Chương 13: Buổi thử giọng
Rin
08/07/2018
Bài hát kết thúc cô vui vẻ mỉm cười nhìn chàng trai toàn màu đỏ.
Chàng trai bước lại gần cô.
- Xin chào tôi là Otoya!
- Hi! Em là Dương Tiểu Dương. Là người mới tham gia vào trailer này ạ!
- Tiểu Dương! Em tham gia nói giọng nhân vật nào đó?
Chàng trai Otoya vừa soái lại rất gần gũi đặc biệt là nụ cười toả nắng ấy khiến cô cũng nói nhiều hơn. Càng cười nhiều hơn khiến mọi người xung quanh đỏ mặt mà nhìn theo.
- Dạ em không tham gia nhập giọng nhân vật nào cả. Em hát thôi!
- Vậy hẳn em hát hay nhỉ! Trước hết anh nghĩ em nên vào kia thử giọng đã nếu ổn thì giám đốc và mọi người mới có thể tin tưởng được.
- Dạ em hiểu!
Cô nghĩ dù cô lớn tuổi hơn nhưng họ lại vào nghề sớm hơn nên cô mới vui vẻ gọi mọi người là anh chị để thể hiện sự tôn trọng của mình.
- Em biết đó game này là niềm ước mơ từ nhỏ của họ nên họ rất để tâm. Nên cố gắng lên cho bọn anh thấy khả năng của em đi!
- Dạ!
Bước vào phòng thu. Cô chọn cho mình một bài hát rock. Cô hiện đang rất vui nên cô muốn xõa hết mình, muốn mọi người nhảy theo điệu nhạc. Cảm giác thật thân quen.
Cô bắt đầu hát giọng hát trầm bổng mà mạnh mẽ đậm chất rock. Mọi người lúc đầu cũng gật đầu theo điệu nhạc sau dần nhún nhảy và xõa hết mình luôn. Những người đi qua cũng nhảy vào hóng rồi tham gia luôn càng lúc càng đông. Nhún nhảy không ngừng. Có thể khiến cho mọi người xung quanh nhảy nhót như thế đã chứng tỏ khả năng của cô.
Khi câu hát cuối cùng chấm dứt mọi người rơi vào trạng thái trầm lặng. Và
- Hú! Hú!
-Hay quá đi!
- Làm bài nữa đi em gì ơi!
.....
Tiếng vỗ tay không ngừng kèm theo hàng loạt lời khen đã lâu lắm rồi họ không xõa hết mình như vậy. Phải sống như vậy mới ý nghĩa chứ.
Cô lúc đầu thấy im im còn tưởng mình không được chấp thuận nào ngờ họ lại ủng hộ cô như vậy. Cô vui lắm cảm giác dường như lâu lắm rồi không được tiếp xúc vì vậy cô thuận theo họ tiếp tục hát. Nhưng chuẩn bị hát lại có người đàn ông trung niên đi tới hét to.
- Cô cậu đang làm gì vậy. Phòng thu âm sao lại mở nhạc như vậy. Làm mọi người không làm việc được.
Mọi người im re đùa chứ ai bảo cô hát hay mà người thì đông ai cũng muốn nghe nên phải mở to chứ. Nhưng đó là boss đó mặc dù muốn nghe tiếp vẫn phải quay về làm việc thôi. Boss tiếp tục nói.
- Phải mở to vào cho những người tầng khác nghe nữa chứ! May mà tôi ngay bên trên nên mới nghe được cứ nhún nhảy theo thôi à! Nghe bé khó nhảy lắm.
Mọi người lại tiếp tục rơi vào trạng thái trầm lặng và òa lên.
- Sếp muôn năm!
- Em yêu sếp nhất!
....
- Tiếp tục đi Tiểu Dương!
Otoya lên tiếng anh cũng vui lắm. Có thể kiếm được người em tài giỏi vậy ai mà không thích chứ. Nếu cô mà lớn hơn vài tuổi là anh theo đuổi cô luôn. Đáng tiếc cô còn nhỏ quá cô hình như mới có mười mấy mà anh đã là người đàn ông trưởng thành mất rồi! (sai hướng r anh)
Mọi người vui vẻ như vậy cô cũng vui theo tiếp tục hát. Lần này nhạc còn mở to hơn nữa cả dãy nhà có thể nghe thấy luôn (cái này nói quá tý cho hay hihi)
.....
