Chương 16: Thử thách không thể vượt qua
Rin
08/07/2018
Đến lúc cô có cảm giác trở lại, mở mắt ra cô thấy mình đang nằm trên
giường. Cơ thể cô bé tí tẹo như đứa trẻ 6 tuổi. Bên giường là một người
phụ nữ đang hát. Bỗng người phụ nữ dừng lại. Ân cần hỏi cô.
- Tiểu tâm can của mẹ, con sao vậy!
- Mẹ!.. Mẹ...... Mẹ ơiiiii.......
- Con nhớ mẹ lắm! Oa..... Oa......
- Đứa bé này sao vậy! Vừa mơ ác mộng à! - Mẹ cô cười vuốt tóc cô.
- Um! Um!- Cô gật đầu, bên trong cô đang rất xúc động, cô cuối cùng cũng gặp lại mẹ rồi. Cô rất mong là thật, nhưng cô biết đây lại không phải là thật. Mẹ cô mất rồi, vì bảo vệ cô. Nhưng cô vẫn muốn coi đây là thật, chỉ cần ở thêm một phút một giây thôi cũng được cô khát khao được ôm trong vòng tay mẹ, nghe mẹ hát.
- Mẹ! Mẹ hát con nghe đi!
- OK! Con yêu bây giờ mẹ hát con nghe nhưng sau này sẽ đến lượt con hát mẹ nghe được không?
- Dạ! Con thích hát lắm! Sau này không chỉ hát cho mẹ mà con còn muốn đứng trên sân khấu hát cho tất cả mọi người nghe! Đem lại niềm vui hạnh phúc cho họ!
- Giỏi lắm con yêu! Vậy con muốn nghe nhạc nào nào?
- Mẹ hát ru con ngủ tiếp đi mẹ!
-Umk! - Và giọng ca ngọt ngào ấm áp của mẹ cô lại cất lên.
Cô chìm sâu trong giọng hát ấy. Đến khi tỉnh lại, cô giật mình khi nghe tiếng vỡ vang lên.
- Choang!!!
Đừng nói sự việc đó lại xảy ra. Đừng mà!
Cô vội vàng chạy xuống giường, mở hé cửa. Nhưng khi cô nhìn thấy lại đờ người ra.
- Không! Đó là con gái ông đó! Ông nỡ lòng nào biến nó thành vũ khi giết người!
- Bà không cần lo, cái con bé cần là phải thật mạnh mẽ. Và chỉ có tham gia vào huấn luyện gia tộc con bé mới có thể tham gia vào tổ chức.
- Tôi ko đồng ý. Như vậy con bé sẽ mất đi tuổi thơ tốt đẹp.
- Nếu con bé không đi bây giờ thì đến bao giờ mới có thể mạnh mẽ. Nếu nó mà yếu ớt như vậy thì sao có thể làm con tôi được.
- Như vậy con bé sẽ phải giết người, nó mới có 6 tuổi thôi.
- Ý tôi đã quyết. Đừng nói gì nữa. Ngày mai tôi sẽ tới đón nó đi. - Nói rồi người đàn ông đó bước đi.
Chắc các bạn đoán được phải rồi đúng không? Đó là bố cô mọi chuyện trong quá khứ đã lại xảy ra. Mà cô vẫn cứ đứng đơ người nhìn mẹ đang khóc qua khe cửa.
Mãi sau cô mới tìm được giọng nói của mình chạy lại ôm lấy mẹ gọi.
- Mẹ! Mẹ ơi!
Mẹ ôm cô khóc một lúc rồi bỗng nhiên ôm cô đứng dậy.
- Không thể để như vậy được, cần phải đưa con ra khỏi đây ngay.
Nói rồi mẹ ôm cô chạy ra ngoài gọi xe. Mẹ thực sự đưa cô chạy đi rất xa. Nhưng cô vẫn luôn muốn nói với mẹ. " mẹ chúng ta chạy không thoát khỏi ông ta đâu, ngày mai ông ta vẫn sẽ tìm được chúng ta và mẹ sẽ phải.... "
Cô khóc ôm chặt lấy mẹ.
Ngày hôm sau thực sự ông ta vẫn tìm ra hai mẹ con cô.
- Rầm!
- Không! Không sao ông có thể tìm được!
- Tôi biết bà sẽ bỏ trốn, tôi đã cho bà cơ hội nhưng bà đã bỏ qua. Nể tình vợ chồng bao năm tôi sẽ bỏ qua cho bà. Giờ đưa con bé cho tôi.
Ông ta vươn tay ra muốn ôm cô. Nhưng mẹ cô hét lớn và chạy đi.
- Không tôi sẽ không bao giờ đưa cho ông.
- Đoàng!!
Ông ta dùng súng bắn vào chân mẹ cô. Bà đau đớn ngã khụy. Vội vàng buông cô ra.
- Dương chạy mau đi!
