Chương 128
Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết
05/05/2018
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Địa điểm đáp xuống cuối cùng mà Vệ Thiên Vũ chọn lựa chính là một ngọn núi nhỏ giao giữa Mông Cổ và Hà Bắc, ở đó có dãy núi bao quanh, ở khu vực trung tâm hình thành một hẻm nhỏ, bên ngoài bão tuyết, nhưng bên trong hẻm chỉ là những mảnh tuyết nhỏ linh tinh, mà hoa mầu ở đó đã sớm được thu hoạch, nên hiện tại chỉ còn lại mặt đất san bằng rắn chắc, cỏ dại cũng khô đến mức không còn thấy, ở trên không có thể thấy rõ được, chỉ cần nhấn nút công tác theo quy trình, thì máy bay loại hình nhẹ có thể bình an chạm đất ở vùng này mà không có vấn đề gì.
Sau khi chọn được địa điểm, Lăng Tử Hàn lập tức tuyên bố một loạt mệnh lệnh, rất nhanh, những trú quân cùng bệnh viện quân y ở khu vực gần đó lập tức bắt đầu hành động, từng đoàn xe trùng trùng điệp điệp đội tuyết, chạy thẳng tới hẻm núi. Trong hẻm có một ngôi làng nhỏ, thôn dân ở đó đã được hội ủy trong thôn tổ chức đi lánh nạn đến sát biên khe.
Địa phương từ thôn, các bộ phận ở đó đều hoạt động, cố gắng chạy thẳng đến khe núi kia, nếu không kịp sẽ lập tức dùng điện thoại mà xử lý, chỉ huy từ xa, nhất định phải hoàn thành bằng được nhiệm vụ mà thượng cấp đã phân phó, để bản thân có thể tích góp một chút viên gạch nhỏ.
Những người đang chạy tới khe núi này cũng không biết là người nhảy dù từ máy bay kia là người thế nào, chỉ đoán có lẽ là một phú thương, dù sao cũng khá ít người có nhiều tiền mới có thể tự mình có máy bay tư nhân. Các trưởng bộ môn đều muốn đảm bảo sự an toàn của những người trên đó, đây cũng là một chuyện đương nhiên, cho nên không ai nghị luận gì, đều toàn lực ứng phó, vừa đối phó với bão tuyết vừa đồng thời nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ mà thượng cấp đã giao xuống.
Trên mặt đất bão tuyết xảy ra, bụi mù cuồn cuộn, trên cao thì gió êm sóng lặng, máy bay loại hình nhẹ màu bạc bình ổn bay trên biển mây, dọc theo bản đồ hàng không mà Lăng Tử Hàn gửi tới, nhanh chóng đi tới địa điểm đáp xuống
Lâm Tĩnh cảm giác càng ngày càng khó chịu, ngủ không ổn, thường xuyên tỉnh lại từ mê man, cau mày mở mắt. Lôi Hồng Phi ngồi ngay trước mặt hắn, chỉ cần vừa có động tĩnh nhỏ sẽ lập tức tiến tới xem xét. Lâm Tĩnh biết y đang rất lo lắng, luôn luôn chủ động nói với y, hỏi 1 câu đến đâu rồi, khí trời hiện tại thế nào. Lôi Hồng Phi nghe thanh âm bình tĩnh của hắn xong mới có thể yên lòng, mỉm cười nhẹ giọng trả lời vấn đề của hắn.
Bầu không khí cabin rất ấm áp, Lôi Hồng Phi tuy rằng lo lắng, trong lòng cũng mang chút vui sướng, trả lời xong câu hỏi của hắn, còn hứng thú mà cùng hắn thương lượng, chờ khi về Bắc Kinh, cần phải mua thật nhiều đồ cho hai đứa con nuôi nhà Lăng gia.
