Chương 11: Đi học
Rin
08/07/2018
Em có thể gọi tôi là nhà ảo thuật gia ánh trăng Kaito Kid!
- Kaito.... Kid....
- Vợ anh về rồi đây! Em ngủ chưa!
- A! Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!
- Bùm!
Anh ta biến mất để lại cô ngước lên nhìn mặt trăng.
- Cạch!
- Vợ ơi! À rế! Sao vậy!
- Không có gì.
Thu lại ánh nhìn của mình. Anh sẻ giang tay ôm cô lên giường ngủ. Cô kệ anh dù có làm gì cũng ko có tác dụng cần phải nhanh chóng nâng cao thực lực mới được.
Và mọi chuyện lại bắt đầu.
-------------------3 ngày sau -----------------------
Trong 3 ngày này cô đã cố gắng nâng cao tu vi của mình. Mắt cô đã dần chuyển sang màu xanh. Mặc đồng phục của trường cấp một. Hiện tại cô đang học lớp 5 của trường học dành riêng cho tộc hồ ly. Muốn vào học ở trường Hoàng gia thì phải vượt qua một bài thi vô cùng khó. Riêng đối với các chủng tộc khác còn phải vượt qua một bài kiểm tra thể chất nữa. Tuy nhiên không phải ai cũng vào được trường vì đây là nơi tập hợp những nhân tài từ các gia tộc, con người cũng vậy phải có khả năng thì mới được tiếp xúc với các danh gia vọng tộc.
BBuổi sáng thứ 2 anh đã biết tính cô. Gọi cô dậy bằng mì gói. Quả nhiên cô đã chuẩn bị xong và nhảy luôn vào ăn.
- Con heo nhỏ nhà em ăn nhanh ko muộn rồi! May cho em còn có người chồng tài năng đẹp trai........
Cô đen mặt ăn nhanh ko thèm nghe đoạn sau nữa.
- Vợ em bơ anh!
Anh như người vợ bị chồng bỏ. Lấy khăn tay trắng chấm nước mắt. Tay kia còn ôm chặt cô không buông.
- Tôi ăn xong rồi. Anh bỏ tay ra rồi đèo tôi đi học đi.
Nếu cô biết đường thì cô đã không kêu anh ta đèo rồi. Thật là rắc rối!
Anh lại càng khóc lớn nhưng bị cô lườm cho thì sửa lại tư thế của mình rồi vội chạy đi lấy xe.
Trên đường anh nhớ ra anh quên không kể cho cô chuyện trước khi mất trí nhớ. Đến trước cổng trường anh đậu xe lại cầm tay cô.
- À! Vợ yêu! Chồng quên không nói cho em! À! Um!...
- Anh muốn nói gì thì nói nhanh lên đi cứ cà lăm mãi.
- À thì! Trước đây là con hồ ly lẳng lơ. Tiếng xấu xa gần. Tuy nhiên trước đây em là nhân tài nên không ai làm gì em. Nhưng giờ tu vi em mất rồi. Nên!
- Nhưng em yên tâm anh sẽ....
Đoạn sau anh nói ánh mắt còn mang theo tia sắc bén. Nhưng cô đã cắt ngang.
- Không có chuyện gì! Tôi có thể xử lý được.
Xong cô ra khỏi xe. Trường im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng thở khi người con gái xinh đẹp. Mái tóc trắng dài xõa đeo cái tai nghe loại mới ra thị trường. Trên người mặc bộ đồng phục trường càng nhìn thì càng thấy dễ thương.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh nhưng cô không quan tâm. Đeo sẵn tai nghe để không nghe những lời dơ bẩn. Hiện tại cô đang thắc mắc liệu đó có thật sự là cô không.
Nhưng đột nhiên có người con gái. Cũng đôi tai hồ ly mắt màu tím và có 7 cái đuôi đằng sau. Đi đến gần cô, tát mạnh lên mặt cô. Làm bay cả tai nghe.
..
- Cuối cùng cậu cũng trở lại như trước rồi!.. Hu.... Hu.....
- Hime-sama.....
