Chương 12: Không Chịu Viên Phòng
Cửu Lam
26/03/2021
Sau cuộc trò chuyện này, chuyện tắm rửa cuối cùng cũng sáng tỏ, có điều mỗi lần Lâm Huệ nghĩ tới là lại không nhịn cười được. Từ khi cô xuyên vào sách tới nay, không, có lẽ đời này, đây là chuyện làm cô buồn cười nhất.
Có người thật sự tin cô là yêu tinh đấy, Lâm Huệ bật cười.
Khương Hoàng nói: “Vương phi, tâm tình người có vẻ rất tốt nhỉ.”
“Đúng vậy, vì không có ai càm ràm ta nữa. Phương ma ma sao rồi, dạo này có giở trò gi nữa không?” Lâm Huệ hỏi.
Quế Tâm cười thưa: “Vương phi, hôm nay bà ấy ra ngoài, nô tỳ nghi là vào cung cáo trạng vương phi người đấy ạ.”
Cô chờ, dù sao nếu hoàng thượng cho gọi, cô cũng có cách giải thích.
Nhưng cô không chờ được gì.
Hoàng thượng nghe Phương ma ma bẩm báo cũng chỉ gọi Mục Liễn đến sau khi lâm triều.
“Liễn nhi, vương phi của con lá gan không nhỏ nhỉ, dám đuổi Phương ma ma, con biết chuyện này chứ?”
“Nhi thần có nghe thấy, là Phương ma ma hạ thuốc nàng nên mới bị nàng đuổi.”
“Có chứng cứ chứng minh Phương ma ma hạ thuốc không?” Hoàng thượng trầm ngâm. Ông đã hết lòng lo nghĩ vì đứa con này, không mong gì hơn, chỉ mong Mục Liễn không đước mức đoạn tử tuyệt tôn, sống cô đơn cả đời, vì đây là đứa con duy nhất của Lệ phi và ông.
“Chứng cứ không khó tra, giao Phương ma ma cho Hình bộ là được.”
Hoàng thượng cười lạnh: “Thế nếu không có, thì Liễn nhi à, Phương ma ma tận tâm tận lực như vậy cũng là vì phu thê các con thôi.”
“Phụ hoàng tha lỗi cho nhi thần nói thẳng, đối với nhi thần hay vương phi mà nói, thì việc làm của Phương ma ma cũng rất khó có thể tha thứ được. Bà ta chỉ biết làm theo mệnh lệnh của phụ hoàng, vậy phụ hoàng cứ triệu bà ta hồi cung đi.”
“Triệu bà ta hồi cung, thế thì con có viên phòng không? Nếu con đồng ý, đừng nói trẫm chỉ triệu một Phương ma ma, cho dù ban cho con vạn lượng hoàng kim cũng được nữa là.”
Mục Liễn thản nhiên nói: “Phụ hoàng, việc này nhi thần không thể đồng ý được.”
Hoàng thượng nghiến răng.
Có điều rốt cuộc ông vẫn là người có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, Phương ma ma đắc tội với Lâm Huệ, Mục Liễn lại nói giúp nàng, yêu cầu đuổi hẳn Phương ma ma ra khỏi phủ, hành vi này chứng tỏ điều gì chứ? Trong lòng hoàng thượng ánh lên một tia hy vọng, bèn lùi một bước: “Trẫm có thể cho hồi Phương ma ma về cung, nhưng nếu trong vòng một năm mà con còn không chịu viên phòng, thì trẫm sẽ phái bốn ma ma đến vương phủ con.”
Mục Liễn cứng họng.
Hoàng thượng lập tức hạ chỉ, Phương ma ma tất nhiên không thể có ý kiến gì, dọn đồ rời vương phủ ngay.
Quế Tâm nói: “Phương ma ma là người trong cung, nhưng thật ra lại rất thích nơi này, trong cung dù tốt, nhưng làm sao tự do bằng vương phủ ta. Vương phi người lại rộng rãi khoan dung, nếu bà ấy an phận, thì đã không ra cơ sự như hôm nay.”
