Chương 10
Lưu Vân
01/05/2021
Thẩm Tương không cho là đúng: "Hôn phẳng mày của ta? Môi ngươi là cái bàn ủi sao?"
"Miệng ta so với bàn ủi còn lợi hại hơn." Liên Bích chu cái miệng nhỏ, giống như anh đào hồng, "Ngươi có muốn thử xem hay không?"
Thẩm Tương xì một tiếng, cười đến hoa chi loạn chiến: "Liên Bích ngươi như thế nào đáng yêu như vậy."
"Đáng yêu là dùng để hình dung nữ nhân." Liên Bích đem tay áo kéo lên cao, lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế, nỗ lực thể hiện cơ bắp, "Ta chính là nam tử hán đó."
"Lại hồ ngôn loạn ngữ, ngươi sao là nam nhân được chứ." Thẩm Tương vội vàng kéo ống tay áo của nàng, buồn cười lại bất đắc dĩ thở dài, "Cùng ngươi ở bên nhau thật vui vẻ, ta cũng nghĩ muốn vô tư vô lự giống như ngươi."
Thẩm Tương giật mình, không tỏ ý kiến.
Các nàng một người là thê, một người là thiếp, vì sao lại ngọt ngào giống như phu thê. Chỉ là các nàng ở trong Triệu phủ, nữ tử được gả đi thân cũng chỉ như lục bình, vận mệnh của các nàng chính là bị người khác nắm trong tay bài bố.
Lúc này Liên Bích thò miệng qua, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nói, ngươi thật sự không cần thử xem sao?"
Thẩm Tương do dự hoàn hồn, kỳ quái hỏi: "Thử cái gì?"
Liên Bích dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng: "Thử môi của ta."
Thẩm Tương nghẹn cười, nhẹ nhàng câu mũi của nàng: "Ngươi cái nha đầu này..."
...
Sau khi Lý thị trở về đông sương, lấy khăn tay lau nước mắt, khóc lóc với Triệu lão gia: "Lão gia, người nhất định phải làm chủ cho thiếp thân, tiểu thiếp mới nạp kia thật là vô giáo dục, thế nhưng dám dùng cục đá ném vào thiếp thân."
Triệu lão gia nghe xong, trừng mắt nói: "Chẳng qua chỉ là cái tiện thiếp, lá gan thế mà lại rất lớn."
Lý thị ném khăn thêu, âm dương quái khí nói: "Họ Thẩm kia cũng chính là cá mè một lứa, là nàng xúi giục."
Triệu Bồng một lòng thương hương tiếc ngọc, không muốn thấy giai nhân bị chỉ trích nặng nề, vội vàng ra mặt giải thích: "Cha mẹ, tất cả đều là do hài tử sai, Liên Bích quá yêu con, không muốn để con chạm vào nữ nhân khác mới có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy."
Triệu lão gia vuốt ve chòm râu, hỏi: "Ngươi đã cùng tiểu thiếp kia động phòng chưa?"
Triệu Bồng xấu hổ với thừa nhận: "Chưa từng..."
Triệu lão gia hừ lạnh một tiếng: "Ngay cả chạm cũng chưa chạm vào nàng, như thế nào ngươi biết nàng đối với ngươi là thật tâm thành ý."
Triệu Bồng hổ thẹn đến mức muốn có cái khe để chui xuống.
Triệu lão gia nói: "Người đã cưới vào cửa, phải tam tòng tứ đức tôn trọng trượng phu. Mới vừa vào cửa liền cùng cha mẹ chồng phân cao thấp, xem ra cha mẹ Thẩm gia kia không giáo dục nàng cho tốt, để Vương Phúc mang tin báo cho Thẩm phủ, nói cho cha mẹ nàng ta biết nàng ta không lễ nghĩa đến cỡ nào."
Lý thị đồng ý nói: "Lão gia nói thật đúng, còn có không thể để hai nàng ở chung một chỗ."
Không lâu sau, mấy gia đinh xông vào tây viện của Thẩm Tương, cúi eo thì thầm nói: "Tiểu thiếp mới nạp của thiếu gia ở đâu?"
Bọn tỳ nữ đang sôi nổi sợ tới mức lập tức lui tán: "Không biết..."
Thẩm Tương nghe được động tĩnh, thướt tha lả lướt bước ra nói: "Sao hưng sư động chúng như vậy?"
Người cầm đầu thái độ lại rất khiêm tốn, tất cung tất kính nói: "Bẩm đại thiếu phu nhân, tiểu nhân họ Vương tên Phúc, tới thỉnh Bích phu nhân trở về Khấu Đan viện,không biết Bích phu nhân hiện tại đang ở nơi nào?"
Mặt trời còn chưa lên cao, Liên Bích là cáo tiểu gia hỏa tham ngủ, vẫn còn ở trong ổ ngủ nướng.
Thẩm Tương không muốn đánh thức Liên Bích, trả lời: "Các ngươi trước tiên lui ra đi, đợi lát nữa ta nói cho nàng."
Vương Phúc nói: "Chỉ sợ không được, Bích phu nhân cần cùng chúng ta rời đi."
Thẩm Tương nhíu mi lại, vừa muốn mở miệng, phía sau liền truyền đến tiếng ngáp mềm như bông.
Chỉ thấy Liên Bích giống như một còn mèo lớn, lười nhác mà duỗi vòng eo, cào cào mái tóc xõa tung: "Chỗ nào chui ra một đám vịt vậy, cạc cạc ồn muốn chết."
Vương Phúc nhìn thấy bộ dáng của của Liên Bích, lộ ra thần sắc ngốc lăng, không biết là bởi vì mỹ mạo của nàng hay là bởi vì hình tượng nàng tỉnh ngủ vẫn còn hỗn độn.
Thẩm Tương bảo hộ che ở trước mặt Liên Bích, nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng: "Mau đi thay xiêm y."
Liên Bích thuận thế đáp ở trên vai của nàng: "Tương Nhi, ta còn chưa ngủ no đâu."
Vương phúc hơi hơi khom người: "Bích phu nhân, canh giờ không còn sớm, theo chúng ta đi đi, Khấu Đan viện mới là chỗ ở của người, đại thiếu gia ở đó chờ ngươi."
Thẩm Tương một tay ôm Liên Bích, nhìn tính tình hồn nhiên ngây thơ của nàng, nói không chừng chính là bị Triệu Bồng lừa vào phủ, nàng khẳng định sẽ không nghe lời theo chân bọn họ rời đi.
Liên Bích bỗng nhiên ngẩng đầu, câu môi cười: "Hảo a, ta và các ngươi qua đi."
"Miệng ta so với bàn ủi còn lợi hại hơn." Liên Bích chu cái miệng nhỏ, giống như anh đào hồng, "Ngươi có muốn thử xem hay không?"
Thẩm Tương xì một tiếng, cười đến hoa chi loạn chiến: "Liên Bích ngươi như thế nào đáng yêu như vậy."
"Đáng yêu là dùng để hình dung nữ nhân." Liên Bích đem tay áo kéo lên cao, lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế, nỗ lực thể hiện cơ bắp, "Ta chính là nam tử hán đó."
"Lại hồ ngôn loạn ngữ, ngươi sao là nam nhân được chứ." Thẩm Tương vội vàng kéo ống tay áo của nàng, buồn cười lại bất đắc dĩ thở dài, "Cùng ngươi ở bên nhau thật vui vẻ, ta cũng nghĩ muốn vô tư vô lự giống như ngươi."
Thẩm Tương giật mình, không tỏ ý kiến.
Các nàng một người là thê, một người là thiếp, vì sao lại ngọt ngào giống như phu thê. Chỉ là các nàng ở trong Triệu phủ, nữ tử được gả đi thân cũng chỉ như lục bình, vận mệnh của các nàng chính là bị người khác nắm trong tay bài bố.
Lúc này Liên Bích thò miệng qua, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nói, ngươi thật sự không cần thử xem sao?"
Thẩm Tương do dự hoàn hồn, kỳ quái hỏi: "Thử cái gì?"
Liên Bích dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng: "Thử môi của ta."
Thẩm Tương nghẹn cười, nhẹ nhàng câu mũi của nàng: "Ngươi cái nha đầu này..."
...
Sau khi Lý thị trở về đông sương, lấy khăn tay lau nước mắt, khóc lóc với Triệu lão gia: "Lão gia, người nhất định phải làm chủ cho thiếp thân, tiểu thiếp mới nạp kia thật là vô giáo dục, thế nhưng dám dùng cục đá ném vào thiếp thân."
Triệu lão gia nghe xong, trừng mắt nói: "Chẳng qua chỉ là cái tiện thiếp, lá gan thế mà lại rất lớn."
Lý thị ném khăn thêu, âm dương quái khí nói: "Họ Thẩm kia cũng chính là cá mè một lứa, là nàng xúi giục."
Triệu Bồng một lòng thương hương tiếc ngọc, không muốn thấy giai nhân bị chỉ trích nặng nề, vội vàng ra mặt giải thích: "Cha mẹ, tất cả đều là do hài tử sai, Liên Bích quá yêu con, không muốn để con chạm vào nữ nhân khác mới có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy."
Triệu lão gia vuốt ve chòm râu, hỏi: "Ngươi đã cùng tiểu thiếp kia động phòng chưa?"
Triệu Bồng xấu hổ với thừa nhận: "Chưa từng..."
Triệu lão gia hừ lạnh một tiếng: "Ngay cả chạm cũng chưa chạm vào nàng, như thế nào ngươi biết nàng đối với ngươi là thật tâm thành ý."
Triệu Bồng hổ thẹn đến mức muốn có cái khe để chui xuống.
Triệu lão gia nói: "Người đã cưới vào cửa, phải tam tòng tứ đức tôn trọng trượng phu. Mới vừa vào cửa liền cùng cha mẹ chồng phân cao thấp, xem ra cha mẹ Thẩm gia kia không giáo dục nàng cho tốt, để Vương Phúc mang tin báo cho Thẩm phủ, nói cho cha mẹ nàng ta biết nàng ta không lễ nghĩa đến cỡ nào."
Lý thị đồng ý nói: "Lão gia nói thật đúng, còn có không thể để hai nàng ở chung một chỗ."
Không lâu sau, mấy gia đinh xông vào tây viện của Thẩm Tương, cúi eo thì thầm nói: "Tiểu thiếp mới nạp của thiếu gia ở đâu?"
Bọn tỳ nữ đang sôi nổi sợ tới mức lập tức lui tán: "Không biết..."
Thẩm Tương nghe được động tĩnh, thướt tha lả lướt bước ra nói: "Sao hưng sư động chúng như vậy?"
Người cầm đầu thái độ lại rất khiêm tốn, tất cung tất kính nói: "Bẩm đại thiếu phu nhân, tiểu nhân họ Vương tên Phúc, tới thỉnh Bích phu nhân trở về Khấu Đan viện,không biết Bích phu nhân hiện tại đang ở nơi nào?"
Mặt trời còn chưa lên cao, Liên Bích là cáo tiểu gia hỏa tham ngủ, vẫn còn ở trong ổ ngủ nướng.
Thẩm Tương không muốn đánh thức Liên Bích, trả lời: "Các ngươi trước tiên lui ra đi, đợi lát nữa ta nói cho nàng."
Vương Phúc nói: "Chỉ sợ không được, Bích phu nhân cần cùng chúng ta rời đi."
Thẩm Tương nhíu mi lại, vừa muốn mở miệng, phía sau liền truyền đến tiếng ngáp mềm như bông.
Chỉ thấy Liên Bích giống như một còn mèo lớn, lười nhác mà duỗi vòng eo, cào cào mái tóc xõa tung: "Chỗ nào chui ra một đám vịt vậy, cạc cạc ồn muốn chết."
Vương Phúc nhìn thấy bộ dáng của của Liên Bích, lộ ra thần sắc ngốc lăng, không biết là bởi vì mỹ mạo của nàng hay là bởi vì hình tượng nàng tỉnh ngủ vẫn còn hỗn độn.
Thẩm Tương bảo hộ che ở trước mặt Liên Bích, nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng: "Mau đi thay xiêm y."
Liên Bích thuận thế đáp ở trên vai của nàng: "Tương Nhi, ta còn chưa ngủ no đâu."
Vương phúc hơi hơi khom người: "Bích phu nhân, canh giờ không còn sớm, theo chúng ta đi đi, Khấu Đan viện mới là chỗ ở của người, đại thiếu gia ở đó chờ ngươi."
Thẩm Tương một tay ôm Liên Bích, nhìn tính tình hồn nhiên ngây thơ của nàng, nói không chừng chính là bị Triệu Bồng lừa vào phủ, nàng khẳng định sẽ không nghe lời theo chân bọn họ rời đi.
Liên Bích bỗng nhiên ngẩng đầu, câu môi cười: "Hảo a, ta và các ngươi qua đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.