Chương 15: Chương 15
Summer Bất Cụ Danh
13/12/2016
Tưởng Chính Bắc ngày hôm nay xin nghỉ khiến cho toàn bộ nhân viên trong phòng marketing, ngoại trừ thư ký đang bận tối mày tối mặt đều cảm thấy sung sướng. Quản lý không có ở đây không khí trong văn phòng nhộn nhịp hơn hẳn.
“Ai ai ai, các cô các cậu có biết vì sao quản lý lại không đi làm hay không?”
“Vì sao nha?”
Gương mặt đối phương ra vẻ nhiều chuyện, nhưng lại giả vờ như “còn lâu tôi mới nói cho mấy người biết”. Khiến cho những đồng nghiệp nữ xung quanh tức giận kéo đến đập cho người nọ một phát. “Nghe nói là bởi vì con trai của quản lý bị bệnh.”
“Uy, mọi người không biết quản lý của chúng ta tuy thường ngày cao quý lạnh lùng, nhưng lại đối xử với con trai của hắn tốt đến nỗi không thể nào tốt hơn nữa sao? Mỗi ngày quản lý sẽ đúng giờ đến đón con trai hắn về nhà. Con hắn bị bệnh liền xin nghỉ phép để chăm sóc. Quản lý làm gì cũng đều tự mình làm. Thật đúng là một chút cũng không giống với lời đồn đãi.”
Vài đồng nghiệp nữ xung quanh còn phụ hoạ gật đầu. “Quản lý của chúng ta thật đúng là mỹ nam hoàn hảo trong truyện ngôn tình ah’. Có thể có một người chồng như quản lý làm mẹ kế tôi cũng nguyện ý.”
“Xuỳ!” Một nữ đồng nghiệp trong đó nói. “Tôi thấy quản lý nhất định là yêu sâu đậm người mẹ của cậu nhóc kia. Nếu không tại sao lại đối xử tốt với con trai hắn như vậy? Nghe nói người phụ nữ của quản lý đã mất vì khó sinh.”
“Các cô không lo làm việc lại ngồi đó nói chuyện phiếm.” Thời điểm Thư ký từ trong phòng làm việc của Tưởng Chính Bắc đi ra, liền nhìn thấy mấy nữ đồng nghiệp tụ lại một chỗ tán gẫu nhiều chuyện. Cô theo Tưởng Chính Bắc lâu như vậy, trong lòng biết rõ đối phương không phải là một nhị thế tổ. Nghe các đồng nghiệp nữ nghị luận về Tưởng Chính Bắc như thế, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên.
“Chị tiểu Lâm đang làm gì vậy ah’?” Nữ đồng nghiệp nhìn sấp tư liệu thật dày trên tay thư ký liền nghi hoặc, thư ký bất đắc dĩ giải thích. “Đây là báo cáo gần đây, quản lý nói hôm nay muốn xem nên tôi mang đến đó.”
“Chị tiểu Lâm muốn đến nhà quản lý sao?!” Cô gái kia đột nhiên hưng phấn hét ầm lên. Thư ký nghe cô la hét ầm ĩ liền né tránh. “Sao nào? Em muốn đi ah’? Vậy em mang đi đi.”
“Ha hả, chị tiểu Lâm vẫn là tự mình đưa đến đó đi. Nếu tư liệu bị em làm rối thì làm sao mà giải thích với quản lý.”
Tuy trong lòng cô rất thắc mắc vì sao một người đàn ông đẹp trai giàu có như vậy lại dẫn đưa con trai của mình dọn ra ngoài ở riêng. Nhưng vì bảo toàn mạng sống, cô gái vẫn thức thời mà đem cơ hội đó nhường lại cho thư ký. “Mọi người cũng thật là, đừng thừa dịp quản lý không có ở đây mà ngồi chơi. Bản kế hoạch mùa tới vào tháng sau đã viết chưa ah’?”
“Yên tâm đi chị tiểu Lâm, chị đi rồi chúng em sẽ lập tức viết ngay.”