“Ngươi biết thế là tốt, đừng học theo bà ta, chuyện của ta và điện hạ, sau này các người chớ có xem vào.” Lâm Huệ cảnh cáo.
Mấy nha hoàn đã chứng kiến cảnh ngày đó nàng phạt Phương ma ma, nên ai nấy đều cúi đầu thưa vâng.
Lâm Huệ cực kỳ hài lòng, dù sao Phương ma ma cũng là người trong cung, là tay trong của hoàng đế, giờ thì trong nhà đã toàn là người của cô, khỏe quá rồi.
Có điều Phương ma ma bị gọi về cung có hơi nhanh, cô cứ tưởng hoàng đế sẽ triệu kiến cô, tra hỏi lý do nữa, chẳng lẽ… Lâm Huệ nghĩ tới một người.
Chẳng lẽ Mục Liễn đã nói gì với hoàng thượng, nên hoàng thượng mới rút Phương ma ma về nhanh như thế. Vậy cô có nên cảm ơn hắn một tiếng không? Nhưng nhớ đến lời Mục Liễn nói, cô lại không nhịn được cười. Cô cảm thấy từ giờ mình khó mà bình tĩnh đối mặt với hắn nữa.
Bỏ đi, coi như không biết gì vậy.
_________
Ngày qua ngày, thấm thoát đã đến Đoan Ngọ.
Quản sự không hỏi Lâm Huệ chuyện gì, chỉ xin ý kiến của cô về chuyện tặng quà cho Lâm gia. Lâm Huệ nói: “Tổ mẫu, tẩu tử, nhị muội ta, tặng mỗi người một hợp trân châu và mười cuộn vải tốt nhất trong khố phòng, riêng tổ mẫu thêm củ nhân sâm. Còn phụ thân với ca ca ta thì tặng hai hộp mực thơm đi.”
Lễ vật không thể sơ sài, nhất là phần của nữ quyến Lâm gia, như vậy khi Lâm Ngọc Phong động tay động chân với cô sẽ có nhiều người đứng về phía cô, để xem ông ta còn có thể làm gì?
Lâm Huệ cong môi, sau đó lại nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, dù ngoại tổ phụ ta đang ở Tuyên Châu, nhưng cũng phải gửi quà y như vậy.”
Quản sự thưa vâng, sau đó lại đi hỏi Mục Liễn về chuyện lễ vật cho các nhà khác.
Mục Liễn đang đọc sách, không ngẩng đầu lên mà đáp: “Vừa phải như năm rồi đi.”
Quản sự xin lui xuống, lúc đi, ông ta thoáng nhìn thấy trên bìa quyển sách chủ tử đang đọc có vẽ một con yêu thú cánh dài.
Đến khi Lâm gia nhận được quà tặng, Cố thị cười toe tóe, hết lời khen ngợi Lâm Huệ với lão phu nhân: “Ôi chao, Lâm Huệ hiếu thảo và hào phóng quá, tổ mẫu thật có phúc, có cô cháu gái ngoan như vậy.”
Lão phu nhân cũng cảm khái: “Còn không phải sao, con bé ngoan như thế, mà Ngọc Phong còn không hài lòng, đúng là quá đáng!”
Lâm Hạm cầm trân châu trong tay mà trong lòng ngạc nhiên không thôi. Lâm Huệ chi thật mạnh tay, tặng nàng ta nhiều quà như vậy, đích tỷ này rốt cuộc muốn gì đây? Lâm Hạm bất an: “Tổ mẫu, tỷ tỷ tốt với con quá, làm con thật hổ thẹn.”
“Cho thì con cứ nhận, đây là tấm lòng của A Huệ. Lâm gia chỉ có hai đứa cháu gái, sau này phải yêu thương, bảo bọc nhau.” Lão phu nhân cười.
Lâm Hạm ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Hôm tết Đoan Ngọ, vương phủ nấu rất nhiều bánh chưng, đến nhân bánh thôi cũng hơn mười loại.
Lá gói bánh rất thơm, dù thời đại nào cũng vậy.
