Chương 24
Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết
05/05/2018
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Lâm Tĩnh cảm thấy không thể thở được.
Máu nóng trên người mang theo nhiệt độ tựa như ngọn lửa, cho dù cách 1 lớp áo chống đạn, cũng khiến hắn cảm thấy được sự đau đớn giống như bị bỏng.
Hắn cẩn thận nghiên người qua, ôm lấy Lôi Hồng Phi, chậm rãi đặt lên mặt đất, sau đó thẳng người lên, lấy chiếc túi sau lưng, móc lấy túi cấp cứu bên trong. Trong lúc hoảng loạn, bỗng nhiên hắn mới nhớ, thuốc cùng túi cấp cứu mà mình mang theo đều đưa cho Lạc Mẫn dùng hết, sau đó một đường nhanh chóng chạy về, hoàn toàn không kịp bỏ thêm vào.
Hắn hét vào trong tai nghe: “Bác sĩ, bác sĩ, lập tức lại đây, mau! Tôi cần thuốc cầm máu, thuốc giảm nhiệt, với lại cần một bịch máu lớn, mau!” Nói xong, tay hắn mò lấy được vải băng cầm máu, lập tức rút ra, nhanh chóng thắt chặt phần chi cụt của Lôi Hồng Phi.
Hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhưng Lôi Hồng Phi cũng rất trấn định. Y đau đến cắn chặt răng, trên trán cũng thấm đầy mồ hôi. Nhìn Lâm Tĩnh có chút hỗn loạn, y liền cậy mạnh mà nói: “Cậu đừng hoảng, tôi không sao …”
“Anh đừng nói.” Lâm Tĩnh thở sâu, lớn tiếng nói. “Trong phòng còn có người không? Có túi cấp cứu không? Có thuốc không? Có bịch máu không?”
Mấy chiến sĩ trong phòng đều bị thương, vừa mới nghe thấy Lôi Hồng Phi hô lên “Nằm xuống” thì đều đúng lúc nép vào trong góc tường, tuy rằng không còn người nào bị thương nữa, nhưng lại bị tiếng nổ lớn khiến cho đầu váng mắt hoa, cần phải nghỉ 1 chút mới có thể bình tĩnh lại được. Nghe thấy Lâm Tĩnh hỏi, bọn họ vẫn chưa ai thanh tỉnh toàn bộ, nhưng vẫn theo bản năng đáp: “Ở chỗ tôi có.”
Lâm Tĩnh lập tức ào người chạy tới đó, cầm lấy ba lô nằm bên cạnh họ cách đó không xa.
Quân y chiến địa do Lôi Hồng Phi mang đến lúc chạy tới được nơi, Lâm Tĩnh đã chích cho y vài mũi thuốc tê, tiến hành xử lý vết thương cho y, cẩn thận băng bó, sau đó mới bắt đầu mang bịch máu truyền máu cho y.
Quân y tuổi trẻ thuộc bộ đội đặc chủng kia vừa nhìn thấy vết thương của Lôi Hồng Phi ngây ngẩn cả người, sau đó trên mặt đất không ngừng tìm kiếm cánh tay phải bị đứt của tướng quân mình, chỉ cần trong vòng 2 tiếng chạy về được hàng không mẫu hạm, thì cánh tay này có thể nối lại được.
Sắc mặt Lôi Hồng Phi trắng bệch, nhưng thần chí vẫn đang thanh tỉnh. Y không nhìn thấy quân y đang làm cái gì, nhưng lại có thể nghĩ ra được, trong đó trầm giọng nói qua tai nghe: “Bác sĩ, bên kia còn có mấy thương binh, đi trị liệu cho bọn họ đi.”
Quân y quay đầu nhìn về phía y, đau lòng mà nói: “Tư lệnh, tay của anh …”
“Mạng người quan trọng hơn.” Lôi Hồng Phi chặn lời của y, kiên quyết. “Chúng ta không có nhân viên dư thừa để mang cánh tay kia về. Anh cứ việc xử lý vết thương cho các thương binh thật tốt, cần phải mang hết toàn bộ người của chúng ta quay về.”