Thư ký bất đắc dĩ lắc đầu. Kỳ thật có đôi khi cô cũng suy đoán thân phận của đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này là như thế nào. Mẹ của nó có thật sự là người phụ nữ quản lý yêu hay không? Người phụ nữ kia hiện giờ đang ở đâu? Vì sao giám đốc không tìm cô ta trở về…
“Chị tiểu Lâm?” Dòng suy nghĩ của cô bị một thanh âm ấm áp đánh gãy. Thư ký quay đầu lại liền nhìn thấy Du Tri Hiểu cũng đang đứng chờ xe. “Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Em đoán.. có lẽ chúng ta cùng chí hướng với nhau.”
Du Tri Hiểu hiếm khi trêu đùa thư ký, thư ký nghe câu trả lời chọc cười của cậu liền cười ha hả. Cậu thanh niên này lúc nào nhìn thấy cô cũng ngại ngùng. Hoàn toàn không giống với người hoạt bát tự nhiên trong phòng karaoke tối hôm đó. “Cùng nhau đi.”
Du Tri Hiểu cong khoé môi gật đầu.
※
Thời điểm Tưởng Chính Bắc mở cửa liền nhìn thấy thư ký của hắn và Du Tri Hiểu cùng nhau xuất hiện ở trước cửa. “Thật đúng lúc, hai người vào nhà đi.”
Nhà của Tưởng Chính Bắc có người định kỳ đến dọn dẹp. Cho nên khi thư ký đi vào trong liền sinh ra nhiều cảm giác. Đúng là rất sạch sẽ, căn phòng lấy màu xanh và trắng làm chủ đạo, vừa ấm áp lại vừa bình yên. Gần cửa sổ đặt một giá vẽ, bên cạnh là một cái cốc xanh nhạt, có lẽ là đồ dùng của Tưởng Thần.
“Chào anh, chào chị.”
Đây cũng là lần đâu tiên thư ký nhìn thấy Tưởng Thần. Cậu mặc một chiếc áo khoác màu trắng, đắp một cái chăn thật dày nằm trên ghế sô-pha xem TV. Nhiệt độ cơ thể của cậu đã sớm hạ, thân thể cũng đã khá hơn nhiều. Tưởng Thần cảm thấy nằm ở trên giường ngây người thật nhàm chán. Nhưng Tưởng Chính Bắc không đồng ý cho cậu chạy loạn. Cậu mè nheo mặc cả nửa ngày, Tưởng Chính Bắc mới lấy một cái chăn thật dày bọc cậu lại, đem cậu ôm đến phòng khách.
Tưởng Chính Bắc đi đến gần thân mật xoa đầu Tưởng Thần. Đôi mắt mang theo sự ôn nhu hiếm khi nhìn thấy, “Ba ba hiện giờ phải đi làm sao?”
“Ừ, công việc nếu để chồng chất thì sẽ rất nhiều. Nếu con cảm thấy ồn ào, ba dẫn họ vào văn phòng.”
Tưởng Thần kéo góc áo ngoài của Tưởng Chính Bắc lắc đầu nói. “Là con làm ồn đến ba ba.”
“Con nói bậy gì ah’.”
Thư ký bị đoạn đối thoại này kích thích đến trợn mắt há mồm. Ngược lại Du Tri Hiểu có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, cậu mỉm cười mà thưởng thức lý caffe ở trước mặt.”
Thời gian thảo luận công việc cũng khá lâu, Tưởng Thần dường như còn dùng tâm lắng nghe hơn cả Tưởng Chính Bắc. Cậu đại khái cảm thấy ba ba có thể xử lý những vấn đề tối nghĩa lại phức tạp như vậy thật sự rất lợi hại. Trong lòng Tưởng Thần lại càng sùng bái Tưởng Chính Bắc sâu sắc thêm một tầng.
“Ở lại ăn cơm đi.”
“Ah?”
Tưởng Chính Bắc nhìn hành động ngây ngô của thư ký hôm nay có chút buồn cười. “Bình thường trong nhà chỉ có hai người tôi và tiểu Thần, tôi sợ nó cô đơn. Nếu hôm nay hai người đã đến đây thì cùng trò chuyện với nó đi.