- Công chúa..... Cô không sao hết........ Oa.....
- Công chúa.....
- Oa..... Oa......
Cô gái lúc nãy ôm chầm lấy cô khóc. Mọi người trong sân trường cũng khóc lớn.
- Tốt quá cậu không sao hết. Cậu quên người bạn như mình sao. Cậu thật đúng là ngốc mà.
Cô ngỡ ngàng. Cô tưởng họ sẽ chửi bới cô chứ. Được người yêu quý cô vui lắm. Cô cũng khóc rồi giơ tay vuốt người cô gái đó.
- Um!mình không sao! Cảm ơn đã quan tâm mình!
Trong xe anh thở phào nhẹ nhõm. Thật ra ngày trước cô là một cô công chúa hoàn hảo. Tốt bụng xinh đẹp lại tài giỏi. Cô đối xử rất tốt với tất cả mọi người không vì mình là công chúa mà kiêu căng. Nên ai cũng rất yêu quý cô. Nhưng mấy năm nay cô bỗng nhiên đổi. Trang điểm đậm lại ăn mặc không phù hợp nên họ xa lánh cô để cô thay đổi. Nhưng lại khiến cô buồn và bỏ học luôn. Rồi khi nghe tin cô nhảy xuống biển họ hối hận lắm. Nên mới có cảnh như vậy.
Mọi người ai cũng quan tâm cô. Cô thật sự rất vui, lưu luyến cô khóc. Mọi người cũng chạy lại dỗ dành cô.
........................................................................
Giờ nghỉ trưa tất cả học sinh trong trường đều đến lớp cô. Tặng quà, thăm hỏi cô làm cô vừa cảm động vừa ngại ngùng.
- Hime- sama! Cô có thể hát cho bọn mình nghe được không! Mình rất nhớ giọng hát của bạn!
- Được thôi!
Mỉm cười. Và giọng ca cô lại cất lên(trên)
- Giọng hát của công chúa càng ngày càng hay!
- Đúng vậy!
- Nếu đến chỗ con người chắc sẽ là thần tượng nổi tiếng bậc nhất luôn đấy.!
- Haha đúng vậy
- Kaito.... Kid....
- Vợ anh về rồi đây! Em ngủ chưa!
- A! Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!
- Bùm!
Anh ta biến mất để lại cô ngước lên nhìn mặt trăng.
- Cạch!
- Vợ ơi! À rế! Sao vậy!
- Không có gì.
Thu lại ánh nhìn của mình. Anh sẻ giang tay ôm cô lên giường ngủ. Cô kệ anh dù có làm gì cũng ko có tác dụng cần phải nhanh chóng nâng cao thực lực mới được.
Và mọi chuyện lại bắt đầu.
-------------------3 ngày sau -----------------------
Trong 3 ngày này cô đã cố gắng nâng cao tu vi của mình. Mắt cô đã dần chuyển sang màu xanh. Mặc đồng phục của trường cấp một. Hiện tại cô đang học lớp 5 của trường học dành riêng cho tộc hồ ly. Muốn vào học ở trường Hoàng gia thì phải vượt qua một bài thi vô cùng khó. Riêng đối với các chủng tộc khác còn phải vượt qua một bài kiểm tra thể chất nữa. Tuy nhiên không phải ai cũng vào được trường vì đây là nơi tập hợp những nhân tài từ các gia tộc, con người cũng vậy phải có khả năng thì mới được tiếp xúc với các danh gia vọng tộc.
BBuổi sáng thứ 2 anh đã biết tính cô. Gọi cô dậy bằng mì gói. Quả nhiên cô đã chuẩn bị xong và nhảy luôn vào ăn.
- Con heo nhỏ nhà em ăn nhanh ko muộn rồi! May cho em còn có người chồng tài năng đẹp trai........
Cô đen mặt ăn nhanh ko thèm nghe đoạn sau nữa.
- Vợ em bơ anh!
Anh như người vợ bị chồng bỏ. Lấy khăn tay trắng chấm nước mắt. Tay kia còn ôm chặt cô không buông.
