mặt hắn thoáng chốc bị huyền thiết trường thương quét cho gãy xương đứt gân, miệng phun ra từng vòi máu tươi ngã gục xuống đất. Mạnh Hổ nhẹ thúc hai chân vào bụng Ô Vân Cái Tuyết, lập tức Ô Vân Cái Tuyết như một cơn lốc xông thẳng vào trong đám quân Dự Châu, gót sắt của nó lướt đến đâu, quân Dự Châu liền bị đụng ngã lăn ra đến đấy.
Ha ha!
Trương Hưng Bá như hình với bóng theo sát sau lưng Mạnh Hổ, song thiết kích trong tay đâm trên chém dưới, ánh sáng lạnh lẽo chớp lên liên tục vô cùng chói mắt, đám quân Dự Châu chắn đường liền bị đánh cho tan tác. Phía sau Trương Hưng Bá, bốn ngàn cận vệ quân như một bầy sói đói phát hiện con mồi, cả bọn nhe răng trợn tròn đôi mắt lạnh như băng, xông lên như phong ba bão táp….
o0o
Trung quân Dự Châu.
Thu Trường Lâm nhẹ nhàng thúc hai chân vào bụng ngựa, Hoả Hồ tung hai vó trước lên cao, ngửa mặt hí lên một tràng lảnh lót làm cho kẻ khác hít thở không thông. Tiếng hí còn chưa dứt, hai vó trước của Hoả Hồ đã giậm thật mạnh xuống đất, chợt hoá thành một đám mây đỏ như lửa nhanh như điện chớp xông về phía trước, như một cơn lốc hướng thẳng về phía cánh quân tinh nhuệ vừa xuất trận của quân đoàn Mãnh Hổ.
Chỉ trong chớp mắt, Mạnh Hổ và Thu Trường Lâm đã va chạm với nhau.
Huyền thiết trường thương và huyền thiết trường đao đồng thời vẽ trên không nửa vòng tròn đen như mực, giữa không trung hung hăng chạm nhau phát ra một tiếng nổ ầm vang tận mây xanh. Ô Vân Cái Tuyết và Hoả Hồ đang hung hãn lao về phía trước bị một kích này làm cho chấn động lập tức ngừng lại, chấn động quá mạnh làm cho cả hai con tuấn mã hí lên một tràng thê lương rồi thối lui vài bước.
- Ủa??
- Hự!
Mạnh Hổ không nhịn được ủa một tiếng kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng không ngờ tên tiểu tử này mạnh mẽ như vậy!
Thu Trường Lâm cũng hự lên một tiếng đau đớn, thầm nghĩ con mãnh hổ này quả nhiên danh bất hư truyền, khó trách có thể xông pha giữa chốn vạn quân chém chết mãnh tướng Tư Đồ Bưu của đế quốc Minh Nguyệt.
Hí…..
Ô Vân Cái Tuyết lắc lắc cái đầu to lớn phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau đó chân phải cào cào liên tục trên mặt đất, xem ra hình như bị chọc giận. Chiến mã thông linh, trải qua thời gian dài đồng sinh cộng tử với Mạnh Hổ, Ô Vân Cái Tuyết hiện tại gần như tâm linh tương thông cùng Mạnh Hổ. Mạnh Hổ đột nhiên xoè rộng năm ngón bàn tay phải, sau đó hung hăng siết lại thật chặt, một kích lôi đình vừa rồi đã làm cho tay phải hắn chấn động, hổ khẩu vẫn còn ngấm ngầm đau.
- Giết!
- Hống!
Ngay sau đó, Mạnh Hổ cùng Thu Trường Lâm đồng thời quát to một tiếng giục ngựa xông tới lần thứ hai, tiếng binh khí va chạm nhau vang lên, Ô Vân Cái Tuyết và Hoả Hồ bốn vó lảo đảo lùi lại mấy bước. Lần đấu sức thứ hai này, Mạnh Hổ và Ô Vân Cái Tuyết vẫn như cũ, không hề chiếm được thượng phong.
Trong lòng Mạnh Hổ không khỏi trở nên nặng trĩu, xem ra lần này đã thật sự gặp phải đối thủ khó chơi. Tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt trước mặt kia thoạt nhìn cũng khó đối phó như Tư Đồ Hạo hay Yến Trường Không sau khi võ nghệ tăng tiến vậy, tên này chẳng những sức lực hơn người, võ nghệ cao siêu, dường như ngay cả kinh nghiệm chiến trận cũng không thua gì Mạnh Hổ. Có lẽ tên tướng trước mặt Mạnh Hổ mới chân chính là mãnh tướng số một của đế quốc Minh Nguyệt!
- Chết tiệt!
Mạnh Hổ không nhịn được hung hăng thầm mắng một câu, nếu như chính mình không thể đánh bại hay giết chết đối thủ khó chịu trước mặt này trong một thời gian ngắn, như vậy kế hoạch dùng cận vệ quân đột phá trung quân của Mạnh Hổ sẽ hoàn toàn thất bại. Ý đồ muốn gióng lên một tiếng trống kích phát tinh thần các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ thêm hăng hái đánh tan quân Dự Châu cũng sẽ tan thành bọt nước, chờ đến lúc thời gian càng ngày càng trôi nhanh, thể lực quân đoàn Mãnh Hổ dần dần không còn chịu đựng được nữa, lúc ấy thật là phiền toái!
