Chương 39
Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết
05/05/2018
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Cả một ngày ăn sủi cảo, lại thêm một ngày ăn bánh trôi, thì con của Ninh Giác Phi ra đời.
Cũng giống như Long Tiềm cùng Trương Hải Dương, vợ chồng Ninh Giác Phi căn bản không có thời gian chăm con, kết quả là được ông bà nội hắn vui mừng ẵm cháu về nhà. Ông nội của Ninh Giác Phi, lão tướng quân Ninh Dũng yêu thích vô cùng đứa cháu cố đích tôn này, đầy tháng cũng do một tay ông chuẩn bị.
Lúc này tiệc khen ngợi cho hành động liên quan đến B quốc cũng đã được triển khai, Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi vượt qua nhiều người khổ sở vượt vũ môn, từ đại tá thăng thiếu tướng.
Đối với Ninh Giác Phi, đây là song hỷ lâm môn, nhưng vì thăng quan mà bữa tiệc tổ chức cũng không được thỏa đáng, nên lão tướng quân Ninh Dũng liền quyết định làm lại tiệc đầy tháng cho cháu cố, để chúc mừng hoành tráng cho cháu nội của mình.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều nhận được thiệp mời, sau khi tan ca liền kích động chạy tới.
Ninh Lão tướng quân hiện tại đang hưu, ở trong một biệt thự riêng biệt khá lớn, bình thường khá an tĩnh trống trải, lúc này kín người hết chỗ. Toàn bộ thân bằng quyến hữu của tam đại đồng đường nhà họ Ninh đều tề tụ đến, tiếng hoan hô cùng tiếng cười, cực kỳ náo nhiệt.
Lôi Hồng Phi vào cửa sân, nhìn chung quanh 1 chút, thuận miệng hỏi: “Tử Hàn không tới à?”
“Ảnh nói ảnh tới không được, bảo chúng ta khỏi chờ.” Ninh Giác Phi có chút chần chờ mà nói. “Em cảm giác hình như tâm tình của ảnh không được tốt lắm, không biết có phải đang gặp chuyện gì khó chịu hay không nữa.”
Lôi Hồng Phi giật mình, lập tức lấy điện thoại đi tới 1 góc yên tĩnh, gọi điện thoại di động cho Lăng Tử Hàn. Tuy rằng rất nhanh đã reng chuông, nhưng thật lâu vẫn không có người bắt máy, khiến trong lòng y càng thêm thấp thỏm, liền gọi điện thoại riêng tới Mai Uyển.
Tiếp điện thoại là Đồng Duyệt, hắn nhìn qua có chút uể oải, nhưng vẫn mỉm cười hỏi: “Hồng Phi, tìm Tử Hàn à?”
“Dạ.” Lôi Hồng Phi gật đầu. “Hôm nay là đầy tháng con của Giác Phi, tụi con đều tới, nhưng chỉ mình em ấy không tới.”
“À.” Đồng Duyệt do dự một chút, khe khẽ thở dài. “Có lẽ nó không đi đâu, tụi con không cần chờ.”
Lôi Hồng Phi ánh mắt tụ lại. “Tử Hàn sao vậy ạ? Là bệnh cũ tái phát? Có nặng lắm không?”
“Không phải.” Đồng Duyệt cân nhắc tìm từ 1 chút, uyển chuyển mà nói. “Tâm trạng của nó dạo gần đây không tốt.”
Lôi Hồng Phi trong lòng chấn động. Y biết tâm lý của Lăng Tử Hàn đã bị chấn thương nghiêm trọng, nghe Đồng Duyệt nói như thế, hình như là có xu hướng chuyển biến xấu, nhưng Lăng Tử Hàn 2 năm qua khôi phục rất tốt mà, tinh thần luôn sáng láng, sao lại đột nhiên phát bệnh?
“Chú Đồng, chú đừng có giấu con, có phải có chuyện gì hay không?” Lôi Hồng Phi nghiêm túc mà nói. “Chờ chuyện bên này xong rồi, con sẽ tới thăm Tử Hàn.”
“Tử Hàn nó không có ở nhà.” Đồng Duyệt cười khổ. “Nó dọn về Long Quan rồi.”
Lôi Hồng Phi ngẩn ra, lập tức nói. “Được, vậy con qua bên đó.”