“… Yes, sir.” Quân y rất khó chấp nhận, nhưng vẫn tiếp thu mệnh lệnh, lập tức chạy tới bên góc tường, bắt đầu trị liệu cho các thương binh.
“Mẹ nó, đau chết tao rồi!” Lôi Hồng Phi thấp giọng mắng, nhưng trong thanh âm vẫn chứa sự trêu chọc. “Lão Lâm, có thuốc không? Châm 1 điếu coi.”
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe.” Lâm Tĩnh nỗ lực chống đỡ, vẫn như bình thường cùng y nói chuyện phiếm. “Trong quân đội cấm hút thuốc, anh lại là tư lệnh lại muốn dẫn đầu vi phạm quân quy?”
Lôi Hồng Phi nở nụ cười: “Này tham mưu trưởng … có thể dĩ quyền mưu tư một chút hay không vậy?”
“Đừng mơ!” Lâm Tĩnh liếc mắt nhìn y “Chờ cho anh dưỡng thương tốt rồi, lúc đó tôi có thể đồng ý cho anh hút 1 chút.”
“Thật nhỏ mọn.” Lôi Hồng Phi nhìn hắn, cười tủm tỉm mà nói. “Cậu gầy quá đi, sao rồi? Cực lắm à?”
Lâm Tĩnh nhìn y, một lát mới nói: “Tôi bị say tàu trên biển.”
Lôi Hồng Phi cười ha ha: “Cậu cũng có ngày hôm nay sao, thực sự là vui quá đi thôi. Chờ khi về tới Bắc Kinh, phải để cho người làm anh này dạy cho cậu mấy chiêu, đảm bảo tương lai cậu sẽ biến thành Lãng Lý Bạch Điều (1), dù trên biển có gặp sóng to cỡ nào cũng sẽ không say nữa …” Cười cười, thanh âm của y càng ngày càng nhẹ, dần dần rơi vào hôn mê.
Lâm Tĩnh từ lúc biết y cho đến bây giờ, đã nhiều năm qua đi, chưa từng thấy qua bộ dáng lúc này của y, sắc mặt tái mét, hơi thở mỏng manh, mà toàn bộ chuyện này, đều là vì cứu hắn. Nếu như không phải Lôi Hồng Phi hết sức kéo lấy người hắn lại, thì đạn đạo bay tới sẽ trực tiếp xuyên thủng thân thể hắn, sau đó nổ tung trước mặt y. Cánh tay Lôi Hồng Phi bị mảnh đạn sắc bén trong nháy mắt chặt đứt, nếu như không phải Lôi Hồng Phi phản ứng linh mẫn, tay mắt lanh lẹ, dùng thân thể bảo hộ hắn, thì hắn sẽ không có bất kì cơ hội sống nào.
Nhìn Lôi Hồng Phi bất tỉnh nhân sự, hắn hơi hoảng hốt một chút, lập tức phục hồi tinh thần lại, nghĩ cách liên lạc tư lệnh Trương Hải Dương của hạm đội, xin hắn phái phi cơ trực thăng lại đây tiếp thương binh. Đồng thời, dựa theo trình tự, sau khi Lôi Hồng Phi bị thương, mất đi năng lực chỉ huy, thì sẽ do hắn tiếp nhận chỉ huy, hắn liền điều chỉnh đến kênh tác chiến của bộ đội đặc chủng, muốn chiến đội hải quân và lục quân lập tức xuất động, binh chia làm hai đường, phân biệt từ Tây Nãi Loan cùng Khê La tiến lên đất liền, hướng thẳng đến chiến trường nội thành.
Bên ngoài vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt, bởi vì có không quân do tướng quân Y Đức phái tới trợ giúp, nên bọn họ đã đảo ngược được tình thế. Phản quân thương vong thảm trọng, đã không còn khả năng tiếp tục truy giết bọn họ, giằng co hơn 1 tiếng, bắt đầu rút lui khỏi.
Quân y sau khi xử lý vết thương cho mấy thương binh kia xong, liền lại đây tiếp nhận bịch máu trên tay Lâm Tĩnh, thay hắn chăm sóc cho Lôi Hồng Phi, để hắn có thể rảnh tay mà ra trận, chuyên tâm chỉ huy chiến đấu.