Cô cứ hát đến khi cổ bắt đầu hơi rát. Otoya rất tâm lý cất lời.
- Thôi nào mọi người bắt cô ấy hát ít thôi.
Mọi người mới giật mình nhớ ra may mà anh còn nhắc đó. Họ rất yêu quý cô nha. Phải chăm sóc cô cho tốt thì mới được nghe chứ. Vì vậy họ bắt đầu giải tán tiếp tục công việc nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô gái tóc trắng xinh đẹp như búp bê ấy.
- Cảm ơn anh!
- Không có gì! Họ rất tốt nên đừng ghét họ nha.
- Dạ sẽ không đâu, họ rất vui tính mà!
Thật tốt khi cô đã chấp nhận tham gia. Phải cảm ơn anh Long mới được.
- À mà anh Long đi đâu rồi ạ!
- Ngay khi em bước vào phòng thu thì anh ấy có việc gấp nhờ anh đưa cho em bài hát game này. Bảo em tập luyện chúng ta sẽ thu âm sau.
- Dạ vâng!
Cầm lấy bài hát. Đọc qua thôi cô cũng thấy rất hay rồi. Bài hát theo kiểu cổ trang Trung Quốc. Chắc game này cũng vậy.
...........
Sau khi chào từ biệt mọi người cô bước ra khỏi công ty gọi cho anh sẻ đến đón. Hiện giờ cô đang rất vui đó. Nhưng cô cũng băn khoăn. Hình như việc hát cho mọi người này rất quen. Cảm giác trong phòng thu âm, cả thái độ được mọi người yêu thích nữa rất quen. Dường như sự việc này thường xuyên xảy ra.
Cô vừa đi bộ vừa suy nghĩ thì bất chợt một giọng nói lôi kéo cô.
- Ồ ai đây ta! Con nhỏ lẳng lơ kìa!
Cô quay đầu lại.
Chàng trai bước lại gần cô.
- Xin chào tôi là Otoya!
- Hi! Em là Dương Tiểu Dương. Là người mới tham gia vào trailer này ạ!
- Tiểu Dương! Em tham gia nói giọng nhân vật nào đó?
Chàng trai Otoya vừa soái lại rất gần gũi đặc biệt là nụ cười toả nắng ấy khiến cô cũng nói nhiều hơn. Càng cười nhiều hơn khiến mọi người xung quanh đỏ mặt mà nhìn theo.
- Dạ em không tham gia nhập giọng nhân vật nào cả. Em hát thôi!
- Vậy hẳn em hát hay nhỉ! Trước hết anh nghĩ em nên vào kia thử giọng đã nếu ổn thì giám đốc và mọi người mới có thể tin tưởng được.
- Dạ em hiểu!
Cô nghĩ dù cô lớn tuổi hơn nhưng họ lại vào nghề sớm hơn nên cô mới vui vẻ gọi mọi người là anh chị để thể hiện sự tôn trọng của mình.
- Em biết đó game này là niềm ước mơ từ nhỏ của họ nên họ rất để tâm. Nên cố gắng lên cho bọn anh thấy khả năng của em đi!
- Dạ!
Bước vào phòng thu. Cô chọn cho mình một bài hát rock. Cô hiện đang rất vui nên cô muốn xõa hết mình, muốn mọi người nhảy theo điệu nhạc. Cảm giác thật thân quen.
Cô bắt đầu hát giọng hát trầm bổng mà mạnh mẽ đậm chất rock. Mọi người lúc đầu cũng gật đầu theo điệu nhạc sau dần nhún nhảy và xõa hết mình luôn. Những người đi qua cũng nhảy vào hóng rồi tham gia luôn càng lúc càng đông. Nhún nhảy không ngừng. Có thể khiến cho mọi người xung quanh nhảy nhót như thế đã chứng tỏ khả năng của cô.
