Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma
Chương 136: Đưa cô Thương đến phòng của cô ấy đi
Cung Tỏa Băng Tâm
12/07/2023
Cũng bởi, Tranh Nhi nằm li bì mấy nay, không có gì trong bụng, được nuôi sống chỉ bằng chít dưỡng chất, vốn không đủ cho cô hoạt động.
Bây giờ Tranh Nhi tỉnh lại, cơ chế trong người cũng hoạt động, cả buổi sáng chưa có gì lót dạ, đói bụng là lẽ thường tình.
Không một chút chần chừ, Hứa Mộ Nhiên để Tranh Nhi ngồi lên giường, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài sai người lấy thức ăn cho cô.
Hắn vì sợ cô vừa tỉnh sẽ chạy lung tung, trước khi đi vẫn không quên dặn dò cô.
" Em ngồi đây đợi anh một chút, anh gọi người mang thức ăn vào cho em!
Em mới khỏe, đừng có đi lung tung nhé!
Lát nữa anh sẽ quay lại với em! " hắn nhỏ nhẹ, dỗ dành cô gái.
Tranh Nhi bất thình lình nắm lấy tay hắn, nét mặt có chút lo lắng, mím môi, ngẩn mặt, mấp máy hỏi chuyện.
" A Nhiên, anh đi đâu vậy? Sao không ở lại với em? "
Bị cô níu lại, hắn rất ôn nhu, khom người, xoa lên đầu cô, từ cử chỉ đến lời nói điều rất yêu chiều cô.
" Anh còn công vụ...xử lí xong sẽ về nhanh!
Chồng của em cũng phải làm việc mới nuôi nổi em chứ! " hắn thỏ thẻ lời dối trá.
Thực tế, chuyện Tranh Nhi tỉnh lại coi như đã thành công, hắn phải nhanh chóng giải quyết chuyện giữa hắn và Thương Lan, tránh hậu quả sau này.
Còn Tranh Nhi, nghe hắn bảo thế, tin răm rắp, đầu cô toàn kí ức của hắn trao cho, nghĩ từ nhỏ lớn là hắn nuôi cô, nếu hắn không làm việc cô sẽ chết đói.
Kí ức của cô tuy đã thay đổi, toàn những màu hồng nhưng vẫn còn lưu giữ một màu đen kinh hoàng, khi cô còn nhỏ bị cơn đói hoành hành suýt mất mạng, may có hắn cứu cô khi ấy, được ăn no mặc ấm, sống sung sướng tới giờ.
Dù đã ổn nhưng nỗi ám ảnh kia chưa bao giờ mất đi, khiến cô dâng lên sợ hãi, sợ bị cơn đói hoành hành lần nữa. Cho nên, khi nghe hắn bảo, không làm việc sẽ không nuôi nổi cô, liền tin hắn không một chút nghi ngờ.
Ngây thơ là thế, Tranh Nhi gật đầu nghe theo hắn, khuôn miện nhỏ yếu mềm thỏ thẻ từ " Ừm...", rồi ngồi im trên giường.
Hắn rất thích vẻ ngoan ngoãn này của cô, trước khi đi đặt lên trán cô một nụ hôn trìu mến.
" Tranh Nhi ngoan, một tí anh sẽ về với em... "
Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa, buông tay hắn ra.
Hứa Mộ Nhiên rời đi, trước khi đóng cửa còn lưu luyến nhìn cô, thấy cô thật sự nghe lời, ngoan ngoãn chờ hắn, làm hắn yên tâm hơn hẳn.
Cánh cửa dần khép chặt, hắn gọi người mang thức ăn vào, sửa soạn cho Tranh Nhi, còn bản thân thì đến căn phòng khác.
Ở đó, Thương Lan và bà đồng đang ngồi bên trong, chờ đợi kết quả, cả hai đều có một chung một biểu cảm, hồi hợp.