Thì ra là bảo mẫu giá rẽ ah’.. Thư ký thở dài một hơi.
Ở cùng với Tưởng Thần kỳ thật là một chuyện rất thoải mái. Khi bạn nói chuyện cùng với cậu, cậu sẽ thật nghiêm túc lắng nghe. Chờ sau khi bạn nói xong, Tưởng Thần sẽ đáp lại bạn một câu tán thưởng xuất phát từ nội tâm của cậu, “thật là lợi hại àh”. Thư ký thoả mãn lòng hư vinh của mình, vì thế cô lôi kéo Tưởng Thần tiếp tục nói liên miên dông dài. Trách không được quản lý lại yêu thương đứa cậu này như vậy, thật là một cậu nhóc hiểu chuyện.
“Thấy em ngoan ngoãn như vậy làm cho chị muốn nhận em làm con nuôi!”
Tưởng Thần sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Chính Bắc đang chuẩn bị thuốc cho cậu. “Nhưng em đã có ba ba rồi, em chỉ muốn có ba ba thôi, như vậy là đủ rồi.”
Thư ký cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể ai oán thở dài. “Thật đáng tiếc ah’.”
Cơm chiều là do Du Tri Hiểu và Tưởng Chính Bắc vào bếp nấu. Cầm chén ngồi trước bàn cơm, thư ký lần thứ hai bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ đến ngây người. Quản lý thật sự là một người có thể đáp ứng tất cả ảo tưởng của phụ nữ và đàn ông ah’. Nếu như những cô gái trẻ trong bộ phận marketing biết được. Cho dù là thiêu thân lao vào lửa, đoán chừng cũng có không ít người sẽ liều lĩnh đến nếm thử.
“Kỳ thật tôi chỉ biết làm vài món thôi. Tiểu Thần hôm nay không thể ăn nhiều gia vị, cho nên tôi làm thức ăn nhạt một chút.”
“Rất ngon rồi quản lý.” Cư nhiên còn có món chân gà cô mà cô thích nhất nữa!
Tưởng Thần quấn chăn nằm trên ghế sô-pha. Tưởng Chính Bắc vẫy tay về phía cậu, Tưởng Thần liền vui vẻ chạy tới vị trí ngồi của mình. Trước khi bắt đầu ăn cơm, cậu hôn lên mặt Tưởng Chính Bắt một cái. Tưởng Chính Bắc vươn tay ôm cậu, để cậu ngồi trên đùi mình. “Làm nũng vô dụng, con vẫn phải uống thuốc.”
“Ba ba, con ngày mai đến trường có được không?”
“Con thích đến trường vậy sao? Quen được bạn mới?”
Tưởng Thần gật đầu, “Thầy giáo ngày mai sẽ giảng bài mới, con không muốn mình thụt lại phía sau.”
Tưởng Chính Bắc lúc trước lựa chọn Nhất Trung cho Tưởng Thần, là vì muốn cậu có một nơi học tập thoải mái không phân chia cấp bậc. Hắn cũng không cần cậu phải cố gắng tranh hạng nhất hay so sánh thành thích với bạn học. Tưởng Thần là con hắn, hơn nữa còn có thể là đứa con duy nhất. Hắn hy vọng Tưởng Thần sẽ có một thân thể khoẻ mạnh. Mà không cần cậu cầm giấy khen nói với hắn rằng, ba ba con đứng nhất lớp.
Nhưng không thể phủ nhận, nếu như Tưởng Thần thật sự để ý đến việc này. Tưởng Chính Bắc nhất định sẽ cổ vũ cậu theo đuổi những thứ mình muốn. Chỉ cần đừng giống như hắn đời trước trầm mê trong dục vọng.
Sau khi bọn họ ăn cơm xong thì cũng đã hơn bảy giờ. Bên ngoài trời đã tối, Tưởng Chính Bắc cho Du Tri Hiểu mượn xe của hắn chở thư ký về nhà. Còn hắn nhàn nhã ở nhà chăm sóc cho Tưởng Thần.
