Hộ Nghèo Túng Và Phú Hào Của Cậu
Chương 52
Trương Đại Cát
22/10/2022
“Anh ơi, uống nước đi.”
La Bạc Hồ đã quên mất mình lúc nhỏ đã từng làm người tốt việc tốt.
Khi đó cậu còn chưa học tiểu học, cha và baba cả ngày vội vàng kinh doanh, để lại cậu một đứa nhóc 6 tuổi, cả ngày tác oai tác quái trong khu nhà.
Trêu chó chọc mèo không được mấy bữa, cậu nhặt được một người bị say nắng ngất ở cái sân đang trong giai đoạn thi công thứ 4.
Người hầu và bảo tiêu đi theo cậu giúp đỡ cứu người, thân thể nhỏ bé của cậu ngồi xổm bên cạnh dùng cây quạt nhỏ quạt cho người đó.
Không trách sao cậu lại ân cần như vậy, tâm tư con nít đơn thuần, thật sự bởi vì anh trai này đẹp, khiến người ta yêu thích.
Lúc Mật Hạo tỉnh lại liền nhìn thấy một búp bê Tây Dương vẻ mặt quan tâm nhìn chằm chằm mình, anh lại nhìn dì bảo mẫu bên cạnh cùng anh bảo tiêu, trong lòng nghĩ đây hẳn là người trong khu giàu có này.
Anh còn đang ngẩn người, đã bị một chai nước áp lên mặt.
Nhóc con này khuôn mặt đỏ rực, sốt ruột vô cùng, cười cười với anh:
“Anh ơi, uống nước đi.”
Miếng nước này uống xuống, từ đó Mật Hạo có thêm cái đuôi nhỏ mỗi ngày dán theo anh.
“Em tên La Bạc Hồ, nhũ danh là Cháo, cha em tên La Mạc, baba tên...”
Mật Hạo cũng không đuổi người đi, anh cảm thấy nhóc con này thật dễ thương, giống như cây kẹo bông gòn. Lại nói tiếp anh cũng lớn so với nhóc con này không đến mười tuổi, người ta là nhóc nhóc con, anh cũng chỉ là nhóc con, không hiểu sao còn rất hợp nhau.
Mật Hạo bỏ học từ rất sớm đi theo ông bô nhà mình thầu công trình, chạy công trường, người bên cạnh đều là những người đàn ông thô kệch, đây là lần đầu tiên anh được một nhóc con bám theo.
Chỉ là nhóc con này thật khiến người khác yêu thương, mỗi ngày chạng vạng mang theo túi lớn túi nhỏ canh ở bên ngoài công trường, thấy anh thì tung tăng chạy đến, coi Mật Hạo thành tiểu đồng bọn của mình.
“Nhóc con, anh nói em nghe.” Mật Hạo ngậm kẹo que nhóc con đưa cho, cùng ngồi trên xích đu trong khu nhà. “Bên này thi công sắp xong, thứ hai tuần sau anh đi rồi.”
“Vậy khi nào anh trở về?”
Mật Hạo nhìn ánh mắt mong đợi của bạn nhỏ, nói không nên lời vĩnh biệt, anh cười cười xoa xoa tóc bạn nhỏ.
“Thật lâu sau này đi.”
Lâu đến mức trí nhớ của em phai nhạt, quên mất còn có anh trên đời này.
Lâu đến nhóc Cháo sớm quên mất có một người anh trai, từng khiến nhóc rất yêu thích.
La Bạc Hồ đã quên mất mình lúc nhỏ đã từng làm người tốt việc tốt.
Khi đó cậu còn chưa học tiểu học, cha và baba cả ngày vội vàng kinh doanh, để lại cậu một đứa nhóc 6 tuổi, cả ngày tác oai tác quái trong khu nhà.
Trêu chó chọc mèo không được mấy bữa, cậu nhặt được một người bị say nắng ngất ở cái sân đang trong giai đoạn thi công thứ 4.
Người hầu và bảo tiêu đi theo cậu giúp đỡ cứu người, thân thể nhỏ bé của cậu ngồi xổm bên cạnh dùng cây quạt nhỏ quạt cho người đó.
Không trách sao cậu lại ân cần như vậy, tâm tư con nít đơn thuần, thật sự bởi vì anh trai này đẹp, khiến người ta yêu thích.
Lúc Mật Hạo tỉnh lại liền nhìn thấy một búp bê Tây Dương vẻ mặt quan tâm nhìn chằm chằm mình, anh lại nhìn dì bảo mẫu bên cạnh cùng anh bảo tiêu, trong lòng nghĩ đây hẳn là người trong khu giàu có này.
Anh còn đang ngẩn người, đã bị một chai nước áp lên mặt.
Nhóc con này khuôn mặt đỏ rực, sốt ruột vô cùng, cười cười với anh:
“Anh ơi, uống nước đi.”
Miếng nước này uống xuống, từ đó Mật Hạo có thêm cái đuôi nhỏ mỗi ngày dán theo anh.
“Em tên La Bạc Hồ, nhũ danh là Cháo, cha em tên La Mạc, baba tên...”
Mật Hạo cũng không đuổi người đi, anh cảm thấy nhóc con này thật dễ thương, giống như cây kẹo bông gòn. Lại nói tiếp anh cũng lớn so với nhóc con này không đến mười tuổi, người ta là nhóc nhóc con, anh cũng chỉ là nhóc con, không hiểu sao còn rất hợp nhau.
Mật Hạo bỏ học từ rất sớm đi theo ông bô nhà mình thầu công trình, chạy công trường, người bên cạnh đều là những người đàn ông thô kệch, đây là lần đầu tiên anh được một nhóc con bám theo.
Chỉ là nhóc con này thật khiến người khác yêu thương, mỗi ngày chạng vạng mang theo túi lớn túi nhỏ canh ở bên ngoài công trường, thấy anh thì tung tăng chạy đến, coi Mật Hạo thành tiểu đồng bọn của mình.
“Nhóc con, anh nói em nghe.” Mật Hạo ngậm kẹo que nhóc con đưa cho, cùng ngồi trên xích đu trong khu nhà. “Bên này thi công sắp xong, thứ hai tuần sau anh đi rồi.”
“Vậy khi nào anh trở về?”
Mật Hạo nhìn ánh mắt mong đợi của bạn nhỏ, nói không nên lời vĩnh biệt, anh cười cười xoa xoa tóc bạn nhỏ.
“Thật lâu sau này đi.”
Lâu đến mức trí nhớ của em phai nhạt, quên mất còn có anh trên đời này.
Lâu đến nhóc Cháo sớm quên mất có một người anh trai, từng khiến nhóc rất yêu thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.