Lâm Huệ nhớ đến cảnh đoán Đoan Ngọ ở nhà khi còn bé, mẹ sẽ tự gói bánh chưng, cô ở bên cạnh xem, khen ngợi không dứt lời: “Mẹ thật lợi hại, còn biết gói bánh nữa.”
“Có gì khó đâu, nếu con muốn học thì nhất định học một lần sẽ được thôi, mẹ dạy con.” Mẹ cô dịu dàng nói.
Lúc mẹ nắm lấy tay cô dạy, ngón tay cô hơi đau, vì tay mẹ đầy nốt chai sần khô ráp.
Lâm Huệ cúi đầu nhìn đôi bàn tay mềm mại của mình, đã bao năm rồi, về sau, cô muốn cảm nhận lại cảm giác đó nhưng không thể được nữa.
Cô hít một hơi thật sâu.
Khương Hoàng mang bánh chưng lên, cẩn thận gỡ lá cho Lâm Huệ: “Vương phi lấp bụng trước đi ạ, chút nữa vào cũng rồi. Nô tỳ nghe nói còn phải xem thuyền rồng nữa, à, hình như cũng đã lâu rồi hoàng thượng không ra ngoài chơi đấy.”
Vì nội dung sách như thế mà.
Trong sách viết, năm nay, hoàng đế cùng các hoàng tử hoàng nữ, trùng trùng điệp điệp đi xem thuyền rồng, nơi đó, Đoan vương gặp được Lâm Hạm, sau đó nhất kiến chung tình, nhưng Lâm Hạm cực kỳ sợ hắn ta, bèn cầu cứu Tiều Thời Viễn, dẫn đến một màn kịch hay.
Có thể hôm nay cô sẽ được tận mục sở thị, mở rộng tầm mắt.
Lâm Huệ bỏ bánh chưng vào miệng. Mùi vị thơm ngon, nếp đặc biệt mềm dẻo.
Thật ngon, Lâm Huệ lại ăn thêm một cái bánh nhân bát bảo, nhân gồm táo đỏ, đậu xanh, quả hạnh, quả mơ… chua chua ngọt ngọt.
Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng bước chân, sau đó là tiếng nha hoàn thỉnh an ‘điện hạ’, cô sửng sốt, bỏ bánh xuống, thì thấy Mục Liễn đã đi vào.
Dáng vẻ hắn vẫn phong đó tuấn tú, đẹp đẽ một cách thoát tục như không vướng bụi trần, nhưng thực chất, nội tâm hắn chẳng giống ngoài hình tí nào. Lâm Huệ đứng lên: “Điện hạ đến để cùng ta vào cung sao?
“Ừm. Nàng ăn cho xong đi.” Mục Liễn nhìn nàng, rồi liếc nhìn nửa cái bánh trên bàn, cái bánh vẫn còn in dấu răng.
Ăn một mình cũng hơi ngại, Lâm Huệ mời hắn: “Chàng cũng ăn một cái nhé?”
“Không cần, ta ăn rồi.”
Vậy thì thôi, Lâm Huệ lại ăn tiếp.
Nào ngờ mới ăn vài miếng, cô chợt cảm thấy trong phòng hết sức yên tĩnh, cô nhìn sang thì thấy Mục Liễn đang nhìn cô chăm chăm, không hề chớp mắt, như đang tìm kiếm một cái hồ lô từ người cô vậy.
Khụ, Lâm Huệ bị sặc.
Khương Hoàng vội vỗ nhẹ lưng vương phi. Quế Tâm thì vội chăm trà.
Thấy gò má nàng đỏ ửng vì sặc, Mục Liễn nói: “Nàng không cần phải gấp.”
Cô có gấp đâu, nhưng bên cạnh như có một đứa bé hiếu kì nhìn cô như vậy, cô làm sao bình tĩnh nổi.
Lâm Huệ hối hận vì đã nói mình là hồ lô tinh, nếu biết trước, cô đã nói mình là tiên nữ giáng trần, như vậy đã không có vụ hiện nguyên hình, mà biết đâu Mục Liễn sẽ quỳ lạy mình, xem mình như thần tiên … Có khi còn thấp hương mỗi ngày nữa ấy chứ.