Cách đó không xa, Trương Hưng Bá vốn đang hung hăng múa vuốt giương nanh cũng gặp phải tay đối thủ, hai chị em Lạc Ngọc Mi, Lạc Ngọc Nhu tả hữu giáp công làm cho hắn đỡ trái thì hở phải, nguy hiểm vô cùng. Nếu như không phải Trương Hưng Bá vốn da dầy thịt chắc, hơn nữa kinh nghiệm có thừa từ trong đống người chết bò ra, chỉ sợ đã bỏ thây dưới tay đôi chị em như hoa như ngọc này.
Bốn ngàn cận vệ quân của Trương Hưng Bá cũng gặp phải đối thủ, liên đội cận vệ của Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân tựa như một cơn lũ lớn, ngăn chặn trước mặt bốn ngàn cận vệ quân. Mặc cho thế công của bốn ngàn cận vệ quân nhanh như cơn lốc, mạnh như sóng thần, nhưng liên đội cận vệ của Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân vẫn kiên cường chống đỡ vững như bàn thạch.
Phía sau trận của quân đoàn Mãnh Hổ.
Mắt thấy Mạnh Hổ chiến đấu kịch liệt mấy hiệp cùng một viên tướng của đế quốc Minh Nguyệt nhưng thuỷ chung vẫn không có cách nào chiếm thượng phong, Tất Điêu Tử không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, run giọng nói:
- Không xong rồi, không ngờ trong quân Dự Châu lại có mãnh tướng lợi hại đến như vậy, võ nghệ của hắn không ngờ lại không dưới tướng quân, khó trách bọn chúng có gan chủ động xuất kích, thì ra bọn chúng vẫn còn có chỗ dựa!
- Đúng vậy!
Cổ Vô Đạo cũng nuốt một ngụm nước miếng đánh ực, giọng vô cùng khó nghe:
- Lần này hỏng bét, nếu như tướng quân cùng đám cận vệ quân không thể đột phá tới trung quân của địch trong một thời gian ngắn, trận này quân ta e rằng lành ít dữ nhiều!
- Thế cục hiện tại so với ta và ngươi tưởng tượng còn hung hiểm hơn nhiều!
Tất Điêu Tử vừa nói vừa quay đầu lại nhìn về vùng bình nguyên hoang dã phía Bắc, trong mắt toát ra vẻ lo âu:
- Sư đoàn kỵ binh Sóc Châu của Yến Thập Tam lúc nào cũng có thể đuổi tới đây, nếu quân ta không thể đánh ta quân đoàn Dự Châu trước mặt trước khi kỵ binh Sóc Châu đuổi tới, vậy lần này coi như xong!
- Báo…
Tất Điêu Tử vừa dứt lời, chợt có kỵ binh thám báo phi nhanh trên vùng bình nguyên mênh mông mà đến, còn cách thật xa đã thét lớn:
- Tướng quân, phía Bắc ba mươi dặm phát hiện ra rất đông kỵ binh của địch!
- Cái gì?!
- Vì sao bọn chúng tới nhanh như vậy!?
Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, hoảng sợ nhìn nhau.
Một hồi lâu sau, Cổ Vô Đạo mới cất giọng khó khăn nói với Tất Điêu Tử:
- Lão Tất, có cần phải báo ngay lập tức tin này cho tướng quân, sau đó điều động ra một trong bốn sư đoàn đang tiến công quân Dự Châu để ngăn chặn kỵ binh Sóc Châu đang xuôi Nam xuống hay không?
- Bậy bạ!
Tất Điêu Tử lắc đầu quả quyết:
- Trong thời khắc quan trọng như vầy sao thể báo tin này cho tướng quân, càng không thể điều quân quay về phòng thủ, làm như vậy chẳng phải sẽ làm cho rối loạn lòng quân hay sao? Chuyện duy nhất mà chúng ta có thể làm bây giờ chính là cầu nguyện cho Thánh nữ Quang Minh tạo nên điều kỳ diệu, cầu nguyện cho tướng quân có thể sáng tạo ra kỳ tích!
- Cầu…nguyện…?!
Cổ Vô Đạo khẽ thì thào, trong mắt đã toát ra vẻ tuyệt vọng.
o0o
Phía Bắc Thương Tâm lĩnh ba mươi dặm.
Yến Thập Tam đang suất lĩnh chủ lực kỵ binh Sóc Châu dốc hết tốc lực xuôi Nam, mắt thấy sắc trời đã tối, nhưng Yến Thập Tam cũng không hề có ý muốn hạ lệnh ngừng lại lập doanh hạ trại nghỉ ngơi và hồi phục, mà ra lệnh cho toàn quân đốt đuốc tiếp tục hành quân. Bởi vì phía trước không xa chính là Thương Tâm lĩnh, tên đội trưởng thám báo đã báo tin tức về, rằng hiện tại quân đoàn Mãnh Hổ đang chiến đấu kịch liệt với quân đoàn Dự Châu ở Thương Tâm lĩnh.
Trong giờ phút này, Yến Thập Tam có thể nói rằng đã mãn nguyện hả hê, bởi vì không còn bao lâu nữa kỵ binh Sóc Châu của hắn đã có thể đuổi tới Thương Tâm lĩnh, mà Thương Tâm lĩnh cũng sẽ chân chính trở thành Thương Tâm lĩnh theo đúng nghĩa đen. Đương nhiên không phải là Thương Tâm lĩnh của quân đế quốc Minh Nguyệt, mà là Thương Tâm lĩnh của Mạnh Hổ và quân đoàn Mãnh Hổ!