Lâm Tĩnh không dám đi tìm cánh tay trong vũng máu kia. Lúc đi về phía góc tường đến lấy ba lô, đã từng kinh hãi thoáng nhìn, cánh tay bị đứt kia đã chảy sạch máu, cánh tay bị nổ đến huyết nhục không rõ, không thành hình dạng, còn mảnh đạn nóng hổi đang dính chặt vào phần thịt lòi ra lại có khói trắng nhàn nhạt, khiến hắn trong lòng căng thẳng, trực giác cho hắn biết rằng, cánh tay kia kỳ thực đã bị phế đi, dù có nhặt trở lại cũng vô dụng. Hắn chừa lại vị trí mà nãy giờ hắn ngồi bên cạnh Lôi Hồng Phi cho quân y, ép buộc chính mình tập trung lực chú ý, chỉ huy bộ đội đặc chủng Trung Quốc hiện có cùng đặc công B quốc phát động phản kích.
Ngay lúc phi cơ trực thăng từ tàu hàng không mẫu hạm Thiên Nhai bay tới, bọn họ đã quét sạch tàn quân, thanh lý được một bãi đáp rộng. Phi cơ ầm ầm đáp xuống, còn chưa dừng hẳn trên đất, Lâm Tĩnh liền mang theo 3 chiến sĩ, dùng cáng cứu thương gấp gáp đưa Lôi Hồng Phi tiến lên, đặt y vào trong phi cơ. Các thương binh bị thương nặng khác cũng lần lượt từng người được đưa lên, ngồi ở trong cabin.
Phi cơ trực thăng rất nhanh bay lên không, hướng thẳng ra phía biển, đến thẳng phía hàng không mẫu hạm. Máy bay tiêm kích từ hàng không mẫu hạm phái ra đi theo hộ tống đang tạo thành đội hình vẫn luôn ở chung quanh, đảm bảo sự an toàn cho phi cơ trực thăng.
Lâm Tĩnh không có trở lại cùng với đoàn phi cơ kia, tuy rằng hắn lo lắng tột đỉnh, thế nhưng thân là quan chỉ huy mặt trận, chức trách này khiến hắn bắt buộc phải vẫn duy trì lãnh tĩnh lý trí. Chiến đấu vẫn chưa chưa kết thúc, hắn phải ở lại chiến trường, hoàn thành nhiệm vụ.
Ngay khi phi cơ trực thăng chở Lôi Hồng Phi đáp xuống được boong tàu trên hàng không mẫu hạm Thiên Nhai, thì Lăng Tử Hàn cùng Trương Hải Dương đều đang ở đó.
Không ai dám lớn tiếng, chỉ có tiếng ra lệnh ngầm nhẹ, mỗi người cứ thế mà nhanh chóng hành động.
Lôi Hồng Phi được đưa xuống từ phi cơ, lập tức đưa vào phòng cấp cứu. Cánh tay bị đứt liền kia vẫn được quân y không cam lòng nhặt lên lại, đặt lên cáng cứu thương, cùng y quay trở về.
Ánh sáng mặt trời từ ngoài khơi dần hiện lên, ánh kim hồng diễm lệ quang mang bắt đầu rọi sáng vạn sự vạn vật. Lôi Hồng Phi cả người đẫm máu, an tĩnh nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch dưới ánh bình minh càng mang nét thần thánh bi tráng.
Từ nửa thế kỷ trước tới nay, đây là lần đầu tiên có tướng quân tự mình ra trận, trong cuộc chiến bị thương, đồng thời còn nặng tới như vậy, khiến toàn bộ các quân sĩ có mặt ở trên boong tàu đều mang vẻ mặt trang nghiêm, nhưng động tác cực kỳ nhanh chóng, bước chân như bay, đưa Lôi Hồng Phi hướng thẳng vào phòng, đặt y yên tĩnh lên bàn giải phẫu.
