Chương 23: Yêu Phu Này Lại Dám Công Khai Vào Vương Phủ
Cửu Lam
08/04/2021
Mục Liễn không để ý tới phản ứng của Lâm Huệ, tự đi vào, để cái gối ở phía ngoài rồi nói: “Lấy thêm một cái chăn nữa đến đây.”
“Vâng, điện hạ.” Quế Tâm kích động đi lấy chăn.
Lâm Huệ nuốt nước miếng, làm ướt cổ họng khô khốc vì giật mình: “Sao tự dưng sang lại đến đây ngủ?”
Không phải hắn luôn ở Toại Sơ các sao?
Mục Liễn thản nhiên nói: “Đây vốn dĩ là phòng của ta mà.”
Nói như thể cô là tu hú chiếm tổ vậy, Lâm Huệ không biết nói gì.
Quế Tâm nhanh chóng lấy chăn đến, đặt lên giường.
Mục Liễn nằm xuống nói: “Ngủ đi.”
Ngủ cái lông.
Lâm Huệ bị hành động của hắn làm rối loạn, làm gì còn buồn ngủ nữa, bèn ngồi trên giường đờ ra.
Mục Liễn nằm cạnh không quan tâm, đắp kín chăn rồi nhắm mắt ngủ.
Lâm Huệ chết lặng.
Trong lòng yên tĩnh lại, ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng con trùng. Cô thật sự không thể lý giải hành vi của Mục Liễn, không nhịn được lại hỏi lần nữa: “Điện hạ, rốt cuộc vì sao điện hạ lại đến hả?” Ngủ riêng tốt biết bao nhiêu, sao lại chen chúc với nhau trên một cái giường làm gì chứ?!
Nàng có vẻ rất không vui, nhưng chẳng phải ở Nam Uyển vẫn ngủ rất ngon sao? Mục Liễn hỏi ngược lại: “Lẽ nào phu thê không được ngủ cùng nhau?”
Lâm Huệ nghẹn lời.
Tên ngốc này thật biết ăn nói nhỉ, lại đi đem chuyện phu thê ra làm lá chắn, chẳng lẽ đã có ý gì với mình sao? Cô bèn do xét: “Ý điện hạ là muốn viên phòng sao?”
“Không phải.” Mục Liễn bỗng mở mắt, nhìn về phía nàng: “Lẽ nào nàng muốn sao?”
Trong lòng hắn nhộn nhạo như gợn sóng. Nếu nàng muốn, hắn sẽ có thể cân nhắc.
Lâm Huệ lại quả quyết cho hắn thấy lập trường của mình: “Không hề, điện hạ không muốn cũng đừng miễn cưỡng mình.”
“Ừm.” Mục Liễn thở phào nhẹ nhõm.
Giả sử Lâm Huệ muốn viên phòng, hắn thật sự sẽ hơi khó xử…
“Vậy cứ thế này đi, chúng ta hãy như khi ở Nam Uyển ấy.” Hắn tổng kết.
Vấn đề là ngủ thế này có gì hay ho đâu, hắn nghiện ngủ chung à? Lâm Huệ nhắc nhở: “Giường ở Nam Uyển lớn hơn giường này nhiều lắm.”
“Vậy ngày mai mua cái lớn.”
Cô không có ý này mà!
“Bỏ đi, dùng lâu sẽ quen thôi.” Lâm Huệ chịu thua, dời gối vào trong nằm xuống. Cô thật sự không thể tìm được tiếng nói chung với tên khác người này.
Tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều của cô nhanh chóng truyền vào tai Mục Liễn, tựa tiếng gió ngày xuân. Cuối cùng hắn cũng buồn ngủ.
Hôm sau khi Lâm Huệ dậy thì đã không thấy Mục Liễn đâu. Đến lúc xế chiều, một tiểu lại ở Hộ bộ mang đến một sọt khoai lang lớn, đồng thời cho biết cách trồng.
(Lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến)
Không ngờ hắn vẫn nhớ chuyện này, Lâm Huệ gọi quản sự tới, bảo ông mang khoai lang đến thôn trang trồng thử.
Mùa hè cứ thế trôi qua.
Hai người ngủ cùng một giường, nhưng khá là bình yên, dù sao cũng đắp chăn riêng, nên dần dần Lâm Huệ cũng quen.
Ngày hôm đó sau khi dùng bữa tối xong, Lâm Huệ rảnh rỗi không có việc gì làm, đang định đi ngắm trăng thì bị Mục Liễn gọi lại: “Nàng đọc xong sách dạy đánh cờ chưa?”
Lâm Huệ đáp: “Cũng sơ sơ rồi, sao thế?”
“Đánh với ta một ván xem sao.”
Lâm Huệ liếc hắn, muốn bắt nạt cô sao? Cô quả quyết nói: “Không muốn.”
Mục Liễn:…
Bị từ chối, hắn ngồi trước bàn đọc sách.
Không có đèn đuốc sáng sủa như ở hiện đại, đèn nơi này rất mờ, thế nên Lâm Huệ không dám đọc sách vào buổi tối, bèn nhắc hắn: “Buổi tối mà xem gì vậy, coi chừng hư mắt đấy.”
Mục Liễn nói: “Nàng không đánh cờ với ta mà.”
Sao lại nghe hơi tủi thân vậy?! Lâm Huệ ho nhẹ: “Ta đánh không lại chàng, chơi mà chênh lệch trình độ quá có gì vui? Ta mất mặt, chàng cũng không tận hứng, không phải sao?”
Mục Liễn suy nghĩ: “Vậy ta nhường nàng, có được không?”
Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt hắn dịu hòa, ánh mắt sáng trong. Lâm Huệ nhìn mà ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy không đành từ chối.
Người ta đã nói nhường, vậy mình miễn cưỡng chơi cùng vậy.
Hai người bày cờ.
Lâm Huệ không do dự lấy một xe và một pháo của Mục Liễn: “Không cho chàng dùng hai con này.”
“Được.” Hắn mỉm cười, rất rộng rãi độ lượng.
Lâm Huệ đi trước, đi nước ‘binh phong mã’
(Bình phong mã (Trung Quốc gọi là 屏風馬) là thế trận khai cuộc trong cờ tướng, Khi một trong hai bên người chơi phát triển quân Mã ở cả hai cánh lên chính diện, Hình thành một hệ thống phòng thủ vững chắc khi có hai Mã bảo vệ tốt đầu, Hai Pháo bảo vệ hai Mã, Hai Xe riêng biệt có thể di chuyển sang để bảo vệ cho hai Pháo, Sĩ Tượng có thể tiến lên bất cứ khi nào cần để phòng thủ trung lộ và liên kết với nhau giúp ổn định trận hình, Tuy rằng bình phong mã sử dụng cho cả hai bên người chơi đi trước và đi sau nhưng khi nhắc đến bình phong mã người ta thường quan tâm tới bên đi sau nhiều hơn. –Nguồn Wikipedia)
Đúng là có đọc sách, Mục Liễn cũng nghiêm túc chơi.
Nhưng vì trình độ chênh lệch quá nhiều, Lâm Huệ rất nhanh đã ở thế hạ phong.
Nghĩ đến chuyện mình đã tịch thu hai con cờ quan trọng nhất của Mục Liễn mà vẫn bị đối phương hạ nhanh như vậy, Lâm Huệ không thể nào chấp nhận được. cô càng đánh càng chậm, càng đi càng cẩn thận, mỗi một bước đều suy tính kỹ lưỡng. Mục Liễn ở bên kiên nhẫn đợi, thầm nghĩ yêu tinh này cũng thật háo thắng.
