Chương 5: Xuất Mã Tiên
Cá Z Muốn Bay
03/04/2022
Tôi đảo mắt nhìn bà Kim Hoa này, khi còn nhỏ, tôi là người khác loài ở trong thôn là do bà tôi làm nghề âm môi, nên mọi người đều nói nhà chúng tôi có âm khí quá nặng, mà tôi sinh ra đã có một vết bớt trên mặt, đó là quả báo, tôi ra đời đã khắc cả nhà tôi, và cả những ai có quan hệ tốt với gia đình chúng tôi, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Từ nhỏ tôi đã bị bệnh tật ốm yếu, năm tôi lên ba tuổi thì suýt chết, là bà nội đã ôm tôi đi tìm một vị cao nhân nên mới giữ lại được cái mạng nhỏ này cho tôi.
Bây giờ nghĩ lại, cao nhân năm đó đã cứu tôi, chắc hẳn là bà lão Kim Hoa ở trước mặt này!
Nhưng cái câu oan có đầu, nợ có chủ, vì lý do gì lại nói thế?
Chẳng lẽ là do bà tôi giúp người ta làm âm hôn, nên âm đức bị tổn hại, báo ứng lên người tôi?
Bà lão Kim Hoa thở dài: "Có thể giúp được thì tự nhiên sẽ giúp, nhưng năng lực của tôi có hạn, lần này, chỉ sợ là bất lực."
"Em Kim Hoa, em lại nghĩ cách khác đi." Bà nội khẩn cầu nói, quay đầu nghĩ tới điều gì đó rồi ngập ngừng hỏi: "Có thể cầu xin Liễu Gia không?
Kim Hoa cân nhắc: "Như vậy đi, tôi trở về hỏi lại, nếu Liễu Gia bằng lòng, tôi sẽ thông báo cho bà, nếu không muốn, tôi khuyên bà nên sớm chuẩn bị."
Kim Hoa thương hại liếc nhìn tôi một cái, ngậm ngùi bước đi, tôi không thể hình dung được ánh mắt ấy, nó giống như là, nhìn một người đã khuất.
Bà nội ngay lập tức rơi nước mắt, bao nhiêu năm qua dù chúng tôi sống vất vả như thế nào, tôi cũng chưa thấy bà nội rơi một giọt nước mắt, nhưng hôm nay, bà đã khóc rồi.
Tôi ôm lấy bà nội, an ủi bà: "Nội ơi, bà đừng nghe bà ấy nói bậy, hiện tại, cháu cảm giác không có chuyện gì cả, thật sự rất tốt."
"Đứa nhỏ ngốc này, người khác nói bà sẽ không tin nhưng Liễu Kim Hoa nói, thì bà không thể không tin." Bà nội vuốt ve đầu tôi mà nói.
Tôi khó hiểu hỏi: "Nội ơi, Liễu Kim Hoa này rốt cuộc là ai vậy bà? Có năng lực lớn như vậy sao?"
"Không phải là năng lực của bà ấy lớn, mà người ở phía sau bà ấy, người đó rất thần thông quảng đại, được rồi, đừng hỏi nữa, con đói bụng rồi nhở, để bà làm đồ ăn cho con." Bà nội nói, lau lau nước mắt ở khoé mắt rồi đi ra ngoài.
Tôi nằm ở trên giường, nghĩ mãi không ra, rồi tôi duỗi tay sờ sờ trước ngực, khối phật bài này vẫn còn ở đây, nó như khối đá cứng rắn đè ở trong lòng tôi vậy, không thoát khỏi nó thì sớm muộn gì nó cũng sẽ lấy mạng của tôi!
Đêm hôm đó, bà ngoại mang tâm sự nặng nề, tôi cũng nơm nớp lo sợ, sợ người kia lại đến tìm tôi, may mà, một đêm này vẫn bình an vô sự, nhưng mà tôi cảm thấy rất lạnh, dù đã quấn hai cái chăn rồi vẫn cảm thấy chưa đủ.
Hơn bảy giờ sáng của ngày hôm sau, cuối cùng thì bà nội cũng nhận được cuộc gọi từ Liễu Kim Hoa, bà ấy bảo bà đưa tôi đi một chuyến, nói có việc cần thương lượng.