Cúp điện thoại, y có chút không yên lòng, nhưng Ninh Giác Phi là người nối nghiệp do chính tay y đào tạo ra, tiệc đầy tháng của con trai hắn y phải tham gia, nếu giữa chừng chuồn mất, khẳng định sẽ có tin đồn bay đầy trời, hơn phân nửa sẽ nói y không hài lòng về vị trí tư lệnh mà Ninh Giác Phi đang ngồi, hiện tại ở trước mặt nhiều người làm trò như vậy chính là đang làm xấu mặt vị tướng quân trẻ tuổi này.
Tuy rằng chỉ là xã giao, nhưng Lâm Tĩnh vẫn chú ý thấy tâm tình của y không được tốt, liền đến bên cạnh y, thân thiết hỏi: “Sao thế?”
Lôi Hồng Phi khẽ nhíu mày: “Tôi vừa gọi cho Tử Hàn, nhưng em ấy không tiếp. Tôi gọi tới Mai Uyển, thì chú Đồng lại cứ ấp a ấp úng, khiến tôi lo quá. Chú ấy nói Tử Hàn không có ở Mai Uyển, mà đã dọn về Long Quan rồi, nhưng chưa nói nguyên nhân tại sao, chỉ nói dạo gần đây tâm tình của Tử Hàn không tốt.” Nói xong, sắc mặt của y càng ngày càng không tốt.
Lâm Tĩnh cũng nhíu mày: “Tử Hàn chắc không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không rõ ràng lắm.” Lôi Hồng Phi khẽ lắc đầu. “Chờ buổi tiệc này xong rồi, tôi dự định chạy qua Long Quan xem thử.”
“Được.” Lâm Tĩnh lập tức nói. “Tôi đi cùng anh.”
Lúc này mới Lôi Hồng Phi tạm thời bỏ qua tâm tình lo lắng, chạy tới xem con trai của Ninh Giác Phi.
Y cùng Lâm Tĩnh vốn cũng không dự định uống nhiều, muốn bảo trì trạng thái thanh tỉnh, chờ chạy qua thăm Lăng Tử Hàn, nhưng khi vừa ngồi xuống bàn ăn, thì lập tức bị tấn công toàn diện.
Tất cả mọi người đều là quân nhân, vừa là bằng hữu, một khi đã nháo lên thì khó mà chấm dứt, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh chống chọi hơn nửa ngày, đã say mèm. May là Ninh Dũng lão tướng quân sớm có phòng bị, đã gọi sẵn một dàn binh sung tới làm tài xế, mở xe khách, lần lượt đưa khách về nhà. Hai người họ mơ mơ màng màng mà bước vào trong nhà của mình, miễn cưỡng tắm rửa 1 cái đã nằm xuống ngủ say.
Ngày hôm sau hai người họ vẫn phải đi làm, tuy rằng lo lắng cho Lăng Tử Hàn, nhưng không thể tùy tiện xin nghỉ để đi thăm cậu, chỉ có thể tùy tiện xử lý xong công việc, chờ tan ca.
Lâm Tĩnh bị kẹt xe trên đường đi tầm nửa ngày, đến được Long Quan thì màn đêm buông xuống. Hắn dừng xe trước ngay cửa tòa nhà của Lăng Tử Hàn, nhưng kinh ngạc nhìn thấy xe của Lôi Hồng Phi cũng đã đậu sẵn bên kia, nhưng y không có vào trước, hiển nhiên là đang chờ mình.
Thấy hắn tới, xuống xe xuống xe, đi qua họp mặt của hắn. Lâm Tĩnh phát hiện sắc mặt của y rất khó nhìn, không khỏi giật mình. Hắn biết Lôi Hồng Phi nhiều năm, chưa từng nhìn qua sắc mặt này của y, hơn phân nửa là Lăng Tử Hàn gặp chuyện gì lớn rồi.
“Sao thế?” Hắn hạ giọng hỏi. “Tử Hàn thật sự xảy ra chuyện gì sao?”
Lôi Hồng Phi nhíu mày, “Ba năm trước đây, Tử Hàn bệnh quá nặng, chú Đồng bọn họ ai cũng bó tay, kết quả lo lắng nên rối trí, muốn cho em ấy một đứa con, hy vọng nhờ vậy có thể giúp em ấy giảm bệnh về mặt tâm lý.”
Lâm Tĩnh dường như hiểu được gì đó, nhưng lại có chút không tin được. “Sao đến giờ vẫn chưa nghe qua Tử Hàn đề cập tới?”
