Chương 15: Tiếng Lục Lạc
Sora Fuyu
16/01/2017
Tố Nga và Hắc Kì nheo mắt nhìn Duy Trúc, lời mắng chửi đó là rất nặng nhưng Thiên Xích vẫn ôm khư khư lấy nàng. Hắc Lão Gia nghe kể lại sự tình hanh chóng chạy ra, thấy được cảnh tượng như thế không khỏi đau lòng:
- Tại sao? Duy Trúc? Đường Đường là hậu duệ Linh Thú mà lại tàn nhẫn như thế!
- Đứa con hoang của ông đang lao đầu làm chuyện trời đất bất dung kia kìa!
- Vậy sao? Hài nhi của tôi! Tôi có cách răng dạy không khiến ngươi xen vào! Nếu không nhờ tình cảm đó thì ngươi có đứng đây mà nói những lời này hay không đây!! Ở đó mà trời đất bất dung, trời đất có bất dung hay không ta không quan tâm! Mấy trăm năm về trước các ngươi đã nhẫn tâm lấy mạng Dương Triều, Hắc Xà này có oán hận cũng không quay lại báo thù. Bây giờ các ngươi còn muốn sử sách lặp lại sao?! Tôi không truy cùng diết tận như các người! Các người nhìn lại mình đi! Các người so với yêu quái còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần! - Hắc Lão Gia trúc hết mọi bực tức
Duy Trúc điên rồ không mảy may quan tâm đến lời nói của ông, dùng một chưởng đẩy ông ra xa. Hắc Kì và mọi người nhanh chóng đỡ lấy ông. Duy Trúc chớp thời cơ vẽ lên tay mình "Hồn Phi Phách Tán" vừa đẩy về phía trước vừa hét to:
- Nếu muốn thì xuống mồ mà thành thân!!
Hắc Lão Gia hét lên:
- Thiên Xíchhhhhh!!!!!
- Xích Ca Caaaaa!!! - Tố Nga mắt ứa lệ
Thiên Xích không quay đầu lại, cũng không tránh né chỉ ôm chặt Thiên Di và thì thầm vào tai nàng:
- Ta phải lòng nàng từ khi có được miếng ngọc này
- Sớm vậy sao?
- Tại sao không...Ta hiểu tâm ý nàng mà! Khi nàng chấp nhận đưa ta mảnh ngọc này rồi
- Chàng... - Nàng phì cười, lệ tuôn ướt đẫm cả đôi gò má -...Thật thông minh
- Các ngươi cứ cầu xin đi những chữ này là ta dùng hết chân khí mà vẽ ra khó mà phá nổi!
Những thứ chữ cứ như con rắn uốn lượn lao đến, sát nữa giáng thẳng xuống hai người thì...Vùùùùùùù....Những chữ đó rã ra thành cát bụi. Duy Trúc điên tiết:
- Yêu nghiệt phương nào! Mau lộ diện!!
Cuồng phong nổi lên dồn dập, cuồng cuộn khiến người khác chao đảo, tuyết bắt đầu rơi nhẹ. Bọn họ bây giờ ôm trong mình lo sợ, là ai mà lợi hại như thế này, Duy Trúc vẫn kiên quyết đưa mắt tìm kiếm. Lúc này, tiếng chuông lục lạc nhẹ nhàng vang lên, tuy nhẹ nhàng nhưng nó khiến người nghe cực kì áp lực. Hắc Kì thấy thế liền bật cười nhẹ nói:
- Người cần tới cũng tới rồi
- Là ai? - Trưởng Lão hốt hoảng - Là ai mà lợi hại như vậy?
- Người sẽ biết sớm thôi - Tố Nga nói và chữa trị cho Hắc Lão Gia, ông nhìn sang Thiên Xích rồi lại nhìn Hắc Kì:
- Sau chuyện này...ta có chuyện phải hỏi rõ con đấy!
Tiếng lục lạc ngày càng to dần, Duy Trúc mất kiêng nhẫn hét:
- Là ai! Đừng có mà giả thần giả quỷ nữa!