Cúp điện thoại, bà nội bật khóc vì xúc động, bà đỡ tôi rời giường, liên tục dặn dò tôi: "Tiêm Tiêm, đợi lát nữa đến chỗ bà Liễu, bất kể con thấy cái gì, cũng không nên kinh hoảng, bất luận bà ấy đưa ra yêu cầu gì, con đều gật đầu đáp ứng, nhớ kỹ, người có thể cứu con, chỉ có bà ấy, cha mẹ con đã ra đi từ sớm, nếu con lại xảy ra chuyện gì thì bà thật sự không thể sống nổi nữa."
"Được rồi, bà nội, con sẽ nghe theo bà hết." Tôi nhanh chóng đáp ứng không muốn bà đau lòng.
Nhà của Liễu Kim Hoa cách thôn chúng tôi mấy chục dặm đường, thôn xóm đó không lớn ở trong khe núi nghèo, cả thôn thì chỉ có nhà bà ấy là phong cách nhất, một toà nhà hai tầng kiểu phương Tây, cộng thêm một cái sân lớn, lúc chúng tôi đến, bà ấy đang đứng ở cửa chờ chúng tôi.
"Sao giờ mới đến, nhanh vào đi." Liễu Kim Hoa nói, đóng cổng sân lại dẫn chúng tôi đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh ở vị trí chính có một bàn thờ xanh đỏ loè loẹt để cung phụng, có chữ mà tôi không hiểu nổi, trước bàn thờ, bày một ít cống phẩm, trong lưng hương có hương đang cháy, nhìn đến nơi này, tôi hơi hiểu ra một chút, vị Liễu Kim Hoa này, e là một vị xuất mã tiên.
Khi tôi còn nhỏ, bà nội thường xuyên kể cho tôi nghe về Hồ Hoàng Bạch Xám Liễu, phân làm ngũ tiên gồm hồ ly, chồn, nhím, chuột và rắn, bọn họ tu luyện thành tinh, rồi kiếm chọn một người thích hợp ở nhân gian giúp chúng xuất mã, nhằm giúp những người có nhu cầu, để tích góp công đức, hỗ trợ chúng có thể thăng lên thành tiên.
Tôi vừa đi vào thì Liễu Kim Hoa liền kêu tôi dâng hương và dập đầu trước bài vị, tôi đã đều làm theo tất cả.
Lúc đứng dậy, tôi đột nhiên cảm thấy có một cỗ mùi tanh bao vây chung quanh toàn thân, còn chuyển động không ngừng, làm cho tôi thực sự không thoải mái, hiển nhiên là Liễu Kim Hoa cùng bà nội cũng cảm giác được điều đó, nhưng vẫn đứng ở một bên im lặng không lên tiếng.
Trước đó đôi đã hứa với bà nội, hôm nay đến chỗ Liễu Kim Hoa nếu gặp phải chuyện gì cũng không thể làm ầm ĩ, cho nên tôi liền nhịn xuống.
Nhưng có điều mà tôi không ngờ tới đó là, theo cỗ mùi tanh quấn quanh người, thì khối phật bài ở trước ngực của tôi bỗng nhiên toát ra một luồng khí màu đen, tản ra, luồng khí có mùi tanh kia tức khắc rời khỏi cơ thể tôi, ngay sau đó ngưng tụ lại, hình thành một hình người, ngồi ở trên vị trí chủ.
Đó là một người đàn ông, búi tóc cao, mặc trên người một chiếc áo dài trắng, trong tay cầm một cây quạt, cửa không có mở, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.
Mặt của anh ta như quan ngọc, với một đôi mắt hẹp dài, tràn đầy ánh sáng, cả người giống như là bước ra từ bức tranh cuộn thời cổ đại.
Nếu không phải trước đó đã trải qua những việc quỷ dị, thì tôi khẳng định sẽ hét to ra tiếng vì sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này.
Người đàn ông kia ngồi xuống, Liễu Kim Hoa cùng bà nội tôi trăm miệng một lời mà chào: "Liễu Gia!"
Thì ra đây là Liễu Gia.
Liễu Gia là cách gọi không phải tên thật, là danh xưng bên ngoài.
"Nhiều năm không gặp, Hồ lão đệ, tính khí của chú ngày càng kém!" Liễu gia kia cũng không để ý đến Liễu Kim Hoa cùng bà nội, ánh mắt ấy xuyên qua vai trái nhìn về phía sau tôi mà nói.
Hồ lão đệ là cách gọi bên Trung nên mình sẽ không đổi, nếu sửa thì kiểu như chú em ở Việt Nam.