Lôi Hồng Phi thở dài, “Bọn họ lúc đó có nói qua Tử Hàn, thế nhưng Tử Hàn lo lắng bệnh của mình sẽ di truyền cho con, nên không chịu muốn có con, thái độ rất kiên quyết. Chú Lăng cùng chú Đồng thương lượng, liền gạt em ấy … Haizzz, Thiên Vũ cũng biết việc này, nhưng bọn họ không ai dám nói cho Tử Hàn biết. Đó là chuyện phát sinh trong thời gian em ấy vào đại đội Dã Lang các cậu đấy, sau đó khi em ấy trở về, thì đứa nhỏ cũng ra đời, là hai đứa con trai, song sinh. Thiên Vũ để hai bé cho cha mẹ anh ấy nuôi dưỡng, vẫn không tìm được cơ hội nói cho Tử Hàn biết, kết quả kéo dài đến tận giờ này. Vốn định suy xét, trong lúc Tử Hàn ở B quốc xử lý công việc, bọn họ đang thương lượng làm thế nào nói cho em ấy biết, ai ngờ Tử Hàn lại về sớm, vừa lúc biết được … Với tính của Tử Hàn mà tôi biết, bình thường thì em ấy ít giận hờn ai, nhưng một khi đã giận, thì rất khó làm hòa. Cùng ngày đó em ấy đã mang 2 đứa nhỏ tới đây ở, mấy ngày nay không gặp ai, cũng không đi làm. Hôm nay chú Lăng có tới tìm tôi, hy vọng tôi có thể hỗ trợ khuyên nhủ em ấy. Chú ấy rất lo lắng cho sức khỏe của Tử Hàn, sợ xảy ra chuyện.”
Lâm Tĩnh nghe được vừa sợ vừa giận: “Sao bọn họ lại làm như thế được? Dù vì lý do gì, thì cũng phải tôn trọng ý kiến của Tử Hàn chứ, huống hồ, Tử Hàn là cha của mấy bé, nếu bọn họ đã tiên trảm hậu tấu, dựng dục tụi nhỏ, thì cũng biết báo cho Tử Hàn biết để cậu ấy có thể tận mắt nhìn thấy tụi nhỏ được sinh ra, đây chính là một trong những thời khắc quan trọng đáng quý của của đời 1 người, sao bọn họ có thể tùy tiện cướp đoạt lấy quyền làm cha này của Tử Hàn chứ?”HẾT CHƯƠNG 38 Đăng bởi: admin
Beta: Kaori0kawa
Cả một ngày ăn sủi cảo, lại thêm một ngày ăn bánh trôi, thì con của Ninh Giác Phi ra đời.
Cũng giống như Long Tiềm cùng Trương Hải Dương, vợ chồng Ninh Giác Phi căn bản không có thời gian chăm con, kết quả là được ông bà nội hắn vui mừng ẵm cháu về nhà. Ông nội của Ninh Giác Phi, lão tướng quân Ninh Dũng yêu thích vô cùng đứa cháu cố đích tôn này, đầy tháng cũng do một tay ông chuẩn bị.
Lúc này tiệc khen ngợi cho hành động liên quan đến B quốc cũng đã được triển khai, Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi vượt qua nhiều người khổ sở vượt vũ môn, từ đại tá thăng thiếu tướng.
Đối với Ninh Giác Phi, đây là song hỷ lâm môn, nhưng vì thăng quan mà bữa tiệc tổ chức cũng không được thỏa đáng, nên lão tướng quân Ninh Dũng liền quyết định làm lại tiệc đầy tháng cho cháu cố, để chúc mừng hoành tráng cho cháu nội của mình.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều nhận được thiệp mời, sau khi tan ca liền kích động chạy tới.
Ninh Lão tướng quân hiện tại đang hưu, ở trong một biệt thự riêng biệt khá lớn, bình thường khá an tĩnh trống trải, lúc này kín người hết chỗ. Toàn bộ thân bằng quyến hữu của tam đại đồng đường nhà họ Ninh đều tề tụ đến, tiếng hoan hô cùng tiếng cười, cực kỳ náo nhiệt.
Lôi Hồng Phi vào cửa sân, nhìn chung quanh 1 chút, thuận miệng hỏi: “Tử Hàn không tới à?”
“Ảnh nói ảnh tới không được, bảo chúng ta khỏi chờ.” Ninh Giác Phi có chút chần chờ mà nói. “Em cảm giác hình như tâm tình của ảnh không được tốt lắm, không biết có phải đang gặp chuyện gì khó chịu hay không nữa.”