Xa xa thấp thoáng bóng một ai đó, y phục trắng trang trí nhiều lục lạc, khoác ngoài bộ lông trắng mượt tinh mơ, mái tóc dài được xõa ra phất phơ nhẹ trong gió, những lục lạc trên tay và dưới chân cứ theo cử động của người mà vang lên các điệu nhạc. Không khí trở nên giá rét, chân người bước đến đâu băng đóng đến đấy. Đôi mắt đen huyền sâu thẳm buồn bã nhìn bọn họ, chẳng ai đoán được người đang suy nghĩ gì. Trưởng Lão nhìn thấy Lệ Băng thì hoảng hốt khôn siết, tay chân run cầm cập sợ hãi, không thốt nên lời. Mọi người đằng sau vội đỡ Trưởng Lão nhưng mắt vẫn không dời dung nhan tuyệt đẹp kia, các đạo sĩ như bị mê hoặc nhìn người không chớp mắt, nhiều người còn chảy cả nước vãi ra, tiếng xì xầm vang lên:
- Một mỹ nam tuyệt sắc!
- Phải! Ta chưa bao giờ thấy nét đẹp đẹp đến vậy
- Mặc dù đã thấy qua bao nhiêu yêu quái xinh đẹp nhưng...nhưng hoàn toàn không thể so bì với người này
- Ta...ta cảm thấy lạnh quá....sợ nữa...chúng ta....về đi
- Phải đó mau về thôi...ta cảm thấy không ổn
- Trưởng Lão chúng ta về thôi
- Phải đấy chúng ta gặp phải một nhân vật lợi hại rồi
- Nhưng chúng t không thể bỏ về - Trưởng Lão kiên quyết - Chúng ta phải sống chết bảo vệ Kinh Thành của chúng ta
- .... - Mọi người nhìn Trưởng Lão nôn nóng và nhìn nhân vật đó một cách sợ hãi, họ không biết phải làm sao, không biết rằng nên đương đầu hay bỏ chạy vì áp lực này đồi với họ quả thật là rất lớn, khiến cho họ sợ hãi khủng khiếp và cũng không phải chỉ mình họ cảm thấy như vậy. Hầu như là tất cả mọi người ở đây đều đang chia sẽ cùng một cảm giác cho nhau.
- Tại sao? Duy Trúc? Đường Đường là hậu duệ Linh Thú mà lại tàn nhẫn như thế!
- Đứa con hoang của ông đang lao đầu làm chuyện trời đất bất dung kia kìa!
- Vậy sao? Hài nhi của tôi! Tôi có cách răng dạy không khiến ngươi xen vào! Nếu không nhờ tình cảm đó thì ngươi có đứng đây mà nói những lời này hay không đây!! Ở đó mà trời đất bất dung, trời đất có bất dung hay không ta không quan tâm! Mấy trăm năm về trước các ngươi đã nhẫn tâm lấy mạng Dương Triều, Hắc Xà này có oán hận cũng không quay lại báo thù. Bây giờ các ngươi còn muốn sử sách lặp lại sao?! Tôi không truy cùng diết tận như các người! Các người nhìn lại mình đi! Các người so với yêu quái còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần! - Hắc Lão Gia trúc hết mọi bực tức
Duy Trúc điên rồ không mảy may quan tâm đến lời nói của ông, dùng một chưởng đẩy ông ra xa. Hắc Kì và mọi người nhanh chóng đỡ lấy ông. Duy Trúc chớp thời cơ vẽ lên tay mình "Hồn Phi Phách Tán" vừa đẩy về phía trước vừa hét to:
- Nếu muốn thì xuống mồ mà thành thân!!
Hắc Lão Gia hét lên:
- Thiên Xíchhhhhh!!!!!
- Xích Ca Caaaaa!!! - Tố Nga mắt ứa lệ
Thiên Xích không quay đầu lại, cũng không tránh né chỉ ôm chặt Thiên Di và thì thầm vào tai nàng:
- Ta phải lòng nàng từ khi có được miếng ngọc này
- Sớm vậy sao?