Lần này, cả hai trao đổi với một tên ác ma, không biết Hứa Mộ Nhiên kia lật lọng hay không, bà lão ngồi cạnh Thương Lan cứ thấy bất an, linh cảm mách bảo bà ta chuyện chẳng lành.
" Lan à, liệu có tin được Hứa Mộ Nhiên không? " bà cất tiếng hoang mang.
Thương Lan vỗ lên mu bàn tay bà lão, trông như con gái an ủi mẹ già, rất kính trọng mà đáp.
" Bà yên tâm đi, hắn là kẻ rất giữ lời hứa!
Nếu hắn lật lọng không cho cháu làm vợ lẽ...chúng ta sẽ khiến cho con đàn bà kia mãi mãi không tỉnh nữa!
Dù sao chúng ta cũng là người chiếm thế thượng phong, bà đừng lo lắng quá! "
Nghe đến đó, bà lão nhăn mặt, cố đè nén thứ linh cảm kia của bà ta xuống, tiếng nói của Thương Lan vừa dứt không lâu thì...
* Cạch *
Cánh cửa đột ngột mở ra, Thương Lan và bà lão ngồi trên ghế, nhanh chóng quay lại nét mặt điềm tĩnh, hồi hộp xem người đàn ông to lớn đi vào.
Hứa Mộ Nhiên chắp tay sau hông, sải bước miên man, trước mặt người khác luôn một màu, dáng vẻ lãng khốc vô tình, đến chỗ hai người kia, phía sau hắn còn có thêm ba người nữa, là Lý Hoan và hai tên lính khác.
" Mộ Nhiên, đã có kết quả ưng ý rồi chứ? " Thương Lan cất tiếng dò hỏi, thấy hắn không còn vẻ lo lắng, nghĩ chắc đã thành công liền đắc chí cười tươi.
" Có rồi... " hắn điềm đạm đáp.
" Hai người làm tốt lắm!
Bổn Đô đốc nhất định sẽ thưởng cho các người! "
Khóe miệng của hắn nhếch lên đầy tà ý, Thương Lan chưa nhìn ra sự khác biệt, hớn hở mà nhắc ngay đến chuyện đã trao đổi.
" Mộ Nhiên, đã có kết quả rồi...vậy thì trao đổi giữa chúng ta... "
" Yên tâm! Từ giờ cô sẽ ở đây, là vợ lẽ của Hứa Mộ Nhiên này!
Phòng của cô sẽ ở gần phòng Tranh Nhi! "
Chẳng đợi Thương Lan nói hết câu hắn đã tự mình mở lời, ánh mắt bỗng dưng sắt lạnh vô tình.
Bà lão kia là người rất biết quan sát, nhìn ra hắn không có ý tốt, đến đây thông báo kết quả lại dẫn theo 3 người, lòng bà ta không khỏi nghi ngờ.
" Đô đốc, nếu đã kết quả rồi...vậy thì tôi cũng không làm phiền...xin phép ngài...
Tôi không nhận thưởng gì cả, tôi chỉ muốn về quê vào lúc này! " bà ta đánh tiếng, muốn chuồn lẹ để bảo toàn tính mạng.
Đâu có dễ như vậy! Hắn cũng nhìn ra vẻ sợ sệt của bà lão, dù bà ta trước mặt hắn rất điềm tĩnh, đã biết hắn đến không có ý tốt, đương nhiên hắn sẽ không để bà ta có cơ hội rời khỏi đây.
" Nếu bà đã lên tiếng như vậy...thì bổn Đô đốc đây không ép
Bà cứ về quê đi! " hắn diễn một vở kịch, để bà lão thản bớt sự nghi ngờ.
Quả nhiên, bà lão kia thấy hắn nhiệt tình liền nén xuống sự nghi ngờ, trước khi đi còn không quên nói đôi ba lời với Thương Lan.
