Chương 8: Muốn "săn thú" ngoài vườn
Jasmine
18/08/2023
Sáng sớm tại studio
Trong phòng tranh điểm, Vãn Thanh Ly đang ngồi trước gương để trợ lí Na chỉnh sửa lại tóc. Hai chị em vừa làm vừa hỏi chuyện nhau, trợ lí Na biết việc ông chủ mới hẹn gặp nên đã hỏi cô có chuyện gì. Vãn Thanh Ly nhớ lại tối hôm đó, miệng cười nhạt:
– Cũng không có gì mấy, chẳng qua là tên đó bị trúng tà, nhìn qua cũng biết là không phải loại người tử tế gì.
– Trúng tà hay trúng bùa yêu của em rồi!!
Trợ lí Na cười khúc khích, chị quá hiểu những người đàn ông trong giới này. Vãn Thanh Ly là người mới đến, lại còn xinh đẹp quyến rũ như vậy, đám người có tiền đó sao có thể bỏ qua được. Nhưng rất tiếc Vãn Thanh Ly không phải là người phụ nữ đơn thuần, người mưu mô xảo quyệt lại có sức hút riêng, càng vậy thì bọn họ càng hứng thú.
Vãn Thanh Ly vẫn không nói cho chị Na đó là Dược Hắc Thần. Đối với những người khác thì anh ta là Dược thiếu mà ai ai cũng phải kính nể, nhưng đối với cô thì đó chỉ là một người đàn ông không hơn không kém, có quyền lực thế nào thì rốt cuộc cũng lại phải ngã trước chân mĩ nhân thôi.
Vãn Thanh Ly nhếch miệng cười:
– Bùa yêu gì chứ, em mà phải cần dùng đến thứ đó sao!?
– Phải phải, chị biết em đỉnh mà. Nhưng sao hôm nay em lại có hứng chụp ở Ngự viện thế, chị tưởng em không thích khung cảnh vườn hoa, cây cối.
Vãn Thanh Ly bặm bặm môi, tay vơ vơ lọn tóc vén sau tai. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm cẩn thận, phong cách trang điểm khiến cô trở nên dịu dàng, mỹ miều hết sức. Cô cầm túi xách rồi đứng dậy, khoác tay trợ lí Na vừa đi vừa nói:
– Muốn săn thú ngoài vườn.
Ánh mắt Vãn Thanh Ly loé lên sự tà ác, không hiểu là cô đang có âm mưu gì. Trợ lí Na vẻ mặt khó hiểu, nhăn nhăn mặt nhưng thấy cô đang có vẻ hứng thú nên không suy nghĩ gì nhiều nữa, liền đi theo cô lên xe di chuyển đến địa điểm chụp.
_______________________
Tại một nhà hàng
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang ngồi ngay sát phía khung cửa thủy tinh lớn, hướng mặt ra ngoài ngắm nhìn khung cảnh cây cối xanh mát. Nhìn từ trên xuống dưới, quả nhiên nơi này vô cùng đẹp, có thể nghe được cả tiếng chim hót. Người phụ nữ này nhìn từ cách ăn mặc bên ngoài cũng dễ dàng nhận ra đây là một vị tiểu thư quyền quý, trông rất xinh đẹp, dịu dàng thục nữ, cách trang điểm nhẹ nhàng làm tôn lên khuôn mặt tròn trịa hiền dịu của cô.
Dược Hắc Thần lúc này mới đến. Dù đã muộn 30 phút rồi nhưng trông anh vẫn rất chậm rãi, dáng vẻ ung dung chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Buổi hẹn này chính là buổi xem mắt gặp gỡ vị tiểu thư của Thẩm gia – Thẩm Bạch Dương, chính vì anh không thích buổi xem mắt này nên trông rất lơ đễnh.