Nếu như lần này quả thật có thể bao vây tiêu diệt quân đoàn Mãnh Hổ tại Thương Tâm lĩnh, quân đoàn Sóc Châu của Yến Thập Tam tối thiểu cũng sẽ được sắc phong Công tước, hừ hừ, chỉ cần được phong là Công tước, vậy lực hiệu triệu của Yến gia ở Sóc Châu sẽ vô tình trở nên hùng mạnh hơn nữa!
- Báo…
Yến Thập Tam còn đang đắc ý, chợt tên đội trưởng thám báo phi ngựa về báo tin:
- Tổng đốc đại nhân, trước mặt có kỵ binh của địch chặn đường!
- Ngươi nói cái gì?
Yến Thập Tam quát hỏi:
- Có kỵ binh của địch chặn đường, chuyện này sao có thể xảy ra được? Đám kỵ binh của địch này là từ đâu chui ra vậy?
- Phụ thân, chính là sư đoàn kỵ binh của quân đoàn Mãnh Hổ!
Yến Thập Tứ con trai lớn của Yến Thập Tam bỗng đâu giục ngựa xuất hiện đột ngột bên cạnh Yến Thập Tam, vừa thở hồng hộc vừa bẩm báo:
- Là con vô dụng, không thể chặn được đám kỵ binh của địch, không ngờ để cho chúng cướp đường chạy trước. Tuy nhiên xin phụ thân yên tâm, con sẽ lập tức suất lĩnh sư đoàn kỵ binh số Một xua tan bọn chúng!
- Được rồi!
Yến Thập Tam nhíu mày:
- Xem ra bọn kỵ binh này quyết tâm giằng co với quân Sóc Châu chúng ta đến cùng, nếu không giải quyết mấy ngàn tàn kỵ binh này trước, bọn chúng tuyệt đối sẽ không chịu để yên cho chúng ta xuôi Nam! Như vầy đi, không phải chỉ có mấy ngàn tàn binh bại tướng hay sao, truyền lệnh xuống, trước hết giải quyết bọn chúng cho xong rồi hãy đi Thương Tâm lĩnh cũng không muộn!
- Dạ!
Yến Thập Tứ ầm ầm đáp lại:
- Truyền lệnh toàn quân tiến công, bao vây tiêu diệt đám tàn kỵ binh của địch…
o0o
Cách kỵ binh Sóc Châu không xa, Mã Tứ Phong ghìm ngựa gác đao, đứng nghiêm trong gió đêm cuồn cuộn thổi. Mắt thấy rất nhiều đốm lửa đầy khắp núi đồi từ phía Bắc ào ào cuốn tới, đôi mắt hổ của Mã Tứ Phong không khỏi thoáng qua vẻ dữ tợn, quay đầu lại nói với mười mấy liên đội trưởng và đại đội trưởng kỵ binh ở sau lưng:
- Các huynh đệ, đại quân chủ lực của tướng quân Mạnh Hổ đang chiến đấu kịch liệt với quân địch ở phía Nam, nếu như lúc này chúng ta để cho kỵ binh Sóc Châu chạy qua, vậy chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ coi như xong, chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ xong rồi, chúng ta cũng xong theo! Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể cho kỵ binh Sóc Châu đi qua, cho dù là chết, cũng tuyệt đối không cho bọn chúng đi qua!
- Đúng, tuyệt đối không thể để cho đám kỵ binh Sóc Châu này đi qua được!
- Tướng quân cứ yên tâm, các tướng sĩ Bắc Phương chúng ta không ai là vô dụng!
- Lão tử đã sớm không vừa mắt bọn chó Sóc Châu này, hôm nay nhất định phải chém giết một trận thật thống khoái!
Mười mấy tên liên đội trưởng và đại đội trưởng kỵ binh đều rút chiến đao trong tay ra, giọng như chém đinh chặt sắt.
- Tốt, thật là tốt!
Mã Tứ Phong vui vẻ vuốt cằm:
- Không hổ là hán tử của hành tỉnh Bắc Phương chúng ta, hôm nay phải để cho bọn chó Sóc Châu kia nếm thử huyết tính hào hùng của hán tử Bắc Phương chúng ta, cho bọn chúng hiểu được, khinh kỵ binh tinh nhuệ nhất trong thiên hạ không phải là ở đế quốc Tinh Hà, càng không phải ở đế quốc Minh Nguyệt, mà là ở hành tỉnh Bắc Phương chúng ta, giết…
- Giết giết giết…
Mười mấy tên liên đội trưởng và đại đội trưởng kỵ binh cất tiếng rống giận dữ như điên cuồng, múa tít chiến đao trong tay theo sau Mã Tứ Phong thẳng tiến về phía Bắc. Phía sau cách đó không xa, tám ngàn kỵ binh còn lại cuối cùng của sư đoàn kỵ binh Bắc Phương cũng rống giận theo, cả bọn giục ngựa giương đao như gió cuốn mây bay thẳng tiến về phía đám kỵ binh Sóc Châu ở phía Bắc…
o0o
Dưới Thương Tâm lĩnh.
- Ha!
- Hây!
Mạnh Hổ và Thu Trường Lâm lại giục ngựa xông tới, huyền thiết trường thương và huyền thiết trường đao lại va chạm thật mạnh với nhau. Một luồng sức mạnh cuồng dã như đợt thuỷ triều cuốn ngược trở về, làm cho Mạnh Hổ bị chấn động thật mạnh, khí huyết cuộn lên trong lồng ngực, hai tay tê dại rã rời vẫn cố gắng vận hết toàn lực lại không thể thắng được đối thủ, lần này quả thật Mạnh Hổ đã gặp đối thủ xứng tầm!