Thật đau đầu.
Lâm Huệ uống hớp nước rồi ăn hết bánh: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người ngồi xe ngựa lên đường.
Mục Liễn thấy cô vẫn ngồi khá xa mình, nhưng không để tâm , chỉ hỏi: “Gần đây nàng còn bị ngất nữa không?”
“Không có.” Lâm Huệ cũng thấy lạ, đã hơn một tháng rồi cô không bị xỉu, chẳng lẽ vì lần trước chạy bộ nên đã khỏi?
Mục Liễn lại hỏi: “Còn thương thế thì sao?”
Lâm Huệ ho khan: “E là cả đời cũng không thể hồi phục rồi.”
“Sao nàng lại bị thương vậy?”
Lại dễ dàng tin cô như vậy, Lâm Huệ thật sự muốn xem ranh giới của mạch tư duy khác người của hắn, bèn nhịn cười bịa chuyện: “Ta không nhớ nữa, chỉ mơ hồ nhớ rằng mình đã bị một kẻ đánh bị thương, hình như là một đạo sĩ trừ yêu. Ta đấu không lại hắn, đúng lúc nhìn thấy vương phi trong vương phủ bệnh nặng qua đời, rồi không hiểu sao lại biến thành nàng ấy, sau đó ở lại chỗ này luôn.”
“Vì nàng mất hết pháp lực rồi nên không hiển hiện về nguyên hình à?”
“Ừm.”
Mục Liễn không hỏi nữa.
Thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thường, nhưng ánh mắt lại lóe sáng, Lâm Huệ thầm nghĩ, không phải hắn lại tin mấy lời này chứ? Nếu tin thật… không được, không được nghĩ nữa, không thể nhịn cười mất, Lâm Huệ quay ra cửa sổ.
Mục Liễn nhìn thoáng sang nàng, thầm nghĩ hắn đã nghiên cứu rất nhiều sáng thần tiên ma quái, tất cả điều nói khi mất hết pháp lực sẽ hiện về nguyên hình, vậy mà sao nàng lại không thể?
Nhất định là đang gạt hắn rồi.
Rốt cuộc bí mật của nàng là gì? Sao nàng lại trùng hợp đến vương phủ thế? Và cả giấc mơ của hắn, nên giải thích thế nào đây?
Mục Liễn cảm thấy thật mờ mịt.
Xe ngựa cứ thế tiến đến hoàng cung.
Trong Duyên Phúc cung, nhị công chúa Mục Bảo Chương đang khen túi thơm bên hông Mục Dã: “Túi thơm này đẹp quá, còn đẹp hơn mấy cái do tú nương trong cung làm nữa ấy. Tam ca, cho muội đi.”
Mục Dã chưa trả lời, hoàng hậu đã nói: “Con bé này sao lại thích cướp đồ tốt của người khác vậy. Đó là túi thơm tam tẩu may cho tam ca con, sao có thể cho con được?! Hơn nữa con coi, con xin rồi, tam ca con đeo cái gì đây.”
Mục Bảo Chương tám tuổi chu môi, thấy phu thê Mục Liễn bước vào, bèn chạy đến: “Để con xem tứ ca có không.”
Kết quả bên hông Mục Liễn trống trơn.
Mục Bảo Chương kêu lên: “Tứ ca, túi thơm của ca đâu? Tứ tẩu không may cho ca sao? Tam ca có một cái rất đẹp, là tam tẩu tự may đó.”
Mục Liễn nghe vậy thì nhìn sang Mục Dã, quả nhiên thấy bên hông Mục Dã có một túi thơm màu tím, thêu tiên hạc, rất hợp với y phục hôm nay.
Hắn không đáp, mà chỉ nhìn sang Lâm Huệ.
Lâm Huệ cảm nhận được, thầm nghĩ không lẽ hắn còn muốn cô máy túi thơm cho hắn? Đừng có đùa, yêu tinh làm gì biết may túi thơm.
Cô thì thầm: “Yêu tinh bọn ta không làm được.”