Tôi nhịn không được liền quay đầu lại nhìn nhìn, không có gì cả, tôi xoay người lại nhìn về phía Liễu Gia kia, người này lớn lên đẹp trai như vậy, có lẽ nào lại là một kẻ ngốc?
Nếu không, làm sao lại nói chuyện với không khí chứ?
Editor: Alissa
Đăng ngày 31.3
Từ nhỏ tôi đã bị bệnh tật ốm yếu, năm tôi lên ba tuổi thì suýt chết, là bà nội đã ôm tôi đi tìm một vị cao nhân nên mới giữ lại được cái mạng nhỏ này cho tôi.
Bây giờ nghĩ lại, cao nhân năm đó đã cứu tôi, chắc hẳn là bà lão Kim Hoa ở trước mặt này!
Nhưng cái câu oan có đầu, nợ có chủ, vì lý do gì lại nói thế?
Chẳng lẽ là do bà tôi giúp người ta làm âm hôn, nên âm đức bị tổn hại, báo ứng lên người tôi?
Bà lão Kim Hoa thở dài: "Có thể giúp được thì tự nhiên sẽ giúp, nhưng năng lực của tôi có hạn, lần này, chỉ sợ là bất lực."
"Em Kim Hoa, em lại nghĩ cách khác đi." Bà nội khẩn cầu nói, quay đầu nghĩ tới điều gì đó rồi ngập ngừng hỏi: "Có thể cầu xin Liễu Gia không?
Kim Hoa cân nhắc: "Như vậy đi, tôi trở về hỏi lại, nếu Liễu Gia bằng lòng, tôi sẽ thông báo cho bà, nếu không muốn, tôi khuyên bà nên sớm chuẩn bị."
Kim Hoa thương hại liếc nhìn tôi một cái, ngậm ngùi bước đi, tôi không thể hình dung được ánh mắt ấy, nó giống như là, nhìn một người đã khuất.
Bà nội ngay lập tức rơi nước mắt, bao nhiêu năm qua dù chúng tôi sống vất vả như thế nào, tôi cũng chưa thấy bà nội rơi một giọt nước mắt, nhưng hôm nay, bà đã khóc rồi.
Tôi ôm lấy bà nội, an ủi bà: "Nội ơi, bà đừng nghe bà ấy nói bậy, hiện tại, cháu cảm giác không có chuyện gì cả, thật sự rất tốt."
"Đứa nhỏ ngốc này, người khác nói bà sẽ không tin nhưng Liễu Kim Hoa nói, thì bà không thể không tin." Bà nội vuốt ve đầu tôi mà nói.
Tôi khó hiểu hỏi: "Nội ơi, Liễu Kim Hoa này rốt cuộc là ai vậy bà? Có năng lực lớn như vậy sao?"
"Không phải là năng lực của bà ấy lớn, mà người ở phía sau bà ấy, người đó rất thần thông quảng đại, được rồi, đừng hỏi nữa, con đói bụng rồi nhở, để bà làm đồ ăn cho con." Bà nội nói, lau lau nước mắt ở khoé mắt rồi đi ra ngoài.
Tôi nằm ở trên giường, nghĩ mãi không ra, rồi tôi duỗi tay sờ sờ trước ngực, khối phật bài này vẫn còn ở đây, nó như khối đá cứng rắn đè ở trong lòng tôi vậy, không thoát khỏi nó thì sớm muộn gì nó cũng sẽ lấy mạng của tôi!
Đêm hôm đó, bà ngoại mang tâm sự nặng nề, tôi cũng nơm nớp lo sợ, sợ người kia lại đến tìm tôi, may mà, một đêm này vẫn bình an vô sự, nhưng mà tôi cảm thấy rất lạnh, dù đã quấn hai cái chăn rồi vẫn cảm thấy chưa đủ.
Hơn bảy giờ sáng của ngày hôm sau, cuối cùng thì bà nội cũng nhận được cuộc gọi từ Liễu Kim Hoa, bà ấy bảo bà đưa tôi đi một chuyến, nói có việc cần thương lượng.
Cúp điện thoại, bà nội bật khóc vì xúc động, bà đỡ tôi rời giường, liên tục dặn dò tôi: "Tiêm Tiêm, đợi lát nữa đến chỗ bà Liễu, bất kể con thấy cái gì, cũng không nên kinh hoảng, bất luận bà ấy đưa ra yêu cầu gì, con đều gật đầu đáp ứng, nhớ kỹ, người có thể cứu con, chỉ có bà ấy, cha mẹ con đã ra đi từ sớm, nếu con lại xảy ra chuyện gì thì bà thật sự không thể sống nổi nữa."