" Lan à, ân tình của cháu coi như ta đã trả xong...nếu có duyên thì sau này chúng ta sẽ gặp lại... "
" Bà à, cháu cảm ơn bà đã giúp đỡ cháu! " Thương Lan có chút nuối tiếc, ôm lấy người bà lão.
Cái ôm cuối cùng của hai người, bà lão liền đứng dậy, cầm lấy chiếc vali đã chuẩn bị sẵn, cúi người chào người đàn ông kia.
" Đô đốc, tôi xin phép! " bà sải bước lướt qua người Hứa Mộ Nhiên.
Ánh mắt của Thương Lan đang hạnh phúc, vừa chuyển hướng từ bà lão sang hắn liền lập tức thay đổi, trông vẻ mặt của hắn đột nhiên lại lãnh khốc như ngày nào có chút không đúng, còn chưa kịp tiếp thu thì...
* Phằng *
Tiếng súng nổ vang lên thứ âm thanh chói tai, máu đỏ văng tung tóe, Thương Lan kinh hồn khiếp đảm, hai mắt mở to như mắt ếch, cái miệng nhỏ há ra như chữ O to tròn, cơ thể tự động sinh phản ứng, đứng hình như một khúc gỗ.
Bà lão vừa mới lướt qua người Hứa Mộ Nhiên, bất thình lình hắn rút súng, bắn chết bà lão ấy, viên đạn xuyên vào đầu của bà lão không kịp phản ứng, chết ngay tức thì.
Thân xác của bà ta đổ kềnh ra sàn, máu đỏ nhuộm đỏ bên dưới, chết không nhắm mắt, mùi tanh tưởi bắt đầu hòa vào không khí.
" Dọn dẹp đi! " Hứa Mộ Nhiên cất tiếng lạnh lẽo.
Lính theo hắn lập tức mang cái xác kéo lê đi, vũng máu còn đập vào mắt người khác, nhất là với Thương Lan, bị dọa kinh hồn khiếp đảm, chẳng tài nào thốt nên lời.
Đôi mắt sợ sệt của cô ta dần dần hướng sang người đàn ông đang đứng thẳng tắp kia, trên áo hắn còn dính vài giọt máu từ bà lão kia.
" Hứa... " làn môi của Thương Lan lắp bắp.
* Phằng *
Một phát súng nữa vang lên, Thương Lan sợ điếng hồn, bịt hai tai lại, nhắm mắt, run rẩy chẳng khác nào một chuột chuỗi.
Hứa Mộ Nhiên không bắn chết ả, phát súng vừa rồi chỉ lướt qua da mặt ả ghim vào bức tường ở phía sau, vì tốc độ quá nhanh nên Thương Lan không cảm nhận được, đến khi cô ta mở mắt ra, máu chảy từ vết đạn xoẹt qua mới cảm nhận được cơn đau rát.
" Không, Hứa Mộ Nhiên...anh không được giết tôi... " cô ta sợ hãi, giật lùi phải đứng dậy.
Hắn cầm súng sải bước tới gần, chĩa cây súng vào đầu cô ta.
Người phụ nữ chẳng dám động đậy, lúc này không còn vui mừng hay cao ngạo được nữa, hạ mình chắp tay xin hắn.
" Hứa Mộ Nhiên...đừng, đừng giết tôi... "
" Chật, sợ rồi à? " hắn cười mỉa mai.
Họng súng kia chĩa vào đầu Thương Lan, khiến cô ta hoảng lên, hét lớn.
" Đô đốc, làm ơn hãy tha cho tôi... " cô ta chắp tay vái lạy, bao nhiêu sự ngạo nghễ lúc trước biến đâu hết.
Lúc này, Thương Lan như thỏ đế, nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt, không ngừng run rẩy trước ác ma.
Hứa Mộ Nhiên không hề có ý định giết cô ta, vì hắn đã hứa với ai thì phải giữ lời, vả lại, hắn muốn cho Thương Lan sống tiếp để ngày ngày nhìn hắn và Tranh Nhi ân ân ái ái trước mặt cô ta.