Tuy nhiên, chuyện xảy ra kế tiếp đã ra ngoài dự đoán của Mạnh Hổ.
Viên dũng tướng của địch đối diện đột ngột kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó một dòng máu đỏ tươi theo khoé miệng hắn trào ra. Mạnh Hổ không khỏi khẽ động trong lòng, một kích vừa rồi chỉ là một kích chạm cứng bình thường, hai người giao phong như vậy đã mấy chục kích, đối thủ không hề bị tổn thương chút nào, vì sao lần này lại bị thương?
Nhưng Mạnh Hổ chính là Mạnh Hổ, trong đời giỏi nhất là chuyện ‘thừa lúc người bệnh, giết luôn’, mắt thấy đối thủ ‘bị thương’ mà không biết nguyên nhân, hắn không hề có chút thương hại nào, càng không hề do dự, lập tức múa huyền thiết trường thương phát động thế công như bão táp mưa sa. Không cần biết đã xảy ra chuyện gì, trước tiên hãy giải quyết đối thủ hùng mạnh này cái đã, dẫn dắt quân đoàn Mãnh Hổ tìm được đường sống trong chỗ chết mới là quan trọng nhất. Trong thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn chân lý, chỉ có còn sống mới là chân lý thật nhất trong tất cả các chân lý!
Keng keng keng keng…
Huyền thiết trường thương và huyền thiết trường đao va chạm trên không liên tục không ngừng, trong tiếng vang do kim loại chạm nhau đinh tai nhức óc, rốt cục Thu Trường Lâm không chống đỡ nổi mười chín thương do Mạnh Hổ xuất ra như điên cuồng, vai phải Thu Trường Lâm đã trúng một thương, lập tức rên lên một tiếng đau đớn, ghìm ngựa xoay đầu chạy trối chết.
- Ha ha ha…
Mạnh Hổ ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng không thèm đuổi giết, huyền thiết trường thương trong tay thuận thế quét ngang về phía chị em họ Lạc. Hai chị em họ Lạc trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng đã bị trúng chiêu, cô em Lạc Ngọc Nhu bị Mạnh Hổ quét trúng một thương rớt ngựa. Thủ đoạn này quả thật là không hề biết thương hương tiếc ngọc, đại sát phong cảnh*!
(*Đại sát phong cảnh: có nghĩa là làm tổn thương cảnh trí đẹp đẽ, diễn tả sự mất hứng đến cùng cực.
Trong Tạp Toản có ghi lại sáu ví dụ về ‘đại sát phong cảnh’:
1- Thanh khê trạc túc: rửa chân tại con suối có dòng nước trong veo xanh biếc.
2- Hoa thượng sái khố: phơi quần áo lót trên những đoá hoa tươi nở rộ.
3- Bối sơn khởi lâu: xây nhà sau lưng núi, lúc mở cửa sổ ra không ngắm nhìn được cảnh sắc.
4- Phần cầm chử hạc: chẻ đàn làm củi đốt, giết hạc lấy thịt ăn.
5- Đối hoa xuyết trà: ngắm hoa mà không có rượu, hay có rượu không uống, chỉ uống trà.
6- Tùng hạ hát đạo: trong rừng tùng u nhã thanh tĩnh đột nhiên có người ngựa phóng ngang qua hò hét.)
Trương Hưng Bá thừa cơ đại phát hùng uy, đánh Lạc Ngọc Mi tới tấp không còn sức hoàn thủ.
Thấy đã giải nguy cho Trương Hưng Bá, Mạnh Hổ không do dự vung thương xông thẳng vào liên đội cận vệ của Lạc Tòng Vân. Mạnh Hổ vừa xông vào lập tức như hổ lạc đàn dê, huyền thiết trường thương quét đến đâu, cận vệ quân Dự Châu đều như cơn sóng rẽ sang hai bên, không có bất cứ người nào có thể ngăn cản được Mạnh Hổ dù chỉ trong chốc lát. Đội hình trung quân Dự Châu vốn nghiêm cẩn chỉ trong thoáng chốc đã hiện ra một lỗ hổng.
Phía sau Mạnh Hổ, bốn ngàn cận vệ quân như bầy hổ đói thừa cơ đột nhập vào, không ngừng phá rộng lỗ hổng trung quân Dự Châu. Dần dần, sĩ khí của quân đoàn Mãnh Hổ tăng mạnh, sĩ khí của quân đoàn Dự Châu lại sa sút, không đến thời gian uống hết chung trà, trung quân Dự Châu của Lạc Tòng Vân đã bị bốn ngàn cận vệ quân của quân đoàn Mãnh Hổ đánh cho lung lay sắp đổ.
o0o
Sau trận của quân đoàn Mãnh Hổ.
Thấy thế cục trên chiến trường thay đổi đột ngột, quân đoàn Mãnh Hổ mới vừa còn trong tuyệt cảnh nháy mắt đã tìm được con đường sống, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo nhất thời không tin được vào hai mắt của mình. Quả thật cả hai nghi ngờ rằng mình đang nằm mộng, không lẽ Thánh nữ Quang Minh thật sự đem đến kỳ tích, hay là tướng quân Mạnh Hổ sáng tạo ra kỳ tích đây…
- Kỳ tích, đây tuyệt đối là kỳ tích!