“Mã tám tiến chín, nàng nên đi ngựa chỗ này, chỉ có như thế mới thắng ta được thôi.” Mục Liễn chỉ lên bàn cờ.
Lâm Huệ nhìn lên: “Chàng nối giáo cho giặc đấy à?”
“Nàng không phải giặc.”
“Sao lại không phải? Đánh cờ là tranh thắng thua, không thì phí sức làm gì?” Lâm Huệ nhướng mày.
Mục Liễn nhìn nàng: “Ta không nghĩ thế, thua nàng cũng không sao cả.”
Ánh mắt hắn sáng ngời như sao, làm Lâm Huệ thất thần trong phút chốc.
Mục Liễn nhướng mày: “Nàng không tin sao?”
Không có lý do gì không tin một người đàn ông ngây thơ thế này, Lâm Huệ nói: “Ta tin, quá khó để ta có thể thắng chàng, mà chàng giúp ta thì khác nào gian lận.”
Mục Liễn mỉm cười: “Ta nhường nàng hay gian lận giúp nàng thì có làm sao.” Hắn đẩy con mã của nàng trở về, “Cứ đi thế này đi.”
Hắn không quan tâm thắng thua, chỉ muốn ngồi chơi cờ với nàng thôi.
Cuối cùng, qua một canh giờ vẫn không phân được thắng thua, nếu không phải do tân thủ Lâm Huệ bắt đầu đau não, rồi nhắc nhở Mục Liễn ngày mai còn phải đi tảo tiều, chắc hắn đã chơi đến không quan tâm giờ giấc.
Mấy ngày sau, Bùi Cảnh trở về từ Tuyết Châu.
Lâm Huệ gọi hắn đến chính đường, cười nói: “Vất vả cho người rồi.”
“Vâng, vương phi. Tiểu nhân may mắn không làm nhục sứ mệnh, mời vương phi kiểm tra.” Bùi Cảnh đặt tay nãi đựng hàng lên bàn.
Lâm Huệ cực kỳ hưng phấn, lập tức bước nhanh tới cạnh bàn mở hộp ra xem, bên trong, đá quý sáng đến chói mắt.
Thật đẹp, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mấy viên đá quý kia, nghĩ thầm kỹ thuật đánh bóng của hai nước này quá là tiên tiến, có thể đánh đá quý sáng đến thế này, gần bằng ở hiện đại rồi. Lâm Huệ khen ngợi Bùi Cảnh một phen, sau đó thưởng y một phong bì dày, mấy hạ nhân và hộ vệ đi theo người nào cũng đều được ban thưởng.
“Đi đường vất vả, các ngươi trở về nghỉ ngơi cả đi.”
Bùi Cảnh nói: “Vâng, vương phi, có điều tiểu nhân vẫn có chuyện muốn bẩm báo với người. trên đường, tiểu nhân gặp phải thổ phỉ, may mà được một công tử họ Lận ra tay giúp đỡ mới có thể an toàn trở về. Nhưng sau đó công tử nọ nhìn trúng một viên lục bảo của chúng ta và hỏi mua lại, tiểu nhân không dám tự quyết định, nên công tử nọ nhờ tiểu nhân chuyển lời là muốn bái kiến vương phi.”
Công tử họ Lận à? Lâm Huệ hỏi thêm: “Hắn là ai?”
“Công tử nọ là tam công tử của Lai bộ thượng thư Lận đại nhân, từ nhỏ ngài ấy đã ra ngoài làm ăn, vì Lận đại nhân không thích, nên về sau ngày ấy rời nhà đến Linh Châu buôn bán. Lần này Lận tam công tử trở về để thăm Lận phu nhân, thế là muốn mua viên lục bảo đó để tặng cho mẫu thân mình để bày tỏ hiếu tâm.”
“Có bao nhiêu viên lục bảo?”
“Chỉ một viên.” Bùi Cảnh lấy nó ra.