Đây là cách trả thù tàn độc nhất hắn dành cho Thương Lan, hắn tóm lấy gáy cổ của cô ta, kéo lại gần, để lỗ tai của cô ta phải nghe rõ lời thì thầm của hắn.
" Thương Lan, tôi không giết cô đâu...nhưng chuyện giữ tôi và cô...nhất định tôi sẽ giữ lời...
Hãy nhớ cho kĩ...bước vào dinh thự của Hứa Mộ Nhiên này...tuyệt đối phải nghe lời tôi...
Bà già kia chỉ là cảnh cáo...nếu cô có ý phá hoại hạnh phúc của tôi...
Đầu của cô sẽ nổ tung như bà ta... "
Dứt lời, hắn thu súng trong tay về, thả ngay cổ Thương Lan ra.
Cô gái bị dọa sợ, nhớ đến cái xác đầy máu me bị kinh hoàng, nuốt khí lạnh không dám nhúc nhích.
" Anh yên tâm...tôi sẽ...nghe lời của anh... " cô ta mấp máy đôi môi run run.
Có nào ngờ, Hứa Mộ Nhiên vì muốn đe dọa Thương Lan mà giết người đã cứu vợ hắn, không những dùng cái chết ấy hăm dọa cô ta, còn như giam lỏng cô ta cả đời.
Ngoài hăm dọa Thương Lan, hắn giết bà lão kia còn một mục đích khác, sợ bà ta biết quá nhiều chuyện, còn là người của Thương Lan, lo một ngày nào đó cả hai sẽ ra tay hại Tranh Nhi, nên hắn không do dự giết người thủ tiêu.
Về phần Thương Lan, hắn sẽ cho người dám xác cô ta nghiêm ngặt, chỉ cần cô ta có ý đồ xấu, hắn sẽ lập tức tiễn cô ta về âm phủ.
" Đưa cô Thương đến phòng của cô ấy đi! " hắn lệnh cho Lý Hoan ở bên cạnh.
" Vâng thưa Đô đốc! " Lý Hoan cẩn cẩn tuân lệnh không chậm trễ.
Bây giờ Tranh Nhi tỉnh lại, cơ chế trong người cũng hoạt động, cả buổi sáng chưa có gì lót dạ, đói bụng là lẽ thường tình.
Không một chút chần chừ, Hứa Mộ Nhiên để Tranh Nhi ngồi lên giường, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài sai người lấy thức ăn cho cô.
Hắn vì sợ cô vừa tỉnh sẽ chạy lung tung, trước khi đi vẫn không quên dặn dò cô.
" Em ngồi đây đợi anh một chút, anh gọi người mang thức ăn vào cho em!
Em mới khỏe, đừng có đi lung tung nhé!
Lát nữa anh sẽ quay lại với em! " hắn nhỏ nhẹ, dỗ dành cô gái.
Tranh Nhi bất thình lình nắm lấy tay hắn, nét mặt có chút lo lắng, mím môi, ngẩn mặt, mấp máy hỏi chuyện.
" A Nhiên, anh đi đâu vậy? Sao không ở lại với em? "
Bị cô níu lại, hắn rất ôn nhu, khom người, xoa lên đầu cô, từ cử chỉ đến lời nói điều rất yêu chiều cô.
" Anh còn công vụ...xử lí xong sẽ về nhanh!
Chồng của em cũng phải làm việc mới nuôi nổi em chứ! " hắn thỏ thẻ lời dối trá.
Thực tế, chuyện Tranh Nhi tỉnh lại coi như đã thành công, hắn phải nhanh chóng giải quyết chuyện giữa hắn và Thương Lan, tránh hậu quả sau này.
Còn Tranh Nhi, nghe hắn bảo thế, tin răm rắp, đầu cô toàn kí ức của hắn trao cho, nghĩ từ nhỏ lớn là hắn nuôi cô, nếu hắn không làm việc cô sẽ chết đói.