Cổ Vô Đạo thì thào, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác muốn nhảy xuống ngựa quỳ phục mà lễ bái!
- Khó tin, quả thật khó tin!
Tất Điêu Tử cũng thì thào:
- Chuyển biến này quả thật vô cùng đột ngột, vừa rồi viên tướng địch vì sao lại thất bại như vậy, việc này quả thật hết sức quỷ dị!
Tuy nhiên dù sao đi nữa, quân đoàn Mãnh Hổ hiện tại đã tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu như thế cục cứ tiếp diễn như vậy, nhiều nhất chỉ cần nửa giờ, quân đoàn Dự Châu ngăn cản đường đi sẽ bị quân đoàn Mãnh Hổ đánh cho tan tác, đến lúc đó, không còn gì có thể ngăn cản quân đoàn Mãnh Hổ xuôi Nam tới cảng Phong Lâm!
Đương nhiên, dù cho quân đoàn Mãnh Hổ đánh tan quân đoàn Dự Châu thuận lợi thông qua Thương Tâm lĩnh, cuối cùng có thuận lợi trốn về đế quốc hay không cũng còn phải trông vào kết quả của một trận tập kích bất ngờ khác, chính là kết quả của Chiến Ưng bất ngờ tập kích cảng Phong Lâm! Vào đêm mà quân đoàn Mãnh Hổ lừa mở cửa Đông thành Tây Kinh lần thứ hai, Mạnh Hổ đã bảo Chiến Ưng và Tư Đồ Bưu suất lĩnh một cánh tinh binh cải trang thành dân chạy nạn ngay trong đêm chạy xuống phía Nam bất ngờ tập kích đại trại Thuỷ sư của cảng Phong Lâm.
o0o
Trung quân của quân đoàn Dự Châu.
Lạc Tòng Vân trên chiến xa liều mạng múa chiến đao trong tay, rống to đến nỗi khàn cả giọng:
- Trụ vững, tất cả trụ vững cho bản Tổng đốc, tất cả không ai được lùi lại…
Tuy nhiên, tiếng rống của Lạc Tòng Vân dường như không được hiệu quả cho lắm, dù cho hắn dưới tình thế cấp bách đã chém chết vài tên binh sĩ thối lui, nhưng cũng không thể ngăn được liên đội cận vệ lui lại từng bước từng bước. Bởi vì hai viên chủ tướng của địch vô cùng hung mãnh, quả thật là binh ngăn thì giết binh, tướng cản thì giết tướng!
Vừa rồi vốn có Tề vương Thu Trường Lâm chống chọi cho nên quân Dự Châu không cảm thấy áp lực hùng mạnh của quân đoàn Mãnh Hổ. Thế nhưng bây giờ Tề vương Thu Trường Lâm đã thua bỏ chạy, trong quân Dự Châu đã không còn viên mãnh tướng nào có thể địch nổi chủ tướng bên địch. Tuy rằng đây chỉ là một biến cố rất nhỏ trong vạn quân, nhưng thắng bại của tất cả những cuộc chiến tranh lớn nhỏ trong lịch sử từ trước tới nay, bao nhiêu lần không phải là do những biến cố vô cùng nhỏ nhặt quyết định?
- Trụ lại….
Lạc Tòng Vân tức giận đến cực điểm đang cố gắng gào thét, nhưng thế cục mà quân Dự Châu gặp phải vẫn không có gì thay đổi, trong giờ phút này Lạc Tòng Vân mới bắt đầu hối hận khi nãy không chịu ngăn cản Thu Trường Lâm. Nếu sớm biết Tề vương sẽ thất bại dưới tay Mạnh Hổ, lúc nãy không nên đáp ứng cho hắn chủ động xuất kích, nếu như quân Dự Châu bày thế trận hình mai rùa tử thủ nghiêm ngặt, tình thế chưa chắc đã nguy hiểm như bây giờ.
Đáng tiếc bây giờ đã chậm, trong khi Lạc Tòng Vân còn đang buồn rầu áo não, một điểm sáng đã nhanh như chớp phóng vào ngực hắn. Đến lúc Lạc Tòng Vân phát giác muốn giơ đao đón đỡ thì đã không còn kịp nữa, may là Lạc Ngưng Yên theo hầu bên cạnh Lạc Tòng Vân nhanh tay lẹ mắt, theo bản năng giơ ngân thương trong tay ra ngăn lại. Chỉ nghe đinh một tiếng vang lên, tuy điểm sáng kia lệch qua một bên nhưng vẫn cắm vào vai phải của Lạc Tòng Vân, Lạc Tòng Vân lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, cả người ngã về phía sau.
- Phụ thân!
- Phụ thân!
Lạc Ngưng Yên và Lạc Ngưng Ngọc theo sát chiến xa vội vàng bồng lấy Lạc Tòng Vân nhảy lên chiến xa. Lúc này hai nàng mới phát hiện điểm sáng bắn trúng vào vai phải của Lạc Tòng Vân là một mũi phá giáp trọng tiễn, mũi tên đã hoàn toàn xuyên thủng giáp vai thấu ra tới sau lưng Lạc Tòng Vân, một dòng máu tươi đỏ sẫm đang theo mũi tên lạnh lẽo chảy xuống sàn chiến xa.
- Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân đã chết, quân đoàn Dự Châu đã thất bại rồi!