Con nuôi của Lôi Hồng Phi tương đối nhiều, hai người con trai của Long Tiềm cùng Trương Hải Dương cũng bị y chẳng nói gì mà tự nhận lấy. Con trai của Ninh Giác Phi càng thuận lý thành chương mà trở thành con nuôi của y, tuy nói mấy đứa kia cũng đều rất bướng bỉnh, thế nhưng vô pháp vô thiên nhất, tinh quái nhất cũng chỉ có hai đứa con nhà Lăng gia, để mua được quà cho hai đứa nó cũng là chuyện khiến cho người khác phải vò đầu, lần nào cũng phải vắt hết óc, suy xét nửa ngày.
Nhưng Lâm Tĩnh lại không có nhiều bạn như y, hiện tại cũng chỉ có 2 đứa con nuôi, cho nên với hai đứa con nuôi nhà Lăng gia cực kỳ yêu thương, vừa nói tới chuyện phải mua quà cho tụi nó, thì ngay cả ốm đau cũng đều giảm bớt, tinh thần đỡ hơn rất nhiều, khiến Lôi Hồng Phi mừng rỡ không ngớt.
Thời gian rất dài, Lôi Hồng Phi nóng lòng muốn đáp xuống, để Lâm Tĩnh có thể trị liệu kịp thời, thời gian cũng khá ngắn, Lôi Hồng Phi nghĩ định nói thêm mấy câu với Lâm Tĩnh, thì thanh niên ở khoang điều khiển đã thông báo cho y: “Chúng ta chuẩn bị đáp.”
Lôi Hồng Phi đỡ cho ghế của Lâm Tĩnh trở về vị trí cũ, kiểm tra dây an toàn xong, sau đó nhẹ giọng nói: “Cậu cố thêm chút nữa, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Lâm Tĩnh cười gật đầu, thoải mái mà nhắm mắt dưỡng thần.
Lôi Hồng Phi đi tới khoang điều khiển ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra khí trời cùng tình huống mặt đất nơi chuẩn bị đáp xuống. Chỗ được chọn kia khá tốt, thế nhưng, tuy rằng trong khe núi khá yên lặng, nhưng khí lưu tầng trời thấp bên ngoài vẫn khá hỗn độn, cuồng phong bão tuyết ở một khu vực đặc thù không ngừng vòng qua vòng lại, ở giữa có một dòng sông cực kỳ nhỏ hẹp có thể giảm xuống, nếu không nắm được tay lái thì có thể bị gió to thổi qua 1 bên, khiến máy bay mất điều khiển mà mất tốc độ rơi xuống. Tuy rằng nguy hiểm, nhưng đây chính là con đường an toàn nhất, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Lôi Hồng Phi nhìn khí lưu tầng mây được thể hiện trên máy khí tượng ở bên cạnh, ánh mắt chuyên chú. Máy bay này rất nhẹ, hoàn toàn không chống được gió to, cho nên khi bay xuống phải cực kỳ cẩn thận.
Y nhìn 1 hồi, nắm rõ được hướng gió, mới quả đoán điều chỉnh tốc độ và phương hướng, bắt đầu đáp xuống. Đầu máy bay bắt đầu hướng xuống phía dưới, xuyên qua tầng mây.
Máy bay xóc nảy theo khí lưu, thỉnh thoảng rung động kịch liệt, hai bên thân máy bay có luồng khí màu xám lượn lờ, tựa như cuộn sóng phập phồng, từng mảng mây nhìn qua đều khinh đạm phập phềnh, nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong vẫn cực kỳ mạnh. Ở giữa biển mây, thì cái máy bay chẳng khác gì món đồ chơi, yếu đuối nhỏ bé, chịu không nổi 1 đòn, tựa như lúc nào cũng có thể nát bấy.
Toàn bộ tinh thần Lôi Hồng Phi căng thẳng, chuyên chú mà lái máy bay xuyên qua tầng mây, né qua khí lưu, theo chiều gió mà chậm rãi chuyển động thân máy bay, điều chỉnh tốt phương hướng, để đầu máy bay nhắm ngay khe núi chuẩn bị đáp xuống, tà tà mà bay.