“Không thể tưởng tượng được quản lý lại thích đứa bé kia như vậy.” Thư ký ngồi trên xe cảm thán một câu từ đáy lòng. Du Tri Hiểu nghiêng đầu nhìn cô, khoé miệng hơi cong cong, “Đúng vậy, em cũng không nghĩ tới.”
“Cậu hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Thần có phải không?”
Du Tri Hiểu gật đầu.
“Cậu không thích trẻ con ah’? Chị thấy cậu không có nói chuyện với Tưởng Thần. Bé ấy rất đáng yêu ah’, những đưa trẻ hiểu chuyện như vậy hiện giờ rất ít. Không biết quản lý về sau có lấy vợ khác không? Liệu cô ta có khi dễ tiểu Thần hay không ah’? Nếu chị có thể làm mẹ của tiểu Thần thì tốt rồi.”
Tay của Du Tri Hiểu vô thức nắm chặt vô lăng. Cậu nghiêng đầu nhìn thư ký bĩu môi vẻ mặt buồn bã nói. “Quản lý gần đây hẳn là không có dự định kết hôn đi.”
“Bản thân của quản lý không có ý nghĩ này. Nhưng quản lý dù sao cũng là nhị thiếu gia của nhà họ Tưởng. Làm sao có thể cả đời không hết hôn. Đại thiếu gia nhà đó không phải đã cưới con gái của Phương gia sao?” Nhớ tới dáng vẻ kiêu căng thường ngày của Phương Bình, thư ký nhịn không được rùng mình.
“Chị lạnh sao?”
“Không, chỉ là vừa nghĩ đến vài chuyện.”
Du Tri Hiểu mở máy sưởi trong xe, cậu vô ý hỏi, “Chị tiểu Lâm hiện giờ có bạn trai chưa?”
“Chị hả? Không có đâu. Gần đây còn tính gia nhập hàng ngũ những chiến binh độc thân ah’.” Thư ký ngồi trên ghế duỗi thắt lưng một cái, “Sắp bị mẹ chị ép đi xem mắt rồi.”
Cảm xúc trong lòng Du Tri Hiểu dần dần thả lỏng, “Chị đừng lo lắng, không phải thường có câu duyên phận sẽ đến trong lúc người ta lơ đãng nhất sao?”
※
Buổi tối Tưởng Chính Bắc đem di động và chìa khoá nhà đưa cho Tưởng Thần. “Chìa khoá nhà đã sớm chuẩn bị xong, nhưng lại luôn quên đưa cho con. Điện thoại nay là của ba lúc trước, chỉ cần nhấn nút số một là có thể ngay lập tức gọi cho ba.”
Chiếc điện thoại di động này là của Tưởng Chính Bắc mua khi hắn vừa về nước. Máy vẫn còn rất mới, Tưởng Chính Bắc dùng mấy lần nhưng cảm thấy không thuận tay nên đã cất đi. Kiểu dáng máy không lớn, Tưởng Thần cầm trên tay ngược lại càng thuận tiện.
“Về sau có chuyện gì thì phải gọi điện thoại cho ba trước tiên có biết không?”
“Dạ!” Tưởng Thần lên tiếng trả lời, “Ba ba, trường học con gần đây tổ chức đi chơi. Đến ngoại ô để vẽ phong cảnh, con muốn đăng ký tham gia.”
Tưởng Chính Bắc vẫn còn tài liệu phải xem, hắn tuỳ ý trả lời. “Nếu con muốn đi thì đi đi.”
“Cảm ơn ba ba!”
Tưởng Chính Bắc vẫn luôn suy xét chuyện tìm một giáo viên dạy vẽ cho Tưởng Thần. Việc học hiện tại của cậu cũng không quá bận rộn, bây giờ cũng là thời điểm thích hợp để xây dựng nền tảng. Nhưng bởi vì hắn luôn bận rộn chuyện công ty nên mới kéo dài đến hiện giờ. Tưởng Chính Bắc cũng không rõ ràng việc này. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định liên lạc với Thư Lãng.