Lăng Tử Hàn vừa mới cứu ra được Vệ Thiên Vũ bị thương nặng tới đe dọa tính mạng từ chiến trường ra, lại tận mắt nhìn thấy người bạn thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên lâm vào cảnh sống chết chưa rõ, trong lòng không khỏi khổ sở. Tuy rằng trên mặt cậu vẫn bất động thanh sắc, nhưng ở sâu trong đáy mắt đã hiện rõ lo lắng và bi thống dày đặc. Cậu đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn quân y bận rộn tiến tiến xuất xuất, một lát mới nói: “Phải nhanh chóng sắp xếp máy bay, đưa toàn bộ thương binh trở về nước trị liệu.”
Ngay khi phái đội máy bay từ hàng mẫu đi đón Lôi Hồng Phi, thì Trương Hải Dương đã lập tức liên lạc với bộ quốc phòng, bên kia đã sắp xếp việc tiếp nhận thương binh quay về Bắc Kinh, lúc này thấy Lôi Hồng Phi bị thương nặng như vậy, hắn cũng lòng nóng như lửa đốt, lập tức nói. “Anh sẽ đi thúc họ.” liền xoay người chạy tới phòng chỉ huy.HẾT CHƯƠNG 23
(1) Trương Thuận, ngoại hiệu Lãng Lý Bạch Điều là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy Hử. Trương Thuận xếp thứ 30 trong 108 vị đầu lĩnh Lương Sơn Bạc và xếp thứ 30 trong 36 vị sao Thiên Cương, được sao Thiên Tổn Tinh chiếu mệnh.
Thủy Hử mô tả Trương Thuận ước chừng ba mươi hai, ba mươi ba tuổi, mình cao sáu thước, râu mọc ba chòm, bơi lặn rất giỏi.
Hai anh em Trương Hoành, Trương Thuận sống với nhau tại Yết Dương Lĩnh (nay thuộc Cửu Giang, Giang Tây). Hai anh em thường giả dạng là lái đò trên sông Tầm Dương và cướp của khách khi đò giữa nơi sông nước. Sau này, Trương Thuận dời đi Giang Châu (nay là Giang Tây) làm nghề lái cá. Đăng bởi: admin
Beta: Kaori0kawa
Lâm Tĩnh cảm thấy không thể thở được.
Máu nóng trên người mang theo nhiệt độ tựa như ngọn lửa, cho dù cách 1 lớp áo chống đạn, cũng khiến hắn cảm thấy được sự đau đớn giống như bị bỏng.
Hắn cẩn thận nghiên người qua, ôm lấy Lôi Hồng Phi, chậm rãi đặt lên mặt đất, sau đó thẳng người lên, lấy chiếc túi sau lưng, móc lấy túi cấp cứu bên trong. Trong lúc hoảng loạn, bỗng nhiên hắn mới nhớ, thuốc cùng túi cấp cứu mà mình mang theo đều đưa cho Lạc Mẫn dùng hết, sau đó một đường nhanh chóng chạy về, hoàn toàn không kịp bỏ thêm vào.
Hắn hét vào trong tai nghe: “Bác sĩ, bác sĩ, lập tức lại đây, mau! Tôi cần thuốc cầm máu, thuốc giảm nhiệt, với lại cần một bịch máu lớn, mau!” Nói xong, tay hắn mò lấy được vải băng cầm máu, lập tức rút ra, nhanh chóng thắt chặt phần chi cụt của Lôi Hồng Phi.
Hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhưng Lôi Hồng Phi cũng rất trấn định. Y đau đến cắn chặt răng, trên trán cũng thấm đầy mồ hôi. Nhìn Lâm Tĩnh có chút hỗn loạn, y liền cậy mạnh mà nói: “Cậu đừng hoảng, tôi không sao …”
“Anh đừng nói.” Lâm Tĩnh thở sâu, lớn tiếng nói. “Trong phòng còn có người không? Có túi cấp cứu không? Có thuốc không? Có bịch máu không?”