Khi câu hát cuối cùng chấm dứt mọi người rơi vào trạng thái trầm lặng. Và
- Hú! Hú!
-Hay quá đi!
- Làm bài nữa đi em gì ơi!
.....
Tiếng vỗ tay không ngừng kèm theo hàng loạt lời khen đã lâu lắm rồi họ không xõa hết mình như vậy. Phải sống như vậy mới ý nghĩa chứ.
Cô lúc đầu thấy im im còn tưởng mình không được chấp thuận nào ngờ họ lại ủng hộ cô như vậy. Cô vui lắm cảm giác dường như lâu lắm rồi không được tiếp xúc vì vậy cô thuận theo họ tiếp tục hát. Nhưng chuẩn bị hát lại có người đàn ông trung niên đi tới hét to.
- Cô cậu đang làm gì vậy. Phòng thu âm sao lại mở nhạc như vậy. Làm mọi người không làm việc được.
Mọi người im re đùa chứ ai bảo cô hát hay mà người thì đông ai cũng muốn nghe nên phải mở to chứ. Nhưng đó là boss đó mặc dù muốn nghe tiếp vẫn phải quay về làm việc thôi. Boss tiếp tục nói.
- Phải mở to vào cho những người tầng khác nghe nữa chứ! May mà tôi ngay bên trên nên mới nghe được cứ nhún nhảy theo thôi à! Nghe bé khó nhảy lắm.
Mọi người lại tiếp tục rơi vào trạng thái trầm lặng và òa lên.
- Sếp muôn năm!
- Em yêu sếp nhất!
....
- Tiếp tục đi Tiểu Dương!
Otoya lên tiếng anh cũng vui lắm. Có thể kiếm được người em tài giỏi vậy ai mà không thích chứ. Nếu cô mà lớn hơn vài tuổi là anh theo đuổi cô luôn. Đáng tiếc cô còn nhỏ quá cô hình như mới có mười mấy mà anh đã là người đàn ông trưởng thành mất rồi! (sai hướng r anh)
Mọi người vui vẻ như vậy cô cũng vui theo tiếp tục hát. Lần này nhạc còn mở to hơn nữa cả dãy nhà có thể nghe thấy luôn (cái này nói quá tý cho hay hihi)
.....
Cô cứ hát đến khi cổ bắt đầu hơi rát. Otoya rất tâm lý cất lời.
- Thôi nào mọi người bắt cô ấy hát ít thôi.
Mọi người mới giật mình nhớ ra may mà anh còn nhắc đó. Họ rất yêu quý cô nha. Phải chăm sóc cô cho tốt thì mới được nghe chứ. Vì vậy họ bắt đầu giải tán tiếp tục công việc nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô gái tóc trắng xinh đẹp như búp bê ấy.
- Cảm ơn anh!
- Không có gì! Họ rất tốt nên đừng ghét họ nha.
- Dạ sẽ không đâu, họ rất vui tính mà!
Thật tốt khi cô đã chấp nhận tham gia. Phải cảm ơn anh Long mới được.
- À mà anh Long đi đâu rồi ạ!
- Ngay khi em bước vào phòng thu thì anh ấy có việc gấp nhờ anh đưa cho em bài hát game này. Bảo em tập luyện chúng ta sẽ thu âm sau.
- Dạ vâng!
Cầm lấy bài hát. Đọc qua thôi cô cũng thấy rất hay rồi. Bài hát theo kiểu cổ trang Trung Quốc. Chắc game này cũng vậy.
...........
Sau khi chào từ biệt mọi người cô bước ra khỏi công ty gọi cho anh sẻ đến đón. Hiện giờ cô đang rất vui đó. Nhưng cô cũng băn khoăn. Hình như việc hát cho mọi người này rất quen. Cảm giác trong phòng thu âm, cả thái độ được mọi người yêu thích nữa rất quen. Dường như sự việc này thường xuyên xảy ra.
Cô vừa đi bộ vừa suy nghĩ thì bất chợt một giọng nói lôi kéo cô.
- Ồ ai đây ta! Con nhỏ lẳng lơ kìa!
Cô quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.