______________
Cái khúc chị gái thư ký và Du Tri Hiểu ta chỉ biết nói thầm trong miệng, tôi nhớ tôi edit đam mỹ chứ có phải edit ngôn tình đâu =.,=..
“Ai ai ai, các cô các cậu có biết vì sao quản lý lại không đi làm hay không?”
“Vì sao nha?”
Gương mặt đối phương ra vẻ nhiều chuyện, nhưng lại giả vờ như “còn lâu tôi mới nói cho mấy người biết”. Khiến cho những đồng nghiệp nữ xung quanh tức giận kéo đến đập cho người nọ một phát. “Nghe nói là bởi vì con trai của quản lý bị bệnh.”
“Uy, mọi người không biết quản lý của chúng ta tuy thường ngày cao quý lạnh lùng, nhưng lại đối xử với con trai của hắn tốt đến nỗi không thể nào tốt hơn nữa sao? Mỗi ngày quản lý sẽ đúng giờ đến đón con trai hắn về nhà. Con hắn bị bệnh liền xin nghỉ phép để chăm sóc. Quản lý làm gì cũng đều tự mình làm. Thật đúng là một chút cũng không giống với lời đồn đãi.”
Vài đồng nghiệp nữ xung quanh còn phụ hoạ gật đầu. “Quản lý của chúng ta thật đúng là mỹ nam hoàn hảo trong truyện ngôn tình ah’. Có thể có một người chồng như quản lý làm mẹ kế tôi cũng nguyện ý.”
“Xuỳ!” Một nữ đồng nghiệp trong đó nói. “Tôi thấy quản lý nhất định là yêu sâu đậm người mẹ của cậu nhóc kia. Nếu không tại sao lại đối xử tốt với con trai hắn như vậy? Nghe nói người phụ nữ của quản lý đã mất vì khó sinh.”
“Các cô không lo làm việc lại ngồi đó nói chuyện phiếm.” Thời điểm Thư ký từ trong phòng làm việc của Tưởng Chính Bắc đi ra, liền nhìn thấy mấy nữ đồng nghiệp tụ lại một chỗ tán gẫu nhiều chuyện. Cô theo Tưởng Chính Bắc lâu như vậy, trong lòng biết rõ đối phương không phải là một nhị thế tổ. Nghe các đồng nghiệp nữ nghị luận về Tưởng Chính Bắc như thế, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên.
“Chị tiểu Lâm đang làm gì vậy ah’?” Nữ đồng nghiệp nhìn sấp tư liệu thật dày trên tay thư ký liền nghi hoặc, thư ký bất đắc dĩ giải thích. “Đây là báo cáo gần đây, quản lý nói hôm nay muốn xem nên tôi mang đến đó.”
“Chị tiểu Lâm muốn đến nhà quản lý sao?!” Cô gái kia đột nhiên hưng phấn hét ầm lên. Thư ký nghe cô la hét ầm ĩ liền né tránh. “Sao nào? Em muốn đi ah’? Vậy em mang đi đi.”
“Ha hả, chị tiểu Lâm vẫn là tự mình đưa đến đó đi. Nếu tư liệu bị em làm rối thì làm sao mà giải thích với quản lý.”
Tuy trong lòng cô rất thắc mắc vì sao một người đàn ông đẹp trai giàu có như vậy lại dẫn đưa con trai của mình dọn ra ngoài ở riêng. Nhưng vì bảo toàn mạng sống, cô gái vẫn thức thời mà đem cơ hội đó nhường lại cho thư ký. “Mọi người cũng thật là, đừng thừa dịp quản lý không có ở đây mà ngồi chơi. Bản kế hoạch mùa tới vào tháng sau đã viết chưa ah’?”
“Yên tâm đi chị tiểu Lâm, chị đi rồi chúng em sẽ lập tức viết ngay.”