Kí ức của cô tuy đã thay đổi, toàn những màu hồng nhưng vẫn còn lưu giữ một màu đen kinh hoàng, khi cô còn nhỏ bị cơn đói hoành hành suýt mất mạng, may có hắn cứu cô khi ấy, được ăn no mặc ấm, sống sung sướng tới giờ.
Dù đã ổn nhưng nỗi ám ảnh kia chưa bao giờ mất đi, khiến cô dâng lên sợ hãi, sợ bị cơn đói hoành hành lần nữa. Cho nên, khi nghe hắn bảo, không làm việc sẽ không nuôi nổi cô, liền tin hắn không một chút nghi ngờ.
Ngây thơ là thế, Tranh Nhi gật đầu nghe theo hắn, khuôn miện nhỏ yếu mềm thỏ thẻ từ " Ừm...", rồi ngồi im trên giường.
Hắn rất thích vẻ ngoan ngoãn này của cô, trước khi đi đặt lên trán cô một nụ hôn trìu mến.
" Tranh Nhi ngoan, một tí anh sẽ về với em... "
Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa, buông tay hắn ra.
Hứa Mộ Nhiên rời đi, trước khi đóng cửa còn lưu luyến nhìn cô, thấy cô thật sự nghe lời, ngoan ngoãn chờ hắn, làm hắn yên tâm hơn hẳn.
Cánh cửa dần khép chặt, hắn gọi người mang thức ăn vào, sửa soạn cho Tranh Nhi, còn bản thân thì đến căn phòng khác.
Ở đó, Thương Lan và bà đồng đang ngồi bên trong, chờ đợi kết quả, cả hai đều có một chung một biểu cảm, hồi hợp.
Lần này, cả hai trao đổi với một tên ác ma, không biết Hứa Mộ Nhiên kia lật lọng hay không, bà lão ngồi cạnh Thương Lan cứ thấy bất an, linh cảm mách bảo bà ta chuyện chẳng lành.
" Lan à, liệu có tin được Hứa Mộ Nhiên không? " bà cất tiếng hoang mang.
Thương Lan vỗ lên mu bàn tay bà lão, trông như con gái an ủi mẹ già, rất kính trọng mà đáp.
" Bà yên tâm đi, hắn là kẻ rất giữ lời hứa!
Nếu hắn lật lọng không cho cháu làm vợ lẽ...chúng ta sẽ khiến cho con đàn bà kia mãi mãi không tỉnh nữa!
Dù sao chúng ta cũng là người chiếm thế thượng phong, bà đừng lo lắng quá! "
Nghe đến đó, bà lão nhăn mặt, cố đè nén thứ linh cảm kia của bà ta xuống, tiếng nói của Thương Lan vừa dứt không lâu thì...
* Cạch *
Cánh cửa đột ngột mở ra, Thương Lan và bà lão ngồi trên ghế, nhanh chóng quay lại nét mặt điềm tĩnh, hồi hộp xem người đàn ông to lớn đi vào.
Hứa Mộ Nhiên chắp tay sau hông, sải bước miên man, trước mặt người khác luôn một màu, dáng vẻ lãng khốc vô tình, đến chỗ hai người kia, phía sau hắn còn có thêm ba người nữa, là Lý Hoan và hai tên lính khác.
" Mộ Nhiên, đã có kết quả ưng ý rồi chứ? " Thương Lan cất tiếng dò hỏi, thấy hắn không còn vẻ lo lắng, nghĩ chắc đã thành công liền đắc chí cười tươi.
" Có rồi... " hắn điềm đạm đáp.
" Hai người làm tốt lắm!
Bổn Đô đốc nhất định sẽ thưởng cho các người! "
Khóe miệng của hắn nhếch lên đầy tà ý, Thương Lan chưa nhìn ra sự khác biệt, hớn hở mà nhắc ngay đến chuyện đã trao đổi.