Mấy chiến sĩ trong phòng đều bị thương, vừa mới nghe thấy Lôi Hồng Phi hô lên “Nằm xuống” thì đều đúng lúc nép vào trong góc tường, tuy rằng không còn người nào bị thương nữa, nhưng lại bị tiếng nổ lớn khiến cho đầu váng mắt hoa, cần phải nghỉ 1 chút mới có thể bình tĩnh lại được. Nghe thấy Lâm Tĩnh hỏi, bọn họ vẫn chưa ai thanh tỉnh toàn bộ, nhưng vẫn theo bản năng đáp: “Ở chỗ tôi có.”
Lâm Tĩnh lập tức ào người chạy tới đó, cầm lấy ba lô nằm bên cạnh họ cách đó không xa.
Quân y chiến địa do Lôi Hồng Phi mang đến lúc chạy tới được nơi, Lâm Tĩnh đã chích cho y vài mũi thuốc tê, tiến hành xử lý vết thương cho y, cẩn thận băng bó, sau đó mới bắt đầu mang bịch máu truyền máu cho y.
Quân y tuổi trẻ thuộc bộ đội đặc chủng kia vừa nhìn thấy vết thương của Lôi Hồng Phi ngây ngẩn cả người, sau đó trên mặt đất không ngừng tìm kiếm cánh tay phải bị đứt của tướng quân mình, chỉ cần trong vòng 2 tiếng chạy về được hàng không mẫu hạm, thì cánh tay này có thể nối lại được.
Sắc mặt Lôi Hồng Phi trắng bệch, nhưng thần chí vẫn đang thanh tỉnh. Y không nhìn thấy quân y đang làm cái gì, nhưng lại có thể nghĩ ra được, trong đó trầm giọng nói qua tai nghe: “Bác sĩ, bên kia còn có mấy thương binh, đi trị liệu cho bọn họ đi.”
Quân y quay đầu nhìn về phía y, đau lòng mà nói: “Tư lệnh, tay của anh …”
“Mạng người quan trọng hơn.” Lôi Hồng Phi chặn lời của y, kiên quyết. “Chúng ta không có nhân viên dư thừa để mang cánh tay kia về. Anh cứ việc xử lý vết thương cho các thương binh thật tốt, cần phải mang hết toàn bộ người của chúng ta quay về.”
“… Yes, sir.” Quân y rất khó chấp nhận, nhưng vẫn tiếp thu mệnh lệnh, lập tức chạy tới bên góc tường, bắt đầu trị liệu cho các thương binh.
“Mẹ nó, đau chết tao rồi!” Lôi Hồng Phi thấp giọng mắng, nhưng trong thanh âm vẫn chứa sự trêu chọc. “Lão Lâm, có thuốc không? Châm 1 điếu coi.”
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe.” Lâm Tĩnh nỗ lực chống đỡ, vẫn như bình thường cùng y nói chuyện phiếm. “Trong quân đội cấm hút thuốc, anh lại là tư lệnh lại muốn dẫn đầu vi phạm quân quy?”
Lôi Hồng Phi nở nụ cười: “Này tham mưu trưởng … có thể dĩ quyền mưu tư một chút hay không vậy?”
“Đừng mơ!” Lâm Tĩnh liếc mắt nhìn y “Chờ cho anh dưỡng thương tốt rồi, lúc đó tôi có thể đồng ý cho anh hút 1 chút.”
“Thật nhỏ mọn.” Lôi Hồng Phi nhìn hắn, cười tủm tỉm mà nói. “Cậu gầy quá đi, sao rồi? Cực lắm à?”
Lâm Tĩnh nhìn y, một lát mới nói: “Tôi bị say tàu trên biển.”
Lôi Hồng Phi cười ha ha: “Cậu cũng có ngày hôm nay sao, thực sự là vui quá đi thôi. Chờ khi về tới Bắc Kinh, phải để cho người làm anh này dạy cho cậu mấy chiêu, đảm bảo tương lai cậu sẽ biến thành Lãng Lý Bạch Điều (1), dù trên biển có gặp sóng to cỡ nào cũng sẽ không say nữa …” Cười cười, thanh âm của y càng ngày càng nhẹ, dần dần rơi vào hôn mê.