Lôi Hồng Phi giật mình, lập tức lấy điện thoại đi tới 1 góc yên tĩnh, gọi điện thoại di động cho Lăng Tử Hàn. Tuy rằng rất nhanh đã reng chuông, nhưng thật lâu vẫn không có người bắt máy, khiến trong lòng y càng thêm thấp thỏm, liền gọi điện thoại riêng tới Mai Uyển.
Tiếp điện thoại là Đồng Duyệt, hắn nhìn qua có chút uể oải, nhưng vẫn mỉm cười hỏi: “Hồng Phi, tìm Tử Hàn à?”
“Dạ.” Lôi Hồng Phi gật đầu. “Hôm nay là đầy tháng con của Giác Phi, tụi con đều tới, nhưng chỉ mình em ấy không tới.”
“À.” Đồng Duyệt do dự một chút, khe khẽ thở dài. “Có lẽ nó không đi đâu, tụi con không cần chờ.”
Lôi Hồng Phi ánh mắt tụ lại. “Tử Hàn sao vậy ạ? Là bệnh cũ tái phát? Có nặng lắm không?”
“Không phải.” Đồng Duyệt cân nhắc tìm từ 1 chút, uyển chuyển mà nói. “Tâm trạng của nó dạo gần đây không tốt.”
Lôi Hồng Phi trong lòng chấn động. Y biết tâm lý của Lăng Tử Hàn đã bị chấn thương nghiêm trọng, nghe Đồng Duyệt nói như thế, hình như là có xu hướng chuyển biến xấu, nhưng Lăng Tử Hàn 2 năm qua khôi phục rất tốt mà, tinh thần luôn sáng láng, sao lại đột nhiên phát bệnh?
“Chú Đồng, chú đừng có giấu con, có phải có chuyện gì hay không?” Lôi Hồng Phi nghiêm túc mà nói. “Chờ chuyện bên này xong rồi, con sẽ tới thăm Tử Hàn.”
“Tử Hàn nó không có ở nhà.” Đồng Duyệt cười khổ. “Nó dọn về Long Quan rồi.”
Lôi Hồng Phi ngẩn ra, lập tức nói. “Được, vậy con qua bên đó.”
Cúp điện thoại, y có chút không yên lòng, nhưng Ninh Giác Phi là người nối nghiệp do chính tay y đào tạo ra, tiệc đầy tháng của con trai hắn y phải tham gia, nếu giữa chừng chuồn mất, khẳng định sẽ có tin đồn bay đầy trời, hơn phân nửa sẽ nói y không hài lòng về vị trí tư lệnh mà Ninh Giác Phi đang ngồi, hiện tại ở trước mặt nhiều người làm trò như vậy chính là đang làm xấu mặt vị tướng quân trẻ tuổi này.
Tuy rằng chỉ là xã giao, nhưng Lâm Tĩnh vẫn chú ý thấy tâm tình của y không được tốt, liền đến bên cạnh y, thân thiết hỏi: “Sao thế?”
Lôi Hồng Phi khẽ nhíu mày: “Tôi vừa gọi cho Tử Hàn, nhưng em ấy không tiếp. Tôi gọi tới Mai Uyển, thì chú Đồng lại cứ ấp a ấp úng, khiến tôi lo quá. Chú ấy nói Tử Hàn không có ở Mai Uyển, mà đã dọn về Long Quan rồi, nhưng chưa nói nguyên nhân tại sao, chỉ nói dạo gần đây tâm tình của Tử Hàn không tốt.” Nói xong, sắc mặt của y càng ngày càng không tốt.
Lâm Tĩnh cũng nhíu mày: “Tử Hàn chắc không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không rõ ràng lắm.” Lôi Hồng Phi khẽ lắc đầu. “Chờ buổi tiệc này xong rồi, tôi dự định chạy qua Long Quan xem thử.”
“Được.” Lâm Tĩnh lập tức nói. “Tôi đi cùng anh.”
Lúc này mới Lôi Hồng Phi tạm thời bỏ qua tâm tình lo lắng, chạy tới xem con trai của Ninh Giác Phi.
Y cùng Lâm Tĩnh vốn cũng không dự định uống nhiều, muốn bảo trì trạng thái thanh tỉnh, chờ chạy qua thăm Lăng Tử Hàn, nhưng khi vừa ngồi xuống bàn ăn, thì lập tức bị tấn công toàn diện.