Thư ký bất đắc dĩ lắc đầu. Kỳ thật có đôi khi cô cũng suy đoán thân phận của đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này là như thế nào. Mẹ của nó có thật sự là người phụ nữ quản lý yêu hay không? Người phụ nữ kia hiện giờ đang ở đâu? Vì sao giám đốc không tìm cô ta trở về…
“Chị tiểu Lâm?” Dòng suy nghĩ của cô bị một thanh âm ấm áp đánh gãy. Thư ký quay đầu lại liền nhìn thấy Du Tri Hiểu cũng đang đứng chờ xe. “Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Em đoán.. có lẽ chúng ta cùng chí hướng với nhau.”
Du Tri Hiểu hiếm khi trêu đùa thư ký, thư ký nghe câu trả lời chọc cười của cậu liền cười ha hả. Cậu thanh niên này lúc nào nhìn thấy cô cũng ngại ngùng. Hoàn toàn không giống với người hoạt bát tự nhiên trong phòng karaoke tối hôm đó. “Cùng nhau đi.”
Du Tri Hiểu cong khoé môi gật đầu.
※
Thời điểm Tưởng Chính Bắc mở cửa liền nhìn thấy thư ký của hắn và Du Tri Hiểu cùng nhau xuất hiện ở trước cửa. “Thật đúng lúc, hai người vào nhà đi.”
Nhà của Tưởng Chính Bắc có người định kỳ đến dọn dẹp. Cho nên khi thư ký đi vào trong liền sinh ra nhiều cảm giác. Đúng là rất sạch sẽ, căn phòng lấy màu xanh và trắng làm chủ đạo, vừa ấm áp lại vừa bình yên. Gần cửa sổ đặt một giá vẽ, bên cạnh là một cái cốc xanh nhạt, có lẽ là đồ dùng của Tưởng Thần.
“Chào anh, chào chị.”
Đây cũng là lần đâu tiên thư ký nhìn thấy Tưởng Thần. Cậu mặc một chiếc áo khoác màu trắng, đắp một cái chăn thật dày nằm trên ghế sô-pha xem TV. Nhiệt độ cơ thể của cậu đã sớm hạ, thân thể cũng đã khá hơn nhiều. Tưởng Thần cảm thấy nằm ở trên giường ngây người thật nhàm chán. Nhưng Tưởng Chính Bắc không đồng ý cho cậu chạy loạn. Cậu mè nheo mặc cả nửa ngày, Tưởng Chính Bắc mới lấy một cái chăn thật dày bọc cậu lại, đem cậu ôm đến phòng khách.
Tưởng Chính Bắc đi đến gần thân mật xoa đầu Tưởng Thần. Đôi mắt mang theo sự ôn nhu hiếm khi nhìn thấy, “Ba ba hiện giờ phải đi làm sao?”
“Ừ, công việc nếu để chồng chất thì sẽ rất nhiều. Nếu con cảm thấy ồn ào, ba dẫn họ vào văn phòng.”
Tưởng Thần kéo góc áo ngoài của Tưởng Chính Bắc lắc đầu nói. “Là con làm ồn đến ba ba.”
“Con nói bậy gì ah’.”
Thư ký bị đoạn đối thoại này kích thích đến trợn mắt há mồm. Ngược lại Du Tri Hiểu có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, cậu mỉm cười mà thưởng thức lý caffe ở trước mặt.”
Thời gian thảo luận công việc cũng khá lâu, Tưởng Thần dường như còn dùng tâm lắng nghe hơn cả Tưởng Chính Bắc. Cậu đại khái cảm thấy ba ba có thể xử lý những vấn đề tối nghĩa lại phức tạp như vậy thật sự rất lợi hại. Trong lòng Tưởng Thần lại càng sùng bái Tưởng Chính Bắc sâu sắc thêm một tầng.
“Ở lại ăn cơm đi.”
“Ah?”
Tưởng Chính Bắc nhìn hành động ngây ngô của thư ký hôm nay có chút buồn cười. “Bình thường trong nhà chỉ có hai người tôi và tiểu Thần, tôi sợ nó cô đơn. Nếu hôm nay hai người đã đến đây thì cùng trò chuyện với nó đi.
Thì ra là bảo mẫu giá rẽ ah’.. Thư ký thở dài một hơi.