Thật biết nhìn hàng, viên lục bảo này là viên đẹp nhất trong đây, màu xanh ngọc lấp lánh tươi đẹp, rất hiếm có. Lâm Huệ nói: “Ta không quen biết hắn, yêu cầu này có hơi… Hắn thật sự đã giúp các ngươi sao?”
“Vâng, tiểu nhân tuyệt đối không dám dối gạt vương phi.”
Vậy thì đã nợ ân tình của người ta thật, Lâm Huệ trầm ngâm, cầm viên lục bảo lên: “Gặp mặt thì không cần, ngươi cứ đưa cho hắn đi, khỏi nhận tiền.” Đều là người trong nghề, sau này có thể sẽ còn hợp tác làm ăn nữa.
“Vâng, vương phi.”
Sau đó, bọn họ lập tức ra về, còn bảo thạch tạm thời để ở chỗ Lâm Huệ.
Lâm Huệ lấy mấy bản thiết kế trang sức ra, rồi lại xem bảo thạch, nếu người xưa đã thích mấy đồ có ngụ ý cát tường và khiếu thẩm mỹ khá hiện đại, chi bằng kết hợp phong cách cổ-hiện. Không biết như thế có đem lại kết quả như cô mong muốn không?! Cô chọn lựa bảo thạch đá quý kỹ càng, phân chúng ra thành từng loại.
Vẻ mặt nàng vô cùng thích thú, Mục Liễn đứng cạnh bình phong nhìn một lúc, thầm nghĩ thì ra nàng thích bảo thạch.
Hắn đi vào: “Đây là đồ trong cửa hàng của nàng đấy à?”
“Không phải, ta mua từ một nước ở biên giới Tuyết Châu, nước nào quên rồi nhỉ…” Lâm Huệ không nhớ nổi cái tên kỳ lạ kia.
“Tư Lan quốc hay Cao Miên quốc? Xem ra ta không nên tặng nàng sách dạy đánh cờ mà nên tặng nàng bản đồ mới phải.” Mục Liễn tỏ ra quan ngại, cứ thế này chắc sớm muốn gì cũng lộ tẩy, yêu tinh này thật không biết sợ là gì cả.
Lâm Huệ:…
Đúng lúc này, bên Quế Tâm bên ngoài bẩm báo: “Vương phi, người gác cổng nói bên ngoài có một vị công tử họ Lận cầu kiến.”
Lâm Huệ sửng sốt, là Lận công tử mà Bùi Cảnh nhắc đó sao? Người này làm việc quá nhanh rồi, Bùi Cảnh mới mang lục bảo về chưa lâu hắn đã đến rồi.
“Hắn có nói là vì chuyện gì không?” Cô hỏi.
“Người ấy nói muốn cảm tạ và bàn với vương phi về một vụ làm ăn.”
Khi nãy, ý tưởng hợp tác chỉ thoáng qua trong đầu Lâm Huệ, bởi vì cô hoàn toàn không biết Lận công tử kia buôn bán gì, kết quả giờ hắn đã chủ động tìm tới. Người này hoặc là một người theo biết nắm bắt cơ hội, hoặc là một người cuồng kinh doanh, không thể để chậm trễ giây phút nào. Lâm Huệ bỗng nhiên cảm thấy hơi hiếu kì.
Cô nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: “Mời hắn vào đi.”
Mục Liễn hỏi: “Lận công tử kia cảm tạ nàng vì chuyện gì vậy?”
“Ta tặng hắn một viên lục bảo.”
Thích bảo thạch như thế mà nỡ tặng cho người ta à? Mục Liễn cau mày, định hỏi kỹ hơn, thì thấy Lận công tử kia đã đi từ cửa vào.
Người nó mày rậm như vẩy mực, mắt dài hẹp có thần, mũi cao thẳng, môi mỏng, y như người đàn ông ngồi cùng xe ngựa với Lâm Huệ trong giấc mơ của hắn.
