Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 120

Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết

05/05/2018

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Tốc độ máy ủi đất không cao, đẩy tuyết trên một quãng đường ngắn thôi, đã đem một khối tuyết khổng lồ đẩy qua hai bên đường, vì vậy xe việt dã ở phía sau chính là đi 1 quãng dừng 1 quãng. Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi từ sau xe sóng vai đi tới, không lo lắng tới việc sẽ theo không kịp.

Hai người xuống xe thì mặc vào áo ba-đờ-xuy lông cừu giữ ấm, trong bão tuyết thì không cảm thấy lạnh, giày không thấm nước dẫm nát tuyết đọng linh tinh, cũng không gây trở ngại gì. Trong trời đất mênh mông, bọn họ lại cảm thấy trong lòng cởi mở, càng thêm sung sướng.

Lôi Hồng Phi nhìn cánh đồng bát ngát bốn phía cùng đại tuyết bay lượn khắp bầu trời, thoải mái mà cười nói: “Thật không nghĩ tới, đầu óc của “Blaze” cũng khá sáng suốt nha.”

“Tôi nghĩ, với trí thông minh của “Blaze”, thì hẳn đã dự tính được điểm này rồi, chỉ sợ Tử Hàn bảo Thiên Vũ động thủ động cước, khiến cho y vẫn không thể phô trương được.” Lâm Tĩnh khoái trá mỉm cười. “Nếu như không có Thiên Vũ quấy rầy, chỉ sợ “Blaze” đã hoài nghi tới sự xuất hiện của chúng ta rồi đó, có Thiên Vũ đấu trí về mặt kỹ thuật cùng y, thì sẽ khiến cho y say mê, khiến tâm tư của y chỉ đặt lên phương pháp của Thiên Vũ. Bất quá, y có thể phá được sự quấy rầy của Thiên Vũ, rốt cục mua được xe, cũng khiến cho tôi bội phục thật đó, quả nhiên là hacker vang danh quốc tế, danh bất hư truyền.”

“Ừ, cậu phân tích rất đúng.” Lôi Hồng Phi lập tức gật đầu. “Vậy là, hiện tại “Blaze” có thể mua được xe, chính là y rốt cục đột phá được kỹ thuật kỹ thuật của Thiên Vũ.”

“Cũng có thể là do Thiên Vũ cố ý lộ ra kẽ hở, để cho y thực hiện được ý định, một là khiến cho y thần trí lơ là, hai là để cho chúng ta có cơ hội chơi 1 trận cùng y.” Trong mắt đích xuất hiện một tia lãnh ý. “Nếu có thể vây bắt y gắt gao, đơn giản bắt được, thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Người như thế, nhất định phải khiến cho y cảm giác mệt mỏi, như chó chết chủ, sau đó mới bắt y, vậy mới hả được giận.”

“Đúng.” Trên mặt Lôi Hồng Phi hiện ra chút hưng phấn. “Tôi thích cách làm như thế, đáng tiếc trước đây không có cơ hội, mỗi lần đảm nhiệm đều phải sạch sẽ lưu loát, yêu cầu 1 đòn trí mạng, bằng tốc độ nhanh nhất mà giết địch.”

Nét mặt cùng câu nói của y đều khiến cho Lâm Tĩnh ách nhiên thất tiếu, Lôi Hồng Phi lớn hơn hắn 1 tuổi, xuất thân không quân, dùng thực lực chính mình mà thông qua khảo hạch, thêm vào bộ đội đặc chủng, thân kinh bách chiến, đi từng bước 1 cho đến hôm nay, trong quá trình đó không hề có bất kì may mắn hoặc sự ưu đãi đặc biệt nào của giới cao tầng, nhưng y cho đến hôm nay vẫn mang sự thẳng thắn, là một phẩm chất quý giá cực kỳ hiếm thấy. Lâm Tĩnh càng hiểu thì càng thích, dù cho Lôi Hồng Phi làm ra chuyện gì đanh đá thế nào, thì trong mắt hắn vẫn chỉ là tính trẻ con, không đáng ghét, mà còn rất dễ thương, đây cũng là một nguyên nhân khiến cho hắn lần này không chút do dự đã kéo Lôi Hồng Phi đi theo. Hai người bọn họ có tính cách giống nhau, thích chiến tranh tuyến đầu nguy hiểm, ghét đấu tranh chính trị, thế nhưng mang trách nhiệm trên vai, thì nhất định phải vươn tới vị trí xa hơn cao hơn, đây chính là tín niệm mà bọn họ vĩnh viễn cũng không thể từ bỏ, chuyện phải tự tay mình đi bắt 1 trong những thủ phạm hại chết Ninh Giác Phi, với vị trí của họ hiện tại, cũng khó cho mình cơ hội để tự đi làm.