- Tôi ăn xong rồi. Anh bỏ tay ra rồi đèo tôi đi học đi.
Nếu cô biết đường thì cô đã không kêu anh ta đèo rồi. Thật là rắc rối!
Anh lại càng khóc lớn nhưng bị cô lườm cho thì sửa lại tư thế của mình rồi vội chạy đi lấy xe.
Trên đường anh nhớ ra anh quên không kể cho cô chuyện trước khi mất trí nhớ. Đến trước cổng trường anh đậu xe lại cầm tay cô.
- À! Vợ yêu! Chồng quên không nói cho em! À! Um!...
- Anh muốn nói gì thì nói nhanh lên đi cứ cà lăm mãi.
- À thì! Trước đây là con hồ ly lẳng lơ. Tiếng xấu xa gần. Tuy nhiên trước đây em là nhân tài nên không ai làm gì em. Nhưng giờ tu vi em mất rồi. Nên!
- Nhưng em yên tâm anh sẽ....
Đoạn sau anh nói ánh mắt còn mang theo tia sắc bén. Nhưng cô đã cắt ngang.
- Không có chuyện gì! Tôi có thể xử lý được.
Xong cô ra khỏi xe. Trường im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng thở khi người con gái xinh đẹp. Mái tóc trắng dài xõa đeo cái tai nghe loại mới ra thị trường. Trên người mặc bộ đồng phục trường càng nhìn thì càng thấy dễ thương.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh nhưng cô không quan tâm. Đeo sẵn tai nghe để không nghe những lời dơ bẩn. Hiện tại cô đang thắc mắc liệu đó có thật sự là cô không.
Nhưng đột nhiên có người con gái. Cũng đôi tai hồ ly mắt màu tím và có 7 cái đuôi đằng sau. Đi đến gần cô, tát mạnh lên mặt cô. Làm bay cả tai nghe.
..
- Cuối cùng cậu cũng trở lại như trước rồi!.. Hu.... Hu.....
- Hime-sama.....
- Công chúa..... Cô không sao hết........ Oa.....
- Công chúa.....
- Oa..... Oa......
Cô gái lúc nãy ôm chầm lấy cô khóc. Mọi người trong sân trường cũng khóc lớn.
- Tốt quá cậu không sao hết. Cậu quên người bạn như mình sao. Cậu thật đúng là ngốc mà.
Cô ngỡ ngàng. Cô tưởng họ sẽ chửi bới cô chứ. Được người yêu quý cô vui lắm. Cô cũng khóc rồi giơ tay vuốt người cô gái đó.
- Um!mình không sao! Cảm ơn đã quan tâm mình!
Trong xe anh thở phào nhẹ nhõm. Thật ra ngày trước cô là một cô công chúa hoàn hảo. Tốt bụng xinh đẹp lại tài giỏi. Cô đối xử rất tốt với tất cả mọi người không vì mình là công chúa mà kiêu căng. Nên ai cũng rất yêu quý cô. Nhưng mấy năm nay cô bỗng nhiên đổi. Trang điểm đậm lại ăn mặc không phù hợp nên họ xa lánh cô để cô thay đổi. Nhưng lại khiến cô buồn và bỏ học luôn. Rồi khi nghe tin cô nhảy xuống biển họ hối hận lắm. Nên mới có cảnh như vậy.
Mọi người ai cũng quan tâm cô. Cô thật sự rất vui, lưu luyến cô khóc. Mọi người cũng chạy lại dỗ dành cô.
........................................................................
Giờ nghỉ trưa tất cả học sinh trong trường đều đến lớp cô. Tặng quà, thăm hỏi cô làm cô vừa cảm động vừa ngại ngùng.
- Hime- sama! Cô có thể hát cho bọn mình nghe được không! Mình rất nhớ giọng hát của bạn!
- Được thôi!
Mỉm cười. Và giọng ca cô lại cất lên(trên)
- Giọng hát của công chúa càng ngày càng hay!
- Đúng vậy!
- Nếu đến chỗ con người chắc sẽ là thần tượng nổi tiếng bậc nhất luôn đấy.!
- Haha đúng vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.