Chương 1
Hoàng Gia Tiểu Điềm Bính
08/02/2022
Thanh Khâu Hồ đế Bạch Chỉ, sau khi thu hoạch được ba con hồ ly nghịch ngợm, lại thu hoạch thêm một con tiểu hồ ly. Đương nhiên, dưới vạn thần chờ đợi... lại là con đực. Có lẽ vì thật sự ao ước được một đứa con gái, tướng mạo con thứ tư nhà họ Bạch vô cùng xuất sắc, ngay cả Hồ hậu cũng thường nhắc mãi, nếu là con gái thì nhất định sẽ là đệ nhất tuyệt sắc của Tứ Hải Bát Hoang này. Lúc chưa phải hình người đã được tam ca không đàng hoàng nhà mình ôm đi khoe khoang khắp nơi, nói bé thật đẹp, con thứ tư nhà họ Bạch lớn lên trong "viên thuốc độc bọc đường" như vậy, từ rất sớm đã có nhận thức về giá trị của nhan sắc, thẳng đến khi... Mình hóa thành hình người, lần đầu tiên nhìn thấy thúc thúc đẹp trai kia:
"Bạch Chỉ, đứa bé này của nhà ngươi sao mà xấu quá vậy?"
"Rắc!" Đây là âm thanh tan nát cõi lòng đầu tiên của Bạch Chân.
Khi đó tuổi tác còn nhỏ, đương nhiên khống chế không được cảm xúc, "Oa!" một tiếng bật khóc. Đã thế thúc thúc kia còn không đàng hoàng, cười nhìn bé con, cũng không sửa miệng, như hạ quyết tâm chọc bé con đến cùng, cười lớn hơn: "Khóc còn xấu nữa!"
Từ sau tiệc sinh thần đó, Bạch Chân coi như rút kinh nghiệm xương máu, mỗi ngày cần cù luyện tiên pháp, cuối cùng không phụ lòng người, rất nhanh đã biến ảo thành một tiểu thiếu niên khoan thai. Rốt cuộc lại nghênh đón tiệc sinh thần lần thứ hai của mình, tự luyện tập các loại vẻ mặt, cứ ngồi bên hồ soi bóng mà nhe răng nhếch miệng, thẳng đến khi luyện vừa lòng. Hồ đế và Hồ hậu trông thấy, một lòng cho rằng mình nuôi ra một đứa con bị ngốc. Nhiều năm sau Bạch Chân nhớ lại đoạn chuyện cũ này, không khỏi cảm thấy lúc đó mình thế mà đã hiểu được hồ vi duyệt kỷ giả dung(*), quá xấu hổ! Đúng là trưởng thành sớm, trưởng thành sớm!
Chiết Nhan ung dung tới muộn, ôm Đào Hoa Túy đi vào Thanh Khâu, liếc mắt một cái liền thấy bên hồ có đứa bé ngậm cọng cỏ đuôi chó đang ngồi, hai mắt sáng lên, bước tới bế bé lên, nhoẻn miệng cười: "Con cái nhà ai mà xinh đẹp thế này!"
Lúc này cõi lòng Bạch Chân sung sướng vô cùng, cuối cùng hôn chụt một cái lên mặt Chiết Nhan. Chiết Nhan được một nụ hôn của mỹ nhân, càng cười rực rỡ, cười to nói: "Bé con, ta thích lắm!"
Chuyện này về sau luôn bị Chiết Nhan lấy ra trêu chọc không biết bao nhiêu năm: "Chân Chân, năm đó ngươi còn nhỏ như vậy mà đã biết nhất định phải đóng dấu lên vật sở hữu rồi!"
Bạch Chân đỏ mặt, căm giận nói: "Lão phượng hoàng, ngươi chính từ khi đó đã động tâm tư với ta, đúng là già mà không đứng đắn!"
Tất Phương tỏ vẻ: Các ngươi cảm thấy không ai có thể chơi trò ân ái nên mới săn ta tới làm vật cưỡi chứ gì! Tất Phương, ngươi đúng là quá non!