Lâm Tĩnh từ lúc biết y cho đến bây giờ, đã nhiều năm qua đi, chưa từng thấy qua bộ dáng lúc này của y, sắc mặt tái mét, hơi thở mỏng manh, mà toàn bộ chuyện này, đều là vì cứu hắn. Nếu như không phải Lôi Hồng Phi hết sức kéo lấy người hắn lại, thì đạn đạo bay tới sẽ trực tiếp xuyên thủng thân thể hắn, sau đó nổ tung trước mặt y. Cánh tay Lôi Hồng Phi bị mảnh đạn sắc bén trong nháy mắt chặt đứt, nếu như không phải Lôi Hồng Phi phản ứng linh mẫn, tay mắt lanh lẹ, dùng thân thể bảo hộ hắn, thì hắn sẽ không có bất kì cơ hội sống nào.
Nhìn Lôi Hồng Phi bất tỉnh nhân sự, hắn hơi hoảng hốt một chút, lập tức phục hồi tinh thần lại, nghĩ cách liên lạc tư lệnh Trương Hải Dương của hạm đội, xin hắn phái phi cơ trực thăng lại đây tiếp thương binh. Đồng thời, dựa theo trình tự, sau khi Lôi Hồng Phi bị thương, mất đi năng lực chỉ huy, thì sẽ do hắn tiếp nhận chỉ huy, hắn liền điều chỉnh đến kênh tác chiến của bộ đội đặc chủng, muốn chiến đội hải quân và lục quân lập tức xuất động, binh chia làm hai đường, phân biệt từ Tây Nãi Loan cùng Khê La tiến lên đất liền, hướng thẳng đến chiến trường nội thành.
Bên ngoài vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt, bởi vì có không quân do tướng quân Y Đức phái tới trợ giúp, nên bọn họ đã đảo ngược được tình thế. Phản quân thương vong thảm trọng, đã không còn khả năng tiếp tục truy giết bọn họ, giằng co hơn 1 tiếng, bắt đầu rút lui khỏi.
Quân y sau khi xử lý vết thương cho mấy thương binh kia xong, liền lại đây tiếp nhận bịch máu trên tay Lâm Tĩnh, thay hắn chăm sóc cho Lôi Hồng Phi, để hắn có thể rảnh tay mà ra trận, chuyên tâm chỉ huy chiến đấu.
Lâm Tĩnh không dám đi tìm cánh tay trong vũng máu kia. Lúc đi về phía góc tường đến lấy ba lô, đã từng kinh hãi thoáng nhìn, cánh tay bị đứt kia đã chảy sạch máu, cánh tay bị nổ đến huyết nhục không rõ, không thành hình dạng, còn mảnh đạn nóng hổi đang dính chặt vào phần thịt lòi ra lại có khói trắng nhàn nhạt, khiến hắn trong lòng căng thẳng, trực giác cho hắn biết rằng, cánh tay kia kỳ thực đã bị phế đi, dù có nhặt trở lại cũng vô dụng. Hắn chừa lại vị trí mà nãy giờ hắn ngồi bên cạnh Lôi Hồng Phi cho quân y, ép buộc chính mình tập trung lực chú ý, chỉ huy bộ đội đặc chủng Trung Quốc hiện có cùng đặc công B quốc phát động phản kích.
Ngay lúc phi cơ trực thăng từ tàu hàng không mẫu hạm Thiên Nhai bay tới, bọn họ đã quét sạch tàn quân, thanh lý được một bãi đáp rộng. Phi cơ ầm ầm đáp xuống, còn chưa dừng hẳn trên đất, Lâm Tĩnh liền mang theo 3 chiến sĩ, dùng cáng cứu thương gấp gáp đưa Lôi Hồng Phi tiến lên, đặt y vào trong phi cơ. Các thương binh bị thương nặng khác cũng lần lượt từng người được đưa lên, ngồi ở trong cabin.
Phi cơ trực thăng rất nhanh bay lên không, hướng thẳng ra phía biển, đến thẳng phía hàng không mẫu hạm. Máy bay tiêm kích từ hàng không mẫu hạm phái ra đi theo hộ tống đang tạo thành đội hình vẫn luôn ở chung quanh, đảm bảo sự an toàn cho phi cơ trực thăng.