" Mộ Nhiên, đã có kết quả rồi...vậy thì trao đổi giữa chúng ta... "
" Yên tâm! Từ giờ cô sẽ ở đây, là vợ lẽ của Hứa Mộ Nhiên này!
Phòng của cô sẽ ở gần phòng Tranh Nhi! "
Chẳng đợi Thương Lan nói hết câu hắn đã tự mình mở lời, ánh mắt bỗng dưng sắt lạnh vô tình.
Bà lão kia là người rất biết quan sát, nhìn ra hắn không có ý tốt, đến đây thông báo kết quả lại dẫn theo 3 người, lòng bà ta không khỏi nghi ngờ.
" Đô đốc, nếu đã kết quả rồi...vậy thì tôi cũng không làm phiền...xin phép ngài...
Tôi không nhận thưởng gì cả, tôi chỉ muốn về quê vào lúc này! " bà ta đánh tiếng, muốn chuồn lẹ để bảo toàn tính mạng.
Đâu có dễ như vậy! Hắn cũng nhìn ra vẻ sợ sệt của bà lão, dù bà ta trước mặt hắn rất điềm tĩnh, đã biết hắn đến không có ý tốt, đương nhiên hắn sẽ không để bà ta có cơ hội rời khỏi đây.
" Nếu bà đã lên tiếng như vậy...thì bổn Đô đốc đây không ép
Bà cứ về quê đi! " hắn diễn một vở kịch, để bà lão thản bớt sự nghi ngờ.
Quả nhiên, bà lão kia thấy hắn nhiệt tình liền nén xuống sự nghi ngờ, trước khi đi còn không quên nói đôi ba lời với Thương Lan.
" Lan à, ân tình của cháu coi như ta đã trả xong...nếu có duyên thì sau này chúng ta sẽ gặp lại... "
" Bà à, cháu cảm ơn bà đã giúp đỡ cháu! " Thương Lan có chút nuối tiếc, ôm lấy người bà lão.
Cái ôm cuối cùng của hai người, bà lão liền đứng dậy, cầm lấy chiếc vali đã chuẩn bị sẵn, cúi người chào người đàn ông kia.
" Đô đốc, tôi xin phép! " bà sải bước lướt qua người Hứa Mộ Nhiên.
Ánh mắt của Thương Lan đang hạnh phúc, vừa chuyển hướng từ bà lão sang hắn liền lập tức thay đổi, trông vẻ mặt của hắn đột nhiên lại lãnh khốc như ngày nào có chút không đúng, còn chưa kịp tiếp thu thì...
* Phằng *
Tiếng súng nổ vang lên thứ âm thanh chói tai, máu đỏ văng tung tóe, Thương Lan kinh hồn khiếp đảm, hai mắt mở to như mắt ếch, cái miệng nhỏ há ra như chữ O to tròn, cơ thể tự động sinh phản ứng, đứng hình như một khúc gỗ.
Bà lão vừa mới lướt qua người Hứa Mộ Nhiên, bất thình lình hắn rút súng, bắn chết bà lão ấy, viên đạn xuyên vào đầu của bà lão không kịp phản ứng, chết ngay tức thì.
Thân xác của bà ta đổ kềnh ra sàn, máu đỏ nhuộm đỏ bên dưới, chết không nhắm mắt, mùi tanh tưởi bắt đầu hòa vào không khí.
" Dọn dẹp đi! " Hứa Mộ Nhiên cất tiếng lạnh lẽo.
Lính theo hắn lập tức mang cái xác kéo lê đi, vũng máu còn đập vào mắt người khác, nhất là với Thương Lan, bị dọa kinh hồn khiếp đảm, chẳng tài nào thốt nên lời.
Đôi mắt sợ sệt của cô ta dần dần hướng sang người đàn ông đang đứng thẳng tắp kia, trên áo hắn còn dính vài giọt máu từ bà lão kia.
" Hứa... " làn môi của Thương Lan lắp bắp.
