Chương 113: Quốc sư (phần 2)
Dịch Ngũ
26/12/2017
"Ngươi nói thất vĩ thiên hồ Lệ quý phi?" Hạ Lăng Vân trấn an Tuyết Hoa
đang rục rịch, "Ta nghe nói Lệ quý phi đã sớm rời khỏi nước Kim Phượng,
tới nước Tây Lăng. Hay nàng lại gây ra chuyện ở Tây Lăng?" Lệ Nhi đúng
là tai họa, hết lần này tới lần khác Lâm Vân Phàm thực lực yếu kém hơn
không áp chế nổi nàng, chỉ có thể theo nàng chạy khắp nơi.
"Tiên Quân, yêu hồ Lệ quý phi đã rời khỏi kinh thành Vĩnh Yên mười năm trước, nhưng tai họa nàng gây ra giờ mới bắt đầu."
Hán Dương Vương chắp tay tức giận nói với Hạ Lăng Vân: "Nàng chạy theo một người nam nhân khác, tiên hoàng mong nhớ ngày đêm sinh bệnh. Phủ quốc sư cung cấp đan dược nhưng tiên hoàng hai tháng sau băng hà. Tiên hoàng anh minh cả đời, năm đó chịu khuất nhục trong đám thế tử tranh ngôi hoàng đế, không nghĩ tới anh hùng khí đoản, cuối cùng chết trong tay hồng nhan. Ấu hoàng đăng cơ, Thái hậu cầm giữ triều chính trọng dụng đệ tử đời sau, chúng Vương thúc bất mãn, nước Kim Phượng lâm vào rối loạn. Bảy năm nội loạn, ba vị Vương gia chết trong trận chiến, một vị Vương gia chết vì âm mưu thái hậu một vị vương gia đang bị nhốt."
Hắn lòng đầy căm phẫn nói: "Nếu không phải yêu hồ mị hoặc quân vương, hoàng tộc sao gặp họa như vậy, binh sĩ chết tổn thương hơn mười vạn, hơn mười vạn dân chúng lưu lạc không nơi sinh sống. Tiên Quân, yêu nghiệt như thế không bỏ, chẳng lẽ muốn nàng tiếp tục gây hại cho thiên hạ?"
Tuyết Hoa nghe xong nhảy lên trên ghế dựa của Hạ Lăng Vân lạnh lùng nói: "Huyết thống thiên hồ tôn quý Hoàng đế thế tục có thể xứng đôi sao? Lệ quý phi bỏ đi chính là vì Hoàng đế vô năng! Lệ quý phi có xúc phạm tới Hoàng đế hay người khác? Rõ ràng là hoàng thân quốc thích tranh nhau đoạt quyền, hết lần này tới lần khác đem tội danh áp lên người nàng. "Muội muội nàng tuy bướng bỉnh tùy hứng, nhưng sẽ không đả thương người vô tội.
"Tiên Quân..." Hán Dương Vương kinh ngạc nhìn Hạ Lăng Vân, linh sủng Tiên Quân nuôi dưỡng ngoại trừ chỉ có một đầu một đuôi còn đâu thì giống hệt Lệ quý phi lúc ở nguyên hình. Lúc này lại nói chuyện thay Lệ quý phi, liệu có mối quan hệ sâu xa gì? Mười bảy năm trước, nó vô cùng hung hãn đánh bại bốn gã tu sĩ và một đội quân tinh nhuệ.
Hạ Lăng Vân vỗ nhẹ đầu Tuyết Hoa, nói: "Ngoan, ta biết rõ nàng ghét người khác gọi hồ ly là yêu hồ, nhưng, Hán Dương Vương là khách của Thiên Linh Môn, nàng nên cư xử khách sáo một chút." Chạy theo nam nhân khác? Người đàn ông đó là Lâm Vân Phàm?
Hắn ngẩng đầu giọng điệu xa cách: "Vương gia, chuyện Lệ quý phi ta sẽ không nghe một phía. Từ xưa đến nay, hoàng tộc vì quyền lợi mà cốt nhục tương tàn, liên lụy tới binh lính người dân chết vô số kể." Lúc rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh nhạc phụ đại nhân đã từng nhờ hắn chiếu cố Lệ Nhi, giờ hắn phải ra ngoài tìm nàng, khuyên nhủ một chút thôi.
"Hạ Tiên Quân, Lệ quý phi mê hoặc mấy tu sĩ trẻ tuổi phái Kim Tiên, phái Thiên Tùng, Ngô Thiên Cung, Thanh Hư Cung, sát hại Vũ Dương chân nhân, Đạo Huyền chân quân... hơn mười người, Tiên Quân là tiền bối của giới tu tiên đại lục Ngũ Nguyên, chẳng lẽ muốn bỏ mặc?"
Hà Tình đạo quân trong lúc thấy Hán Dương Vương á khẩu không trả lời được vội chắp tay tới giải vây. Từ cổ chí kim, tu sĩ đảm nhiệm chức vị quốc sư ít nhất phải có tu vi linh lực giai "Thực", cho nên dù hắn đang xử lí mọi việc của phủ quốc sư nhưng không thể trở thành Quốc sư.
"Thiên Linh Môn của ta chỉ là một phái nhỏ, đệ tử vùi đầu tu luyện rũ bỏ thế tục, cho nên không biết chuyện xảy ra bên ngoài." Hạ Lăng Vân trầm ngâm một chút, lạnh lùng nói: "Nhưng ta nghe nói, rất nhiều tu sĩ hứng thú với dung mạo của thất vĩ thiên hồ, và bảo vật cùng Tinh nguyên châu của nàng."
Hàn Tu, Vũ Đình, Khiếu Nguyệt... cùng những sư huynh sư đệ cùng thế hệ đã đoán được mối quan hệ của Lệ quý phi với Tuyết Hoa, nhưng Tuyết Hoa thiện lương vô hại, nhìn vào thái độ của trưởng lão mà đoán chắc vị Lệ quý phi kia cũng không gây ra tội gì lớn, chẳng qua những gã tu sĩ kia... tham luyến sắc đẹp và bảo vật của nàng đấy.
Nghe thấy giọng điệu của Tiên Quân có thiên về phía yêu hồ, Hán Dương Vương và Hà Tình đạo quân hai mặt nhìn nhau.
Hán Dương Vương kiên trì khẩn thỉnh: "Tiên Quân, những việc...đó tạm thời không đề cập tới, kính xin Tiên Quân tiếp nhận lời mời của Hoàng Thượng, đảm nhiệm chức vị Quốc sư."
Hà Tình đạo quân cũng nói: "Tiên Quân, hiện tại nước Kim Phượng cần một vị Tiên Quân cường đại hỗ trợ Hoàng Thượng, kính xin Tiên Quân đừng từ chối." Phủ quốc sư nước Kim Phượng đã không có Quốc sư 170-180 năm, hắn cũng không hi vọng phủ Quốc sư nghênh đón một vị Quốc sư, tự mình quản lí, nhưng bây giờ dân gian và triều đình lòng người tan rã, nhiều người còn khẩn cầu Hoàng Thượng mời Quốc sư có pháp lực cao thâm trấn tọa kinh thành.
Hạ Lăng Vân lắc đầu nói: "Ta có việc riêng, thứ cho không thể tiếp nhận."
Hán Dương Vương lập tức nóng nảy: "Tiên Quân, từ thời Thượng Cổ, thế tục và giới tu tiên có ước định bất thành văn, Hoàng đế mời tu sĩ làm Quốc sư, tu sĩ vì thế tục được yên ổn sẽ phụ trợ Hoàng Đế hai mươi năm." Bởi vì Quốc sư có quyền can thiệp vào triều chính, thời thượng cổ có phát sinh việc tu sĩ chuyên quyền độc bá chiếm lĩnh quyền lực của Hoàng THượng, cho nên rất nhiều Hoàng Đế không chọn Quốc sư, mà chỉ mời một số tu sĩ quan lại thế gia giữ tạm chức đại lý.
"Tuy có quy định như vậy, nhưng từ cổ chí kim, tu sĩ cự tuyệt lời mời của Hoàng Đế có khối người, người đảm nhiệm chức vụ Quốc sư cũng có rất nhiều." Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói. Sau khi tiên hoàng băng hà mười năm sau Thái Hậu giữ quyền triều chính trọng dụng người nhà mẹ đẻ, chúng Vương thúc bị hạ độc thủ, triều đình hao tổn hơn mười vạn binh sĩ, rõ ràng là vương triều Kim Phương đang có dấu hiệu rơi vào hỗ loạn, hắn không thể lao vào vũng nước đục này, trở thành đại Quốc sư bôi đen Thiên Linh Môn.
"Tiên Quân, vương triều ta ngoại xâm nội loạn, lòng người bất ổn, chính là cần một Tiên Quân năng lực cường đại trấn thủ, để an lòng dân." Hán Dương Vương nói xong phịch một cái quỳ xuống, hai tay giơ cao túi càn khôn đựng bổng lộc của Quốc sư, vẻ mặt khẩn thiết nhìn Hạ Lăng Vân. Từ khi yêu hồ xuất thế, triều đình đại loạn, cho nên nhất thiết phải mời được một vị Quốc sư là Tiên Quân đức cao vọng trọng.
Hà Tình đạo quân thấy Hán Dương Vương quỳ xuống khẩn cầu, đành phải quỳ xuống, ôm quyền nói: "Hạ Tiên Quân, trước mắt ở đại lục Ngũ Nguyên có bảy vị Tiên Quân, Tử Hà, Huyền Vũ, Minh Kính, Hoành Địch bốn vị Tiên Quân trước sau đã đảm nhiệm chức vị Quốc sư rồi. Đảo Hỏa Vân ở hải ngoại, Đạo Nguyên Tiên Quân nghe nói đang bế quan, Xuân Dương Tiên QUân Xuân Dương Cung.... Cho nên, chúng tu tiên đại lục Ngũ Nguyên khẩn cầu Hạ Tiên Quân đừng từ chối." Phủ Quốc sư chính là mối quan hệ ràng buộc duy nhất chính thức của giới tu tiên và thế tục, nếu Hoàng Đế muốn mời Quốc sư, giới tu tiên có trách nhiệm khích lệ tu sĩ đảm nhiệm chức vị.
"À?" Hạ Lăng Vân sững sờ, chuyển mắt nhìn về phía chưởng môn Hàn Tu.
Hàn Tu cười khổ nói: "Từ Hà, Huyền Vũ, Minh Kính, Hoành Địch, bốn vị Tiệ Quân từng đảm nhiệm chức vị Quốc sư." Xuân Dương Tiên Quân Xuân Dương Cung lòng dạ ác độc không chừa thủ đoạn, nếu như hắn làm Quốc sư... khoảng cách tới sự diệt vong của Vương triều Kim Phượng sẽ không còn xa."
Rủ mắt xuống thoáng suy tư, Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói: "Để ta suy nghĩ."
Nếu hắn là Quốc sư, toàn bộ Thiên Linh Môn sẽ cuốn vào vòng tranh đấu của thế tục và giới tu tiên. Tu sĩ, thật ra cũng không phải là không màng danh lợi, từ cổ chí kim, Quốc sư phần lớn là do tu sĩ tứ phẩm đảm nhiệm. Cũng là Quốc sư đức cao trọng vọng nên môn phái đó cũng trở nên nổi tiếng, được vô số người cung phụng. Phát hiện ra những hài tử có linh căn sẽ được ưu tiên đưa vào môn phái Quốc sư tuyển chọn. Hấp thu chất lượng thay máu mới, lại có quốc gia ở sau hậu thuẫn thu thập tài nguyên, môn phái nhỏ cũng có thể dần dần phát triển trở thành đại môn phái.
"Tu sư điệt, ngươi đưa những vị khách nhân này xuống dưới nghỉ ngơi trước." Hạ Lăng Vân phân phó.
Hàn Tu nghe xong lập tức chắp tay với Hán Dương Vương và Hà Tình đạo quân đang quỳ nói: "Hai vị mời..xuống dưới nghỉ ngơi. Chuyện Quốc sư quá mức trọng đại, xin cho phái ta thương nghị một chút."
Hán Dương Vương và Hà Tình bất đắc dĩ đứng dậy, chắp tay với Hạ Lăng Vân Tiên Quân đang khép hờ hai mắt lâm vào trầm tư, rồi cùng xuống dưới nghỉ ngơi.
Chờ bọn họ đi rồi, Khiếu Nguyệt chân nhân nói: "Sư thúc, vương triều Kim Phường nội bộ rất loạn, không thích hợp để sư thúc đảm nhiệm chức vụ Quốc sư." Bởi vì giới tu tiên thường giúp đỡ người dân lúc gặp thiên tai cho nên có rất ít sự biến động trong đất nước khi thiên tai xảy ra. Vương triều bị tiêu diệt đều là do mâu thuẫn giữa quan dân. Vương triều Kim Phượng đã thành lập chính trăm năm rồi, tầng trên đã tha hóa mục nát suy đồi.
"Ta biết rõ." Hạ Lăng Vân nói. Trừ phi hắn đảm nhiệm chức vị Quốc sư lúc hoàng quyền mất quyền lực, xóa bỏ cơ cấu thống trị cũ, tìm nhân tài từ tầng lớp dưới, chỉnh đốn triều cương. Nhưng mà những cái kia hoàn toàn vượt quá năng lực của hắn, hắn không làm được mà còn phải liên lụy tới Thiên Linh Môn.
"Chức vị Quốc sư ta sẽ không làm, nhưng việc của Lệ Nhi ta sẽ phải quản."
Lệ Nhi ở ngoài chơi mười bảy năm, nên bình tâm lại rồi. Nàng và Lâm Vân Phàm tốt nhất là về đảo Hỏa Vân tu luyện, bằng không thì tới Thiên Linh Môn làm bạn với Tuyết Hoa. Tóm lại vị Lệ quý nhân này cần phải biến mất khỏi thế tục một hai trăm năm.
"Lăng Vân, chàng muốn giải quyết thế nào? Chàng không được làm tổn thương Lệ Nhi." Tuyết Hoa vội vàng nói, "Phụ thân chỉ nhờ chàng chiếu cố một chút." Nhỡ Hạ Lăng Vân và Lệ Nhi đánh nhau, nàng phải giúp ai?
"Ta biết, nhạc phụ nhờ ta chăm sóc tiểu di tử, ta sao dám tổn thương Lệ Nhi?" Hạ Lăng Vân vuốt ve đầu hồ ly của nàng an ủi: "Ta chỉ khuyên nhủ Lệ Nhi ẩn cư một hai trăm năm, chờ việc yêu hồ quý phi lắng xuống, Lệ Nhi sẽ đổi lại thân phận ra ngoài chơi. Tuổi thọ của người bình thường chỉ có 50-60 năm bọn họ sẽ nhanh chóng quên hết mọi chuyện."
Tuy thực lực của hắn lúc này hơn hẳn Lệ Nhi, nhưng Lệ Nhi có rất nhiều pháp khí đỉnh cấp, nếu cả hai chiến đấu... hắn không nỡ ra chiêu sát thủ với Lệ Nhi cho nên chắc chắn không thể áp chế, hắn đành phải đưa ra lời khuyên nhủ cô em vợ này thôi.
Nhạc phụ, tiểu di tử, quả nhiên, là tỷ muội ruột của Tuyết Hoa.
Khiếu Nguyệt và Vũ Đình chân nhân khiếp sợ nhìn nhau. Sư thúc là tỷ phu của một thất vĩ thiên hồ khác đấy!!!
"Tiên Quân, yêu hồ Lệ quý phi đã rời khỏi kinh thành Vĩnh Yên mười năm trước, nhưng tai họa nàng gây ra giờ mới bắt đầu."
Hán Dương Vương chắp tay tức giận nói với Hạ Lăng Vân: "Nàng chạy theo một người nam nhân khác, tiên hoàng mong nhớ ngày đêm sinh bệnh. Phủ quốc sư cung cấp đan dược nhưng tiên hoàng hai tháng sau băng hà. Tiên hoàng anh minh cả đời, năm đó chịu khuất nhục trong đám thế tử tranh ngôi hoàng đế, không nghĩ tới anh hùng khí đoản, cuối cùng chết trong tay hồng nhan. Ấu hoàng đăng cơ, Thái hậu cầm giữ triều chính trọng dụng đệ tử đời sau, chúng Vương thúc bất mãn, nước Kim Phượng lâm vào rối loạn. Bảy năm nội loạn, ba vị Vương gia chết trong trận chiến, một vị Vương gia chết vì âm mưu thái hậu một vị vương gia đang bị nhốt."
Hắn lòng đầy căm phẫn nói: "Nếu không phải yêu hồ mị hoặc quân vương, hoàng tộc sao gặp họa như vậy, binh sĩ chết tổn thương hơn mười vạn, hơn mười vạn dân chúng lưu lạc không nơi sinh sống. Tiên Quân, yêu nghiệt như thế không bỏ, chẳng lẽ muốn nàng tiếp tục gây hại cho thiên hạ?"
Tuyết Hoa nghe xong nhảy lên trên ghế dựa của Hạ Lăng Vân lạnh lùng nói: "Huyết thống thiên hồ tôn quý Hoàng đế thế tục có thể xứng đôi sao? Lệ quý phi bỏ đi chính là vì Hoàng đế vô năng! Lệ quý phi có xúc phạm tới Hoàng đế hay người khác? Rõ ràng là hoàng thân quốc thích tranh nhau đoạt quyền, hết lần này tới lần khác đem tội danh áp lên người nàng. "Muội muội nàng tuy bướng bỉnh tùy hứng, nhưng sẽ không đả thương người vô tội.
"Tiên Quân..." Hán Dương Vương kinh ngạc nhìn Hạ Lăng Vân, linh sủng Tiên Quân nuôi dưỡng ngoại trừ chỉ có một đầu một đuôi còn đâu thì giống hệt Lệ quý phi lúc ở nguyên hình. Lúc này lại nói chuyện thay Lệ quý phi, liệu có mối quan hệ sâu xa gì? Mười bảy năm trước, nó vô cùng hung hãn đánh bại bốn gã tu sĩ và một đội quân tinh nhuệ.
Hạ Lăng Vân vỗ nhẹ đầu Tuyết Hoa, nói: "Ngoan, ta biết rõ nàng ghét người khác gọi hồ ly là yêu hồ, nhưng, Hán Dương Vương là khách của Thiên Linh Môn, nàng nên cư xử khách sáo một chút." Chạy theo nam nhân khác? Người đàn ông đó là Lâm Vân Phàm?
Hắn ngẩng đầu giọng điệu xa cách: "Vương gia, chuyện Lệ quý phi ta sẽ không nghe một phía. Từ xưa đến nay, hoàng tộc vì quyền lợi mà cốt nhục tương tàn, liên lụy tới binh lính người dân chết vô số kể." Lúc rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh nhạc phụ đại nhân đã từng nhờ hắn chiếu cố Lệ Nhi, giờ hắn phải ra ngoài tìm nàng, khuyên nhủ một chút thôi.
"Hạ Tiên Quân, Lệ quý phi mê hoặc mấy tu sĩ trẻ tuổi phái Kim Tiên, phái Thiên Tùng, Ngô Thiên Cung, Thanh Hư Cung, sát hại Vũ Dương chân nhân, Đạo Huyền chân quân... hơn mười người, Tiên Quân là tiền bối của giới tu tiên đại lục Ngũ Nguyên, chẳng lẽ muốn bỏ mặc?"
Hà Tình đạo quân trong lúc thấy Hán Dương Vương á khẩu không trả lời được vội chắp tay tới giải vây. Từ cổ chí kim, tu sĩ đảm nhiệm chức vị quốc sư ít nhất phải có tu vi linh lực giai "Thực", cho nên dù hắn đang xử lí mọi việc của phủ quốc sư nhưng không thể trở thành Quốc sư.
"Thiên Linh Môn của ta chỉ là một phái nhỏ, đệ tử vùi đầu tu luyện rũ bỏ thế tục, cho nên không biết chuyện xảy ra bên ngoài." Hạ Lăng Vân trầm ngâm một chút, lạnh lùng nói: "Nhưng ta nghe nói, rất nhiều tu sĩ hứng thú với dung mạo của thất vĩ thiên hồ, và bảo vật cùng Tinh nguyên châu của nàng."
Hàn Tu, Vũ Đình, Khiếu Nguyệt... cùng những sư huynh sư đệ cùng thế hệ đã đoán được mối quan hệ của Lệ quý phi với Tuyết Hoa, nhưng Tuyết Hoa thiện lương vô hại, nhìn vào thái độ của trưởng lão mà đoán chắc vị Lệ quý phi kia cũng không gây ra tội gì lớn, chẳng qua những gã tu sĩ kia... tham luyến sắc đẹp và bảo vật của nàng đấy.
Nghe thấy giọng điệu của Tiên Quân có thiên về phía yêu hồ, Hán Dương Vương và Hà Tình đạo quân hai mặt nhìn nhau.
Hán Dương Vương kiên trì khẩn thỉnh: "Tiên Quân, những việc...đó tạm thời không đề cập tới, kính xin Tiên Quân tiếp nhận lời mời của Hoàng Thượng, đảm nhiệm chức vị Quốc sư."
Hà Tình đạo quân cũng nói: "Tiên Quân, hiện tại nước Kim Phượng cần một vị Tiên Quân cường đại hỗ trợ Hoàng Thượng, kính xin Tiên Quân đừng từ chối." Phủ quốc sư nước Kim Phượng đã không có Quốc sư 170-180 năm, hắn cũng không hi vọng phủ Quốc sư nghênh đón một vị Quốc sư, tự mình quản lí, nhưng bây giờ dân gian và triều đình lòng người tan rã, nhiều người còn khẩn cầu Hoàng Thượng mời Quốc sư có pháp lực cao thâm trấn tọa kinh thành.
Hạ Lăng Vân lắc đầu nói: "Ta có việc riêng, thứ cho không thể tiếp nhận."
Hán Dương Vương lập tức nóng nảy: "Tiên Quân, từ thời Thượng Cổ, thế tục và giới tu tiên có ước định bất thành văn, Hoàng đế mời tu sĩ làm Quốc sư, tu sĩ vì thế tục được yên ổn sẽ phụ trợ Hoàng Đế hai mươi năm." Bởi vì Quốc sư có quyền can thiệp vào triều chính, thời thượng cổ có phát sinh việc tu sĩ chuyên quyền độc bá chiếm lĩnh quyền lực của Hoàng THượng, cho nên rất nhiều Hoàng Đế không chọn Quốc sư, mà chỉ mời một số tu sĩ quan lại thế gia giữ tạm chức đại lý.
"Tuy có quy định như vậy, nhưng từ cổ chí kim, tu sĩ cự tuyệt lời mời của Hoàng Đế có khối người, người đảm nhiệm chức vụ Quốc sư cũng có rất nhiều." Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói. Sau khi tiên hoàng băng hà mười năm sau Thái Hậu giữ quyền triều chính trọng dụng người nhà mẹ đẻ, chúng Vương thúc bị hạ độc thủ, triều đình hao tổn hơn mười vạn binh sĩ, rõ ràng là vương triều Kim Phương đang có dấu hiệu rơi vào hỗ loạn, hắn không thể lao vào vũng nước đục này, trở thành đại Quốc sư bôi đen Thiên Linh Môn.
"Tiên Quân, vương triều ta ngoại xâm nội loạn, lòng người bất ổn, chính là cần một Tiên Quân năng lực cường đại trấn thủ, để an lòng dân." Hán Dương Vương nói xong phịch một cái quỳ xuống, hai tay giơ cao túi càn khôn đựng bổng lộc của Quốc sư, vẻ mặt khẩn thiết nhìn Hạ Lăng Vân. Từ khi yêu hồ xuất thế, triều đình đại loạn, cho nên nhất thiết phải mời được một vị Quốc sư là Tiên Quân đức cao vọng trọng.
Hà Tình đạo quân thấy Hán Dương Vương quỳ xuống khẩn cầu, đành phải quỳ xuống, ôm quyền nói: "Hạ Tiên Quân, trước mắt ở đại lục Ngũ Nguyên có bảy vị Tiên Quân, Tử Hà, Huyền Vũ, Minh Kính, Hoành Địch bốn vị Tiên Quân trước sau đã đảm nhiệm chức vị Quốc sư rồi. Đảo Hỏa Vân ở hải ngoại, Đạo Nguyên Tiên Quân nghe nói đang bế quan, Xuân Dương Tiên QUân Xuân Dương Cung.... Cho nên, chúng tu tiên đại lục Ngũ Nguyên khẩn cầu Hạ Tiên Quân đừng từ chối." Phủ Quốc sư chính là mối quan hệ ràng buộc duy nhất chính thức của giới tu tiên và thế tục, nếu Hoàng Đế muốn mời Quốc sư, giới tu tiên có trách nhiệm khích lệ tu sĩ đảm nhiệm chức vị.
"À?" Hạ Lăng Vân sững sờ, chuyển mắt nhìn về phía chưởng môn Hàn Tu.
Hàn Tu cười khổ nói: "Từ Hà, Huyền Vũ, Minh Kính, Hoành Địch, bốn vị Tiệ Quân từng đảm nhiệm chức vị Quốc sư." Xuân Dương Tiên Quân Xuân Dương Cung lòng dạ ác độc không chừa thủ đoạn, nếu như hắn làm Quốc sư... khoảng cách tới sự diệt vong của Vương triều Kim Phượng sẽ không còn xa."
Rủ mắt xuống thoáng suy tư, Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói: "Để ta suy nghĩ."
Nếu hắn là Quốc sư, toàn bộ Thiên Linh Môn sẽ cuốn vào vòng tranh đấu của thế tục và giới tu tiên. Tu sĩ, thật ra cũng không phải là không màng danh lợi, từ cổ chí kim, Quốc sư phần lớn là do tu sĩ tứ phẩm đảm nhiệm. Cũng là Quốc sư đức cao trọng vọng nên môn phái đó cũng trở nên nổi tiếng, được vô số người cung phụng. Phát hiện ra những hài tử có linh căn sẽ được ưu tiên đưa vào môn phái Quốc sư tuyển chọn. Hấp thu chất lượng thay máu mới, lại có quốc gia ở sau hậu thuẫn thu thập tài nguyên, môn phái nhỏ cũng có thể dần dần phát triển trở thành đại môn phái.
"Tu sư điệt, ngươi đưa những vị khách nhân này xuống dưới nghỉ ngơi trước." Hạ Lăng Vân phân phó.
Hàn Tu nghe xong lập tức chắp tay với Hán Dương Vương và Hà Tình đạo quân đang quỳ nói: "Hai vị mời..xuống dưới nghỉ ngơi. Chuyện Quốc sư quá mức trọng đại, xin cho phái ta thương nghị một chút."
Hán Dương Vương và Hà Tình bất đắc dĩ đứng dậy, chắp tay với Hạ Lăng Vân Tiên Quân đang khép hờ hai mắt lâm vào trầm tư, rồi cùng xuống dưới nghỉ ngơi.
Chờ bọn họ đi rồi, Khiếu Nguyệt chân nhân nói: "Sư thúc, vương triều Kim Phường nội bộ rất loạn, không thích hợp để sư thúc đảm nhiệm chức vụ Quốc sư." Bởi vì giới tu tiên thường giúp đỡ người dân lúc gặp thiên tai cho nên có rất ít sự biến động trong đất nước khi thiên tai xảy ra. Vương triều bị tiêu diệt đều là do mâu thuẫn giữa quan dân. Vương triều Kim Phượng đã thành lập chính trăm năm rồi, tầng trên đã tha hóa mục nát suy đồi.
"Ta biết rõ." Hạ Lăng Vân nói. Trừ phi hắn đảm nhiệm chức vị Quốc sư lúc hoàng quyền mất quyền lực, xóa bỏ cơ cấu thống trị cũ, tìm nhân tài từ tầng lớp dưới, chỉnh đốn triều cương. Nhưng mà những cái kia hoàn toàn vượt quá năng lực của hắn, hắn không làm được mà còn phải liên lụy tới Thiên Linh Môn.
"Chức vị Quốc sư ta sẽ không làm, nhưng việc của Lệ Nhi ta sẽ phải quản."
Lệ Nhi ở ngoài chơi mười bảy năm, nên bình tâm lại rồi. Nàng và Lâm Vân Phàm tốt nhất là về đảo Hỏa Vân tu luyện, bằng không thì tới Thiên Linh Môn làm bạn với Tuyết Hoa. Tóm lại vị Lệ quý nhân này cần phải biến mất khỏi thế tục một hai trăm năm.
"Lăng Vân, chàng muốn giải quyết thế nào? Chàng không được làm tổn thương Lệ Nhi." Tuyết Hoa vội vàng nói, "Phụ thân chỉ nhờ chàng chiếu cố một chút." Nhỡ Hạ Lăng Vân và Lệ Nhi đánh nhau, nàng phải giúp ai?
"Ta biết, nhạc phụ nhờ ta chăm sóc tiểu di tử, ta sao dám tổn thương Lệ Nhi?" Hạ Lăng Vân vuốt ve đầu hồ ly của nàng an ủi: "Ta chỉ khuyên nhủ Lệ Nhi ẩn cư một hai trăm năm, chờ việc yêu hồ quý phi lắng xuống, Lệ Nhi sẽ đổi lại thân phận ra ngoài chơi. Tuổi thọ của người bình thường chỉ có 50-60 năm bọn họ sẽ nhanh chóng quên hết mọi chuyện."
Tuy thực lực của hắn lúc này hơn hẳn Lệ Nhi, nhưng Lệ Nhi có rất nhiều pháp khí đỉnh cấp, nếu cả hai chiến đấu... hắn không nỡ ra chiêu sát thủ với Lệ Nhi cho nên chắc chắn không thể áp chế, hắn đành phải đưa ra lời khuyên nhủ cô em vợ này thôi.
Nhạc phụ, tiểu di tử, quả nhiên, là tỷ muội ruột của Tuyết Hoa.
Khiếu Nguyệt và Vũ Đình chân nhân khiếp sợ nhìn nhau. Sư thúc là tỷ phu của một thất vĩ thiên hồ khác đấy!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.