(*vẩy mực: một cách vẽ tranh thuỷ mặc)
Mục Liễn như bị búa giáng vào tim.
Yêu phu này lại dám công khai vào vương phủ.
“Vâng, điện hạ.” Quế Tâm kích động đi lấy chăn.
Lâm Huệ nuốt nước miếng, làm ướt cổ họng khô khốc vì giật mình: “Sao tự dưng sang lại đến đây ngủ?”
Không phải hắn luôn ở Toại Sơ các sao?
Mục Liễn thản nhiên nói: “Đây vốn dĩ là phòng của ta mà.”
Nói như thể cô là tu hú chiếm tổ vậy, Lâm Huệ không biết nói gì.
Quế Tâm nhanh chóng lấy chăn đến, đặt lên giường.
Mục Liễn nằm xuống nói: “Ngủ đi.”
Ngủ cái lông.
Lâm Huệ bị hành động của hắn làm rối loạn, làm gì còn buồn ngủ nữa, bèn ngồi trên giường đờ ra.
Mục Liễn nằm cạnh không quan tâm, đắp kín chăn rồi nhắm mắt ngủ.
Lâm Huệ chết lặng.
Trong lòng yên tĩnh lại, ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng con trùng. Cô thật sự không thể lý giải hành vi của Mục Liễn, không nhịn được lại hỏi lần nữa: “Điện hạ, rốt cuộc vì sao điện hạ lại đến hả?” Ngủ riêng tốt biết bao nhiêu, sao lại chen chúc với nhau trên một cái giường làm gì chứ?!
Nàng có vẻ rất không vui, nhưng chẳng phải ở Nam Uyển vẫn ngủ rất ngon sao? Mục Liễn hỏi ngược lại: “Lẽ nào phu thê không được ngủ cùng nhau?”
Lâm Huệ nghẹn lời.
Tên ngốc này thật biết ăn nói nhỉ, lại đi đem chuyện phu thê ra làm lá chắn, chẳng lẽ đã có ý gì với mình sao? Cô bèn do xét: “Ý điện hạ là muốn viên phòng sao?”
“Không phải.” Mục Liễn bỗng mở mắt, nhìn về phía nàng: “Lẽ nào nàng muốn sao?”
Trong lòng hắn nhộn nhạo như gợn sóng. Nếu nàng muốn, hắn sẽ có thể cân nhắc.
Lâm Huệ lại quả quyết cho hắn thấy lập trường của mình: “Không hề, điện hạ không muốn cũng đừng miễn cưỡng mình.”
“Ừm.” Mục Liễn thở phào nhẹ nhõm.
Giả sử Lâm Huệ muốn viên phòng, hắn thật sự sẽ hơi khó xử…
“Vậy cứ thế này đi, chúng ta hãy như khi ở Nam Uyển ấy.” Hắn tổng kết.
Vấn đề là ngủ thế này có gì hay ho đâu, hắn nghiện ngủ chung à? Lâm Huệ nhắc nhở: “Giường ở Nam Uyển lớn hơn giường này nhiều lắm.”
“Vậy ngày mai mua cái lớn.”
Cô không có ý này mà!
“Bỏ đi, dùng lâu sẽ quen thôi.” Lâm Huệ chịu thua, dời gối vào trong nằm xuống. Cô thật sự không thể tìm được tiếng nói chung với tên khác người này.
Tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều của cô nhanh chóng truyền vào tai Mục Liễn, tựa tiếng gió ngày xuân. Cuối cùng hắn cũng buồn ngủ.
Hôm sau khi Lâm Huệ dậy thì đã không thấy Mục Liễn đâu. Đến lúc xế chiều, một tiểu lại ở Hộ bộ mang đến một sọt khoai lang lớn, đồng thời cho biết cách trồng.
(Lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến)
Không ngờ hắn vẫn nhớ chuyện này, Lâm Huệ gọi quản sự tới, bảo ông mang khoai lang đến thôn trang trồng thử.
Mùa hè cứ thế trôi qua.
Hai người ngủ cùng một giường, nhưng khá là bình yên, dù sao cũng đắp chăn riêng, nên dần dần Lâm Huệ cũng quen.
Ngày hôm đó sau khi dùng bữa tối xong, Lâm Huệ rảnh rỗi không có việc gì làm, đang định đi ngắm trăng thì bị Mục Liễn gọi lại: “Nàng đọc xong sách dạy đánh cờ chưa?”
Lâm Huệ đáp: “Cũng sơ sơ rồi, sao thế?”
“Đánh với ta một ván xem sao.”
Lâm Huệ liếc hắn, muốn bắt nạt cô sao? Cô quả quyết nói: “Không muốn.”
Mục Liễn:…
Bị từ chối, hắn ngồi trước bàn đọc sách.
Không có đèn đuốc sáng sủa như ở hiện đại, đèn nơi này rất mờ, thế nên Lâm Huệ không dám đọc sách vào buổi tối, bèn nhắc hắn: “Buổi tối mà xem gì vậy, coi chừng hư mắt đấy.”
Mục Liễn nói: “Nàng không đánh cờ với ta mà.”
Sao lại nghe hơi tủi thân vậy?! Lâm Huệ ho nhẹ: “Ta đánh không lại chàng, chơi mà chênh lệch trình độ quá có gì vui? Ta mất mặt, chàng cũng không tận hứng, không phải sao?”
Mục Liễn suy nghĩ: “Vậy ta nhường nàng, có được không?”
Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt hắn dịu hòa, ánh mắt sáng trong. Lâm Huệ nhìn mà ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy không đành từ chối.
Người ta đã nói nhường, vậy mình miễn cưỡng chơi cùng vậy.
Hai người bày cờ.
Lâm Huệ không do dự lấy một xe và một pháo của Mục Liễn: “Không cho chàng dùng hai con này.”
“Được.” Hắn mỉm cười, rất rộng rãi độ lượng.
Lâm Huệ đi trước, đi nước ‘binh phong mã’
(Bình phong mã (Trung Quốc gọi là 屏風馬) là thế trận khai cuộc trong cờ tướng, Khi một trong hai bên người chơi phát triển quân Mã ở cả hai cánh lên chính diện, Hình thành một hệ thống phòng thủ vững chắc khi có hai Mã bảo vệ tốt đầu, Hai Pháo bảo vệ hai Mã, Hai Xe riêng biệt có thể di chuyển sang để bảo vệ cho hai Pháo, Sĩ Tượng có thể tiến lên bất cứ khi nào cần để phòng thủ trung lộ và liên kết với nhau giúp ổn định trận hình, Tuy rằng bình phong mã sử dụng cho cả hai bên người chơi đi trước và đi sau nhưng khi nhắc đến bình phong mã người ta thường quan tâm tới bên đi sau nhiều hơn. –Nguồn Wikipedia)
Đúng là có đọc sách, Mục Liễn cũng nghiêm túc chơi.
Nhưng vì trình độ chênh lệch quá nhiều, Lâm Huệ rất nhanh đã ở thế hạ phong.
Nghĩ đến chuyện mình đã tịch thu hai con cờ quan trọng nhất của Mục Liễn mà vẫn bị đối phương hạ nhanh như vậy, Lâm Huệ không thể nào chấp nhận được. cô càng đánh càng chậm, càng đi càng cẩn thận, mỗi một bước đều suy tính kỹ lưỡng. Mục Liễn ở bên kiên nhẫn đợi, thầm nghĩ yêu tinh này cũng thật háo thắng.
“Mã tám tiến chín, nàng nên đi ngựa chỗ này, chỉ có như thế mới thắng ta được thôi.” Mục Liễn chỉ lên bàn cờ.
Lâm Huệ nhìn lên: “Chàng nối giáo cho giặc đấy à?”