Tất cả mọi người đều là quân nhân, vừa là bằng hữu, một khi đã nháo lên thì khó mà chấm dứt, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh chống chọi hơn nửa ngày, đã say mèm. May là Ninh Dũng lão tướng quân sớm có phòng bị, đã gọi sẵn một dàn binh sung tới làm tài xế, mở xe khách, lần lượt đưa khách về nhà. Hai người họ mơ mơ màng màng mà bước vào trong nhà của mình, miễn cưỡng tắm rửa 1 cái đã nằm xuống ngủ say.
Ngày hôm sau hai người họ vẫn phải đi làm, tuy rằng lo lắng cho Lăng Tử Hàn, nhưng không thể tùy tiện xin nghỉ để đi thăm cậu, chỉ có thể tùy tiện xử lý xong công việc, chờ tan ca.
Lâm Tĩnh bị kẹt xe trên đường đi tầm nửa ngày, đến được Long Quan thì màn đêm buông xuống. Hắn dừng xe trước ngay cửa tòa nhà của Lăng Tử Hàn, nhưng kinh ngạc nhìn thấy xe của Lôi Hồng Phi cũng đã đậu sẵn bên kia, nhưng y không có vào trước, hiển nhiên là đang chờ mình.
Thấy hắn tới, xuống xe xuống xe, đi qua họp mặt của hắn. Lâm Tĩnh phát hiện sắc mặt của y rất khó nhìn, không khỏi giật mình. Hắn biết Lôi Hồng Phi nhiều năm, chưa từng nhìn qua sắc mặt này của y, hơn phân nửa là Lăng Tử Hàn gặp chuyện gì lớn rồi.
“Sao thế?” Hắn hạ giọng hỏi. “Tử Hàn thật sự xảy ra chuyện gì sao?”
Lôi Hồng Phi nhíu mày, “Ba năm trước đây, Tử Hàn bệnh quá nặng, chú Đồng bọn họ ai cũng bó tay, kết quả lo lắng nên rối trí, muốn cho em ấy một đứa con, hy vọng nhờ vậy có thể giúp em ấy giảm bệnh về mặt tâm lý.”
Lâm Tĩnh dường như hiểu được gì đó, nhưng lại có chút không tin được. “Sao đến giờ vẫn chưa nghe qua Tử Hàn đề cập tới?”
Lôi Hồng Phi thở dài, “Bọn họ lúc đó có nói qua Tử Hàn, thế nhưng Tử Hàn lo lắng bệnh của mình sẽ di truyền cho con, nên không chịu muốn có con, thái độ rất kiên quyết. Chú Lăng cùng chú Đồng thương lượng, liền gạt em ấy … Haizzz, Thiên Vũ cũng biết việc này, nhưng bọn họ không ai dám nói cho Tử Hàn biết. Đó là chuyện phát sinh trong thời gian em ấy vào đại đội Dã Lang các cậu đấy, sau đó khi em ấy trở về, thì đứa nhỏ cũng ra đời, là hai đứa con trai, song sinh. Thiên Vũ để hai bé cho cha mẹ anh ấy nuôi dưỡng, vẫn không tìm được cơ hội nói cho Tử Hàn biết, kết quả kéo dài đến tận giờ này. Vốn định suy xét, trong lúc Tử Hàn ở B quốc xử lý công việc, bọn họ đang thương lượng làm thế nào nói cho em ấy biết, ai ngờ Tử Hàn lại về sớm, vừa lúc biết được … Với tính của Tử Hàn mà tôi biết, bình thường thì em ấy ít giận hờn ai, nhưng một khi đã giận, thì rất khó làm hòa. Cùng ngày đó em ấy đã mang 2 đứa nhỏ tới đây ở, mấy ngày nay không gặp ai, cũng không đi làm. Hôm nay chú Lăng có tới tìm tôi, hy vọng tôi có thể hỗ trợ khuyên nhủ em ấy. Chú ấy rất lo lắng cho sức khỏe của Tử Hàn, sợ xảy ra chuyện.”
Lâm Tĩnh nghe được vừa sợ vừa giận: “Sao bọn họ lại làm như thế được? Dù vì lý do gì, thì cũng phải tôn trọng ý kiến của Tử Hàn chứ, huống hồ, Tử Hàn là cha của mấy bé, nếu bọn họ đã tiên trảm hậu tấu, dựng dục tụi nhỏ, thì cũng biết báo cho Tử Hàn biết để cậu ấy có thể tận mắt nhìn thấy tụi nhỏ được sinh ra, đây chính là một trong những thời khắc quan trọng đáng quý của của đời 1 người, sao bọn họ có thể tùy tiện cướp đoạt lấy quyền làm cha này của Tử Hàn chứ?”HẾT CHƯƠNG 38 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.