Chương 4
Hoàng Gia Tiểu Điềm Bính
08/02/2022
Tác giả: Giả thiết tứ ca là thần đồng, ba vạn tuổi đã phi thăng Thượng Tiên, sớm hơn Thiển Thiển ba vạn năm, các vị xem nhẹ phương diện bug này đi...
Nhoáng lên, hai người đã làm bạn với nhau hơn ba vạn năm. Ba vạn năm qua, Chiết Nhan có thể nói là dốc lòng truyền thụ, cầm kỳ thi họa, tiên pháp tiên thuật,... đều dạy hết. Dĩ nhiên Chân Chân cũng không chỉ uổng có vẻ bề ngoài, mà còn là đứa trẻ thông minh tuyệt đỉnh, học một biết mười, tiên pháp lỗi lạc, lại cần cù chăm chỉ, đặc biệt ở phương diện võ học tiên pháp càng là trò giỏi hơn thầy. Chiết Nhan thường thường tự xưng là: Người ta một tay nuôi lớn đương nhiên sẽ không tệ.
Nhưng Chiết Nhan dạo này hay cau mày, lý do là lúc suy đoán mệnh bàn, đại khái tính ra lôi kiếp phi thăng Thượng Tiên của Chân Chân sắp tới rồi. Tuy nói Chiết Nhan nuông chiều Bạch Chân, nhưng Bạch Chân cũng là nam nhi đội trời đạp đất, hai người đã sớm thương thảo về lôi kiếp phi thăng Thượng Tiên, tuyệt đối không cho phép Chiết Nhan nhúng tay chịu thay.
Chiết Nhan cũng hiểu rõ đạo lý trong đó. Chân Chân sớm muộn gì cũng phải độc lập tự chủ trở thành Bắc Hoang Đế Quân, không có uy tín và công phu chân chính thì sao có thể gánh vác trọng trách này. Nhưng đây là người mình đặt trên đầu quả tim mà thương, nói không lo lắng là không có khả năng.
Ngày ấy, Bạch Chân mang theo Tất Phương đến Bắc Hoang. Hồ hậu đang mang thai ngũ muội của cậu, nghĩ về Thanh Khâu không thích hợp, không thể bởi vì lôi kiếp phi thăng này mà quấy nhiễu mẫu hậu thanh tu.
Chợt thấy không trung biến sắc, đang nắng gắt bỗng chốc mây đen giăng đầy, Bạch Chân biết sấm sét sắp tới, ngồi yên trong sân, dựa theo pháp thuật Chiết Nhan dạy mà niệm quyết, lập tiên chướng quanh thân. Tất Phương được Chân Chân an bài ngoài phủ, giúp cậu trông coi cửa phủ, không được để người khác tự tiện xông vào.
Lôi thứ nhất lao về phía tiên chướng, là Tham. Bạch Chân tham niệm không nhiều, quá lắm cũng chỉ tham Đào Hoa Túy, cho nên một lôi này cũng không quá lợi hại, nhưng dù sao tuổi tác còn nhỏ, cho dù tiên pháp xuất chúng cũng không thể chống lại quá nhiều lôi kiếp mà Phụ Thần tạo ra, tiên chướng kia hiển nhiên đã tan năm sáu phần.
Lôi thứ hai là Sân. Lôi lập tức đánh tan tiên chướng, đánh trúng người được bảo vệ bên trong, da tróc thịt bong. Bạch Chân tức khắc cảm thấy xương cốt toàn thân đứt gãy đau đớn, sắc mặt trắng bệch, cười khổ nghĩ thầm: Đây mới là đạo thứ hai thôi. Cũng may mình thường ngày chỉ thích làm mình làm mẩy với Chiết Nhan, bằng không lôi này chẳng phải đã đánh cho hồn phi phách tán luôn rồi hay sao?
Không đợi Bạch Chân hoãn lại, đạo thiên lôi thứ ba đã đánh xuống. Lôi này, gọi là Si, đánh thẳng xuống nguyên thần. Đến đây Bạch Chân mới biết được vì sao có nhiều người tu tiên người sẽ chết vì thiên lôi đến vậy. Lần này tưởng như nguyên thần bị rút ra đánh nát, nỗi đau đớn so với lột da rút gân, tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém.
Trong cơn đau thấu trời, Bạch Chân hoảng hốt trông thấy gương mặt của Chiết Nhan, gương mặt tươi cười trong hoa đào rực rỡ nhìn mình, gương mặt bất đắc dĩ mà vờ giận dữ đuổi theo mình đút cơm, từng cảnh từng cảnh tái hiện, lướt qua như cưỡi ngựa xem hoa. "Si của ta, là Chiết Nhan sao?"
Nghĩ đến Chiết Nhan, Bạch Chân thoáng chốc tỉnh táo lại, nín thở ngưng thần, trần định tâm thần điều khiển nguyên thần quy vị, cửu cửu quy nhất, rốt cuộc sau thời gian một nén nhang cũng miễn cưỡng xốc lại tinh thần. Nhìn vết thương trên người, nghĩ thầm: Chỉ sợ là phải chữa hơi lâu. Chậc chậc, quá thảm! Chiết Nhan mà thấy khéo lại cau mày.
Bạch Chân đột nhiên nghĩ tới đạo thiên lôi thứ ba vừa rồi... Haizzz, nhận, nhận thôi. Nếu mình đã có tâm tư này, vậy nhất định phải nói rõ ràng với lão phượng hoàng kia.