Ngay sau đó, trong đám loạn quân đột nhiên vang lên tiếng rống to như tiếng sấm, thanh âm rống giận này đã áp chế chiến trường vốn đang ồn ào náo động một cách dễ dàng, truyền vào tai ngàn vạn tướng sĩ hai bên đang chém giết nhau. Các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ đang chiến đấu hăng say nghe vậy không khỏi sĩ khí tăng vọt, ngược lại các tướng sĩ của quân đoàn Dự Châu chỉ trong thoáng chốc đã lâm vào cơn khủng hoảng và hỗn loạn, nếu quả thật Tổng đốc đại nhân đã chết, trận này có lẽ không cần tiếp tục đánh nữa!
- Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân đã chết, quân đoàn Dự Châu đã thất bại rồi!
- Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân đã chết, quân đoàn Dự Châu đã thất bại rồi!
- Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân đã chết, quân đoàn Dự Châu đã thất bại rồi!
Ngay sau đó, từng tràng tiếng gào thét như núi đổ biển gầm kéo dài không dứt trên chiến trường, làm cho lòng tin của rất nhiều tướng sĩ Dự Châu bắt đầu dao động. Mặc dù ý chí của các tướng sĩ Dự Châu vô cùng kiên định nhưng giờ đây cũng đã trở nên thấp thỏm lo âu, mà các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ ngày càng trở nên hung hãn, phát động cuộc tấn công cuối cùng cũng là mãnh liệt nhất về phía quân Dự Châu.
Đến khi Lạc Tòng Vân được Lạc Ngưng Yên và Lạc Ngưng Ngọc dìu đứng dậy, tất cả đều đã muộn, khủng hoảng và rối loạn đã lan tràn khắp toàn bộ quân đoàn Dự Châu. Dưới từng đợt tiến công mãnh liệt đợt sau cao hơn đợt trước của quân đoàn Mãnh Hổ, phòng tuyến của quân Dự Châu vốn đã lung lay sắp đổ rốt cục giờ đây hoàn toàn hỏng mất.
Binh bại như núi đổ, hết thảy đều đã không thể nào cứu vãn được nữa!
- Phụ thân, hạ lệnh lui quân đi thôi….
Lạc Ngưng Yên than nhẹ một tiếng, giọng ảm đạm:
- Hiện tại hạ lệnh lui quân vào rừng có thể còn giữ lại được một ít binh lực, dù sao quân đoàn Mãnh Hổ đang nóng lòng vượt qua Thương Tâm lĩnh, hiện tại bọn chúng sẽ không dám dừng lại truy sát chúng ta quá mãnh liệt. Nếu như phụ thân còn chưa chịu hạ lệnh lui quân, e rằng quân đoàn Dự Châu sẽ bị thương vong vô cùng thê thảm!
- Ôi…
Lạc Tòng Vân ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nói với giọng thê lương:
- Vậy hạ lệnh đi, toàn quân rút khỏi quan đạo, lui vào trong rừng!
Chỉ trong thoáng chốc, trong quân Dự Châu đã nổi lên một hồi kèn hiệu lui quân kéo dài, trên thực tế, chưa đợi tiếng kèn lui quân vang lên, quân Dự Châu cũng đã ném bỏ binh khí xoay người chạy trối chết. Cả bọn chỉ hận mẹ cha sao sinh ra chỉ có hai chân, trong lúc hỗn loạn, có rất nhiều binh sĩ Dự Châu không chết dưới làn đao mũi kiếm, mà lại chết dưới chân chiến hữu của mình.
- Hây!
Đến khi trước mặt không còn thấy bóng dáng một tên binh sĩ Dự Châu nào, Mạnh Hổ mới nhẹ nhàng quát Ô Vân Cái Tuyết dừng lại, sau đó ngửa mặt lên trời thở phào nhẹ nhõm. Đến khi ngừng tay, Mạnh Hổ mới phát hiện ra toàn thân bủn rủn, thật muốn xuống ngựa tìm một nơi nào đó mà nằm thở dốc một hồi, lúc nãy chiến đấu kịch liệt với tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt kia, đã làm cho Mạnh Hổ gần như cạn kiệt thể lực.
- Tướng quân, chúng ta thắng rồi, ha ha…
Phía sau Mạnh Hổ đột nhiên truyền đến tiếng cười to của Trương Hưng Bá, Mạnh Hổ nghe tiếng quay đầu lại, đột nhiên tiếng cười của Trương Hưng Bá tắt lịm, sau đó xoay người nằm gục trên lưng ngựa giống như một con chó hoang vừa chạy một quãng đường dài, thở hồng hộc rất kịch liệt, làm cho người khác nhìn thấy phải lo lắng. Nếu như tên mãng hán này không lấy được hơi, rất có thể sẽ chết ngay tại chỗ!
Mạnh Hổ lại quét mắt nhìn quanh, trong bốn ngàn cận vệ quân đã có rất nhiều tướng sĩ ngã ngồi trên quan đạo, ai nấy nằm phục tại chỗ thở dốc kịch liệt. Ở xa xa, các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ trải qua cuộc chiến căng thẳng trong mấy giờ liền cũng đã rơi vào tình trạng kiệt sức, lúc này bọn họ cần nhất là được nghỉ ngơi, chính là nghỉ ngơi cho thật khoẻ!
Sau khi đại chiến qua đi, tinh thần bất chợt chùng xuống sẽ làm cho người ta cảm thấy vô cùng mệt nhọc. Vốn quân đoàn Mãnh Hổ cũng đã liên tục hai ngày hai đêm hành quân gấp rút, thể lực cũng đã gần như cạn kiệt.