Mục Liễn: …
Vở kịch nhỏ:
Mục Liễn: Ta tin nàng cái quỷ ấy, nàng là đồ yêu tinh hư hỏng.
Lâm Huệ: …
Có người thật sự tin cô là yêu tinh đấy, Lâm Huệ bật cười.
Khương Hoàng nói: “Vương phi, tâm tình người có vẻ rất tốt nhỉ.”
“Đúng vậy, vì không có ai càm ràm ta nữa. Phương ma ma sao rồi, dạo này có giở trò gi nữa không?” Lâm Huệ hỏi.
Quế Tâm cười thưa: “Vương phi, hôm nay bà ấy ra ngoài, nô tỳ nghi là vào cung cáo trạng vương phi người đấy ạ.”
Cô chờ, dù sao nếu hoàng thượng cho gọi, cô cũng có cách giải thích.
Nhưng cô không chờ được gì.
Hoàng thượng nghe Phương ma ma bẩm báo cũng chỉ gọi Mục Liễn đến sau khi lâm triều.
“Liễn nhi, vương phi của con lá gan không nhỏ nhỉ, dám đuổi Phương ma ma, con biết chuyện này chứ?”
“Nhi thần có nghe thấy, là Phương ma ma hạ thuốc nàng nên mới bị nàng đuổi.”
“Có chứng cứ chứng minh Phương ma ma hạ thuốc không?” Hoàng thượng trầm ngâm. Ông đã hết lòng lo nghĩ vì đứa con này, không mong gì hơn, chỉ mong Mục Liễn không đước mức đoạn tử tuyệt tôn, sống cô đơn cả đời, vì đây là đứa con duy nhất của Lệ phi và ông.
“Chứng cứ không khó tra, giao Phương ma ma cho Hình bộ là được.”
Hoàng thượng cười lạnh: “Thế nếu không có, thì Liễn nhi à, Phương ma ma tận tâm tận lực như vậy cũng là vì phu thê các con thôi.”
“Phụ hoàng tha lỗi cho nhi thần nói thẳng, đối với nhi thần hay vương phi mà nói, thì việc làm của Phương ma ma cũng rất khó có thể tha thứ được. Bà ta chỉ biết làm theo mệnh lệnh của phụ hoàng, vậy phụ hoàng cứ triệu bà ta hồi cung đi.”
“Triệu bà ta hồi cung, thế thì con có viên phòng không? Nếu con đồng ý, đừng nói trẫm chỉ triệu một Phương ma ma, cho dù ban cho con vạn lượng hoàng kim cũng được nữa là.”
Mục Liễn thản nhiên nói: “Phụ hoàng, việc này nhi thần không thể đồng ý được.”
Hoàng thượng nghiến răng.
Có điều rốt cuộc ông vẫn là người có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, Phương ma ma đắc tội với Lâm Huệ, Mục Liễn lại nói giúp nàng, yêu cầu đuổi hẳn Phương ma ma ra khỏi phủ, hành vi này chứng tỏ điều gì chứ? Trong lòng hoàng thượng ánh lên một tia hy vọng, bèn lùi một bước: “Trẫm có thể cho hồi Phương ma ma về cung, nhưng nếu trong vòng một năm mà con còn không chịu viên phòng, thì trẫm sẽ phái bốn ma ma đến vương phủ con.”
Mục Liễn cứng họng.
Hoàng thượng lập tức hạ chỉ, Phương ma ma tất nhiên không thể có ý kiến gì, dọn đồ rời vương phủ ngay.
Quế Tâm nói: “Phương ma ma là người trong cung, nhưng thật ra lại rất thích nơi này, trong cung dù tốt, nhưng làm sao tự do bằng vương phủ ta. Vương phi người lại rộng rãi khoan dung, nếu bà ấy an phận, thì đã không ra cơ sự như hôm nay.”
“Ngươi biết thế là tốt, đừng học theo bà ta, chuyện của ta và điện hạ, sau này các người chớ có xem vào.” Lâm Huệ cảnh cáo.