Thẩm Bạch Dương thấy anh đã đến liền đứng dậy, đưa tay ra định bắt tay chào hỏi, trông rất ra dáng một người lãnh đạo tương lai. Nhưng Dược Hắc Thần lại ngồi xuống luôn, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. Bạch Dương cũng chẳng để bụng, nhẹ nhàng ngồi xuống, môi mỉm cười:
– Nghe danh Dược thiếu đã lâu, giờ Bạch Dương tôi mới được gặp mặt. Quả thật Dược thiếu khí chất ngút trời.
– Thẩm tiểu thư khỏi cần phải khách khí, nếu không có gì thì vào việc luôn đi.
Dược Hắc Thần gõ gõ tay lên bàn, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía khung cửa kính, hướng mắt nhìn xuống cảnh vườn. Thẩm Bạch Dương biết anh khó chịu vì buổi hẹn xem mắt này, chắc chắn là do gia đình thúc ép như cô vậy. Bạch Dương nhấm một ngụm nước cam, chậm rãi đáp lại:
– Tôi cũng không để tâm vào việc xem mắt, nhưng tôi lại rất có hứng thú với việc kinh doanh, đặc biệt là đối với một Tổng giám đốc xuất sắc như anh đây. Nếu bỏ qua việc này sang một bên thì không biết anh.....
Dược Hắc Thần khôi phục tầm nhìn, nghe người phụ nữ này nói thì nửa tin nửa ngờ. Phụ nữ có hứng thú với kinh doanh, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy. Anh cười nhạt, nhíu mày đáp lại:
– Thì ra cô đến đây không vì việc xem mắt. Nhưng.... rất tiếc tôi lại không thích hợp tác với ai, cô nghĩ cô đủ để tôi tin tưởng ư?
Thẩm Bạch Dương cau mày, cô vốn biết anh ta là một người khó tính, rất khó để có thể hợp tác. Nhưng giọng điệu thế này, thật khiến người ta phải khó chịu. Dược Hắc Thần lại liếc nhìn ra bên ngoài. Lần này anh để ý thấy một nhóm người ở dưới vườn đang loay hoay trước đống đồ nghề, đúng hơn thì là đồ nghề chụp ảnh. Ngay gần đó là một bộ bàn ghế màu trắng được đặt trước máy ảnh, có hai người, một nam một nữ đang dựa vào chiếc bàn đó mà tạo dáng.
Dược Hắc Thần cau may, chăm chú nhìn xuống nơi đó. Và rồi dáng người thon gọn, quyến rũ của người phụ nữ lọt vào mắt anh, nhìn sơ qua là anh đã nhận ra đó là ai rồi. Thẩm Bạch Dương ngồi đối diện thấy anh cứ nhìn chằm chằm xuống sân thì có chút khó hiểu, tay cô gõ gõ bàn để lôi lại sự chú ý của anh nhưng anh đã giơ tay ra lệnh đừng nói gì, mắt vẫn không rời khỏi đó.
Đúng như anh thấy, hôm nay bên studio lựa chọn địa điểm chụp là Ngự viên ngay dưới Nhà hàng này. Vãn Thanh Ly cùng bạn chụp của mình là diễn viên Cao Bách Điền đang loay hoay tạo dáng để chuẩn bị chụp. Cao Bách Điền ôm eo Vãn Thanh Ly, đôi mắt sáng nhìn cô đắm đuối không rời cứ như bị dáng vẻ xinh đẹp thanh thoát của cô hút hồn rồi.
Lúc mọi người đang chuẩn bị thì Cao Bách Điền ghé sát nói nhỏ với Vãn Thanh Ly:
– Em trang điểm nhẹ nhàng thế này trông rất hợp, đúng là người đẹp thì làm gì cũng đẹp.
Vãn Thanh Ly liếc mắt nhìn anh ta, tên dẻo miệng này khiến cô thật chán ghét. Nhưng cô vẫn tỏ ra bình thường mà đáp lại:
– Hay thật! Anh cố tình đút lót để trở thành bạn chụp cùng tôi chỉ để nói mấy lời nịnh nọt này? Tốt nhất là ngậm miệng vào trước khi tôi đạp anh ra khỏi đây.