Ở cùng với Tưởng Thần kỳ thật là một chuyện rất thoải mái. Khi bạn nói chuyện cùng với cậu, cậu sẽ thật nghiêm túc lắng nghe. Chờ sau khi bạn nói xong, Tưởng Thần sẽ đáp lại bạn một câu tán thưởng xuất phát từ nội tâm của cậu, “thật là lợi hại àh”. Thư ký thoả mãn lòng hư vinh của mình, vì thế cô lôi kéo Tưởng Thần tiếp tục nói liên miên dông dài. Trách không được quản lý lại yêu thương đứa cậu này như vậy, thật là một cậu nhóc hiểu chuyện.
“Thấy em ngoan ngoãn như vậy làm cho chị muốn nhận em làm con nuôi!”
Tưởng Thần sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Chính Bắc đang chuẩn bị thuốc cho cậu. “Nhưng em đã có ba ba rồi, em chỉ muốn có ba ba thôi, như vậy là đủ rồi.”
Thư ký cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể ai oán thở dài. “Thật đáng tiếc ah’.”
Cơm chiều là do Du Tri Hiểu và Tưởng Chính Bắc vào bếp nấu. Cầm chén ngồi trước bàn cơm, thư ký lần thứ hai bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ đến ngây người. Quản lý thật sự là một người có thể đáp ứng tất cả ảo tưởng của phụ nữ và đàn ông ah’. Nếu như những cô gái trẻ trong bộ phận marketing biết được. Cho dù là thiêu thân lao vào lửa, đoán chừng cũng có không ít người sẽ liều lĩnh đến nếm thử.
“Kỳ thật tôi chỉ biết làm vài món thôi. Tiểu Thần hôm nay không thể ăn nhiều gia vị, cho nên tôi làm thức ăn nhạt một chút.”
“Rất ngon rồi quản lý.” Cư nhiên còn có món chân gà cô mà cô thích nhất nữa!
Tưởng Thần quấn chăn nằm trên ghế sô-pha. Tưởng Chính Bắc vẫy tay về phía cậu, Tưởng Thần liền vui vẻ chạy tới vị trí ngồi của mình. Trước khi bắt đầu ăn cơm, cậu hôn lên mặt Tưởng Chính Bắt một cái. Tưởng Chính Bắc vươn tay ôm cậu, để cậu ngồi trên đùi mình. “Làm nũng vô dụng, con vẫn phải uống thuốc.”
“Ba ba, con ngày mai đến trường có được không?”
“Con thích đến trường vậy sao? Quen được bạn mới?”
Tưởng Thần gật đầu, “Thầy giáo ngày mai sẽ giảng bài mới, con không muốn mình thụt lại phía sau.”
Tưởng Chính Bắc lúc trước lựa chọn Nhất Trung cho Tưởng Thần, là vì muốn cậu có một nơi học tập thoải mái không phân chia cấp bậc. Hắn cũng không cần cậu phải cố gắng tranh hạng nhất hay so sánh thành thích với bạn học. Tưởng Thần là con hắn, hơn nữa còn có thể là đứa con duy nhất. Hắn hy vọng Tưởng Thần sẽ có một thân thể khoẻ mạnh. Mà không cần cậu cầm giấy khen nói với hắn rằng, ba ba con đứng nhất lớp.
Nhưng không thể phủ nhận, nếu như Tưởng Thần thật sự để ý đến việc này. Tưởng Chính Bắc nhất định sẽ cổ vũ cậu theo đuổi những thứ mình muốn. Chỉ cần đừng giống như hắn đời trước trầm mê trong dục vọng.
Sau khi bọn họ ăn cơm xong thì cũng đã hơn bảy giờ. Bên ngoài trời đã tối, Tưởng Chính Bắc cho Du Tri Hiểu mượn xe của hắn chở thư ký về nhà. Còn hắn nhàn nhã ở nhà chăm sóc cho Tưởng Thần.
“Không thể tưởng tượng được quản lý lại thích đứa bé kia như vậy.” Thư ký ngồi trên xe cảm thán một câu từ đáy lòng. Du Tri Hiểu nghiêng đầu nhìn cô, khoé miệng hơi cong cong, “Đúng vậy, em cũng không nghĩ tới.”