Mặc dù trước khi đại chiến cũng đã được nghỉ ngơi hồi phục trong một thời gian ngắn, nhưng vẫn không thể nào đủ để khôi phục nguyên khí.
Mạnh Hổ biết hiện tại các tướng sĩ cần nhất là được nghỉ ngơi, nhưng đáng tiếc là đây vẫn chưa phải lúc nghỉ ngơi!
- Đứng lên, tất cả đứng lên, tất cả phấn khởi tinh thần lên cho bản tướng quân!
Mạnh Hổ hít vào một hơi, vừa giục ngựa chạy khắp chiến trường, vừa hét to đến khàn cả giọng:
- Hiện tại vẫn chưa đến lúc nằm xuống nghỉ ngơi, mười vạn kỵ binh Sóc Châu đang đuổi sát sau lưng chúng ta, nếu bây giờ chúng ta nằm xuống, bọn chúng chắc chắn sẽ đuổi kịp!
Nghe thấy tiếng rống của Mạnh Hổ, các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ vừa nằm xuống đều đứng cả lên. Tuy rằng đang mệt mỏi gần chết, thế nhưng quân lệnh của tướng quân bọn họ phải chấp hành, hơn nữa phải chấp hành như thường không hề sa sút tinh thần. Ở quân đoàn Mãnh Hổ không người nào dám khiêu chiến với quyền uy của Mạnh Hổ, không ai dám!
Mạnh Hổ vừa giục ngựa chạy vội vừa hạ từng đạo quân lệnh.
- Sư đoàn số Một lập tức thu dọn chiến trường, thu gom thi thể các tướng sĩ tử trận của quân ta!
- Sư đoàn số Hai lập tức thu gom củi khô, chuẩn bị hoả táng các tướng sĩ đã tử trận!
- Sư đoàn số Ba tranh thủ thời gian làm cáng, quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta tuyệt đối không bỏ lại bất cứ huynh đệ nào!
- Sư đoàn số Bốn lập tức vượt qua Thương Tâm lĩnh xuôi Nam, chuẩn bị tiếp ứng cho quân tiên phong của Chiến Ưng!
Chờ Mạnh Hổ hạ xong quân lệnh, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo giục ngựa đi tới trước mặt Mạnh Hổ, cả hai người ngồi trên lưng ngựa ôm quyền thi lễ cùng Mạnh Hổ, giọng đầy cảm khái:
- Tướng quân vất vả!
Mạnh Hổ khoát tay, hỏi:
- Đám kỵ binh Sóc Châu hiện tại đến đâu rồi?
Cổ Vô Đạo nghe vậy lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng chưa hết sợ:
- Sau khi tướng quân xuất trận nửa giờ, kỵ binh Sóc Châu của Yến Thập Tam cũng đã đuổi tới phía Nam Thương Tâm lĩnh chưa tới ba mươi dặm, may nhờ tàn kỵ binh của tướng quân Mã Tứ Phong liều chết ngăn cản, kỵ binh Sóc Châu mới không thể chạy tiếp xuống phía Nam!
- Ủa?!
Mạnh Hổ nghe vậy mặt hơi biến sắc.
Tất Điêu Tử sợ rằng Mạnh Hổ sẽ làm việc theo nghĩa khí, mạnh mẽ hạ lệnh cho chủ lực quân đoàn Mãnh Hổ gấp rút tiếp viện cho sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong, liền trnah trước nói:
- Tướng quân, lúc này chủ lực quân ta đã trong tình trạng kiệt sức, đã không còn lực để gấp rút tiếp viện cho tướng quân Mã Tứ Phong. Hơn nữa việc cấp bách hiện tại là phải tiếp ứng cho quân tiên phong của tướng quân Chiến Ưng chiếm trước cảng Phong Lâm, những chuyện khác tạm thời không thể lo tới!
Mạnh Hổ gật đầu thật mạnh, nói với Cổ Vô Đạo:
- Lão Cổ, lập tức sai khoái mã báo tin cho Mã Tứ Phong, nói chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ hiện tại đã thuận lợi vượt qua Thương Tâm lĩnh, nhiệm vụ ngăn cản địch của sư đoàn kỵ binh đã hoàn thành. Hiện tại bảo hắn suất lĩnh các tướng sĩ còn lại của sư đoàn kỵ binh đột vây chạy về phía cảng Phong Lâm!
- Dạ!
Cổ Vô Đạo đáp lời, đang chuẩn bị đi sai khiến khoái mã, bỗng bị Mạnh Hổ gọi lại.
- Chờ đã…
Mạnh Hổ ngẫm nghĩ, lại quay đầu quát lớn:
- Hùng Bá Thiên!
Hùng Bá Thiên đang thở dốc gần đó vội vàng giục ngựa tiến lên, lớn tiếng đáp:
- Có!
Mạnh Hổ lớn tiếng quát:
- Lập tức dẫn các dũng sĩ bộ lạc Hắc Hùng đi tiếp ứng cho Mã Tứ Phong, sau khi hai quân hội hợp lập tức lui về bờ Bạch Sa hà. Lại mang câu này nói lại với Mã Tứ Phong, cho dù sư đoàn kỵ binh của hắn chỉ còn lại một người, Mạnh Hổ ta cũng nhất định dẫn đại quân đi cứu hắn!
- Dạ!
Hùng Bá Thiên ầm ầm đáp lại, quay đầu quát lớn:
- Các dũng sĩ bộ lạc Hắc Hùng, theo ta…
o0o
Phía Bắc Thương Tâm lĩnh ba mươi dặm.