"Được rồi, bà nội, con sẽ nghe theo bà hết." Tôi nhanh chóng đáp ứng không muốn bà đau lòng.
Nhà của Liễu Kim Hoa cách thôn chúng tôi mấy chục dặm đường, thôn xóm đó không lớn ở trong khe núi nghèo, cả thôn thì chỉ có nhà bà ấy là phong cách nhất, một toà nhà hai tầng kiểu phương Tây, cộng thêm một cái sân lớn, lúc chúng tôi đến, bà ấy đang đứng ở cửa chờ chúng tôi.
"Sao giờ mới đến, nhanh vào đi." Liễu Kim Hoa nói, đóng cổng sân lại dẫn chúng tôi đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh ở vị trí chính có một bàn thờ xanh đỏ loè loẹt để cung phụng, có chữ mà tôi không hiểu nổi, trước bàn thờ, bày một ít cống phẩm, trong lưng hương có hương đang cháy, nhìn đến nơi này, tôi hơi hiểu ra một chút, vị Liễu Kim Hoa này, e là một vị xuất mã tiên.
Khi tôi còn nhỏ, bà nội thường xuyên kể cho tôi nghe về Hồ Hoàng Bạch Xám Liễu, phân làm ngũ tiên gồm hồ ly, chồn, nhím, chuột và rắn, bọn họ tu luyện thành tinh, rồi kiếm chọn một người thích hợp ở nhân gian giúp chúng xuất mã, nhằm giúp những người có nhu cầu, để tích góp công đức, hỗ trợ chúng có thể thăng lên thành tiên.
Tôi vừa đi vào thì Liễu Kim Hoa liền kêu tôi dâng hương và dập đầu trước bài vị, tôi đã đều làm theo tất cả.
Lúc đứng dậy, tôi đột nhiên cảm thấy có một cỗ mùi tanh bao vây chung quanh toàn thân, còn chuyển động không ngừng, làm cho tôi thực sự không thoải mái, hiển nhiên là Liễu Kim Hoa cùng bà nội cũng cảm giác được điều đó, nhưng vẫn đứng ở một bên im lặng không lên tiếng.
Trước đó đôi đã hứa với bà nội, hôm nay đến chỗ Liễu Kim Hoa nếu gặp phải chuyện gì cũng không thể làm ầm ĩ, cho nên tôi liền nhịn xuống.
Nhưng có điều mà tôi không ngờ tới đó là, theo cỗ mùi tanh quấn quanh người, thì khối phật bài ở trước ngực của tôi bỗng nhiên toát ra một luồng khí màu đen, tản ra, luồng khí có mùi tanh kia tức khắc rời khỏi cơ thể tôi, ngay sau đó ngưng tụ lại, hình thành một hình người, ngồi ở trên vị trí chủ.
Đó là một người đàn ông, búi tóc cao, mặc trên người một chiếc áo dài trắng, trong tay cầm một cây quạt, cửa không có mở, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.
Mặt của anh ta như quan ngọc, với một đôi mắt hẹp dài, tràn đầy ánh sáng, cả người giống như là bước ra từ bức tranh cuộn thời cổ đại.
Nếu không phải trước đó đã trải qua những việc quỷ dị, thì tôi khẳng định sẽ hét to ra tiếng vì sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này.
Người đàn ông kia ngồi xuống, Liễu Kim Hoa cùng bà nội tôi trăm miệng một lời mà chào: "Liễu Gia!"
Thì ra đây là Liễu Gia.
Liễu Gia là cách gọi không phải tên thật, là danh xưng bên ngoài.
"Nhiều năm không gặp, Hồ lão đệ, tính khí của chú ngày càng kém!" Liễu gia kia cũng không để ý đến Liễu Kim Hoa cùng bà nội, ánh mắt ấy xuyên qua vai trái nhìn về phía sau tôi mà nói.
Hồ lão đệ là cách gọi bên Trung nên mình sẽ không đổi, nếu sửa thì kiểu như chú em ở Việt Nam.
Tôi nhịn không được liền quay đầu lại nhìn nhìn, không có gì cả, tôi xoay người lại nhìn về phía Liễu Gia kia, người này lớn lên đẹp trai như vậy, có lẽ nào lại là một kẻ ngốc?
Nếu không, làm sao lại nói chuyện với không khí chứ?
Editor: Alissa
Đăng ngày 31.3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.