– Ồ, đáng lẽ ra em phải cảm ơn tôi vì đã dành chút ít thời gian để làm việc với em chứ. Có tôi thì chắc chắn bộ ảnh này sẽ giúp em kiếm được kha kha đấy.
Vãn Thanh Ly trừng mắt, đánh vào tay anh ta đang định vuốt ve mặt mình rồi nói với giọng khinh bỉ.
– Mang một thứ tôi không cần đến trước mặt tôi và bắt tôi phải cảm ơn á? Mơ đi nhé, có muốn thì mang đến chỗ Thời Như Yến, xem ra cô ta lại thích hơn tôi đấy.
Vãn Thanh Ly cười khanh khách, nhìn bộ mặt đen như đít nồi của Cao Bách Điền cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, phải nhẫn nhịn mà đứng chung khung hình với tên này khiến cô cảm thấy ghê tởm, nếu không vì mục đích đến đây của cô hôm nay thì cô cũng đã từ chối chụp rồi.
Vãn Thanh Ly liếc mắt nhìn lên tầng ba của nhà hàng lớn gần đó. Đúng như cô dự đoán, hai dáng người ngồi gần khung cửa kính đó đang nhìn xuống đây. Vãn Thanh Ly nhếch miệng cười một cái rồi quay lại nhìn máy ảnh chuẩn bị chụp.
Dược Hắc Thần ngồi trên nhìn xuống mà cả người ngứa ngáy. Anh dường như quên mất sự hiện diện của vị tiểu thư họ Thẩm, tay rót rượu rồi cầm ly lắc lắc, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp. Thực ra anh vẫn không hiểu sao đám người bên studio lại ở đây chụp mà không thông báo cho anh một tiếng, rõ ràng anh là ông chủ mà lại không hay biết gì. Dược Hắc Thần thật sự tức đấy, rất khó chịu.
Trong phòng tranh điểm, Vãn Thanh Ly đang ngồi trước gương để trợ lí Na chỉnh sửa lại tóc. Hai chị em vừa làm vừa hỏi chuyện nhau, trợ lí Na biết việc ông chủ mới hẹn gặp nên đã hỏi cô có chuyện gì. Vãn Thanh Ly nhớ lại tối hôm đó, miệng cười nhạt:
– Cũng không có gì mấy, chẳng qua là tên đó bị trúng tà, nhìn qua cũng biết là không phải loại người tử tế gì.
– Trúng tà hay trúng bùa yêu của em rồi!!
Trợ lí Na cười khúc khích, chị quá hiểu những người đàn ông trong giới này. Vãn Thanh Ly là người mới đến, lại còn xinh đẹp quyến rũ như vậy, đám người có tiền đó sao có thể bỏ qua được. Nhưng rất tiếc Vãn Thanh Ly không phải là người phụ nữ đơn thuần, người mưu mô xảo quyệt lại có sức hút riêng, càng vậy thì bọn họ càng hứng thú.
Vãn Thanh Ly vẫn không nói cho chị Na đó là Dược Hắc Thần. Đối với những người khác thì anh ta là Dược thiếu mà ai ai cũng phải kính nể, nhưng đối với cô thì đó chỉ là một người đàn ông không hơn không kém, có quyền lực thế nào thì rốt cuộc cũng lại phải ngã trước chân mĩ nhân thôi.
Vãn Thanh Ly nhếch miệng cười:
– Bùa yêu gì chứ, em mà phải cần dùng đến thứ đó sao!?
– Phải phải, chị biết em đỉnh mà. Nhưng sao hôm nay em lại có hứng chụp ở Ngự viện thế, chị tưởng em không thích khung cảnh vườn hoa, cây cối.