“Cậu hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Thần có phải không?”
Du Tri Hiểu gật đầu.
“Cậu không thích trẻ con ah’? Chị thấy cậu không có nói chuyện với Tưởng Thần. Bé ấy rất đáng yêu ah’, những đưa trẻ hiểu chuyện như vậy hiện giờ rất ít. Không biết quản lý về sau có lấy vợ khác không? Liệu cô ta có khi dễ tiểu Thần hay không ah’? Nếu chị có thể làm mẹ của tiểu Thần thì tốt rồi.”
Tay của Du Tri Hiểu vô thức nắm chặt vô lăng. Cậu nghiêng đầu nhìn thư ký bĩu môi vẻ mặt buồn bã nói. “Quản lý gần đây hẳn là không có dự định kết hôn đi.”
“Bản thân của quản lý không có ý nghĩ này. Nhưng quản lý dù sao cũng là nhị thiếu gia của nhà họ Tưởng. Làm sao có thể cả đời không hết hôn. Đại thiếu gia nhà đó không phải đã cưới con gái của Phương gia sao?” Nhớ tới dáng vẻ kiêu căng thường ngày của Phương Bình, thư ký nhịn không được rùng mình.
“Chị lạnh sao?”
“Không, chỉ là vừa nghĩ đến vài chuyện.”
Du Tri Hiểu mở máy sưởi trong xe, cậu vô ý hỏi, “Chị tiểu Lâm hiện giờ có bạn trai chưa?”
“Chị hả? Không có đâu. Gần đây còn tính gia nhập hàng ngũ những chiến binh độc thân ah’.” Thư ký ngồi trên ghế duỗi thắt lưng một cái, “Sắp bị mẹ chị ép đi xem mắt rồi.”
Cảm xúc trong lòng Du Tri Hiểu dần dần thả lỏng, “Chị đừng lo lắng, không phải thường có câu duyên phận sẽ đến trong lúc người ta lơ đãng nhất sao?”
※
Buổi tối Tưởng Chính Bắc đem di động và chìa khoá nhà đưa cho Tưởng Thần. “Chìa khoá nhà đã sớm chuẩn bị xong, nhưng lại luôn quên đưa cho con. Điện thoại nay là của ba lúc trước, chỉ cần nhấn nút số một là có thể ngay lập tức gọi cho ba.”
Chiếc điện thoại di động này là của Tưởng Chính Bắc mua khi hắn vừa về nước. Máy vẫn còn rất mới, Tưởng Chính Bắc dùng mấy lần nhưng cảm thấy không thuận tay nên đã cất đi. Kiểu dáng máy không lớn, Tưởng Thần cầm trên tay ngược lại càng thuận tiện.
“Về sau có chuyện gì thì phải gọi điện thoại cho ba trước tiên có biết không?”
“Dạ!” Tưởng Thần lên tiếng trả lời, “Ba ba, trường học con gần đây tổ chức đi chơi. Đến ngoại ô để vẽ phong cảnh, con muốn đăng ký tham gia.”
Tưởng Chính Bắc vẫn còn tài liệu phải xem, hắn tuỳ ý trả lời. “Nếu con muốn đi thì đi đi.”
“Cảm ơn ba ba!”
Tưởng Chính Bắc vẫn luôn suy xét chuyện tìm một giáo viên dạy vẽ cho Tưởng Thần. Việc học hiện tại của cậu cũng không quá bận rộn, bây giờ cũng là thời điểm thích hợp để xây dựng nền tảng. Nhưng bởi vì hắn luôn bận rộn chuyện công ty nên mới kéo dài đến hiện giờ. Tưởng Chính Bắc cũng không rõ ràng việc này. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định liên lạc với Thư Lãng.
______________
Cái khúc chị gái thư ký và Du Tri Hiểu ta chỉ biết nói thầm trong miệng, tôi nhớ tôi edit đam mỹ chứ có phải edit ngôn tình đâu =.,=..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.