Tầm nhìn tầng trời thấp rất thấp, bởi vì địa hình đặc biệt mà tạo thành hoàn cảnh khá nhỏ, nhiệt độ trong khe núi so với nhiệt độ không khí quanh đó cao hơn, ở đây không có băng tuyết, nhưng trong không trung lại mang một luồng khí nhẹ, khiến người khác khó có thể nhìn rõ được cảnh tượng ở ngoài 10 thước. Lôi Hồng Phi hầu như là hoàn toàn dựa vào hình vẻ dò xét ở trên máy móc để tổng kết lại địa điểm đáp xuống, chỉ hơn 20 phút mà lại tựa như 1 thế kỷ, trên người y bắt đầu đổ mồ hơi, nhưng vẫn hết sức chăm chú, đại não vận chuyển toàn lực, chuẩn xác phán đoán, quả đoán quả tác, không dám sai lầm.
Dần dần, người ở trên mặt đất có thể nhận ra ở giữa bão tuyết hiện ra tung tích một chiếc máy bay, tiếng gió thổi gào thét cũng không át được tiếng nổ vang càng lúc càng vang kia. Ở khe núi đó cả trong lẫn ngoài đều là người, nhưng đều cẩn thận dựa vào vách đá, để vị trí ở giữa cho máy bay đáp xuống.
Tuy rằng Lôi Hồng Phi nhìn không thấy mặt đất, nhưng cũng biết sắp đến được điểm chạm đất. Khi sắp bay tới khe, thì y lại dính phải khí xoáy tụ phân loạn, khiến thân máy bay run run cực kỳ kịch liệt, còn thêm mưa đá bị gió thổi khiến cho máy bay phải hướng ra phía ngoài, phát sinh tiếng vang leng keng. Người bình thường khẳng định sợ đến kinh hồn táng đảm, nhưng ba người trên máy bay hiện tại lại dường như chưa từng phát sinh chuyện gì, vẫn trấn định bình tĩnh.
Lôi Hồng Phi mạo hiểm tăng tốc ở ngay không trung, cường thế mà vượt qua từng khí xoáy tụ chắn ngang, lập tức phát hiện, máy bay phảng phất bay tới một không gian khác, ở đây không có bão tuyết, phía dưới là một khe núi an tĩnh, rất nhiều người cùng xe đang chờ chung quanh, nhìn máy bay dần đáp xuống.
Y đẩy nhanh khối không khí, là lựa chọn chính xác nhất, thế nhưng do tốc độ quá mau, xông tới quá nhanh, chỉ có thể ở ngay giữa khe núi mà dẫn lực, trường độ trượt chưa đủ, có khả năng va vào vách đá, máy hỏng người chết, khí trời ác liệt, khí lưu cường đại ở không trung quá nguy hiểm, y không có khả năng giảm gia tốc, thay đổi phương hướng giữa không trung, một lần nữa đáp xuống.
Y vừa khống chế tốc độ cùng phương hướng vừa quan sát tình huống mặt đất, thấy trong khe có một thôn trang nhỏ, nhất thời có chủ ý, hỏi thanh niên bên cạnh: “Mọi người trong thôn đã được dời đi chưa?”
“Đã được dời đi toàn bộ.” Thanh niên kia chắn chắn nói. “Vừa xác định được địa điểm đáp xuống, thì toàn bộ mọi người trong khe núi này đã chuyển dời người dân ở đây đến nơi an toàn rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Ngữ khí Lôi Hồng Phi rất bình tĩnh. “Sau khi chúng ta đáp xuống, sẽ trượt qua làng đó, lợi dụng tầng kiến trúc ở đó giảm tốc độ lại. Tôi nắm phương hướng, cậu hỗ trợ tôi.”
Thanh niên không chút do dự nói: “Yes, sir.”