Mấy nha hoàn đã chứng kiến cảnh ngày đó nàng phạt Phương ma ma, nên ai nấy đều cúi đầu thưa vâng.
Lâm Huệ cực kỳ hài lòng, dù sao Phương ma ma cũng là người trong cung, là tay trong của hoàng đế, giờ thì trong nhà đã toàn là người của cô, khỏe quá rồi.
Có điều Phương ma ma bị gọi về cung có hơi nhanh, cô cứ tưởng hoàng đế sẽ triệu kiến cô, tra hỏi lý do nữa, chẳng lẽ… Lâm Huệ nghĩ tới một người.
Chẳng lẽ Mục Liễn đã nói gì với hoàng thượng, nên hoàng thượng mới rút Phương ma ma về nhanh như thế. Vậy cô có nên cảm ơn hắn một tiếng không? Nhưng nhớ đến lời Mục Liễn nói, cô lại không nhịn được cười. Cô cảm thấy từ giờ mình khó mà bình tĩnh đối mặt với hắn nữa.
Bỏ đi, coi như không biết gì vậy.
_________
Ngày qua ngày, thấm thoát đã đến Đoan Ngọ.
Quản sự không hỏi Lâm Huệ chuyện gì, chỉ xin ý kiến của cô về chuyện tặng quà cho Lâm gia. Lâm Huệ nói: “Tổ mẫu, tẩu tử, nhị muội ta, tặng mỗi người một hợp trân châu và mười cuộn vải tốt nhất trong khố phòng, riêng tổ mẫu thêm củ nhân sâm. Còn phụ thân với ca ca ta thì tặng hai hộp mực thơm đi.”
Lễ vật không thể sơ sài, nhất là phần của nữ quyến Lâm gia, như vậy khi Lâm Ngọc Phong động tay động chân với cô sẽ có nhiều người đứng về phía cô, để xem ông ta còn có thể làm gì?
Lâm Huệ cong môi, sau đó lại nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, dù ngoại tổ phụ ta đang ở Tuyên Châu, nhưng cũng phải gửi quà y như vậy.”
Quản sự thưa vâng, sau đó lại đi hỏi Mục Liễn về chuyện lễ vật cho các nhà khác.
Mục Liễn đang đọc sách, không ngẩng đầu lên mà đáp: “Vừa phải như năm rồi đi.”
Quản sự xin lui xuống, lúc đi, ông ta thoáng nhìn thấy trên bìa quyển sách chủ tử đang đọc có vẽ một con yêu thú cánh dài.
Đến khi Lâm gia nhận được quà tặng, Cố thị cười toe tóe, hết lời khen ngợi Lâm Huệ với lão phu nhân: “Ôi chao, Lâm Huệ hiếu thảo và hào phóng quá, tổ mẫu thật có phúc, có cô cháu gái ngoan như vậy.”
Lão phu nhân cũng cảm khái: “Còn không phải sao, con bé ngoan như thế, mà Ngọc Phong còn không hài lòng, đúng là quá đáng!”
Lâm Hạm cầm trân châu trong tay mà trong lòng ngạc nhiên không thôi. Lâm Huệ chi thật mạnh tay, tặng nàng ta nhiều quà như vậy, đích tỷ này rốt cuộc muốn gì đây? Lâm Hạm bất an: “Tổ mẫu, tỷ tỷ tốt với con quá, làm con thật hổ thẹn.”
“Cho thì con cứ nhận, đây là tấm lòng của A Huệ. Lâm gia chỉ có hai đứa cháu gái, sau này phải yêu thương, bảo bọc nhau.” Lão phu nhân cười.
Lâm Hạm ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Hôm tết Đoan Ngọ, vương phủ nấu rất nhiều bánh chưng, đến nhân bánh thôi cũng hơn mười loại.
Lá gói bánh rất thơm, dù thời đại nào cũng vậy.
Lâm Huệ nhớ đến cảnh đoán Đoan Ngọ ở nhà khi còn bé, mẹ sẽ tự gói bánh chưng, cô ở bên cạnh xem, khen ngợi không dứt lời: “Mẹ thật lợi hại, còn biết gói bánh nữa.”
