Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt
Chương 46:
Tổng Công Đại Nhân
21/03/2024
Hồng Liễu sững sờ nhìn về phía bên cạnh, vạt áo Từ Âm bị kéo tới xốc xếch, nhưng hắn cũng không thèm để ý, cúi đầu giúp nàng băng bó một vết thương cuối cùng.
Lông mày hắn hơi nhíu, tóc trán rủ xuống nhẹ nhàng bay bay, làm nổi bật gương mặt tinh xảo như ngọc mờ áo như trong sương mù... Dường như nàng đã nhìn thấy cái gì trên khuôn mặt hiếm khi thể hiện cảm xúc này.
Trái tim nàng rung rinh, nàng ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn hắn: "Ngươi đang đau lòng ta sao?"
Từ Âm nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn dường như có tinh hà đang chuyển động, đẹp không sao tả xiết.
Bị thương tới mức này, không mau mau tự mình cầm máu khép vết thương, lại còn có rỗi hơi chú ý hắn có phải đau lòng cho nàng không?
Hắn đã dùng loại phương pháp nguyên thủy này giúp nàng băng bó, vì để nhắc nhở nàng nên chữa thương, nhưng nàng lại vẫn ngồi xổm ở đây, giống như một động vật nhỏ đang dùng ánh mắt khẩn cầu chờ đợi một đáp án.
Không đúng, nàng vốn là động vật nhỏ, không tồn tại "Giống" .
Nếu không cho nàng câu trả lời hài lòng, thì sẽ không có ý định chữa thương , mặc cho mình cạn máu sao?
Từ Âm nghĩ đến dáng vẻ đạo nghĩa bất vị thân bay lên biển Xích Diễm của nàng.
Thất Vĩ Thiên Hồ có như thế nào, trong tay hắn vẫn chỉ nhỏ bé như hạt bụi, một ánh mắt đã có thể đưa vào chỗ chết.
Chỉ một tàn trận còn thừa đã bị Ma Tôn, Yêu Vương xông phá cũng có thể khiến nàng tổn thương tới mức này.
Nhưng nàng giống như có dũng khí dùng không hết đi thử lần lượt vì hắn.
Không cầu danh, không vì lợi, không vì thân phận địa vị của hắn, không phải truy cầu cao thượng gì, chỉ vì bản thân hắn.
Đây là tình yêu của thế tục ư.
Từ Âm từ trên cao nhìn xuống đối mặt với nàng một lát, chậm rãi gật đầu một cái.
"Ta nhìn lầm sao?" Hồng Liễu mở to hai mắt nhìn, đôi mắt đỏ đỏ, nhìn có chút đáng thương: "Mới vừa rồi có phải ngươi đã gật đầu?"
Trong âm cuối của nàng đã xen lẫn chút nghẹn ngào.
Trong lòng Từ Âm nổi lên một vài cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được. Hắn nhắm mắt lại, lại gật đầu một cái.
Hồng Liễu khóc ra tiếng.
Tiếng khóc nghẹn ngào thút thít, có chút buồn cười, cũng rất đáng thương.
Hu hu hu hu hu hu các tỷ muội, ta lại có động lực rồi.
Cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ chết trên người nam nhân này!
Phiền chết!
Hồng Liễu lau mặt một cái, cũng không bởi vì hắn thừa nhận mà cảm thấy vui mừng, còn có chút tức giận quay mặt đi, tự về hướng khác.
Từ Âm: "..." Tuy không hiểu lắm, nhưng phát triển này khẳng định không đúng.
Hắn đi đến bên người Hồng Liễu, bước chân có nhẹ hơn nữa thì vẫn có âm thanh, nàng đã nhận ra, hít hít cái mũi lại đi tránh sang bên khác.
Từ Âm nhìn vết thương của nàng lại rướm máu, vải băng bó đã bị thấm đẫm máu, bàn tay chụp vai nàng đã dùng sức.
Hồng Liễu muốn tránh thoát cũng rất dễ dàng, nhưng hắn cường ngạnh vậy, cuối cùng nàng đã chịu đứng yên.
"Ngươi sẽ hại chết ta." Giọng mũi của nàng rất nặng, tràn ngập chỉ trích nói.
Nếu không có hắn, lúc trên núi có khả năng nàng đã bị hai con yêu kia mang đi hành hạ từ lâu rồi, sao là hắn hại chết nàng?
Có điều đến biển Xích Diễm đúng là vì hắn, vừa rồi nàng cũng là vượt biển vì hắn mới suýt nữa xảy ra chuyện.
Từ Âm nửa ngồi nửa quỳ, tay đặt vào trên vết thương chảy nhiều máu nhất của nàng rồi nhẹ nhàng đè lại, để máu ngừng chảy.
Ban nãy Hồng Liễu đã gạt bỏ đau đớn, bây giờ cuối cùng đã ý thức được cần tranh thủ chữa thương, không thể lại lề mề nữa.
Nàng nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của mình, chắc hẳn Từ Âm rất buồn bực nhỉ, nhưng hắn chịu há mồm thừa nhận đau lòng nàng, lại quan tâm dịu dàng như thế, có lẽ nào cũng là nhìn thấy biển Xích Diễm khó vào, sợ nàng mặc kệ hắn hay không?
Nhìn thế nào cũng có hiềm nghi này, lúc trước hắn lạnh nhạt như vậy cơ mà, biểu hiện bây giờ khẳng định không phải thật tâm.
Điều làm Hồng Liễu không vui nhất là, dù là nghĩ đến hắn có khả năng không phải thật tâm, chỉ là vì Ngân U Hoa mới khuất phục nàng, nàng còn không đỡ nổi “tình cảm dịu dàng” ít ỏi của người vốn lạnh lùng như băng.
Càng tức giận hơn!
Hồng Liễu tránh cánh tay của hắn, hắn bị xô về sau lảo đảo mấy cái, suýt nữa ngã sấp xuống.
Hắn điềm tĩnh lướt qua nàng, lại nhìn lòng bàn tay nhiễm máu nàng, vẻ mặt bình tĩnh, có chút dọa người.
Hồng Liễu hơi sợ, không hiểu sao không dám nhìn nét mặt của hắn, nhưng kẻ nên sợ chẳng lẽ không phải hắn sao?
Nàng gom dũng khí nói: "Ngươi đột nhiên đau lòng ta, lại quan tâm ta thế này, ta không phải không nhận lòng tốt. Nhưng trước kia rõ ràng ngươi lạnh nhạt như vậy. Nghĩ đến những thay đổi này của ngươi có khả năng chỉ là biết sự đáng khiếp sợ của biển Xích Diễm, vì để cho ta không từ bỏ việc giúp ngươi xuống biển hái hoa, ta liền không vui nổi.”
Nàng tìm một nơi cách bờ xa một chút. Một nơi không nóng cũng tương đối dễ ẩn núp, khoanh chân ngồi xuống, nhìn hắn từ xa xa nói: "Muốn lấy lòng ta chỉ là như vậy cũng không đủ đâu, ngươi cố gắng thêm chút đi!"
...
Lông mày hắn hơi nhíu, tóc trán rủ xuống nhẹ nhàng bay bay, làm nổi bật gương mặt tinh xảo như ngọc mờ áo như trong sương mù... Dường như nàng đã nhìn thấy cái gì trên khuôn mặt hiếm khi thể hiện cảm xúc này.
Trái tim nàng rung rinh, nàng ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn hắn: "Ngươi đang đau lòng ta sao?"
Từ Âm nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn dường như có tinh hà đang chuyển động, đẹp không sao tả xiết.
Bị thương tới mức này, không mau mau tự mình cầm máu khép vết thương, lại còn có rỗi hơi chú ý hắn có phải đau lòng cho nàng không?
Hắn đã dùng loại phương pháp nguyên thủy này giúp nàng băng bó, vì để nhắc nhở nàng nên chữa thương, nhưng nàng lại vẫn ngồi xổm ở đây, giống như một động vật nhỏ đang dùng ánh mắt khẩn cầu chờ đợi một đáp án.
Không đúng, nàng vốn là động vật nhỏ, không tồn tại "Giống" .
Nếu không cho nàng câu trả lời hài lòng, thì sẽ không có ý định chữa thương , mặc cho mình cạn máu sao?
Từ Âm nghĩ đến dáng vẻ đạo nghĩa bất vị thân bay lên biển Xích Diễm của nàng.
Thất Vĩ Thiên Hồ có như thế nào, trong tay hắn vẫn chỉ nhỏ bé như hạt bụi, một ánh mắt đã có thể đưa vào chỗ chết.
Chỉ một tàn trận còn thừa đã bị Ma Tôn, Yêu Vương xông phá cũng có thể khiến nàng tổn thương tới mức này.
Nhưng nàng giống như có dũng khí dùng không hết đi thử lần lượt vì hắn.
Không cầu danh, không vì lợi, không vì thân phận địa vị của hắn, không phải truy cầu cao thượng gì, chỉ vì bản thân hắn.
Đây là tình yêu của thế tục ư.
Từ Âm từ trên cao nhìn xuống đối mặt với nàng một lát, chậm rãi gật đầu một cái.
"Ta nhìn lầm sao?" Hồng Liễu mở to hai mắt nhìn, đôi mắt đỏ đỏ, nhìn có chút đáng thương: "Mới vừa rồi có phải ngươi đã gật đầu?"
Trong âm cuối của nàng đã xen lẫn chút nghẹn ngào.
Trong lòng Từ Âm nổi lên một vài cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được. Hắn nhắm mắt lại, lại gật đầu một cái.
Hồng Liễu khóc ra tiếng.
Tiếng khóc nghẹn ngào thút thít, có chút buồn cười, cũng rất đáng thương.
Hu hu hu hu hu hu các tỷ muội, ta lại có động lực rồi.
Cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ chết trên người nam nhân này!
Phiền chết!
Hồng Liễu lau mặt một cái, cũng không bởi vì hắn thừa nhận mà cảm thấy vui mừng, còn có chút tức giận quay mặt đi, tự về hướng khác.
Từ Âm: "..." Tuy không hiểu lắm, nhưng phát triển này khẳng định không đúng.
Hắn đi đến bên người Hồng Liễu, bước chân có nhẹ hơn nữa thì vẫn có âm thanh, nàng đã nhận ra, hít hít cái mũi lại đi tránh sang bên khác.
Từ Âm nhìn vết thương của nàng lại rướm máu, vải băng bó đã bị thấm đẫm máu, bàn tay chụp vai nàng đã dùng sức.
Hồng Liễu muốn tránh thoát cũng rất dễ dàng, nhưng hắn cường ngạnh vậy, cuối cùng nàng đã chịu đứng yên.
"Ngươi sẽ hại chết ta." Giọng mũi của nàng rất nặng, tràn ngập chỉ trích nói.
Nếu không có hắn, lúc trên núi có khả năng nàng đã bị hai con yêu kia mang đi hành hạ từ lâu rồi, sao là hắn hại chết nàng?
Có điều đến biển Xích Diễm đúng là vì hắn, vừa rồi nàng cũng là vượt biển vì hắn mới suýt nữa xảy ra chuyện.
Từ Âm nửa ngồi nửa quỳ, tay đặt vào trên vết thương chảy nhiều máu nhất của nàng rồi nhẹ nhàng đè lại, để máu ngừng chảy.
Ban nãy Hồng Liễu đã gạt bỏ đau đớn, bây giờ cuối cùng đã ý thức được cần tranh thủ chữa thương, không thể lại lề mề nữa.
Nàng nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của mình, chắc hẳn Từ Âm rất buồn bực nhỉ, nhưng hắn chịu há mồm thừa nhận đau lòng nàng, lại quan tâm dịu dàng như thế, có lẽ nào cũng là nhìn thấy biển Xích Diễm khó vào, sợ nàng mặc kệ hắn hay không?
Nhìn thế nào cũng có hiềm nghi này, lúc trước hắn lạnh nhạt như vậy cơ mà, biểu hiện bây giờ khẳng định không phải thật tâm.
Điều làm Hồng Liễu không vui nhất là, dù là nghĩ đến hắn có khả năng không phải thật tâm, chỉ là vì Ngân U Hoa mới khuất phục nàng, nàng còn không đỡ nổi “tình cảm dịu dàng” ít ỏi của người vốn lạnh lùng như băng.
Càng tức giận hơn!
Hồng Liễu tránh cánh tay của hắn, hắn bị xô về sau lảo đảo mấy cái, suýt nữa ngã sấp xuống.
Hắn điềm tĩnh lướt qua nàng, lại nhìn lòng bàn tay nhiễm máu nàng, vẻ mặt bình tĩnh, có chút dọa người.
Hồng Liễu hơi sợ, không hiểu sao không dám nhìn nét mặt của hắn, nhưng kẻ nên sợ chẳng lẽ không phải hắn sao?
Nàng gom dũng khí nói: "Ngươi đột nhiên đau lòng ta, lại quan tâm ta thế này, ta không phải không nhận lòng tốt. Nhưng trước kia rõ ràng ngươi lạnh nhạt như vậy. Nghĩ đến những thay đổi này của ngươi có khả năng chỉ là biết sự đáng khiếp sợ của biển Xích Diễm, vì để cho ta không từ bỏ việc giúp ngươi xuống biển hái hoa, ta liền không vui nổi.”
Nàng tìm một nơi cách bờ xa một chút. Một nơi không nóng cũng tương đối dễ ẩn núp, khoanh chân ngồi xuống, nhìn hắn từ xa xa nói: "Muốn lấy lòng ta chỉ là như vậy cũng không đủ đâu, ngươi cố gắng thêm chút đi!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.