Nhìn nét mặt hưng phấn của Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh cười nói: “Đúng vậy, lần này chúng ta cùng cái tên “Blaze” kia chơi 1 trận. Lần trước đuổi theo y, lại để cho y đột nhiên tiêu thất ly kỳ, lần này tôi muốn xem, y có thần công gì, có thể phi thiên độn địa không thành được không?”



“Haha, điều cậu nói khiến tôi cũng có chút hiếu kỳ nha.” Lôi Hồng Phi hào sảng vỗ vai Lâm Tĩnh, lấy ra điện thoại di động gọi cho Lăng Tử Hàn. “Người anh em, đừng có thừa nước đục thả câu, anh biết em khẳng định đã chuẩn bị sẵn tốt màn phía sau rồi, nhanh nói ra đi.”

Lăng Tử Hàn biết y khẳng định sẽ ra cái chiêu này, nên giả bộ bất đắc dĩ, ôn hòa cười nói: “Sau khi các anh đến thành Huhehaote City (1) ở phía trước, sẽ đi tìm mua xe hơi, ông chú bán xe là một người bạn cũ của các anh, các anh đã sớm đặt trước một chiếc xe rồi, các anh có thể trực tiếp nhận hàng. Trước đó các anh đã thanh toán xong xuôi, sau khi làm xong thủ tục nhận hàng, thì các anh có thể lái nó đi.”

Lôi Hồng Phi cười ha ha: “Người anh em, anh biết, em nhất định sắp xếp tốt mọi thứ mà. Được rồi, không cần nói gì cả, khi về anh và Lão Lâm sẽ mời em và Thiên Vũ uống rượu, sau đó mua nhiều thứ tốt cho hai đứa nhỏ, để cho tụi nhỏ có thể tháo thoải mái.”

Lăng Tử Hàn cười lắc đầu: “Các anh đừng có chiều hư hai đứa nó.”

“Hhaa, chuyện này không có liên quan đến chuyện của em nha, đây là chuyện mà một người ba nuôi như anh và Lão Lâm phải làm cho hai đứa con nuôi đó, không thể gộp chung với chuyện của em được, em không cần quan tâm.” Lôi Hồng Phi tùy tiện nói, nhìn sang Lâm Tĩnh bên cạnh.

Lâm Tĩnh nghe y nhắc tới hai đứa con trai nuôi tinh quái, trong mắt cũng tràn đầy tiếu ý: “Nói đúng, đây là chuyện giữa bọn tôi cùng con trai nuôi của bọn tôi, người khác không thể xen vào được, dù cho đó là Tử Hàn cùng Thiên Vũ.”

Lôi Hồng Phi càng thêm cao hứng, nói chuyện phiếm cùng Lăng Tử Hàn hai câu, liền cúp máy, thấp giọng đem chuyện xe cộ nói lại cho Lâm Tĩnh nghe, cuối cùng nói: “Chúng ta sẽ dùng xe đó chạy cản ở phía trước, chặn lại xe của “Blaze”.”

“Được.” Lâm Tĩnh không có ý kiến, lập tức cùng y lên xe.

Lôi Hồng Phi nói với tài xế kia: “Anh đi nói với tài xế lái xe ủi đất phía trước kia, dùng tốc độ nhanh hơn, mau chóng chạy tới Huhehaote City phía trước, không cần đến Aruun-Urt (2) nữa, nhưng khoản tiền vẫn sẽ trả cho các anh. Tôi chỉ có 1 yêu cầu, phải dùng tốc độ nhanh nhất.”

Tài xế kia lập tức dựng dậy tinh thần, lập tức nhảy xuống xe, chạy tới bên cạnh xe ủi đất phía trước, nói với tài xế kia đến khoa tay múa chân. Rất nhanh, tốc độ máy ủi đất nhanh chóng tăng lên, thanh âm lớn hơn nữa, như sấm bên tai, hiển nhiên đã chạy hết mã lực, không cần nghĩ tới vấn đề tiết kiệm nhiên liệu nữa.

Vốn cần mất mấy tiếng nữa mới có thể đi hết đường, kết quả chỉ cần dùng nửa tiếng là xong.