Tám ngàn kỵ binh của Mã Tứ Phong giờ đây chỉ còn lại không tới ba ngàn, hơn nữa bị kỵ binh Sóc Châu vây chặt. Tuy nhiên dưới sự chống trả hết sức kiên cường của kỵ binh Bắc Phương, kỵ binh Sóc Châu cũng không hề chiếm được chút tiện nghi nào, thương vong của kỵ binh Sóc Châu so ra còn nhiều hơn cả kỵ binh Bắc Phương chứ không phải ít hơn!
- Tướng quân, chúng ta bị quân địch bao vây quá chặt!
- Tướng quân, chúng ta chỉ còn lại không tới ba ngàn!
- Tướng quân, chúng ta đã không thể nào đột phá vòng vây chạy trốn, hay là liều mạng với bọn chó Sóc Châu thôi!
Mắt thấy kỵ binh Bắc Phương đã lâm vào trùng vây, kỵ binh Sóc Châu tạm thời ngừng tấn công. Thừa dịp ngắn ngủi này, mười mấy tên liên đội trưởng và đại đội trưởng kỵ binh chạy về phía Mã Tứ Phong, đám hán tử Bắc Phương này ai nấy đã chém giết đến đỏ ngầu cả mắt, ai nấy đều gào thét đòi liều mạng với quân địch.
Mã Tứ Phong cũng đã giết đến đỏ ngầu cả mắt, hơn nữa trận chiến này cho đến bây giờ cũng không còn gì để trông đợi nữa. Chuyện kỵ binh Bắc Phương bị tiêu diệt toàn quân xem ra đã không thể nào tránh khỏi, chuyện duy nhất đáng quan tâm bây giờ chỉ là kỵ binh Bắc Phương có thể kéo theo bao nhiêu kỵ binh Sóc Châu đi theo làm bạn với mình trên đường xuống cửu tuyền mà thôi. Nhưng trong lòng Mã Tứ Phong cũng không hề hối hận, nếu như hắn có thể quyết định lại từ đầu, hắn vẫn không do dự mà quyết định y như vậy!
Nguyên nhân không có gì lạ, bởi vì Mã Tứ Phong là một quân nhân, thân là quân nhân nhất định phải có hiểu biết của một quân nhân, nhất định phải có tôn nghiêm của một quân nhân! Bỏ mặc chiến hữu, lâm trận chạy trốn hoàn toàn không phải là phẩm chất mà một quân nhân chân chính nên có; sống chết có nhau, dù biết chết vẫn chiến đấu đến cùng mới là một quân nhân làm tròn chức trách với đế quốc!
Chậm rãi giơ cao thanh chiến đao lưỡi đã cong quằn trong tay, Mã Tứ Phong đang định hạ lệnh xung phong đợt cuối cùng, đột nhiên kỵ binh Sóc Châu ở góc Đông Nam của vòng vây trở nên rối loạn hẳn lên, xem ra dường như bị người ta công kích. Mã Tứ Phong là một lão tướng thân trải trăm trận chốn sa trường, lập tức quát to:
- Các huynh đệ, viện quân của chúng ta đã tới, giết…
- Giết giết giết…
Mười mấy tên quan quân và hơn hai ngàn tàn binh Bắc Phương phía sau Mã Tứ Phong lập tức rống to đến lạc giọng, tất cả đều vung cao chiến đao đã sứt mẻ trong tay, bám sát sau lưng Mã Tứ Phong giết thẳng về hướng Đông Nam. Chỉ trong khoảnh khắc, đội hình của hơn hai ngàn tàn kỵ binh đã như một thanh chiến đao sắc bén hung hăng thọc sâu vào trong đội hình của kỵ binh Sóc Châu.
Kỵ binh đối chiến với nhau có một đặc điểm chính là tốc độ cực nhanh, tướng sĩ hai bên vừa đối mặt với nhau đã lập tức chém giết. Nếu không bị địch nhân giết chết thì mình giết được địch nhân, kỵ binh sống sót sẽ xuyên qua kỵ binh quân địch rất nhanh, sau đó tướng sĩ hai bên sẽ ghìm ngựa quay đầu lại, tiếp tục vòng xung phong kế tiếp, tiếp tục vòng chém giết kế tiếp…
Thế nhưng khi một bên có ưu thế tuyệt đối về binh lực, sẽ lợi dụng ưu thế về binh lực này để vây khốn đối phương bằng nhiều lớp tường kỵ binh. Phe có binh lực ít cho dù có xuyên qua được một lớp tường kỵ binh của địch thì vẫn còn có nhiều lớp tường khác trước mặt đang chờ đón họ. Tầng tầng lớp lớp như vậy vô cùng vô tận, cho đến khi phe có binh lực ít kia tử trận hoàn toàn, hoặc là kiệt sức buông vũ khí đầu hàng mới thôi!
Mã Tứ Phong suất lĩnh gần ba ngàn tàn binh đánh xuyên qua ba lớp tường vây do kỵ binh Sóc Châu tạo thành, trả giá bằng thương vong của gần ngàn tàn kỵ binh nữa mới có thể hợp với hơn hai ngàn kỵ binh Man nhân của Hùng Bá Thiên cùng một chỗ. Sau đó đột nhiên quay ngoắt về hướng Đông ra ngoài dự đoán của mọi người, nhắm vào hướng binh lực yếu ớt nhất của kỵ binh Sóc Châu mà đột phá vòng vây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.