“Có gì khó đâu, nếu con muốn học thì nhất định học một lần sẽ được thôi, mẹ dạy con.” Mẹ cô dịu dàng nói.
Lúc mẹ nắm lấy tay cô dạy, ngón tay cô hơi đau, vì tay mẹ đầy nốt chai sần khô ráp.
Lâm Huệ cúi đầu nhìn đôi bàn tay mềm mại của mình, đã bao năm rồi, về sau, cô muốn cảm nhận lại cảm giác đó nhưng không thể được nữa.
Cô hít một hơi thật sâu.
Khương Hoàng mang bánh chưng lên, cẩn thận gỡ lá cho Lâm Huệ: “Vương phi lấp bụng trước đi ạ, chút nữa vào cũng rồi. Nô tỳ nghe nói còn phải xem thuyền rồng nữa, à, hình như cũng đã lâu rồi hoàng thượng không ra ngoài chơi đấy.”
Vì nội dung sách như thế mà.
Trong sách viết, năm nay, hoàng đế cùng các hoàng tử hoàng nữ, trùng trùng điệp điệp đi xem thuyền rồng, nơi đó, Đoan vương gặp được Lâm Hạm, sau đó nhất kiến chung tình, nhưng Lâm Hạm cực kỳ sợ hắn ta, bèn cầu cứu Tiều Thời Viễn, dẫn đến một màn kịch hay.
Có thể hôm nay cô sẽ được tận mục sở thị, mở rộng tầm mắt.
Lâm Huệ bỏ bánh chưng vào miệng. Mùi vị thơm ngon, nếp đặc biệt mềm dẻo.
Thật ngon, Lâm Huệ lại ăn thêm một cái bánh nhân bát bảo, nhân gồm táo đỏ, đậu xanh, quả hạnh, quả mơ… chua chua ngọt ngọt.
Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng bước chân, sau đó là tiếng nha hoàn thỉnh an ‘điện hạ’, cô sửng sốt, bỏ bánh xuống, thì thấy Mục Liễn đã đi vào.
Dáng vẻ hắn vẫn phong đó tuấn tú, đẹp đẽ một cách thoát tục như không vướng bụi trần, nhưng thực chất, nội tâm hắn chẳng giống ngoài hình tí nào. Lâm Huệ đứng lên: “Điện hạ đến để cùng ta vào cung sao?
“Ừm. Nàng ăn cho xong đi.” Mục Liễn nhìn nàng, rồi liếc nhìn nửa cái bánh trên bàn, cái bánh vẫn còn in dấu răng.
Ăn một mình cũng hơi ngại, Lâm Huệ mời hắn: “Chàng cũng ăn một cái nhé?”
“Không cần, ta ăn rồi.”
Vậy thì thôi, Lâm Huệ lại ăn tiếp.
Nào ngờ mới ăn vài miếng, cô chợt cảm thấy trong phòng hết sức yên tĩnh, cô nhìn sang thì thấy Mục Liễn đang nhìn cô chăm chăm, không hề chớp mắt, như đang tìm kiếm một cái hồ lô từ người cô vậy.
Khụ, Lâm Huệ bị sặc.
Khương Hoàng vội vỗ nhẹ lưng vương phi. Quế Tâm thì vội chăm trà.
Thấy gò má nàng đỏ ửng vì sặc, Mục Liễn nói: “Nàng không cần phải gấp.”
Cô có gấp đâu, nhưng bên cạnh như có một đứa bé hiếu kì nhìn cô như vậy, cô làm sao bình tĩnh nổi.
Lâm Huệ hối hận vì đã nói mình là hồ lô tinh, nếu biết trước, cô đã nói mình là tiên nữ giáng trần, như vậy đã không có vụ hiện nguyên hình, mà biết đâu Mục Liễn sẽ quỳ lạy mình, xem mình như thần tiên … Có khi còn thấp hương mỗi ngày nữa ấy chứ.
Thật đau đầu.
Lâm Huệ uống hớp nước rồi ăn hết bánh: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người ngồi xe ngựa lên đường.