Lúc này đã đèn rực rỡ, bão tuyết vẫn như trước, thành nhỏ bị bao phủ trong đại tuyết không ngớt, phần lớn mọi người đều ở trong căn phòng ấm áp, trên người rất ít người cùng xe qua lại, ngay cả cửa hàng ven đường cũng không ít nơi đóng cửa, không hề doanh nghiệp.



Vừa vào trong thành, thì Lôi Hồng Phi đã kêu bọn Lâm Tĩnh xuống xe trước, sau đó tính tiền cùng hai người tài xế, lúc này mới kêu một taxi để đi mua xe. Ông chủ ở đây là người Hoa, vừa thấy Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đi tới liền mỉm cười gọi anh em, hỏi sức khỏe của bác trai bác gái, sau đó hỏi lại tiết trời quê nhà, hàn huyên vài phút, sau đó mới đi chuẩn bị xe cùng nguyên bộ giấy chứng nhận cho họ, đến lúc đem biển số xe và một số thứ khác giao họ xong, sau đó nhiệt tình tỏ ý muốn mời họ ăn.

Cửa hàng này quy mô không nhỏ, tuy rằng hôm nay không có làm ăn gì, nhưng bên trong vẫn không có ít người làm việc. Trước mặt mấy viên chức này, Lôi Hồng Phi cùng ông chủ chuyện trò vui vẻ, làm như là anh em thân thiết lớn lên từ nhỏ tới lớn cùng nhau vậy. Nghe ông chủ nói muốn mời họ đi ăn, Lôi Hồng Phi ha ha cười: “Ăn thì thôi đi, chúng tôi cả ngày chạy trên đường, mệt quá, tùy tiện ăn gì đó rồi về khách sạn nghỉ ngơi thôi. Để hôm khác đi, chờ chúng tôi làm xong chuyện làm ăn, lúc trở về cùng anh uống 1 chén vậy.”

“Vậy cũng được.” Ông chủ mỉm cười hài hòa mà tiễn họ đi, trên mặt làm ra cảm thấy mỹ mãn khi vừa làm xong một cuộc làm ăn lớn.

Chiếc xe việt dã này rất tiên tiến, bên trong đã tiến hành cải trang, tính năng rất mạnh, phía sau còn có ẩn giấu một không gian ẩn, trang bị ba chiếc mô-tơ tuyết, nhưng trong xe tuyệt không chật chội, vẻ ngoài nhìn cũng chẳng ra được bên trong có thứ gì. Lôi Hồng Phi vốn định cùng Lâm Tĩnh ngồi vào phía sau, không định lái xe, nhưng vừa lên thì chợt có cảm giác, chiếc xe này hơn phân nửa đã được Vệ Thiên Vũ cải trang qua. Y nhất thời kích động, lập tức ngồi vào ghế lái, kêu binh kia lui ra: “Để tôi lái.”

Lâm Tĩnh lập tức nói: “Tôi cũng ngồi phía trước.”

Hai binh đang ngồi ở buồng lái lập tức nhảy xuống xe, mở cửa xe, ngồi vào phía sau. Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đổi sang ngồi phía trước, nhìn một loạt đồng hồ đo đạt ở phía trước, trong lòng hai người càng thêm chắc chắn. Chiếc xe này xác thực đã do Vệ Thiên Vũ tự tay thay đổi qua.

“Cực phẩm nha.” Lôi Hồng Phi hưng phấn mà nói. “Chờ bắt được “Blaze”, tôi nhất định phải lấy được chiếc xe này về, tham ô đó.”

Lâm Tĩnh cười ra tiếng: “Tôi ủng hộ, chúng ta cùng nhau tham ô.”

“Đương nhiên, của tôi chính là của cậu mà, đều là của nhau hết.” Lôi Hồng Phi cười ha ha, nhấn chân ga, chạy nhanh ra ngoài thành.HẾT CHƯƠNG 119

(1) Hohhot, đôi khi còn viết thành Huhehot hay Huhhot, là một thành phố tại Khu tự trị Nội Mông Cổ, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

(2) Baruun-Urt là một đô thị tại miền đông Mông Cổ và là thủ phủ của tỉnh Sükhbaatar. Đô thị cùng vùng phụ cận thuộc một sum của tỉnh tỉnh Sükhbaatar. Sum Baruun-Urt có diện tích 59 km², dân số là 15.549 người, mật độ cư dân đạt 265/km². Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hổ Lang Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook