Hồ Lệ Tinh

Chương 4: Tiếng Lục Lạc

Sora Fuyu

16/01/2017

Ánh mắt Hắc Kì giờ đây đã chuyển sang hiểm ác, sự hận thù hiện rõ lên mồn một trong đôi mắt, đến nổi ánh mắt bật ra những tia máu hằn đỏ. Tố Nga mặt bây giờ cũng đanh lại, đưa tay lên siết chặt tay Hắc Kì như ra ý gì đó. Hắc Kì thở lại kiềm chế lại sau đó nói, giọng nói bây giờ cũng lạnh tanh:

- Sau đó thế nào?

- Sau đó... - Ái Liên nhìn xuống Nhật Băng - ....Sau đó ta mới nhận ra con yêu quái đó thực chất không phải là tới để hại ta - Câu nói này của Ái Liên làm ba người nhướng mày, bà lại nói tiếp - Mà là đến để cứu mạng ta...!

Ái Liên mỉm cười nhẹ, bàn tay đầy vết lõm ấy run run, vuốt ve mái tóc của Nhật Băng kiềm hãm nước mắt mà nói tiếp:

- Yêu quái đó chỉ một chiêu đã làm trọng thương một con Bạch Hổ sau lưng ta, ta hốt hoảng ngoảnh lại con hổ đó liền hiện thân thành một nữ nhân trên người bê bết máu. Lúc này yêu quái kia cũng đã thành dạng hình nhân, đó là một nữ nhân che mất một bên mắt nhưng trông dung mạo vẫn rất xinh đẹp. Mà ta nghĩ cũng thật nực cười, yêu quái mà không đẹp thì tu luyện làm gì nữa. Nữ nhân đó xưng danh là Kim Xà tên là Hàn Băng đến để cứu ta theo lệnh. Ta nghe nữ nhân đó nói rằng con Bạch Hổ Tinh đó thật ra đã bất trị từ lâu, có rất nhiều người bị nó sát hại. Vì muốn gia nhập vào núi Tây Sơn nhưng bị người đó khước từ, đâm ra ôm hận mà làm càng nhằm gây sự chú ý với người đó. Hàn Băng vừa nói xong thì cuồng phong lại ập đến, hương thơm ấy lại ngào ngạt hơn, trời thì bỗng nhiên đổ tuyết. Bạch Hổ Tinh thấy thế liền sợ hãi toan quay đầu chạy trốn nhưng đã bị Hàn Băng nhanh chóng khống chế lại. Ta cảm thấy không gian lúc ấy lạnh như băng, tuyết vẫn không ngừng rơi, ta lúc đó rét đến run người. Sau đó ta lại nghe thấy tiếng lục lạc vang lên nho nhỏ rồi lại to dần to dần đến, ta thấy bóng dáng của người đó trong đêm tối đi đến, mặc y phục nữ nhân trắng tinh, cơn cuồng phong chỉ đủ làm mái tóc đen huyền đó bay nhẹ, trên tay trái người đó đeo tận hai cái vòng lục lạc bằng đồng, tay kia thì đeo một vòng nhưng lấp lánh ánh bạc. Ngay cổ của người đó cũng đeo một cái vòng lục lạc nhưng bằng vàng, dưới chân phải là nhiều nhất, tầm ba bốn cái vòng, tuy là mỗi kiểu khác nhau nhưng đều có lục lạc. Người đó ngày càng tiến gần, khiến ta nhận ra cách trang trí y phục của người đều đính những viên lục lạc ánh kim đung đưa, ở dây buộc tóc cũng có một cái, rất nhiều nhưng trông không phức tạp mà lại rất hài hòa và tinh khiết, đó là bộ y phục đẹp nhất mà ta từng thấy đấy. Người đó đi chân trần không hề mang hài, bước chân người đi đến đâu lập tức mọi vật đóng băng đến đấy, người đến và mang Bạch Hổ Tinh đi, Hàn Băng cũng biến mất theo chỉ còn ta ngồi lại nơi đó. Khi người biến mất rồi, ta phải mất gần nữa canh giờ mới có thể hoàng tỉnh trước dung nhan của người. - Nói đến đây Ái Liên tặc lưỡi.

- Người đó đẹp đến vậy sao? - Thiên Xích hỏi

- Phải! Cả Thiên Di mà các ngươi thấy cũng chẳng bằng một liếc lục lạc trên bộ y phục mà người đó mặc - Ái Liên nói chắc chắn

- Chà...Bước chân làm cho mọi vật đóng băng...chẳng nhẽ cũng là chủ nhân mùi hương khi nảy? - Tố Nga nhướng mày

- Không biết...nhưng đừng đoán mò - Thiên Xích lại đung đưa cây quạt

- Đại Tẩu cứ kể tiếp ạ... - Hắc Kì nôn nóng

Nhật Băng bây giờ mắt đã liêm diêm, khuôn mặt buồn ngủ trông đáng yêu vô cùng, ngã đầu xuống người mẫu thân mà nói:



- Mẫu thân à con muốn ngủ...khi nào Lệ Băng đến thì đánh thức con nhé...con nhớ người - Nói rồi cô bé nhắm nghiền mắt và say vào trong mộng

- Hais...Mấy tuần sau khi ta đi canh trở về nhà...thấy Nhật Băng nằm lăn dưới đất. Ta rất hốt hoảng liền truy hô, dân làng cũng rất tận tình giúp ta, nào là đun nước rồi gọi cho đại phu tới nhưng đại phu vẫn không cứu được. Ta đau buồn khôn siết, các ngươi nghĩ xem ta đã mất chồng...bây giờ lại mất con làm sao mà ta sống tiếp được? Thế là ta nhớ đến người đó, ta trở lại khu hẻm vắng đó để đợi nhưng chẳng thấy ai nữa, trong lúc ta mất hết hi vọng thì ta bắt gặp được Thiên Di với bộ dạng thân người mà mình xà đang loay hoay ăn sống một con vật nào đó, sự sợ hãi đối với ta bây giờ không còn giá trị gì nữa, ta hỏi thẳng Thiên Di về người đó. Cô ta kể rất rành mạch, sau đó ta còn nói là chỉ cho ta đường lên đấy. Thiên Di cười chế nhạo ta sau đó nói sẽ dẫn ta lên nhưng ta phải chịu đưa cho cô ta đôi mắt, ta liền đồng ý. Thiên Di biến thành Hắc Xà đưa ta lên trên đỉnh núi Tây Sơn, trước bao nhiêu ánh mắt rình mồi của hàng ngàn con yêu quái. Ta nhận ra trên đỉnh núi chỉ toàn băng và tuyết không còn cây cối như dưới chân núi, lạnh lẽo vô cùng, vô số những trận cuồng phong xuất hiện xung quanh động băng đó. Động băng rất to lớn và dày đặc, Thiên Di dẫn ta vào sâu bên trong, đi một đoạn dài thì nhìn thấy Hàn Băng, Thiên Di liền quỳ rạp người xuống vái lạy. Khi đó Hàn Băng nhìn sang Thiên Di rồi lại nhìn sang ta, ta kể lại mọi chuyện với cô ấy, cô ấy bỏ vào trong sau đó lại trở ra, nói với ta rằng người đó cho ta vào. Lúc này ta mới thực hiện lời hứa của mình móc mắt đưa cho Thiên Di, tuy không thấy được nhưng có vẻ như cô ta rất ngạc nhiên, nhận lấy rồi đi mất. Hàn Băng dìu ta vào bên trong, ta chẳng còn thấy gì nữa, chỉ cảm thấy rất rét mà thôi. Một bàn tay mềm mại lạnh như băng xoa mắt ta vài lần, các ngươi biết không...ta liền nhìn thấy trở lại...quả thật là thần kì phải không. Thế rồi ta được diện kiến dung nhan người đó một lần nữa, lần này rất gần, rất rõ không mờ ảo. Thực sự là ta không thốt lên một lời nào khi nhìn thấy người đó, xung quanh như một cung điện băng hoành tráng, cùng với hương thơm ngào ngạt mà đến giờ ta vẫn chưa biết mùi hương đó là gì. Lần này người đó mặc một bộ y phục xanh lam nhẹ giống như cái trước, vẫn là y phục mà ta thấy đẹp nhất chỉ biến tấu một ít nhưng lục lạc là không thể thiếu. Người đó cất giọng hỏi ta tại sao lại đến đây, ta mới chân thật kể rõ mọi sự tình và khẩn cầu người giúp ta, thế là người theo ta về gặp Nhật Băng. Lúc ấy hài nhi của ta tên là Liên Y mặt mũi xấu xí, tóc thì đen đuốc rối bời, đôi mắt lúc nào cũng ngây dại. Nhưng khi được người đó chữa trị, lập tức bộ dạng thay đổi hoàn toàn, máu tóc màu bạch kim xinh đẹp, đôi mắt bỗng dưng trở thành hai màu, đầu óc sáng suốt trong mọi chuyện. Người đó còn đặt lại tên cho nó, nói là trong đứa bé này có phần khí của người, nó hiện hữu ở đôi mắt sẽ không một ai dám làm hại đến, còn đôi mắt mà người cho ta dùng để canh giữ và trừng phạt những yêu quái tung hoành gây hại khi người đi vắng. Kì thực là đúng vậy, Thiên Di từ đó rất lễ độ với ta, những yêu quái khác cũng thế. Vậy là buổi tối ta có thể đi canh không màn gì rồi. - Ái Liên ngừng nói, thở dài như giải tỏa được tâm sự kìm chặt bấy lâu nay

Tố Nga thì thầm với Thiên Xích và Hắc Tâm:

- Vậy là chúng ta đã biết được một manh mối đáng kể, Thiên Di rõ ràng là Hắc Xà, con Kim Xà mà bao nhiêu năm chúng ta tìm kiếm hiện đang ở đây và trú ngụ trong động băng trên đỉnh núi Tây Sơn kia...! Vậy là chúng ta có thể dễ dàng đoán được lai lịch để ngăn chặn bọn họ rồi

- Tố Nga...Muội suy nghĩ quá đơn giản rồi, biết lai lịch thì đã sao? Liệu chúng ta ứng phó nổi chăng. Bạch Hổ Tinh muốn thành người phải tu luyện hơn mấy trăm năm vậy mà chỉ trong một chiêu, Kim Xà đã có thể làm trọng thương nó, cho nên Kim Xà ắt là đạo hạnh không dưới một ngàn năm, vả lại Đại Tẩu có kể Thiên Di vừa gặp Kim Xà là quỳ rạp xuống mà vái lạy, muội nghĩ xem... - Thiên Xích đưa cây quạt chỉ vào Tố Nga - ...đường đường là một con Hắc Xà trên năm trăm tu luyện mà lại chịu cuối đầu trước yêu quái khác sao? Điều này chứng tỏ Kim Xà mà chúng ta tìm kiếm bao lâu này không tầm thường, mà yêu quái cao cường như thế lại theo hầu "người đó" chứng tỏ là nhân vật đó càng lợi hại...hais...Ta nói cho muội nghe, chúng ta muốn đối đầu với con Bạch Hổ Tinh đó là đã trầy da tróc vẩy rồi bởi nó đâu phải dạng Hắc Hổ hay Hổ Tinh bình thường, nó là Bạch Hổ đấy...là Bạch Hổ muội hiểu không? Còn muốn đối đầu với Thiên Di kia...nếu là Bạch Xà Thanh Xà thì may rủi được. Lần này lại là Hắc Xà, chúng ta chưa chiến đã nắm chắc phần bại rồi, nói chi mộng tưởng đến Kim Xà rồi đến "người đó". Muội hiểu không?! - Thiên Xích ngao ngán lý giải

Tố Nga sầm mặt dường như đã nhận ra vấn đề này rất quan trọng, không đơn giản như nàng nghĩ. Hắc kì chắc cũng đã ngộ ra nên vẻ mặt càng khiến người khác sợ hơn, sau đó mới lên tiếng:

- Sao Kim Xà lại giúp bà?

- Ta cũng không biết, nghe đâu là làm theo lệnh, ta nghĩ...chắc là lệnh của người đó - Ái Liên lắc đầu

- Nhưng sao người đó lại giúp tẩu? - Thiên Xích gặng hỏi

- Này! - Ái Liên nheo mày - Các ngươi nhìn mặt ta xem xem ta có biết không?!

Thiên Xích thấy mình hơi quá liền cười trừ rồi tiếp tục suy ngẫm. Lúc này cuồng phong ngày càng mạnh, mùi hương đó càng ngàng càng rõ rệt hơn, ngào ngạt hơn, tuyết bắt đầu rơi xuống, đâu đó lại vang lên tiếng lục lạc thoáng qua. Tiếng rất nhỏ hòa làm một với tiếng gió rít trong đêm khiến người ta cảm thấy hoàn toàn mơ hồ, không biết là mình có nghe thấy hay chưa nữa. Lúc này, Nhật Băng mở bừng mắt, bật hẳn dậy không khỏi làm ba người giật thót, sau đó nở một nụ cười vui vẻ lạ kì, miệng lại ngân nga giai điệu khi nảy. Tố Nga mới chột dạ hỏi:



- Này nhóc con sao đang say giấc tự nhiên bật dậy hát như thế chứ? Làm người ta giật mình...- Tố Nga nói và đưa tay lên tim mình nhưng chưa kịp hoàng hồn thì câu nói của Nhật Băng lại khiến nàng bủn rủn

- Ba người không ra thấy sao? Tiếng chuông đó phát ra điệu nhạc này mà? Là...la...la...la...lá...là...la...la...lá...la - Nhật Băng vừa cười vừa hát lại điệu nhạc, con bé hát rất chậm dường như bài này rất buồn, Tố Nga nhanh chóng nhận ra đây là điệu nhạc của bài Ái Thương.

Cô bé ngưng hát, quay sang nhìn ba người họ với ánh mắt quỷ dị, nụ cười vui vẻ giờ không còn nữa mà trở thành nụ cười kì lạ khiến người khác sợ hãi. Đôi mắt hai màu vô hồn dần chuyển sang màu xanh lam tuyệt đẹp, giọng nói Nhật Băng bây giờ đầy sự ủy mị:

- Người đó đến rồi

.....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................

Tác giả: Sora Fuyu

Những bộ truyện khác:

- Kẻ đánh cắp nổi buồn

- Đam Mỹ: Hoàng Cung

- Novel Ma Cà Rồng

Lời: hây daaa! Hôm nay ta đánh chương này bằng điện thoịa mà muốn quăng luôn cái tay (T.T) mỏi hết sức mỏi. Vì vậy mọi người nhớ ủng hộ ta nheee :D

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hồ Lệ Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook