Chương 162: Phiên ngoại 11: Kiếp sống linh sủng của Thanh Đồng
Dịch Ngũ
14/12/2018
Từ lúc nghe lén câu chuyện của mẹ con Lệ Quân Hoa, Thanh Đồng
bắt đầu chú ý tới nàng. Nhân loại cũng có mùa động dục sao?
Lệ Quân Hoa định tìm dạng nam nhân nào để giao phối?
Hừ, trên danh nghĩa Lệ Quân Hoa là chủ nhân của hắn, nàng muốn
tìm nam nhân phải mạnh rất mạnh mới được, nếu quá yếu, hắn
sẽ giết thẳng tay, bởi vì hắn là thiên hồ cao quý, không thể
để nam nhân hèn nhát là chủ nhân.
Ngày mùa thu hoạch, tháng mười qua đi, sắp tiến vào thời kì ngủ đông, nông dân vào vụ nông nhàn, vì vậy có vài người trẻ tuổi bắt đầu nghị luận chung thân đại sự. Rất nhanh, có người kết hôn.
Lệ Quân Hoa lúc này với tư cách là nữ tiên, thân phận so với thôn trường tộc trường còn lớn hơn, thôn dân phàm nhà ai có việc đều muốn mời nàng đại diện. Nàng tới, Thanh Đồng đang học cách làm con người cũng phải đi theo nàng.
Ấn tượng của người trong thôn về Thanh Đồng giống như nhị lão Lệ gia, về sau cũng biết hắn là hồ tiên rồi. Mặc dù biết hắn là linh sủng của Lệ Quân Hoa, nhưng cũng không dám coi hắn là sủng vật, mà đối xử như khách quý, cung kính mời hắn ngồi ghế trên, vì vậy từ khi Lệ Quân Hoa trở lại thôn, ở tất cả mọi nơi nàng và Thanh Đồng đều sóng vai ngồi trên ghế thượng vị.
Tiếng pháp đùng đùng không dứt, tiếng chiêng tiếng trống, chàng trai thôn thượng dắt con lừa đón tân nương từ thôn bên cạnh trở về rồi. Trong tiểu viện mới xây, thôn trưởng lớn tiếng tuyên bố hôn lễ bắt đầu, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường phu thê giao bái, đưa vào động phòng.
Sau khi tân lang tân nương vào động phòng, khách nhân bắt đầu ăn tiệc. trên ghế, Thanh Đồng áo bào đỏ so với chú rể còn thần thanh khí sảng hơn, bên cạnh hắn Lệ Quân Hoa cũng một thân áo đỏ thoạt nhìn xinh đẹp hơn cả tân nương.
Thanh Đồng từ lúc ra khỏi huyễn cảnh sau khi bến hóa chỉ mặc áo bào đỏ, Lệ Quân Hoa mặc đồ đỏ là bất đắc dĩ, vì ở Hỏa Vân Cung mọi người quen mặc đồ đổ, trong trữ vật xiêm y nàng toàn bộ là màu đỏ. Tham gia hôn lễ người trong thôn, nàng cũng không thể mặc quần áo vải thô phải không?
trên hôn lễ xuất hiện một đôi nam nữ trẻ tuổi còn nổi bật hơn tân lang tân nương, mặc dù có hơi gây chú ý, nhưng hơn hết là thấy vinh dự. Thật đấy, chẳng lẽ tiên nhân đại giá quang lâm, hồ tiên nghìn năm tới làm khách, không phải là vinh hạnh?
Mọi người liên tiếp mời rượu. Thôn tuy vắng vẻ, nhưng nước suối bên cạnh trong lạnh, gạo trồng cũng có chất lượng tốt, cho nên thôn dan tự làm rượu gạo, mùi vị không kém rượu tiến cống cho hoàng gia. Lệ Quân Hoa thường xuyên uống rượu hoa quế trong Hỏa Vân Cũng vui vẻ tiếp nhận, chỉ là lấy nàng làm gương, người trong thôn thường dùng bát lớn về sau không bao giờ...dùng nữa rồi, nàng cũng dùng ý niệm dặn dò Thanh Đồng không cho phép uống say.
Thanh Đồng cũng biết hắn uống say sẽ gây chuyện, cho nên thật sự chú ý, thấy Lệ Quân Hoa chỉ uống một chén, hắn cũng không uống chén thứ hai. Bọn họ không uống, người dân cũng không dám mời rượu.
Ban đêm, tiệc tan, mọi người về nhà. trên đường về, Thanh Đồng hỏi Lệ Quân Hoa: "Mùa thu là mùa mà nhân loại phát tình sao? Cho nên hôm nay nam nhân mới lấy nữ nhân."
Thân thể Lệ Quân Hoa khẽ khựng lại, thiếu chút nữa chân trái giẫm chân phải té ngã. Biết Thanh Đồng có quá nhiều điều không hiểu, nàng hít sâu mấy lần, nghiêm túc nói: "không phải. Hôm nay có người cử hành hôn lễ là bởi vì việc nông nhàn rỗi, có thời gian tiến hành việc trọng đại."
"Nói như vậy những mùa khác cũng có người kết hôn?" Thanh Đồng hỏi. Bởi vì uống rượu, hắn có chút nóng, nên dùng linh khí thiên địa tạo ra áo trừ nhiệt.
"Đúng, chỉ cần hợp ý, nhân loại mùa nào cũng có thể kết hôn." Lệ Quân Hoa nói.
Thanh Đồng một suy ba nói: "Kết hôn chính là để danh chính ngôn thuận giao phối sinh con? Hóa ra nhân loại một năm bốn mùa lúc nào cũng có thể phát tình." Nam nhân và nữ nhân kết hôn giao phối bầu bạn, tiếp tục sinh ra hài tử duy trì huyết thống.
Lệ Quân Hoa nhất thời không phản bác được, kiếp trước nàng đọc trong sách con người tiến hóa từ động vật, nhưng khác hẳn động vạt, trong đó có cả việc sinh sôi nảy nở.
"Lệ Quân Hoa, có phải sau khi con người trưởng thành vẫn bảo trì tình trạng phát tình, khát vọng giao phối, cho tới khi thân thể suy yếu mất đi khả năng sinh sản?" Thanh Đồng nói không ngần ngại.
Lệ Quân Hoa đen mặt hỏi, "Cái này là do ngươi quan sát khi ở cùng con người?"
"Đúng." Thanh Đồng thản nhiên nói, "Con người thật sự khác các sinh vật khác. Lệ Quân Hoa, ngươi bây giờ cũng không phải là trong giai đoạn phát tình khát vọng giao phối sao?"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Lệ Quân Hoa nổi giận quát, bước nhanh về nhà.
Bởi vì hắn nói trúng rồi, cho nên nàng xấu hổ nên tức giận hả?
Thanh Đồng hứng thú nhìn bóng lưng Lệ Quân Hoa, cảm thấy nàng hôm nay còn xinh đẹp hơn cả tân nương tử.
Gió đêm thổi tới, mang theo mùi hương thiếu nữ của Lệ Quân Hoa. Tuy mùi thơm này không bằng Lệ Nhi và Tuyết Hoa, nhưng giống như sợi tơ bay vào trong lòng Thanh Đồng, khiến hắn đột nhiên thấy hứng thú.
Nhìn thân ảnh Lệ Quân Hoa dần biến mất, đột nhiên Thanh Đồng nghĩ đến, chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh cùng hai nữ nhi nửa người nửa hồ chứng minh con người cũng có thể là đối tượng giao phối của thiên hồ, có lẽ mùa xuân sang năm khi phát tình hắn sẽ không còn phải chịu đau khổ giày vò, có thể cùng Lệ Quân Hoa giao phối.
Thanh Đồng chưa bao giờ che giấu mục đích của mình. Ngày hôm sau hắn cùng Lệ Quân Hoa vào núi tu luyện, đi săn, liền trực tiếp đề nghị, hắn hi vọng cùng nàng giao phối, giải quyết nỗi thống khổ khi phát tình.
Lệ Quân Hoa không bao giờ nghĩ Thanh Đồng lại có chủ ý như vậy, lập tức cự tuyệt.
"Bởi vì ta là hồ ly?" Thanh Đồng nghi ngờ hỏi, "Chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh có thê tử là hồ ly, điều này nói rõ tu sĩ nhân loại có thể giao phối với hồ ly."
Hắn dựa vào khứu giác biết Lệ Nhi không phải thuần chủng, nếu Lệ Nhi là nữ nhi thân sinh của chi chủ huyễn cảnh, vậy chứng tỏ chi chủ từng giao phối với thiên hồ giống cái.
Đã từng có một thời giann gắn, hắn gần như cho là mình và Lệ Nhi cùng mẫu thân, sau này mới biết không phải, mẫu thân Lệ Nhi là bát phẩm thiên hồ, đã mất, Lệ Nhi là do chi chủ huyễn cảnh lợi dụng pháp trận dung hợp hắn và lông hồ ly của thê tử sinh ra hậu đại (lúc này Thanh Đồng cũng không biết Tuyết Hoa cũng là nữ nhi của chi chủ huyễn cảnh, nàng và Lệ Nhi cùng phụ mẫu).
Lệ Quân Hoa lần đầu nghe thấy thê tử chi chủ huyễn cảnh là thiên hồ. Thật ra, kiếp trước trong lúc học tập nàng vẫn lén xem tiểu thuyết, nàng đọc thấy một ít nam chủ là người phi nhiên, trong lòng khôngquá bài xích việc ở cùng một chỗ với người không đồng loại. Nàng từ chối Thanh Đồng vì Thanh Đồng không phải loại người nàng thích.
Ổn định tâm trang, Lệ Quân Hoa nói: "Thanh Đồng, ngươi thật sự không hiểu con người. Ta không cách nào nói rõ cho ngươi những người khác nghĩ thế nào, ta chỉ có thể cho ngươi biết, tu sĩ nhân loại mười ba mười bốn tuổi sẽ tu luyện Thanh Tâm Quyết cơ bản để khắc chế dục vọng, cho nên, rất ít tu sĩ vì dục vọng cơ thể mà khát vọng hoan ái. Còn có, con người không thích nói hai từ giao phối, hàm súc mà dùng từ nam nữ hoan ái để thay thế."
Thanh Đồng suy tư thật lâu nói: "Ý ngươi là, ngươi chỉ cùng hoan ái với nam nhân ngươi yêu thích?"
"Đúng." Lệ Quân Hoa gật đầu nói, bỏ mặc Thanh Đồng đi sâu vào trong núi. Nàng có thể ngự kiếm nhưng nếu không phải quá xa, mỗi ngày đều tự đi bộ về nấu cơm cho phụ mẫu.
Thanh Đồng cẩn thận suy nghĩ, bắt đầu chú ý quan sát nam tử trong thôn, phát hiện sau khi kết hôn, bọn họ sẽ dỗ ngọt thê tử, lén thân mật, chưa kết hôn thì bọn họ cũng giống động vật theo đuổi nữ tử chưa lập gia đình, chỉ là không động thủ động cước.
Những...nam tử chưa lập gia đình, sẽ giúp thiếu nữ mình thích làm việc, lặng lễ nói lời ái mộ.
Tất cả hành vi nịnh nọt kia không phải vì muốn lấy nữ tử về nhà giao phối à không hoan ái?
Thanh Đồng rất khinh thường, nhưng cũng thi thoảng giúp đỡ Lệ Quân Hoa. Hắn cóc thể giúp đỡ Lệ Quân Hoa cái gì? Hắn thấy vạc nước ở Lệ gia chưa đầy thì xách thùng nước tới ao gánh nước, lúc đi săn bắt thì lấy ít củi về. Dưới sự kinh ngạc của Lệ Quân Hoa và nhị lão, hắn biểu hiện trách nhiệm của một người nam tử trong gia đình, mà Lệ Quân Hoa thành nữ chủ, chuyên ở nhà nấu cơm hầu hạ nhị lão.
"Sao ngươi lại làm thế?" Tới ngày thứ ba, Lệ Quân Hoa liền hỏi hắn.
Thanh Đồng không chút giấu diếm nói: "Ta học nam nhân trong thôn lấy lòng thiếu nữ tốt."
"Lấy lòng?" Lệ Quân Hoa kinh ngạc hỏi.
"Để ngươi yêu thích ta, chờ ngươi yêu thích ta rồi, ngươi sẽ cùng ta hoan ái?" Đôi mắt hồ ly hẹp dài tràn ngập nghiêm túc.
Lệ Quân Hoa lập tức bó tay rồi, sau nửa ngày phán đoán: "Thanh Đồng, ta và ngươi không đồng tộc, hơn nữa ta quyết tâm tu luyện, không thể sa vào tình yêu nam nữ. Sư phụ ta, mấy vị sư huynh ta, và nhiều tu sĩ Hỏa Vân Cung, bọn họ cũng lựa chọn như vậy, có lẽ ta cũng không ngoại lệ."
"Lệ Nhi chọn chúng một vị sư huynh của nàng? Hắn không thoát khỏi truy đuổi của Lệ Nhi đâu." Thanh Đồng cười nói, "Ta nghe nói lúc phát tình không dễ dàng truy đuổi động vật không thuộc đồng loại, nhưng lúc bình thường thì không rõ. Ta cũng không phải lúc phát tình mà đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn lo lắng ta không thích ngươi?" Hắn lúc này thật sự có vài phần thích nàng!
"Thanh Đồng, đây nhất định là do khế ước linh sủng khiến ngươi thích ta, căn bản không phải ý ngươi." Lệ Quân Hoa nhanh chóng giải thích.
"Khế ước linh sủng có thể giải trừ sao?" Thanh Đồng hỏi.
Lệ Quân Hoa lắc đầu. Tu sĩ có thể gặp được tinh linh yêu quái thích hợp, cũng lấy được sự yêu thích của đối phương kí kết thành công khế ước linh sủng đó chính là một loại duyên phận, nàng chưa từng nghe nói có tu sĩ nào lại giải trừ khế ước với linh sủng mình vất vả khổ cực tìm được.
"Nếu hai chúng ta có khế ước, yêu thích của ta đối với ngươi ngày càng nhiều, lúc đó ngươi còn từ chối ta sao? Chẳng lẽ khế ước linh sủng chỉ khiến linh sủng không ngừng yêu thích chủ nhân, mà chủ nhân còn có thể tùy ý lựa chọn thích và không thích?" Thanh Đồng bất mãn hỏi.
Lệ Quân Hoa mím chặt môi. Nàng thích hay không thích Thanh Đồng chỉ có nàng biết, mà mỗi lần Thanh Đồng thay đổi nàng đều âm thầm vui vẻ.
Thanh Đồng trải qua thời gian dài tu luyện, nghị lực kiên định, hắn có thể chịu đựng nỗi thống khổi khi phát tình chờ Lệ Nhi lớn lên, đồng dạng cũng có thể nhẫn nhịn thống khổ khi phát tình chờ Lệ Quân Hoa đáp lại. Hắn kiên trì bền bị dùng hành vi hắn cho là lấy lòng truy đuổi Lệ Quân Hoa, một năm, hai năm...ba năm năm năm... Vào mùa thu năm thứ tám nào đó, Lệ phụ hấp hối đạt được một hứa hẹn của Lệ Quân Hoa: đính hôn.
Lệ phụ mất, Lệ mẫu mất đi trụ cột trong lòng. Đại khái không muốn liên lụy nữ nhi tu tiên, đầu xuân năm thứ hai, trong lúc Thanh Đồng tích cực chuẩn bị quá trình giao phối khi phát tình đột ngột vĩnh biệt cõi đời.
Sau khi Lệ Quân Hoa hợp tác phụ mẫu liền giao phòng ở cho thôn trưởng xử lí, cùng Thanh Đồng rời khỏi sơn thôn từng sinh sống mười bốn năm, đi về nước Tây Lăng tìm kiến tung tích thân thế mình. Nàng không có khái niệm trưởng bối mất phải giữ đạo hiếu ba năm, sau khi mẫu thân qua đời mùa xuân năm thứ hai đã tiếp nhận Thanh Đồng đau khổ chờ đợi nàng.
Tuy Thanh Đồng không phải là người tốt, nhưng hắn có mặt tốt, nàng cứ như vậy cùng hắn sống cả đời là được.
Nàng là muốn như vậy.
Thanh Đồng thì cảm thấy, cảm giác hoan ái cùng Lệ Quân Hoa thật tuyệt vời, điều không tốt duy nhất là, bọn họ không phải đồng tộc, không cách nào sinh ra tiểu thiên hồ.
Hắn muốn hậu đại, huyết thống không tinh khiết cũng được. Nếu Lệ Quân Hoa có thể sinh cho hắn thì tốt rồi, đáng tiếc, nàng không thể..
Ngày mùa thu hoạch, tháng mười qua đi, sắp tiến vào thời kì ngủ đông, nông dân vào vụ nông nhàn, vì vậy có vài người trẻ tuổi bắt đầu nghị luận chung thân đại sự. Rất nhanh, có người kết hôn.
Lệ Quân Hoa lúc này với tư cách là nữ tiên, thân phận so với thôn trường tộc trường còn lớn hơn, thôn dân phàm nhà ai có việc đều muốn mời nàng đại diện. Nàng tới, Thanh Đồng đang học cách làm con người cũng phải đi theo nàng.
Ấn tượng của người trong thôn về Thanh Đồng giống như nhị lão Lệ gia, về sau cũng biết hắn là hồ tiên rồi. Mặc dù biết hắn là linh sủng của Lệ Quân Hoa, nhưng cũng không dám coi hắn là sủng vật, mà đối xử như khách quý, cung kính mời hắn ngồi ghế trên, vì vậy từ khi Lệ Quân Hoa trở lại thôn, ở tất cả mọi nơi nàng và Thanh Đồng đều sóng vai ngồi trên ghế thượng vị.
Tiếng pháp đùng đùng không dứt, tiếng chiêng tiếng trống, chàng trai thôn thượng dắt con lừa đón tân nương từ thôn bên cạnh trở về rồi. Trong tiểu viện mới xây, thôn trưởng lớn tiếng tuyên bố hôn lễ bắt đầu, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường phu thê giao bái, đưa vào động phòng.
Sau khi tân lang tân nương vào động phòng, khách nhân bắt đầu ăn tiệc. trên ghế, Thanh Đồng áo bào đỏ so với chú rể còn thần thanh khí sảng hơn, bên cạnh hắn Lệ Quân Hoa cũng một thân áo đỏ thoạt nhìn xinh đẹp hơn cả tân nương.
Thanh Đồng từ lúc ra khỏi huyễn cảnh sau khi bến hóa chỉ mặc áo bào đỏ, Lệ Quân Hoa mặc đồ đỏ là bất đắc dĩ, vì ở Hỏa Vân Cung mọi người quen mặc đồ đổ, trong trữ vật xiêm y nàng toàn bộ là màu đỏ. Tham gia hôn lễ người trong thôn, nàng cũng không thể mặc quần áo vải thô phải không?
trên hôn lễ xuất hiện một đôi nam nữ trẻ tuổi còn nổi bật hơn tân lang tân nương, mặc dù có hơi gây chú ý, nhưng hơn hết là thấy vinh dự. Thật đấy, chẳng lẽ tiên nhân đại giá quang lâm, hồ tiên nghìn năm tới làm khách, không phải là vinh hạnh?
Mọi người liên tiếp mời rượu. Thôn tuy vắng vẻ, nhưng nước suối bên cạnh trong lạnh, gạo trồng cũng có chất lượng tốt, cho nên thôn dan tự làm rượu gạo, mùi vị không kém rượu tiến cống cho hoàng gia. Lệ Quân Hoa thường xuyên uống rượu hoa quế trong Hỏa Vân Cũng vui vẻ tiếp nhận, chỉ là lấy nàng làm gương, người trong thôn thường dùng bát lớn về sau không bao giờ...dùng nữa rồi, nàng cũng dùng ý niệm dặn dò Thanh Đồng không cho phép uống say.
Thanh Đồng cũng biết hắn uống say sẽ gây chuyện, cho nên thật sự chú ý, thấy Lệ Quân Hoa chỉ uống một chén, hắn cũng không uống chén thứ hai. Bọn họ không uống, người dân cũng không dám mời rượu.
Ban đêm, tiệc tan, mọi người về nhà. trên đường về, Thanh Đồng hỏi Lệ Quân Hoa: "Mùa thu là mùa mà nhân loại phát tình sao? Cho nên hôm nay nam nhân mới lấy nữ nhân."
Thân thể Lệ Quân Hoa khẽ khựng lại, thiếu chút nữa chân trái giẫm chân phải té ngã. Biết Thanh Đồng có quá nhiều điều không hiểu, nàng hít sâu mấy lần, nghiêm túc nói: "không phải. Hôm nay có người cử hành hôn lễ là bởi vì việc nông nhàn rỗi, có thời gian tiến hành việc trọng đại."
"Nói như vậy những mùa khác cũng có người kết hôn?" Thanh Đồng hỏi. Bởi vì uống rượu, hắn có chút nóng, nên dùng linh khí thiên địa tạo ra áo trừ nhiệt.
"Đúng, chỉ cần hợp ý, nhân loại mùa nào cũng có thể kết hôn." Lệ Quân Hoa nói.
Thanh Đồng một suy ba nói: "Kết hôn chính là để danh chính ngôn thuận giao phối sinh con? Hóa ra nhân loại một năm bốn mùa lúc nào cũng có thể phát tình." Nam nhân và nữ nhân kết hôn giao phối bầu bạn, tiếp tục sinh ra hài tử duy trì huyết thống.
Lệ Quân Hoa nhất thời không phản bác được, kiếp trước nàng đọc trong sách con người tiến hóa từ động vật, nhưng khác hẳn động vạt, trong đó có cả việc sinh sôi nảy nở.
"Lệ Quân Hoa, có phải sau khi con người trưởng thành vẫn bảo trì tình trạng phát tình, khát vọng giao phối, cho tới khi thân thể suy yếu mất đi khả năng sinh sản?" Thanh Đồng nói không ngần ngại.
Lệ Quân Hoa đen mặt hỏi, "Cái này là do ngươi quan sát khi ở cùng con người?"
"Đúng." Thanh Đồng thản nhiên nói, "Con người thật sự khác các sinh vật khác. Lệ Quân Hoa, ngươi bây giờ cũng không phải là trong giai đoạn phát tình khát vọng giao phối sao?"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Lệ Quân Hoa nổi giận quát, bước nhanh về nhà.
Bởi vì hắn nói trúng rồi, cho nên nàng xấu hổ nên tức giận hả?
Thanh Đồng hứng thú nhìn bóng lưng Lệ Quân Hoa, cảm thấy nàng hôm nay còn xinh đẹp hơn cả tân nương tử.
Gió đêm thổi tới, mang theo mùi hương thiếu nữ của Lệ Quân Hoa. Tuy mùi thơm này không bằng Lệ Nhi và Tuyết Hoa, nhưng giống như sợi tơ bay vào trong lòng Thanh Đồng, khiến hắn đột nhiên thấy hứng thú.
Nhìn thân ảnh Lệ Quân Hoa dần biến mất, đột nhiên Thanh Đồng nghĩ đến, chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh cùng hai nữ nhi nửa người nửa hồ chứng minh con người cũng có thể là đối tượng giao phối của thiên hồ, có lẽ mùa xuân sang năm khi phát tình hắn sẽ không còn phải chịu đau khổ giày vò, có thể cùng Lệ Quân Hoa giao phối.
Thanh Đồng chưa bao giờ che giấu mục đích của mình. Ngày hôm sau hắn cùng Lệ Quân Hoa vào núi tu luyện, đi săn, liền trực tiếp đề nghị, hắn hi vọng cùng nàng giao phối, giải quyết nỗi thống khổ khi phát tình.
Lệ Quân Hoa không bao giờ nghĩ Thanh Đồng lại có chủ ý như vậy, lập tức cự tuyệt.
"Bởi vì ta là hồ ly?" Thanh Đồng nghi ngờ hỏi, "Chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh có thê tử là hồ ly, điều này nói rõ tu sĩ nhân loại có thể giao phối với hồ ly."
Hắn dựa vào khứu giác biết Lệ Nhi không phải thuần chủng, nếu Lệ Nhi là nữ nhi thân sinh của chi chủ huyễn cảnh, vậy chứng tỏ chi chủ từng giao phối với thiên hồ giống cái.
Đã từng có một thời giann gắn, hắn gần như cho là mình và Lệ Nhi cùng mẫu thân, sau này mới biết không phải, mẫu thân Lệ Nhi là bát phẩm thiên hồ, đã mất, Lệ Nhi là do chi chủ huyễn cảnh lợi dụng pháp trận dung hợp hắn và lông hồ ly của thê tử sinh ra hậu đại (lúc này Thanh Đồng cũng không biết Tuyết Hoa cũng là nữ nhi của chi chủ huyễn cảnh, nàng và Lệ Nhi cùng phụ mẫu).
Lệ Quân Hoa lần đầu nghe thấy thê tử chi chủ huyễn cảnh là thiên hồ. Thật ra, kiếp trước trong lúc học tập nàng vẫn lén xem tiểu thuyết, nàng đọc thấy một ít nam chủ là người phi nhiên, trong lòng khôngquá bài xích việc ở cùng một chỗ với người không đồng loại. Nàng từ chối Thanh Đồng vì Thanh Đồng không phải loại người nàng thích.
Ổn định tâm trang, Lệ Quân Hoa nói: "Thanh Đồng, ngươi thật sự không hiểu con người. Ta không cách nào nói rõ cho ngươi những người khác nghĩ thế nào, ta chỉ có thể cho ngươi biết, tu sĩ nhân loại mười ba mười bốn tuổi sẽ tu luyện Thanh Tâm Quyết cơ bản để khắc chế dục vọng, cho nên, rất ít tu sĩ vì dục vọng cơ thể mà khát vọng hoan ái. Còn có, con người không thích nói hai từ giao phối, hàm súc mà dùng từ nam nữ hoan ái để thay thế."
Thanh Đồng suy tư thật lâu nói: "Ý ngươi là, ngươi chỉ cùng hoan ái với nam nhân ngươi yêu thích?"
"Đúng." Lệ Quân Hoa gật đầu nói, bỏ mặc Thanh Đồng đi sâu vào trong núi. Nàng có thể ngự kiếm nhưng nếu không phải quá xa, mỗi ngày đều tự đi bộ về nấu cơm cho phụ mẫu.
Thanh Đồng cẩn thận suy nghĩ, bắt đầu chú ý quan sát nam tử trong thôn, phát hiện sau khi kết hôn, bọn họ sẽ dỗ ngọt thê tử, lén thân mật, chưa kết hôn thì bọn họ cũng giống động vật theo đuổi nữ tử chưa lập gia đình, chỉ là không động thủ động cước.
Những...nam tử chưa lập gia đình, sẽ giúp thiếu nữ mình thích làm việc, lặng lễ nói lời ái mộ.
Tất cả hành vi nịnh nọt kia không phải vì muốn lấy nữ tử về nhà giao phối à không hoan ái?
Thanh Đồng rất khinh thường, nhưng cũng thi thoảng giúp đỡ Lệ Quân Hoa. Hắn cóc thể giúp đỡ Lệ Quân Hoa cái gì? Hắn thấy vạc nước ở Lệ gia chưa đầy thì xách thùng nước tới ao gánh nước, lúc đi săn bắt thì lấy ít củi về. Dưới sự kinh ngạc của Lệ Quân Hoa và nhị lão, hắn biểu hiện trách nhiệm của một người nam tử trong gia đình, mà Lệ Quân Hoa thành nữ chủ, chuyên ở nhà nấu cơm hầu hạ nhị lão.
"Sao ngươi lại làm thế?" Tới ngày thứ ba, Lệ Quân Hoa liền hỏi hắn.
Thanh Đồng không chút giấu diếm nói: "Ta học nam nhân trong thôn lấy lòng thiếu nữ tốt."
"Lấy lòng?" Lệ Quân Hoa kinh ngạc hỏi.
"Để ngươi yêu thích ta, chờ ngươi yêu thích ta rồi, ngươi sẽ cùng ta hoan ái?" Đôi mắt hồ ly hẹp dài tràn ngập nghiêm túc.
Lệ Quân Hoa lập tức bó tay rồi, sau nửa ngày phán đoán: "Thanh Đồng, ta và ngươi không đồng tộc, hơn nữa ta quyết tâm tu luyện, không thể sa vào tình yêu nam nữ. Sư phụ ta, mấy vị sư huynh ta, và nhiều tu sĩ Hỏa Vân Cung, bọn họ cũng lựa chọn như vậy, có lẽ ta cũng không ngoại lệ."
"Lệ Nhi chọn chúng một vị sư huynh của nàng? Hắn không thoát khỏi truy đuổi của Lệ Nhi đâu." Thanh Đồng cười nói, "Ta nghe nói lúc phát tình không dễ dàng truy đuổi động vật không thuộc đồng loại, nhưng lúc bình thường thì không rõ. Ta cũng không phải lúc phát tình mà đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn lo lắng ta không thích ngươi?" Hắn lúc này thật sự có vài phần thích nàng!
"Thanh Đồng, đây nhất định là do khế ước linh sủng khiến ngươi thích ta, căn bản không phải ý ngươi." Lệ Quân Hoa nhanh chóng giải thích.
"Khế ước linh sủng có thể giải trừ sao?" Thanh Đồng hỏi.
Lệ Quân Hoa lắc đầu. Tu sĩ có thể gặp được tinh linh yêu quái thích hợp, cũng lấy được sự yêu thích của đối phương kí kết thành công khế ước linh sủng đó chính là một loại duyên phận, nàng chưa từng nghe nói có tu sĩ nào lại giải trừ khế ước với linh sủng mình vất vả khổ cực tìm được.
"Nếu hai chúng ta có khế ước, yêu thích của ta đối với ngươi ngày càng nhiều, lúc đó ngươi còn từ chối ta sao? Chẳng lẽ khế ước linh sủng chỉ khiến linh sủng không ngừng yêu thích chủ nhân, mà chủ nhân còn có thể tùy ý lựa chọn thích và không thích?" Thanh Đồng bất mãn hỏi.
Lệ Quân Hoa mím chặt môi. Nàng thích hay không thích Thanh Đồng chỉ có nàng biết, mà mỗi lần Thanh Đồng thay đổi nàng đều âm thầm vui vẻ.
Thanh Đồng trải qua thời gian dài tu luyện, nghị lực kiên định, hắn có thể chịu đựng nỗi thống khổi khi phát tình chờ Lệ Nhi lớn lên, đồng dạng cũng có thể nhẫn nhịn thống khổ khi phát tình chờ Lệ Quân Hoa đáp lại. Hắn kiên trì bền bị dùng hành vi hắn cho là lấy lòng truy đuổi Lệ Quân Hoa, một năm, hai năm...ba năm năm năm... Vào mùa thu năm thứ tám nào đó, Lệ phụ hấp hối đạt được một hứa hẹn của Lệ Quân Hoa: đính hôn.
Lệ phụ mất, Lệ mẫu mất đi trụ cột trong lòng. Đại khái không muốn liên lụy nữ nhi tu tiên, đầu xuân năm thứ hai, trong lúc Thanh Đồng tích cực chuẩn bị quá trình giao phối khi phát tình đột ngột vĩnh biệt cõi đời.
Sau khi Lệ Quân Hoa hợp tác phụ mẫu liền giao phòng ở cho thôn trưởng xử lí, cùng Thanh Đồng rời khỏi sơn thôn từng sinh sống mười bốn năm, đi về nước Tây Lăng tìm kiến tung tích thân thế mình. Nàng không có khái niệm trưởng bối mất phải giữ đạo hiếu ba năm, sau khi mẫu thân qua đời mùa xuân năm thứ hai đã tiếp nhận Thanh Đồng đau khổ chờ đợi nàng.
Tuy Thanh Đồng không phải là người tốt, nhưng hắn có mặt tốt, nàng cứ như vậy cùng hắn sống cả đời là được.
Nàng là muốn như vậy.
Thanh Đồng thì cảm thấy, cảm giác hoan ái cùng Lệ Quân Hoa thật tuyệt vời, điều không tốt duy nhất là, bọn họ không phải đồng tộc, không cách nào sinh ra tiểu thiên hồ.
Hắn muốn hậu đại, huyết thống không tinh khiết cũng được. Nếu Lệ Quân Hoa có thể sinh cho hắn thì tốt rồi, đáng tiếc, nàng không thể..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.