Cô không biết sao lúc đó cô có thể chạy được không hề quay đầu lại mà nước mắt cứ rơi.
- Đoàng
Một tiếng súng nữa vang lên. Cô quay đầu lại nhìn. Ông ta đứng yên trong tư thế giơ súng, mặt trắng bệch, đôi mắt trừng lớn.
Còn mẹ cô đang giang hai tay chắn sau lưng cô. Rồi bà ngã khụy xuống " Rầm! " âm thanh vang lên đã đánh thức cô.
- Mẹ!!!
Cô chạy lại ôm chặt lấy bà. Máu tươi thấm đẫm chiếc áo từ vết thương trước ngực. Viên đạn trúng vào ngực bà khi bà cố gắng che chở cho cô.
- Tiểu Dương! - Cô vội vàng nắm lấy tay bà - Con đừng trách ba con, ông ấy không cố ý. Ngoan nghe lời mẹ, hãy.... Khụ khụ.. Cố gắng sống thật tốt đừng quay lại trả thù ông ấy có được không? Khụ khụ...
Cô gật đầu vâng dạ
- Um.... Ngoan lắm vậy là mẹ yên tâm rồi.... Khụ...
Bàn tay bà nắm lấy tay cô buông thõng xuống. Bà đi rồi!
- Không! Không! Không phải lỗi của tôi! Là do bà đưa con bé đi! Tiểu Dương ngoan theo ba nào! Con cần phải trở thành người mạnh mẽ không thể yếu đuối như bà ta được!
Ông ta tiến lại gần cầm tay cô kéo đi. Không thể nào bà lại chết trên tay cô lần nữa. Cô đứng khựng lại, ông ta lại cố gắng kéo cô đi. Cô giựt tay ra, hét lớn.
- Không! Không! Aaaaaaaa........
Như có một luồng sức mạnh khổng lồ tuôn ra khiến da thịt cô có từng vết nứt một xuất hiện. Không gian xung quanh cô từng mảng từng mảng rơi xuống. Người đàn ông đối diện như bị bóp chặt lại rồi nổ tung. Máu bắn lên cả người cô.
- Aaaaaaaa!!!!
Sức mạnh trong người cô càng ngày càng tuôn trào ra mạnh mẽ. Máu trong người cô theo các vết nứt chảy xuống. Gió lớn nổi lên cuồn cuộn tóc cô bay toán loạn. Nhưng cô không hề để ý, trong đầu cô bây giờ chỉ cảm thấy đau. Nỗi đau thể xác nứt thịt nứt xương nhưng không bằng nỗi đau trong lòng.
Đau! Đau quá! Cô không chịu nổi nữa và cô ngất lịm đi.
Đến khi cô tỉnh lại...
- Tiểu tâm can của mẹ, con sao vậy!
- Mẹ!.. Mẹ...... Mẹ ơiiiii.......
- Con nhớ mẹ lắm! Oa..... Oa......
- Đứa bé này sao vậy! Vừa mơ ác mộng à! - Mẹ cô cười vuốt tóc cô.
- Um! Um!- Cô gật đầu, bên trong cô đang rất xúc động, cô cuối cùng cũng gặp lại mẹ rồi. Cô rất mong là thật, nhưng cô biết đây lại không phải là thật. Mẹ cô mất rồi, vì bảo vệ cô. Nhưng cô vẫn muốn coi đây là thật, chỉ cần ở thêm một phút một giây thôi cũng được cô khát khao được ôm trong vòng tay mẹ, nghe mẹ hát.
- Mẹ! Mẹ hát con nghe đi!
- OK! Con yêu bây giờ mẹ hát con nghe nhưng sau này sẽ đến lượt con hát mẹ nghe được không?
- Dạ! Con thích hát lắm! Sau này không chỉ hát cho mẹ mà con còn muốn đứng trên sân khấu hát cho tất cả mọi người nghe! Đem lại niềm vui hạnh phúc cho họ!
- Giỏi lắm con yêu! Vậy con muốn nghe nhạc nào nào?
- Mẹ hát ru con ngủ tiếp đi mẹ!
-Umk! - Và giọng ca ngọt ngào ấm áp của mẹ cô lại cất lên.
Cô chìm sâu trong giọng hát ấy. Đến khi tỉnh lại, cô giật mình khi nghe tiếng vỡ vang lên.
- Choang!!!
Đừng nói sự việc đó lại xảy ra. Đừng mà!
Cô vội vàng chạy xuống giường, mở hé cửa. Nhưng khi cô nhìn thấy lại đờ người ra.
- Không! Đó là con gái ông đó! Ông nỡ lòng nào biến nó thành vũ khi giết người!
- Bà không cần lo, cái con bé cần là phải thật mạnh mẽ. Và chỉ có tham gia vào huấn luyện gia tộc con bé mới có thể tham gia vào tổ chức.
- Tôi ko đồng ý. Như vậy con bé sẽ mất đi tuổi thơ tốt đẹp.