Mục Liễn thấy cô vẫn ngồi khá xa mình, nhưng không để tâm , chỉ hỏi: “Gần đây nàng còn bị ngất nữa không?”
“Không có.” Lâm Huệ cũng thấy lạ, đã hơn một tháng rồi cô không bị xỉu, chẳng lẽ vì lần trước chạy bộ nên đã khỏi?
Mục Liễn lại hỏi: “Còn thương thế thì sao?”
Lâm Huệ ho khan: “E là cả đời cũng không thể hồi phục rồi.”
“Sao nàng lại bị thương vậy?”
Lại dễ dàng tin cô như vậy, Lâm Huệ thật sự muốn xem ranh giới của mạch tư duy khác người của hắn, bèn nhịn cười bịa chuyện: “Ta không nhớ nữa, chỉ mơ hồ nhớ rằng mình đã bị một kẻ đánh bị thương, hình như là một đạo sĩ trừ yêu. Ta đấu không lại hắn, đúng lúc nhìn thấy vương phi trong vương phủ bệnh nặng qua đời, rồi không hiểu sao lại biến thành nàng ấy, sau đó ở lại chỗ này luôn.”
“Vì nàng mất hết pháp lực rồi nên không hiển hiện về nguyên hình à?”
“Ừm.”
Mục Liễn không hỏi nữa.
Thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thường, nhưng ánh mắt lại lóe sáng, Lâm Huệ thầm nghĩ, không phải hắn lại tin mấy lời này chứ? Nếu tin thật… không được, không được nghĩ nữa, không thể nhịn cười mất, Lâm Huệ quay ra cửa sổ.
Mục Liễn nhìn thoáng sang nàng, thầm nghĩ hắn đã nghiên cứu rất nhiều sáng thần tiên ma quái, tất cả điều nói khi mất hết pháp lực sẽ hiện về nguyên hình, vậy mà sao nàng lại không thể?
Nhất định là đang gạt hắn rồi.
Rốt cuộc bí mật của nàng là gì? Sao nàng lại trùng hợp đến vương phủ thế? Và cả giấc mơ của hắn, nên giải thích thế nào đây?
Mục Liễn cảm thấy thật mờ mịt.
Xe ngựa cứ thế tiến đến hoàng cung.
Trong Duyên Phúc cung, nhị công chúa Mục Bảo Chương đang khen túi thơm bên hông Mục Dã: “Túi thơm này đẹp quá, còn đẹp hơn mấy cái do tú nương trong cung làm nữa ấy. Tam ca, cho muội đi.”
Mục Dã chưa trả lời, hoàng hậu đã nói: “Con bé này sao lại thích cướp đồ tốt của người khác vậy. Đó là túi thơm tam tẩu may cho tam ca con, sao có thể cho con được?! Hơn nữa con coi, con xin rồi, tam ca con đeo cái gì đây.”
Mục Bảo Chương tám tuổi chu môi, thấy phu thê Mục Liễn bước vào, bèn chạy đến: “Để con xem tứ ca có không.”
Kết quả bên hông Mục Liễn trống trơn.
Mục Bảo Chương kêu lên: “Tứ ca, túi thơm của ca đâu? Tứ tẩu không may cho ca sao? Tam ca có một cái rất đẹp, là tam tẩu tự may đó.”
Mục Liễn nghe vậy thì nhìn sang Mục Dã, quả nhiên thấy bên hông Mục Dã có một túi thơm màu tím, thêu tiên hạc, rất hợp với y phục hôm nay.
Hắn không đáp, mà chỉ nhìn sang Lâm Huệ.
Lâm Huệ cảm nhận được, thầm nghĩ không lẽ hắn còn muốn cô máy túi thơm cho hắn? Đừng có đùa, yêu tinh làm gì biết may túi thơm.
Cô thì thầm: “Yêu tinh bọn ta không làm được.”
Mục Liễn: …
Vở kịch nhỏ:
Mục Liễn: Ta tin nàng cái quỷ ấy, nàng là đồ yêu tinh hư hỏng.
Lâm Huệ: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.