Lâm Tĩnh không có trở lại cùng với đoàn phi cơ kia, tuy rằng hắn lo lắng tột đỉnh, thế nhưng thân là quan chỉ huy mặt trận, chức trách này khiến hắn bắt buộc phải vẫn duy trì lãnh tĩnh lý trí. Chiến đấu vẫn chưa chưa kết thúc, hắn phải ở lại chiến trường, hoàn thành nhiệm vụ.
Ngay khi phi cơ trực thăng chở Lôi Hồng Phi đáp xuống được boong tàu trên hàng không mẫu hạm Thiên Nhai, thì Lăng Tử Hàn cùng Trương Hải Dương đều đang ở đó.
Không ai dám lớn tiếng, chỉ có tiếng ra lệnh ngầm nhẹ, mỗi người cứ thế mà nhanh chóng hành động.
Lôi Hồng Phi được đưa xuống từ phi cơ, lập tức đưa vào phòng cấp cứu. Cánh tay bị đứt liền kia vẫn được quân y không cam lòng nhặt lên lại, đặt lên cáng cứu thương, cùng y quay trở về.
Ánh sáng mặt trời từ ngoài khơi dần hiện lên, ánh kim hồng diễm lệ quang mang bắt đầu rọi sáng vạn sự vạn vật. Lôi Hồng Phi cả người đẫm máu, an tĩnh nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch dưới ánh bình minh càng mang nét thần thánh bi tráng.
Từ nửa thế kỷ trước tới nay, đây là lần đầu tiên có tướng quân tự mình ra trận, trong cuộc chiến bị thương, đồng thời còn nặng tới như vậy, khiến toàn bộ các quân sĩ có mặt ở trên boong tàu đều mang vẻ mặt trang nghiêm, nhưng động tác cực kỳ nhanh chóng, bước chân như bay, đưa Lôi Hồng Phi hướng thẳng vào phòng, đặt y yên tĩnh lên bàn giải phẫu.
Lăng Tử Hàn vừa mới cứu ra được Vệ Thiên Vũ bị thương nặng tới đe dọa tính mạng từ chiến trường ra, lại tận mắt nhìn thấy người bạn thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên lâm vào cảnh sống chết chưa rõ, trong lòng không khỏi khổ sở. Tuy rằng trên mặt cậu vẫn bất động thanh sắc, nhưng ở sâu trong đáy mắt đã hiện rõ lo lắng và bi thống dày đặc. Cậu đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn quân y bận rộn tiến tiến xuất xuất, một lát mới nói: “Phải nhanh chóng sắp xếp máy bay, đưa toàn bộ thương binh trở về nước trị liệu.”
Ngay khi phái đội máy bay từ hàng mẫu đi đón Lôi Hồng Phi, thì Trương Hải Dương đã lập tức liên lạc với bộ quốc phòng, bên kia đã sắp xếp việc tiếp nhận thương binh quay về Bắc Kinh, lúc này thấy Lôi Hồng Phi bị thương nặng như vậy, hắn cũng lòng nóng như lửa đốt, lập tức nói. “Anh sẽ đi thúc họ.” liền xoay người chạy tới phòng chỉ huy.HẾT CHƯƠNG 23
(1) Trương Thuận, ngoại hiệu Lãng Lý Bạch Điều là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy Hử. Trương Thuận xếp thứ 30 trong 108 vị đầu lĩnh Lương Sơn Bạc và xếp thứ 30 trong 36 vị sao Thiên Cương, được sao Thiên Tổn Tinh chiếu mệnh.
Thủy Hử mô tả Trương Thuận ước chừng ba mươi hai, ba mươi ba tuổi, mình cao sáu thước, râu mọc ba chòm, bơi lặn rất giỏi.
Hai anh em Trương Hoành, Trương Thuận sống với nhau tại Yết Dương Lĩnh (nay thuộc Cửu Giang, Giang Tây). Hai anh em thường giả dạng là lái đò trên sông Tầm Dương và cướp của khách khi đò giữa nơi sông nước. Sau này, Trương Thuận dời đi Giang Châu (nay là Giang Tây) làm nghề lái cá. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.