- Nếu con bé không đi bây giờ thì đến bao giờ mới có thể mạnh mẽ. Nếu nó mà yếu ớt như vậy thì sao có thể làm con tôi được.
- Như vậy con bé sẽ phải giết người, nó mới có 6 tuổi thôi.
- Ý tôi đã quyết. Đừng nói gì nữa. Ngày mai tôi sẽ tới đón nó đi. - Nói rồi người đàn ông đó bước đi.
Chắc các bạn đoán được phải rồi đúng không? Đó là bố cô mọi chuyện trong quá khứ đã lại xảy ra. Mà cô vẫn cứ đứng đơ người nhìn mẹ đang khóc qua khe cửa.
Mãi sau cô mới tìm được giọng nói của mình chạy lại ôm lấy mẹ gọi.
- Mẹ! Mẹ ơi!
Mẹ ôm cô khóc một lúc rồi bỗng nhiên ôm cô đứng dậy.
- Không thể để như vậy được, cần phải đưa con ra khỏi đây ngay.
Nói rồi mẹ ôm cô chạy ra ngoài gọi xe. Mẹ thực sự đưa cô chạy đi rất xa. Nhưng cô vẫn luôn muốn nói với mẹ. " mẹ chúng ta chạy không thoát khỏi ông ta đâu, ngày mai ông ta vẫn sẽ tìm được chúng ta và mẹ sẽ phải.... "
Cô khóc ôm chặt lấy mẹ.
Ngày hôm sau thực sự ông ta vẫn tìm ra hai mẹ con cô.
- Rầm!
- Không! Không sao ông có thể tìm được!
- Tôi biết bà sẽ bỏ trốn, tôi đã cho bà cơ hội nhưng bà đã bỏ qua. Nể tình vợ chồng bao năm tôi sẽ bỏ qua cho bà. Giờ đưa con bé cho tôi.
Ông ta vươn tay ra muốn ôm cô. Nhưng mẹ cô hét lớn và chạy đi.
- Không tôi sẽ không bao giờ đưa cho ông.
- Đoàng!!
Ông ta dùng súng bắn vào chân mẹ cô. Bà đau đớn ngã khụy. Vội vàng buông cô ra.
- Dương chạy mau đi!
Cô không biết sao lúc đó cô có thể chạy được không hề quay đầu lại mà nước mắt cứ rơi.
- Đoàng
Một tiếng súng nữa vang lên. Cô quay đầu lại nhìn. Ông ta đứng yên trong tư thế giơ súng, mặt trắng bệch, đôi mắt trừng lớn.
Còn mẹ cô đang giang hai tay chắn sau lưng cô. Rồi bà ngã khụy xuống " Rầm! " âm thanh vang lên đã đánh thức cô.
- Mẹ!!!
Cô chạy lại ôm chặt lấy bà. Máu tươi thấm đẫm chiếc áo từ vết thương trước ngực. Viên đạn trúng vào ngực bà khi bà cố gắng che chở cho cô.
- Tiểu Dương! - Cô vội vàng nắm lấy tay bà - Con đừng trách ba con, ông ấy không cố ý. Ngoan nghe lời mẹ, hãy.... Khụ khụ.. Cố gắng sống thật tốt đừng quay lại trả thù ông ấy có được không? Khụ khụ...
Cô gật đầu vâng dạ
- Um.... Ngoan lắm vậy là mẹ yên tâm rồi.... Khụ...
Bàn tay bà nắm lấy tay cô buông thõng xuống. Bà đi rồi!
- Không! Không! Không phải lỗi của tôi! Là do bà đưa con bé đi! Tiểu Dương ngoan theo ba nào! Con cần phải trở thành người mạnh mẽ không thể yếu đuối như bà ta được!
Ông ta tiến lại gần cầm tay cô kéo đi. Không thể nào bà lại chết trên tay cô lần nữa. Cô đứng khựng lại, ông ta lại cố gắng kéo cô đi. Cô giựt tay ra, hét lớn.
- Không! Không! Aaaaaaaa........
Như có một luồng sức mạnh khổng lồ tuôn ra khiến da thịt cô có từng vết nứt một xuất hiện. Không gian xung quanh cô từng mảng từng mảng rơi xuống. Người đàn ông đối diện như bị bóp chặt lại rồi nổ tung. Máu bắn lên cả người cô.
- Aaaaaaaa!!!!
Sức mạnh trong người cô càng ngày càng tuôn trào ra mạnh mẽ. Máu trong người cô theo các vết nứt chảy xuống. Gió lớn nổi lên cuồn cuộn tóc cô bay toán loạn. Nhưng cô không hề để ý, trong đầu cô bây giờ chỉ cảm thấy đau. Nỗi đau thể xác nứt thịt nứt xương nhưng không bằng nỗi đau trong lòng.
Đau! Đau quá! Cô không chịu nổi nữa và cô ngất lịm đi.
Đến khi cô tỉnh lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.