Động tác Lôi Hồng Phi rất ổn định, máy bay ở giữa tuyết trắng linh tinh mềm mại nhanh chóng đáp xuống dưới. Đăng bởi: admin
Beta: Kaori0kawa
Địa điểm đáp xuống cuối cùng mà Vệ Thiên Vũ chọn lựa chính là một ngọn núi nhỏ giao giữa Mông Cổ và Hà Bắc, ở đó có dãy núi bao quanh, ở khu vực trung tâm hình thành một hẻm nhỏ, bên ngoài bão tuyết, nhưng bên trong hẻm chỉ là những mảnh tuyết nhỏ linh tinh, mà hoa mầu ở đó đã sớm được thu hoạch, nên hiện tại chỉ còn lại mặt đất san bằng rắn chắc, cỏ dại cũng khô đến mức không còn thấy, ở trên không có thể thấy rõ được, chỉ cần nhấn nút công tác theo quy trình, thì máy bay loại hình nhẹ có thể bình an chạm đất ở vùng này mà không có vấn đề gì.
Sau khi chọn được địa điểm, Lăng Tử Hàn lập tức tuyên bố một loạt mệnh lệnh, rất nhanh, những trú quân cùng bệnh viện quân y ở khu vực gần đó lập tức bắt đầu hành động, từng đoàn xe trùng trùng điệp điệp đội tuyết, chạy thẳng tới hẻm núi. Trong hẻm có một ngôi làng nhỏ, thôn dân ở đó đã được hội ủy trong thôn tổ chức đi lánh nạn đến sát biên khe.
Địa phương từ thôn, các bộ phận ở đó đều hoạt động, cố gắng chạy thẳng đến khe núi kia, nếu không kịp sẽ lập tức dùng điện thoại mà xử lý, chỉ huy từ xa, nhất định phải hoàn thành bằng được nhiệm vụ mà thượng cấp đã phân phó, để bản thân có thể tích góp một chút viên gạch nhỏ.
Những người đang chạy tới khe núi này cũng không biết là người nhảy dù từ máy bay kia là người thế nào, chỉ đoán có lẽ là một phú thương, dù sao cũng khá ít người có nhiều tiền mới có thể tự mình có máy bay tư nhân. Các trưởng bộ môn đều muốn đảm bảo sự an toàn của những người trên đó, đây cũng là một chuyện đương nhiên, cho nên không ai nghị luận gì, đều toàn lực ứng phó, vừa đối phó với bão tuyết vừa đồng thời nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ mà thượng cấp đã giao xuống.
Trên mặt đất bão tuyết xảy ra, bụi mù cuồn cuộn, trên cao thì gió êm sóng lặng, máy bay loại hình nhẹ màu bạc bình ổn bay trên biển mây, dọc theo bản đồ hàng không mà Lăng Tử Hàn gửi tới, nhanh chóng đi tới địa điểm đáp xuống
Lâm Tĩnh cảm giác càng ngày càng khó chịu, ngủ không ổn, thường xuyên tỉnh lại từ mê man, cau mày mở mắt. Lôi Hồng Phi ngồi ngay trước mặt hắn, chỉ cần vừa có động tĩnh nhỏ sẽ lập tức tiến tới xem xét. Lâm Tĩnh biết y đang rất lo lắng, luôn luôn chủ động nói với y, hỏi 1 câu đến đâu rồi, khí trời hiện tại thế nào. Lôi Hồng Phi nghe thanh âm bình tĩnh của hắn xong mới có thể yên lòng, mỉm cười nhẹ giọng trả lời vấn đề của hắn.
Bầu không khí cabin rất ấm áp, Lôi Hồng Phi tuy rằng lo lắng, trong lòng cũng mang chút vui sướng, trả lời xong câu hỏi của hắn, còn hứng thú mà cùng hắn thương lượng, chờ khi về Bắc Kinh, cần phải mua thật nhiều đồ cho hai đứa con nuôi nhà Lăng gia.
Con nuôi của Lôi Hồng Phi tương đối nhiều, hai người con trai của Long Tiềm cùng Trương Hải Dương cũng bị y chẳng nói gì mà tự nhận lấy. Con trai của Ninh Giác Phi càng thuận lý thành chương mà trở thành con nuôi của y, tuy nói mấy đứa kia cũng đều rất bướng bỉnh, thế nhưng vô pháp vô thiên nhất, tinh quái nhất cũng chỉ có hai đứa con nhà Lăng gia, để mua được quà cho hai đứa nó cũng là chuyện khiến cho người khác phải vò đầu, lần nào cũng phải vắt hết óc, suy xét nửa ngày.
Nhưng Lâm Tĩnh lại không có nhiều bạn như y, hiện tại cũng chỉ có 2 đứa con nuôi, cho nên với hai đứa con nuôi nhà Lăng gia cực kỳ yêu thương, vừa nói tới chuyện phải mua quà cho tụi nó, thì ngay cả ốm đau cũng đều giảm bớt, tinh thần đỡ hơn rất nhiều, khiến Lôi Hồng Phi mừng rỡ không ngớt.
Thời gian rất dài, Lôi Hồng Phi nóng lòng muốn đáp xuống, để Lâm Tĩnh có thể trị liệu kịp thời, thời gian cũng khá ngắn, Lôi Hồng Phi nghĩ định nói thêm mấy câu với Lâm Tĩnh, thì thanh niên ở khoang điều khiển đã thông báo cho y: “Chúng ta chuẩn bị đáp.”
Lôi Hồng Phi đỡ cho ghế của Lâm Tĩnh trở về vị trí cũ, kiểm tra dây an toàn xong, sau đó nhẹ giọng nói: “Cậu cố thêm chút nữa, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Lâm Tĩnh cười gật đầu, thoải mái mà nhắm mắt dưỡng thần.
Lôi Hồng Phi đi tới khoang điều khiển ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra khí trời cùng tình huống mặt đất nơi chuẩn bị đáp xuống. Chỗ được chọn kia khá tốt, thế nhưng, tuy rằng trong khe núi khá yên lặng, nhưng khí lưu tầng trời thấp bên ngoài vẫn khá hỗn độn, cuồng phong bão tuyết ở một khu vực đặc thù không ngừng vòng qua vòng lại, ở giữa có một dòng sông cực kỳ nhỏ hẹp có thể giảm xuống, nếu không nắm được tay lái thì có thể bị gió to thổi qua 1 bên, khiến máy bay mất điều khiển mà mất tốc độ rơi xuống. Tuy rằng nguy hiểm, nhưng đây chính là con đường an toàn nhất, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Lôi Hồng Phi nhìn khí lưu tầng mây được thể hiện trên máy khí tượng ở bên cạnh, ánh mắt chuyên chú. Máy bay này rất nhẹ, hoàn toàn không chống được gió to, cho nên khi bay xuống phải cực kỳ cẩn thận.
Y nhìn 1 hồi, nắm rõ được hướng gió, mới quả đoán điều chỉnh tốc độ và phương hướng, bắt đầu đáp xuống. Đầu máy bay bắt đầu hướng xuống phía dưới, xuyên qua tầng mây.
Máy bay xóc nảy theo khí lưu, thỉnh thoảng rung động kịch liệt, hai bên thân máy bay có luồng khí màu xám lượn lờ, tựa như cuộn sóng phập phồng, từng mảng mây nhìn qua đều khinh đạm phập phềnh, nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong vẫn cực kỳ mạnh. Ở giữa biển mây, thì cái máy bay chẳng khác gì món đồ chơi, yếu đuối nhỏ bé, chịu không nổi 1 đòn, tựa như lúc nào cũng có thể nát bấy.
Toàn bộ tinh thần Lôi Hồng Phi căng thẳng, chuyên chú mà lái máy bay xuyên qua tầng mây, né qua khí lưu, theo chiều gió mà chậm rãi chuyển động thân máy bay, điều chỉnh tốt phương hướng, để đầu máy bay nhắm ngay khe núi chuẩn bị đáp xuống, tà tà mà bay.
Tầm nhìn tầng trời thấp rất thấp, bởi vì địa hình đặc biệt mà tạo thành hoàn cảnh khá nhỏ, nhiệt độ trong khe núi so với nhiệt độ không khí quanh đó cao hơn, ở đây không có băng tuyết, nhưng trong không trung lại mang một luồng khí nhẹ, khiến người khác khó có thể nhìn rõ được cảnh tượng ở ngoài 10 thước. Lôi Hồng Phi hầu như là hoàn toàn dựa vào hình vẻ dò xét ở trên máy móc để tổng kết lại địa điểm đáp xuống, chỉ hơn 20 phút mà lại tựa như 1 thế kỷ, trên người y bắt đầu đổ mồ hơi, nhưng vẫn hết sức chăm chú, đại não vận chuyển toàn lực, chuẩn xác phán đoán, quả đoán quả tác, không dám sai lầm.
Dần dần, người ở trên mặt đất có thể nhận ra ở giữa bão tuyết hiện ra tung tích một chiếc máy bay, tiếng gió thổi gào thét cũng không át được tiếng nổ vang càng lúc càng vang kia. Ở khe núi đó cả trong lẫn ngoài đều là người, nhưng đều cẩn thận dựa vào vách đá, để vị trí ở giữa cho máy bay đáp xuống.
Tuy rằng Lôi Hồng Phi nhìn không thấy mặt đất, nhưng cũng biết sắp đến được điểm chạm đất. Khi sắp bay tới khe, thì y lại dính phải khí xoáy tụ phân loạn, khiến thân máy bay run run cực kỳ kịch liệt, còn thêm mưa đá bị gió thổi khiến cho máy bay phải hướng ra phía ngoài, phát sinh tiếng vang leng keng. Người bình thường khẳng định sợ đến kinh hồn táng đảm, nhưng ba người trên máy bay hiện tại lại dường như chưa từng phát sinh chuyện gì, vẫn trấn định bình tĩnh.
Lôi Hồng Phi mạo hiểm tăng tốc ở ngay không trung, cường thế mà vượt qua từng khí xoáy tụ chắn ngang, lập tức phát hiện, máy bay phảng phất bay tới một không gian khác, ở đây không có bão tuyết, phía dưới là một khe núi an tĩnh, rất nhiều người cùng xe đang chờ chung quanh, nhìn máy bay dần đáp xuống.
Y đẩy nhanh khối không khí, là lựa chọn chính xác nhất, thế nhưng do tốc độ quá mau, xông tới quá nhanh, chỉ có thể ở ngay giữa khe núi mà dẫn lực, trường độ trượt chưa đủ, có khả năng va vào vách đá, máy hỏng người chết, khí trời ác liệt, khí lưu cường đại ở không trung quá nguy hiểm, y không có khả năng giảm gia tốc, thay đổi phương hướng giữa không trung, một lần nữa đáp xuống.
Y vừa khống chế tốc độ cùng phương hướng vừa quan sát tình huống mặt đất, thấy trong khe có một thôn trang nhỏ, nhất thời có chủ ý, hỏi thanh niên bên cạnh: “Mọi người trong thôn đã được dời đi chưa?”
“Đã được dời đi toàn bộ.” Thanh niên kia chắn chắn nói. “Vừa xác định được địa điểm đáp xuống, thì toàn bộ mọi người trong khe núi này đã chuyển dời người dân ở đây đến nơi an toàn rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Ngữ khí Lôi Hồng Phi rất bình tĩnh. “Sau khi chúng ta đáp xuống, sẽ trượt qua làng đó, lợi dụng tầng kiến trúc ở đó giảm tốc độ lại. Tôi nắm phương hướng, cậu hỗ trợ tôi.”
Thanh niên không chút do dự nói: “Yes, sir.”
Động tác Lôi Hồng Phi rất ổn định, máy bay ở giữa tuyết trắng linh tinh mềm mại nhanh chóng đáp xuống dưới. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.