- Tại sao không...Ta hiểu tâm ý nàng mà! Khi nàng chấp nhận đưa ta mảnh ngọc này rồi
- Chàng... - Nàng phì cười, lệ tuôn ướt đẫm cả đôi gò má -...Thật thông minh
- Các ngươi cứ cầu xin đi những chữ này là ta dùng hết chân khí mà vẽ ra khó mà phá nổi!
Những thứ chữ cứ như con rắn uốn lượn lao đến, sát nữa giáng thẳng xuống hai người thì...Vùùùùùùù....Những chữ đó rã ra thành cát bụi. Duy Trúc điên tiết:
- Yêu nghiệt phương nào! Mau lộ diện!!
Cuồng phong nổi lên dồn dập, cuồng cuộn khiến người khác chao đảo, tuyết bắt đầu rơi nhẹ. Bọn họ bây giờ ôm trong mình lo sợ, là ai mà lợi hại như thế này, Duy Trúc vẫn kiên quyết đưa mắt tìm kiếm. Lúc này, tiếng chuông lục lạc nhẹ nhàng vang lên, tuy nhẹ nhàng nhưng nó khiến người nghe cực kì áp lực. Hắc Kì thấy thế liền bật cười nhẹ nói:
- Người cần tới cũng tới rồi
- Là ai? - Trưởng Lão hốt hoảng - Là ai mà lợi hại như vậy?
- Người sẽ biết sớm thôi - Tố Nga nói và chữa trị cho Hắc Lão Gia, ông nhìn sang Thiên Xích rồi lại nhìn Hắc Kì:
- Sau chuyện này...ta có chuyện phải hỏi rõ con đấy!
Tiếng lục lạc ngày càng to dần, Duy Trúc mất kiêng nhẫn hét:
- Là ai! Đừng có mà giả thần giả quỷ nữa!
Xa xa thấp thoáng bóng một ai đó, y phục trắng trang trí nhiều lục lạc, khoác ngoài bộ lông trắng mượt tinh mơ, mái tóc dài được xõa ra phất phơ nhẹ trong gió, những lục lạc trên tay và dưới chân cứ theo cử động của người mà vang lên các điệu nhạc. Không khí trở nên giá rét, chân người bước đến đâu băng đóng đến đấy. Đôi mắt đen huyền sâu thẳm buồn bã nhìn bọn họ, chẳng ai đoán được người đang suy nghĩ gì. Trưởng Lão nhìn thấy Lệ Băng thì hoảng hốt khôn siết, tay chân run cầm cập sợ hãi, không thốt nên lời. Mọi người đằng sau vội đỡ Trưởng Lão nhưng mắt vẫn không dời dung nhan tuyệt đẹp kia, các đạo sĩ như bị mê hoặc nhìn người không chớp mắt, nhiều người còn chảy cả nước vãi ra, tiếng xì xầm vang lên:
- Một mỹ nam tuyệt sắc!
- Phải! Ta chưa bao giờ thấy nét đẹp đẹp đến vậy
- Mặc dù đã thấy qua bao nhiêu yêu quái xinh đẹp nhưng...nhưng hoàn toàn không thể so bì với người này
- Ta...ta cảm thấy lạnh quá....sợ nữa...chúng ta....về đi
- Phải đó mau về thôi...ta cảm thấy không ổn
- Trưởng Lão chúng ta về thôi
- Phải đấy chúng ta gặp phải một nhân vật lợi hại rồi
- Nhưng chúng t không thể bỏ về - Trưởng Lão kiên quyết - Chúng ta phải sống chết bảo vệ Kinh Thành của chúng ta
- .... - Mọi người nhìn Trưởng Lão nôn nóng và nhìn nhân vật đó một cách sợ hãi, họ không biết phải làm sao, không biết rằng nên đương đầu hay bỏ chạy vì áp lực này đồi với họ quả thật là rất lớn, khiến cho họ sợ hãi khủng khiếp và cũng không phải chỉ mình họ cảm thấy như vậy. Hầu như là tất cả mọi người ở đây đều đang chia sẽ cùng một cảm giác cho nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.