Đương nhiên không chỉ như thế, còn là vì...: "Tất Phương điểu, chúng ta đi!"
========================
(*) hồ vi duyệt kỷ giả dung: câu gốc là nữ vi duyệt kỷ giả dung, trong câu "Sĩ vi tri kỉ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung", nghĩa là: Kẻ sĩ hy sinh vì tri kỷ, phụ nữ tô điểm vì người yêu. Trich trong cuốn Triệu sách, bộ Chiến Quốc Sách.
"Bạch Chỉ, đứa bé này của nhà ngươi sao mà xấu quá vậy?"
"Rắc!" Đây là âm thanh tan nát cõi lòng đầu tiên của Bạch Chân.
Khi đó tuổi tác còn nhỏ, đương nhiên khống chế không được cảm xúc, "Oa!" một tiếng bật khóc. Đã thế thúc thúc kia còn không đàng hoàng, cười nhìn bé con, cũng không sửa miệng, như hạ quyết tâm chọc bé con đến cùng, cười lớn hơn: "Khóc còn xấu nữa!"
Từ sau tiệc sinh thần đó, Bạch Chân coi như rút kinh nghiệm xương máu, mỗi ngày cần cù luyện tiên pháp, cuối cùng không phụ lòng người, rất nhanh đã biến ảo thành một tiểu thiếu niên khoan thai. Rốt cuộc lại nghênh đón tiệc sinh thần lần thứ hai của mình, tự luyện tập các loại vẻ mặt, cứ ngồi bên hồ soi bóng mà nhe răng nhếch miệng, thẳng đến khi luyện vừa lòng. Hồ đế và Hồ hậu trông thấy, một lòng cho rằng mình nuôi ra một đứa con bị ngốc. Nhiều năm sau Bạch Chân nhớ lại đoạn chuyện cũ này, không khỏi cảm thấy lúc đó mình thế mà đã hiểu được hồ vi duyệt kỷ giả dung(*), quá xấu hổ! Đúng là trưởng thành sớm, trưởng thành sớm!
Chiết Nhan ung dung tới muộn, ôm Đào Hoa Túy đi vào Thanh Khâu, liếc mắt một cái liền thấy bên hồ có đứa bé ngậm cọng cỏ đuôi chó đang ngồi, hai mắt sáng lên, bước tới bế bé lên, nhoẻn miệng cười: "Con cái nhà ai mà xinh đẹp thế này!"
Lúc này cõi lòng Bạch Chân sung sướng vô cùng, cuối cùng hôn chụt một cái lên mặt Chiết Nhan. Chiết Nhan được một nụ hôn của mỹ nhân, càng cười rực rỡ, cười to nói: "Bé con, ta thích lắm!"
Chuyện này về sau luôn bị Chiết Nhan lấy ra trêu chọc không biết bao nhiêu năm: "Chân Chân, năm đó ngươi còn nhỏ như vậy mà đã biết nhất định phải đóng dấu lên vật sở hữu rồi!"
Bạch Chân đỏ mặt, căm giận nói: "Lão phượng hoàng, ngươi chính từ khi đó đã động tâm tư với ta, đúng là già mà không đứng đắn!"
Tất Phương tỏ vẻ: Các ngươi cảm thấy không ai có thể chơi trò ân ái nên mới săn ta tới làm vật cưỡi chứ gì! Tất Phương, ngươi đúng là quá non!
Đương nhiên không chỉ như thế, còn là vì...: "Tất Phương điểu, chúng ta đi!"
========================
(*) hồ vi duyệt kỷ giả dung: câu gốc là nữ vi duyệt kỷ giả dung, trong câu "Sĩ vi tri kỉ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung", nghĩa là: Kẻ sĩ hy sinh vì tri kỷ, phụ nữ tô điểm vì người yêu. Trich trong cuốn Triệu sách, bộ Chiến Quốc Sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.