* Phằng *
Một phát súng nữa vang lên, Thương Lan sợ điếng hồn, bịt hai tai lại, nhắm mắt, run rẩy chẳng khác nào một chuột chuỗi.
Hứa Mộ Nhiên không bắn chết ả, phát súng vừa rồi chỉ lướt qua da mặt ả ghim vào bức tường ở phía sau, vì tốc độ quá nhanh nên Thương Lan không cảm nhận được, đến khi cô ta mở mắt ra, máu chảy từ vết đạn xoẹt qua mới cảm nhận được cơn đau rát.
" Không, Hứa Mộ Nhiên...anh không được giết tôi... " cô ta sợ hãi, giật lùi phải đứng dậy.
Hắn cầm súng sải bước tới gần, chĩa cây súng vào đầu cô ta.
Người phụ nữ chẳng dám động đậy, lúc này không còn vui mừng hay cao ngạo được nữa, hạ mình chắp tay xin hắn.
" Hứa Mộ Nhiên...đừng, đừng giết tôi... "
" Chật, sợ rồi à? " hắn cười mỉa mai.
Họng súng kia chĩa vào đầu Thương Lan, khiến cô ta hoảng lên, hét lớn.
" Đô đốc, làm ơn hãy tha cho tôi... " cô ta chắp tay vái lạy, bao nhiêu sự ngạo nghễ lúc trước biến đâu hết.
Lúc này, Thương Lan như thỏ đế, nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt, không ngừng run rẩy trước ác ma.
Hứa Mộ Nhiên không hề có ý định giết cô ta, vì hắn đã hứa với ai thì phải giữ lời, vả lại, hắn muốn cho Thương Lan sống tiếp để ngày ngày nhìn hắn và Tranh Nhi ân ân ái ái trước mặt cô ta.
Đây là cách trả thù tàn độc nhất hắn dành cho Thương Lan, hắn tóm lấy gáy cổ của cô ta, kéo lại gần, để lỗ tai của cô ta phải nghe rõ lời thì thầm của hắn.
" Thương Lan, tôi không giết cô đâu...nhưng chuyện giữ tôi và cô...nhất định tôi sẽ giữ lời...
Hãy nhớ cho kĩ...bước vào dinh thự của Hứa Mộ Nhiên này...tuyệt đối phải nghe lời tôi...
Bà già kia chỉ là cảnh cáo...nếu cô có ý phá hoại hạnh phúc của tôi...
Đầu của cô sẽ nổ tung như bà ta... "
Dứt lời, hắn thu súng trong tay về, thả ngay cổ Thương Lan ra.
Cô gái bị dọa sợ, nhớ đến cái xác đầy máu me bị kinh hoàng, nuốt khí lạnh không dám nhúc nhích.
" Anh yên tâm...tôi sẽ...nghe lời của anh... " cô ta mấp máy đôi môi run run.
Có nào ngờ, Hứa Mộ Nhiên vì muốn đe dọa Thương Lan mà giết người đã cứu vợ hắn, không những dùng cái chết ấy hăm dọa cô ta, còn như giam lỏng cô ta cả đời.
Ngoài hăm dọa Thương Lan, hắn giết bà lão kia còn một mục đích khác, sợ bà ta biết quá nhiều chuyện, còn là người của Thương Lan, lo một ngày nào đó cả hai sẽ ra tay hại Tranh Nhi, nên hắn không do dự giết người thủ tiêu.
Về phần Thương Lan, hắn sẽ cho người dám xác cô ta nghiêm ngặt, chỉ cần cô ta có ý đồ xấu, hắn sẽ lập tức tiễn cô ta về âm phủ.
" Đưa cô Thương đến phòng của cô ấy đi! " hắn lệnh cho Lý Hoan ở bên cạnh.
" Vâng thưa Đô đốc! " Lý Hoan cẩn cẩn tuân lệnh không chậm trễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.