Vãn Thanh Ly bặm bặm môi, tay vơ vơ lọn tóc vén sau tai. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm cẩn thận, phong cách trang điểm khiến cô trở nên dịu dàng, mỹ miều hết sức. Cô cầm túi xách rồi đứng dậy, khoác tay trợ lí Na vừa đi vừa nói:
– Muốn săn thú ngoài vườn.
Ánh mắt Vãn Thanh Ly loé lên sự tà ác, không hiểu là cô đang có âm mưu gì. Trợ lí Na vẻ mặt khó hiểu, nhăn nhăn mặt nhưng thấy cô đang có vẻ hứng thú nên không suy nghĩ gì nhiều nữa, liền đi theo cô lên xe di chuyển đến địa điểm chụp.
_______________________
Tại một nhà hàng
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang ngồi ngay sát phía khung cửa thủy tinh lớn, hướng mặt ra ngoài ngắm nhìn khung cảnh cây cối xanh mát. Nhìn từ trên xuống dưới, quả nhiên nơi này vô cùng đẹp, có thể nghe được cả tiếng chim hót. Người phụ nữ này nhìn từ cách ăn mặc bên ngoài cũng dễ dàng nhận ra đây là một vị tiểu thư quyền quý, trông rất xinh đẹp, dịu dàng thục nữ, cách trang điểm nhẹ nhàng làm tôn lên khuôn mặt tròn trịa hiền dịu của cô.
Dược Hắc Thần lúc này mới đến. Dù đã muộn 30 phút rồi nhưng trông anh vẫn rất chậm rãi, dáng vẻ ung dung chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Buổi hẹn này chính là buổi xem mắt gặp gỡ vị tiểu thư của Thẩm gia – Thẩm Bạch Dương, chính vì anh không thích buổi xem mắt này nên trông rất lơ đễnh.
Thẩm Bạch Dương thấy anh đã đến liền đứng dậy, đưa tay ra định bắt tay chào hỏi, trông rất ra dáng một người lãnh đạo tương lai. Nhưng Dược Hắc Thần lại ngồi xuống luôn, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. Bạch Dương cũng chẳng để bụng, nhẹ nhàng ngồi xuống, môi mỉm cười:
– Nghe danh Dược thiếu đã lâu, giờ Bạch Dương tôi mới được gặp mặt. Quả thật Dược thiếu khí chất ngút trời.
– Thẩm tiểu thư khỏi cần phải khách khí, nếu không có gì thì vào việc luôn đi.
Dược Hắc Thần gõ gõ tay lên bàn, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía khung cửa kính, hướng mắt nhìn xuống cảnh vườn. Thẩm Bạch Dương biết anh khó chịu vì buổi hẹn xem mắt này, chắc chắn là do gia đình thúc ép như cô vậy. Bạch Dương nhấm một ngụm nước cam, chậm rãi đáp lại:
– Tôi cũng không để tâm vào việc xem mắt, nhưng tôi lại rất có hứng thú với việc kinh doanh, đặc biệt là đối với một Tổng giám đốc xuất sắc như anh đây. Nếu bỏ qua việc này sang một bên thì không biết anh.....
Dược Hắc Thần khôi phục tầm nhìn, nghe người phụ nữ này nói thì nửa tin nửa ngờ. Phụ nữ có hứng thú với kinh doanh, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy. Anh cười nhạt, nhíu mày đáp lại:
– Thì ra cô đến đây không vì việc xem mắt. Nhưng.... rất tiếc tôi lại không thích hợp tác với ai, cô nghĩ cô đủ để tôi tin tưởng ư?
Thẩm Bạch Dương cau mày, cô vốn biết anh ta là một người khó tính, rất khó để có thể hợp tác. Nhưng giọng điệu thế này, thật khiến người ta phải khó chịu. Dược Hắc Thần lại liếc nhìn ra bên ngoài. Lần này anh để ý thấy một nhóm người ở dưới vườn đang loay hoay trước đống đồ nghề, đúng hơn thì là đồ nghề chụp ảnh. Ngay gần đó là một bộ bàn ghế màu trắng được đặt trước máy ảnh, có hai người, một nam một nữ đang dựa vào chiếc bàn đó mà tạo dáng.