Tất Phương: Hỏa phượng hoàng, ngài có thể quan tâm một chút hay không, ta phải đứng đây đến khi nào??!!! ????
Nhoáng lên, hai người đã làm bạn với nhau hơn ba vạn năm. Ba vạn năm qua, Chiết Nhan có thể nói là dốc lòng truyền thụ, cầm kỳ thi họa, tiên pháp tiên thuật,... đều dạy hết. Dĩ nhiên Chân Chân cũng không chỉ uổng có vẻ bề ngoài, mà còn là đứa trẻ thông minh tuyệt đỉnh, học một biết mười, tiên pháp lỗi lạc, lại cần cù chăm chỉ, đặc biệt ở phương diện võ học tiên pháp càng là trò giỏi hơn thầy. Chiết Nhan thường thường tự xưng là: Người ta một tay nuôi lớn đương nhiên sẽ không tệ.
Nhưng Chiết Nhan dạo này hay cau mày, lý do là lúc suy đoán mệnh bàn, đại khái tính ra lôi kiếp phi thăng Thượng Tiên của Chân Chân sắp tới rồi. Tuy nói Chiết Nhan nuông chiều Bạch Chân, nhưng Bạch Chân cũng là nam nhi đội trời đạp đất, hai người đã sớm thương thảo về lôi kiếp phi thăng Thượng Tiên, tuyệt đối không cho phép Chiết Nhan nhúng tay chịu thay.
Chiết Nhan cũng hiểu rõ đạo lý trong đó. Chân Chân sớm muộn gì cũng phải độc lập tự chủ trở thành Bắc Hoang Đế Quân, không có uy tín và công phu chân chính thì sao có thể gánh vác trọng trách này. Nhưng đây là người mình đặt trên đầu quả tim mà thương, nói không lo lắng là không có khả năng.
Ngày ấy, Bạch Chân mang theo Tất Phương đến Bắc Hoang. Hồ hậu đang mang thai ngũ muội của cậu, nghĩ về Thanh Khâu không thích hợp, không thể bởi vì lôi kiếp phi thăng này mà quấy nhiễu mẫu hậu thanh tu.
Chợt thấy không trung biến sắc, đang nắng gắt bỗng chốc mây đen giăng đầy, Bạch Chân biết sấm sét sắp tới, ngồi yên trong sân, dựa theo pháp thuật Chiết Nhan dạy mà niệm quyết, lập tiên chướng quanh thân. Tất Phương được Chân Chân an bài ngoài phủ, giúp cậu trông coi cửa phủ, không được để người khác tự tiện xông vào.
Lôi thứ nhất lao về phía tiên chướng, là Tham. Bạch Chân tham niệm không nhiều, quá lắm cũng chỉ tham Đào Hoa Túy, cho nên một lôi này cũng không quá lợi hại, nhưng dù sao tuổi tác còn nhỏ, cho dù tiên pháp xuất chúng cũng không thể chống lại quá nhiều lôi kiếp mà Phụ Thần tạo ra, tiên chướng kia hiển nhiên đã tan năm sáu phần.
Lôi thứ hai là Sân. Lôi lập tức đánh tan tiên chướng, đánh trúng người được bảo vệ bên trong, da tróc thịt bong. Bạch Chân tức khắc cảm thấy xương cốt toàn thân đứt gãy đau đớn, sắc mặt trắng bệch, cười khổ nghĩ thầm: Đây mới là đạo thứ hai thôi. Cũng may mình thường ngày chỉ thích làm mình làm mẩy với Chiết Nhan, bằng không lôi này chẳng phải đã đánh cho hồn phi phách tán luôn rồi hay sao?
Không đợi Bạch Chân hoãn lại, đạo thiên lôi thứ ba đã đánh xuống. Lôi này, gọi là Si, đánh thẳng xuống nguyên thần. Đến đây Bạch Chân mới biết được vì sao có nhiều người tu tiên người sẽ chết vì thiên lôi đến vậy. Lần này tưởng như nguyên thần bị rút ra đánh nát, nỗi đau đớn so với lột da rút gân, tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém.
Trong cơn đau thấu trời, Bạch Chân hoảng hốt trông thấy gương mặt của Chiết Nhan, gương mặt tươi cười trong hoa đào rực rỡ nhìn mình, gương mặt bất đắc dĩ mà vờ giận dữ đuổi theo mình đút cơm, từng cảnh từng cảnh tái hiện, lướt qua như cưỡi ngựa xem hoa. "Si của ta, là Chiết Nhan sao?"
Nghĩ đến Chiết Nhan, Bạch Chân thoáng chốc tỉnh táo lại, nín thở ngưng thần, trần định tâm thần điều khiển nguyên thần quy vị, cửu cửu quy nhất, rốt cuộc sau thời gian một nén nhang cũng miễn cưỡng xốc lại tinh thần. Nhìn vết thương trên người, nghĩ thầm: Chỉ sợ là phải chữa hơi lâu. Chậc chậc, quá thảm! Chiết Nhan mà thấy khéo lại cau mày.
Bạch Chân đột nhiên nghĩ tới đạo thiên lôi thứ ba vừa rồi... Haizzz, nhận, nhận thôi. Nếu mình đã có tâm tư này, vậy nhất định phải nói rõ ràng với lão phượng hoàng kia.
Tất Phương: Hỏa phượng hoàng, ngài có thể quan tâm một chút hay không, ta phải đứng đây đến khi nào??!!! ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.