“Nàng không phải giặc.”
“Sao lại không phải? Đánh cờ là tranh thắng thua, không thì phí sức làm gì?” Lâm Huệ nhướng mày.
Mục Liễn nhìn nàng: “Ta không nghĩ thế, thua nàng cũng không sao cả.”
Ánh mắt hắn sáng ngời như sao, làm Lâm Huệ thất thần trong phút chốc.
Mục Liễn nhướng mày: “Nàng không tin sao?”
Không có lý do gì không tin một người đàn ông ngây thơ thế này, Lâm Huệ nói: “Ta tin, quá khó để ta có thể thắng chàng, mà chàng giúp ta thì khác nào gian lận.”
Mục Liễn mỉm cười: “Ta nhường nàng hay gian lận giúp nàng thì có làm sao.” Hắn đẩy con mã của nàng trở về, “Cứ đi thế này đi.”
Hắn không quan tâm thắng thua, chỉ muốn ngồi chơi cờ với nàng thôi.
Cuối cùng, qua một canh giờ vẫn không phân được thắng thua, nếu không phải do tân thủ Lâm Huệ bắt đầu đau não, rồi nhắc nhở Mục Liễn ngày mai còn phải đi tảo tiều, chắc hắn đã chơi đến không quan tâm giờ giấc.
Mấy ngày sau, Bùi Cảnh trở về từ Tuyết Châu.
Lâm Huệ gọi hắn đến chính đường, cười nói: “Vất vả cho người rồi.”
“Vâng, vương phi. Tiểu nhân may mắn không làm nhục sứ mệnh, mời vương phi kiểm tra.” Bùi Cảnh đặt tay nãi đựng hàng lên bàn.
Lâm Huệ cực kỳ hưng phấn, lập tức bước nhanh tới cạnh bàn mở hộp ra xem, bên trong, đá quý sáng đến chói mắt.
Thật đẹp, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mấy viên đá quý kia, nghĩ thầm kỹ thuật đánh bóng của hai nước này quá là tiên tiến, có thể đánh đá quý sáng đến thế này, gần bằng ở hiện đại rồi. Lâm Huệ khen ngợi Bùi Cảnh một phen, sau đó thưởng y một phong bì dày, mấy hạ nhân và hộ vệ đi theo người nào cũng đều được ban thưởng.
“Đi đường vất vả, các ngươi trở về nghỉ ngơi cả đi.”
Bùi Cảnh nói: “Vâng, vương phi, có điều tiểu nhân vẫn có chuyện muốn bẩm báo với người. trên đường, tiểu nhân gặp phải thổ phỉ, may mà được một công tử họ Lận ra tay giúp đỡ mới có thể an toàn trở về. Nhưng sau đó công tử nọ nhìn trúng một viên lục bảo của chúng ta và hỏi mua lại, tiểu nhân không dám tự quyết định, nên công tử nọ nhờ tiểu nhân chuyển lời là muốn bái kiến vương phi.”
Công tử họ Lận à? Lâm Huệ hỏi thêm: “Hắn là ai?”
“Công tử nọ là tam công tử của Lai bộ thượng thư Lận đại nhân, từ nhỏ ngài ấy đã ra ngoài làm ăn, vì Lận đại nhân không thích, nên về sau ngày ấy rời nhà đến Linh Châu buôn bán. Lần này Lận tam công tử trở về để thăm Lận phu nhân, thế là muốn mua viên lục bảo đó để tặng cho mẫu thân mình để bày tỏ hiếu tâm.”
“Có bao nhiêu viên lục bảo?”
“Chỉ một viên.” Bùi Cảnh lấy nó ra.
Thật biết nhìn hàng, viên lục bảo này là viên đẹp nhất trong đây, màu xanh ngọc lấp lánh tươi đẹp, rất hiếm có. Lâm Huệ nói: “Ta không quen biết hắn, yêu cầu này có hơi… Hắn thật sự đã giúp các ngươi sao?”