Dược Hắc Thần cau may, chăm chú nhìn xuống nơi đó. Và rồi dáng người thon gọn, quyến rũ của người phụ nữ lọt vào mắt anh, nhìn sơ qua là anh đã nhận ra đó là ai rồi. Thẩm Bạch Dương ngồi đối diện thấy anh cứ nhìn chằm chằm xuống sân thì có chút khó hiểu, tay cô gõ gõ bàn để lôi lại sự chú ý của anh nhưng anh đã giơ tay ra lệnh đừng nói gì, mắt vẫn không rời khỏi đó.
Đúng như anh thấy, hôm nay bên studio lựa chọn địa điểm chụp là Ngự viên ngay dưới Nhà hàng này. Vãn Thanh Ly cùng bạn chụp của mình là diễn viên Cao Bách Điền đang loay hoay tạo dáng để chuẩn bị chụp. Cao Bách Điền ôm eo Vãn Thanh Ly, đôi mắt sáng nhìn cô đắm đuối không rời cứ như bị dáng vẻ xinh đẹp thanh thoát của cô hút hồn rồi.
Lúc mọi người đang chuẩn bị thì Cao Bách Điền ghé sát nói nhỏ với Vãn Thanh Ly:
– Em trang điểm nhẹ nhàng thế này trông rất hợp, đúng là người đẹp thì làm gì cũng đẹp.
Vãn Thanh Ly liếc mắt nhìn anh ta, tên dẻo miệng này khiến cô thật chán ghét. Nhưng cô vẫn tỏ ra bình thường mà đáp lại:
– Hay thật! Anh cố tình đút lót để trở thành bạn chụp cùng tôi chỉ để nói mấy lời nịnh nọt này? Tốt nhất là ngậm miệng vào trước khi tôi đạp anh ra khỏi đây.
– Ồ, đáng lẽ ra em phải cảm ơn tôi vì đã dành chút ít thời gian để làm việc với em chứ. Có tôi thì chắc chắn bộ ảnh này sẽ giúp em kiếm được kha kha đấy.
Vãn Thanh Ly trừng mắt, đánh vào tay anh ta đang định vuốt ve mặt mình rồi nói với giọng khinh bỉ.
– Mang một thứ tôi không cần đến trước mặt tôi và bắt tôi phải cảm ơn á? Mơ đi nhé, có muốn thì mang đến chỗ Thời Như Yến, xem ra cô ta lại thích hơn tôi đấy.
Vãn Thanh Ly cười khanh khách, nhìn bộ mặt đen như đít nồi của Cao Bách Điền cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, phải nhẫn nhịn mà đứng chung khung hình với tên này khiến cô cảm thấy ghê tởm, nếu không vì mục đích đến đây của cô hôm nay thì cô cũng đã từ chối chụp rồi.
Vãn Thanh Ly liếc mắt nhìn lên tầng ba của nhà hàng lớn gần đó. Đúng như cô dự đoán, hai dáng người ngồi gần khung cửa kính đó đang nhìn xuống đây. Vãn Thanh Ly nhếch miệng cười một cái rồi quay lại nhìn máy ảnh chuẩn bị chụp.
Dược Hắc Thần ngồi trên nhìn xuống mà cả người ngứa ngáy. Anh dường như quên mất sự hiện diện của vị tiểu thư họ Thẩm, tay rót rượu rồi cầm ly lắc lắc, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp. Thực ra anh vẫn không hiểu sao đám người bên studio lại ở đây chụp mà không thông báo cho anh một tiếng, rõ ràng anh là ông chủ mà lại không hay biết gì. Dược Hắc Thần thật sự tức đấy, rất khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.