“Vâng, tiểu nhân tuyệt đối không dám dối gạt vương phi.”
Vậy thì đã nợ ân tình của người ta thật, Lâm Huệ trầm ngâm, cầm viên lục bảo lên: “Gặp mặt thì không cần, ngươi cứ đưa cho hắn đi, khỏi nhận tiền.” Đều là người trong nghề, sau này có thể sẽ còn hợp tác làm ăn nữa.
“Vâng, vương phi.”
Sau đó, bọn họ lập tức ra về, còn bảo thạch tạm thời để ở chỗ Lâm Huệ.
Lâm Huệ lấy mấy bản thiết kế trang sức ra, rồi lại xem bảo thạch, nếu người xưa đã thích mấy đồ có ngụ ý cát tường và khiếu thẩm mỹ khá hiện đại, chi bằng kết hợp phong cách cổ-hiện. Không biết như thế có đem lại kết quả như cô mong muốn không?! Cô chọn lựa bảo thạch đá quý kỹ càng, phân chúng ra thành từng loại.
Vẻ mặt nàng vô cùng thích thú, Mục Liễn đứng cạnh bình phong nhìn một lúc, thầm nghĩ thì ra nàng thích bảo thạch.
Hắn đi vào: “Đây là đồ trong cửa hàng của nàng đấy à?”
“Không phải, ta mua từ một nước ở biên giới Tuyết Châu, nước nào quên rồi nhỉ…” Lâm Huệ không nhớ nổi cái tên kỳ lạ kia.
“Tư Lan quốc hay Cao Miên quốc? Xem ra ta không nên tặng nàng sách dạy đánh cờ mà nên tặng nàng bản đồ mới phải.” Mục Liễn tỏ ra quan ngại, cứ thế này chắc sớm muốn gì cũng lộ tẩy, yêu tinh này thật không biết sợ là gì cả.
Lâm Huệ:…
Đúng lúc này, bên Quế Tâm bên ngoài bẩm báo: “Vương phi, người gác cổng nói bên ngoài có một vị công tử họ Lận cầu kiến.”
Lâm Huệ sửng sốt, là Lận công tử mà Bùi Cảnh nhắc đó sao? Người này làm việc quá nhanh rồi, Bùi Cảnh mới mang lục bảo về chưa lâu hắn đã đến rồi.
“Hắn có nói là vì chuyện gì không?” Cô hỏi.
“Người ấy nói muốn cảm tạ và bàn với vương phi về một vụ làm ăn.”
Khi nãy, ý tưởng hợp tác chỉ thoáng qua trong đầu Lâm Huệ, bởi vì cô hoàn toàn không biết Lận công tử kia buôn bán gì, kết quả giờ hắn đã chủ động tìm tới. Người này hoặc là một người theo biết nắm bắt cơ hội, hoặc là một người cuồng kinh doanh, không thể để chậm trễ giây phút nào. Lâm Huệ bỗng nhiên cảm thấy hơi hiếu kì.
Cô nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: “Mời hắn vào đi.”
Mục Liễn hỏi: “Lận công tử kia cảm tạ nàng vì chuyện gì vậy?”
“Ta tặng hắn một viên lục bảo.”
Thích bảo thạch như thế mà nỡ tặng cho người ta à? Mục Liễn cau mày, định hỏi kỹ hơn, thì thấy Lận công tử kia đã đi từ cửa vào.
Người nó mày rậm như vẩy mực, mắt dài hẹp có thần, mũi cao thẳng, môi mỏng, y như người đàn ông ngồi cùng xe ngựa với Lâm Huệ trong giấc mơ của hắn.
(*vẩy mực: một cách vẽ tranh thuỷ mặc)
Mục Liễn như bị búa giáng vào tim.
Yêu phu này lại dám công khai vào vương phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.